Chương 29
Tương Tử Bối
21/06/2024
Chương 29
Edit: Linh Lung
Sau khi bốn người ăn xong, họ cùng nhau đến trường quay.
Vân An Thanh nhỏ giọng hỏi: “Tổng giám đốc Cố với anh Yến như này không sao ạ, gần đây toàn là phóng viên.”
Thi Tình sờ đầu cậu ấy: “Không sao, có bị chụp cũng chẳng ai dám đăng.”
Vân An Thanh cái hiểu cái không gật đầu.
Bốn người cùng nhau bước vào phim trường, Trần Tinh cũng vừa đến, nhìn thấy tư thế của mỗi người, nhíu mày ghét bỏ nói: “Mấy người nhỏ em quá nhỉ, quay có bộ phim còn dắt díu nhau đến?”
Trò chuyện vài câu, Lục Yến và Thi Tình vào phòng hóa trang, địa điểm quay đã được bố trí xong, Trần Tinh rảnh rỗi nên lôi kéo hai vị người nhà trò chuyện.
Anh ta nói: “Tiểu Thanh, sao cậu lại để ý Thi Tình thế, hơi quá sức đó?”
Vân An Thanh đỏ mặt: “Tình...chị Tình rất tốt, từ nhỏ em đã thích chị ấy.”
“...Mấy lời này cậu đừng để cô ấy nghe thấy,“ Trần Tinh nói xong, cười tủm tỉm nhìn sang Cố Tư, “Tổng giám đốc Cố đúng là quá tốt với nghệ sĩ nhà mình, bận trăm công nghìn việc vẫn bớt giờ đến đây thăm.”
Cố Tư nói: “Nên thế.”
Nên thế? Có ông chủ nhà nào mà cứ hai ba ngày lại chạy đến phim trường không chứ.
Trần Tinh muốn nói gì đó thì Lâm Thanh sau khi thay xong quần áo bỗng nhiên ngồi xen vào chỗ ba người họ, nhẹ giọng nói: “Anh Tư.”
Cố Tư liếc cậu ta một cái, không nói lời nào, bầu không khí rất xấu hổ, hai người còn lại một người ngồi lôi kịch bản ra xem, một người lấy di động ra chơi.
Lâm Thanh lại nói tiếp: “Mấy ngày nữa mẹ em muốn đến đây thăm em, bà nghe anh ở đây nên bảo em hỏi anh có ăn nho không. Nho này là do mẹ em tự trồng, to với ngọt lắm anh.”
Cố Tư: “Không cần.”
Lúc Lục Yến đi ra thì bắt gặp cảnh Lâm Thanh đang nghiêng đầu, vẻ mặt đáng thương cực kỳ, Thi Tình vừa lúc cũng từ phòng bên đi ra, nhìn thấy Lâm Thanh như vậy chỉ hừ lạnh một tiếng.
Sau đó, cô thước tha đi đến trước mặt bọn họ, giọng châm chọc: “Ai da, Lâm thiếu gia.”
Mãi một lúc Lâm Thanh mới nhận ra người nọ đang gọi cậu: “... Là chị Tình gọi em ạ?”
“Đúng vậy,“ Thi Tình nói: “Không biết sau khi quay xong bộ phim này Lâm thiếu gia có dự tính gì không?”
Lâm Thanh mang theo ý cười ngắm nhìn Cố Tư rồi nói: “Sắp tới có một bộ phim truyền hình và khách mời thường trú trong một chương trình giải trí.”
“Nhiều vậy sao,“ Thi Tình vẻ mặt rất kinh ngạc, “Có thể chia bớt cho Tiểu Thanh nhà chúng tôi một cái được không?”
Lâm Thanh tựa như cảm nhận được sự thù địch của Thi Tình, cậu ta cười gượng: “Chị Tình nói cái gì thế em nghe không hiểu lắm...”
“Sao, không bỏ được?” Thi Tình nhìn cậu ta, “Cậu không buông được các dự án của bản thân nên đi lấy dự án của người khác để làm việc riêng?”
Thi Tình nói đến đây Lâm Thanh nào còn chưa hiểu nữa, lúc trước cậu ta đã lấy mất dự án của Vân An Thanh.
Lâm Thanh xấu hổ: “... Là hiểu lầm, chị Tình.”
Trần Tinh nhìn thấy Lục Yến đứng đằng sau vội vàng ngắt lời: “Được rồi, quần áo đều thay xong thì bắt đầu quay phim thôi.”
Đùa gì vậy, phim còn chưa quay xong mà các diễn viên đã xé rách mặt nhau thì còn quay thế quái nào nữa.
Thi Tình chẳng che giấu ánh mắt dè biểu, đứng bên cạnh Trần Tinh nghe anh nói về phần diễn.
Lâm Thanh bị tỏ thái độ, lại không thể phát tác nên cậu ta ngồi xuống cạnh Vân An Thanh nói: “An Thanh, chuyện đó là tôi làm không tốt, người nọ cầu xin tôi mãi, với lại nếu mà tôi biết đó là dự án dành cho cậu thì tôi nhất định sẽ không giúp cậu ta đâu.”
Nói như thể hai người đã thân quen nhau từ trước, Vân An Thanh tính tình lại thật thà vội nói: “Không sao, không sao đâu, Tổng giám đốc Cố đã đồng ý giúp tôi giải quyết rồi...”
Lâm Thanh nói xin lỗi xong cẩn thận nhìn Cố Tư một cái, Cố Tư nghiêng đầu không liếc cậu ta lấy một cái.
Cố Tư nói với Lục Yến ở cửa phòng thay đồ: “Lại đây.“. Đam Mỹ Cổ Đại
Lục Yến đi đến bên cạnh anh hỏi: “Anh dậy sớm quá, muốn về khách sạn ngủ thêm một lát không.”
Cố Tư lắc đầu: “Xem em diễn hai cảnh rồi ra thẳng sân bay luôn.”
“Được.”
“Khi nào đóng máy?”
Lục Yến cúi đầu nghĩ nghĩ: “Chắc còn một tuần nữa.”
“Đóng máy thì về luôn,“ Cố Tư nói xong bỗng đứng lên, đi đến phía sau Lục Yến, vạch tóc của hắn ra, “Em còn đau không?”
“Không đau nữa,“ Lục Yến cười tránh đi, “Toàn là mùi thuốc, khó ngửi lắm.”
Hai người nói chuyện hành động rất thân mật, quan hệ thế nào không cần nói cũng biết.
Lâm Thanh nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên nói: “Anh Tư, tết năm tới anh còn đến nhà em nữa không?”
Hỏi xong, cậu ta dường như cảm thấy có hơi gượng gạo —- bây giờ còn cách tết tận năm tháng, cho nên cậu ta lại nói thêm: “Ngày hôm qua mẹ em gọi điện thuận miệng nhắc đến, cho nên em hỏi thôi...”
Trần Tinh xoay người kêu: “Lục Yến! Còn không qua đây!”
Lục Yến: “Tới ngay đây.”
Lục Yến đang chuẩn bị đi qua, Cố Tư bỗng nắm lấy tay hắn.
Hắn quay người lại nhếch môi nói: “Ngồi cạnh Trần Tinh đi, màn ảnh chiếu em rõ hơn ấy.”
Cố Tư cũng cười: “Ừ.”
Không ai để ý tới Lâm Thanh, sắc mặt cậu ta thay đổi không ngừng.
Lục Yến đi đến cạnh Thi Tình, điều chỉnh lại cảm xúc.
Thi Tình thì thầm với hắn: “Đừng nói là cậu không nhìn ra Lâm Thanh mơ ước người đàn ông của cậu nhá?”
Lục Yến cười nhạt, giọng rất thoải mái, “Chế cảm thấy Lâm Thanh có bất kì chút gì uy hiếp được em hả?”
Qúa trình quay phim bắt đầu, hai cảnh đầu tiên là cảnh Trầm Trung chia tay với Qùy Cơ.
Cố Tư ngồi cạnh Trần Tinh, cùng nhau nhìn vào màn hình.
“[Chiến Ca] cảnh 328, action!”
“Phu quân”, Thi Tình bưng hai ly rượu tiến vào màn ảnh, nàng đặt lên bàn, thản nhiên nói: “Tên hoàng đế chó má kia đối xử với chàng như thế, bây giờ đất nước sắp diệt vong liền gọi chàng về bán mạng cho y, một quân vương như thế có đáng giá cho chàng dùng mạng đến bảo vệ sao?”
Lục Yến nhận ly rượu, uống một hơi cạn ly: “Ta đáp ứng với cha sẽ dốc hết tâm huyết vì giang sơn Đại Tĩnh.”
Nói xong hắn đứng dậy muốn thay bộ giáp.
Thi Tình bỗng nhiên cười phá lên, giọng gằn đến thê lương: “Thế còn thiếp thì sao?”
Lục Yến không trả lời, cũng chẳng động đậy, hắn đưa lưng về phía Thi Tình, trên màn ảnh chỉ có bóng dáng cao lớn của hắn, nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện hắn đang run rẩy.
Thi Tình nói: “Chàng còn nhớ không, chàng đã từng đồng ý với thiếp rằng sẽ bảo vệ thiếp một đời bình an.”
Lúc này máy quay bên cạnh đi đến quay đặc tả Lục Yến.
Cố Tư rung động không thôi.
Lục Yến trên màn ảnh hốc mắt phiếm hồng, nước mắt giàn dụa, hắn yên lặng rơi nước mắt, từng giọt từng giọt như nện vào lòng Cố Tư.
Cố Tư thầm nghĩ, người tên Lục Yến này lúc trần trụi rất đẹp, khi lạnh lùng cũng đẹp, cười lên càng đẹp mà khi khóc vẫn đẹp trai như vậy.
Cứ như thể mọi thứ đều được tạo ra theo đúng bộ dạng mà anh thích.
Lục Yến nói: “Nếu ta có chuyện gì nàng cũng đừng trở về làm nghề cũ, ở kinh thành ta còn một tòa nhà đủ để để nàng ở, hoàng thượng cũng sẽ không làm khó dễ nàng, nàng...ráng sống thật tốt vào.”
“Cắt!” Trần Tinh không xem lại, “Qua!”
Lục Yến đi tới muốn xem lại cảnh quay, xung quanh lại không có ghế thừa. Ghế của Cố Tư ngồi là ghế dựa dài, chỗ trống chẳng còn bao nhiêu, rướn người về phía trước để xem kỹ.
Trần Tinh: “Mấy năm nay chú diễn cảnh khóc càng ngày càng tốt đấy.”
Lục Yến: “Sao lần trước không khen em như thế.” Hắn đang nói đến lần Lâm Thanh không thể khóc.
Trần Tinh: “Lần đó cảnh khóc chưa đủ thảm thương, chú cứ giữ vững cảm xúc thế này, sau rồi thay đổi, quay cảnh chết trận trước đi.”
“Được,“ Lục Yến nói xong quay đầu lại hỏi người phía sau: “Sắp 10 giờ rồi anh còn chưa ra sân bay sao.”
Cố Tư nhìn đôi mắt phớt hồng của hắn, yết hầu giật giật: “Bây giờ đi, tiễn anh ra cửa đi.”
Trần Tinh xua tay nói: “Đi mau đi, tiễn xong thì mau trở lại.”
Cảnh diễn này không phải mặc áo giáp, Lục Yến cảm thấy tay áo mình quá dài, vừa đi vừa xắn tay áo lên.
Cố Tư mang vẻ mặt bình thản sóng vai với hắn, khi đến lối thoát hiểm anh bỗng nhiên dùng sức kéo mạnh, Lục Yến không phòng bị gì cả nên bị anh kéo vào, Cố Tư tùy tiện đẩy cửa thoát hiểm đóng sầm lại.
Lục Yến bị đè lên cửa, ngơ ngẩn ngước nhìn anh, chưa kịp mở miệng đã bị chặn lại.
Lần hôn này khác với hai lần trước, Cố Tư hôn rất sâu và mãnh liệt, anh không ngừng mút lấy môi Lục Yến, đầu lưỡi khéo léo xâm nhập, quấn lấy lưỡi Lục Yến, hành lang vang lên tiếng hôn rất rõ ràng, đồng thời kích thích giác quan của hai người.
Mãi đến khi Lục Yến cảm thấy mình sắp nghẹt thở Cố Tư mới buông hắn ra.
Lục Yến thở hổn hển cười hỏi: “Sao lại giống như được ăn xuân dược thế kia, miệng của em bị anh hôn đến đau luôn đây này.”
Cố Tư cũng cười: “Hôn tạm biệt.”
Sau đó cúi đầu hôn lên chóp mũi Lục Yến.
Lục Yến đẩy anh ra: “Em đánh phấn.”
“Không sao cả,“ Cố Tư lại hôn lên, lần này còn mút một cái, cười nói: “Cái mũi 400.000 tệ đấy.”
“...”
Tiễn Cố Tư đi, Lục Yến quay lại phim trường, đang định đi thay áo giáp, thì phát hiện cả phim trường đều đang lén lút nhìn hắn.
Bị nhiều ánh mắt làm cho bối rối Lục Yến bèn hỏi chuyên gia trang điểm bên cạnh: “Trên mặt tôi có dính gì sao?”
Chuyên gia trang điểm ho nhẹ một tiếng: “Không...”
Trần Tinh cầm kịch bản đi tới: “Sao mà đi lâu thế...”
Nói xong, anh ta đột nhiên nhíu mày, nhích lại gần nhìn chằm chằm Lục Yến một hồi, không xác định hỏi: “Ăn ớt cay?”
“Không...”
Lục Yến bỗng nghĩ tới điều gì, đi vào phòng hóa trang nhìn một chút, quả nhiên môi sưng đỏ cả lên, phảng phất như vừa mới ăn mấy cân ớt vậy.
Nhìn thấy hắn, Thi Tình không mặn không nhạt nói: “Nhìn không ra đó, chế còn tưởng Tổng giám đốc Cố thuộc hệ cấm dục, hóa ra là người đi đường phe dã thú.”
*
Từ Phi nhìn qua gương chiếu hậu, thấy sếp mình đang xem tài liệu với nụ cười trên môi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Việc đấu thầu miếng đất Danh Hàng thất bại, đã thế lại là Chủ tịch Cố ở nhà lấy mất.
Đây là cuộc đối đầu đầu tiên giữa Gia Minh và Cố thị, Gia Minh thảm bại, Cố thị thắng dễ như không.
Cậu cứ tưởng lúc trở về ông chủ sẽ uể oải, ai ngờ hội nghị vừa xong, lập tức sai cậu đặt vé máy bay đi thành phố J.
Hơn nữa lúc trở về nhìn qua có chút mệt mỏi, khuôn.... mặt tràn đầy cảnh xuân?
Lúc Từ Phi đang nghĩ ngợi lung tung, người phía sau lên tiếng: “Chuyện của Lâm Thanh, cậu nói thế nào với người phụ trách ở Danh Thắng?”
Từ Phi nói: “Theo như mệnh lệnh của anh, tôi bảo họ tận lực thỏa mãn các yêu cầu của Lâm thiếu gia.”
“Tôi nói “tận lực thỏa mãn” không bao gồm việc chiếm đoạt dự án của người khác.” Cố Tư không ngước mắt lên: “Để công ty lập cho Lâm Thanh một bảng kế hoạch quy hoạch các dự án cần thiết, về sau cứ ấn theo trên nó mà làm.”
“Vâng,“ Từ Phi nhiều lần bị Lâm Thanh quấy rối không nhịn được hỏi: “Vậy nếu như Lâm thiếu gia tới hỏi tài nguyên...”
Cố Tư: “Không cần để ý.”
Từ Phi gật đầu: “Vâng.”
Hết chương 29.
Linh Lung: Mọi người đọc đấy, anh Tư và anh Yến chả ai care Lâm Thanh cả, nên đừng có ai chửi anh Tư nha, phía sau sẽ giải thích lý do cho mọi người. Còn ai không thích trà xanh nhảy nhót như thế thì drop luôn nha, tại nó còn nhảy đến gần cuối lận haha
Edit: Linh Lung
Sau khi bốn người ăn xong, họ cùng nhau đến trường quay.
Vân An Thanh nhỏ giọng hỏi: “Tổng giám đốc Cố với anh Yến như này không sao ạ, gần đây toàn là phóng viên.”
Thi Tình sờ đầu cậu ấy: “Không sao, có bị chụp cũng chẳng ai dám đăng.”
Vân An Thanh cái hiểu cái không gật đầu.
Bốn người cùng nhau bước vào phim trường, Trần Tinh cũng vừa đến, nhìn thấy tư thế của mỗi người, nhíu mày ghét bỏ nói: “Mấy người nhỏ em quá nhỉ, quay có bộ phim còn dắt díu nhau đến?”
Trò chuyện vài câu, Lục Yến và Thi Tình vào phòng hóa trang, địa điểm quay đã được bố trí xong, Trần Tinh rảnh rỗi nên lôi kéo hai vị người nhà trò chuyện.
Anh ta nói: “Tiểu Thanh, sao cậu lại để ý Thi Tình thế, hơi quá sức đó?”
Vân An Thanh đỏ mặt: “Tình...chị Tình rất tốt, từ nhỏ em đã thích chị ấy.”
“...Mấy lời này cậu đừng để cô ấy nghe thấy,“ Trần Tinh nói xong, cười tủm tỉm nhìn sang Cố Tư, “Tổng giám đốc Cố đúng là quá tốt với nghệ sĩ nhà mình, bận trăm công nghìn việc vẫn bớt giờ đến đây thăm.”
Cố Tư nói: “Nên thế.”
Nên thế? Có ông chủ nhà nào mà cứ hai ba ngày lại chạy đến phim trường không chứ.
Trần Tinh muốn nói gì đó thì Lâm Thanh sau khi thay xong quần áo bỗng nhiên ngồi xen vào chỗ ba người họ, nhẹ giọng nói: “Anh Tư.”
Cố Tư liếc cậu ta một cái, không nói lời nào, bầu không khí rất xấu hổ, hai người còn lại một người ngồi lôi kịch bản ra xem, một người lấy di động ra chơi.
Lâm Thanh lại nói tiếp: “Mấy ngày nữa mẹ em muốn đến đây thăm em, bà nghe anh ở đây nên bảo em hỏi anh có ăn nho không. Nho này là do mẹ em tự trồng, to với ngọt lắm anh.”
Cố Tư: “Không cần.”
Lúc Lục Yến đi ra thì bắt gặp cảnh Lâm Thanh đang nghiêng đầu, vẻ mặt đáng thương cực kỳ, Thi Tình vừa lúc cũng từ phòng bên đi ra, nhìn thấy Lâm Thanh như vậy chỉ hừ lạnh một tiếng.
Sau đó, cô thước tha đi đến trước mặt bọn họ, giọng châm chọc: “Ai da, Lâm thiếu gia.”
Mãi một lúc Lâm Thanh mới nhận ra người nọ đang gọi cậu: “... Là chị Tình gọi em ạ?”
“Đúng vậy,“ Thi Tình nói: “Không biết sau khi quay xong bộ phim này Lâm thiếu gia có dự tính gì không?”
Lâm Thanh mang theo ý cười ngắm nhìn Cố Tư rồi nói: “Sắp tới có một bộ phim truyền hình và khách mời thường trú trong một chương trình giải trí.”
“Nhiều vậy sao,“ Thi Tình vẻ mặt rất kinh ngạc, “Có thể chia bớt cho Tiểu Thanh nhà chúng tôi một cái được không?”
Lâm Thanh tựa như cảm nhận được sự thù địch của Thi Tình, cậu ta cười gượng: “Chị Tình nói cái gì thế em nghe không hiểu lắm...”
“Sao, không bỏ được?” Thi Tình nhìn cậu ta, “Cậu không buông được các dự án của bản thân nên đi lấy dự án của người khác để làm việc riêng?”
Thi Tình nói đến đây Lâm Thanh nào còn chưa hiểu nữa, lúc trước cậu ta đã lấy mất dự án của Vân An Thanh.
Lâm Thanh xấu hổ: “... Là hiểu lầm, chị Tình.”
Trần Tinh nhìn thấy Lục Yến đứng đằng sau vội vàng ngắt lời: “Được rồi, quần áo đều thay xong thì bắt đầu quay phim thôi.”
Đùa gì vậy, phim còn chưa quay xong mà các diễn viên đã xé rách mặt nhau thì còn quay thế quái nào nữa.
Thi Tình chẳng che giấu ánh mắt dè biểu, đứng bên cạnh Trần Tinh nghe anh nói về phần diễn.
Lâm Thanh bị tỏ thái độ, lại không thể phát tác nên cậu ta ngồi xuống cạnh Vân An Thanh nói: “An Thanh, chuyện đó là tôi làm không tốt, người nọ cầu xin tôi mãi, với lại nếu mà tôi biết đó là dự án dành cho cậu thì tôi nhất định sẽ không giúp cậu ta đâu.”
Nói như thể hai người đã thân quen nhau từ trước, Vân An Thanh tính tình lại thật thà vội nói: “Không sao, không sao đâu, Tổng giám đốc Cố đã đồng ý giúp tôi giải quyết rồi...”
Lâm Thanh nói xin lỗi xong cẩn thận nhìn Cố Tư một cái, Cố Tư nghiêng đầu không liếc cậu ta lấy một cái.
Cố Tư nói với Lục Yến ở cửa phòng thay đồ: “Lại đây.“. Đam Mỹ Cổ Đại
Lục Yến đi đến bên cạnh anh hỏi: “Anh dậy sớm quá, muốn về khách sạn ngủ thêm một lát không.”
Cố Tư lắc đầu: “Xem em diễn hai cảnh rồi ra thẳng sân bay luôn.”
“Được.”
“Khi nào đóng máy?”
Lục Yến cúi đầu nghĩ nghĩ: “Chắc còn một tuần nữa.”
“Đóng máy thì về luôn,“ Cố Tư nói xong bỗng đứng lên, đi đến phía sau Lục Yến, vạch tóc của hắn ra, “Em còn đau không?”
“Không đau nữa,“ Lục Yến cười tránh đi, “Toàn là mùi thuốc, khó ngửi lắm.”
Hai người nói chuyện hành động rất thân mật, quan hệ thế nào không cần nói cũng biết.
Lâm Thanh nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên nói: “Anh Tư, tết năm tới anh còn đến nhà em nữa không?”
Hỏi xong, cậu ta dường như cảm thấy có hơi gượng gạo —- bây giờ còn cách tết tận năm tháng, cho nên cậu ta lại nói thêm: “Ngày hôm qua mẹ em gọi điện thuận miệng nhắc đến, cho nên em hỏi thôi...”
Trần Tinh xoay người kêu: “Lục Yến! Còn không qua đây!”
Lục Yến: “Tới ngay đây.”
Lục Yến đang chuẩn bị đi qua, Cố Tư bỗng nắm lấy tay hắn.
Hắn quay người lại nhếch môi nói: “Ngồi cạnh Trần Tinh đi, màn ảnh chiếu em rõ hơn ấy.”
Cố Tư cũng cười: “Ừ.”
Không ai để ý tới Lâm Thanh, sắc mặt cậu ta thay đổi không ngừng.
Lục Yến đi đến cạnh Thi Tình, điều chỉnh lại cảm xúc.
Thi Tình thì thầm với hắn: “Đừng nói là cậu không nhìn ra Lâm Thanh mơ ước người đàn ông của cậu nhá?”
Lục Yến cười nhạt, giọng rất thoải mái, “Chế cảm thấy Lâm Thanh có bất kì chút gì uy hiếp được em hả?”
Qúa trình quay phim bắt đầu, hai cảnh đầu tiên là cảnh Trầm Trung chia tay với Qùy Cơ.
Cố Tư ngồi cạnh Trần Tinh, cùng nhau nhìn vào màn hình.
“[Chiến Ca] cảnh 328, action!”
“Phu quân”, Thi Tình bưng hai ly rượu tiến vào màn ảnh, nàng đặt lên bàn, thản nhiên nói: “Tên hoàng đế chó má kia đối xử với chàng như thế, bây giờ đất nước sắp diệt vong liền gọi chàng về bán mạng cho y, một quân vương như thế có đáng giá cho chàng dùng mạng đến bảo vệ sao?”
Lục Yến nhận ly rượu, uống một hơi cạn ly: “Ta đáp ứng với cha sẽ dốc hết tâm huyết vì giang sơn Đại Tĩnh.”
Nói xong hắn đứng dậy muốn thay bộ giáp.
Thi Tình bỗng nhiên cười phá lên, giọng gằn đến thê lương: “Thế còn thiếp thì sao?”
Lục Yến không trả lời, cũng chẳng động đậy, hắn đưa lưng về phía Thi Tình, trên màn ảnh chỉ có bóng dáng cao lớn của hắn, nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện hắn đang run rẩy.
Thi Tình nói: “Chàng còn nhớ không, chàng đã từng đồng ý với thiếp rằng sẽ bảo vệ thiếp một đời bình an.”
Lúc này máy quay bên cạnh đi đến quay đặc tả Lục Yến.
Cố Tư rung động không thôi.
Lục Yến trên màn ảnh hốc mắt phiếm hồng, nước mắt giàn dụa, hắn yên lặng rơi nước mắt, từng giọt từng giọt như nện vào lòng Cố Tư.
Cố Tư thầm nghĩ, người tên Lục Yến này lúc trần trụi rất đẹp, khi lạnh lùng cũng đẹp, cười lên càng đẹp mà khi khóc vẫn đẹp trai như vậy.
Cứ như thể mọi thứ đều được tạo ra theo đúng bộ dạng mà anh thích.
Lục Yến nói: “Nếu ta có chuyện gì nàng cũng đừng trở về làm nghề cũ, ở kinh thành ta còn một tòa nhà đủ để để nàng ở, hoàng thượng cũng sẽ không làm khó dễ nàng, nàng...ráng sống thật tốt vào.”
“Cắt!” Trần Tinh không xem lại, “Qua!”
Lục Yến đi tới muốn xem lại cảnh quay, xung quanh lại không có ghế thừa. Ghế của Cố Tư ngồi là ghế dựa dài, chỗ trống chẳng còn bao nhiêu, rướn người về phía trước để xem kỹ.
Trần Tinh: “Mấy năm nay chú diễn cảnh khóc càng ngày càng tốt đấy.”
Lục Yến: “Sao lần trước không khen em như thế.” Hắn đang nói đến lần Lâm Thanh không thể khóc.
Trần Tinh: “Lần đó cảnh khóc chưa đủ thảm thương, chú cứ giữ vững cảm xúc thế này, sau rồi thay đổi, quay cảnh chết trận trước đi.”
“Được,“ Lục Yến nói xong quay đầu lại hỏi người phía sau: “Sắp 10 giờ rồi anh còn chưa ra sân bay sao.”
Cố Tư nhìn đôi mắt phớt hồng của hắn, yết hầu giật giật: “Bây giờ đi, tiễn anh ra cửa đi.”
Trần Tinh xua tay nói: “Đi mau đi, tiễn xong thì mau trở lại.”
Cảnh diễn này không phải mặc áo giáp, Lục Yến cảm thấy tay áo mình quá dài, vừa đi vừa xắn tay áo lên.
Cố Tư mang vẻ mặt bình thản sóng vai với hắn, khi đến lối thoát hiểm anh bỗng nhiên dùng sức kéo mạnh, Lục Yến không phòng bị gì cả nên bị anh kéo vào, Cố Tư tùy tiện đẩy cửa thoát hiểm đóng sầm lại.
Lục Yến bị đè lên cửa, ngơ ngẩn ngước nhìn anh, chưa kịp mở miệng đã bị chặn lại.
Lần hôn này khác với hai lần trước, Cố Tư hôn rất sâu và mãnh liệt, anh không ngừng mút lấy môi Lục Yến, đầu lưỡi khéo léo xâm nhập, quấn lấy lưỡi Lục Yến, hành lang vang lên tiếng hôn rất rõ ràng, đồng thời kích thích giác quan của hai người.
Mãi đến khi Lục Yến cảm thấy mình sắp nghẹt thở Cố Tư mới buông hắn ra.
Lục Yến thở hổn hển cười hỏi: “Sao lại giống như được ăn xuân dược thế kia, miệng của em bị anh hôn đến đau luôn đây này.”
Cố Tư cũng cười: “Hôn tạm biệt.”
Sau đó cúi đầu hôn lên chóp mũi Lục Yến.
Lục Yến đẩy anh ra: “Em đánh phấn.”
“Không sao cả,“ Cố Tư lại hôn lên, lần này còn mút một cái, cười nói: “Cái mũi 400.000 tệ đấy.”
“...”
Tiễn Cố Tư đi, Lục Yến quay lại phim trường, đang định đi thay áo giáp, thì phát hiện cả phim trường đều đang lén lút nhìn hắn.
Bị nhiều ánh mắt làm cho bối rối Lục Yến bèn hỏi chuyên gia trang điểm bên cạnh: “Trên mặt tôi có dính gì sao?”
Chuyên gia trang điểm ho nhẹ một tiếng: “Không...”
Trần Tinh cầm kịch bản đi tới: “Sao mà đi lâu thế...”
Nói xong, anh ta đột nhiên nhíu mày, nhích lại gần nhìn chằm chằm Lục Yến một hồi, không xác định hỏi: “Ăn ớt cay?”
“Không...”
Lục Yến bỗng nghĩ tới điều gì, đi vào phòng hóa trang nhìn một chút, quả nhiên môi sưng đỏ cả lên, phảng phất như vừa mới ăn mấy cân ớt vậy.
Nhìn thấy hắn, Thi Tình không mặn không nhạt nói: “Nhìn không ra đó, chế còn tưởng Tổng giám đốc Cố thuộc hệ cấm dục, hóa ra là người đi đường phe dã thú.”
*
Từ Phi nhìn qua gương chiếu hậu, thấy sếp mình đang xem tài liệu với nụ cười trên môi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Việc đấu thầu miếng đất Danh Hàng thất bại, đã thế lại là Chủ tịch Cố ở nhà lấy mất.
Đây là cuộc đối đầu đầu tiên giữa Gia Minh và Cố thị, Gia Minh thảm bại, Cố thị thắng dễ như không.
Cậu cứ tưởng lúc trở về ông chủ sẽ uể oải, ai ngờ hội nghị vừa xong, lập tức sai cậu đặt vé máy bay đi thành phố J.
Hơn nữa lúc trở về nhìn qua có chút mệt mỏi, khuôn.... mặt tràn đầy cảnh xuân?
Lúc Từ Phi đang nghĩ ngợi lung tung, người phía sau lên tiếng: “Chuyện của Lâm Thanh, cậu nói thế nào với người phụ trách ở Danh Thắng?”
Từ Phi nói: “Theo như mệnh lệnh của anh, tôi bảo họ tận lực thỏa mãn các yêu cầu của Lâm thiếu gia.”
“Tôi nói “tận lực thỏa mãn” không bao gồm việc chiếm đoạt dự án của người khác.” Cố Tư không ngước mắt lên: “Để công ty lập cho Lâm Thanh một bảng kế hoạch quy hoạch các dự án cần thiết, về sau cứ ấn theo trên nó mà làm.”
“Vâng,“ Từ Phi nhiều lần bị Lâm Thanh quấy rối không nhịn được hỏi: “Vậy nếu như Lâm thiếu gia tới hỏi tài nguyên...”
Cố Tư: “Không cần để ý.”
Từ Phi gật đầu: “Vâng.”
Hết chương 29.
Linh Lung: Mọi người đọc đấy, anh Tư và anh Yến chả ai care Lâm Thanh cả, nên đừng có ai chửi anh Tư nha, phía sau sẽ giải thích lý do cho mọi người. Còn ai không thích trà xanh nhảy nhót như thế thì drop luôn nha, tại nó còn nhảy đến gần cuối lận haha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.