Chương 43: Ta Nhớ Rồi!
Ôn Nhu Khuyển Thụy Sư
22/07/2024
“Hách Soái phải không?” Dư Văn gật đầu, “Ta nhớ tên ngươi rồi.”
“Ngươi nhớ tên ta cũng vô dụng,” Giang Thành ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Ngươi muốn đến đó gọi món thì nhất định phải nhớ số của ta, là số 49 của nhóm cao cấp."
…..
Sau đó, người phụ nữ cũng giới thiệu thông tin, cô ấy tên là Dư Văn, là một chuyên gia về quan hệ quốc tế.
Theo cô ấy nói thì cô ấy đã bôn ba ở nước ngoài nhiều năm, nhưng cô không ngờ rằng ngay khi trở về Trung Quốc mình đã bị cuốn vào trong cơn ác mộng.
Đây là nhiệm vụ thứ 4 cô ấy đã trải qua.
Rất nhanh, giọng nói nhát gan của cô gái mặc đồ ngủ truyền đến, cô ấy tên là Trương Nhân Nhân, là giáo viên mầm non, vẫn đang trong giai đoạn thực tập chưa đi làm chính thức.
Cuối cùng là Tân Tử đang cầm chiếc máy ảnh, hắn và Chu Thái Phúc là những tân thủ duy nhất trong nhiệm vụ lần này.
Hắn mặc một chiếc áo sơ mi không vừa vặn và đội thêm một chiếc khăn trùm đầu, cả người hắn trông vô cùng buồn tẻ.
“Xin chào mọi người,” Hắn giới thiệu: “Ta tên là Long Đào, hiện đang làm diễn viên quần chúng trong một đoàn làm phim điện ảnh.”
Bây giờ chỉ còn lại Bàng Tử.
Ngay tại thời điểm Bàng Tử đang muốn tự mình giới thiệu thì Giang Thành đột nhiên nói: "Hắn có hoàn cảnh tương đối đặc biệt, hắn không có tên, bởi vì..." Hắn mím môi, trong mắt lộ ra bi thương nói: "hắn là một đứa trẻ mồ côi."
“Từ nhỏ đã không có cha mẹ sao?” Trương Nhân Nhân trên mặt tràn đầy thương hại, “Thật đáng thương.”
“Mọi người gọi cậu ấy là Bàng Tử cũng được,” Giang Thành chào hỏi, “Nghe nói trong cô nhi viện mọi người đều gọi cậu ấy như vậy.”
Bàng Tử: “.......”
Một lúc sau, mọi người đã đứng trước một tòa nhà giảng dạy.
Thỉnh thoảng lại có những cô gái thanh thuần ăn mặc đẹp đẽ ở trước cửa đi ra đi vào.
“Đến rồi,” Chân Kiến Nhân thu hồi tầm mắt lại mở miệng nói, “Chúng ta vào thôi.”
Không gian bên trong so với tưởng tượng của Giang Thành còn muốn lớn hơn, hành lang hai bên tương ứng với phòng học, thỉnh thoảng có tiếng hát cùng âm thanh của khí cụ truyền ra ngoài.
Mặc dù có thang máy nhưng mọi người đều mặc nhiên bỏ qua và chọn đi thang bộ ở phía bên phải để lên tầng trên.
Phòng học nhạc lớn nằm ở cuối hành lang tầng bốn, khi bọn họ đến gần thì một người phụ nữ đi giày cao gót trực tiếp chạy từng bước nhỏ hướng về phía bọn họ.
Người phụ nữ trạc ngoài 30 tuổi, trang điểm nhẹ nhàng vừa tới liền hỏi: "Mọi người là thợ chụp ảnh phải không?"
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, người phụ nữ mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong cuộc trao đổi sau đó, người phụ nữ giải thích rằng cô được hiệu trưởng sắp xếp đứng đợi ở đây để liên kết làm việc chung với nhóm chụp ảnh.
Hôm nay là buổi diễn tập đầu tiên.
Sau khi suy nghĩ về điều này, Dư Văn hỏi: "Có bao nhiêu buổi diễn tập trước khi buổi lễ bắt đầu?”
“Ba buổi,” Người phụ nữ trả lời cộc lốc.
"Mấy giờ nó sẽ bắt đầu?"
“Ngay bây giờ liền có thể bắt đầu.” người phụ nữ nói rồi mời mọi người vào lớp học âm nhạc.
Nói rằng đó là một phòng học nhạc, nhưng nó trông càng giống một khán phòng hơn.
Dưới ánh đèn sân khấu là một sân khấu hợp xướng đã được dựng sẵn, trên đó đã có những học sinh đã thay xong quần áo trình diễn.
Thỉnh thoảng, có người đi tới đi lui để điều chỉnh đèn và các thiết bị khác nhau.
Có thể thấy được nhà trường rất coi trọng buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường này.
Sau khi biết Giang Thành và những người khác là nhiếp ảnh gia đến quay chụp buổi diễn tập, các thành viên của nhóm sinh viên có mặt tại hiện trường lập tức mang theo mấy chai nước khoáng đi đến, "Nhiếp ảnh gia tiên sinh, xin mời mọi người uống nước!"
Mọi người đương nhiên từ chối, nhưng đều đã từ chối đến lượt thứ ba rồi mà đối phương vẫn không chịu buông tha, nhìn học sinh tụ tập ngày càng đông, mọi người chỉ còn cách chia nhau mỗi người cầm một chai.
Không ngờ những học sinh này cũng rất cứng đầu, nhất định phải nhìn thấy bọn họ uống nước rồi mới giải tán.
“Thưa nhiếp ảnh gia,” người phụ trách liên kết sau khi nói chuyện với nhân viên điều hành tại hiện trường xong liền quay trở về vẫy vẫy tay ra hiệu với bọn họ, “Bên chúng ta đã chuẩn bị xong rồi.”
Mấy người Giang Thành cũng đã lắp đặt xong máy ảnh của bọn họ.
Vị trí được chọn bởi người đàn ông tên là Long Đào.
Dù sao thì hắn cũng đang làm việc trong một đoàn phim nên sẽ có sự hiểu biết về quay chụp nhiều hơn những người khác.
“Chúng ta cần thu âm bốn đoạn cho buổi diễn tập này,” người phụ nữ nói với giọng điệu khách khí, cô giơ tay vuốt thẳng mấy sợi tóc mai của mình rồi tiếp tục nói: “Ba phần đầu tiên là phần hợp xướng do ba lớp được chọn trình diễn riêng lẻ từng tiết mục của lớp mình, phần cuối cùng là đồng ca do ba lớp hợp lại trình diễn cùng với nhau.”
"Được." Giang Thành đáp: "Vậy mọi người mau bắt đầu đi."
Sau khi đi về chỗ của mình, Giang Thành liền cầm lấy túi đựng máy ảnh lấy ra chiếc máy ảnh đã được cất giữ ở phòng thiết bị trước đó đem ra ngoài.
Bàng Tử sau khi nhìn thấy được thì cảm thấy khó hiểu hỏi: "Ngươi lấy nó ra làm cái gì vậy?"
Ống kính của máy ảnh này đã bị vào hơi nước, mặc dù vẫn có thể dùng nó để chụp ảnh nhưng hiệu quả sau khi chụp sẽ bị ảnh hưởng.
“Rảnh rỗi thì lấy ra thử xem chút thôi.” Giang Thành lấy máy ảnh ra, bật máy lên chụp liên tục không ngừng, liên tiếp thay đổi nhiều góc độ chụp khác nhau, bộ dáng trông thập phần nghiêm túc.
Nhưng trước sự ngạc nhiên của Bàng Tử, khi Chân Kiến Nhân và Dư Văn nhìn thấy Giang Thành đang cầm máy ảnh, họ liền đồng thời cùng nhau bước tới đây.
Giang Thành di chuyển vai, ngẩng đầu lên, lắc máy ảnh rồi nói với Chân Kiến Nhân: "Ngươi có muốn thử chút không?”
Chân Kiến Nhân lại lùi trở về.
Chỉ bất quá là sự chú ý của hắn luôn đặt tại nơi này.
Phần đồng ca của lớp đầu tiên rất nhanh đã kết thúc, sau đó bọn họ rời đi theo thứ tự một cách có trật tự.
Học sinh một lớp khác bắt đầu bước vào phần trình diễn của mình.
Vì có giá ba chân để máy ảnh nên Giang Thành không phải lúc nào cũng cầm máy ảnh trên tay để quay chụp.
Sau khi đem máy ảnh nhắm ngay ngắn vào sân khấu hợp xướng, hắn bắt đầu đánh giá các học sinh trên sân khấu.
Họ mặc trang phục đồng bộ với nhau, phần thân trên màu trắng tinh khiết còn ở phần thân dưới trang phục có màu xanh lam tương phản với màu trắng ở thân trên.
Đường viền cổ áo và cổ tay áo được trang trí bằng nơ ruy băng.
Phong cách ôm sát vừa vặn được cắt may khéo léo tôn lên vòng eo thon gọn của cô gái và chiếc chân váy giống như hoa sen làm nổi bật phong cách preppy cổ điển của nước Anh.
Ánh mắt Giang Thành quét qua khán đài một lượt, thỉnh thoảng lại đυ.ng phải ánh mắt của các cô gái.
Sự khác biệt nằm ở chỗ ánh nhìn của các cô gái sau một cái chạm mắt liền không tiếp tục nữa, nhưng ánh nhìn của Giang Thành lại là cực kỳ tùy tiện hoàn toàn không có chút kiềm chế nào mà hắn nên có.
Thừa dịp nhóm học sinh thứ hai rời khỏi khán đài, tạm thời không ai có công phu chú ý tới nơi này, Bàng Tử cúi người lại gần nói nhỏ: "Bác sĩ, ngươi đang làm cái trò gì vậy?"
Giang Thành biểu tình bất mãn bĩu môi nói, “Đừng nói nhảm, đến lúc đó lại để cho quỷ nghe thấy được ta muốn làm gì nó thì còn ra thể thống gì nữa.”
Bàng Tử: "Ta thật sự khâm phục ngươi, đã đến giờ phút này mà người còn có tâm tình nói bậy.”
Giang Thành thậm chí không thèm nhìn hắn, lời ít ý nhiều mà nói: "Ta không nghĩ rằng NPC sẽ làm hỏng thiết bị của chúng ta mà không vì lý do nào cả, cho nên ta nghi ngờ trong việc này nhất định có vấn đề.”
Bàng Tử giật mình kinh ngạc hỏi, "Có thể có vấn đề gì vậy?"
"Ta tạm thời còn không biết, " Hắn quay đầu nhìn về phía Bàng Tử, trầm giọng nói: "Ngươi không cần lo lắng bên ta, ngươi đi nhìn chằm chằm cái máy ảnh kia đi, hơn nữa cũng đừng để một số người đυ.ng tay đυ.ng chân vào nó."
Bàng Tử gật đầu và trả lời: "Được, ta biết rồi, bác sĩ."
Chẳng mấy chốc tiết mục của nhóm học sinh thứ ba đã kết thúc.
Phần hợp xướng cuối cùng sắp bắt đầu.
Lúc này Long Đào đang phụ trách quay phim bỗng nhíu mày một cái, hắn lấy tay ôm bụng, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
La Nhất, người cũng đang đứng tại đó theo dõi cái máy ảnh này, là người đầu tiên nhận thấy sự khác thường và hỏi: "Ngươi bị làm sao vậy?"
“Ta…… Ta đau bụng.” Long Đào trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, ấp úng nói: “Có thể là do buổi sáng ăn trúng cái gì đó làm cho đau bụng.”
Chu Thái Phúc nhìn sân khấu hợp xướng cách đó không xa chật ních người, gần đó có mấy người đi tới đi lui, trong tay cầm những sợi tơ hoặc trang bị với nhiều màu sắc khác nhau.
Giống như đang tiến hành thử lần điều chỉnh cuối cùng.
“Ngươi không thể chịu nổi thêm một chút thôi sao?” Chu Thái Phúc không khỏi có chút bực bội, ở chỗ này mang đến cho hắn cảm giác thập phần bất an.
Rõ ràng mọi người đều trông rất bình thường, nhưng sự bình thường này lại lộ ra một sự quái dị không thể giải thích được.
Để mà nói rõ ra nơi nào quái dị thì hắn cũng không thể nói rõ nên lời.
"Chụp xong thì chúng ta sẽ trở về ngay lập tức!"
“Chỉ sợ không được.” Long Đào thân thể run lên, trên má đã xuất hiện mồ hôi lạnh, “Ta đau không thể chịu nổi rồi.”
“Ngươi nhớ tên ta cũng vô dụng,” Giang Thành ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Ngươi muốn đến đó gọi món thì nhất định phải nhớ số của ta, là số 49 của nhóm cao cấp."
…..
Sau đó, người phụ nữ cũng giới thiệu thông tin, cô ấy tên là Dư Văn, là một chuyên gia về quan hệ quốc tế.
Theo cô ấy nói thì cô ấy đã bôn ba ở nước ngoài nhiều năm, nhưng cô không ngờ rằng ngay khi trở về Trung Quốc mình đã bị cuốn vào trong cơn ác mộng.
Đây là nhiệm vụ thứ 4 cô ấy đã trải qua.
Rất nhanh, giọng nói nhát gan của cô gái mặc đồ ngủ truyền đến, cô ấy tên là Trương Nhân Nhân, là giáo viên mầm non, vẫn đang trong giai đoạn thực tập chưa đi làm chính thức.
Cuối cùng là Tân Tử đang cầm chiếc máy ảnh, hắn và Chu Thái Phúc là những tân thủ duy nhất trong nhiệm vụ lần này.
Hắn mặc một chiếc áo sơ mi không vừa vặn và đội thêm một chiếc khăn trùm đầu, cả người hắn trông vô cùng buồn tẻ.
“Xin chào mọi người,” Hắn giới thiệu: “Ta tên là Long Đào, hiện đang làm diễn viên quần chúng trong một đoàn làm phim điện ảnh.”
Bây giờ chỉ còn lại Bàng Tử.
Ngay tại thời điểm Bàng Tử đang muốn tự mình giới thiệu thì Giang Thành đột nhiên nói: "Hắn có hoàn cảnh tương đối đặc biệt, hắn không có tên, bởi vì..." Hắn mím môi, trong mắt lộ ra bi thương nói: "hắn là một đứa trẻ mồ côi."
“Từ nhỏ đã không có cha mẹ sao?” Trương Nhân Nhân trên mặt tràn đầy thương hại, “Thật đáng thương.”
“Mọi người gọi cậu ấy là Bàng Tử cũng được,” Giang Thành chào hỏi, “Nghe nói trong cô nhi viện mọi người đều gọi cậu ấy như vậy.”
Bàng Tử: “.......”
Một lúc sau, mọi người đã đứng trước một tòa nhà giảng dạy.
Thỉnh thoảng lại có những cô gái thanh thuần ăn mặc đẹp đẽ ở trước cửa đi ra đi vào.
“Đến rồi,” Chân Kiến Nhân thu hồi tầm mắt lại mở miệng nói, “Chúng ta vào thôi.”
Không gian bên trong so với tưởng tượng của Giang Thành còn muốn lớn hơn, hành lang hai bên tương ứng với phòng học, thỉnh thoảng có tiếng hát cùng âm thanh của khí cụ truyền ra ngoài.
Mặc dù có thang máy nhưng mọi người đều mặc nhiên bỏ qua và chọn đi thang bộ ở phía bên phải để lên tầng trên.
Phòng học nhạc lớn nằm ở cuối hành lang tầng bốn, khi bọn họ đến gần thì một người phụ nữ đi giày cao gót trực tiếp chạy từng bước nhỏ hướng về phía bọn họ.
Người phụ nữ trạc ngoài 30 tuổi, trang điểm nhẹ nhàng vừa tới liền hỏi: "Mọi người là thợ chụp ảnh phải không?"
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, người phụ nữ mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong cuộc trao đổi sau đó, người phụ nữ giải thích rằng cô được hiệu trưởng sắp xếp đứng đợi ở đây để liên kết làm việc chung với nhóm chụp ảnh.
Hôm nay là buổi diễn tập đầu tiên.
Sau khi suy nghĩ về điều này, Dư Văn hỏi: "Có bao nhiêu buổi diễn tập trước khi buổi lễ bắt đầu?”
“Ba buổi,” Người phụ nữ trả lời cộc lốc.
"Mấy giờ nó sẽ bắt đầu?"
“Ngay bây giờ liền có thể bắt đầu.” người phụ nữ nói rồi mời mọi người vào lớp học âm nhạc.
Nói rằng đó là một phòng học nhạc, nhưng nó trông càng giống một khán phòng hơn.
Dưới ánh đèn sân khấu là một sân khấu hợp xướng đã được dựng sẵn, trên đó đã có những học sinh đã thay xong quần áo trình diễn.
Thỉnh thoảng, có người đi tới đi lui để điều chỉnh đèn và các thiết bị khác nhau.
Có thể thấy được nhà trường rất coi trọng buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường này.
Sau khi biết Giang Thành và những người khác là nhiếp ảnh gia đến quay chụp buổi diễn tập, các thành viên của nhóm sinh viên có mặt tại hiện trường lập tức mang theo mấy chai nước khoáng đi đến, "Nhiếp ảnh gia tiên sinh, xin mời mọi người uống nước!"
Mọi người đương nhiên từ chối, nhưng đều đã từ chối đến lượt thứ ba rồi mà đối phương vẫn không chịu buông tha, nhìn học sinh tụ tập ngày càng đông, mọi người chỉ còn cách chia nhau mỗi người cầm một chai.
Không ngờ những học sinh này cũng rất cứng đầu, nhất định phải nhìn thấy bọn họ uống nước rồi mới giải tán.
“Thưa nhiếp ảnh gia,” người phụ trách liên kết sau khi nói chuyện với nhân viên điều hành tại hiện trường xong liền quay trở về vẫy vẫy tay ra hiệu với bọn họ, “Bên chúng ta đã chuẩn bị xong rồi.”
Mấy người Giang Thành cũng đã lắp đặt xong máy ảnh của bọn họ.
Vị trí được chọn bởi người đàn ông tên là Long Đào.
Dù sao thì hắn cũng đang làm việc trong một đoàn phim nên sẽ có sự hiểu biết về quay chụp nhiều hơn những người khác.
“Chúng ta cần thu âm bốn đoạn cho buổi diễn tập này,” người phụ nữ nói với giọng điệu khách khí, cô giơ tay vuốt thẳng mấy sợi tóc mai của mình rồi tiếp tục nói: “Ba phần đầu tiên là phần hợp xướng do ba lớp được chọn trình diễn riêng lẻ từng tiết mục của lớp mình, phần cuối cùng là đồng ca do ba lớp hợp lại trình diễn cùng với nhau.”
"Được." Giang Thành đáp: "Vậy mọi người mau bắt đầu đi."
Sau khi đi về chỗ của mình, Giang Thành liền cầm lấy túi đựng máy ảnh lấy ra chiếc máy ảnh đã được cất giữ ở phòng thiết bị trước đó đem ra ngoài.
Bàng Tử sau khi nhìn thấy được thì cảm thấy khó hiểu hỏi: "Ngươi lấy nó ra làm cái gì vậy?"
Ống kính của máy ảnh này đã bị vào hơi nước, mặc dù vẫn có thể dùng nó để chụp ảnh nhưng hiệu quả sau khi chụp sẽ bị ảnh hưởng.
“Rảnh rỗi thì lấy ra thử xem chút thôi.” Giang Thành lấy máy ảnh ra, bật máy lên chụp liên tục không ngừng, liên tiếp thay đổi nhiều góc độ chụp khác nhau, bộ dáng trông thập phần nghiêm túc.
Nhưng trước sự ngạc nhiên của Bàng Tử, khi Chân Kiến Nhân và Dư Văn nhìn thấy Giang Thành đang cầm máy ảnh, họ liền đồng thời cùng nhau bước tới đây.
Giang Thành di chuyển vai, ngẩng đầu lên, lắc máy ảnh rồi nói với Chân Kiến Nhân: "Ngươi có muốn thử chút không?”
Chân Kiến Nhân lại lùi trở về.
Chỉ bất quá là sự chú ý của hắn luôn đặt tại nơi này.
Phần đồng ca của lớp đầu tiên rất nhanh đã kết thúc, sau đó bọn họ rời đi theo thứ tự một cách có trật tự.
Học sinh một lớp khác bắt đầu bước vào phần trình diễn của mình.
Vì có giá ba chân để máy ảnh nên Giang Thành không phải lúc nào cũng cầm máy ảnh trên tay để quay chụp.
Sau khi đem máy ảnh nhắm ngay ngắn vào sân khấu hợp xướng, hắn bắt đầu đánh giá các học sinh trên sân khấu.
Họ mặc trang phục đồng bộ với nhau, phần thân trên màu trắng tinh khiết còn ở phần thân dưới trang phục có màu xanh lam tương phản với màu trắng ở thân trên.
Đường viền cổ áo và cổ tay áo được trang trí bằng nơ ruy băng.
Phong cách ôm sát vừa vặn được cắt may khéo léo tôn lên vòng eo thon gọn của cô gái và chiếc chân váy giống như hoa sen làm nổi bật phong cách preppy cổ điển của nước Anh.
Ánh mắt Giang Thành quét qua khán đài một lượt, thỉnh thoảng lại đυ.ng phải ánh mắt của các cô gái.
Sự khác biệt nằm ở chỗ ánh nhìn của các cô gái sau một cái chạm mắt liền không tiếp tục nữa, nhưng ánh nhìn của Giang Thành lại là cực kỳ tùy tiện hoàn toàn không có chút kiềm chế nào mà hắn nên có.
Thừa dịp nhóm học sinh thứ hai rời khỏi khán đài, tạm thời không ai có công phu chú ý tới nơi này, Bàng Tử cúi người lại gần nói nhỏ: "Bác sĩ, ngươi đang làm cái trò gì vậy?"
Giang Thành biểu tình bất mãn bĩu môi nói, “Đừng nói nhảm, đến lúc đó lại để cho quỷ nghe thấy được ta muốn làm gì nó thì còn ra thể thống gì nữa.”
Bàng Tử: "Ta thật sự khâm phục ngươi, đã đến giờ phút này mà người còn có tâm tình nói bậy.”
Giang Thành thậm chí không thèm nhìn hắn, lời ít ý nhiều mà nói: "Ta không nghĩ rằng NPC sẽ làm hỏng thiết bị của chúng ta mà không vì lý do nào cả, cho nên ta nghi ngờ trong việc này nhất định có vấn đề.”
Bàng Tử giật mình kinh ngạc hỏi, "Có thể có vấn đề gì vậy?"
"Ta tạm thời còn không biết, " Hắn quay đầu nhìn về phía Bàng Tử, trầm giọng nói: "Ngươi không cần lo lắng bên ta, ngươi đi nhìn chằm chằm cái máy ảnh kia đi, hơn nữa cũng đừng để một số người đυ.ng tay đυ.ng chân vào nó."
Bàng Tử gật đầu và trả lời: "Được, ta biết rồi, bác sĩ."
Chẳng mấy chốc tiết mục của nhóm học sinh thứ ba đã kết thúc.
Phần hợp xướng cuối cùng sắp bắt đầu.
Lúc này Long Đào đang phụ trách quay phim bỗng nhíu mày một cái, hắn lấy tay ôm bụng, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
La Nhất, người cũng đang đứng tại đó theo dõi cái máy ảnh này, là người đầu tiên nhận thấy sự khác thường và hỏi: "Ngươi bị làm sao vậy?"
“Ta…… Ta đau bụng.” Long Đào trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, ấp úng nói: “Có thể là do buổi sáng ăn trúng cái gì đó làm cho đau bụng.”
Chu Thái Phúc nhìn sân khấu hợp xướng cách đó không xa chật ních người, gần đó có mấy người đi tới đi lui, trong tay cầm những sợi tơ hoặc trang bị với nhiều màu sắc khác nhau.
Giống như đang tiến hành thử lần điều chỉnh cuối cùng.
“Ngươi không thể chịu nổi thêm một chút thôi sao?” Chu Thái Phúc không khỏi có chút bực bội, ở chỗ này mang đến cho hắn cảm giác thập phần bất an.
Rõ ràng mọi người đều trông rất bình thường, nhưng sự bình thường này lại lộ ra một sự quái dị không thể giải thích được.
Để mà nói rõ ra nơi nào quái dị thì hắn cũng không thể nói rõ nên lời.
"Chụp xong thì chúng ta sẽ trở về ngay lập tức!"
“Chỉ sợ không được.” Long Đào thân thể run lên, trên má đã xuất hiện mồ hôi lạnh, “Ta đau không thể chịu nổi rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.