Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Chương 109: Ứng Long Tầm Cừu! Hữu Tình Nam Nữ
Điểm Tinh Linh
27/03/2013
“Không sao, tiên sinh là Vũ thần thời Hoàng Đế, giúp Hoàng Đế đánh bại Xi Vưu, công đức vô lượng, không người không biết, sau Đại Vũ trị thủy, lại xuất lực rất nhiều, công lao vô số. Hôm nay được gặp là may mắn của quả nhân”, Trương Tử Tinh khách khí khiến Ứng Long sinh hảo cảm, có điều hắn lo chuyện Nữ Bạt, không có tâm trí đâu đối đáp cùng thiên tử.
“Lễ ngộ của Bệ hạ, Ứng Long cảm kích không thôi, chỉ là Ứng Long lo lắng Nữ Bạt, vạn xin thiên tử nói rõ”.
Trương Tử Tinh cười nhẹ: “thực không dấu diếm, chuyện Nữ Bạt là do quốc sư Đại Thương ta Tiêu Dao Tử xử lý”.
“Tiêu Dao Tử?”, ánh mắt Ứng Long chớp lên tia hận, đứng dậy cao từ: “đa tạ Bệ hạ cáo tố, ngày hôm nay quấy nhiễu, ngày sau tất xin tới tạ tội”.
Trương Tử Tinh không đổi thần sắc, giọng nói trở nên nghiêm nghị: “tiên sinh chậm đã! Quả nhân xem ngài trong lòng cừu oán ngập trời, tuy không biết ngài và Nữ Bạt có giao tình gì, nhưng quốc sư diệt Hạn Bạt vì nước vì dân, ngài sao có thể vì thù oán riêng tư mà tới tầm cừu?”
Ứng Long cúi đầu không nói, rất lâu mới thở dài đáp: “Bệ hạ, thiên hạ lần này tuy có đại hạn, xong không phải Nữ Bạt tạo nghiệt, Tiêu Dao Tử kia chưa rõ trắng đen đã tru sát Nữ Bạt, thật đáng giận vô cùng. Bất kể thế nào, Nữ Bạt đã chết trong tay hắn, ta liền cùng hắn kết thâm cừu đại hận, dù bị trời phạt cũng tuyệt không hối hận!”
Nữ Bạt không phải người gây ra hạn tai, điều này Trương Tử Tinh sớm đã biết, hôm nay Ứng Long nói vậy, có thể thấy được quan hệ của hắn với Nữ Bạt không phải tầm thường, thậm chí có thể còn là một đôi…chỉ là Nữ Bạt kia thực quá xấu xí, thực không biết hai người làm sao hợp thành một chỗ như vậy.
Trương Tử Tinh suy tư, lộ ra vẻ cảm thán: “tiên sinh chấp mê như vậy, quả nhân cũng không muốn nhiều lời. Chỉ là hành tung quốc sư bí ẩn, dù là quả nhân cũng không được gặp mặt mấy lần, diệt Nữ Bạt xong liền không biết đi đâu, lần này tiên sinh đi tìm, tất sẽ uổng công”.
Ứng Long nghĩ một lát, Thiên tử nói vậy hẳn không phải khuyên bảo: đã có thể giết Nữ Bạt, tất không phải là tiên nhân tầm thường. Cái tên “Tiêu Dao Tử” này nghe rất lạ tai, hình như không có tiên nhân nổi danh nào có tên như vậy, nhất thời trù trừ không biết làm sao.
“Tiên sinh, người người đều nói Nữ Bạt là thần tai họa, từng có câu Hạn Bạt làm ác, mà ngài lại vừa nói đại hạn không phải do Nữ Bạt gây ra, không biết thực hư thế nào? Xin tiên sinh kể rõ chuyện này, quả nhân nguyện ý lắng nghe, nếu đúng quốc sư giết nhầm người tốt, ta liền dẫn ngài tìm hắn đòi một phen công đạo, không ngăn trở nữa, tiên sinh nghĩ thế nào?”
“Từ lâu nghe Bệ hạ là thiên tử nhân nghĩa, công chánh vô tư, thiên hạ tâm phục, hôm nay gặp mặt, thực danh bất hư truyền!”, Ứng Long nghe thiên tử nói vậy, ánh mắt sáng rỡ, nhưng đề cập tới Nữ Bạt liền lập tức lộ vẻ u sầu, từ từ đem chuyện bí ẩn năm xưa kể ra.
Nữ Bạt và Ứng Long vốn là tiên trên thiên giới, Ứng Long vì đắc tội Dao Trì Kim Mẫu mà bị tù giam trên núi Thương Du, suốt năm bị nỗi khổ tiên hỏa thiêu đốt. Có một lần ngẫu nhiên, tiên tử xinh đẹp Nữ Bạt tới tiên sơn lấy tiên thạch thì gặp Ứng Long, hai người dần dần cảm mến đối phương. Trên thiên giới cũng có tình huống hợp tịch song tu, nhưng nam nữ hai bên phải được Dao Trì Kim Mẫu đồng ý, lại phải có Nguyệt Lão xe duyên mới có thể song tu, nếu không sẽ bị coi là tư tình, bị trừng phạt nghiêm trọng. Mà Ứng Long thân là tội nhân, người hắn đắc tội lại chính là vị Kim Mẫu nương nương kia, cho nên tất không thể cùng Nữ Bạt song tu, sợ liên lụy tới nàng nên có ý chấm dứt đoạn tình cảm này. Nữ Bạt lại không oán không hối, không chịu phân ly.
Một ngày, chuyện hai người bị Lục Anh Ca hầu bên người Dao Trì Kim Mẫu phát hiện, tên này vốn thầm say mê dung nhan Nữ Bạt, từng đề xuất yêu cầu song tu, lại bị cự tuyệt, lòng đã sớm oán hận, lập tức bẩm báo Dao Trì Kim Mẫu, còn bịa đặt nói xấu hai người không ít. Dao Trì Kim Mẫu đại nộ, muốn đem Ứng Long xử tử, Nữ Bạt cầu khẩn thảm thiết, đòi xin cùng hắn hình thần câu diệt. Tình ý đồng sinh cộng tử, coi chết tựa lông hồng này càng khiến Lục Anh Ca thêm đố kỵ.
Lúc này chính là lúc Hoàng Đế cùng Xi Vưu đại chiến dưới hạ giới, Xi Vưu thế mạnh liên tục đánh bại Hoàng Đế. Xi Vưu là ma thần, nếu để hắn chưởng quản nhân giới ắt sẽ nguy hại nghiêm trọng tới lợi ích thiên đình. Cho nên, thiên giới nhờ cậy Cửu Thiên Huyền Nữ hạ giới trợ giúp Hoàng Đế, còn tìm thêm vài tiên nhân xuống hỗ trợ. Do Xi Vưu rất lợi hại, rất nhiều tiên nhân đều không nguyện ý đi tìm chết, Dao Trì Kim Mẫu chuyển ánh mắt lên hai người Nữ Bạt, Ứng Long, nói rằng chỉ cần bọn họ trợ giúp Hoàng Đế chiến thắng Xi Vưu, liền xóa hết tội lỗi, lại cho phép trở lại thiên giới thành song tu tiên lữ danh chính ngôn thuận.
Nữ Bạt cùng Ứng Long từ lúc yêu nhau, đã sớm không để ý tới chuyện sinh tử, nhưng vì an nguy của đối phương, không hẹn mà cùng đáp ứng yêu cầu của Kim Mẫu. Nhưng tại lúc hạ giới, Nữ Bạt trúng ám toán của Lục Anh Ca, bị hợp nhất cùng một cụ thi yêu, chỉ cần nàng vận dụng lực lượng quá độ, sẽ vĩnh viễn biến thành hình dạng quái vật xấu xí hung ác vô cùng.
Hoàng Đế biết chuyện này, không khỏi đồng tình với hai người, liền thu Nữ Bạt làm nghĩa nữ, bình thường chỉ cho Ứng Long xuất chiến, tránh kích dẫn trớ chú. Ứng Long thập phần cảm kích hành động này của Hoàng Đế, lập vô số chiến công. Tại thời điểm cuối cuộc chiến, hai bên đều toàn lực xuất động, Ứng Long thiện hút nước đại phát thần uy, dùng lôi vũ giết vô số đại quân Xi Vưu. Nhưng không ngờ bên Xi Vưu còn có vợ chồng Phong Bá, Vũ Sư, thi triển cuồng phong bạo vũ áp chế lôi vũ, lại liên thủ vây công Ứng Long. Ứng Long song quyền nan địch tứ thủ, thân dính trọng thương, đại quân Hoàng Đế cũng theo đó bại trận, tình huống hết sức nguy cấp.
Lúc này, Nữ Bạt bất chấp hết thẩy, toàn lực thi triển pháp thuật hạn viêm, cả người phát ra từng sóng lửa cuồn cuồn, khiến mưa ngưng gió tắt, ngay quân mình xung quanh cũng bị chết vô số. Nhưng trớ chú của Lục Anh Ca đã bắt đầu phát huy tác dụng, Nữ Bạt biến thành quái vật tướng mạo hung ác kia, nàng không buồn để ý, xông thẳng tới Phong Bá, Vũ Sư đang vây công Ứng Long, dụng lực giết chết Vũ Sư. Phong Bá thấy tình thế không ổn, mặc kệ phu nhân quay đầu chạy trốn, đúng lúc gặp phải pháp bảo Hoàng Đế phóng ra, nhục thân bị diệt, may hắn tu vi không kém, nguyên thần độn xuất chạy đi. Quân Xi Vưu cũng theo đó tan rã, ngay bản thân Xi Vưu cũng bị Hiên Viên Hoàng Đế giết chết.
Đánh bại Xi Vưu xong, án chiếu lời hứa của Dao Trì Kim Mẫu lúc đầu, Ứng Long và Nữ Bạt được trở lại thiên giới thành song tu tiên lữ. Không ngờ lúc này Dao Trì Kim Mẫu đột nhiên hiện thân, trở mặt nuốt lời, nói Nữ Bạt đã biến thành yêu thi bất tử, dính trọc khí trần gian, không có tư cách trở lại thiên đình, chỉ cho phép Ứng Long một mình trở lại.
Loại sự tình chia uyên rẽ thúy này tất nhiên là Ứng Long không chịu, tố cáo Lục Anh Ca hãm hại. Dao Trì Kim Mẫu có ý bảo hộ, lờ đi chuyện này (hay là với tên Lục Anh Ca này có vấn đề gì? ^-^), lại lấy ra một chiếc gương đưa tới trước mặt Nữ Bạt. Nữ Bạt nhìn dung mạo ghê tởm trong gương, sợ hãi thét lên, cũng không tranh biện nữa, ôm mặt chạy đi rất nhanh. Ứng Long vì Nữ Bạt không chịu quay lại thiên đình, lưu lại nhân gian. Nhưng Nữ Bạt vì mặc cảm diện mạo hung ác không thể khôi phục, không chịu gặp mặt Ứng Long.
Hoàng Đế cảm thương tao ngộ của hai người, phong Nữ Bạt thành Hạn thần. Nữ Bạt trúng trớ chú biến thành hạn yêu, cũng tự biết mình có hại cho nhân gian, nên xin Hoàng Đế bí mật phong ấn mình tại phía bắc Xích Thủy. Ứng Long bị Hoàng Đế phong làm thần lôi vũ, ẩn cư tại phương nam. Ứng Long muốn gặp Nữ Bạt, khổ cầu Hoàng Đế không được, biết người yêu không muốn mình trông thấy bộ dạng xấu xí của nàng, chỉ đành thở dài bỏ cuộc.
Hắn tuy cùng Nữ Bạt xa cách ngàn năm, nhưng luôn coi Nữ Bạt là thê tử của mình, hôm nay biết tin Nữ Bạt bị người sát hại, lập tức bi phẫn thảm khóc, bất chấp hết thẩy đi tìm kẻ thù, muốn vì Nữ Bạt báo thù.
Kể xong câu chuyện, Ứng Long đưa ánh mắt chờ mong nhìn thiên tử, hi vọng hắn có thể cho phép mình tìm Tiêu Dao Tử quyết một trận tử chiến – cho dù thiên tử không đồng ý, hắn cùng Tiêu Dao Tử cũng không chết không ngơi, lúc này chỉ thấy Thiên tử phẫn nộ đứng dậy, mở mồm chửi lớn Dao Trì Kim Mẫu kia.
Trong từ ngữ mà thiên tử sử dụng, có quá nửa vị Vũ thần này chưa từng nghe qua, bất quá mấy câu “lão độc phụ, con yêu phụ” hắn cũng nghe hiểu được, lại còn lần đầu thấy có người to gan dám chửi vị nương nương cao cao tại thượng này, nghe thập phần thoải mái.
Đây không phải là Trương Tử Tinh ra vẻ, hắn thực sự thấy Dao Trì Kim Mẫu kia quá độc ác, rõ ràng là đòi yêu sách, qua cầu rút ván, ti bỉ vô sỉ, tiện đó lại nhớ tới Hạo Thiên thượng đế bầy trò giảm lượng mưa Triều Ca khiến vạn dân chịu hạn tai, càng tức giận không ngừng.
Năm đó Nữ Bạt vì Ứng Long không tiếc hi sinh dung nhan tiên thể, Ứng Long vì Nữ Bạt từ chối trở lại thiên đình làm tiên, cho dù chỉ có thể lo lắng cho nhau trong mộng, cũng không oán không hối hận, hai người thực là một đôi tình nhân sinh tử có nhau, tiếc rằng thiên ý trêu ngươi, không thể tụ cùng một chỗ.
Nữ Bạt hoàn toàn không phải là thần tai họa, mà còn là một người thụ hại đáng thương, cũng may lúc trước hắn có toan tính khác, không giết chết Nữ Bạt, nếu không bây giờ lại nhiều hơn một người sinh tử đại địch. Trương Tử Tinh liền đó tỉnh ngộ: Hiên Viên tam yêu thì sao? Tao ngộ của bọn chúng có phần giống Ứng Long, Nữ Bạt, thành công phá hoại Đại Thương, cuối cùng bị Nữ Oa trở mặt, thành vật hi sinh, ngay tư cách phong thần cũng không có. Bọn chúng, có đáng đồng tình không?
Trương Tử Tinh nỗ lực dẹp đi ý nghĩ phiền não này, quay sang Ứng Long nói: “quả nhân rất đồng tình với tao ngộ của tiên sinh và Nữ Bạt, chuyện này là quốc sư đã làm sai, tuy bây giờ quốc sư không ở đây, nhưng quả nhân đáp ứng ngài, nhất định ép quốc sư trả lời thích đáng cho ngài”.
“Đa tạ Bệ hạ”, Ứng Long rất có hảo cảm với vị thiên tử này, nhưng đề cập tới Tiêu Dao Tử thì thái độ vẫn hết sức kiên quyết: “xin lỗi thì không cần, ta cùng hắn chỉ có một kẻ sống sót”.
Trương Tử Tinh rất nhanh thầm tính toán, chuyện Nữ Bạt, Ứng Long nên giải quyết sao? Đem Nữ Bạt giao cho Ứng Long? Ngày đó Nữ Bạt đã biết hắn là thiên tử, như bây giờ lại nói Ứng Long là Tiêu Dao Tử xuất thủ, nếu thả Nữ Bạt, thân phận Tiêu Dao Tử chỉ sợ bị lộ, ai dám chắc bọn họ sẽ giữ bí mật? Nếu giết Ứng Long và Nữ Bạt, đừng nói giờ không có thực lực, dù có cũng thực đáng tiếc, ít nhất bọn họ cũng là tu vi Kim tiên, nếu có thể thu nạp sử dụng…
Cố sự của hai người thực lay động lòng người, nếu có thể tác thành đôi quyến lữ này…nghĩ đến đây, Trương Tử Tinh đột nhiên nghĩ đến tình thế thiên hạ hiện nay, liền lập tức xuất ra chủ ý.
“Tuy hành tung quốc sư vô định, nhưng vài tháng lại xuất hiện một lần, giúp quả nhân bày mưu toán kế”, Trương Tử Tinh làm ra vẻ trầm ngâm, nói với Ứng Long: “ta biết tiên sinh cùng quốc sư đã kết nhân quả, khó lòng miễn chiến. Quả nhân cũng không định ngăn trở, nhưng tiên sinh nhất định phải đáp ứng quả nhân một chuyện, ngài cùng quốc sư đối chiến, bất kể thắng bại, chuyện này cũng phải bỏ qua, không được tiếp tục tầm cừu, thế nào?”
Ứng Long biết thiên tử đã là nhượng bộ, trong lòng nghĩ chỉ cần đánh một trận phân rõ sinh tử là đủ, nếu là không địch nổi chính có thể đi theo Nữ Bạt, liền tạ ơn thiên tử, lại lấy ra một phiến vảy rồng đưa cho Trương Tử Tinh: “ân thành toàn của Bệ hạ, Ứng Long chết cũng không quên, nếu Tiêu Dao Tử kia trở lại, Bệ hạ chỉ cần ném phiến long lân này vào lửa, ta sẽ biết mà tới”.
Trương Tử Tinh nhận lấy long lân, gật đầu đáp ứng Ứng Long, đi thẳng tới cơ địa dưới lầu Trích Tinh, qua tầng tầng thang máy cùng hệ thống bảo mật tới một gian phòng.
Trong phòng có một bình dung khí thủy tinh rất lớn, trong bình thủy tinh nửa trong suốt, Nữ Bạt bị đặt nằm thằng trên một tấm kim loại, thân thể bị vài vòng thép hợp kim trói trụ, cả người còn dày đặc dây rợ. Trương Tử Tinh nhìn số liệu hiện thị trên màn hình dung khí, cười lạnh một tiếng: “Nữ Bạt, không cần giả vờ nữa, quả nhân biết ngươi đã thoát khỏi trói buộc, chẳng nhẽ muốn thừa cơ tập kích ta?”
Nữ Bạt thấy hắn nhìn ra, hừ một tiếng, vươn mình ngồi dậy: “Bệ hạ, ngài nhốt ta tại đây, lại dùng mấy vật kỳ quái này đối phó ta, rốt cuộc là có tâm tư gì?”
Trương Tử Tinh lắc đầu nói: “ngươi thực không biết tốt xấu, quả nhân nếu muốn hại ngươi, ngày đó sao còn tha không giết? quả nhân nhốt ngươi tại đây chính là vì muốn giúp đỡ ngươi”.
Nữ Bạt cất lên tiếng cười khó nghe: “Chẳng lẽ Bệ hạ tưởng ta là trẻ con ba tuổi! mấy đồ này hàng ngày đều hút lấy nguyên khí của ta, còn phát ra lôi điện, khiến ta sống không bằng chết, đây là “sự giúp đỡ” của Bệ hạ sao? Hay là Bệ hạ biết ta đã khôi phục đạo thuật, sợ ta trả thù nên dùng lời lường gạt ta?”
“Buồn cười! ngươi bất quả chỉ là kim tiên trung giai, lại không có pháp bảo, quả nhân sao thèm sợ ngươi trả thù?”
“Ngài chớ tưởng dấu ta, tuy tu vi ngài cổ quái, nhưng tuyệt không phải đối thủ của ta”, nghe Thiên tử huênh hoang, ánh mắt Nữ Bạt lóe lên hàn quang: “đừng tưởng ngươi là nhân hoàng, được thiên mệnh bảo trợ thì ta không dám giết ngươi, ta đã sớm bị trời nguyền rủa, còn sợ chi nghịch thiên?”
Nói đoán, bình dung khí thủy tinh to lớn kia liền tan thành từng mảnh nhỏ, Nữ Bạt nghiến răng nhảy ra. Trương Tử Tinh không ngờ cô này nói trở mặt là trở mặt, quyền đầu lập tức phát ra vụ khí ba màu, hướng Nữ Bạt đánh tới. Nữ Bạt pháp lực đã hồi, không hề e ngại, thấy hắn công kích tới liền giơ tay phải ngạnh kháng. Chỉ nghe một tiếng “binh”, thân thể Nữ Bạt như diều đứt dây văng vào bức tường kim loại, cả bức tường liền lộ ra một vết lõm hình người, mà bàn tay phải đỡ vụ khí ba màu kia đã biến không ra hình dạng gì.
Nữ Bạt không ngờ thiên tử thực có tu vi như vậy, còn chưa thèm sử dụng mấy pháp bảo kỳ quái, chỉ bằng một quyền đã hủy đi tay phải mình. Cần biết, nhục thân của nàng dù gặp phải Kim tiên cũng có lực chống đỡ.
Dù sao tu vi Nữ Bạt cũng tinh thâm, thể chất đặc thù, nháy mắt đã khôi phục cánh tay nguyên trạng, tuy nguyên khí tiêu hao, nhưng đấu chí không giảm, đang định thi pháp thuật, bỗng thấy trên người thiên tử phát ra hoàng quang chói mắt, lập tức kinh hãi, run rẩy nói: “Ngươi…Bệ hạ sử dụng công pháp gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.