Chương 119: Bao vây Ám Dạ
TiSa Nguyễn
19/02/2023
Trận đấu bắt đầu trong mười phút tới, Huyền Bạch dẫn Trương Ý Nhi với Tiểu Trì đến hàng ghế đầu tiên tại khu vực khán đài.
Cách hai người khoảng năm hàng ghế, một người đàn ông mặc áo hoodie màu đen, mũ áo trùm đầu che mất một nửa khuôn mặt vô cảm của hắn. Ngoại trừ làn môi mỏng đang mím chặt và cánh mũi thoáng ẩn thoáng hiện, thì không còn thấy gì khác, ở nơi bị ẩn khuất là cặp mắt đầy nguy hiểm đang theo dõi sát sao con mồi nhỏ bé.
Về đích đầu tiên là Huyền Dụ, Huyền Bạch có chút chật vật ở vị trí thứ tư. Có sự cách biệt giữa cả hai nhưng Trương Ý Nhi không tán thưởng riêng ai, cả hai đều rất xuất sắc.
“Tôi đi vệ sinh, các anh chờ tí.” Bọn Huyền Dụ, Huyền Bạch muốn kéo cô đi ăn, cô và Tiểu Trì không từ chối.
Ba bạn gật đầu, nhìn theo bóng dáng nhỏ xinh khuất khỏi tầm mắt mới trở lại bàn luận về trận đua vừa rồi.
Vào lúc bọn họ không để ý, người đàn ông thần bí như một sứ giả địa ngục đi về hướng nhà vệ sinh.
Ám Dạ…
Nhìn cô gái nhỏ như nàng thiên sứ đang nằm trên chiếc giường của y, Dạ Huyền siết chặt hai bàn tay, khoảng chục giây sau y hạ lệnh: “Lui xuống cả đi.”
Huyền Nhạn và Huyền Nhân nhìn nhau, sau đó ngầm hiểu ý, cả hai không tiếng động rời khỏi phòng của Boss.
Dù biết cô đang hôn mê, không có khả năng nghe được động tĩnh nào xung quanh nhưng người đàn ông từ trước đến giờ không sợ trời không sợ đất, vào lúc này đây trái tim bỗng đập thình thịch, thình thịch, nó đang dần đập mạnh mẽ hơn, cũng nhanh hơn.
Đến khi ngồi trên giường, thân thể y căng ra, ánh mắt luôn dán chặt trên thân thể thơm ngát của thiếu nữ. Ở khoảng cách gần thế này, y ngửi được rõ rệt hương thơm nhè nhẹ, dễ chịu từ người cô gái. Y không khống chế được chính mình rung động và lại rung động.
Khuôn mặt cô nhỏ nhắn, hai má hơi phính gợi cảm giác mềm mại, làm người khác khao khát muốn chạm vào, muốn xoa nắn. Cánh môi hồng nhuận hơi mở như một nụ hồng kiều diễm chờ người ta đến ngắt lấy.
Bàn tay đàn ông nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt xinh xắn, xúc cảm từ lòng bàn tay tức khắc truyền thẳng đến đại não đang hỗn loạn. Y thở nặng nề.
Y không muốn làm tổn thương cô nhưng thế sự khó lường, y vẫn phải ép buộc, dùng cách cực đoan nhất mang cô nhốt tại Ám Dạ, tại phòng riêng của y để làm chuyện xấu.
Bên ngoài vọng đến giọng nói của Huyền Nhạn: “Boss, có cần tôi hỗ trợ không?”
Những ngón tay còn đặt trên một bên má của Trương Ý Nhi cứng đờ, không nhúc nhích, y nhắm mắt lạnh giọng: “Không cần.”
Chợt người đàn ông khom lưng, khuôn mặt y kề sát cánh môi nàng thiên sứ, sau vài giây dằn co, môi mỏng khẽ chạm vào vầng trán mịn màng, y khẽ giọng: “Xin lỗi.” Dứt lời, Dạ Huyền thẳng lưng, y hết mực dịu dàng lật thân thể thiếu nữ lại để cô nằm sấp trên giường. Lại cật lực để bản thân bình tĩnh mà cởi từng lớp áo của cô ra. Đây là nhiệm vụ khó khăn và khó chịu nhất mà Dạ Huyền phải trải qua.
Đập vào mắt y là tấm lưng trắng nõn, làn da mịn màng, khi chạm vào khiến y không sao tự nhiên nổi.
Y hít sâu vài hơi, cảm thấy ổn rồi mới tiếp tục, da thịt cô gái nhỏ hoàn toàn trơn láng, không chút sần sùi như đã từng được xăm hình. Nói vậy đây không hẳn là hình xăm mà là dùng mực để vẽ.
Thử qua vài phương pháp vẫn không có kết quả, tấm lưng vẫn nguyên vẹn như ban đầu, mịn màng, trơn láng, chỉ hơi ửng hồng vì bị bàn tay có nhiều vết chai của y ma sát.
Cách cuối cùng dùng nhiệt độ cao, nhiệt độ có thể làm sôi nước. Phương pháp này quá cực đoan và gây tổn thương đến da thịt rất lớn. Y không muốn cũng không nỡ.
Người đàn ông ngồi trên giường, bên cạnh là cô gái nhỏ đã mặc đồ đàng hoàng, y phủ chăn lên thân thể cô, y ngồi yên đó thất thần rất lâu, ngoại trừ dán chặt ánh mắt trên khuôn mặt ngủ say thì y không làm bất cứ hành động nào khác. Không rõ là qua bao lâu, bên ngoài vọng đến giọng nói của Huyền Nhạn mới giúp y sực tỉnh, trở về với thực tại: “Boss, thế nào ạ?”
Dạ Huyền không lên tiếng, y nhìn Trương Ý Nhi không biết trời trăng mây gió gì một lần nữa đoạn rời khỏi phòng.
“Boss.” Huyền Nhân, Huyền Nhân đồng thanh gọi, giọng điệu có chút căng thẳng. Nếu như…
Lo lắng của cả hai không dư thừa chút nào, thậm chí là hoàn toàn chính xác. Sau khi nghe Boss hạ lệnh: “Thả cô ấy đi.”
Huyền Nhân, Huyền Nhạn không thể tin được, Huyền Nhạn nhăn mày tiến lên: “Boss, ngài vẫn chưa dùng phương pháp cuối cùng đúng không?”
Sự im lặng và trầm mặt của Dạ Huyền đã cho bọn họ câu trả lời rõ ràng nhất.
Huyền Nhạn mím môi như đang tiếp nhận quyết định của Boss, chỉ là cả cô ta và Huyền Nhân đều không muốn tuân theo, lần đầu cô ta phản đối và có ý trái mệnh lệnh Dạ Huyền: “Boss, phương pháp đó không ảnh hưởng gì đến tính mạng cô ấy, chỉ làm bỏng da thịt một mức độ vừa phải, cô ấy đang hôn mê sẽ không cảm nhận được đau đớn. Vết thương bỏng chăm sóc một thời gian sẽ lành lại. Ngài đừng vì một chút đau lòng cho mỹ nhân mà từ bỏ cả kho báu chúng ta đã tìm kiếm bao năm nay.”
Huyền Nhân không lên tiếng thuyết phục, hắn dùng sự im lặng để phản đối quyết định theo cảm tính lần này của Boss.
Cái gì gọi là bỏng một mức độ, thà không thấy rõ tấm lưng trắng mịn kia thì thôi, y đã nhìn thấy, chỉ cần nghĩ tương lai nơi đó có một vết bỏng lớn, để lại vết sẹo vĩnh viễn trên đó, y không sao ra tay được. Nhưng… đúng như những gì Huyền Nhạn phân tích, nếu không nắm chắc cơ hội lần này, một khi thả Trương Ý Nhi về thì xác xuất y sở hữu thứ thần bí chứa đầy quyền lực sẽ giảm xuống đáng kể, thậm chí là gần như bằng không. Frederick Nhược Đông chắc chắn sẽ tra ra được y đã “mời” Trương Ý Nhi đến Ám Dạ, không lâu nữa hắn sẽ kéo người đến cướp cô ấy đi.
Tình huống tiến thoái lưỡng nan này… càng nghiêm trọng hơn cả việc ban đầu bọn họ lo lắng về cái bẩy mà tổ chức Đen hay ai đó muốn đánh chủ ý vào Ám Dạ. Đâu mới là cách giải quyết tốt nhất đây?
Rốt cuộc Huyền Nhân cũng không nhịn được nữa, hắn cắn răng nói: “Boss, xin ngài hay nghĩ cho tổ chức. Một vết bỏng không đáng để ngài vứt bỏ toàn bộ chúng tôi và cả sự phồn thịnh của Ám Dạ.” Thẳng thắn, trực tiếp thậm chí là bất kính nhưng lời lẽ lại hoàn toàn có căn cứ và sáng suốt.
Tất cả đều đang nhìn chằm chằm Dạ Huyền, nói chính xác bọn họ đang cố ý tạo áp lực lên người y, mà y hoàn toàn rõ điều đó, nhưng chuyện này là y không theo khuôn phép của tổ chức dù cho y có là người đứng đầu cũng không có quyền làm bất cứ chuyện gì mà không cần để tâm đến kiến nghị của thuộc hạ. Nếu y là người chuyên quyền và độc đoán như vậy thì y không xứng đáng làm thủ lĩnh của tổ chức, không xứng đáng làm người lãnh đạo của bọn họ.
Cuối cùng người đàn ông tựa như loài chim ưng sắc bén nghiến rắng hạ giọng: “Phương pháp cuối cùng… giao cho Huyền Nhạn.” Yết hầu y lăn mạnh, âm thanh nhè nhẹ truyền vào tai Huyền Nhạn và Huyền Nhân: “Hãy cẩn thận một chút, giảm mức độ thương tổn da thịt về mức thấp nhất có thể.” Để lại lời căn dặn đó, y nâng mắt như lơ đãng chạm vào cánh cửa phòng đang khép chặt, ánh nhìn sâu thẳm như có thể thông qua cánh cửa gỗ dày đặt đáp lên thân thể ngọc ngà, non mềm bên trong.
Tiếc là y vừa nhấc chân đi được vài bước, một thuộc hạ chạy cấp tốc thông báo tin khẩn: “Boss, Frederick Nhược Đông đang bao vây Ám Dạ.”
Nhanh còn hơn cả tên lửa. Mẹ nó.
Mày rậm cau chặt, Dạ Huyền ra hiệu cho Huyền Nhạn tiếp tục, y sẽ chặn Frederick Nhược Đông.
Cách hai người khoảng năm hàng ghế, một người đàn ông mặc áo hoodie màu đen, mũ áo trùm đầu che mất một nửa khuôn mặt vô cảm của hắn. Ngoại trừ làn môi mỏng đang mím chặt và cánh mũi thoáng ẩn thoáng hiện, thì không còn thấy gì khác, ở nơi bị ẩn khuất là cặp mắt đầy nguy hiểm đang theo dõi sát sao con mồi nhỏ bé.
Về đích đầu tiên là Huyền Dụ, Huyền Bạch có chút chật vật ở vị trí thứ tư. Có sự cách biệt giữa cả hai nhưng Trương Ý Nhi không tán thưởng riêng ai, cả hai đều rất xuất sắc.
“Tôi đi vệ sinh, các anh chờ tí.” Bọn Huyền Dụ, Huyền Bạch muốn kéo cô đi ăn, cô và Tiểu Trì không từ chối.
Ba bạn gật đầu, nhìn theo bóng dáng nhỏ xinh khuất khỏi tầm mắt mới trở lại bàn luận về trận đua vừa rồi.
Vào lúc bọn họ không để ý, người đàn ông thần bí như một sứ giả địa ngục đi về hướng nhà vệ sinh.
Ám Dạ…
Nhìn cô gái nhỏ như nàng thiên sứ đang nằm trên chiếc giường của y, Dạ Huyền siết chặt hai bàn tay, khoảng chục giây sau y hạ lệnh: “Lui xuống cả đi.”
Huyền Nhạn và Huyền Nhân nhìn nhau, sau đó ngầm hiểu ý, cả hai không tiếng động rời khỏi phòng của Boss.
Dù biết cô đang hôn mê, không có khả năng nghe được động tĩnh nào xung quanh nhưng người đàn ông từ trước đến giờ không sợ trời không sợ đất, vào lúc này đây trái tim bỗng đập thình thịch, thình thịch, nó đang dần đập mạnh mẽ hơn, cũng nhanh hơn.
Đến khi ngồi trên giường, thân thể y căng ra, ánh mắt luôn dán chặt trên thân thể thơm ngát của thiếu nữ. Ở khoảng cách gần thế này, y ngửi được rõ rệt hương thơm nhè nhẹ, dễ chịu từ người cô gái. Y không khống chế được chính mình rung động và lại rung động.
Khuôn mặt cô nhỏ nhắn, hai má hơi phính gợi cảm giác mềm mại, làm người khác khao khát muốn chạm vào, muốn xoa nắn. Cánh môi hồng nhuận hơi mở như một nụ hồng kiều diễm chờ người ta đến ngắt lấy.
Bàn tay đàn ông nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt xinh xắn, xúc cảm từ lòng bàn tay tức khắc truyền thẳng đến đại não đang hỗn loạn. Y thở nặng nề.
Y không muốn làm tổn thương cô nhưng thế sự khó lường, y vẫn phải ép buộc, dùng cách cực đoan nhất mang cô nhốt tại Ám Dạ, tại phòng riêng của y để làm chuyện xấu.
Bên ngoài vọng đến giọng nói của Huyền Nhạn: “Boss, có cần tôi hỗ trợ không?”
Những ngón tay còn đặt trên một bên má của Trương Ý Nhi cứng đờ, không nhúc nhích, y nhắm mắt lạnh giọng: “Không cần.”
Chợt người đàn ông khom lưng, khuôn mặt y kề sát cánh môi nàng thiên sứ, sau vài giây dằn co, môi mỏng khẽ chạm vào vầng trán mịn màng, y khẽ giọng: “Xin lỗi.” Dứt lời, Dạ Huyền thẳng lưng, y hết mực dịu dàng lật thân thể thiếu nữ lại để cô nằm sấp trên giường. Lại cật lực để bản thân bình tĩnh mà cởi từng lớp áo của cô ra. Đây là nhiệm vụ khó khăn và khó chịu nhất mà Dạ Huyền phải trải qua.
Đập vào mắt y là tấm lưng trắng nõn, làn da mịn màng, khi chạm vào khiến y không sao tự nhiên nổi.
Y hít sâu vài hơi, cảm thấy ổn rồi mới tiếp tục, da thịt cô gái nhỏ hoàn toàn trơn láng, không chút sần sùi như đã từng được xăm hình. Nói vậy đây không hẳn là hình xăm mà là dùng mực để vẽ.
Thử qua vài phương pháp vẫn không có kết quả, tấm lưng vẫn nguyên vẹn như ban đầu, mịn màng, trơn láng, chỉ hơi ửng hồng vì bị bàn tay có nhiều vết chai của y ma sát.
Cách cuối cùng dùng nhiệt độ cao, nhiệt độ có thể làm sôi nước. Phương pháp này quá cực đoan và gây tổn thương đến da thịt rất lớn. Y không muốn cũng không nỡ.
Người đàn ông ngồi trên giường, bên cạnh là cô gái nhỏ đã mặc đồ đàng hoàng, y phủ chăn lên thân thể cô, y ngồi yên đó thất thần rất lâu, ngoại trừ dán chặt ánh mắt trên khuôn mặt ngủ say thì y không làm bất cứ hành động nào khác. Không rõ là qua bao lâu, bên ngoài vọng đến giọng nói của Huyền Nhạn mới giúp y sực tỉnh, trở về với thực tại: “Boss, thế nào ạ?”
Dạ Huyền không lên tiếng, y nhìn Trương Ý Nhi không biết trời trăng mây gió gì một lần nữa đoạn rời khỏi phòng.
“Boss.” Huyền Nhân, Huyền Nhân đồng thanh gọi, giọng điệu có chút căng thẳng. Nếu như…
Lo lắng của cả hai không dư thừa chút nào, thậm chí là hoàn toàn chính xác. Sau khi nghe Boss hạ lệnh: “Thả cô ấy đi.”
Huyền Nhân, Huyền Nhạn không thể tin được, Huyền Nhạn nhăn mày tiến lên: “Boss, ngài vẫn chưa dùng phương pháp cuối cùng đúng không?”
Sự im lặng và trầm mặt của Dạ Huyền đã cho bọn họ câu trả lời rõ ràng nhất.
Huyền Nhạn mím môi như đang tiếp nhận quyết định của Boss, chỉ là cả cô ta và Huyền Nhân đều không muốn tuân theo, lần đầu cô ta phản đối và có ý trái mệnh lệnh Dạ Huyền: “Boss, phương pháp đó không ảnh hưởng gì đến tính mạng cô ấy, chỉ làm bỏng da thịt một mức độ vừa phải, cô ấy đang hôn mê sẽ không cảm nhận được đau đớn. Vết thương bỏng chăm sóc một thời gian sẽ lành lại. Ngài đừng vì một chút đau lòng cho mỹ nhân mà từ bỏ cả kho báu chúng ta đã tìm kiếm bao năm nay.”
Huyền Nhân không lên tiếng thuyết phục, hắn dùng sự im lặng để phản đối quyết định theo cảm tính lần này của Boss.
Cái gì gọi là bỏng một mức độ, thà không thấy rõ tấm lưng trắng mịn kia thì thôi, y đã nhìn thấy, chỉ cần nghĩ tương lai nơi đó có một vết bỏng lớn, để lại vết sẹo vĩnh viễn trên đó, y không sao ra tay được. Nhưng… đúng như những gì Huyền Nhạn phân tích, nếu không nắm chắc cơ hội lần này, một khi thả Trương Ý Nhi về thì xác xuất y sở hữu thứ thần bí chứa đầy quyền lực sẽ giảm xuống đáng kể, thậm chí là gần như bằng không. Frederick Nhược Đông chắc chắn sẽ tra ra được y đã “mời” Trương Ý Nhi đến Ám Dạ, không lâu nữa hắn sẽ kéo người đến cướp cô ấy đi.
Tình huống tiến thoái lưỡng nan này… càng nghiêm trọng hơn cả việc ban đầu bọn họ lo lắng về cái bẩy mà tổ chức Đen hay ai đó muốn đánh chủ ý vào Ám Dạ. Đâu mới là cách giải quyết tốt nhất đây?
Rốt cuộc Huyền Nhân cũng không nhịn được nữa, hắn cắn răng nói: “Boss, xin ngài hay nghĩ cho tổ chức. Một vết bỏng không đáng để ngài vứt bỏ toàn bộ chúng tôi và cả sự phồn thịnh của Ám Dạ.” Thẳng thắn, trực tiếp thậm chí là bất kính nhưng lời lẽ lại hoàn toàn có căn cứ và sáng suốt.
Tất cả đều đang nhìn chằm chằm Dạ Huyền, nói chính xác bọn họ đang cố ý tạo áp lực lên người y, mà y hoàn toàn rõ điều đó, nhưng chuyện này là y không theo khuôn phép của tổ chức dù cho y có là người đứng đầu cũng không có quyền làm bất cứ chuyện gì mà không cần để tâm đến kiến nghị của thuộc hạ. Nếu y là người chuyên quyền và độc đoán như vậy thì y không xứng đáng làm thủ lĩnh của tổ chức, không xứng đáng làm người lãnh đạo của bọn họ.
Cuối cùng người đàn ông tựa như loài chim ưng sắc bén nghiến rắng hạ giọng: “Phương pháp cuối cùng… giao cho Huyền Nhạn.” Yết hầu y lăn mạnh, âm thanh nhè nhẹ truyền vào tai Huyền Nhạn và Huyền Nhân: “Hãy cẩn thận một chút, giảm mức độ thương tổn da thịt về mức thấp nhất có thể.” Để lại lời căn dặn đó, y nâng mắt như lơ đãng chạm vào cánh cửa phòng đang khép chặt, ánh nhìn sâu thẳm như có thể thông qua cánh cửa gỗ dày đặt đáp lên thân thể ngọc ngà, non mềm bên trong.
Tiếc là y vừa nhấc chân đi được vài bước, một thuộc hạ chạy cấp tốc thông báo tin khẩn: “Boss, Frederick Nhược Đông đang bao vây Ám Dạ.”
Nhanh còn hơn cả tên lửa. Mẹ nó.
Mày rậm cau chặt, Dạ Huyền ra hiệu cho Huyền Nhạn tiếp tục, y sẽ chặn Frederick Nhược Đông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.