Chương 221: Bẫy
TiSa Nguyễn
01/07/2023
Con đường thông đạo đầu tiên được loại bỏ, không ai bỏ thời gian để chìm vào trầm tư hay lo sợ nữa.
Hệ thống bẫy của con đường thứ hai vẫn chưa xuất hiện, con đường thứ hai có một góc cua mà bọn họ đều nhìn thấy rõ, thuộc hạ vừa rẽ qua góc cua đó thì không còn thấy nữa.
Mười lăm phút trôi qua, ba thuộc hạ còn lại vẫn không có động tĩnh gì.
Đến phút thứ hai mươi lăm, sợi tơ đang kéo căng trên con đường thứ hai bỗng đứt đoạn.
Không nghe âm thanh nào, chỉ có sợi tơ thảm thương rơi trên nền đất ẩm ướt, mọi người hít một ngụm khí lạnh.
Huyền Bạch tái mặt nhanh chóng thu hồi sợi tơ, mới thu được một nửa thì con đường thứ tư cũng có dấu hiệu kỳ lạ ập đến. Sợi dây tơ được cột chặt trên khẩu súng ngắn của Frederick Nhược Đông bỗng căng ra rồi đứt đoạn.
Đến khi Huyền Bạch thu hồi toàn bộ sợi tơ về để xem xét, anh ta phát hiện đầu sợi tơ còn lại dính dớp một đoạn chất lỏng màu đỏ. Đưa nó lên sát mũi ngửi thử, anh ta xác định đó là mùi máu tươi. Giây sau bị sốc liền vứt nó xuống nền đất.
Điều này chứng minh gì thì ai cũng hiểu, sợ là tay thuộc hạ nọ lành ít dữ nhiều.
Dạ Huyền cuối cùng cũng nhíu chặt mày, y dần không còn hiểu được cách thức dựng bẫy của Lạc Hồ Vận nữa rồi.
Chỉ còn con đường cuối cùng, đồng nghĩa nó chính là phương hướng mà họ phải đi.
Nhưng lại chưa ai nhấc chân, như thể tất cả đều đang e ngại hoặc là còn phân vân. Bởi vì không chắc chắn.
Nửa tiếng trôi qua, thuộc hạ bước trên con đường thứ ba không xảy ra chuyện gì, sợi tơ vẫn kéo căng như cũ, thỉnh thoảng còn động giống như thuộc hạ ở đầu bên kia đang phát tín hiệu.
“Anh nghĩ sao?” Dạ Huyền bỏ xuống sự kiêu ngạo thường có hỏi ý kiến của Frederick Nhược Đông.
Mọi người cũng tập trung lại lắng nghe ông chủ nhà mình phân tích.
Trương Ý Nhi chợt ôm ngực thở hổn hển, tay nhỏ níu chặt lấy tay Frederick Nhược Đông. Hai mắt hắn tối xuống vội đỡ lấy vợ, lần nữa cởi mặt nạ: “Tiểu Ý, không thở được sao?”
Cô gái nhỏ dựa vào ngực hắn khẽ gật đầu.
Rõ ràng có bình oxy trợ thở vẫn khiến cô khó chịu, Trương Ý Nhi cũng rõ nguyên nhân vì sao.
“Cho tôi vài phút.” Hắn cắn răng báo một câu rồi ôm vợ đi ra phía sau nhóm người.
Hắn nhanh chóng cởi mặt nạ của cô gái nhỏ ra, chứng kiến khuôn mặt cô trắng bệch, hắn sợ hãi vội nâng cằm nhỏ lên, một nụ hôn hạ xuống, truyền toàn bộ hơi thở thuần túy sang cho vợ yêu. Nụ hôn kéo dài vài phút, khi Frederick Nhược Đông thở dồn dập, sắp không chịu được nữa mới dừng lại. Hắn mút nhẹ cần cổ trắng nõn của vợ trấn án: “Cố gắng nhé em.”
Trương Ý Nhi dạ một tiếng, giây sau đã được hắn đeo mặt nạ lên.
Hoàn thành việc này, Frederick Nhược Đông trở lại đưa ra quyết định: “Con đường thứ ba.”
Đây là đáp án mà không ai phản đối được, bởi vì không còn đáp án nào khác.
Đoàn người nối bước tiếp tục cuộc hành trình đầy rẫy hiểm nguy.
Sự cảnh giác không những không giảm xuống mà ngược lại càng gia tăng. Tâm lý của bọn họ như người đi trên dây, sơ sẩy một chút có khả năng sẽ ngã gãy xương.
Cuối cùng cũng thấy tay thuộc hạ kia, chỉ là anh ta xoay lưng về phía bọn họ, đang nhìn gì đó phía trước, ánh sáng không được tỏ, đoàn người cũng không phát hiện có cái gì kỳ lạ.
Người đằng trước như phát hiện ra âm thanh phía sau, anh ta quay phắt người lại, trên mặt vẫn đeo mặt nạ trợ thở như cũ, bước nhanh đến đám Frederick Nhược Đông, gần như chạy tới.
Quá bất ngờ, mọi người không kịp phản ứng, đến khi tiếng kêu kinh hoàng của ai đó vang lên tất cả mới sửng sốt phát hiện ra điểm sai trái.
Ngay sau khi tiếng kêu gào đó vừa kết thúc thì một loạt tiếng bước chân nện trên nền đất ào ào chạy về hướng bọn họ.
Frederick Nhược Đông cởi mặt nạ cao giọng quát: “Là xác sống.”
Ngay lập tức súng ống lên nòng bắn về phía đám xác sống cao cấp nhưng không kịp vì bọn họ phát hiện quá chậm, lại thêm chúng di chuyển nhanh khủng khiếp, không hề giống với đám xác sống bên ngoài động ngầm.
Bọn họ vừa chạy vừa nổ súng. Khoảng cách quá gần không thể dùng lựu đạn, thả lựu đạn vào lúc này có khác gì tự chôn sống mình.
Tiếng gầm rừ phía sau chính là thứ ma quỷ đang dồn bọn họ vào chỗ chết.
Vài thuộc hạ đã bị xác sống cắn chết, sau đó họ cũng trở thành xác sống.
Vì sự mềm lòng nhất thời không nỡ nã súng bắn chết bạn một thuộc hạ đã trở thành nạn nhân.
Cảnh tượng này như một bộ phim sinh tồn, người sống ta chết, à không chết, mà ác nghiệt hơn cái chết nữa.
“Huyền Bạch.” Huyền Nhân kinh hãi, dùng toàn bộ sự tỉnh táo và sức lực mình có chạy nhanh tới bắn vào não con quỷ suýt nữa đã cắn cổ cậu bạn.
Huyền Bạch thoát khỏi nguy hiểm được Huyền Nhân nắm chặt cổ tay kéo đi.
Một đám lại một đám, dường như bọn họ đã chạm đến trung tâm của đống xác sống này.
Không dùng lựu đạn thì tất cả sẽ chết dù tài bắn súng của bọn họ tốt đến đâu. May mắn có Deri khác loài ngăn chặn không ít thứ quỷ quái kia.
Frederick Nhược Đông: “Thả lựu đạn đi.” Dù bị ảnh hưởng của sức nổ của lựu đạn thì bọn hắn buộc phải dùng cách này.
Từng tiếng nổ ầm ầm vang lên liên tiếp, cả hang động như sắp lung lay đổ sập.
Mẹ kiếp.
Một cửa động phía trước bỗng rục rịch chuyển động từ trên xuống.
Thời gian sống chết đang đếm ngược.
“Chạy mau.”
Đan Đan bị một xác sống giằng co, suýt thì xong đời, mồ hôi chảy ròng ròng, một chân bị trật khớp, cô ấy cắn chặt răng cố gắng gia tăng tốc độ, tiếng gầm rừ đang ồ ạt đến gần.
“Đan Đan, nhanh.”
Mặt mũi Đan Đan không còn chút máu, ánh mắt lạnh lùng nhìn cửa động sắp chạm đất.
Mạc Chính Thiên phát hiện Đan Đan còn bị kẹt, y không suy nghĩ nhiều, bất chấp chui qua cửa động chỉ còn cao đến nửa mét.
“Mạc Chính Thiên, nguy hiểm.”
Phía sau vẫn còn vài thuộc hạ nhưng bọn họ đang lâm vào cảnh hoảng loạn nào để ý được tới Đan Đan đang từng bước chạy về tia sáng đang lấp ló, khi tưởng rằng tia sáng ấy hoàn toàn biến mất thì cả thân thể rơi vào một vòng ôm ấm áp, mùi hương quen thuộc quanh quẩn trong khoang mũi.
Mạc Chính Thiên bế bổng người lên, trên chân như gắn mô tơ. Trước đó còn không quên cho đám điên kia một quả lựu đạn.
Nào ngờ chính quả lựu đạn rúng động này đã đẩy nhanh tốc độ đóng kín của cửa động.
Cặp mắt đào hoa đỏ rực, chạm đến cửa động liền quăng Đan Đan qua khoảng trống như quăng một con thỏ.
Mấy người đàn ông phản ứng nhanh nhẹn lập tức dùng sức cản lại cửa động.
Gân xanh trên tay, trên trán từng người như sắp toác ra.
Mạc Chính phải nằm bẹp xuống sàn, được người bên kia kéo qua mới thoát được, bất ngờ cổ chân chợt bị siết chặt.
“Bắn.” Y khổ sở thất thanh một tiếng.
Một tiếng nổ đoàng, toàn bộ cơ thể hắn được kéo qua.
Thời điểm thả cửa động, vài giây sau ầm một tiếng vang lớn… cửa động chính thức đóng chặt.
Hệ thống bẫy của con đường thứ hai vẫn chưa xuất hiện, con đường thứ hai có một góc cua mà bọn họ đều nhìn thấy rõ, thuộc hạ vừa rẽ qua góc cua đó thì không còn thấy nữa.
Mười lăm phút trôi qua, ba thuộc hạ còn lại vẫn không có động tĩnh gì.
Đến phút thứ hai mươi lăm, sợi tơ đang kéo căng trên con đường thứ hai bỗng đứt đoạn.
Không nghe âm thanh nào, chỉ có sợi tơ thảm thương rơi trên nền đất ẩm ướt, mọi người hít một ngụm khí lạnh.
Huyền Bạch tái mặt nhanh chóng thu hồi sợi tơ, mới thu được một nửa thì con đường thứ tư cũng có dấu hiệu kỳ lạ ập đến. Sợi dây tơ được cột chặt trên khẩu súng ngắn của Frederick Nhược Đông bỗng căng ra rồi đứt đoạn.
Đến khi Huyền Bạch thu hồi toàn bộ sợi tơ về để xem xét, anh ta phát hiện đầu sợi tơ còn lại dính dớp một đoạn chất lỏng màu đỏ. Đưa nó lên sát mũi ngửi thử, anh ta xác định đó là mùi máu tươi. Giây sau bị sốc liền vứt nó xuống nền đất.
Điều này chứng minh gì thì ai cũng hiểu, sợ là tay thuộc hạ nọ lành ít dữ nhiều.
Dạ Huyền cuối cùng cũng nhíu chặt mày, y dần không còn hiểu được cách thức dựng bẫy của Lạc Hồ Vận nữa rồi.
Chỉ còn con đường cuối cùng, đồng nghĩa nó chính là phương hướng mà họ phải đi.
Nhưng lại chưa ai nhấc chân, như thể tất cả đều đang e ngại hoặc là còn phân vân. Bởi vì không chắc chắn.
Nửa tiếng trôi qua, thuộc hạ bước trên con đường thứ ba không xảy ra chuyện gì, sợi tơ vẫn kéo căng như cũ, thỉnh thoảng còn động giống như thuộc hạ ở đầu bên kia đang phát tín hiệu.
“Anh nghĩ sao?” Dạ Huyền bỏ xuống sự kiêu ngạo thường có hỏi ý kiến của Frederick Nhược Đông.
Mọi người cũng tập trung lại lắng nghe ông chủ nhà mình phân tích.
Trương Ý Nhi chợt ôm ngực thở hổn hển, tay nhỏ níu chặt lấy tay Frederick Nhược Đông. Hai mắt hắn tối xuống vội đỡ lấy vợ, lần nữa cởi mặt nạ: “Tiểu Ý, không thở được sao?”
Cô gái nhỏ dựa vào ngực hắn khẽ gật đầu.
Rõ ràng có bình oxy trợ thở vẫn khiến cô khó chịu, Trương Ý Nhi cũng rõ nguyên nhân vì sao.
“Cho tôi vài phút.” Hắn cắn răng báo một câu rồi ôm vợ đi ra phía sau nhóm người.
Hắn nhanh chóng cởi mặt nạ của cô gái nhỏ ra, chứng kiến khuôn mặt cô trắng bệch, hắn sợ hãi vội nâng cằm nhỏ lên, một nụ hôn hạ xuống, truyền toàn bộ hơi thở thuần túy sang cho vợ yêu. Nụ hôn kéo dài vài phút, khi Frederick Nhược Đông thở dồn dập, sắp không chịu được nữa mới dừng lại. Hắn mút nhẹ cần cổ trắng nõn của vợ trấn án: “Cố gắng nhé em.”
Trương Ý Nhi dạ một tiếng, giây sau đã được hắn đeo mặt nạ lên.
Hoàn thành việc này, Frederick Nhược Đông trở lại đưa ra quyết định: “Con đường thứ ba.”
Đây là đáp án mà không ai phản đối được, bởi vì không còn đáp án nào khác.
Đoàn người nối bước tiếp tục cuộc hành trình đầy rẫy hiểm nguy.
Sự cảnh giác không những không giảm xuống mà ngược lại càng gia tăng. Tâm lý của bọn họ như người đi trên dây, sơ sẩy một chút có khả năng sẽ ngã gãy xương.
Cuối cùng cũng thấy tay thuộc hạ kia, chỉ là anh ta xoay lưng về phía bọn họ, đang nhìn gì đó phía trước, ánh sáng không được tỏ, đoàn người cũng không phát hiện có cái gì kỳ lạ.
Người đằng trước như phát hiện ra âm thanh phía sau, anh ta quay phắt người lại, trên mặt vẫn đeo mặt nạ trợ thở như cũ, bước nhanh đến đám Frederick Nhược Đông, gần như chạy tới.
Quá bất ngờ, mọi người không kịp phản ứng, đến khi tiếng kêu kinh hoàng của ai đó vang lên tất cả mới sửng sốt phát hiện ra điểm sai trái.
Ngay sau khi tiếng kêu gào đó vừa kết thúc thì một loạt tiếng bước chân nện trên nền đất ào ào chạy về hướng bọn họ.
Frederick Nhược Đông cởi mặt nạ cao giọng quát: “Là xác sống.”
Ngay lập tức súng ống lên nòng bắn về phía đám xác sống cao cấp nhưng không kịp vì bọn họ phát hiện quá chậm, lại thêm chúng di chuyển nhanh khủng khiếp, không hề giống với đám xác sống bên ngoài động ngầm.
Bọn họ vừa chạy vừa nổ súng. Khoảng cách quá gần không thể dùng lựu đạn, thả lựu đạn vào lúc này có khác gì tự chôn sống mình.
Tiếng gầm rừ phía sau chính là thứ ma quỷ đang dồn bọn họ vào chỗ chết.
Vài thuộc hạ đã bị xác sống cắn chết, sau đó họ cũng trở thành xác sống.
Vì sự mềm lòng nhất thời không nỡ nã súng bắn chết bạn một thuộc hạ đã trở thành nạn nhân.
Cảnh tượng này như một bộ phim sinh tồn, người sống ta chết, à không chết, mà ác nghiệt hơn cái chết nữa.
“Huyền Bạch.” Huyền Nhân kinh hãi, dùng toàn bộ sự tỉnh táo và sức lực mình có chạy nhanh tới bắn vào não con quỷ suýt nữa đã cắn cổ cậu bạn.
Huyền Bạch thoát khỏi nguy hiểm được Huyền Nhân nắm chặt cổ tay kéo đi.
Một đám lại một đám, dường như bọn họ đã chạm đến trung tâm của đống xác sống này.
Không dùng lựu đạn thì tất cả sẽ chết dù tài bắn súng của bọn họ tốt đến đâu. May mắn có Deri khác loài ngăn chặn không ít thứ quỷ quái kia.
Frederick Nhược Đông: “Thả lựu đạn đi.” Dù bị ảnh hưởng của sức nổ của lựu đạn thì bọn hắn buộc phải dùng cách này.
Từng tiếng nổ ầm ầm vang lên liên tiếp, cả hang động như sắp lung lay đổ sập.
Mẹ kiếp.
Một cửa động phía trước bỗng rục rịch chuyển động từ trên xuống.
Thời gian sống chết đang đếm ngược.
“Chạy mau.”
Đan Đan bị một xác sống giằng co, suýt thì xong đời, mồ hôi chảy ròng ròng, một chân bị trật khớp, cô ấy cắn chặt răng cố gắng gia tăng tốc độ, tiếng gầm rừ đang ồ ạt đến gần.
“Đan Đan, nhanh.”
Mặt mũi Đan Đan không còn chút máu, ánh mắt lạnh lùng nhìn cửa động sắp chạm đất.
Mạc Chính Thiên phát hiện Đan Đan còn bị kẹt, y không suy nghĩ nhiều, bất chấp chui qua cửa động chỉ còn cao đến nửa mét.
“Mạc Chính Thiên, nguy hiểm.”
Phía sau vẫn còn vài thuộc hạ nhưng bọn họ đang lâm vào cảnh hoảng loạn nào để ý được tới Đan Đan đang từng bước chạy về tia sáng đang lấp ló, khi tưởng rằng tia sáng ấy hoàn toàn biến mất thì cả thân thể rơi vào một vòng ôm ấm áp, mùi hương quen thuộc quanh quẩn trong khoang mũi.
Mạc Chính Thiên bế bổng người lên, trên chân như gắn mô tơ. Trước đó còn không quên cho đám điên kia một quả lựu đạn.
Nào ngờ chính quả lựu đạn rúng động này đã đẩy nhanh tốc độ đóng kín của cửa động.
Cặp mắt đào hoa đỏ rực, chạm đến cửa động liền quăng Đan Đan qua khoảng trống như quăng một con thỏ.
Mấy người đàn ông phản ứng nhanh nhẹn lập tức dùng sức cản lại cửa động.
Gân xanh trên tay, trên trán từng người như sắp toác ra.
Mạc Chính phải nằm bẹp xuống sàn, được người bên kia kéo qua mới thoát được, bất ngờ cổ chân chợt bị siết chặt.
“Bắn.” Y khổ sở thất thanh một tiếng.
Một tiếng nổ đoàng, toàn bộ cơ thể hắn được kéo qua.
Thời điểm thả cửa động, vài giây sau ầm một tiếng vang lớn… cửa động chính thức đóng chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.