Chương 103: [18+] Muốn tôi xoa nữa không?
TiSa Nguyễn
11/02/2023
Xong chuyện đã gần tám giờ tối, cô tới đây quả thật không ổn chút nào.
Nhìn cô gái nhỏ nằm sấp trên ngực mình, Frederick vỗ nhẹ mông tròn của
cô vừa hút thuốc. Tinh lực của hắn không chút hao tổn sau trận làm tình
mức độ mạnh vừa rồi, hắn ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, hồng hào nâng lên, hút
một hơi thuốc rồi hôn lấy môi cô.
Khói thuốc nồng nặc chợt đẩy vào trong khoang miệng, Trương Ý Nhi ho sặc sụa, tay không ngừng đập vào ngực hắn.
Frederick Nhược Đông vứt điếu thuốc còn dở vào gạt tàn, cặp mắt híp lại nhìn chằm chằm bộ ngực đầy dấu hôn đang ép chặt trên ngực mình, yết hầu lăn một vòng, bàn tay không báo trước sờ lấy khu rừng rậm rạp của thiếu nữ, hắn nâng cô lên đầu cúi xuống lần nữa dày vò đồi núi cao vút, trong căn phòng nhiệt độ còn chưa hạ lần nữa nóng hừng hực.
“Nhược… Nhược Đông…nhẹ một chút.” Cô bảo nhẹ thôi nhưng hắn không những không làm theo ngược lại càng gia tăng lực độ dưới thân.
Cuối cùng Trương Ý Nhi ngủ thiếp đi từ lúc nào cũng chẳng rõ, cô lờ mờ thấy hắn tắm rửa cho mình, hôn hôn một lúc mới đặt cô lên giường, đắp chăn kín cho người phụ nữ rồi sảng khoái ra ngoài tiếp tục làm việc dang dở.
Đêm nay hắn sẽ không về tứ hợp viện đương nhiên hắn cũng không để cô nhóc kia rời đi. Cô ở đây với hắn.
Nửa đêm Trương Ý Nhi vì đói bụng mà tỉnh giấc, vẫn còn đang hoang mang với việc bản thân đang nằm giữa một căn phòng xa lạ, sau chục giây cũng thích ứng được với hoàn cảnh hiện tại, cô ngồi dậy hơi cử động đã cảm nhận được sự đau nhức của bộ phận bên dưới, eo cũng mỏi nhừ, đèn ngủ mờ mờ ảo ảo, đảo mắt một vòng nhưng không thấy ngài Fred. Nhìn đồng hồ, đã gần hai giờ sáng mà hắn còn thức sao.
Nghĩ vậy Trương Ý Nhi toang rời khỏi giường đi tìm hắn, trong phòng có lò sưởi nên rất ấm, trên người chỉ khoác áo sơ mi đàn ông rộng thùng thình. Bên trong đương nhiên trống không nhưng cô không quan tâm, bước chân chậm rề rề ra ngoài. Người đàn ông đang ngồi ở bàn làm việc xử lý tài liệu nghe tiếng động lạ liền khựng lại, nâng mắt nhìn cô gái nhỏ lọt thỏm trong áo sơ mi trắng rộng rãi, ánh đèn vàng không sáng lắm khiến cho hình ảnh cô thêm mông lung lại thêm phần mị hoặc, hắn dựa vào lưng ghế nhìn cô đến gần mình một cách chăm chú.
Đến khi cô nhóc đã chỉnh tề hiện rõ trước mắt, hắn cong môi vỗ nhẹ eo nhỏ hỏi: “Sao thức dậy rồi?” Hắn phát hiện tướng đi khi nãy của cô không đúng lắm rồi như đoán ra khóe mắt chứa đầy ý cười, bàn tay ở eo thon nhẹ nhàng ma sát.
Trương Ý Nhi bĩu môi, xoa xoa bụng: “Em hơi đói.”
Fredrick Nhược Đông nhíu mày: “Khi tối em chưa ăn?”
Người nọ gãi gãi đầu đáp nhỏ: “Vâng, định cùng anh ăn, ai biết đâu sau đó…”
Hắn cười cười, mày giãn ra, ôm cô trong lòng, nhấc điện thoại bàn lên gọi cho ai đó: “Mang ít đồ ăn nhẹ lên phòng tôi.”
“Khuya vậy rồi…” Trương Ý Nhi sợ làm phiền tới mọi người nhưng Frederick đã lắc đầu ý bảo không sao: “Ở xưởng giờ nào cũng có người trông coi.” Hắn nói thêm để cô yên tâm.
Cô gái nhỏ gật đầu “vâng” một tiếng, giọng điệu ngọt ngào, dịu dàng giữa đêm khuya thanh vắng càng tăng thêm vài phần ý vị, Fredrick Nhược Đông nghiêng đầu ở trên môi cô hôn nhẹ: “Đau lắm không?” Hắn vừa hỏi vừa duỗi tay đi vào trong vạt áo sơ mi tách nhẹ hai chân cô ra xem xét.
Bàn tay hắn mang nhiệt độ lành lạnh, cả người cô không chịu đựng run lên theo phản xạ kẹp hai chân, thế quái nào động tác này đã kẹp luôn cả bàn tay nam tính.
Trương Ý Nhi cụp mi, xấu hổ trả lời: “Hơi đau ạ.”
Bên dưới được hắn xoa nắn, cô gái nhỏ ngại muốn chết nhưng phải thừa nhận đã dễ chịu hơn không ít.
Không lâu sau, chỉ khoảng mười phút đồ ăn đã được mang lên, hắn đặt cô ngồi trên sô pha dài, tự mình ra mở cửa mang khây đồ ăn vào, đồ ăn nhẹ hắn dặn dò là bánh Tiramisu, kể từ bữa tiệc Royal Party, hắn biết cô nhóc của mình thích loại bánh béo ngậy này, sau đó đã cho đầu bếp chuẩn bị, hắn ăn thử thấy cũng khá ngon, tuy hắn không thích đồ ngọt nhưng riêng Tiramisu là ngoại lệ, nên lúc này mới có cho cô ăn liền.
Hai mắt cô nàng sáng lên, khó tin mà ngó hắn lại ngó khây bánh trên bàn: “Ở đây cũng có bánh này ạ?”
Frederick Nhược Đông cười ôn nhu: “Có, em muốn ăn bao nhiều đều có.”
Sau đó hai miếng bánh đều lọt vào trong bụng nhỏ của Trương Ý Nhi, quả nhiên đồ ăn ngon thật khó mà kiềm chế được.
“Muốn tôi xoa nữa không?” Đang tính mang khây bánh đi chỗ khác thì eo được hắn siết chặt, hơi thở dễ chịu phả vào cần cô có chút ngứa ngấy, chớp chớp mắt vài cái cũng hiểu “xoa” mà hắn nói là ý gì. Hai má ai đó ngay tức thì nóng bừng, nơi dưới thân tự động co rút, còn chưa kịp trả lời thì người đàn ông như thể rất hiểu ý tứ của cô gái, tiếp tục luồn tay vào giữa hai chân cô vuốt ve. Nhưng vuốt thế nào mà một lát sau, ngón tay thon dài đã đâm sâu vào trong cửa động. Trương Ý Nhi rên rỉ thành tiếng, hai tay bám chặt vào vai hắn, cặp mắt ướt át bị dục tình xâm chiếm lần nữa.
Frederick Nhược Đông mỉm cười mút môi cô, tách hai cánh môi nhỏ nhắn, lưỡi đi vào trong câu lấy toàn bộ hương vị của bánh ngọt và hơi thở nồng đượm thuộc riêng về thiếu nữ. Ngón tay bên dưới cũng gia tăng tốc độ, đến khi cả hai suýt không kiềm chế được mà tiếp tục một trận mây mưa, Frederick Nhược Đông cũng dừng lại, hắn rút mấy ngón tay ra khỏi hang động thần bí, ở nơi rừng rậm mềm mềm vuốt vuốt mới rời đi, trên đó đã thấm đầy chất lỏng sền sệt màu trắng.
“Tôi đi rửa tay.” Hắn cúi đầu hôn sâu cô thêm một lúc.
Trở ra đã không nhìn thấy cô nhóc, biết là cô đã vào phòng ngủ rồi, người đàn ông đứng trước bàn làm việc, mắt nhìn chằm chằm đống tài liệu chồng chất, đầu óc lại chỉ có hình ảnh cô gái nhỏ trong chiếc áo sơ mi rộng rãi của mình, hắn nở nụ cười bất đắc dĩ rồi tắt đèn quyết định ôm cô nhóc đi ngủ. Công việc sao… cứ để đó.
Vừa ăn no nên Trương Ý Nhi không ngủ được nhưng lại không dám ở gần hắn, sợ cả hai lại bén lửa rồi hoạt động đến khi mặt trời lên thì coi như xong.
Không ngờ cô mới nằm được một chút, Frederick Nhược Đông cũng vào cùng, cô không nói gì chỉ nằm yên nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc.
“Ngủ với em.”
Hắn thản nhiên nói rồi trèo lên giường chui vào trong chăn, lại vô cùng tự nhiên kéo cả thân thể ôn hương nhuyễn ngọc vào ngực.
Đối diện với khuôn mặt hắn, cả hai gần trong gang tấc, chỉ cần động một chút hai cánh môi sẽ chạm vào nhau, lúc này cô mới nhìn rõ quầng thầm nhàn nhạt dưới đôi mắt xanh lục, trái tim vì vậy mà đau lòng: “Đừng thức khuya như vậy, sẽ không tốt cho sức khỏe của anh.”
Hắn ừm một tiếng hôn lên trán cô dỗ dành: “Tôi không sao, ngủ đi.”
“No quá, em không ngủ được.”
“Vậy làm chút chuyện vận động.” Hắn cười khẽ nói rồi cứ thế ôm mặt cô hôn đắm đuối.
Biết chắc một khi gần kề cả hai sẽ làm chuyện xấu hổ mà, Trương Ý Nhi lần nữa nằm trên giường, thân thể chẳng có mảnh quần áo nào được hắn siết vào trong ngực.
Khói thuốc nồng nặc chợt đẩy vào trong khoang miệng, Trương Ý Nhi ho sặc sụa, tay không ngừng đập vào ngực hắn.
Frederick Nhược Đông vứt điếu thuốc còn dở vào gạt tàn, cặp mắt híp lại nhìn chằm chằm bộ ngực đầy dấu hôn đang ép chặt trên ngực mình, yết hầu lăn một vòng, bàn tay không báo trước sờ lấy khu rừng rậm rạp của thiếu nữ, hắn nâng cô lên đầu cúi xuống lần nữa dày vò đồi núi cao vút, trong căn phòng nhiệt độ còn chưa hạ lần nữa nóng hừng hực.
“Nhược… Nhược Đông…nhẹ một chút.” Cô bảo nhẹ thôi nhưng hắn không những không làm theo ngược lại càng gia tăng lực độ dưới thân.
Cuối cùng Trương Ý Nhi ngủ thiếp đi từ lúc nào cũng chẳng rõ, cô lờ mờ thấy hắn tắm rửa cho mình, hôn hôn một lúc mới đặt cô lên giường, đắp chăn kín cho người phụ nữ rồi sảng khoái ra ngoài tiếp tục làm việc dang dở.
Đêm nay hắn sẽ không về tứ hợp viện đương nhiên hắn cũng không để cô nhóc kia rời đi. Cô ở đây với hắn.
Nửa đêm Trương Ý Nhi vì đói bụng mà tỉnh giấc, vẫn còn đang hoang mang với việc bản thân đang nằm giữa một căn phòng xa lạ, sau chục giây cũng thích ứng được với hoàn cảnh hiện tại, cô ngồi dậy hơi cử động đã cảm nhận được sự đau nhức của bộ phận bên dưới, eo cũng mỏi nhừ, đèn ngủ mờ mờ ảo ảo, đảo mắt một vòng nhưng không thấy ngài Fred. Nhìn đồng hồ, đã gần hai giờ sáng mà hắn còn thức sao.
Nghĩ vậy Trương Ý Nhi toang rời khỏi giường đi tìm hắn, trong phòng có lò sưởi nên rất ấm, trên người chỉ khoác áo sơ mi đàn ông rộng thùng thình. Bên trong đương nhiên trống không nhưng cô không quan tâm, bước chân chậm rề rề ra ngoài. Người đàn ông đang ngồi ở bàn làm việc xử lý tài liệu nghe tiếng động lạ liền khựng lại, nâng mắt nhìn cô gái nhỏ lọt thỏm trong áo sơ mi trắng rộng rãi, ánh đèn vàng không sáng lắm khiến cho hình ảnh cô thêm mông lung lại thêm phần mị hoặc, hắn dựa vào lưng ghế nhìn cô đến gần mình một cách chăm chú.
Đến khi cô nhóc đã chỉnh tề hiện rõ trước mắt, hắn cong môi vỗ nhẹ eo nhỏ hỏi: “Sao thức dậy rồi?” Hắn phát hiện tướng đi khi nãy của cô không đúng lắm rồi như đoán ra khóe mắt chứa đầy ý cười, bàn tay ở eo thon nhẹ nhàng ma sát.
Trương Ý Nhi bĩu môi, xoa xoa bụng: “Em hơi đói.”
Fredrick Nhược Đông nhíu mày: “Khi tối em chưa ăn?”
Người nọ gãi gãi đầu đáp nhỏ: “Vâng, định cùng anh ăn, ai biết đâu sau đó…”
Hắn cười cười, mày giãn ra, ôm cô trong lòng, nhấc điện thoại bàn lên gọi cho ai đó: “Mang ít đồ ăn nhẹ lên phòng tôi.”
“Khuya vậy rồi…” Trương Ý Nhi sợ làm phiền tới mọi người nhưng Frederick đã lắc đầu ý bảo không sao: “Ở xưởng giờ nào cũng có người trông coi.” Hắn nói thêm để cô yên tâm.
Cô gái nhỏ gật đầu “vâng” một tiếng, giọng điệu ngọt ngào, dịu dàng giữa đêm khuya thanh vắng càng tăng thêm vài phần ý vị, Fredrick Nhược Đông nghiêng đầu ở trên môi cô hôn nhẹ: “Đau lắm không?” Hắn vừa hỏi vừa duỗi tay đi vào trong vạt áo sơ mi tách nhẹ hai chân cô ra xem xét.
Bàn tay hắn mang nhiệt độ lành lạnh, cả người cô không chịu đựng run lên theo phản xạ kẹp hai chân, thế quái nào động tác này đã kẹp luôn cả bàn tay nam tính.
Trương Ý Nhi cụp mi, xấu hổ trả lời: “Hơi đau ạ.”
Bên dưới được hắn xoa nắn, cô gái nhỏ ngại muốn chết nhưng phải thừa nhận đã dễ chịu hơn không ít.
Không lâu sau, chỉ khoảng mười phút đồ ăn đã được mang lên, hắn đặt cô ngồi trên sô pha dài, tự mình ra mở cửa mang khây đồ ăn vào, đồ ăn nhẹ hắn dặn dò là bánh Tiramisu, kể từ bữa tiệc Royal Party, hắn biết cô nhóc của mình thích loại bánh béo ngậy này, sau đó đã cho đầu bếp chuẩn bị, hắn ăn thử thấy cũng khá ngon, tuy hắn không thích đồ ngọt nhưng riêng Tiramisu là ngoại lệ, nên lúc này mới có cho cô ăn liền.
Hai mắt cô nàng sáng lên, khó tin mà ngó hắn lại ngó khây bánh trên bàn: “Ở đây cũng có bánh này ạ?”
Frederick Nhược Đông cười ôn nhu: “Có, em muốn ăn bao nhiều đều có.”
Sau đó hai miếng bánh đều lọt vào trong bụng nhỏ của Trương Ý Nhi, quả nhiên đồ ăn ngon thật khó mà kiềm chế được.
“Muốn tôi xoa nữa không?” Đang tính mang khây bánh đi chỗ khác thì eo được hắn siết chặt, hơi thở dễ chịu phả vào cần cô có chút ngứa ngấy, chớp chớp mắt vài cái cũng hiểu “xoa” mà hắn nói là ý gì. Hai má ai đó ngay tức thì nóng bừng, nơi dưới thân tự động co rút, còn chưa kịp trả lời thì người đàn ông như thể rất hiểu ý tứ của cô gái, tiếp tục luồn tay vào giữa hai chân cô vuốt ve. Nhưng vuốt thế nào mà một lát sau, ngón tay thon dài đã đâm sâu vào trong cửa động. Trương Ý Nhi rên rỉ thành tiếng, hai tay bám chặt vào vai hắn, cặp mắt ướt át bị dục tình xâm chiếm lần nữa.
Frederick Nhược Đông mỉm cười mút môi cô, tách hai cánh môi nhỏ nhắn, lưỡi đi vào trong câu lấy toàn bộ hương vị của bánh ngọt và hơi thở nồng đượm thuộc riêng về thiếu nữ. Ngón tay bên dưới cũng gia tăng tốc độ, đến khi cả hai suýt không kiềm chế được mà tiếp tục một trận mây mưa, Frederick Nhược Đông cũng dừng lại, hắn rút mấy ngón tay ra khỏi hang động thần bí, ở nơi rừng rậm mềm mềm vuốt vuốt mới rời đi, trên đó đã thấm đầy chất lỏng sền sệt màu trắng.
“Tôi đi rửa tay.” Hắn cúi đầu hôn sâu cô thêm một lúc.
Trở ra đã không nhìn thấy cô nhóc, biết là cô đã vào phòng ngủ rồi, người đàn ông đứng trước bàn làm việc, mắt nhìn chằm chằm đống tài liệu chồng chất, đầu óc lại chỉ có hình ảnh cô gái nhỏ trong chiếc áo sơ mi rộng rãi của mình, hắn nở nụ cười bất đắc dĩ rồi tắt đèn quyết định ôm cô nhóc đi ngủ. Công việc sao… cứ để đó.
Vừa ăn no nên Trương Ý Nhi không ngủ được nhưng lại không dám ở gần hắn, sợ cả hai lại bén lửa rồi hoạt động đến khi mặt trời lên thì coi như xong.
Không ngờ cô mới nằm được một chút, Frederick Nhược Đông cũng vào cùng, cô không nói gì chỉ nằm yên nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc.
“Ngủ với em.”
Hắn thản nhiên nói rồi trèo lên giường chui vào trong chăn, lại vô cùng tự nhiên kéo cả thân thể ôn hương nhuyễn ngọc vào ngực.
Đối diện với khuôn mặt hắn, cả hai gần trong gang tấc, chỉ cần động một chút hai cánh môi sẽ chạm vào nhau, lúc này cô mới nhìn rõ quầng thầm nhàn nhạt dưới đôi mắt xanh lục, trái tim vì vậy mà đau lòng: “Đừng thức khuya như vậy, sẽ không tốt cho sức khỏe của anh.”
Hắn ừm một tiếng hôn lên trán cô dỗ dành: “Tôi không sao, ngủ đi.”
“No quá, em không ngủ được.”
“Vậy làm chút chuyện vận động.” Hắn cười khẽ nói rồi cứ thế ôm mặt cô hôn đắm đuối.
Biết chắc một khi gần kề cả hai sẽ làm chuyện xấu hổ mà, Trương Ý Nhi lần nữa nằm trên giường, thân thể chẳng có mảnh quần áo nào được hắn siết vào trong ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.