Chương 4: Chip BC101
TiSa Nguyễn
10/02/2023
Một ngày mùa thu se lạnh, tiếng chim hót ngâm nga bên khung cửa sổ, ánh nắng nhè nhẹ len lõi qua mỗi một vật thể rồi vô ý đậu trên người con gái đang yên ngủ trên chiếc giường trắng tinh. Trên khóe môi treo nụ cười mỉm xinh đẹp, có lẽ cô đã mơ thấy những đẹp đẽ của thế gian hắc ám, mơ đến những người thân yêu tốt đẹp đã từng xuất hiện trong cuộc đời mình. Mơ những thứ tựa thiên đường, hoàn toàn khắc hẳn với hiện thực tàn khốc đang nuốt lấy những kẻ yếu hèn.
Trương Ý Nhi giật mình tỉnh dậy, cử động một chút, thân thể nhức mỏi, đau đớn khiến cô khe khẽ than hai tiếng. Chính cái đau âm ỉ đã khôi phục tâm trí đã lạc đến tận nơi nào từ đêm qua, từng chuyện lũ lượt hiện rõ mồn một, Trương Ý Nhi mím môi tung chăn trên người mình ra, trên chăn mền trắng tinh nở rộ một đóa hoa bỉ ngạn trông vừa đẹp đẽ cũng vừa bi ai. Mùi vị tình ái đêm qua vẫn còn thoang thoảng nơi đây. Khoang miệng truyền đến vị mằn mặn, tanh tưởi. Căn phòng của một tứ hợp viện hoàng gia ngân vang tiếng cười của người con gái, cô cười trong nước mắt, trong sự khuất phục trước số phận nhỏ bé. Đẹp đến đau lòng.
Dì Ngô canh đúng chín giờ sáng lên tầng hai gõ cửa: “Cô Trương? Cô đã dậy chưa?”
Trương Ý Nhi đang đứng trước gương ngắm chính mình, cô thấy bản thân không có gì thay đổi nhưng cũng dường như thay đổi tất thảy, nghe tiếng dì Ngô biểu tình hoang mang trên khuôn mặt biến thành sự ảm đạm, cô đáp một tiếng rồi nhanh chân đến mở cửa.
Dì Ngô tay bưng khây đồ ăn đến cho Trương Ý Nhi, bà mỉm cười hiền hậu bước vào trong: “Chúc cô buổi sáng tốt lành.”
Trương Ý Nhi cũng đáp lại bằng một thái độ chân thành: “Buổi sáng tốt lành ạ.”
Ăn sáng xong, người đến tìm cô tiếp theo là Lion, hắn ta vẫn như một con robot, trên mặt chẳng có lấy một biểu tình, như thể cơ mặt hắn từ khi còn trong bụng mẹ đã được định dạng như vậy. Một con robot hoàn hảo.
“Chào Lion.” Trương Ý Nhi không thích người đàn ông khiến người ta cảm thấy tâm trạng như bị bao phủ một tầng không khí nặng nề khi gần hắn lắm nhưng vẫn lịch sự cho hắn một cái chào hỏi.
Lion gật đầu rồi bảo: “Bây giờ cô đi theo tôi.”
Trương Ý Nhi vô ý hỏi: “Đi đâu?”
Lion lạnh lùng nói: “Cô không có quyền đặt ra bất cứ câu hỏi nào tại đây.” Giọng điệu hắn ta dù vẫn như bình thường nhưng sự cảnh cáo trong đó Trương Ý Nhi vẫn nghe rõ, thân thể run lên vội ngậm chặt miệng theo sau.
Cái miệng hại cái thân không sai chút nào, sau này phải cố gắng đặt một cái công tắc vô hình bên trong mới được.
“Cô đã nhận được tiền chưa?” Lion dẫn đường đằng trước, rẻ trái, rẻ phải khiến Trương Ý Nhi muốn chóng cả mặt.
Sáng nay lúc xem điện thoại, cô đã thấy tài khoản ngân hàng nhận được một số tiền lớn mà cô từng nghĩ cả đời này mình sẽ không có cơ hội chạm đến chứ đừng nói sở hữu. Và hiện tại cô đã có nó bằng việc bán thân thể trong trắng của mình. Nực cười làm sao khi chính cô đã từng lên án cái chuyện ti tiện đó nhưng quanh đi quẩn lại chính mình lại rơi vào cái vòng luẩn quẩn không cách nào tránh thoát. Cô sẽ chẳng ngụy biện bằng bất cứ lý do nào cả, bán chính là bán, ai sẽ cảm thông cho hoàn cảnh éo le đẩy cô vào con đường không có ánh mặt trời này đây. Huống chi đối với Trương Ý Nhi, sự dơ bẩn của thân thể đã chẳng là gì so với sự sống còn của bà ngoại và sự đeo bám của dì ghẻ dù cho cô biết cái giá mình phải trả không đơn giản.
“Tôi đã nhận được, cảm ơn.” Cô hờ hửng đáp, ánh mắt không dám nhìn ngó lung tung chỉ tập trung về phía trước.
Sau đó Lion không lên tiếng hỏi han gì nữa mà Trương Ý Nhi cũng không ngu ngốc đi nói chuyện với hắn ta.
Lion đã đưa cô ra khỏi dãy nhà ban đầu, hiện tại cô cũng chẳng biết mình đang ở đâu. Rõ ràng là một tứ hợp viện được xây dựng không quá phức tạp, đương nhiên nhìn bên ngoài là như vậy nhưng khi đi sâu vào trong mới hay, bề ngoài của nó chỉ là một mặt nạ ngụy trang xuất sắc. Thảo nào nó rộng lớn và phức tạp đến khó tưởng. Trương Ý Nhi không phán đoán được nơi này rộng lớn bao nhiêu, chỉ biết nó rất rộng và nhiều phòng ốc, thậm chí còn có tầng hầm bí ẩn bên dưới. Vì Trương Ý Nhi đang được Lion dẫn xuống dưới lòng đất bằng thang máy.
Cô không hề hay biết nơi này sẽ khiến cả thế giới của cô đảo lộn, là đảo lộn mà không phải thay đổi, nó nồng đậm mùi nguy hiểm và âm mưu, còn cô chỉ là một con cừu non không hơn không kém bị cuốn vào.
Sau khi đi qua vài cánh cửa cần nhập mật mã, Trương Ý Nhi và Lion đã đứng trước một căn phòng trong suốt.
“Vào đi.” Căn phòng trước mắt đều được bao phủ bởi kính có thể nhìn xuyên thấu toàn bộ phía trong. Máy móc, dụng cụ y tế, những thứ chỉ xuất hiện trong phòng phẫu thuật.
Trương Ý Nhi cắn chặt môi, hai tay lẳng lặng cuộn thành nắm đấm, ánh mắt vừa sợ hãi vừa phẫn hận gắt gao cắm chặt vào từng chi tiết trong căn phòng, đặc biệt là bộ dao phẫu thuật đủ loại từ nhỏ đến lớn, còn cả kiêm tiêm. Chúng đầy đủ và tinh tế đến mức một phòng phẫu thuật của bệnh viện trung tâm thành phố S đều không sánh bằng. Mùi thuốc khử trùng, thuốc gây mê thậm chí là những thứ thuốc nhạt nhất cũng không thoát được cái mũi nhạy cảm của cô.
Ngực người con gái phập phòng lên xuống, hơi thở dần dồn dập, tiếng tim đập ngày càng dữ dội, nó khuếch tán khắp căn phòng không lớn được phủ bởi lớp kính trong suốt, lại tràn đầy áp lực và mùi chết chóc.
Trương Ý Nhi biết cái giá phải trả khi dính đến Frederick Nhược Đông rất lớn, thế nhưng cô chưa từng nghĩ nó sẽ đáng sợ thế này. Bờ môi khép rồi mở, nó mang theo sự sợ hãi và run rẩy như người bị đầy vào vùng tận cùng của thế gian: “Các người muốn làm gì?” Cô đè nén giọng đến mức gần như khàn đặc. Bụng cuộn trào sục sôi khiến cô muốn ói, ánh mắt đã chuyển dời đến khuôn mặt lạnh tanh của Lion. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
2. Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
3. Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y
4. Mùa Hè Mang Tên Em
=====================================
Hắn xem cô như người vô hình, chỉ tập trung làm chuyện của mình. Ngay khi Trương Ý Nhi sắp không chịu được áp lực nặng trĩu mà căn phòng đã gây ra, có vài tiếng bước chân thu hút sự chú ý của cô, theo phản xạ quay phắt lại, xuất hiện ngay đó là một nam một nữ mặc áo blouse trắng vừa đẩy cửa bước vào.
Bọn họ cũng không nói chuyện, chỉ đảo mắt qua người Trương Ý Nhi một giây như thể cô chỉ là một thứ gì đó gần như vô hình trong căn phòng này, rồi y như cái cách Lion đã phớt lờ cô, bọn họ bắt đầu lao vào công việc vốn đã ăn sâu vào trong tận xương máu.
“Các người muốn làm gì tôi?” Trương Ý Nhi đã không giữ được bình tĩnh, cô hét lên, trong căn phòng thậm chí là cả tầng hầm sâu tít dưới lòng đất này đều rung động bởi âm thanh sợ hãi và tức giận của người con gái, nhưng chẳng ai quan tâm đến tâm tình của cô ra sao vì cô nào hay biết những kẻ đó càng đáng sợ hơn cả quỷ dữ hắc ám.
Lion cuối cùng cũng nhíu mày, hắn ngắm nghía kiêm tiêm trên tay mình, dịch vàng bên trong khiến hắn hài lòng, ánh mắt lúc này đã định thần lại nhìn Trương Ý Nhi mặt mày tái xanh gần đó: “Cô giữ sức đi.” Nói rồi chẳng thèm để ý đến biểu cảm biến đổi của cô, hắn hấc cằm với hai người vào từ khi nào hắn cũng không quan tâm. “Bắt đầu đi.”
Người đàn ông tóc vàng từng bước đến trước mặt Trương Ý Nhi, cặp mắt màu nâu ẩn giấu sau tròng kính lóe lên ánh sáng mờ nhạt, hắn nhếch miệng rồi bằng tốc độ của một đặc công đứng đầu trong quân đội đánh ngất Trương Ý Nhi.
Cô gái nhỏ còn chưa kịp há miệng kinh ngạc đã nằm gục trong lồng ngực hắn. Đặt Trương Ý Nhi lên chiếc giường phẫu thuật trắng tinh sạch sẽ, liếc mắt thấy Lion tay cầm một hộp gỗ nhỏ quen thuộc và bên trong chính là thứ mà họ - không, chính xác là chủ nhân của họ muốn đưa vào não bộ Trương Ý Nhi.
Chip BC101 (BC: Brain Control tức là điểu khiển não bộ) - có thể điều khiển não bộ của bất cứ một người nào khi nó được đưa vào liên kết trực tiếp với dây thần kinh trung ương. Và người điểu khiển được Chip BC101 sẽ mang Chip BC100 - còn gọi là Chip tổng bộ. Dùng dãy mã kết nối chúng lại với nhau, từng dây thần kinh sẽ gắn chặt và đưa về một kết quả đóng băng (não người bị điều khiển sẽ tạm thời bị làm mù - có thể ví BC101 có nét tương đồng với thuật “thôi miên” và “ám thị”. Đó là thứ mà Frederick đã đổ bao nhiêu trí tuệ, công sức và cả thời gian mới nghiên cứu ra.
Trên đời này hắn không tin bất cứ một ai, cái tư tưởng muốn điều khiển loài người đã thúc đẩy hắn thành công sáng chế ra một thứ mang tính nguy hiểm và đáng sợ đến vậy. Nó còn đáng sợ hơn cả loại ma túy đá (Mathamphetamine) nguy hiểm bậc nhất trên thế giới. Và thứ kinh quái đó lại nằm trong tay Frederick Nhược Đông, bởi thế mà không có một thế lực nào có thể lật đổ được hắn. Dù cho chúng có sở hữu được bản đồ kho báu đã thất lạc suốt một thế kỷ mà các thế lực đang ra sức tranh giành một cách tàn nhẫn cũng chưa thể đánh bại được Fred Nhược Đông.
Trương Ý Nhi giật mình tỉnh dậy, cử động một chút, thân thể nhức mỏi, đau đớn khiến cô khe khẽ than hai tiếng. Chính cái đau âm ỉ đã khôi phục tâm trí đã lạc đến tận nơi nào từ đêm qua, từng chuyện lũ lượt hiện rõ mồn một, Trương Ý Nhi mím môi tung chăn trên người mình ra, trên chăn mền trắng tinh nở rộ một đóa hoa bỉ ngạn trông vừa đẹp đẽ cũng vừa bi ai. Mùi vị tình ái đêm qua vẫn còn thoang thoảng nơi đây. Khoang miệng truyền đến vị mằn mặn, tanh tưởi. Căn phòng của một tứ hợp viện hoàng gia ngân vang tiếng cười của người con gái, cô cười trong nước mắt, trong sự khuất phục trước số phận nhỏ bé. Đẹp đến đau lòng.
Dì Ngô canh đúng chín giờ sáng lên tầng hai gõ cửa: “Cô Trương? Cô đã dậy chưa?”
Trương Ý Nhi đang đứng trước gương ngắm chính mình, cô thấy bản thân không có gì thay đổi nhưng cũng dường như thay đổi tất thảy, nghe tiếng dì Ngô biểu tình hoang mang trên khuôn mặt biến thành sự ảm đạm, cô đáp một tiếng rồi nhanh chân đến mở cửa.
Dì Ngô tay bưng khây đồ ăn đến cho Trương Ý Nhi, bà mỉm cười hiền hậu bước vào trong: “Chúc cô buổi sáng tốt lành.”
Trương Ý Nhi cũng đáp lại bằng một thái độ chân thành: “Buổi sáng tốt lành ạ.”
Ăn sáng xong, người đến tìm cô tiếp theo là Lion, hắn ta vẫn như một con robot, trên mặt chẳng có lấy một biểu tình, như thể cơ mặt hắn từ khi còn trong bụng mẹ đã được định dạng như vậy. Một con robot hoàn hảo.
“Chào Lion.” Trương Ý Nhi không thích người đàn ông khiến người ta cảm thấy tâm trạng như bị bao phủ một tầng không khí nặng nề khi gần hắn lắm nhưng vẫn lịch sự cho hắn một cái chào hỏi.
Lion gật đầu rồi bảo: “Bây giờ cô đi theo tôi.”
Trương Ý Nhi vô ý hỏi: “Đi đâu?”
Lion lạnh lùng nói: “Cô không có quyền đặt ra bất cứ câu hỏi nào tại đây.” Giọng điệu hắn ta dù vẫn như bình thường nhưng sự cảnh cáo trong đó Trương Ý Nhi vẫn nghe rõ, thân thể run lên vội ngậm chặt miệng theo sau.
Cái miệng hại cái thân không sai chút nào, sau này phải cố gắng đặt một cái công tắc vô hình bên trong mới được.
“Cô đã nhận được tiền chưa?” Lion dẫn đường đằng trước, rẻ trái, rẻ phải khiến Trương Ý Nhi muốn chóng cả mặt.
Sáng nay lúc xem điện thoại, cô đã thấy tài khoản ngân hàng nhận được một số tiền lớn mà cô từng nghĩ cả đời này mình sẽ không có cơ hội chạm đến chứ đừng nói sở hữu. Và hiện tại cô đã có nó bằng việc bán thân thể trong trắng của mình. Nực cười làm sao khi chính cô đã từng lên án cái chuyện ti tiện đó nhưng quanh đi quẩn lại chính mình lại rơi vào cái vòng luẩn quẩn không cách nào tránh thoát. Cô sẽ chẳng ngụy biện bằng bất cứ lý do nào cả, bán chính là bán, ai sẽ cảm thông cho hoàn cảnh éo le đẩy cô vào con đường không có ánh mặt trời này đây. Huống chi đối với Trương Ý Nhi, sự dơ bẩn của thân thể đã chẳng là gì so với sự sống còn của bà ngoại và sự đeo bám của dì ghẻ dù cho cô biết cái giá mình phải trả không đơn giản.
“Tôi đã nhận được, cảm ơn.” Cô hờ hửng đáp, ánh mắt không dám nhìn ngó lung tung chỉ tập trung về phía trước.
Sau đó Lion không lên tiếng hỏi han gì nữa mà Trương Ý Nhi cũng không ngu ngốc đi nói chuyện với hắn ta.
Lion đã đưa cô ra khỏi dãy nhà ban đầu, hiện tại cô cũng chẳng biết mình đang ở đâu. Rõ ràng là một tứ hợp viện được xây dựng không quá phức tạp, đương nhiên nhìn bên ngoài là như vậy nhưng khi đi sâu vào trong mới hay, bề ngoài của nó chỉ là một mặt nạ ngụy trang xuất sắc. Thảo nào nó rộng lớn và phức tạp đến khó tưởng. Trương Ý Nhi không phán đoán được nơi này rộng lớn bao nhiêu, chỉ biết nó rất rộng và nhiều phòng ốc, thậm chí còn có tầng hầm bí ẩn bên dưới. Vì Trương Ý Nhi đang được Lion dẫn xuống dưới lòng đất bằng thang máy.
Cô không hề hay biết nơi này sẽ khiến cả thế giới của cô đảo lộn, là đảo lộn mà không phải thay đổi, nó nồng đậm mùi nguy hiểm và âm mưu, còn cô chỉ là một con cừu non không hơn không kém bị cuốn vào.
Sau khi đi qua vài cánh cửa cần nhập mật mã, Trương Ý Nhi và Lion đã đứng trước một căn phòng trong suốt.
“Vào đi.” Căn phòng trước mắt đều được bao phủ bởi kính có thể nhìn xuyên thấu toàn bộ phía trong. Máy móc, dụng cụ y tế, những thứ chỉ xuất hiện trong phòng phẫu thuật.
Trương Ý Nhi cắn chặt môi, hai tay lẳng lặng cuộn thành nắm đấm, ánh mắt vừa sợ hãi vừa phẫn hận gắt gao cắm chặt vào từng chi tiết trong căn phòng, đặc biệt là bộ dao phẫu thuật đủ loại từ nhỏ đến lớn, còn cả kiêm tiêm. Chúng đầy đủ và tinh tế đến mức một phòng phẫu thuật của bệnh viện trung tâm thành phố S đều không sánh bằng. Mùi thuốc khử trùng, thuốc gây mê thậm chí là những thứ thuốc nhạt nhất cũng không thoát được cái mũi nhạy cảm của cô.
Ngực người con gái phập phòng lên xuống, hơi thở dần dồn dập, tiếng tim đập ngày càng dữ dội, nó khuếch tán khắp căn phòng không lớn được phủ bởi lớp kính trong suốt, lại tràn đầy áp lực và mùi chết chóc.
Trương Ý Nhi biết cái giá phải trả khi dính đến Frederick Nhược Đông rất lớn, thế nhưng cô chưa từng nghĩ nó sẽ đáng sợ thế này. Bờ môi khép rồi mở, nó mang theo sự sợ hãi và run rẩy như người bị đầy vào vùng tận cùng của thế gian: “Các người muốn làm gì?” Cô đè nén giọng đến mức gần như khàn đặc. Bụng cuộn trào sục sôi khiến cô muốn ói, ánh mắt đã chuyển dời đến khuôn mặt lạnh tanh của Lion. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
2. Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
3. Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y
4. Mùa Hè Mang Tên Em
=====================================
Hắn xem cô như người vô hình, chỉ tập trung làm chuyện của mình. Ngay khi Trương Ý Nhi sắp không chịu được áp lực nặng trĩu mà căn phòng đã gây ra, có vài tiếng bước chân thu hút sự chú ý của cô, theo phản xạ quay phắt lại, xuất hiện ngay đó là một nam một nữ mặc áo blouse trắng vừa đẩy cửa bước vào.
Bọn họ cũng không nói chuyện, chỉ đảo mắt qua người Trương Ý Nhi một giây như thể cô chỉ là một thứ gì đó gần như vô hình trong căn phòng này, rồi y như cái cách Lion đã phớt lờ cô, bọn họ bắt đầu lao vào công việc vốn đã ăn sâu vào trong tận xương máu.
“Các người muốn làm gì tôi?” Trương Ý Nhi đã không giữ được bình tĩnh, cô hét lên, trong căn phòng thậm chí là cả tầng hầm sâu tít dưới lòng đất này đều rung động bởi âm thanh sợ hãi và tức giận của người con gái, nhưng chẳng ai quan tâm đến tâm tình của cô ra sao vì cô nào hay biết những kẻ đó càng đáng sợ hơn cả quỷ dữ hắc ám.
Lion cuối cùng cũng nhíu mày, hắn ngắm nghía kiêm tiêm trên tay mình, dịch vàng bên trong khiến hắn hài lòng, ánh mắt lúc này đã định thần lại nhìn Trương Ý Nhi mặt mày tái xanh gần đó: “Cô giữ sức đi.” Nói rồi chẳng thèm để ý đến biểu cảm biến đổi của cô, hắn hấc cằm với hai người vào từ khi nào hắn cũng không quan tâm. “Bắt đầu đi.”
Người đàn ông tóc vàng từng bước đến trước mặt Trương Ý Nhi, cặp mắt màu nâu ẩn giấu sau tròng kính lóe lên ánh sáng mờ nhạt, hắn nhếch miệng rồi bằng tốc độ của một đặc công đứng đầu trong quân đội đánh ngất Trương Ý Nhi.
Cô gái nhỏ còn chưa kịp há miệng kinh ngạc đã nằm gục trong lồng ngực hắn. Đặt Trương Ý Nhi lên chiếc giường phẫu thuật trắng tinh sạch sẽ, liếc mắt thấy Lion tay cầm một hộp gỗ nhỏ quen thuộc và bên trong chính là thứ mà họ - không, chính xác là chủ nhân của họ muốn đưa vào não bộ Trương Ý Nhi.
Chip BC101 (BC: Brain Control tức là điểu khiển não bộ) - có thể điều khiển não bộ của bất cứ một người nào khi nó được đưa vào liên kết trực tiếp với dây thần kinh trung ương. Và người điểu khiển được Chip BC101 sẽ mang Chip BC100 - còn gọi là Chip tổng bộ. Dùng dãy mã kết nối chúng lại với nhau, từng dây thần kinh sẽ gắn chặt và đưa về một kết quả đóng băng (não người bị điều khiển sẽ tạm thời bị làm mù - có thể ví BC101 có nét tương đồng với thuật “thôi miên” và “ám thị”. Đó là thứ mà Frederick đã đổ bao nhiêu trí tuệ, công sức và cả thời gian mới nghiên cứu ra.
Trên đời này hắn không tin bất cứ một ai, cái tư tưởng muốn điều khiển loài người đã thúc đẩy hắn thành công sáng chế ra một thứ mang tính nguy hiểm và đáng sợ đến vậy. Nó còn đáng sợ hơn cả loại ma túy đá (Mathamphetamine) nguy hiểm bậc nhất trên thế giới. Và thứ kinh quái đó lại nằm trong tay Frederick Nhược Đông, bởi thế mà không có một thế lực nào có thể lật đổ được hắn. Dù cho chúng có sở hữu được bản đồ kho báu đã thất lạc suốt một thế kỷ mà các thế lực đang ra sức tranh giành một cách tàn nhẫn cũng chưa thể đánh bại được Fred Nhược Đông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.