Chương 154: Cô là chủ mẫu tương lai của dòng tộc Frederick
TiSa Nguyễn
15/03/2023
Trương Ý Nhi bay thẳng đến London, cách ngày thi còn tận hơn mười ngày, cô muốn gặp Frederick Nhược Đông xác nhận hắn an toàn trước rồi nghĩ tới cuộc thi sau, dù sao cô cũng đã chuẩn bị đề bài cho cuộc thi này. Đến lúc thi cứ thế mà phát huy thôi.
Cô gọi điện thoại cho Khai Tâm, trước đó lén lút đi mà không báo cho Lion với Đan Đan, đoán chừng đến giờ bọn họ cũng chưa phát hiện ra đâu.
Bay hơn 13 giờ đồng hồ, thân thể cô khá uể oải, Khai Tâm kinh ngạc đến muốn ngất xỉu luôn rồi, anh ta còn gào lên: “Sao bọn Lion không nói tiếng nào với tôi?”
Trương Ý Nhi nuốt khan thành thật khai báo: “Tôi giấu bọn họ.”
“Cô…” Nghe tiếng thở phì phò đầu dây bên kia, Trương Ý Nhi chột dạ dỗ dành trước: “Được rồi, là tôi có công chuyện, anh cho người tới đón tôi được không?”
Khai Tâm bảo cô ở yên tại sân bay, không được phép rời khỏi đó nửa bước.
Cô cũng có phải con nít ba tuổi đâu.
Trương Ý Nhi đợi khoảng 45 phút, cuối cùng bạn trai đầu vàng cũng xuất hiện, Khai Tâm nhíu mày kéo lấy vali cho cô, quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới.
“Đừng có nhìn tôi như vậy được không.” Da đầu cô tê rần cả lên rồi.
Khai Tâm tức giận, hiếm khi anh ta bày ra bộ dạng khó chịu thế này: “Cô còn nói tôi, cô không biết cô đi một mình rất nguy hiểm sao, Boss đại nhân mà biết thì cô hết đường sống.”
“Anh ấy đi đâu vậy?” Cô liếm môi, vừa lúc cả hai đến chỗ đổ xe ô tô.
Khai Tâm không trả lời ngay, anh hấc cằm: “Lên xe trước.”
Trương Ý Nhi gật đầu, nhanh chóng mở cửa ghế lái phụ chui vào trong.
Khai Tâm bỏ hành lý của cô vào trong cốp xe mới trở lại, vừa khởi động xe vừa nói: “Boss còn chưa về.”
“Tôi muốn biết anh ấy có an toàn không?” Câu trả lời của Khai Tâm có khác nào không trả lời đâu, Trương Ý Nhi siết các ngón tay vào nhau, ngó chằm chằm Khai Tâm.
Khai Tâm cũng không rõ ngài ấy hiện tại thế nào nữa, anh ta rầu rĩ lên tiếng: “Ngài ấy chưa ra lệnh, chúng tôi hoàn toàn ở thế bị động. Nhưng có thể chắc chắn ngài ấy vẫn an toàn.”
An toàn là điều kiện cần, là hy vọng trong trái tim hỗn loạn mấy hôm nay của cô, cô thả lỏng người hơn một chút.
“Vị trí của anh ấy thì sao?” Cô hỏi thêm.
Khai Tâm hơi khó xử, cử động thân thể một chút.
Trương Ý Nhi phát hiện ra điều này, cô cười nhạt nói: “Không thể tiết lộ chứ gì.” Bọn họ đúng là chủ tớ, y như nhau. Đều khiến cô khó chịu đến ngột ngạt.
Đoạn đường sau đó cô không làm khó Khai Tâm nữa, ngược lại Khai Tâm hơi bất an, thỉnh thoảng lại liếc cô nhóc bên cạnh, cuối cùng chỉ có thể thở dài.
“Tôi đưa cô về lâu đài Frederick nghỉ ngơi, chuyện của Boss đại nhân, tôi, cô hay bất cứ ai đều không thể xen vào.”
Rốt cuộc Trương Ý Nhi cũng không nhịn được nữa, cô lạnh giọng: “Anh ấy hành động một mình?”
Khai Tâm chán nản ừ: “Chuyện đó rất quan trọng với Boss, Boss chỉ dặn dò một khi chưa có lệnh của Boss thì không được hành động.”
“Truyền lệnh bằng thần giao cách cảm à.”
Khai Tâm lườm cô, chỉ chỉ não của mình: “Chip BC.” Dứt lời liền chột dạ thử liếc liếc cô gái nhỏ, phát hiện cô không có gì khác thường mới thở phào, ngẫm nghĩ vẫn muốn giải thích với cô vài câu: “Cô đừng quan trọng chuyện Boss cài Chip vào não, tất cả người của Boss đều phải mang Chip BC, mà ngay từ đầu cô là lấy thân phận thuộc hạ của Boss, khi đó Boss vẫn chưa tin tưởng cô. Thật ra sau đó, có một lần Boss có ý định tháo Chip ra khỏi não cô, sau đó vì xảy ra nhiều vấn đề nên chưa đề cập lại.”
Trương Ý Nhi ngạc nhiên quay phắt sang nhìn chăm chú Khai Tâm như thể muốn đục cái lỗ trên mặt anh ta, rồi thiếu nữ mím môi, than thở một câu: “Tôi hiểu, anh không cần giải thích nữa đâu.”
“Cô có hiểu việc Boss muốn tháo Chip ra khỏi não cô chứng tỏ điều gì không?” Khai Tâm bỗng lên tiếng hỏi.
Cô không hiểu, nghiêng mặt nhìn anh ta: “Chứng tỏ gì?”
Và rồi cô nghe rõ từng từ từng chữ mà Khai Tâm thốt: “Cô là chủ mẫu tương lai của dòng tộc Frederick.”
Thân thể Trương Ý Nhi run lên, cô không khống chế được mà cắn chặt môi, cô chưa từng biết hắn thế nhưng… thế nhưng đã tính đến tương lai của cả hai, đã muốn định một đời một kiếp cùng cô.
“Tôi…” Cô mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nhả ra được lời nào, bởi vì chẳng có ngôn từ nào có thể diễn đạt suy nghĩ trong cô lúc này.
Khai Tâm đương nhiên rõ, nhìn biểu cảm tái nhợt không giấu nổi của Trương Ý Nhi, anh ta nói thêm: “Vì vậy… cô bắt buộc phải mạnh mẽ, đủ khả năng bảo vệ mình, chỉ có như thế cô mới tồn tại được trong một dòng họ phức tạp và nguy hiểm thì luôn rình rập như Frederick. Boss đại nhân…” Khai Tâm chuyển dời ánh mắt đi nơi khác, anh ta mơ hồ lên tiếng: “Ngài ấy không thể che chở cho cô cả đời.”
Đúng là “lâu đài” trong miệng người đàn ông tên Henry từng nói, cô hơi choáng ngợp với cơ ngơi đồ xộ trước mắt, đến khi bị Khai Tâm gõ vào trán một cái mới giật mình hoàn hồn.
“Bộ cô chưa thấy qua công trình nào to lớn thế này à?” Ngó cái vẻ mặt bần thần vì kinh ngạc của cô, Khai Tâm tự nhiên không muốn đem cô vào lâu đài, mất mặt đó.
Trương Ý Nhi ôm trán đau, co chân đá Khai Tâm, hùng hổ lớn giọng: “Đương nhiên đã thấy qua, trên tivi đầy gì.”
Mắt chàng trai nào đó giật giật, chẳng buồn tranh cãi với cô nàng ngốc nghếch này nữa.
“Anh ta là Henry, quản gia kiêm luôn cây hài của lâu đài.” Khai Tâm dẫn Trương Ý Nhi vào, ngay cửa lớn đã thấy bạn Henry đầu tóc bù xù đứng đó. Trông anh ta chẳng có chút tinh thần chào đón “chủ mẫu tương lai” gì hết. Anh ta đã bị đống chữ số như ma trận dày xe suốt hai tuần nay. Ngài Fred còn chưa về, anh ta chắc chắn sẽ sớm gục ngã thôi.
“Chào, Henry, tôi là… Ý Ý, chúng ta từng nói chuyện qua điện thoại.” Cô đảo một lượt dáng hình người nọ, chỉ hai giây đã mỉm cười trở lại khuôn mặt phờ phạc của anh ta.
Henry duỗi tay, cố gắng giữ cho tinh thần tươi tốt hơn một chút: “Tiếp đón không chu đáo, hy vọng cô không để bụng.”
Trương Ý Nhi lắc lắc đầu: “Đang giai đoạn khó khăn, tôi hiểu.”
Một lời trượng nghĩa, thấu tình đạt lý của cô đã bị Henry không nể nang lôi kéo vào cái ma trận của mình.
Trương Ý Nhi nếu biết trước da mặt anh ta dày như vậy thì ngay từ đầu sẽ chỉ bắt chuyện đúng một câu “xin chào”.
Aaaaaa… Nhược Đông về nhanh đi, anh còn không trở về sớm em sẽ chết cho anh xem.
“Tôi học mỹ thuật, ngài Henry à.” Trương Ý Nhi vừa khóc ròng, vừa đối chiếu từng con số trên trang giấy với con số trên máy tính.
Henry cười sượng trân, anh ta mang một đĩa trái cây, một đĩa bánh Tiramisu mà cô yêu thích. Vô cùng chân chó nịnh nọt: “Cô là chủ mẫu tương lai, cô nên làm quen dần.”
Làm quen cái khỉ, cô rầu rỉ than: “Không làm chủ mẫu nữa.”
Henry cười ha hả, sau đó điện thoại bàn reo, tức thì đã trở về dáng vẻ của một quản gia.
Sau khi nhận cuộc gọi nội bộ đó, sắc mặt anh ta căng thẳng rồi đứng bật dậy nói nhanh với Trương Ý Nhi: “Tập trung dưới tầng, ngài Fred đã ra tín hiệu.”
Cô gọi điện thoại cho Khai Tâm, trước đó lén lút đi mà không báo cho Lion với Đan Đan, đoán chừng đến giờ bọn họ cũng chưa phát hiện ra đâu.
Bay hơn 13 giờ đồng hồ, thân thể cô khá uể oải, Khai Tâm kinh ngạc đến muốn ngất xỉu luôn rồi, anh ta còn gào lên: “Sao bọn Lion không nói tiếng nào với tôi?”
Trương Ý Nhi nuốt khan thành thật khai báo: “Tôi giấu bọn họ.”
“Cô…” Nghe tiếng thở phì phò đầu dây bên kia, Trương Ý Nhi chột dạ dỗ dành trước: “Được rồi, là tôi có công chuyện, anh cho người tới đón tôi được không?”
Khai Tâm bảo cô ở yên tại sân bay, không được phép rời khỏi đó nửa bước.
Cô cũng có phải con nít ba tuổi đâu.
Trương Ý Nhi đợi khoảng 45 phút, cuối cùng bạn trai đầu vàng cũng xuất hiện, Khai Tâm nhíu mày kéo lấy vali cho cô, quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới.
“Đừng có nhìn tôi như vậy được không.” Da đầu cô tê rần cả lên rồi.
Khai Tâm tức giận, hiếm khi anh ta bày ra bộ dạng khó chịu thế này: “Cô còn nói tôi, cô không biết cô đi một mình rất nguy hiểm sao, Boss đại nhân mà biết thì cô hết đường sống.”
“Anh ấy đi đâu vậy?” Cô liếm môi, vừa lúc cả hai đến chỗ đổ xe ô tô.
Khai Tâm không trả lời ngay, anh hấc cằm: “Lên xe trước.”
Trương Ý Nhi gật đầu, nhanh chóng mở cửa ghế lái phụ chui vào trong.
Khai Tâm bỏ hành lý của cô vào trong cốp xe mới trở lại, vừa khởi động xe vừa nói: “Boss còn chưa về.”
“Tôi muốn biết anh ấy có an toàn không?” Câu trả lời của Khai Tâm có khác nào không trả lời đâu, Trương Ý Nhi siết các ngón tay vào nhau, ngó chằm chằm Khai Tâm.
Khai Tâm cũng không rõ ngài ấy hiện tại thế nào nữa, anh ta rầu rĩ lên tiếng: “Ngài ấy chưa ra lệnh, chúng tôi hoàn toàn ở thế bị động. Nhưng có thể chắc chắn ngài ấy vẫn an toàn.”
An toàn là điều kiện cần, là hy vọng trong trái tim hỗn loạn mấy hôm nay của cô, cô thả lỏng người hơn một chút.
“Vị trí của anh ấy thì sao?” Cô hỏi thêm.
Khai Tâm hơi khó xử, cử động thân thể một chút.
Trương Ý Nhi phát hiện ra điều này, cô cười nhạt nói: “Không thể tiết lộ chứ gì.” Bọn họ đúng là chủ tớ, y như nhau. Đều khiến cô khó chịu đến ngột ngạt.
Đoạn đường sau đó cô không làm khó Khai Tâm nữa, ngược lại Khai Tâm hơi bất an, thỉnh thoảng lại liếc cô nhóc bên cạnh, cuối cùng chỉ có thể thở dài.
“Tôi đưa cô về lâu đài Frederick nghỉ ngơi, chuyện của Boss đại nhân, tôi, cô hay bất cứ ai đều không thể xen vào.”
Rốt cuộc Trương Ý Nhi cũng không nhịn được nữa, cô lạnh giọng: “Anh ấy hành động một mình?”
Khai Tâm chán nản ừ: “Chuyện đó rất quan trọng với Boss, Boss chỉ dặn dò một khi chưa có lệnh của Boss thì không được hành động.”
“Truyền lệnh bằng thần giao cách cảm à.”
Khai Tâm lườm cô, chỉ chỉ não của mình: “Chip BC.” Dứt lời liền chột dạ thử liếc liếc cô gái nhỏ, phát hiện cô không có gì khác thường mới thở phào, ngẫm nghĩ vẫn muốn giải thích với cô vài câu: “Cô đừng quan trọng chuyện Boss cài Chip vào não, tất cả người của Boss đều phải mang Chip BC, mà ngay từ đầu cô là lấy thân phận thuộc hạ của Boss, khi đó Boss vẫn chưa tin tưởng cô. Thật ra sau đó, có một lần Boss có ý định tháo Chip ra khỏi não cô, sau đó vì xảy ra nhiều vấn đề nên chưa đề cập lại.”
Trương Ý Nhi ngạc nhiên quay phắt sang nhìn chăm chú Khai Tâm như thể muốn đục cái lỗ trên mặt anh ta, rồi thiếu nữ mím môi, than thở một câu: “Tôi hiểu, anh không cần giải thích nữa đâu.”
“Cô có hiểu việc Boss muốn tháo Chip ra khỏi não cô chứng tỏ điều gì không?” Khai Tâm bỗng lên tiếng hỏi.
Cô không hiểu, nghiêng mặt nhìn anh ta: “Chứng tỏ gì?”
Và rồi cô nghe rõ từng từ từng chữ mà Khai Tâm thốt: “Cô là chủ mẫu tương lai của dòng tộc Frederick.”
Thân thể Trương Ý Nhi run lên, cô không khống chế được mà cắn chặt môi, cô chưa từng biết hắn thế nhưng… thế nhưng đã tính đến tương lai của cả hai, đã muốn định một đời một kiếp cùng cô.
“Tôi…” Cô mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nhả ra được lời nào, bởi vì chẳng có ngôn từ nào có thể diễn đạt suy nghĩ trong cô lúc này.
Khai Tâm đương nhiên rõ, nhìn biểu cảm tái nhợt không giấu nổi của Trương Ý Nhi, anh ta nói thêm: “Vì vậy… cô bắt buộc phải mạnh mẽ, đủ khả năng bảo vệ mình, chỉ có như thế cô mới tồn tại được trong một dòng họ phức tạp và nguy hiểm thì luôn rình rập như Frederick. Boss đại nhân…” Khai Tâm chuyển dời ánh mắt đi nơi khác, anh ta mơ hồ lên tiếng: “Ngài ấy không thể che chở cho cô cả đời.”
Đúng là “lâu đài” trong miệng người đàn ông tên Henry từng nói, cô hơi choáng ngợp với cơ ngơi đồ xộ trước mắt, đến khi bị Khai Tâm gõ vào trán một cái mới giật mình hoàn hồn.
“Bộ cô chưa thấy qua công trình nào to lớn thế này à?” Ngó cái vẻ mặt bần thần vì kinh ngạc của cô, Khai Tâm tự nhiên không muốn đem cô vào lâu đài, mất mặt đó.
Trương Ý Nhi ôm trán đau, co chân đá Khai Tâm, hùng hổ lớn giọng: “Đương nhiên đã thấy qua, trên tivi đầy gì.”
Mắt chàng trai nào đó giật giật, chẳng buồn tranh cãi với cô nàng ngốc nghếch này nữa.
“Anh ta là Henry, quản gia kiêm luôn cây hài của lâu đài.” Khai Tâm dẫn Trương Ý Nhi vào, ngay cửa lớn đã thấy bạn Henry đầu tóc bù xù đứng đó. Trông anh ta chẳng có chút tinh thần chào đón “chủ mẫu tương lai” gì hết. Anh ta đã bị đống chữ số như ma trận dày xe suốt hai tuần nay. Ngài Fred còn chưa về, anh ta chắc chắn sẽ sớm gục ngã thôi.
“Chào, Henry, tôi là… Ý Ý, chúng ta từng nói chuyện qua điện thoại.” Cô đảo một lượt dáng hình người nọ, chỉ hai giây đã mỉm cười trở lại khuôn mặt phờ phạc của anh ta.
Henry duỗi tay, cố gắng giữ cho tinh thần tươi tốt hơn một chút: “Tiếp đón không chu đáo, hy vọng cô không để bụng.”
Trương Ý Nhi lắc lắc đầu: “Đang giai đoạn khó khăn, tôi hiểu.”
Một lời trượng nghĩa, thấu tình đạt lý của cô đã bị Henry không nể nang lôi kéo vào cái ma trận của mình.
Trương Ý Nhi nếu biết trước da mặt anh ta dày như vậy thì ngay từ đầu sẽ chỉ bắt chuyện đúng một câu “xin chào”.
Aaaaaa… Nhược Đông về nhanh đi, anh còn không trở về sớm em sẽ chết cho anh xem.
“Tôi học mỹ thuật, ngài Henry à.” Trương Ý Nhi vừa khóc ròng, vừa đối chiếu từng con số trên trang giấy với con số trên máy tính.
Henry cười sượng trân, anh ta mang một đĩa trái cây, một đĩa bánh Tiramisu mà cô yêu thích. Vô cùng chân chó nịnh nọt: “Cô là chủ mẫu tương lai, cô nên làm quen dần.”
Làm quen cái khỉ, cô rầu rỉ than: “Không làm chủ mẫu nữa.”
Henry cười ha hả, sau đó điện thoại bàn reo, tức thì đã trở về dáng vẻ của một quản gia.
Sau khi nhận cuộc gọi nội bộ đó, sắc mặt anh ta căng thẳng rồi đứng bật dậy nói nhanh với Trương Ý Nhi: “Tập trung dưới tầng, ngài Fred đã ra tín hiệu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.