Chương 33: Dỗ dành
TiSa Nguyễn
10/02/2023
Khai Tâm sau khi tìm đủ mọi cách liên lạc với tổ chức Đen theo mệnh lệnh của ngài Fred muốn hẹn gặp tay thủ lĩnh tiếc là dùng cách nào cũng thất bại, chúng còn dám to gan tỏ thái độ thiếu tôn trọng với ngài Fred.
Nói thế nào nhỉ, mẹ nó: “Nếu muốn gặp thủ lĩnh của chúng tôi cũng được thôi, nhưng sau khi ngài Fred bước chân ra khỏi tổ chức Đen… PHẢI CHẾT.” Khốn kiếp.
Chúng nói cái gì mà đó là nguy tắc, luật lệ của thủ lĩnh, xưa nay chưa có trường hợp ngoại lệ. Tuy nằm trong dự đoán của Khai Tâm nhưng vẫn thấy khó chịu, tức giận không nhẹ. Ngài Fred của hắn là ai hả, là vị chúa mà người người kính sợ thế mà tới tai cái tổ chức quỷ quái này lại thành người bình thường. Chẳng biết chúng lấy đâu ra cái gan đó.
Nhiệm vụ thất bại khiến tâm trạng của Khai Tâm rất xấu, khai báo kết quả với Frederick Nhược Đông mà chẳng tâp trung lắm.
“Lui xuống đi.” Người đàn ông thở ra từng hơi lạnh giá, hắn day day thái dương đuổi người. Chuyện này chẳng có gì lạ lùng, hắn có biết đến quy tắc khắc nghiệt mà thủ lĩnh của tổ chức Đen đã lập ra, nhìn thấy mặt y thì kẻ đó phải chết. Rốt cuộc là khuôn mặt y có cái gì đặc biệt, nếu để người khác nhìn thấy thì thế giới này sẽ loạn hay sao. Không liên quan đến xấu hay đẹp, mà là mỗi người đều sẽ có những nguyên tắc của riêng mình, chính hắn cũng vậy. Chỉ là hắn thấy lạ ở đâu đó.
Điện thoại bỗng kêu một tiếng, hắn liếc mắt dòm, mấy chữ đơn giản hiện lên: “Ngài Fred, em mới về.”
Đương nhiên hắn biết, vụ ẩu đả kia cũng đã nghe thuộc hạ báo cáo nhưng hắn không biết cô bị thương. Có người đi theo bảo vệ cô, hắn khá yên tâm.
Hắn không đáp lại mà lười biếng rời khỏi phòng, xuống tầng hai.
“Chào ngài Fred.” Dì Ngô biết Trương Ý Nhi bị thương nên mang theo hộp thuốc y tế muốn xem kỹ cô có bị thương những nơi khác không, nào nghĩ đụng mặt ngài Fred trên hành lang.
Hắn cũng chú ý tới hộp y tế trong tay dì Ngô, giọng lạnh xuống: “Tiểu Ý bị thương?” Cũng chẳng rõ từ lúc nào hắn lại gọi cô một cách thân mật như vậy nữa.
Dì Ngô suýt thì thất thố vì kinh ngạc đến cầm không nỗi hộp thuốc, ngài Fred sao lại gọi Trương Ý Nhi là “Tiểu Ý” vậy? Quan hệ của hai người đã tốt đến mức này rồi sao? Điều khiến bà khó tin hơn cả là thái độ của ngài Fred, theo hắn từ khi hắn còn bé tí dường như đây là lần đầu tiên bà thấy ở hắn xuất hiện “tình người”, đương nhiên bà không dám hó hé nửa lời cho sự thắc mắc của mình. Phải hiểu rằng sự tò mò sẽ giết chết ta. Mà trong thế giới của Frederick không dung túng cho những kẻ tò mò ngu xuẩn. Bà chỉ thoáng kinh ngạc hai giây lại trở về với trạng thái bình thường.
“Cô Trương bị trật chân, trước đó đã đến bệnh viện, bác sĩ đã băng bó cho cô ấy rồi ạ. Tôi sợ cô ấy còn mấy vết trầy xước trên người nên…”
“Đưa tôi.” Không cần nghe dì Ngô nói hết lời cũng rõ nguồn cơn mọi sự, cái cô nhóc kia mới ra ngoài một buổi là gây chuyện. Hai thuộc hạ của hắn mà tôm tép là bị cả đám mập ục ịch kia không cần đánh, lấy mỡ đè bẹp cũng chết giữa phố rồi, chẳng rõ cô chỉ đến phòng triển lãm tranh khoảng nửa tiếng thôi, vừa hé mặt ra ngoài đã bị người ta rượt đuổi như muốn lấy ngay cái mạng nhỏ của cô.
Dì Ngô đáp vâng rồi đưa hộp y tế cho hắn một cách thành kính.
Nhìn theo bóng lưng của người đàn ông đang trị vị nửa thiên hạ vũ khí, đạn dược trong tay không quá rộng lớn và mạnh mẽ nhưng luôn toát ra sự uy nghiêm và đầy quyền lực, ở hắn không hiện lên vầng hào quang tựa ánh mặt trời nóng cháy mà là vầng trăng mờ ảo huyền bí đầy dụ hoặc. Nguy hiểm cũng ma mị.
Dì Ngô như đoán ra được gì đó, khi thấy ngài ấy nhẹ nhàng mà chậm rãi đẩy cửa căn phòng của Trương Ý Nhi đi vào, như thể ngài sợ nếu đẩy mạnh sẽ làm phiền đến người bên trong. Hắn đã biết để ý đến cảm nhận của một người.
Bà chợt mỉm cười, không rõ là vui, hài lòng hay mãn nguyện. Bà nhận ra dù có là quỷ dữ giết người không gớm tay cũng sẽ động tình. Quan trọng người khiến những kẻ đó hiểu được “tình người” có thể hòa tan được dòng máu hắc ám mà hắn đã nuôi dưỡng suốt mấy chục năm nay hay không. Và bà hy vọng rằng cô gái nhỏ mảnh mai ấy có thể làm mềm được trái tim của ngài.
Trương Ý Nhi đang nằm sấp trên giường nhìn chằm chằm vào điện thoại, chờ cũng mười phút rồi mà không thấy hắn hồi đáp, khi nãy Đan Đan bảo ngài đã về phòng rồi mà, không lẽ ngài đang làm việc sao? Nếu ngài bận vậy cô cũng không nên làm phiền, như vậy không phải là một người phụ nữ tốt đâu, nghĩ vậy Trương Ý Nhi đặt điện thoại xuống, đoạn rời giường rót ly nước, chợt mùi hương mị hoặc đầy quyến rũ của trầm hương và bạch đậu khấu chui vào trong khoang mũi, khóe môi người con gái cong lên, định tiến đến mở cửa chào đón ngài. Nào ngờ người đàn ông bên ngoài đã trước cô một bước, cánh cửa mở ra nhẹ nhàng rồi khép lại cũng nhẹ tựa những áng mây trôi.
“Em tưởng ngài đang làm việc.” Tự nhiên quên mất cái cổ chân đang què của mình, cô toan bước đi như thường lệ, quả nhiên… đau đến ứa nước mắt.
“Ôi.” Tiếng than như con mèo nhỏ vô dụng khiến Frederick Nhược Đông đang đứng yên nhìn cô chằm chằm bỗng tức giận.
Hắn bước nhanh tới vứt luôn hộp y tế trên giường rồi bế bổng cô lên, y như cái cách vứt đồ vừa rồi quăng cô trên chăn nệm không chút nương tay.
Chân lại truyền đến cơn đau thấu xương tủy, Trương Ý Nhi tủi thân rưng rưng nước mắt, tay xoa cái cổ chân quấn băng đáng thương của mình, rất muốn trách cứ hắn nhưng chợt nghĩ tới chuyện mình gây ra hôm nay lại đành ngậm ngùi nuốt ngược chúng vào bụng, khó chịu thật đấy.
“Em khóc cái gì?” Hắn còn chưa phạt cô mà cô đã muốn giở trò trưng ra cái khuôn mặt như thể hắn khiến cô uất ức lắm vậy. Giỏi quá rồi.
Cô còn chưa rớt giọt nước mắt nào mà, vốn đã nhịn được thế nào nghe hắn quát như vậy, cô gái nhỏ đáng thương rốt cuộc khóc thật.
Frederick Nhược Đông giật giật thái dương, tự nhiên hắn thấy đầu mình có chút tê tái, hình như đây là lần đầu tiên có cảm giác này, hắn lại quan sát xuống nơi cổ chân quấn băng thành một cục kia của cô, người đàn ông thở hắt rồi mọi vẻ tàn nhẫn ban ngày đều được hắn cất đi, hiện tại trước cô gái ngốc nghếch chỉ có dịu dàng và nuông chiều.
Bàn tay lành lạnh quen thuộc chạm vào cổ chân, thân mình Trương Ý Nhi run lên một lượt, nước mắt vẫn còn thi nhau lăn dài trên hai má trắng nõn.
“Em… xin lỗi.” Cô gái cúi đầu lí nhí.
Hắn nhàn nhạt liếc cô: “Xin lỗi cái gì?”
“Gây chuyện ở bên ngoài.” Dù rất oan uổng nhưng người như Frederick Nhược Đông không bao giờ thích sự dài dòng hay những câu giải thích vô nghĩa. Vậy thì cô nào nói với hắn là cô bị người ta liên lụy được.
“Hai người cao lớn cứu bọn em là thuộc hạ của ngài ạ?” Thấy hắn không còn lạnh mặt như lúc nãy, Trương Ý Nhi mạnh dạn hỏi, cũng chẳng rõ là biết rồi thì có ý nghĩa gì nhưng cô cứ muốn biết vậy thôi, chắc là… nếu là thật trái tim cô ấm áp hơn.
Frederick Nhược Đông cầm cánh tay mềm mại của cô nâng lên, trên cổ tay có một vết bầm tím, là dấu vết bị lôi lôi kéo kéo. Tâm tình vừa dịu đi một chút giờ lại trở về như cũ.
“Tên đó kéo theo em bỏ chạy?” Hắn nhẫn nhịn không tét mông cô, vừa gằng giọng vừa mở hộp y tế lấy từ bên trong ra một lọ thuốc.
Trương Ý Nhi cụp mi rồi như đã nghĩ ra cái gì đó hơi nhướng người bất ngờ hôn lên bờ môi đang mím chặt của hắn, cô ngọt ngào nói: “Là đám lưu manh nhầm em là đồng bọn với Lê Thoát.”
Hắn không phải người dễ dụ dỗ, cớ nào một nụ hôn như chuồn chuồn lướt trên mặt nước lại có thể làm hắn vui vẻ vậy chứ. Mày hơi nhíu lại nhưng khóe miệng thì khẽ cong lên một chút.
“Em còn biết cả tên của hắn?” Sao giọng điệu lại trở về âm lãnh như trước rồi.
Nói thế nào nhỉ, mẹ nó: “Nếu muốn gặp thủ lĩnh của chúng tôi cũng được thôi, nhưng sau khi ngài Fred bước chân ra khỏi tổ chức Đen… PHẢI CHẾT.” Khốn kiếp.
Chúng nói cái gì mà đó là nguy tắc, luật lệ của thủ lĩnh, xưa nay chưa có trường hợp ngoại lệ. Tuy nằm trong dự đoán của Khai Tâm nhưng vẫn thấy khó chịu, tức giận không nhẹ. Ngài Fred của hắn là ai hả, là vị chúa mà người người kính sợ thế mà tới tai cái tổ chức quỷ quái này lại thành người bình thường. Chẳng biết chúng lấy đâu ra cái gan đó.
Nhiệm vụ thất bại khiến tâm trạng của Khai Tâm rất xấu, khai báo kết quả với Frederick Nhược Đông mà chẳng tâp trung lắm.
“Lui xuống đi.” Người đàn ông thở ra từng hơi lạnh giá, hắn day day thái dương đuổi người. Chuyện này chẳng có gì lạ lùng, hắn có biết đến quy tắc khắc nghiệt mà thủ lĩnh của tổ chức Đen đã lập ra, nhìn thấy mặt y thì kẻ đó phải chết. Rốt cuộc là khuôn mặt y có cái gì đặc biệt, nếu để người khác nhìn thấy thì thế giới này sẽ loạn hay sao. Không liên quan đến xấu hay đẹp, mà là mỗi người đều sẽ có những nguyên tắc của riêng mình, chính hắn cũng vậy. Chỉ là hắn thấy lạ ở đâu đó.
Điện thoại bỗng kêu một tiếng, hắn liếc mắt dòm, mấy chữ đơn giản hiện lên: “Ngài Fred, em mới về.”
Đương nhiên hắn biết, vụ ẩu đả kia cũng đã nghe thuộc hạ báo cáo nhưng hắn không biết cô bị thương. Có người đi theo bảo vệ cô, hắn khá yên tâm.
Hắn không đáp lại mà lười biếng rời khỏi phòng, xuống tầng hai.
“Chào ngài Fred.” Dì Ngô biết Trương Ý Nhi bị thương nên mang theo hộp thuốc y tế muốn xem kỹ cô có bị thương những nơi khác không, nào nghĩ đụng mặt ngài Fred trên hành lang.
Hắn cũng chú ý tới hộp y tế trong tay dì Ngô, giọng lạnh xuống: “Tiểu Ý bị thương?” Cũng chẳng rõ từ lúc nào hắn lại gọi cô một cách thân mật như vậy nữa.
Dì Ngô suýt thì thất thố vì kinh ngạc đến cầm không nỗi hộp thuốc, ngài Fred sao lại gọi Trương Ý Nhi là “Tiểu Ý” vậy? Quan hệ của hai người đã tốt đến mức này rồi sao? Điều khiến bà khó tin hơn cả là thái độ của ngài Fred, theo hắn từ khi hắn còn bé tí dường như đây là lần đầu tiên bà thấy ở hắn xuất hiện “tình người”, đương nhiên bà không dám hó hé nửa lời cho sự thắc mắc của mình. Phải hiểu rằng sự tò mò sẽ giết chết ta. Mà trong thế giới của Frederick không dung túng cho những kẻ tò mò ngu xuẩn. Bà chỉ thoáng kinh ngạc hai giây lại trở về với trạng thái bình thường.
“Cô Trương bị trật chân, trước đó đã đến bệnh viện, bác sĩ đã băng bó cho cô ấy rồi ạ. Tôi sợ cô ấy còn mấy vết trầy xước trên người nên…”
“Đưa tôi.” Không cần nghe dì Ngô nói hết lời cũng rõ nguồn cơn mọi sự, cái cô nhóc kia mới ra ngoài một buổi là gây chuyện. Hai thuộc hạ của hắn mà tôm tép là bị cả đám mập ục ịch kia không cần đánh, lấy mỡ đè bẹp cũng chết giữa phố rồi, chẳng rõ cô chỉ đến phòng triển lãm tranh khoảng nửa tiếng thôi, vừa hé mặt ra ngoài đã bị người ta rượt đuổi như muốn lấy ngay cái mạng nhỏ của cô.
Dì Ngô đáp vâng rồi đưa hộp y tế cho hắn một cách thành kính.
Nhìn theo bóng lưng của người đàn ông đang trị vị nửa thiên hạ vũ khí, đạn dược trong tay không quá rộng lớn và mạnh mẽ nhưng luôn toát ra sự uy nghiêm và đầy quyền lực, ở hắn không hiện lên vầng hào quang tựa ánh mặt trời nóng cháy mà là vầng trăng mờ ảo huyền bí đầy dụ hoặc. Nguy hiểm cũng ma mị.
Dì Ngô như đoán ra được gì đó, khi thấy ngài ấy nhẹ nhàng mà chậm rãi đẩy cửa căn phòng của Trương Ý Nhi đi vào, như thể ngài sợ nếu đẩy mạnh sẽ làm phiền đến người bên trong. Hắn đã biết để ý đến cảm nhận của một người.
Bà chợt mỉm cười, không rõ là vui, hài lòng hay mãn nguyện. Bà nhận ra dù có là quỷ dữ giết người không gớm tay cũng sẽ động tình. Quan trọng người khiến những kẻ đó hiểu được “tình người” có thể hòa tan được dòng máu hắc ám mà hắn đã nuôi dưỡng suốt mấy chục năm nay hay không. Và bà hy vọng rằng cô gái nhỏ mảnh mai ấy có thể làm mềm được trái tim của ngài.
Trương Ý Nhi đang nằm sấp trên giường nhìn chằm chằm vào điện thoại, chờ cũng mười phút rồi mà không thấy hắn hồi đáp, khi nãy Đan Đan bảo ngài đã về phòng rồi mà, không lẽ ngài đang làm việc sao? Nếu ngài bận vậy cô cũng không nên làm phiền, như vậy không phải là một người phụ nữ tốt đâu, nghĩ vậy Trương Ý Nhi đặt điện thoại xuống, đoạn rời giường rót ly nước, chợt mùi hương mị hoặc đầy quyến rũ của trầm hương và bạch đậu khấu chui vào trong khoang mũi, khóe môi người con gái cong lên, định tiến đến mở cửa chào đón ngài. Nào ngờ người đàn ông bên ngoài đã trước cô một bước, cánh cửa mở ra nhẹ nhàng rồi khép lại cũng nhẹ tựa những áng mây trôi.
“Em tưởng ngài đang làm việc.” Tự nhiên quên mất cái cổ chân đang què của mình, cô toan bước đi như thường lệ, quả nhiên… đau đến ứa nước mắt.
“Ôi.” Tiếng than như con mèo nhỏ vô dụng khiến Frederick Nhược Đông đang đứng yên nhìn cô chằm chằm bỗng tức giận.
Hắn bước nhanh tới vứt luôn hộp y tế trên giường rồi bế bổng cô lên, y như cái cách vứt đồ vừa rồi quăng cô trên chăn nệm không chút nương tay.
Chân lại truyền đến cơn đau thấu xương tủy, Trương Ý Nhi tủi thân rưng rưng nước mắt, tay xoa cái cổ chân quấn băng đáng thương của mình, rất muốn trách cứ hắn nhưng chợt nghĩ tới chuyện mình gây ra hôm nay lại đành ngậm ngùi nuốt ngược chúng vào bụng, khó chịu thật đấy.
“Em khóc cái gì?” Hắn còn chưa phạt cô mà cô đã muốn giở trò trưng ra cái khuôn mặt như thể hắn khiến cô uất ức lắm vậy. Giỏi quá rồi.
Cô còn chưa rớt giọt nước mắt nào mà, vốn đã nhịn được thế nào nghe hắn quát như vậy, cô gái nhỏ đáng thương rốt cuộc khóc thật.
Frederick Nhược Đông giật giật thái dương, tự nhiên hắn thấy đầu mình có chút tê tái, hình như đây là lần đầu tiên có cảm giác này, hắn lại quan sát xuống nơi cổ chân quấn băng thành một cục kia của cô, người đàn ông thở hắt rồi mọi vẻ tàn nhẫn ban ngày đều được hắn cất đi, hiện tại trước cô gái ngốc nghếch chỉ có dịu dàng và nuông chiều.
Bàn tay lành lạnh quen thuộc chạm vào cổ chân, thân mình Trương Ý Nhi run lên một lượt, nước mắt vẫn còn thi nhau lăn dài trên hai má trắng nõn.
“Em… xin lỗi.” Cô gái cúi đầu lí nhí.
Hắn nhàn nhạt liếc cô: “Xin lỗi cái gì?”
“Gây chuyện ở bên ngoài.” Dù rất oan uổng nhưng người như Frederick Nhược Đông không bao giờ thích sự dài dòng hay những câu giải thích vô nghĩa. Vậy thì cô nào nói với hắn là cô bị người ta liên lụy được.
“Hai người cao lớn cứu bọn em là thuộc hạ của ngài ạ?” Thấy hắn không còn lạnh mặt như lúc nãy, Trương Ý Nhi mạnh dạn hỏi, cũng chẳng rõ là biết rồi thì có ý nghĩa gì nhưng cô cứ muốn biết vậy thôi, chắc là… nếu là thật trái tim cô ấm áp hơn.
Frederick Nhược Đông cầm cánh tay mềm mại của cô nâng lên, trên cổ tay có một vết bầm tím, là dấu vết bị lôi lôi kéo kéo. Tâm tình vừa dịu đi một chút giờ lại trở về như cũ.
“Tên đó kéo theo em bỏ chạy?” Hắn nhẫn nhịn không tét mông cô, vừa gằng giọng vừa mở hộp y tế lấy từ bên trong ra một lọ thuốc.
Trương Ý Nhi cụp mi rồi như đã nghĩ ra cái gì đó hơi nhướng người bất ngờ hôn lên bờ môi đang mím chặt của hắn, cô ngọt ngào nói: “Là đám lưu manh nhầm em là đồng bọn với Lê Thoát.”
Hắn không phải người dễ dụ dỗ, cớ nào một nụ hôn như chuồn chuồn lướt trên mặt nước lại có thể làm hắn vui vẻ vậy chứ. Mày hơi nhíu lại nhưng khóe miệng thì khẽ cong lên một chút.
“Em còn biết cả tên của hắn?” Sao giọng điệu lại trở về âm lãnh như trước rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.