Chương 39: Gây gổ nội bộ
TiSa Nguyễn
10/02/2023
Lạc Quý Nhân ra điều nhắc nhở: “Frederick Ý Ý không phải người cậu có thể chọc. Hơn nữa hiện tại Ý Ý là bạn của tôi.” Dứt lời không chờ cô ta giãy giụa đã vứt tay cô tay ra bằng một lực không quá nhẹ cũng không quá mạnh. Như vậy còn chưa xong, cô còn ung dung đi tới bàn học của mình lấy một tờ khăn giấy, lại khinh người mà cầm lọ xịt khuẩn xịt vài hơi vào bàn tay, xong dùng khăn giấy lâu đi thật kỹ như thể vừa rồi bàn tay mình đã chạm phải thứ vi khuẩn độc hại mang tính lây truyền.
Mẹ nó, khinh người quá rồi đấy. Mạc Thiếu Thư là một đứa con gái dễ nóng tính, là một cô công chúa cao cao tại thượng, giờ lại bị Lạc Quý Nhân coi rẻ như vậy làm sao chịu cho được, cô ta nghiến rắng, quên đi luôn con ferrari thân yêu mà hét lên rồi nhào tới muốn cào mặt Lạc Quý Nhân, tiếc rằng Lạc Quý Nhân học võ, thân hình cao lớn, khỏe mạnh lanh lẹ tránh khỏi móng vuốt của yêu nữ.
Cô ta không thực hiện được mục đích, cơn tức giận và nhục nhã dâng lên thêm một bậc, bất chấp sự chênh lệch sức lực của cả hai lần nữa muốn nắm tóc Lạc Quý Nhân tiếc rằng cô nàng để tóc ngắn, từng ngón tay trượt qua đoạn tóc ngắn củn rồi rớt ra ngoài.
“Mẹ nó, con khốn.”
Thế là một con chuột muốn hơn thua với một con mèo, con mèo thì ra vẻ không buồn nhấc tay, chỉ tránh né, luồn lách.
Trương Ý Nhi đơ luôn rồi, cô còn chẳng dám đứng gần, cách xa bọn họ vài bước tránh bị kéo vào cuộc tranh đấu biết trước ai thua ai thắng.
Tiếng gào hét của Mạc Thiếu Thư quá lớn, những nữ sinh phòng gần đó đều nghe thấy nhưng không tiện xen vào, khi cô ta đã sắp kiệt quệ gục ngã cửa phòng rốt cuộc mở toang. Người đang đứng trân trân ngay cửa chưa kịp đi vào không ai khác là cô bạn cùng phòng cuối cùng cũng xuất hiện - Lâm Lục Ngạt.
Đúng như Trương Ý Nhi tưởng tượng, mọt sách đeo kính, người gầy gò, cao ngang ngửa Lạc Quý Nhân, trái ngược với thân hình khỏe mạnh của Lạc tiểu thư thì Lâm tiểu thư trông có vẻ yếu ớt, làn da trắng tái nhợt, khuôn mặt be bé hơi kinh ngạc vì tình huống trước mắt. Cô ấy chỉ đảo qua Trương Ý Nhi hai giây, cái ánh mắt đó hơi lóe lên sự ngạc nhiên rồi thu hồi rất nhanh.
Trương Ý Nhi phát hiện Mạc Thiếu Thư đã không còn bao nhiêu sức nữa, vậy mà bàn tay vẫn không ngừng muốn cào mặt đối phương, thật đúng là một cô nàng kiên trì.
Trương Ý Nhi với Lạc Quý Nhân nhìn nhau, cả hai nhếch khóe môi, cuộc tranh đấu rốt cuộc dừng lại bởi Lạc tiểu thư đã động thủ, hơi thở không chút hỗn loạn sau một trận bị con chuột quấy nhiễu. Cô đè cả thân thể Mạc Thiếu Thư xuống sàn, hai tay cô ta bị bắt chéo kéo ra sau lưng.
“Đừng để Lạc Quý Nhân tôi đây phải ra tay thật.” Đẩy cô ta một cách không nhẹ, Mạc Thiếu Thư thở hỗn hển nằm rạp ra sàn, bộ dáng cực kỳ nhếch nhác, miệng vẫn không quên lầm bầm mắng người: “Chờ đấy, con khốn.”
Bên ngoài có vài nữ sinh hiếu kỳ một cách ngu ngốc, bị Lạc Quý Nhân lạnh lùng cảnh cáo, cánh cửa ngay lập tức được Lâm Lục Ngạt đóng kín.
Cô ấy không nói tiếng nào, chỉ nhìn thoáng cái mớ lộn xộn trên sàn nhà hai giây rồi mím chặt môi toan bước qua trèo lên giường của mình, giường cô ấy phía trên giường của Lạc Quý Nhân.
Quả nhiên giống với Lạc Quý Nhân mô tả như một “oan hồn sống”, tích chữ như vàng, nhìn thấy cảnh tượng bạn cùng phòng đánh nhau đến mày cũng không chút nhúc nhích, định lực vô cảm với chuyện người ta phải thuộc top đầu.
Mà những người học bên pháp y đều có tính khí kỳ quái thì phải, cũng phải thôi, hàng ngày tiếp xúc với xác chết, nói chuyện với chúng thông qua việc mổ xẻ cơ thể người, có chút ghê gớm nhưng trên đời không phải ai cũng có thể theo ngành pháp ý. Thảo nào trong những ngày đầu dù bị áp bức, bắt nạt đến cỡ nào vẫn tâm bất biến, không chút dao động, thậm chí là tâm lý hoàn toàn ổn định. Sức chịu đựng của người này nếu cô ấy là đàn ông, thì chắc chắn sẽ trở thành một người đàn ông không tầm thường.
Chuyện gây gổ nội bộ coi như chấm dứt, tên đầu sỏ tức tối nên lại bỏ đi ra ngoài, trong phòng còn ba người, Trương Ý Nhi nằm trên giường mình nghịch điện thoại, nhắn một tin gửi cho Frederick Nhược Đông: “Ngài Fred, Phong Khởi thật đáng sợ.” Không mong người đàn ông kia sẽ trả lời liền, cô vẫn cầm điện thoại trong tay, mắt ngó Lạc Quý Nhân một chút, chú ý đến cần cổ có vài vệt đỏ của cô ấy, là móng vuốt Mạc Thiêu Thư gây ra.
Trương Ý Nhi ngồi dậy đến tủ đồ lục lọi một lúc cầm theo lọ thuốc mỡ đến ngồi bên giường của Lạc Quý Nhân: “Cổ của cậu, bôi cái này đi.”
Lạc Quý Nhân đúng là không để ý, dù cảm giác hơi rát, nhìn lọ thuốc trong tay Trương Ý Nhi lại chuyển dời tầm mắt đến khuôn mặt không chút toan tính của cô gái nhỏ, gật đầu nói: “Cảm ơn.” Cầm lọ thuốc rời khỏi giường, ngồi tại góc học tập của mình vừa soi gương vừa bôi thuốc.
“Oan hồn sống” ngồi trên giường đọc sách, không ai để ý đến cặp mắt hai mí được che giấu dưới tóc mái liếc qua cô gái như thiên thần kia rồi tiếp tục chuyện của mình. Như thể cả hai mới lần đầu gặp nhau.
Trở về giường, cầm điện thoại lên xem không ngờ ngài Fred lại phản hồi nhanh như vậy. Có điều người đàn ông rất biết cách phá cảnh.
Ngài ấy nói: “Em đừng làm mất mặt tôi, mới tới ngày đầu đã sợ rồi?”
Không sợ mà, chỉ là muốn tìm chuyện nói với hắn thôi, thế là ai đó láo liếc khắp phòng, Lạc Quý Nhân đã trở về giường chìm đằm vào chiếc laptop thân yêu, mà “oan hồn sống” lại càng chứng mình sự vô hình của mình tại căn phòng này, Trương Ý Nhi yên tâm phủ chăn lên đầu nhắn tin: “Em tuyệt đối làm ngài nở mặt nở mày. Hiện tại em có thể ngửi thấy mùi thuốc lá trên người ngài đấy.”
Frederick Nhược Đông đang nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế đế vương của mình, mắt chăm chú vào chiếc điện thoại, tin nhắn cô vừa gửi qua, hắn liền mở ra xem, ngay sau đó bàn tay cầm điếu thuốc lá khựng lại. Cô nhóc này… trong căn phòng rộng lớn, tràn ngập khí lạnh, con rắn trên bức tường dường như cũng theo tâm trạng của chủ nhân mà dịu xuống, như thể con mồi đã được nó nuốt trọn vào bụng, cực kỳ sảng khoái sau khi ăn no.
Người đàn ông cười khe khẽ, hắn duỗi ngón trỏ chạm vào đuôi lông mày như nghĩ như không nhấn gọi cho cô nhóc kia. Hắn tự nhiên muốn nghe giọng cô mà, hoàn toàn chẳng có nguyên do gì.
Trương Ý Nhi đang bao trùm cả người kín mít trong chăn thì điện thoại không ngừng rung lên, cô giật thót một cái nhìn nó, ôi ôi… sao ngài ấy gọi mình. Còn chưa tới ba giờ chiều. Sợ nói chuyện ở đây hai người trong phòng sẽ nghe thấy thế là cô vội ngồi bật dậy rón rén ra ban công, may mắn trời không mưa.
Lúc này mới thở nhẹ một hơi bắt máy: “Alo.”
“Em dám để tôi đợi điện thoại quá năm hồi chuông.” Còn chưa kịp nói lời âu yếm đã bị hắn trách cứ.
Hừ, chỉ là đợi năm hồi chuông thôi mà, cũng đâu phải cô cố tình, cô là nghĩ cho mặt mũi của hắn nhé. Thế là người nào đó hắng giọng đoạn nịnh nọt: “Em sợ bạn cùng phòng phát hiện thân phận của mình.”
Người bên kia phản bác cực nhanh: “Đã sợ phát hiện còn nói kiểu đó.”
Không phải là cô đang giải thích chuyện mình bắt máy chậm cho hắn biết à, thật không thể hiểu nổi não ngài ấy khác người thường thế nào, cách suy nghĩ cũng quá quái rồi.
“Em nuốt mấy cái suy nghĩ ấu trĩ của em lại đi.”
Cô còn chưa nói gì nữa, người này là thánh sao, cách một đường dây điện thoại vẫn nhìn thấu được suy nghĩ của cô, đáng sợ quá.
“Nói chuyện.” Lại bắt đầu ra lệnh cho cô rồi đấy, được rồi, cô là thuộc hạ.
“Em nói đáng sợ, là vì để tìm chuyện nhắn tin cho ngài thôi.”
Người bên kia bỗng im lặng, sự im lặng này kéo dài đến ba mươi giây: “Vào đó em sẽ chịu không ít ủy khuất.” Âm thanh trầm trầm đầy từ tính xen lẫn nét dịu dàng khó nhận thấy.
Trương Ý Nhi gãy nhẹ ngón tay của mình, cô rầu rỉ đáp: “Vâng, em biết.” Sợ ngài ấy lại chế giễu, cô lấy lại vẻ hoạt bát thường ngày, hùng hổ nói: “Ngài yên tâm, em sẽ vượt qua được.”
Người đó “ừm”, bên tai truyền đến tiếng gõ cửa, Trương Ý Nhi biết hắn có việc bận, không làm phiền hắn nữa:“Vậy em cúp máy đây.”
Hắn ừ dặn dò: “Nhẫn nhịn nhưng phải đúng người, đúng lúc. Đừng để bất kỳ ai có cảm giác rằng em là cô gái dễ bắt nạt, em phải biết tận dụng thân phận hiện tại của mình, hiểu chưa?”
Trương Ý Nhi mỉm cười, cô nhẹ giọng: “Dạ, em hiểu.” Thân phận công chúa Frederick không phải để trưng bày, đó chính là bàn đạp tốt để cô thoát khỏi vòng nguy hiểm mà các bè phái tại Phong Khởi nhắm đến.
Hắn bảo là muốn cô tự giãy giụa nhưng hắn đã âm thầm tính toán cho cô rất nhiều, bao gồm cả việc cô nên chọn ai làm người đồng hành, hắn không nói rõ, nhưng cô vẫn đủ thông mình để nhận ra từng ý tứ trong lời nói của hắn.
Làm sao hắn có thể để người phụ nữ của mình chết thảm tại Phong Khởi được, đến lúc cần thiết hắn sẽ không ngại ra mặt.
Mẹ nó, khinh người quá rồi đấy. Mạc Thiếu Thư là một đứa con gái dễ nóng tính, là một cô công chúa cao cao tại thượng, giờ lại bị Lạc Quý Nhân coi rẻ như vậy làm sao chịu cho được, cô ta nghiến rắng, quên đi luôn con ferrari thân yêu mà hét lên rồi nhào tới muốn cào mặt Lạc Quý Nhân, tiếc rằng Lạc Quý Nhân học võ, thân hình cao lớn, khỏe mạnh lanh lẹ tránh khỏi móng vuốt của yêu nữ.
Cô ta không thực hiện được mục đích, cơn tức giận và nhục nhã dâng lên thêm một bậc, bất chấp sự chênh lệch sức lực của cả hai lần nữa muốn nắm tóc Lạc Quý Nhân tiếc rằng cô nàng để tóc ngắn, từng ngón tay trượt qua đoạn tóc ngắn củn rồi rớt ra ngoài.
“Mẹ nó, con khốn.”
Thế là một con chuột muốn hơn thua với một con mèo, con mèo thì ra vẻ không buồn nhấc tay, chỉ tránh né, luồn lách.
Trương Ý Nhi đơ luôn rồi, cô còn chẳng dám đứng gần, cách xa bọn họ vài bước tránh bị kéo vào cuộc tranh đấu biết trước ai thua ai thắng.
Tiếng gào hét của Mạc Thiếu Thư quá lớn, những nữ sinh phòng gần đó đều nghe thấy nhưng không tiện xen vào, khi cô ta đã sắp kiệt quệ gục ngã cửa phòng rốt cuộc mở toang. Người đang đứng trân trân ngay cửa chưa kịp đi vào không ai khác là cô bạn cùng phòng cuối cùng cũng xuất hiện - Lâm Lục Ngạt.
Đúng như Trương Ý Nhi tưởng tượng, mọt sách đeo kính, người gầy gò, cao ngang ngửa Lạc Quý Nhân, trái ngược với thân hình khỏe mạnh của Lạc tiểu thư thì Lâm tiểu thư trông có vẻ yếu ớt, làn da trắng tái nhợt, khuôn mặt be bé hơi kinh ngạc vì tình huống trước mắt. Cô ấy chỉ đảo qua Trương Ý Nhi hai giây, cái ánh mắt đó hơi lóe lên sự ngạc nhiên rồi thu hồi rất nhanh.
Trương Ý Nhi phát hiện Mạc Thiếu Thư đã không còn bao nhiêu sức nữa, vậy mà bàn tay vẫn không ngừng muốn cào mặt đối phương, thật đúng là một cô nàng kiên trì.
Trương Ý Nhi với Lạc Quý Nhân nhìn nhau, cả hai nhếch khóe môi, cuộc tranh đấu rốt cuộc dừng lại bởi Lạc tiểu thư đã động thủ, hơi thở không chút hỗn loạn sau một trận bị con chuột quấy nhiễu. Cô đè cả thân thể Mạc Thiếu Thư xuống sàn, hai tay cô ta bị bắt chéo kéo ra sau lưng.
“Đừng để Lạc Quý Nhân tôi đây phải ra tay thật.” Đẩy cô ta một cách không nhẹ, Mạc Thiếu Thư thở hỗn hển nằm rạp ra sàn, bộ dáng cực kỳ nhếch nhác, miệng vẫn không quên lầm bầm mắng người: “Chờ đấy, con khốn.”
Bên ngoài có vài nữ sinh hiếu kỳ một cách ngu ngốc, bị Lạc Quý Nhân lạnh lùng cảnh cáo, cánh cửa ngay lập tức được Lâm Lục Ngạt đóng kín.
Cô ấy không nói tiếng nào, chỉ nhìn thoáng cái mớ lộn xộn trên sàn nhà hai giây rồi mím chặt môi toan bước qua trèo lên giường của mình, giường cô ấy phía trên giường của Lạc Quý Nhân.
Quả nhiên giống với Lạc Quý Nhân mô tả như một “oan hồn sống”, tích chữ như vàng, nhìn thấy cảnh tượng bạn cùng phòng đánh nhau đến mày cũng không chút nhúc nhích, định lực vô cảm với chuyện người ta phải thuộc top đầu.
Mà những người học bên pháp y đều có tính khí kỳ quái thì phải, cũng phải thôi, hàng ngày tiếp xúc với xác chết, nói chuyện với chúng thông qua việc mổ xẻ cơ thể người, có chút ghê gớm nhưng trên đời không phải ai cũng có thể theo ngành pháp ý. Thảo nào trong những ngày đầu dù bị áp bức, bắt nạt đến cỡ nào vẫn tâm bất biến, không chút dao động, thậm chí là tâm lý hoàn toàn ổn định. Sức chịu đựng của người này nếu cô ấy là đàn ông, thì chắc chắn sẽ trở thành một người đàn ông không tầm thường.
Chuyện gây gổ nội bộ coi như chấm dứt, tên đầu sỏ tức tối nên lại bỏ đi ra ngoài, trong phòng còn ba người, Trương Ý Nhi nằm trên giường mình nghịch điện thoại, nhắn một tin gửi cho Frederick Nhược Đông: “Ngài Fred, Phong Khởi thật đáng sợ.” Không mong người đàn ông kia sẽ trả lời liền, cô vẫn cầm điện thoại trong tay, mắt ngó Lạc Quý Nhân một chút, chú ý đến cần cổ có vài vệt đỏ của cô ấy, là móng vuốt Mạc Thiêu Thư gây ra.
Trương Ý Nhi ngồi dậy đến tủ đồ lục lọi một lúc cầm theo lọ thuốc mỡ đến ngồi bên giường của Lạc Quý Nhân: “Cổ của cậu, bôi cái này đi.”
Lạc Quý Nhân đúng là không để ý, dù cảm giác hơi rát, nhìn lọ thuốc trong tay Trương Ý Nhi lại chuyển dời tầm mắt đến khuôn mặt không chút toan tính của cô gái nhỏ, gật đầu nói: “Cảm ơn.” Cầm lọ thuốc rời khỏi giường, ngồi tại góc học tập của mình vừa soi gương vừa bôi thuốc.
“Oan hồn sống” ngồi trên giường đọc sách, không ai để ý đến cặp mắt hai mí được che giấu dưới tóc mái liếc qua cô gái như thiên thần kia rồi tiếp tục chuyện của mình. Như thể cả hai mới lần đầu gặp nhau.
Trở về giường, cầm điện thoại lên xem không ngờ ngài Fred lại phản hồi nhanh như vậy. Có điều người đàn ông rất biết cách phá cảnh.
Ngài ấy nói: “Em đừng làm mất mặt tôi, mới tới ngày đầu đã sợ rồi?”
Không sợ mà, chỉ là muốn tìm chuyện nói với hắn thôi, thế là ai đó láo liếc khắp phòng, Lạc Quý Nhân đã trở về giường chìm đằm vào chiếc laptop thân yêu, mà “oan hồn sống” lại càng chứng mình sự vô hình của mình tại căn phòng này, Trương Ý Nhi yên tâm phủ chăn lên đầu nhắn tin: “Em tuyệt đối làm ngài nở mặt nở mày. Hiện tại em có thể ngửi thấy mùi thuốc lá trên người ngài đấy.”
Frederick Nhược Đông đang nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế đế vương của mình, mắt chăm chú vào chiếc điện thoại, tin nhắn cô vừa gửi qua, hắn liền mở ra xem, ngay sau đó bàn tay cầm điếu thuốc lá khựng lại. Cô nhóc này… trong căn phòng rộng lớn, tràn ngập khí lạnh, con rắn trên bức tường dường như cũng theo tâm trạng của chủ nhân mà dịu xuống, như thể con mồi đã được nó nuốt trọn vào bụng, cực kỳ sảng khoái sau khi ăn no.
Người đàn ông cười khe khẽ, hắn duỗi ngón trỏ chạm vào đuôi lông mày như nghĩ như không nhấn gọi cho cô nhóc kia. Hắn tự nhiên muốn nghe giọng cô mà, hoàn toàn chẳng có nguyên do gì.
Trương Ý Nhi đang bao trùm cả người kín mít trong chăn thì điện thoại không ngừng rung lên, cô giật thót một cái nhìn nó, ôi ôi… sao ngài ấy gọi mình. Còn chưa tới ba giờ chiều. Sợ nói chuyện ở đây hai người trong phòng sẽ nghe thấy thế là cô vội ngồi bật dậy rón rén ra ban công, may mắn trời không mưa.
Lúc này mới thở nhẹ một hơi bắt máy: “Alo.”
“Em dám để tôi đợi điện thoại quá năm hồi chuông.” Còn chưa kịp nói lời âu yếm đã bị hắn trách cứ.
Hừ, chỉ là đợi năm hồi chuông thôi mà, cũng đâu phải cô cố tình, cô là nghĩ cho mặt mũi của hắn nhé. Thế là người nào đó hắng giọng đoạn nịnh nọt: “Em sợ bạn cùng phòng phát hiện thân phận của mình.”
Người bên kia phản bác cực nhanh: “Đã sợ phát hiện còn nói kiểu đó.”
Không phải là cô đang giải thích chuyện mình bắt máy chậm cho hắn biết à, thật không thể hiểu nổi não ngài ấy khác người thường thế nào, cách suy nghĩ cũng quá quái rồi.
“Em nuốt mấy cái suy nghĩ ấu trĩ của em lại đi.”
Cô còn chưa nói gì nữa, người này là thánh sao, cách một đường dây điện thoại vẫn nhìn thấu được suy nghĩ của cô, đáng sợ quá.
“Nói chuyện.” Lại bắt đầu ra lệnh cho cô rồi đấy, được rồi, cô là thuộc hạ.
“Em nói đáng sợ, là vì để tìm chuyện nhắn tin cho ngài thôi.”
Người bên kia bỗng im lặng, sự im lặng này kéo dài đến ba mươi giây: “Vào đó em sẽ chịu không ít ủy khuất.” Âm thanh trầm trầm đầy từ tính xen lẫn nét dịu dàng khó nhận thấy.
Trương Ý Nhi gãy nhẹ ngón tay của mình, cô rầu rỉ đáp: “Vâng, em biết.” Sợ ngài ấy lại chế giễu, cô lấy lại vẻ hoạt bát thường ngày, hùng hổ nói: “Ngài yên tâm, em sẽ vượt qua được.”
Người đó “ừm”, bên tai truyền đến tiếng gõ cửa, Trương Ý Nhi biết hắn có việc bận, không làm phiền hắn nữa:“Vậy em cúp máy đây.”
Hắn ừ dặn dò: “Nhẫn nhịn nhưng phải đúng người, đúng lúc. Đừng để bất kỳ ai có cảm giác rằng em là cô gái dễ bắt nạt, em phải biết tận dụng thân phận hiện tại của mình, hiểu chưa?”
Trương Ý Nhi mỉm cười, cô nhẹ giọng: “Dạ, em hiểu.” Thân phận công chúa Frederick không phải để trưng bày, đó chính là bàn đạp tốt để cô thoát khỏi vòng nguy hiểm mà các bè phái tại Phong Khởi nhắm đến.
Hắn bảo là muốn cô tự giãy giụa nhưng hắn đã âm thầm tính toán cho cô rất nhiều, bao gồm cả việc cô nên chọn ai làm người đồng hành, hắn không nói rõ, nhưng cô vẫn đủ thông mình để nhận ra từng ý tứ trong lời nói của hắn.
Làm sao hắn có thể để người phụ nữ của mình chết thảm tại Phong Khởi được, đến lúc cần thiết hắn sẽ không ngại ra mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.