Chương 116: Chủ mẫu tương lai
TiSa Nguyễn
19/02/2023
Lê gia…
Đại lễ mừng thọ 70 tuổi của lão hồ ly được tổ chức vô cùng hoành tráng, quy tụ hầu hết những nhân vật lớn tại thành phố S.
Trương Ý Nhi khoác tay Frederick Nhược Đông chậm bước tiến vào. Hôm nay cô lấy thân phân là Fredrick Ý Ý lần đầu lộ diện trước bàn dân thiên hạ. Không hiểu sao cô khá thoải mái với thân phận cháu họ của Frederick Nhược Đông. Có lẽ không còn tồn tại sự mập mờ trong mối quan hệ giữa cả hai dù nhiều người vẫn mang ánh mắt ngờ vực, tuy nhiên ai cũng tự biết chuyện gì nên tò mò chuyện gì nên hùa theo mà thừa nhận sự thật.
Sau một vòng chào chào, hỏi hỏi Trương Ý Nhi đảo mắt một lượt lại chẳng thấy bóng dáng của tên quỷ Lê Thoát đâu. Đoán chừng cậu nhóc đó trốn tại cái góc nhỏ nào rồi.
Đúng như Trương Ý Nhi nghĩ, Lê Thoát đang thu mình trong phòng riêng của mình gặm nhấm nỗi buồn, quà cáp anh ta đã lén đặt trong phòng ông nội, không phải thứ gì đắt đỏ hay quý giá, chỉ là một tấm thiệp mừng chính tay anh ta làm, không được khéo lắm nhưng có lòng là được.
Điện thoại ting một tiếng, Lê Thoát mở xem, là cô nàng Trương Ý Nhi. Anh ta bặm môi nhìn chằm chằm màn hình một hồi rồi trả lời: [Tôi không ở Lê gia.]
Trương Ý Nhi đang chán chường ngồi ăn bánh pudding, muốn đi tìm Lê Thoát an ủi, tiếc rằng anh ta lại trốn khỏi Lê gia mất.
“Tiểu thư Frederick.”
Tự nhiên có người gọi, cô giật mình, miếng bánh trong miệng còn chưa ăn xong, vội nuốt nhanh, ánh mắt đánh giá người phụ nữ trước mắt, hình như từng gặp ở đâu rồi: “Xin hỏi, có chuyện gì sao?” Trương Ý Nhi đoạn đứng dậy, dù không quen biết đối phương thì cũng phải giữ lễ một chút, tránh làm ngài Fred mất mặt.
Người phụ nữ trông vẻ ngoài vô cùng tinh anh, khuôn mặt sắc sảo, là một nữ cường nhân có tiếng, gặp một lần ắt sẽ có ấn tượng nhưng cô nàng này lại không hề nhớ mình.
Mai An Yên cười nhạt, sự khó chịu không tiếng động dâng lên, giọng cô ta mang ý mỉa mai: “Cô Frederick xem ra không nhớ tôi.”
Quả nhiên đã từng gặp nhau, có điều cô thật sự không có ấn tượng với người này, chớp mắt, nở nụ cười đúng mực đáp lại: “Xin lỗi, có thể lần trước chỉ thoáng qua nên tôi không nhớ rõ, cô là…” Sau khoảng chần chừ chính là đợi đối phương bổ sung rồi.
Mai An Yên lạnh lùng lên tiếng: “Mai An Yên, hân hạnh.” Đoạn cô ta duỗi tay ra trước mắt Trương Ý Nhi, cái nhìn mang đầy sự dò xét.
Chẳng hiểu cô ta có mục đích gì, Trương Ý Nhi vẫn nở nụ cười nhẹ như trước bắt lấy tay cô ta: “Mai tiểu thư, lần sau gặp lại tôi sẽ nhớ.”
Khuôn mặt Mai An Yên trầm xuống, quả nhiên vẻ ngoài chỉ là một lớp mặt nạ thôi, tưởng đâu là con cừu vô hại, thế mà lời thốt ra lại đầy ý châm chọc. Không hổ là người của Frederick Nhược Đông, không thể khinh thường.
Mắt thấy nhiều người đang chú ý về phía này, Mai An Yên nhếch môi, âm giọng nâng cao: “Hình như tôi chưa nghe nói ngài Frederick có cháu gái họ.”
Lời này thành công thu hút ánh nhìn của nhiều người, giọng cô ta tuy không lớn nhưng cũng không nhỏ, xung quanh gần như đều nghe rõ mồn một, miệng truyền miệng cứ thế những ánh mắt trong đại sảnh đều tập trung hoàn toàn về phía này.
Trương Ý Nhi cau mày, khuôn mặt không để lộ vẻ mất bình tĩnh hay hoang mang thay vào đó là sự lạnh lùng hiếm khi xuất hiện, nụ cười nhạt dần đoạn nhàn nhã thả giọng: “Như cô Mai nói, chỉ là cháu họ mà thôi, không lẽ toàn bộ họ hàng của một gia tộc đều bày ra cho người ta nhìn sao. Há thì còn gì là bí mật hào môn thế gia nữa.” Giọng điệu nhẹ nhàng, lại đầy sự sắc bén. Cô là đang gián tiếp lên án việc Mai An Yên nói riêng và những kẻ khác nói chung đang quá phận xen vào nội bộ nhà người khác, việc cô là cháu họ của Frederick Nhược Đông hay không vốn chẳng ảnh hưởng đến bất cứ ai, huống chi chỉ với việc hôm nay Frederick Nhược Đông mang theo cô công khai trước những nhân vật lớn đồng nghĩa hắn sủng cô. Hắn nói cô là cháu họ của hắn thì chính là như vậy. Mai An Yên là một người thông minh lại nhất thời bị mù mắt à.
Người thông minh đều nhìn ra ý tứ Trương Ý Nhi ngầm ám chỉ điều gì. Đừng tưởng cô dễ trêu chọc nhé.
Mai An Yên mím môi, không chớp mắt đối diện với cô gái như nàng thiên sứ. Chỉ với một câu nói đã chặn họng người khác. Đúng là không đơn giản. Nhưng cô ta cũng không phải là người dễ dàng chịu thua, rất nhanh liền lấy lại khí thế vốn có, ly rượu trên tay khẽ lắc lư: “Như vậy, nói Frederick tiểu thư là nhân tình của ngài Fred cũng không sao nhỉ.”
Tiếng hít thở mạnh của ai đó khiến cho cả đại sảnh lặng như tờ, Trương Ý Nhi híp mắt, không đáp trả ngay, những ngón tay mảnh khảnh nâng ly rượu vang một hơi cạn sạch, lại đặt xuống mặt bàn thủy tinh, keng một tiếng, âm thanh cao vút được khuếch đại đến mức ai cũng nghe được. Nàng thiên sứ chớp mắt đã biến thành một vị tiểu thư đanh đá, cô cười khẩy vừa mang sự khiêu khích vừa có vẻ kiêu ngạo: “Nhân tình à…” Chậc chậc hai tiếng rồi gật gù đầu: “Rất có ý vị nha, có điều biết làm sao giờ, tôi lại là cháu họ của ngài ấy trên danh nghĩa mất rồi.” Dứt lời Trương Ý Nhi chẳng còn nhớ tới cái gì mà mặt mũi của ngài Fred, cô nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, hai chân bắt tréo, cằm nâng lên, có bao nhiêu huênh hoang thì có bấy nhiêu, đã vậy còn treo bộ dáng lưu manh khiến người ta sửng sốt. Đây… đây chính là tiểu thư kiêu ngạo ỷ có chống lưng thích làm gì thì làm trong truyền thuyết sao.
Trương Ý Nhi búng tay một cái, tiếng kêu thâm thúy vang giữa đại sảnh, ngay sau đó giọng nói tự tin và nghịch ngợm của cô vang lên: “Có phải cô Mai đây đang cảm thấy vui khi tôi không phải nhân tình của ngài Fred không?” Không đợi cô ta hó hé chữ nào, trước vẻ mặt khó có thể hình dung của mọi người, âm thanh lành lạnh len lõi vào từng khoang tai: “Tiếc là phải để Mai tiểu thư không vui được bao lâu rồi, bởi vì… Frederick Ý Ý tôi đây tương lai là…”
“Tiểu Ý.” Trương Ý Nhi chưa kịp nói mấy chữ quan trọng cuối cùng đã bị tiếng gọi trầm thấp mang sự sủng nịnh cắt ngang.
Trương Ý Nhi chớp chớp mắt, hai má cô ửng hồng vì mới nốc một ly rượu vang, nụ cười mỉa mai trước đó trở nên chân thật và ngọt ngào khi người đàn ông của mình xuất hiện.
Frederick Nhược Đông mới rời khỏi cô một thoáng, cô nhóc đã sắp gây chuyện chấn động rồi. Hắn cười nhạt từng bước đến gần, bàn tay đưa ra, giây sau đó một cổ mềm mại, nhỏ nhắn đặt vào lòng bàn tay to lớn của hắn.
Tay trong tay đứng giữa đám đông, hắn không chút tức giận với sự nghênh ngang của Trương Ý Nhi, ngược lại còn rất vui vẻ khi chứng kiến bộ dáng ỷ có hắn chống lưng của cô.
“Tiểu Ý của tôi không phải phép, mong mọi người đừng để bụng.” Hắn nói vậy còn ai dám để bụng cơ chứ, rõ ràng là cảnh cáo người khác chớ có thành kiến gì với “cháu họ” của hắn. Người đàn ông hài lòng với phản ứng của những vị khách có mặt tại đây, lời nói thì khách sáo lịch sự nhưng ánh mắt lại như thanh kiếm lướt một vòng rồi bắn thẳng vào khuôn mặt tái nhợt của Mai An Yên: “Tiểu Ý là cháu, là nhân tình hay là… chủ mẫu tương lai của gia tộc Frederick cũng không nhất thiết phải nói với mọi người. Như cô ấy nói, há chẳng phải không còn là bí mật hào môn nữa sao.”
Chủ mẫu tương lai? Dù hắn nói một cách mơ hồ nhưng một khi Frederick Nhược Đông đã thốt ra khỏi miệng mình thân phận đó cũng đồng nghĩa hắn đã nghĩ đến.
Cả đại sảnh là một trận im lặng đến áp lực. Có ai đó không nhịn được mà hít sâu.
Đại lễ mừng thọ 70 tuổi của lão hồ ly được tổ chức vô cùng hoành tráng, quy tụ hầu hết những nhân vật lớn tại thành phố S.
Trương Ý Nhi khoác tay Frederick Nhược Đông chậm bước tiến vào. Hôm nay cô lấy thân phân là Fredrick Ý Ý lần đầu lộ diện trước bàn dân thiên hạ. Không hiểu sao cô khá thoải mái với thân phận cháu họ của Frederick Nhược Đông. Có lẽ không còn tồn tại sự mập mờ trong mối quan hệ giữa cả hai dù nhiều người vẫn mang ánh mắt ngờ vực, tuy nhiên ai cũng tự biết chuyện gì nên tò mò chuyện gì nên hùa theo mà thừa nhận sự thật.
Sau một vòng chào chào, hỏi hỏi Trương Ý Nhi đảo mắt một lượt lại chẳng thấy bóng dáng của tên quỷ Lê Thoát đâu. Đoán chừng cậu nhóc đó trốn tại cái góc nhỏ nào rồi.
Đúng như Trương Ý Nhi nghĩ, Lê Thoát đang thu mình trong phòng riêng của mình gặm nhấm nỗi buồn, quà cáp anh ta đã lén đặt trong phòng ông nội, không phải thứ gì đắt đỏ hay quý giá, chỉ là một tấm thiệp mừng chính tay anh ta làm, không được khéo lắm nhưng có lòng là được.
Điện thoại ting một tiếng, Lê Thoát mở xem, là cô nàng Trương Ý Nhi. Anh ta bặm môi nhìn chằm chằm màn hình một hồi rồi trả lời: [Tôi không ở Lê gia.]
Trương Ý Nhi đang chán chường ngồi ăn bánh pudding, muốn đi tìm Lê Thoát an ủi, tiếc rằng anh ta lại trốn khỏi Lê gia mất.
“Tiểu thư Frederick.”
Tự nhiên có người gọi, cô giật mình, miếng bánh trong miệng còn chưa ăn xong, vội nuốt nhanh, ánh mắt đánh giá người phụ nữ trước mắt, hình như từng gặp ở đâu rồi: “Xin hỏi, có chuyện gì sao?” Trương Ý Nhi đoạn đứng dậy, dù không quen biết đối phương thì cũng phải giữ lễ một chút, tránh làm ngài Fred mất mặt.
Người phụ nữ trông vẻ ngoài vô cùng tinh anh, khuôn mặt sắc sảo, là một nữ cường nhân có tiếng, gặp một lần ắt sẽ có ấn tượng nhưng cô nàng này lại không hề nhớ mình.
Mai An Yên cười nhạt, sự khó chịu không tiếng động dâng lên, giọng cô ta mang ý mỉa mai: “Cô Frederick xem ra không nhớ tôi.”
Quả nhiên đã từng gặp nhau, có điều cô thật sự không có ấn tượng với người này, chớp mắt, nở nụ cười đúng mực đáp lại: “Xin lỗi, có thể lần trước chỉ thoáng qua nên tôi không nhớ rõ, cô là…” Sau khoảng chần chừ chính là đợi đối phương bổ sung rồi.
Mai An Yên lạnh lùng lên tiếng: “Mai An Yên, hân hạnh.” Đoạn cô ta duỗi tay ra trước mắt Trương Ý Nhi, cái nhìn mang đầy sự dò xét.
Chẳng hiểu cô ta có mục đích gì, Trương Ý Nhi vẫn nở nụ cười nhẹ như trước bắt lấy tay cô ta: “Mai tiểu thư, lần sau gặp lại tôi sẽ nhớ.”
Khuôn mặt Mai An Yên trầm xuống, quả nhiên vẻ ngoài chỉ là một lớp mặt nạ thôi, tưởng đâu là con cừu vô hại, thế mà lời thốt ra lại đầy ý châm chọc. Không hổ là người của Frederick Nhược Đông, không thể khinh thường.
Mắt thấy nhiều người đang chú ý về phía này, Mai An Yên nhếch môi, âm giọng nâng cao: “Hình như tôi chưa nghe nói ngài Frederick có cháu gái họ.”
Lời này thành công thu hút ánh nhìn của nhiều người, giọng cô ta tuy không lớn nhưng cũng không nhỏ, xung quanh gần như đều nghe rõ mồn một, miệng truyền miệng cứ thế những ánh mắt trong đại sảnh đều tập trung hoàn toàn về phía này.
Trương Ý Nhi cau mày, khuôn mặt không để lộ vẻ mất bình tĩnh hay hoang mang thay vào đó là sự lạnh lùng hiếm khi xuất hiện, nụ cười nhạt dần đoạn nhàn nhã thả giọng: “Như cô Mai nói, chỉ là cháu họ mà thôi, không lẽ toàn bộ họ hàng của một gia tộc đều bày ra cho người ta nhìn sao. Há thì còn gì là bí mật hào môn thế gia nữa.” Giọng điệu nhẹ nhàng, lại đầy sự sắc bén. Cô là đang gián tiếp lên án việc Mai An Yên nói riêng và những kẻ khác nói chung đang quá phận xen vào nội bộ nhà người khác, việc cô là cháu họ của Frederick Nhược Đông hay không vốn chẳng ảnh hưởng đến bất cứ ai, huống chi chỉ với việc hôm nay Frederick Nhược Đông mang theo cô công khai trước những nhân vật lớn đồng nghĩa hắn sủng cô. Hắn nói cô là cháu họ của hắn thì chính là như vậy. Mai An Yên là một người thông minh lại nhất thời bị mù mắt à.
Người thông minh đều nhìn ra ý tứ Trương Ý Nhi ngầm ám chỉ điều gì. Đừng tưởng cô dễ trêu chọc nhé.
Mai An Yên mím môi, không chớp mắt đối diện với cô gái như nàng thiên sứ. Chỉ với một câu nói đã chặn họng người khác. Đúng là không đơn giản. Nhưng cô ta cũng không phải là người dễ dàng chịu thua, rất nhanh liền lấy lại khí thế vốn có, ly rượu trên tay khẽ lắc lư: “Như vậy, nói Frederick tiểu thư là nhân tình của ngài Fred cũng không sao nhỉ.”
Tiếng hít thở mạnh của ai đó khiến cho cả đại sảnh lặng như tờ, Trương Ý Nhi híp mắt, không đáp trả ngay, những ngón tay mảnh khảnh nâng ly rượu vang một hơi cạn sạch, lại đặt xuống mặt bàn thủy tinh, keng một tiếng, âm thanh cao vút được khuếch đại đến mức ai cũng nghe được. Nàng thiên sứ chớp mắt đã biến thành một vị tiểu thư đanh đá, cô cười khẩy vừa mang sự khiêu khích vừa có vẻ kiêu ngạo: “Nhân tình à…” Chậc chậc hai tiếng rồi gật gù đầu: “Rất có ý vị nha, có điều biết làm sao giờ, tôi lại là cháu họ của ngài ấy trên danh nghĩa mất rồi.” Dứt lời Trương Ý Nhi chẳng còn nhớ tới cái gì mà mặt mũi của ngài Fred, cô nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, hai chân bắt tréo, cằm nâng lên, có bao nhiêu huênh hoang thì có bấy nhiêu, đã vậy còn treo bộ dáng lưu manh khiến người ta sửng sốt. Đây… đây chính là tiểu thư kiêu ngạo ỷ có chống lưng thích làm gì thì làm trong truyền thuyết sao.
Trương Ý Nhi búng tay một cái, tiếng kêu thâm thúy vang giữa đại sảnh, ngay sau đó giọng nói tự tin và nghịch ngợm của cô vang lên: “Có phải cô Mai đây đang cảm thấy vui khi tôi không phải nhân tình của ngài Fred không?” Không đợi cô ta hó hé chữ nào, trước vẻ mặt khó có thể hình dung của mọi người, âm thanh lành lạnh len lõi vào từng khoang tai: “Tiếc là phải để Mai tiểu thư không vui được bao lâu rồi, bởi vì… Frederick Ý Ý tôi đây tương lai là…”
“Tiểu Ý.” Trương Ý Nhi chưa kịp nói mấy chữ quan trọng cuối cùng đã bị tiếng gọi trầm thấp mang sự sủng nịnh cắt ngang.
Trương Ý Nhi chớp chớp mắt, hai má cô ửng hồng vì mới nốc một ly rượu vang, nụ cười mỉa mai trước đó trở nên chân thật và ngọt ngào khi người đàn ông của mình xuất hiện.
Frederick Nhược Đông mới rời khỏi cô một thoáng, cô nhóc đã sắp gây chuyện chấn động rồi. Hắn cười nhạt từng bước đến gần, bàn tay đưa ra, giây sau đó một cổ mềm mại, nhỏ nhắn đặt vào lòng bàn tay to lớn của hắn.
Tay trong tay đứng giữa đám đông, hắn không chút tức giận với sự nghênh ngang của Trương Ý Nhi, ngược lại còn rất vui vẻ khi chứng kiến bộ dáng ỷ có hắn chống lưng của cô.
“Tiểu Ý của tôi không phải phép, mong mọi người đừng để bụng.” Hắn nói vậy còn ai dám để bụng cơ chứ, rõ ràng là cảnh cáo người khác chớ có thành kiến gì với “cháu họ” của hắn. Người đàn ông hài lòng với phản ứng của những vị khách có mặt tại đây, lời nói thì khách sáo lịch sự nhưng ánh mắt lại như thanh kiếm lướt một vòng rồi bắn thẳng vào khuôn mặt tái nhợt của Mai An Yên: “Tiểu Ý là cháu, là nhân tình hay là… chủ mẫu tương lai của gia tộc Frederick cũng không nhất thiết phải nói với mọi người. Như cô ấy nói, há chẳng phải không còn là bí mật hào môn nữa sao.”
Chủ mẫu tương lai? Dù hắn nói một cách mơ hồ nhưng một khi Frederick Nhược Đông đã thốt ra khỏi miệng mình thân phận đó cũng đồng nghĩa hắn đã nghĩ đến.
Cả đại sảnh là một trận im lặng đến áp lực. Có ai đó không nhịn được mà hít sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.