Chương 127: Hãy nhớ ta là ông nội của con
TiSa Nguyễn
23/02/2023
Hai mắt cậu bé tròn xoe, tròng mắt đen nhánh không chút động đậy, tất cả sự chú ý, tiêu cự chỉ có một là chiếc bánh kem đã thắp nến sẵn được đặt một cách tỉ mỉ trên bàn học.
Cậu bé nuốt một ngụm nước bọt, không phải vì thèm bánh kem ngọt ngào mà là cậu căng thẳng.
Ai đã đặt nó vào phòng của cậu? Đó là câu hỏi đầu tiên hiện lên trong bộ óc be bé của Lê Thoát?
Cho đến khi cậu đến gần sát chiếc bánh kem, khẽ nâng nó lên, nhìn thật kỹ hình hài một bé trai gắn trên lớp kem trắng nõn, béo ngậy.
Tuy không hề giống cậu nhưng cậu rõ đó chính là “Thoát”.
Cuối cùng ánh mắt cậu bị ghim chặt vào những chữ cái màu đỏ, nước mắt cậu rơi rồi, tựa như một đứa trẻ bị lạc đường một khoảng thời gian dài, tha hương đi muôn nơi để tìm người thân, những khổ sở, đói kém cũng được hồi đáp chỉ bởi một dòng chữ: [Sinh thần vui vẻ, A Thoát.]
Không có một tấm thiệp ghi rõ người tặng nhưng trên thế gian này, ngoại trừ người mẹ đã mất, người duy nhất gọi cậu “A Thoát” chỉ có ông nội mà người đời luôn sợ hãi, luôn dành cho ông những tính từ “tàn nhẫn, “độc ác”, “lạnh bạt”,… thế nhưng người ấy đã nhớ ngày sinh của cậu, đã lặng lẽ tặng cho cậu một chiếc bánh kem giản dị, gọi cậu bằng cái tên thân mật.
Hóa ra ấm áp mà bao năm nay cậu nguyện cầu không phải đến từ Lê gia mà là từ một người nào đó, và đó chính là người ông thân ái của mình.
Hồi ức bỗng bị cắt đứt khi bên tai vọng đến tiếng của người mà mình vừa nhớ đến: “Mấy đứa đang làm gì?”
Lê Đàm Hoan cố ý nán lại một lúc là để xem thử bọn nhóc hư hỏng này có thể làm ra hay nói ra những thứ bại hoại gì, và phải khiến lão vỗ tay khi chúng đã cho lão chứng kiến một màn chèn ép, khinh thường anh chị em họ hàng thế này, lại còn bỏ qua sự uy nghiêm của lão, lấy lão ra để thỏa mãn sự ích kỷ và hư vinh của bản thân.
Giống như lời đứa cháu A Thoát vừa đánh giá: Chúng sinh ra đã bị sự nuông chiều, toan tính và giả tạo nuôi dưỡng. Chỉ có cậu nhóc là khác biệt, bởi cậu đã tự nuôi dưỡng chính mình lớn lên từng ngày.
Cả đám con cháu nhà Lê gia làm chuyện xấu bị đương gia bắt tại trận, mặt mày chúng tái nhợt chẳng còn chút huyết sắc, có đứa thì run rẩy sợ Lê Đàm Hoan sẽ phạt mình bằng hình thức kinh khủng nào đó.
Khi nãy chúng vừa nói cái gì, chúng đều chẳng muốn nhớ nữa, chỉ mong những lời đó như một tệp rác, nhấn một cái liền không tồn tại tiếc là nó đã hoàn toàn rơi vào màng nhĩ của Lê Đàm Hoan.
Cả đám chỉ lắp bắp gọi được vài tiếng “Ông ngoại”, “Ông nội” sau đó cúi gằm đầu xuống như chuẩn bị chịu trận.
Nhưng Lê Đàm Hoan chỉ đảo mắt qua cả đám một lượt sau câu hỏi trên, không cần chúng phải trả lời gì nữa, vì dù chúng có mở miệng cũng chẳng có mấy câu là thật lòng.
“Về hết đi, còn tụ tập gây chuyện thì đừng trách ta.” Lão nâng giọng cảnh cáo.
Như được vua xá tội, chúng đáp “dạ” một tiếng rồi cong chân bỏ chạy.
Cả đám nhát gan như nhau. Chỉ còn cậu nhóc bị đánh vẫn đang ngốc ngơ ngồi rạp trên sàn dùng ánh mắt vừa đáng thương cũng vừa quật cường mà nhìn chằm chằm Lê Đàm Hoan.
Lão thở ra một hơi nghiêng đầu nói với thuộc hạ Một Mắt: “Hoãn lại kế hoạch đến bệnh viện.”
Một Mắt đáp to: “Rõ.” rồi nhận được tín hiệu từ trong con ngươi già nua của chủ nhân liền khom người cung kính chào sau đó lập tức lui xuống để lại không gian cho hai ông cháu.
Mắt trẻ trừng mắt già, mà già trừng mắt trẻ, bốn mắt chiếu tướng đối phương cuối cùng Lê Đàm Hoan trầm giọng: “Đi theo ta.”
Lê Thoát liếm liếm môi, tuy không hiểu lắm ý của ông nhưng cũng không muốn làm trái lời, anh ta đứng dậy, bụng đau điếng phải rên thành tiếng, dưới cái nhìn phức tạp của Lê Đàm Hoan, anh ta cúi đầu ngậm chặt miệng để không phát ra tiếng nào nữa, sợ sẽ làm phiền đến bước chân của ông nội.
Vào phòng, Lê Đàm Hoan ngồi tại sô pha, lão đặt cây gậy chống sang một bên, lúc này mới nâng mắt nhìn Lê Thoát: “Ngồi đi, con đứng đực ra đó làm gì?”
Lê Thoát mím môi, rồi mạnh mẽ dứt khoát ngồi xuống đối diện với người ông mình luôn sợ hãi và yêu mến, còn cả gan lên tiếng trước: “Là họ bắt nạt con, con không làm gì sai.”
Lê Đàm Hoan cuối cùng cũng nở nụ cười tự nhiên, lão nheo mắt lườm Lê Thoát: “Ta cũng không hỏi tội con.”
Ai đó ngớ người, chớp cặp mắt vô tội vạ nhìn ông nội như bày ra vài dấu hỏi chấm trên mặt: “Vậy… ông gọi con là có chuyện ạ?”
Cũng không có việc gì quan trọng, chỉ muốn nói chuyện với đứa cháu nhỏ của mình một lúc: “Ở Phong Khởi bị bắt nạt sao?” Lão hỏi.
“Cũng… cũng không ạ.”
Lê Đàm Hoan càng không hài lòng: “Cũng là thế nào?”
Sao ông nội lại hỏi đến vấn đề tại trường học của mình chứ, Lê Thoát gãi gãi đầu: “Thật sự không có ạ, chỉ có chút xích mích với Mạc Chí Lâm.”
“Mạc Chí Lâm của Mạc gia sao?”
Lê Thoát gật nhẹ đầu: “Là hắn ạ.” Lại hiểu ý của ông nội là đang trách mắng mình gây họa, anh ta vội lên tiếng đảm bảo: “Ông yên tâm, con sẽ không làm ảnh hưởng đến Lê gia, con đối phó với hắn được.”
Lê Đàm Hoan nhướng mày, nhận ra sự nhạy cảm của cháu trai, lão lắc đầu, có chút bất lực: “Sau này có chuyện gì không giải quyết được cứ tìm Một Mắt hoặc tìm trực tiếp ta.”
Đây không giống như một “kim bài miễn tử” mà đối với Lê Thoát đó chính là “tình cảm ấm áp” mà anh ta mong muốn. Đã từng có cũng từng đánh mất nhưng giờ đây lần nữa tìm về được, Lê Thoát cong cong khóe miệng, hai mắt dạt dào yêu thương nhìn ông nội: “Con xin lỗi.”
“Xin lỗi gì?” Lão có chút không theo kịp bộ não của tên nhóc này, cái vẻ mặt vui mừng nhưng lại đi nói lời “tạ lỗi” với lão, là thế nào?
Lê Thoát cắn nhẹ môi: “Về xu hướng giới tính của con.”
Thật ra đã từ một lúc nào đó, lão đã nghĩ thoáng chuyện đồng tính, chẳng qua từ ngày hai ông cháu xa cách lão cũng không còn để ý đến nữa, trở về hiện tại, lão trầm mặt nhìn cháu trai, vài giây sau lão lên tiếng: “Không có chút ý tứ nào với phụ nữ sao?”
Cậu chàng kia lại nuốt nước miếng, khuôn mặt đỏ ửng vì thẹn thùng, một già một trẻ đi bàn về vấn đề này cứ kỳ kỳ, nhưng Lê Thoát cũng không muốn giấu diếm: “Dạ vâng.” Bỗng trong đầu hiện lên khuôn mặt cô nàng tiểu thiên sứ kia, chỉ là anh ta có thể chắc chắn tình cảm mình giành cho Trương Ý Nhi chỉ đơn thuần là sự tôn trọng giữa những người bạn tốt.
Lê Đàm Hoan nhìn ra hai ông cháu đang đi xa quá, ho khan hai tiếng rồi xua tay: “Lui xuống đi.”
Đương nhiên cầu còn không được, anh ta cũng muốn chuồng rồi, nói chuyện với ông nội đúng là áp lực dù anh ta yêu quý ông ra sao.
Khom người chào Lê Đàm Hoan, vừa đi được hai bước thì giọng nói luôn nghiêm nghị, vô cảm thường ngày giờ đây xen lẫn thêm vài phần tình cảm khó nói: “A Thoát.” Ông nội gọi, đã lâu rồi, thậm chí là rất lâu, anh ta cũng không còn rõ chính xác thời gian cái tên thân mật “A Thoát” được thốt ra từ Lê Đàm Hoan.
Bước chân như đóng đinh tại chỗ, cổ họng có chút nghẹn ngào, anh ta không xoay người lại chỉ một mực đứng yên: “Vâng… ông nội.”
“Hãy nhớ ta là ông nội của con.”
Đó là lời công nhận tuyệt vời cũng ấm áp nhất đối với Lê Thoát, anh ta nghiêng mặt gật đầu một cái, lệ trong mắt dâng lên, trước khi nó rơi xuống, trước khi bị ông nội phát hiện anh ta đã ra đến hành lang dẫn chính mình về đến phòng ngủ.
Anh ta phát hiện một điều rằng phòng của mình lại gần với phòng của Lê Đàm Hoan như vậy, thậm chí là gần hơn so với bất kỳ phòng của một đứa cháu nào khác. Một bí mật nho nhỏ và ngọt ngào khiến Lê Thoát như người từ địa ngục đã tìm thấy lối ra.
Cậu bé nuốt một ngụm nước bọt, không phải vì thèm bánh kem ngọt ngào mà là cậu căng thẳng.
Ai đã đặt nó vào phòng của cậu? Đó là câu hỏi đầu tiên hiện lên trong bộ óc be bé của Lê Thoát?
Cho đến khi cậu đến gần sát chiếc bánh kem, khẽ nâng nó lên, nhìn thật kỹ hình hài một bé trai gắn trên lớp kem trắng nõn, béo ngậy.
Tuy không hề giống cậu nhưng cậu rõ đó chính là “Thoát”.
Cuối cùng ánh mắt cậu bị ghim chặt vào những chữ cái màu đỏ, nước mắt cậu rơi rồi, tựa như một đứa trẻ bị lạc đường một khoảng thời gian dài, tha hương đi muôn nơi để tìm người thân, những khổ sở, đói kém cũng được hồi đáp chỉ bởi một dòng chữ: [Sinh thần vui vẻ, A Thoát.]
Không có một tấm thiệp ghi rõ người tặng nhưng trên thế gian này, ngoại trừ người mẹ đã mất, người duy nhất gọi cậu “A Thoát” chỉ có ông nội mà người đời luôn sợ hãi, luôn dành cho ông những tính từ “tàn nhẫn, “độc ác”, “lạnh bạt”,… thế nhưng người ấy đã nhớ ngày sinh của cậu, đã lặng lẽ tặng cho cậu một chiếc bánh kem giản dị, gọi cậu bằng cái tên thân mật.
Hóa ra ấm áp mà bao năm nay cậu nguyện cầu không phải đến từ Lê gia mà là từ một người nào đó, và đó chính là người ông thân ái của mình.
Hồi ức bỗng bị cắt đứt khi bên tai vọng đến tiếng của người mà mình vừa nhớ đến: “Mấy đứa đang làm gì?”
Lê Đàm Hoan cố ý nán lại một lúc là để xem thử bọn nhóc hư hỏng này có thể làm ra hay nói ra những thứ bại hoại gì, và phải khiến lão vỗ tay khi chúng đã cho lão chứng kiến một màn chèn ép, khinh thường anh chị em họ hàng thế này, lại còn bỏ qua sự uy nghiêm của lão, lấy lão ra để thỏa mãn sự ích kỷ và hư vinh của bản thân.
Giống như lời đứa cháu A Thoát vừa đánh giá: Chúng sinh ra đã bị sự nuông chiều, toan tính và giả tạo nuôi dưỡng. Chỉ có cậu nhóc là khác biệt, bởi cậu đã tự nuôi dưỡng chính mình lớn lên từng ngày.
Cả đám con cháu nhà Lê gia làm chuyện xấu bị đương gia bắt tại trận, mặt mày chúng tái nhợt chẳng còn chút huyết sắc, có đứa thì run rẩy sợ Lê Đàm Hoan sẽ phạt mình bằng hình thức kinh khủng nào đó.
Khi nãy chúng vừa nói cái gì, chúng đều chẳng muốn nhớ nữa, chỉ mong những lời đó như một tệp rác, nhấn một cái liền không tồn tại tiếc là nó đã hoàn toàn rơi vào màng nhĩ của Lê Đàm Hoan.
Cả đám chỉ lắp bắp gọi được vài tiếng “Ông ngoại”, “Ông nội” sau đó cúi gằm đầu xuống như chuẩn bị chịu trận.
Nhưng Lê Đàm Hoan chỉ đảo mắt qua cả đám một lượt sau câu hỏi trên, không cần chúng phải trả lời gì nữa, vì dù chúng có mở miệng cũng chẳng có mấy câu là thật lòng.
“Về hết đi, còn tụ tập gây chuyện thì đừng trách ta.” Lão nâng giọng cảnh cáo.
Như được vua xá tội, chúng đáp “dạ” một tiếng rồi cong chân bỏ chạy.
Cả đám nhát gan như nhau. Chỉ còn cậu nhóc bị đánh vẫn đang ngốc ngơ ngồi rạp trên sàn dùng ánh mắt vừa đáng thương cũng vừa quật cường mà nhìn chằm chằm Lê Đàm Hoan.
Lão thở ra một hơi nghiêng đầu nói với thuộc hạ Một Mắt: “Hoãn lại kế hoạch đến bệnh viện.”
Một Mắt đáp to: “Rõ.” rồi nhận được tín hiệu từ trong con ngươi già nua của chủ nhân liền khom người cung kính chào sau đó lập tức lui xuống để lại không gian cho hai ông cháu.
Mắt trẻ trừng mắt già, mà già trừng mắt trẻ, bốn mắt chiếu tướng đối phương cuối cùng Lê Đàm Hoan trầm giọng: “Đi theo ta.”
Lê Thoát liếm liếm môi, tuy không hiểu lắm ý của ông nhưng cũng không muốn làm trái lời, anh ta đứng dậy, bụng đau điếng phải rên thành tiếng, dưới cái nhìn phức tạp của Lê Đàm Hoan, anh ta cúi đầu ngậm chặt miệng để không phát ra tiếng nào nữa, sợ sẽ làm phiền đến bước chân của ông nội.
Vào phòng, Lê Đàm Hoan ngồi tại sô pha, lão đặt cây gậy chống sang một bên, lúc này mới nâng mắt nhìn Lê Thoát: “Ngồi đi, con đứng đực ra đó làm gì?”
Lê Thoát mím môi, rồi mạnh mẽ dứt khoát ngồi xuống đối diện với người ông mình luôn sợ hãi và yêu mến, còn cả gan lên tiếng trước: “Là họ bắt nạt con, con không làm gì sai.”
Lê Đàm Hoan cuối cùng cũng nở nụ cười tự nhiên, lão nheo mắt lườm Lê Thoát: “Ta cũng không hỏi tội con.”
Ai đó ngớ người, chớp cặp mắt vô tội vạ nhìn ông nội như bày ra vài dấu hỏi chấm trên mặt: “Vậy… ông gọi con là có chuyện ạ?”
Cũng không có việc gì quan trọng, chỉ muốn nói chuyện với đứa cháu nhỏ của mình một lúc: “Ở Phong Khởi bị bắt nạt sao?” Lão hỏi.
“Cũng… cũng không ạ.”
Lê Đàm Hoan càng không hài lòng: “Cũng là thế nào?”
Sao ông nội lại hỏi đến vấn đề tại trường học của mình chứ, Lê Thoát gãi gãi đầu: “Thật sự không có ạ, chỉ có chút xích mích với Mạc Chí Lâm.”
“Mạc Chí Lâm của Mạc gia sao?”
Lê Thoát gật nhẹ đầu: “Là hắn ạ.” Lại hiểu ý của ông nội là đang trách mắng mình gây họa, anh ta vội lên tiếng đảm bảo: “Ông yên tâm, con sẽ không làm ảnh hưởng đến Lê gia, con đối phó với hắn được.”
Lê Đàm Hoan nhướng mày, nhận ra sự nhạy cảm của cháu trai, lão lắc đầu, có chút bất lực: “Sau này có chuyện gì không giải quyết được cứ tìm Một Mắt hoặc tìm trực tiếp ta.”
Đây không giống như một “kim bài miễn tử” mà đối với Lê Thoát đó chính là “tình cảm ấm áp” mà anh ta mong muốn. Đã từng có cũng từng đánh mất nhưng giờ đây lần nữa tìm về được, Lê Thoát cong cong khóe miệng, hai mắt dạt dào yêu thương nhìn ông nội: “Con xin lỗi.”
“Xin lỗi gì?” Lão có chút không theo kịp bộ não của tên nhóc này, cái vẻ mặt vui mừng nhưng lại đi nói lời “tạ lỗi” với lão, là thế nào?
Lê Thoát cắn nhẹ môi: “Về xu hướng giới tính của con.”
Thật ra đã từ một lúc nào đó, lão đã nghĩ thoáng chuyện đồng tính, chẳng qua từ ngày hai ông cháu xa cách lão cũng không còn để ý đến nữa, trở về hiện tại, lão trầm mặt nhìn cháu trai, vài giây sau lão lên tiếng: “Không có chút ý tứ nào với phụ nữ sao?”
Cậu chàng kia lại nuốt nước miếng, khuôn mặt đỏ ửng vì thẹn thùng, một già một trẻ đi bàn về vấn đề này cứ kỳ kỳ, nhưng Lê Thoát cũng không muốn giấu diếm: “Dạ vâng.” Bỗng trong đầu hiện lên khuôn mặt cô nàng tiểu thiên sứ kia, chỉ là anh ta có thể chắc chắn tình cảm mình giành cho Trương Ý Nhi chỉ đơn thuần là sự tôn trọng giữa những người bạn tốt.
Lê Đàm Hoan nhìn ra hai ông cháu đang đi xa quá, ho khan hai tiếng rồi xua tay: “Lui xuống đi.”
Đương nhiên cầu còn không được, anh ta cũng muốn chuồng rồi, nói chuyện với ông nội đúng là áp lực dù anh ta yêu quý ông ra sao.
Khom người chào Lê Đàm Hoan, vừa đi được hai bước thì giọng nói luôn nghiêm nghị, vô cảm thường ngày giờ đây xen lẫn thêm vài phần tình cảm khó nói: “A Thoát.” Ông nội gọi, đã lâu rồi, thậm chí là rất lâu, anh ta cũng không còn rõ chính xác thời gian cái tên thân mật “A Thoát” được thốt ra từ Lê Đàm Hoan.
Bước chân như đóng đinh tại chỗ, cổ họng có chút nghẹn ngào, anh ta không xoay người lại chỉ một mực đứng yên: “Vâng… ông nội.”
“Hãy nhớ ta là ông nội của con.”
Đó là lời công nhận tuyệt vời cũng ấm áp nhất đối với Lê Thoát, anh ta nghiêng mặt gật đầu một cái, lệ trong mắt dâng lên, trước khi nó rơi xuống, trước khi bị ông nội phát hiện anh ta đã ra đến hành lang dẫn chính mình về đến phòng ngủ.
Anh ta phát hiện một điều rằng phòng của mình lại gần với phòng của Lê Đàm Hoan như vậy, thậm chí là gần hơn so với bất kỳ phòng của một đứa cháu nào khác. Một bí mật nho nhỏ và ngọt ngào khiến Lê Thoát như người từ địa ngục đã tìm thấy lối ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.