Chương 17
Tương Tử Bối
22/08/2022
Editor: Linh Lung
Lục Yến liên lạc với một người bạn từ thời cấp 3.
Nói là bạn, thật ra là một người trong đám ăn chơi lêu lổng, không thích học hành mà hắn quen biết trong những năm chơi bời thời cấp 3. Sở dĩ liên lạc với y là vì người đó sau khi học hết cấp 3 thì nghỉ, dốc lòng vì sự nghiệp làm dân anh chị, tuy không tạo ra được tên tuổi lớn gì nhưng phá cái gì đó, đánh người gì đó thì vẫn không thành vấn đề.
Trên thực tế, hắn đã gần như quên mất những người bạn cùng lớp, cũng chẳng liên lạc gì mấy, bạn học cũng không thể mời được hắn, còn về phương thức liên lạc với người này, cũng là do người ta mạnh mẽ dúi cho hắn khi người ta nhận ra hắn trong một quán bar nọ.
Không ngờ rằng, quả thật có ngày dùng tới.
Buổi chiều là đám cưới của Chu Minh, bên kia bảo rằng thời gian quá gấp, yêu cầu hắn ra ngoài gặp mặt để bàn bạc thù lao.
Hắn che kín cả người, định đi ra ngoài, vừa ra đến cửa lại suy nghĩ gì đó bèn quay người lại, từ trong ngắn kéo lấy ra một con dao bỏ vào túi.
Đối phương không phải là người tốt, luôn đề phòng trước khi chuyện xảy ra vẫn tốt hơn.
Lúc bấm thang máy hắn phát hiện thang máy đang dừng ở tầng 28.
Chung cư này chỉ có 29 tầng, cũng chính là tầng 2 của nhà Cố Tư.
Lục Yến còn chưa kịp hoàn hồn con số trên thang máy đã bắt đầu chậm rãi giảm dần.
Cánh cửa mở ra, Cố Tư đứng bên trong, hôm nay anh không mặc vest, chỉ là một bộ quần áo thường ngày màu đen, dưới chân là đôi giày thể thao, cũng không có trau chuốt kĩ càng, cảm giác tạo ra khoảng cách ngày thường đã giảm bớt đi.
Cố Tư cũng đánh giá hắn, lúc trước Lúc Yến có cải trang thì nhiều lắm cũng là mang khẩu trang đội mũ vào, thế mà hôm nay lại mặc nhiều hơn, trời đang vào mùa hè, hắn còn mặc áo dài tay, cả người đều được bọc kĩ trong mớ quần áo.
"Vào đi," Cố Tư nói nhỏ, "Đi ăn cơm."
Lục Yến chớp chớp mắt, Cố Tư cứ nhìn thấy hắn là lại muốn dẫn hắn đi ăn cơm, cái tật xấu gì vậy không biết?
"Hôm nay tôi..."
Hai từ không rảnh còn chưa kịp nói ra, di động đã rung lên, là tên lưu manh kia, Lục Yến lắc lắc di động, ý bảo đối phương đi xuống trước đi, sau đó đi ra cửa thoát hiểm cầu thang gần đó nhận điện thoại.
"Anh Yến à, bên tôi có chút chuyện, chuyện mà anh nói tôi không có cách nào giúp anh cả."
"Sao chứ?" Lục Yến nhíu mày, "Không phải đã bàn..."
"Tóm lại là không được! Thế nha, tôi còn có việc, về sau anh cũng đừng gọi điện thoại cho tôi nữa đó!" Đối phương nói xong, vội vàng cúp điện thoại.
Lục Yến khó hiểu, lúc trước bọn họ gặp nhau ở quán bar, đối phương còn cực kỳ ân cần, tối hôm qua liên hệ với hắn, cũng là bộ dạng thụ sủng nhược kinh, miệng mồm nịnh hót, sao mà giờ nói không làm là không làm ngay thế?
Thêm nữa, giọng điệu của y dường như đang sợ hãi điều gì đó.
"Gọi xong rồi?" Giọng của Cố Tư vang lên sau lưng, hắn xoay người, đối phương đút hai tay vào túi quần, "Đi ăn tối."
Lục Yến từ chối: "Không ăn, tôi còn có việc."
Cố Tư đột nhiên cười nhạo: "Sao, kêu người ta không làm thì tính tự mình đi làm?"
Lục Yến trầm mặc một hồi, "Làm sao anh biết được."
Cố Tư không trả lời, xoay người bỏ đi.
Cả đường đi đến bãi đỗ xe, Lục Yến đã sắp xếp xong xuôi trong đầu, ngồi vào xe rồi nói: "Là anh bảo y không nhận món làm ăn với tôi."
Cố Tư nhướng mày: "Chuyện làm ăn là phá đám?"
Lục Yến không trả lời anh, hỏi lại: "Tại sao?"
"Em là nghệ sĩ của công ty tôi," Cố Tư nói, "Tin tức em tìm người đập phá đã bị bán cho đám truyền thông, nếu tôi không cản, chờ em đến đó không dưới mười tên phóng viên chờ sẵn rồi đấy."
Lục Yến cứng họng.
Hôm qua vì chuyện Chu Minh đi tìm Lục Miểu làm hắn rất tức giận, sau đó lại bị mấy câu nói của Lâm An ảnh hưởng, chỉ lo tìm người đập phá, quên mất sẽ xảy ra những chuyện thế này.
Đúng vậy, đi đập phá chỉ được vài chục nghìn tệ sao so được món hời khi bán tin tức cho truyền thông.
Nhưng nghe câu trả lời từ chính miệng Cố Tư, hắn lại có chút bực bội không giải thích được, lạnh nhạt nói: "Là tôi không suy nghĩ kỹ gây rắc rối cho công ty."
Nói xong muốn mở cửa xuống xe.
Cố Tư duỗi tay túm lấy hắn: "Em đi đâu?"
"Có việc, không thể đi ăn cơm cùng anh." Thuê người không được thì hắn có thể tự mình đi.
Cố Tư hiểu rõ nói: "Em còn muốn tự mình lên sân khấu nữa?"
Lục Yến quay đầu: "Đúng thế, có thể phá một bàn thì đập một bàn, yên tâm, tôi sẽ tự mình che giấu kĩ, che đến mức mẹ tôi cũng không nhận ra là tôi."
Hôm qua hắn phải về thành phố B, Cố Tư một câu cũng không hỏi đã giúp hắn đặt vé, hắn thực sự cảm kích, trong lòng thậm chí còn có chút rung động — tuy rằng hắn cũng hiểu mình rung động cái gì.
Nhưng hôm nay hắn muốn đi đập phá, Cố Tư một câu cũng không hỏi lại đi ngăn cản, ngược lại hắn có chút chán nản và cáu kỉnh vô cớ.
"Em có nghĩ tới hậu quả của việc mình bị nhận ra chưa?"
"Cùng lắm thì không làm diễn viên nữa, tiền bồi thường tổn thất cho công ty tôi sẽ trả đủ."
Lời nói của Lục Yến rất không khách sáo nhưng Cố Tư lại không hề cảm thấy tức giận, khóe miệng thậm chí muốn nhếch lên.
Anh buông cánh tay của Lục Yến ra.
Lục Yến không còn bị giữ nữa bèn mở cửa xe, chân vừa mới đưa ra —
Cố Tư đã đạp mạnh chân ga, đạp đến tàn nhẫn, Lục Yến hết hồn, hoảng sợ theo phản xạ thu chân, đóng sầm cửa lại.
Hắn thở hổn hển tức giận nói: "Anh làm gì thế! Tôi còn chưa xuống xe nữa đó!"
Thế mà lúc trước hắn còn có cái suy nghĩ Cố Tư có thói quen lái xe tốt??
Cố Tư mang theo ý cười, lặp lại: "Ăn cơm."
"Tôi nói, tôi có việc."
"Tôi sẽ không cho em đi, tôi đã sắp xếp người bên đó chỉ cần em xuất hiện trước cái khách sạn kia, họ sẽ mang em đi ngay." Nói xong, anh cười khẽ một tiếng, "Em có thể thử xem."
Lục Yến bị chọc giận đến bất cười: "Một người đàn ông như tôi đứng trên đường còn sợ bị mang đi? Chúng ta là xã hội pháp trị đó, ông chủ."
"Tôi nói, không tin em có thể thử xem."
"..."
Lục Yến bỗng nhiên không thấy giận nữa, bởi vì hắn cảm thấy 90% những gì Cố Tư nói là sự thật.
Hắn chỉ đơn giản ngửa đầu ra sau dựa vào ghế không nói gì thêm.
Nhà hàng họ đến lần này hoàn toàn khác với ngày hôm qua, là một nhà hàng kiểu Hồng Kông, mặt tiền không lớn, đã gần đến giờ ăn trưa nên bên trong chật nít người, trên đầu còn có một chiếc TV lớn.
Cố Tư sợ Lục Yến bị nhận ra nên chọn một vị trí hơi vắng người.
Có vẻ như anh thường đến đây nên lúc bà chủ đến ghi món nhìn thấy anh liền cười: "Tiểu Tư lâu quá em không đến đây đấy."
Cố Tư cũng cười: "Khoảng thời gian trước em đi công tác."
"Vậy à, hôm nay còn dẫn bạn tới nữa?" Bà chủ ngạc nhiên nhìn lớp ngụy trạng của Lục Yến, "Bạn của em có phải bị cảm không, có cần cô chỉnh nhiệt độ cao hơn không?"
Lục Yến còn đang suy nghĩ chuyện phá Chu Minh, không cẩn thận nghe Cố Tư nói: "Không cần ạ, em ấy dị ứng."
"À, à, ăn gì thế em? Vẫn như cũ hả?"
"Vâng, hai phần."
Hai phần thịt nướng đã sớm được mang lên, Lục Yến tỉnh táo lại, nhìn thấy đĩa đầy thịt, lại nhìn giá trên tường, không khỏi nói: "Dì chủ à, với lượng đồ ăn thế này chắc dì không kiếm được nhiều tiền nhỉ."
"Ai da! Suỵt, nói nhỏ thôi, dì bỏ thêm cho hai đứa."
"Vậy ạ, cảm ơn dì nhé."
"Cảm ơn cái gì," bà chủ cười, "Tiểu Tư một hai trả tiền, chứ không dì không lấy tiền cơm của hai đứa đâu, cháu nói xem, nào có học trò ăn cơm còn phải trả tiền cho thầy mình?"
Lục Yến bắt được trọng điểm: "Học trò ạ?"
"Đúng thế, mà, chắc cháu chưa ăn qua những món Tiểu Tư nấu đâu nhỉ?" Bà chủ chỉ vào người đầu bếp đang bận rộn nói một cách tự hào: "Tiểu Tư nấu cơm ngon lắm, là học từ ông xã dì đấy."
Bà chủ đi rồi Lục Yến mới kéo khẩu trang xuống dưới, bắt đầu ăn từng miếng lớn.
Không đi đập phá được, một bụng phiền muộn chỉ có thể trút vào miếng ăn.
Ăn rất ngon, quả thật tay nghề rất giống với Cố Tư.
Hắn lặng lẽ bật chức năng định vị của điện thoại, chụp lại màn hình vị trí của mình, lúc đến hắn đang suy nghĩ vẩn vơ không nên không nhìn kỹ đường.
Vị trí của họ đang ngồi rất xa, nhưng ngẩng đầu lên vừa vặn có thể nhìn thấy chiếc TV lớn trên đầu.
Trên TV đang chiếu một gameshow, người dẫn chương trình này nổi tiếng với cái mồm độc địa, bởi dù có người nổi tiếng hay là chuyện hơi nhạy cảm đến đâu thì người dẫn chương trình cũng dám nã pháo, cho nên ratings vẫn luôn cao chót vót.
Người dẫn chương trình giọng đanh đá, lời nói có đầu có đuôi nếu ở thời cổ đại nhất định là người kể chuyện hạng nhất: "Ôi chao, tôi vừa nhìn thấy con bé này, còn có hai mặt nữa đấy, xem chị đây thu thập em như thế nào!"
Cố Tư cười nhẹ, rất có hứng thú nhìn Lục Yến.
Có thể là do hắn đã quen đứng trước ánh đèn nhấp nháy, ngày thường Lục Yến đều treo trên miệng một nụ cười nhạt tiêu chuẩn, đối xử với mọi người đều là thái độ bình tĩnh lại xa cách.
Vừa rồi ở trên xe cái bộ dáng giương nanh mua vuốt, miệng lưỡi sắc bén của hắn là lần đầu tiên Cố Tư thấy
Như con chó nhỏ bị giẫm phải đuôi.
Cảm nhận được ánh mắt, Lục Yến ngẩng đầu đón lấy ánh mắt của anh: "Anh cười gì?"
Cố Tư học trong TV nói: "Nhóc con, còn có hai mặt nữa đấy."
"... Giống nhau cả thôi."
Cơm nước xong cũng hết giận hơn phân nửa.
Không thể nói là hết giận, phải nói là dù sao cũng không đi được, có giận cũng như không.
Cố Tư lau khóe miệng nói: "Muốn đi đâu?"
"Về chung cư." Lục Yến vẫn nghịch di động, không ngẩng đầu lên.
Điện thoại của Cố Tư vang lên, anh nhận cuộc gọi, ậm ừ vài câu đơn giản rồi cúp mắt, đứng dậy nói: "Công ty tạm thời có việc, em tự mình đón xe về đi."
Nói xong, anh duỗi tay kéo khẩu trang của Lục Yến lên: "Cẩn thận một chút đừng để bị nhận ra."
Trên taxi, tài xế vui tươi hớn hở hỏi qua loa: "Người anh em à, sao lại mặc nhiều như vậy?"
Lục Yến lấy luôn cái lý do Cố Tư vừa tìm cho hắn lúc nãy: "Dị ứng."
Thấy hắn đang có tâm trạng không tốt, tài xế cũng không nói thêm lời nào, Lục Yến không chút quan tâm lướt Weibo, trên đầu màn hình chợt hiện lên một tin nhắn.
Thi Tình: Đạo diễn Trần tức giận.
Lục Yến: Có chuyện gì thế?
Thi Tình: Đàn em của cưng, NG điên cuồng thì cũng thôi, hôm nay còn đi tìm đạo diễn Trần xin nghỉ, vừa xin thì xin ngay một tuần, Trần Tinh không đồng ý, kết quả hôm nay Lâm Thanh tự mình đặt vé máy bay xong đi luôn.
Thi Tình: Trần Tinh bây giờ đang dỗi trời dỗi đất, vừa nãy mới dỗi người đại diện Lâm Thanh xong, giờ đang mắng nhân viên công tác của công ty cưng, ồn ào muốn đổi người.
Mới vừa lướt xem nội dung, điện thoại của Trần Tinh đã đến.
"Tôi còn chưa cho Lâm Thanh nghỉ phép, thế mà cậu ta không quan tâm, tự mình đặt vé máy bay về luôn!" Phía bên kia tràn ngập oán hận: "Tức chết anh đây mà, người mới bây giờ sao thế nhỉ? Chẳng có mấy ai đáng tin cái!? Anh gọi điện thoại cho công ty chú, bên kia vậy mà còn haha, nói rằng người phụ trách đang bận, bận cái gì?! Nào có ai đi đóng phim mà vì có việc cái đi luôn!! Chú mày hỏi người phụ trách của công ty xem, rốt cuộc chuyện này phải làm sao bây giờ?"
"Đổi người."
"Gì?" Trần Tinh sửng sốt.
"Em nói, không làm anh hài lòng thì cứ đổi người."
Trần Tinh vốn nghĩ rằng Lâm Thanh mang vốn vào đoàn lại là đàn em của Lục Yến ông không thể nào làm mọi chuyện quá tuyệt tình, nên mới gọi cho Lục Yến, không nghĩ tới sẽ nhận được câu trả lời như vậ.
"...Đổi thật hả?"
Giọng điệu của Lục Yến lạnh lùng: "Anh tự quyết đi, chuyện của Lâm Thanh đừng tìm em nữa, em với cậu ta không thân, nếu anh muốn dùng cậu ta hay không muốn dùng đi nữa cũng đừng cố kỵ em làm gì."
Cúp điện thoại xong, Lục Yến tiếp tục lướt Weibo, nhưng một chữ cũng không vào đầu.
Cố Tư vội vàng rời đi như thế là vì chuyện của Lâm Thanh?
Lúc ở phim trường, thái độ của anh ấy với Lâm Thanh cũng không nhiệt tình lắm.
Bọn họ đang chiến tranh lạnh sao?
Hoặc là đang cãi nhau?
Lục Yến ném điện thoại vào trong túi, không nghĩ thêm về nó nữa.
Dù sao cũng không liên quan gì đến hắn.
Lục Yến liên lạc với một người bạn từ thời cấp 3.
Nói là bạn, thật ra là một người trong đám ăn chơi lêu lổng, không thích học hành mà hắn quen biết trong những năm chơi bời thời cấp 3. Sở dĩ liên lạc với y là vì người đó sau khi học hết cấp 3 thì nghỉ, dốc lòng vì sự nghiệp làm dân anh chị, tuy không tạo ra được tên tuổi lớn gì nhưng phá cái gì đó, đánh người gì đó thì vẫn không thành vấn đề.
Trên thực tế, hắn đã gần như quên mất những người bạn cùng lớp, cũng chẳng liên lạc gì mấy, bạn học cũng không thể mời được hắn, còn về phương thức liên lạc với người này, cũng là do người ta mạnh mẽ dúi cho hắn khi người ta nhận ra hắn trong một quán bar nọ.
Không ngờ rằng, quả thật có ngày dùng tới.
Buổi chiều là đám cưới của Chu Minh, bên kia bảo rằng thời gian quá gấp, yêu cầu hắn ra ngoài gặp mặt để bàn bạc thù lao.
Hắn che kín cả người, định đi ra ngoài, vừa ra đến cửa lại suy nghĩ gì đó bèn quay người lại, từ trong ngắn kéo lấy ra một con dao bỏ vào túi.
Đối phương không phải là người tốt, luôn đề phòng trước khi chuyện xảy ra vẫn tốt hơn.
Lúc bấm thang máy hắn phát hiện thang máy đang dừng ở tầng 28.
Chung cư này chỉ có 29 tầng, cũng chính là tầng 2 của nhà Cố Tư.
Lục Yến còn chưa kịp hoàn hồn con số trên thang máy đã bắt đầu chậm rãi giảm dần.
Cánh cửa mở ra, Cố Tư đứng bên trong, hôm nay anh không mặc vest, chỉ là một bộ quần áo thường ngày màu đen, dưới chân là đôi giày thể thao, cũng không có trau chuốt kĩ càng, cảm giác tạo ra khoảng cách ngày thường đã giảm bớt đi.
Cố Tư cũng đánh giá hắn, lúc trước Lúc Yến có cải trang thì nhiều lắm cũng là mang khẩu trang đội mũ vào, thế mà hôm nay lại mặc nhiều hơn, trời đang vào mùa hè, hắn còn mặc áo dài tay, cả người đều được bọc kĩ trong mớ quần áo.
"Vào đi," Cố Tư nói nhỏ, "Đi ăn cơm."
Lục Yến chớp chớp mắt, Cố Tư cứ nhìn thấy hắn là lại muốn dẫn hắn đi ăn cơm, cái tật xấu gì vậy không biết?
"Hôm nay tôi..."
Hai từ không rảnh còn chưa kịp nói ra, di động đã rung lên, là tên lưu manh kia, Lục Yến lắc lắc di động, ý bảo đối phương đi xuống trước đi, sau đó đi ra cửa thoát hiểm cầu thang gần đó nhận điện thoại.
"Anh Yến à, bên tôi có chút chuyện, chuyện mà anh nói tôi không có cách nào giúp anh cả."
"Sao chứ?" Lục Yến nhíu mày, "Không phải đã bàn..."
"Tóm lại là không được! Thế nha, tôi còn có việc, về sau anh cũng đừng gọi điện thoại cho tôi nữa đó!" Đối phương nói xong, vội vàng cúp điện thoại.
Lục Yến khó hiểu, lúc trước bọn họ gặp nhau ở quán bar, đối phương còn cực kỳ ân cần, tối hôm qua liên hệ với hắn, cũng là bộ dạng thụ sủng nhược kinh, miệng mồm nịnh hót, sao mà giờ nói không làm là không làm ngay thế?
Thêm nữa, giọng điệu của y dường như đang sợ hãi điều gì đó.
"Gọi xong rồi?" Giọng của Cố Tư vang lên sau lưng, hắn xoay người, đối phương đút hai tay vào túi quần, "Đi ăn tối."
Lục Yến từ chối: "Không ăn, tôi còn có việc."
Cố Tư đột nhiên cười nhạo: "Sao, kêu người ta không làm thì tính tự mình đi làm?"
Lục Yến trầm mặc một hồi, "Làm sao anh biết được."
Cố Tư không trả lời, xoay người bỏ đi.
Cả đường đi đến bãi đỗ xe, Lục Yến đã sắp xếp xong xuôi trong đầu, ngồi vào xe rồi nói: "Là anh bảo y không nhận món làm ăn với tôi."
Cố Tư nhướng mày: "Chuyện làm ăn là phá đám?"
Lục Yến không trả lời anh, hỏi lại: "Tại sao?"
"Em là nghệ sĩ của công ty tôi," Cố Tư nói, "Tin tức em tìm người đập phá đã bị bán cho đám truyền thông, nếu tôi không cản, chờ em đến đó không dưới mười tên phóng viên chờ sẵn rồi đấy."
Lục Yến cứng họng.
Hôm qua vì chuyện Chu Minh đi tìm Lục Miểu làm hắn rất tức giận, sau đó lại bị mấy câu nói của Lâm An ảnh hưởng, chỉ lo tìm người đập phá, quên mất sẽ xảy ra những chuyện thế này.
Đúng vậy, đi đập phá chỉ được vài chục nghìn tệ sao so được món hời khi bán tin tức cho truyền thông.
Nhưng nghe câu trả lời từ chính miệng Cố Tư, hắn lại có chút bực bội không giải thích được, lạnh nhạt nói: "Là tôi không suy nghĩ kỹ gây rắc rối cho công ty."
Nói xong muốn mở cửa xuống xe.
Cố Tư duỗi tay túm lấy hắn: "Em đi đâu?"
"Có việc, không thể đi ăn cơm cùng anh." Thuê người không được thì hắn có thể tự mình đi.
Cố Tư hiểu rõ nói: "Em còn muốn tự mình lên sân khấu nữa?"
Lục Yến quay đầu: "Đúng thế, có thể phá một bàn thì đập một bàn, yên tâm, tôi sẽ tự mình che giấu kĩ, che đến mức mẹ tôi cũng không nhận ra là tôi."
Hôm qua hắn phải về thành phố B, Cố Tư một câu cũng không hỏi đã giúp hắn đặt vé, hắn thực sự cảm kích, trong lòng thậm chí còn có chút rung động — tuy rằng hắn cũng hiểu mình rung động cái gì.
Nhưng hôm nay hắn muốn đi đập phá, Cố Tư một câu cũng không hỏi lại đi ngăn cản, ngược lại hắn có chút chán nản và cáu kỉnh vô cớ.
"Em có nghĩ tới hậu quả của việc mình bị nhận ra chưa?"
"Cùng lắm thì không làm diễn viên nữa, tiền bồi thường tổn thất cho công ty tôi sẽ trả đủ."
Lời nói của Lục Yến rất không khách sáo nhưng Cố Tư lại không hề cảm thấy tức giận, khóe miệng thậm chí muốn nhếch lên.
Anh buông cánh tay của Lục Yến ra.
Lục Yến không còn bị giữ nữa bèn mở cửa xe, chân vừa mới đưa ra —
Cố Tư đã đạp mạnh chân ga, đạp đến tàn nhẫn, Lục Yến hết hồn, hoảng sợ theo phản xạ thu chân, đóng sầm cửa lại.
Hắn thở hổn hển tức giận nói: "Anh làm gì thế! Tôi còn chưa xuống xe nữa đó!"
Thế mà lúc trước hắn còn có cái suy nghĩ Cố Tư có thói quen lái xe tốt??
Cố Tư mang theo ý cười, lặp lại: "Ăn cơm."
"Tôi nói, tôi có việc."
"Tôi sẽ không cho em đi, tôi đã sắp xếp người bên đó chỉ cần em xuất hiện trước cái khách sạn kia, họ sẽ mang em đi ngay." Nói xong, anh cười khẽ một tiếng, "Em có thể thử xem."
Lục Yến bị chọc giận đến bất cười: "Một người đàn ông như tôi đứng trên đường còn sợ bị mang đi? Chúng ta là xã hội pháp trị đó, ông chủ."
"Tôi nói, không tin em có thể thử xem."
"..."
Lục Yến bỗng nhiên không thấy giận nữa, bởi vì hắn cảm thấy 90% những gì Cố Tư nói là sự thật.
Hắn chỉ đơn giản ngửa đầu ra sau dựa vào ghế không nói gì thêm.
Nhà hàng họ đến lần này hoàn toàn khác với ngày hôm qua, là một nhà hàng kiểu Hồng Kông, mặt tiền không lớn, đã gần đến giờ ăn trưa nên bên trong chật nít người, trên đầu còn có một chiếc TV lớn.
Cố Tư sợ Lục Yến bị nhận ra nên chọn một vị trí hơi vắng người.
Có vẻ như anh thường đến đây nên lúc bà chủ đến ghi món nhìn thấy anh liền cười: "Tiểu Tư lâu quá em không đến đây đấy."
Cố Tư cũng cười: "Khoảng thời gian trước em đi công tác."
"Vậy à, hôm nay còn dẫn bạn tới nữa?" Bà chủ ngạc nhiên nhìn lớp ngụy trạng của Lục Yến, "Bạn của em có phải bị cảm không, có cần cô chỉnh nhiệt độ cao hơn không?"
Lục Yến còn đang suy nghĩ chuyện phá Chu Minh, không cẩn thận nghe Cố Tư nói: "Không cần ạ, em ấy dị ứng."
"À, à, ăn gì thế em? Vẫn như cũ hả?"
"Vâng, hai phần."
Hai phần thịt nướng đã sớm được mang lên, Lục Yến tỉnh táo lại, nhìn thấy đĩa đầy thịt, lại nhìn giá trên tường, không khỏi nói: "Dì chủ à, với lượng đồ ăn thế này chắc dì không kiếm được nhiều tiền nhỉ."
"Ai da! Suỵt, nói nhỏ thôi, dì bỏ thêm cho hai đứa."
"Vậy ạ, cảm ơn dì nhé."
"Cảm ơn cái gì," bà chủ cười, "Tiểu Tư một hai trả tiền, chứ không dì không lấy tiền cơm của hai đứa đâu, cháu nói xem, nào có học trò ăn cơm còn phải trả tiền cho thầy mình?"
Lục Yến bắt được trọng điểm: "Học trò ạ?"
"Đúng thế, mà, chắc cháu chưa ăn qua những món Tiểu Tư nấu đâu nhỉ?" Bà chủ chỉ vào người đầu bếp đang bận rộn nói một cách tự hào: "Tiểu Tư nấu cơm ngon lắm, là học từ ông xã dì đấy."
Bà chủ đi rồi Lục Yến mới kéo khẩu trang xuống dưới, bắt đầu ăn từng miếng lớn.
Không đi đập phá được, một bụng phiền muộn chỉ có thể trút vào miếng ăn.
Ăn rất ngon, quả thật tay nghề rất giống với Cố Tư.
Hắn lặng lẽ bật chức năng định vị của điện thoại, chụp lại màn hình vị trí của mình, lúc đến hắn đang suy nghĩ vẩn vơ không nên không nhìn kỹ đường.
Vị trí của họ đang ngồi rất xa, nhưng ngẩng đầu lên vừa vặn có thể nhìn thấy chiếc TV lớn trên đầu.
Trên TV đang chiếu một gameshow, người dẫn chương trình này nổi tiếng với cái mồm độc địa, bởi dù có người nổi tiếng hay là chuyện hơi nhạy cảm đến đâu thì người dẫn chương trình cũng dám nã pháo, cho nên ratings vẫn luôn cao chót vót.
Người dẫn chương trình giọng đanh đá, lời nói có đầu có đuôi nếu ở thời cổ đại nhất định là người kể chuyện hạng nhất: "Ôi chao, tôi vừa nhìn thấy con bé này, còn có hai mặt nữa đấy, xem chị đây thu thập em như thế nào!"
Cố Tư cười nhẹ, rất có hứng thú nhìn Lục Yến.
Có thể là do hắn đã quen đứng trước ánh đèn nhấp nháy, ngày thường Lục Yến đều treo trên miệng một nụ cười nhạt tiêu chuẩn, đối xử với mọi người đều là thái độ bình tĩnh lại xa cách.
Vừa rồi ở trên xe cái bộ dáng giương nanh mua vuốt, miệng lưỡi sắc bén của hắn là lần đầu tiên Cố Tư thấy
Như con chó nhỏ bị giẫm phải đuôi.
Cảm nhận được ánh mắt, Lục Yến ngẩng đầu đón lấy ánh mắt của anh: "Anh cười gì?"
Cố Tư học trong TV nói: "Nhóc con, còn có hai mặt nữa đấy."
"... Giống nhau cả thôi."
Cơm nước xong cũng hết giận hơn phân nửa.
Không thể nói là hết giận, phải nói là dù sao cũng không đi được, có giận cũng như không.
Cố Tư lau khóe miệng nói: "Muốn đi đâu?"
"Về chung cư." Lục Yến vẫn nghịch di động, không ngẩng đầu lên.
Điện thoại của Cố Tư vang lên, anh nhận cuộc gọi, ậm ừ vài câu đơn giản rồi cúp mắt, đứng dậy nói: "Công ty tạm thời có việc, em tự mình đón xe về đi."
Nói xong, anh duỗi tay kéo khẩu trang của Lục Yến lên: "Cẩn thận một chút đừng để bị nhận ra."
Trên taxi, tài xế vui tươi hớn hở hỏi qua loa: "Người anh em à, sao lại mặc nhiều như vậy?"
Lục Yến lấy luôn cái lý do Cố Tư vừa tìm cho hắn lúc nãy: "Dị ứng."
Thấy hắn đang có tâm trạng không tốt, tài xế cũng không nói thêm lời nào, Lục Yến không chút quan tâm lướt Weibo, trên đầu màn hình chợt hiện lên một tin nhắn.
Thi Tình: Đạo diễn Trần tức giận.
Lục Yến: Có chuyện gì thế?
Thi Tình: Đàn em của cưng, NG điên cuồng thì cũng thôi, hôm nay còn đi tìm đạo diễn Trần xin nghỉ, vừa xin thì xin ngay một tuần, Trần Tinh không đồng ý, kết quả hôm nay Lâm Thanh tự mình đặt vé máy bay xong đi luôn.
Thi Tình: Trần Tinh bây giờ đang dỗi trời dỗi đất, vừa nãy mới dỗi người đại diện Lâm Thanh xong, giờ đang mắng nhân viên công tác của công ty cưng, ồn ào muốn đổi người.
Mới vừa lướt xem nội dung, điện thoại của Trần Tinh đã đến.
"Tôi còn chưa cho Lâm Thanh nghỉ phép, thế mà cậu ta không quan tâm, tự mình đặt vé máy bay về luôn!" Phía bên kia tràn ngập oán hận: "Tức chết anh đây mà, người mới bây giờ sao thế nhỉ? Chẳng có mấy ai đáng tin cái!? Anh gọi điện thoại cho công ty chú, bên kia vậy mà còn haha, nói rằng người phụ trách đang bận, bận cái gì?! Nào có ai đi đóng phim mà vì có việc cái đi luôn!! Chú mày hỏi người phụ trách của công ty xem, rốt cuộc chuyện này phải làm sao bây giờ?"
"Đổi người."
"Gì?" Trần Tinh sửng sốt.
"Em nói, không làm anh hài lòng thì cứ đổi người."
Trần Tinh vốn nghĩ rằng Lâm Thanh mang vốn vào đoàn lại là đàn em của Lục Yến ông không thể nào làm mọi chuyện quá tuyệt tình, nên mới gọi cho Lục Yến, không nghĩ tới sẽ nhận được câu trả lời như vậ.
"...Đổi thật hả?"
Giọng điệu của Lục Yến lạnh lùng: "Anh tự quyết đi, chuyện của Lâm Thanh đừng tìm em nữa, em với cậu ta không thân, nếu anh muốn dùng cậu ta hay không muốn dùng đi nữa cũng đừng cố kỵ em làm gì."
Cúp điện thoại xong, Lục Yến tiếp tục lướt Weibo, nhưng một chữ cũng không vào đầu.
Cố Tư vội vàng rời đi như thế là vì chuyện của Lâm Thanh?
Lúc ở phim trường, thái độ của anh ấy với Lâm Thanh cũng không nhiệt tình lắm.
Bọn họ đang chiến tranh lạnh sao?
Hoặc là đang cãi nhau?
Lục Yến ném điện thoại vào trong túi, không nghĩ thêm về nó nữa.
Dù sao cũng không liên quan gì đến hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.