Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Chương 149: Trí Trám Hoan Hỉ
Điểm Tinh Linh
27/03/2013
Hạm Chi Tiên đang muốn ra tay, bỗng nghe một tiếng vang bên cạnh, thì ra Tần Hoàn không để ý, chỉ lưu ý ngọc bài kia, không cẩn thận bị Bách Lâm đột ngột ném ra hồng châu, lập tức bị đánh ngã xuống đất, xem ra thương thế không nhẹ. Trương Tử Tinh vội nói: “Hạm Chi đạo hữu mau đi cứu Tần đạo hữu, người này giao ta ứng phó đi!”.
Hạm Chi Tiên gật đầu, quát lớn một tiếng, xông tới Bách Lâm, đoản kiếm trong tay hóa thành vài đạo hắc quang, cuộn lại đánh lên.
Trương Tử Tinh lấy Định thương kiếm từ trong túi pháp bảo ra, thúc giục Long Mã, vận hết lực lượng, chém về phía Hoan Hỉ Sứ Giả. Tốc độ Long Mã cực nhanh, Hoan Hỉ Sứ Giả tránh không kịp, đành phải dùng một cánh tay mang thuẫn của pháp thân đón đỡ. Kiếm của Trương Tử Tinh vốn là thượng cổ hung khí ma thần, được tam hoàng cải tạo xong, tuy ngoại hình thay đổi, nhưng uy lực không hề giảm sút. Hoan Hỉ Sứ Giả chỉ thấy lực lượng của đối phương trong nháy mắt tăng lên tới cảnh giới tiên nhân, đồng thời, một cỗ lực lượng sắc bén đáng sợ từ kim kiếm kila cực nhanh truyền lại, thầm kêu không ổn, liền nghe một tiếng chát chúa vang lên, pháp thuẫn trong tay đã bị chém thành hai mảnh, ba ngón tay bị cắt đứt, tuy chỉ là pháp thân, song cũng hết sức đau đớn.
Đấy còn là do Tam Hoàng đã cải tạo Phệ Phách, ẩn đi đặc tính hấp huyết của nó, nếu không chỉ sợ cánh tay pháp thân của Hoan Hỉ Sứ Giả đã chỉ còn lại cốt khô. Hoan Hỉ Sứ Giả vội vàng vận lực lượng, hóa giải thương thế chỗ đó, nhưng pháp thuẫn bị phá không thể hồi phục.
Do Trương Tử Tinh không hề hiển lộ tu vi chân thật, nên Hoan Hỉ Sứ Giả nảy lòng khinh thường hắn, mới bị chịu khổ như này. Hoan Hỉ Sứ Giả vừa kinh vừa giận, lập tức lấy ra một cái trống da, đang định đánh lên, liền thấy đối phương giục ngựa bỏ trốn. Hoan Hỉ Sứ Giả đâu chịu bỏ qua, phi thân đuổi theo, nhưng không so kịp Long Mã, không bao lâu đã bị bỏ cách xa. Tại lúc hắn định bỏ cuộc, lại thấy nam tử kia lò dò quay lại.
“Hoan Hỉ đạo hữu, từ từ hãy động thủ”, nam tử kia không dè lại thu hồi kim kiếm, chậm rãi nói: “vừa rồi đắc tội đạo hữu, chỉ là muốn dẫn đạo hữu tới đây, đạo hữu có thể nghe một lời của ta không?”
Hoan Hỉ Sứ Giả tuy thấy hắn thu hồi Kim kiếm, nhưng cũng không thu trống da lại, cười lạnh nói: “ngươi vừa rồi đánh trộm, chặt đứt 3 ngón tay của pháp thân ta, giờ lại muốn giở trò gì hả? ta không trúng quỷ kế của ngươi đâu, chặt đứt ba ngón tay ngươi trước rồi hãy nói chuyện”.
Trương Tử Tinh than nói: “từ lâu đã nghe danh tiếng Tây phương giáo cực lạc tịnh thổ, bần đạo trong lòng ngưỡng mộ, mới không muốn thể hiện chân bản lĩnh đả thương đạo hữu, dẫn tới nơi này. Không ngờ đạo hữu lại hung lệ nóng nảy như thế, nào có chút từ bi của Tây phương tịnh thổ, thực khiến bần đạo thất vọng vô cùng”.
Hoan Hỉ Sứ Giả nghe vậy, bán tín bán nghi: “đạo nhân mặt sẹo kia, ngươi có chân bản lĩnh gì có thể đả thương ta?”
Trương Tử Tinh cười nhẹ, giục Long Mã tới bên một gò núi, trong tay hiện lên vầng khí ba màu, nhẹ nhàng đánh một chưởng lên núi đá. Vầng khí trông rất bình thường này đột nhiên phát ra lực lượng đáng sợ vô cùng, thạch sơn chỉ trong giây lát đã hóa thành bụi phấn, tán lạc rơi xuống, phảng phất như chưa từng tồn tại trên thế gian.
“Nếu vừa rồi ta truyền lực lượng này vào kiếm, đạo hữu có thể ngăn được không?”
Đánh vỡ thạch sơn không là gì, nhưng muốn trong nháy mắt hóa thành bụi phấn, dù là Kim tiên phổ thông, dựa vào lực lượng bản thể, cũng chưa chắc có thể làm được. Hoan Hỉ Sứ Giả nhìn mà tâm phục khẩu phục, sức công phá của một quyền này thực khủng bố, nếu như bị hắn đánh túng, dù mình có thân thể Kim tiên hạ giai, cũng tuyệt không thể ngăn nổi.
Thực tế cử chỉ của Trương Tử Tinh là muốn hư trương thanh thế, giờ hắn còn chưa thể đem “thủy hỏa tương dung” ngưng vào trong vũ khí, mà địch nhân cũng không phải là thạch sơn, đứng im cho hắn mặc sức công kích.
Hoan Hỉ Sứ Giả đâu biết điều này, tuy đối thủ chỉ lộ ra tu vi Hóa Anh kỳ, nhưng hắn đã hoàn toàn thu hồi ý khinh thị, cảnh giác nói: “đạo nhân ngươi có bổn sự như vậy, nếu thực sự ngưỡng mộ Tây thổ của ta, sao còn ra tay đả thương ta?”
Trương Tử Tinh không trả lời mà hỏi lại: “ta sao thèm lừa gạt đạo hữu? vừa rồi là đạo hữu muốn thương tổn Hạm chi, ta do tình thế cấp bách mới xuất thủ. Không biết đạo hữu là môn hạ Tiếp Dẫn thánh nhân, hay là môn hạ Chuẩn Đề thánh nhân?”
Hoan Hỉ Sứ Giả nghe hắn nhắc tới đại danh của hai vị giáo chủ, không khỏi tin hơn vài phần, xưng hô cũng bắt đầu khách khí: “ta là môn hạ Chuẩn Đề thánh nhân, Tây thổ ta rất ít qua lại cùng Trung thổ, giáo chủ cũng hầu như không ra ngoài, xin hỏi đạo hữu sao có thể biết được đại danh của hai vị thánh nhân?”.
Trương Tử Tinh cười nhẹ, đọc lên bốn câu thơ: “Bảo diễm kim quang ánh nhật minh, dị hương kỳ thải canh vi tinh. Thất bảo lâm trung vô cùng cảnh, bát đức trì biên lạc thụy anh. Tố phẩm liên hoa nhân hãn kiến, sanh hoàng tiên nhạc nhĩ canh thanh. Tây phương thắng giới chân kham tiện, cụ nãi liên hoa biện lý sanh”.
Đây là câu mô tả Tây phương cực lạc thế giới trong Phong Thần diễn nghĩa, giờ được Trương Tử Tinh tùy tiện đọc lên. Hoan Hỉ Sứ Giả nghe ra ý khoa tán trong đó, tức thì lộ vẻ cười, hoàn toàn tin tưởng, thu lại trống da, mừng rỡ nói: “thì ra đạo hữu hiểu rõ Tây phương tịnh thổ chúng ta như thế!, hai vị thánh nhân giáo ta thường nói đạo đức chi sĩ Trung thổ rất nhiều, giờ sát kiếp đã tới, muốn độ người có duyên tới Tây phương, tránh kiếp lên bảng. Tu vi đạo hữu bất phàm, lại hâm mộ Tây thổ như vậy, tất là người hữu duyên, sao không cùng ta về tây, cùng tham ngộ vô thượng diệu đế?”
Trương Tử Tinh lắc đầu nói: “bần đạo tuy ngưỡng mộ Tây phương cực lạc thế giới đã lâu, nhưng mấy vị đạo hữu Kim ngao đảo hôm nay cùng đạo hữu xung đột, nếu ta không xử lí được, thực trong lòng bất an, còn nói gì chuyện sang tây”.
Hoan Hỉ Sứ Giả hỏi: “đạo hữu cùng Thập thiên quân và Hạm Chi Tiên kia có quan hệ gì?”
“Thập thiên quân tuy quen biết ta không bao lâu, nhưng nghĩa khí hơn người, từng giúp đỡ ta…”, Trương Tử Tinh chợt động linh cơ, lại thêm một câu: “Thập thiên quân còn đỡ, Hạm Chi Tiên cô kia cùng ta có tình ý, đang muốn kết làm đạo lữ song tu. Tục ngữ có câu: “mối thù giết cha, cái hận cướp vợ, thề không đội trời chung”. Lần này đạo hữu tới đây, chính là vì Hạm Chi Tiên, ta làm sao bỏ qua được?”
Trương Tử Tinh nói xong, lộ ra vẻ quyết liệt: “ta ngưỡng mộ Tây thổ đã lâu, nên mới không muốn hạ độc thủ với đạo hữu, nhưng Hạm Chi Tiên là đạo lữ ta yêu thương, sao có thể bỏ được? giờ chuyện gì cũng đã nói rồi, ta cũng không còn tiếc nuối nữa, đã vậy cùng đạo hữu quyết đấu một trận sinh tử xem sao, cũng để tuyệt đi ý niệm sang tây trong lòng”.
Hắn cố ý lấy ra Kim kiếm, ra vẻ muốn dốc toàn lực. Hoan Hỉ Sứ Giả vội vàng ngăn lại: “đạo hữu từ từ đã, ta vốn không biết quan hệ giữa đạo hữu và Hạm Chi Tiên, nên mới có ý niệm như vậy. Giờ đã biết việc này, sao có thể tiếp tục làm khó đạo hữu? đạo hữu sau này cũng là người Tây thổ chúng ta, sao lại có thể huynh đệ tương tàn?”
“Ý tứ của đạo hữu là…”, Trương Tử Tinh nghe vậy, tỏ ra dáng vẻ do dự, từ từ hạ kiếm xuống
Hoan Hỉ Sứ Giả nói: ”đã là đạo lữ của đạo hữu, chuyện này coi như hiểu lầm, ta tuyệt sẽ không nổi lên ý tứ gì với Hạm chi đạo hữu nữa, đạo hữu có thể cùng ta trở lại hóa giải tràng tranh đấu này”.
Trương Tử Tinh thuận nước đảy thuyền, lập tức cùng hắn hóa địch thành bạn, trở lại đường cũ.
Từ xa liền thấy Viên Hồng đang cùng rắn hai đầu kia đại chiến, con rắn tránh nặng đánh nhẹ, khiến hắc bổng của Viên Hồng không thể phát huy toàn tộ tác dụng, nó còn không ngừng dùng tốc độ của hai cái đầu đột kích Viên Hồng. Viên Hồng từng có kinh nghiệm giao thủ với xà yêu trên Mai Sơn, tự cho là hiểu tính rắn, không hề hoảng hốt, nhưng đã qua khá lâu mà vẫn không hạ được song đầu xà. Hắn đột nhiên nhớ tới sư tôn Khổng Tuyên nói về đạo vạn vật sinh khắc, trong lòng như ngộ ra, lập tức vận Bát cửu huyền công, hóa thành một con rết cực lớn, lưng có hai cánh, lưỡi kìm như dao. Rắn hai đầu nhìn thấy con rết lập tức sợ hãi, con rết bay lên phía đầu rắn trắng, ngắt một cái liền đầu rắn rơi xuống, con rắn mất một đầu, đau đớn lăn lộn. Viên Hồng đang định ngắt nốt đầu thanh xà kia, bỗng nghe Trương Tử Tinh gọi lại: “dừng tay!”.
Viên Hồng lập tức khôi phục hình người, hướng Trương Tử Tinh hành lễ: “sư bá!”.
Hoan Hỉ Sứ Giả nhìn linh xà chỉ còn lại một đầu, trong lòng đau như cắt, nhưng biết nếu Trương Tử Tinh không gọi Viên Hồng dừng tay, sợ rằn linh xà đã hoàn toàn biến thành tử xà, vội vàng thu hồi con rắn lại, cố gắng khen ngợi một câu: “môn nhân của đạo hữu thực thần thông phi phàm”.
Hạm Chi Tiên hợp lực cùng Tần thiên quân, dần áp chế Bách Lâm. Còn trong trận Kim quang lại có từng đợt thanh âm vang lên, tựa hồ như những tấm kiếng của Kim Quang thánh mẫu chịu không nổi công kích đã vỡ vụn, xem ra Dương Tín kia đang chiếm được thượng phong.
Hoan Hỉ Sứ Giả cùng Trương Tử Tinh bắt tay nhau, cuối cùng hóa giải được tranh đấu giữa song phương. Bách Lâm và Dương Tín vốn nhận chỗ tốt của Hoan Hỉ Sứ Giả mới tới uy bức Hạm Chi Tiên, dẫn tới đồng môn tranh đấu, giờ thấy ân oán hóa giải, tất nhiên chịu ngừng tay, tỏ ra không vui vẻ gì. Hoan Hỉ Sứ Giả biết tâm tư hai người, cũng không ở lại, nhìn hướng Trương Tử Tinh chắp tay một cái, nói rằng xấu hổ, rồi cùng hai người kia ngự mây bay đi.
Ba người Tần thiên quân bên này rất lấy làm khó hiểu trước sự thay đổi thái độ đột ngột của Hoan Hỉ Sứ Giả. Trương Tử Tinh giải thích: Hoan Hỉ Sứ Giả này nhận lệnh của Tây phương hai đại giáo chủ, tới Trung thổ thăm dò, tựa hồ Tây phương giáo kia muốn “dẫn độ” đại lượng tu sĩ đạo thuật về bển, biết hắn là quốc sư Đại Thương, tức thì đổi giọng cầu toàn, nói đây là hiểu nhầm, can qua liền được dẹp lắng.
Tần thiên quân giận dữ nói: “có đạo lý nào như vậy? tên này rất đáng ghét, xem ra Tây phương giáo đã sớm để ý tới khí vận của giáo phái Trung thổ chúng ta, nếu không khi nghe thấy tên quốc sư đạo hữu, sao chịu xuống nước bỏ qua chuyện này?”.
Kim Quang thánh mẫu hết sức giận dữ hai người Bách Lâm, Dương Tín, vừa rồi Dương Tín ỷ vào Bạch Hồng tiên y hộ thân, thiếu chút phá tan trận Kim Quang của nàng, còn khiến nàng bị thương không nhẹ, trong lòng tới giờ ghi hận không thôi: “hai tên Bách, Dương kia vì chỗ tốt của Hoan Hỉ Sứ Giả mà dám hạ sát thủ với đồng môn, thực là đáng chết!”.
Tần thiên quân gật đầu nói: “nếu Thiên tuyệt trận của ta sớm luyện thành, hôm nay nhất định khiến Bách Lâm hóa thành tro bụi, xem ra chúng ta phải nhanh chóng luyện xong Thập tuyệt trận để tránh hậu hoạn sau này”.
Hạm Chi Tiên hướng Trương Tử Tinh hành lễ nói: “tám vị đạo hữu kia giờ không có mặt trên đảo, cho nên Bách, Dương mới ỷ vào đạp thuật pháp bảo tới uy hiếp chúng ta, nếu không được đạo hữu tương trợ, chỉ sợ ba người chúng ta đã không địch nổi, Hạm Chi thực sự cảm kích ân chi viện của đạo hữu”.
Trương Tử Tinh vội nói: ăn một quả trả một cục vàng, lần trước nhờ đạo hữu tương trợ mới biết được vị trí Hỏa Vân Động, hôm nay chính là cơ duyện xảo hợp, để ta gặp phải chuyện này, sao có thể tụ thủ bàng quan?”
Kim Quang thánh mẫu khen ngợi: “hay một câu ăn một quả trả một cục vàng!, lần trước vô duyên không được gặp đạo hữu, ta vẫn tiếc nuối trong lòng, hôm nay đạo hữu trượng nghãi tương trợ, giải mối nguy này, bần đạo hết sức cảm tạ, ngày sau nếu có nghi nan, chỉ cần ngài tới Kim Ngao đảo, mấy người chúng ta nhất định toàn lực tương trợ”.
Mấy người đang nói chuyện, bỗng có tiếng hô hoán từ trên không trung truyền tới: “các vị đạo hữu, mọi người không việc gì chứ?”
Trương Tử Tinh ngẩng đầu nhìn lên, tới chính là tám vị đạo sĩ còn lại trên Kim ngao đảo.
Tần Thiên quân cười mắng: “tám tên các ngươi tới quá muộn rồi!, nếu không nhờ Tiêu Dao đạo hữu cùng sư điệt tương trợ, chỉ sợ ba người chúng ta đã toi đời rồi”.
Tám người vừa nghe, vội vàng hướng Trương Tử Tinh thi lễ. Trương thiên quân nói: “chúng ta vừa trở về, nghe Tước đồng tử nói Hoan Hỉ Sứ Giả kia mang bang thủ tới tìm Hạm Chi đạo hữu uy hiếp, vội vàng chạy tới Bạch Vân đảo, không ngờ mọi chuyện đã yên ổn rồi”. Kim Quang thánh mẫu hậm hực nói ra chuyện Bách Lâm, Dương Tín giúp đỡ người ngoài khi dễ đồng môn, các thiên quân nghe đều giận dữ.
Hạm Chi Tiên nhìn Trương Tử Tinh hỏi: “Tiêu Dao đạo hữu hôm nay tới Kim ngao đảo, không biết có yếu sự gì?”
Trương Tử Tinh lắc đầu nói: “không có chuyện gì, từ lần trước từ biệt cùng chư vị, ta trong lòng tưởng nhớ, có điều sự vụ bên người không sao dứt ra được, hôm nay mới nhàn hạ một chút, đặc ý tới thăm hỏi mấy vị đạo hữu, không ngờ lại gặp phải chuyện này”.
Diêu thiên quân khen ngợi: “Tiêu Dao đạo hữu thực là người nghĩa khí!, đây không phải nơi nói chuyện, không bằng chúng ta trở lại Kim Ngao đảo vui vẻ một phen”.
Trương Tử Tinh cười nói: “vậy rất tốt, lần này ta có mang theo tiên tửu tự nhưỡng chế, cũng định cùng chư vị đạo hữu say sưa một lần!”.
Thập thiên quân đa số đều thích rượu, lập tức mừng rỡ, cùng Trương Tử Tinh, Viên Hồng trở về Kim ngao đảo. Chúng nhân tụ tập trong động phủ của Hạm Chi Tiên, một bên uống rượu một bên trò chuyện vui vẻ. Có người hỏi tọa kỵ thần tuấn mã của Trương Tử Tinh, Trương Tử Tinh biết hình dáng Long Mã không thể giấu được người có kiến thức, liền nói ra chuyện xin thuốc giải ôn độc tại Hỏa Vân Động lần trước. Tất nhiên, quá trình nói chuyện với tam hoàng thế nào chỉ giảng qua sơ lược, nói mình được gặp tam hoàng một lần, đưa lời khẩn cầu của Thiên tử, được Thần Nông ban cho giải dược, lập tức trở lại Triều Ca. Lúc đi qua sông Hán giang, ngẫu nhiên gặp ngựa này bay lên khỏi mặt nước, nhận hắn làm chủ. Mọi người nghe vậy, nhất tề khen hắn có phúc duyên, sau lại kể những chuyện kỳ thú, không khí hết sức hài hòa dung hiệp.
Mấy tiên nhân này ngày thường đều uống tiên tửu là linh dịch hiếm có nhưỡng thành, công hiệu không ít, nhưng vị rượu sao có thể bằng được “tiên tửu” Trương Tử Tinh học từ phép nhưỡng chế thời hậu thế? Ai nấy đều khen ngợi “tiên tửu” không rứt, ngay cả Hạm Chi Tiên ngày thường hay nghiên cứu cách nhưỡng tửu cũng luôn miệng xưng tán.
Vốn mục đích Trương Tử Tinh tới Kim Ngao đảo chỉ là muốn tạo quan hệ tốt đẹp với môn nhân Triệt giáo, để tiện sử dụng sau này, hôm nay chính rất hay gặp chuyện Hoan Hỉ Sứ Giả, không chỉ thành công thể hiện, mà trong lúc đàm luận với mấy người còn nghe được một tin tức hết sức trọng yếu. Tin tức này, chính là nguyên nhân tại sao tám vị thiên quân hôm nay vắng mặt trên Kim ngao đảo.
Như tin tức của tám vị thiên quân ra ngoài dò hỏi được, ước chừng nửa tháng sau, trên Nam hải sẽ có một bảo vật xuất thế, lúc đó thì các phương tu sĩ sẽ tới cầu may. Bảo bối này nghe nói là tiên thiên pháp bảo, hết sức lợi hại. Cái gọi là tiên thiên pháp bảo, tức là bảo vật được sinh ra trước hay đồng thời với lúc trời đất sinh ra, uy lực hơn xa hậu thiên pháp bảo do tu luyện giả luyện chế.
Kiện pháp bảo này gọi là Côn Lôn tinh ngọc, chính là một bộ phận của tiên thiên chí bảo Côn Lôn Kính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.