Chương 177: Khuyên rốn
TiSa Nguyễn
03/04/2023
Hắn tới mà không báo trước, cho đến khi Trương Ý Nhi nhận được điện
thoại, cô nhóc đang ngồi ăn snack cùng Lâm Lục Ngạt nghe máy xong thì
vứt luôn gói snack cho cô bạn, cũng chẳng chỉnh trang lại mình, cứ thế
chạy khỏi phòng mặc cho Lâm Lục Ngạt la hét phía sau.
Ký túc xá đúng là có nhiều phòng dành cho “người nhà sinh viên”, Trương Ý Nhi chạy xuống tầng ba, thầm mắng lần thứ năm trăm học viện keo kiệt không bắt thang máy cho ký túc.
Còn chẳng muốn tốn thêm thời gian gõ cửa mà xông vào.
Người bên trong đang dựa vào cửa sổ, tay kẹp điếu thuốc rít một hơi thì cửa phòng bị đẩy mạnh một cái.
Hắn khựng người, cặp mắt híp lại ngắm cô gái tựa nàng thiên sứ đang khoác trên người bộ đầm ngủ màu trắng, chân mang đôi dép bông cùng màu, vì chạy mà trên trán lấm tấm lớp mồ hôi.
Sau đó cô nhóc đó hét lớn: “Nhược Đông.” rồi nhào mạnh vựa ngực hắn, điếu thuốc theo con tim run rẩy của chủ nhân mà rơi xuống sàn.
Hắn di chân dụi tắt tàn thuốc, hai tay siết cô vào trong ngực. “Chạy cái gì.”
“Vui quá ạ.” Cặp mắt nâu tràn ngập ý cười, cô ngẩng mặt đón nhận tình ý đậm sâu trong đôi con ngươi xanh lục tuyệt mỹ ấy, nhón chân cắn vào cằm hắn một cái: “Tạo bất ngờ cho em sao?”
Hắn cười ừm, rồi cúi đầu ngậm lấy môi cô, trong khoang miệng nhanh chóng đầy ắp hơi thở của riêng hắn cùng với mùi thuốc lá quen thuộc. Thân thể được hương gỗ cùng vị cay của bạch đấu khấu bao phủ.
Bàn tay thon dài kéo váy ngủ của cô lên, rất nhanh trên da thịt thiếu nữ đã truyền đến xúc cảm lành lạnh. Cô run một cái, đầu lưỡi vẫn bị hắn quấn chặt, đến khi ngực được hắn xoa nắn nhịp nhàng, cô thở dốc rời khỏi môi hắn.
Hắn cong môi, nhìn cô không chút ngại ngùng, tay luôn không dừng lại, thậm chí bàn tay còn lại cũng đã tìm đến nơi giữa hai chân cô chạm vào.
Trương Ý Nhi khẽ rên, cô mím môi dựa vào người hắn, mặc hắn trêu đùa. Trên đỉnh đầu là hơi thở càng lúc càng nặng nề của đàn ông, rồi hắn bỗng lên tiếng: “Đi thôi.”
Ai kia còn đang mơ mơ hồ hồ chẳng rõ phương hướng: “Đi… đi đâu ạ?”
Frederick Nhược Đông rút tay khỏi váy cô, hắn cười cười cởi áo khoác dạ trên người mình ra lại mặc cho cô xong mới ôm eo cô kéo đi. Bước chân của hắn có phần vội vàng mà Trương Ý Nhi cũng không hỏi, cô như hiểu như không cứ mặc hắn mang mình đi đâu cô đều đồng ý, chỉ cần là có hắn đi cùng.
Khi được hắn ôm xuống khỏi taxi, đứng trước khách sạn sang chảnh, Trương Ý Nhi đỏ bừng hai má, cô liếc hắn một cái, còn không hiểu nữa mới lạ, hóa ra là đưa cô đi tìm nơi để tiện làm tình.
Lúc nãy trên xe hắn không hề hôn cô, cả quãng đường cũng không nói tiếng nào, ánh mắt thì cứ dán bên ngoài xe, chẳng rõ hắn đang nghĩ cái gì. Chỉ có bàn tay là luôn nắm lấy tay cô, cô còn nhận ra được hắn siết rất mạnh như kiềm chế gì đó. Cơ thể hắn luôn lạnh, mà giờ phút này còn chưa vào cuộc đã bị hơi nóng từ hắn đốt cháy cả con tim.
Cửa phòng vừa mở, Trương Ý Nhi không kịp nhìn cái gì đã bị hắn đè vào cửa dùng sức hôn ngấu nghiến.
Hiếm khi hắn vội vàng và có chút mất kiểm soát như vậy, Trương Ý Nhi cảm thấy hơi lạ, nhưng rất nhanh đã bị nụ hôn cuồng nhiệt và những ve vuốt từ bàn tay người đàn ông kéo vào cơn say tình.
Kết thúc. Tổng cộng hai lần.
Cả hai tắm rửa xong, Frederick Nhược Đông ôm cô đến sô pha, tâm tình khá tốt: “Xem phim nhé.”
Tự nhiên muốn xem phim, Trương Ý Nhi phồng má, ngồi trên đùi hắn cười đáp: “Được ạ.”
Bọn họ đều choàng khăn tắm, rất dễ cho việc ve vuốt, ma sát.
Frederick Nhược Đông mở tivi, chuyển vài kênh, cuối cùng cũng thấy một bộ phim tình cảm Mỹ.
“Vụ án thế nào rồi ạ?” Cô gác khuôn mặt lên vai hắn, ngón tay rảnh rỗi tại xương quai xanh quyến rũ chạm nhẹ.
Biết cô rất quan tâm tới chuyện này, hắn hôn trán cô một cái nói: “Mọi chứng cứ đều không còn liên quan đến em rồi, nhưng hung thủ đằng sau thì chưa tìm ra.”
Một xác hai mạng, Tống Vô Ưu ít nhiều cũng từng là người bạn tốt mà cô thừa nhận, tuy sau đó quan hệ giữa bọn cô rất tệ, thậm chí là cô ta không tốt với cô nhưng Trương Ý Nhi vẫn dành một sự thương hại cho cô ta. Đến cùng chỉ vì một đời lụa là gấm vóc mà đẩy mình vào cảnh tử.
Cô gái nhỏ ở trong lòng hắn thở dài, không chú ý tới trên màn hình tivi hai nam nữ chính đang hôn nhau cuồng nhiệt, phim Mỹ trước giờ cảnh tình cảm luôn nóng bỏng. Hiện tại quần áo bọn họ đã cởi một nửa, da thịt lộ ra từng mảng.
Frederick Nhược Đông thôi dán mắt trên tivi, hắn dựa ra sau lưng sô pha, chơi với lọn tóc của cô.
“Cái tên đàn ông ở dưới trạm gác ký túc…” Hắn thấp giọng nhắc nhở.
Cuối cùng cô cũng rõ vì sao hôm nay cô cứ cảm giác hắn là lạ, còn kích động mà làm tình như vậy.
Cô nhóc vô cùng hứng khởi, nằm trên ngực hắn: “Anh ghen đúng không?”
Hắn hừ lạnh, liếc cô một cái khinh khỉnh.
“Lấy anh gói thuốc đi.” Hắn sai bảo.
Trương Ý Nhi cười rồi đứng dậy chạy đi tìm thuốc lá trong quần áo của hắn.
Trở lại, cô không ngồi xuống bên cạnh mà đứng trước mặt hắn.
Frederick Nhược Đông thẳng lưng nhận thuốc lá và bật lửa, nhàn nhạt nhìn cô, hắn cũng không bảo cô ngồi cũng không hỏi gì.
Rít liền hai hơi thuốc mới nâng tay vòng ra sau mông cô, dùng sức kéo một cái: “Sao đấy?”
Trương Ý Nhi nuốt khan, có hơi khó mở lời, rồi trước ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, cô đẩy hắn ra, chầm chậm cởi áo choàng xuống, cô chỉ mặc một chiếc quần lót.
Hiếm khi cô gái nhỏ chủ động thế này, Frederick Nhược Đông híp mắt nhìn bộ ngực no đủ, lại di chuyển xuống vòng eo không chút mỡ thừa, đến vùng tam giác đã bị lớp vải ren che đậy.
Hắn lại hút một hơi thuốc, mu bàn tay chạm vào eo cô, rồi hắn nghe cô gái nhỏ lên tiếng, giọng điệu nhỏ nhẹ, mềm mỏng rất thích hợp trong trường hợp muốn nịnh nọt ai đó. Và ai đó lúc này chính là hắn.
“Nhược Đông, em muốn bấm khuyên rốn.”
Cái câu gì vậy… Hắn khựng lại bàn tay kẹp điếu thuốc, mày nhíu lại ngước cổ lên ngó cô: “Khuyên rốn gì? Muốn làm chị đại à.”
Chị đại? Sao người này lại nghĩ như vậy chứ.
Cô nuốt nước miếng, ghé lại gần hắn hơn, cô chỉ ngón tay vào rốn của mình, nói: “Nè, chỗ này nè anh. Em muốn xỏ một cái lỗ ngay đây.” Cô nhóc còn nắm cổ tay hắn kéo lại để hắn chạm vào rốn của mình.
Frederick Nhược Đông không rõ cái sở thích quái đản này là ai tác động tới cô.
“Em muốn đeo cái gì?” Hắn dùng ngón tay cái ấn ấn lỗ rốn của cô, điếu thuốc ngậm ở môi rít thêm một hơi nữa mới cho vào gạt tàn.
Trương Ý Nhi khom người, cô cầm mặt dây chuyền trên cổ hắn lên xem, cười khoái chí: “Em sẽ xỏ một cái khuyên mặt trăng khuyết như của anh.”
“Không đẹp.” Hắn trầm tư hai giây rồi phản bác, bàn tay ở sau mông cô vỗ nhẹ: “Anh cho em xỏ, nhưng mà… đeo gì thì phải theo ý anh.”
Ờm yêu cầu này cũng được, dù sao cô cũng không thật sự thích hình mặt trăng. Thế là cô nhóc đó cười gật mạnh đầu: “Ok.”
“Sao lại muốn xỏ?” Hắn vẫn không nhịn được hỏi.
Mà câu trả lời của cô lại rất đơn giản: “Đợt sang Anh Quốc, lúc đi dạo, em thấy có nhiều phụ nữ xỏ khuyên rốn, cực kỳ đẹp, cực kỳ cá tính.” Nên lúc này mới đòi hắn cho xỏ lỗ.
Frederick Nhược Đông ừm, hiếm khi cô xin hắn, hắn cũng không chuyên quyền đi ngăn cấm cô cái này hay cái nọ.
Trương Ý Nhi định kéo áo choàng mặc lại thì ngay tại lỗ rốn truyền đến xúc cảm ẩm ướt. Thân thể cô run lên. Cô đứng yên để hắn duỗi đầu lưỡi liếm vùng rốn của mình.
Cô chỉ nghĩ hắn muốn hôn một chút thôi, không ngờ một lúc sau, người đàn ông vòng tay ôm lấy bờ mông tròn lẳn, kéo cô sát lại mình, hắn ngẩng mặt nhìn cô một chút, cười cười rồi thong thả kéo chiếc quần lót ren xuống tận cổ chân. Trương Ý Nhi vậy mà rất biết phối hợp nâng chân vứt nó sang một bên. Hai tay cô ôm lấy sau gáy hắn.
Khi cánh môi khô ráo của người đàn ông rê một đường xuống đến vùng tam giác đã không còn vật cản. Thiếu nữ thở dốc, cô ngước mặt bắt đầu hưởng thụ.
Đám lông tơ tuyệt mỹ, hương vị tỏa ra giữa hai chân cô cũng tuyệt mỹ, hắn chẳng do dự hay kéo dài nữa, cầm lấy chân phải của cô gác lên vai mình, đầu cúi xuống canh chuẩn vị trí chôn vào nơi rừng rậm ngập nước.
Càng mút càng say mê, đầu lưỡi duỗi ra, nghe tiếng rên rỉ hứng tình của cô, hắn há miệng ngậm mút sâu và mạnh hơn.
Ngồi dựa vào lưng sô pha, hắn ôm thân thể mềm nhũn xoay ngược lại, để cô ngồi lên eo mình.
Hắn vòng tay ra trước bộ ngực sữa, lực tay mạnh mẽ, âm giọng khàn khàn quyến rũ ở bên tai cô dụ dỗ: “Nâng mông nào em.”
Khi âm đ*o đã nuốt hoàn toàn ***** *** cứng rắn, ngạo nghễ của hắn, cả hai đồng thời chìm trong dục tình cháy bỏng.
Ký túc xá đúng là có nhiều phòng dành cho “người nhà sinh viên”, Trương Ý Nhi chạy xuống tầng ba, thầm mắng lần thứ năm trăm học viện keo kiệt không bắt thang máy cho ký túc.
Còn chẳng muốn tốn thêm thời gian gõ cửa mà xông vào.
Người bên trong đang dựa vào cửa sổ, tay kẹp điếu thuốc rít một hơi thì cửa phòng bị đẩy mạnh một cái.
Hắn khựng người, cặp mắt híp lại ngắm cô gái tựa nàng thiên sứ đang khoác trên người bộ đầm ngủ màu trắng, chân mang đôi dép bông cùng màu, vì chạy mà trên trán lấm tấm lớp mồ hôi.
Sau đó cô nhóc đó hét lớn: “Nhược Đông.” rồi nhào mạnh vựa ngực hắn, điếu thuốc theo con tim run rẩy của chủ nhân mà rơi xuống sàn.
Hắn di chân dụi tắt tàn thuốc, hai tay siết cô vào trong ngực. “Chạy cái gì.”
“Vui quá ạ.” Cặp mắt nâu tràn ngập ý cười, cô ngẩng mặt đón nhận tình ý đậm sâu trong đôi con ngươi xanh lục tuyệt mỹ ấy, nhón chân cắn vào cằm hắn một cái: “Tạo bất ngờ cho em sao?”
Hắn cười ừm, rồi cúi đầu ngậm lấy môi cô, trong khoang miệng nhanh chóng đầy ắp hơi thở của riêng hắn cùng với mùi thuốc lá quen thuộc. Thân thể được hương gỗ cùng vị cay của bạch đấu khấu bao phủ.
Bàn tay thon dài kéo váy ngủ của cô lên, rất nhanh trên da thịt thiếu nữ đã truyền đến xúc cảm lành lạnh. Cô run một cái, đầu lưỡi vẫn bị hắn quấn chặt, đến khi ngực được hắn xoa nắn nhịp nhàng, cô thở dốc rời khỏi môi hắn.
Hắn cong môi, nhìn cô không chút ngại ngùng, tay luôn không dừng lại, thậm chí bàn tay còn lại cũng đã tìm đến nơi giữa hai chân cô chạm vào.
Trương Ý Nhi khẽ rên, cô mím môi dựa vào người hắn, mặc hắn trêu đùa. Trên đỉnh đầu là hơi thở càng lúc càng nặng nề của đàn ông, rồi hắn bỗng lên tiếng: “Đi thôi.”
Ai kia còn đang mơ mơ hồ hồ chẳng rõ phương hướng: “Đi… đi đâu ạ?”
Frederick Nhược Đông rút tay khỏi váy cô, hắn cười cười cởi áo khoác dạ trên người mình ra lại mặc cho cô xong mới ôm eo cô kéo đi. Bước chân của hắn có phần vội vàng mà Trương Ý Nhi cũng không hỏi, cô như hiểu như không cứ mặc hắn mang mình đi đâu cô đều đồng ý, chỉ cần là có hắn đi cùng.
Khi được hắn ôm xuống khỏi taxi, đứng trước khách sạn sang chảnh, Trương Ý Nhi đỏ bừng hai má, cô liếc hắn một cái, còn không hiểu nữa mới lạ, hóa ra là đưa cô đi tìm nơi để tiện làm tình.
Lúc nãy trên xe hắn không hề hôn cô, cả quãng đường cũng không nói tiếng nào, ánh mắt thì cứ dán bên ngoài xe, chẳng rõ hắn đang nghĩ cái gì. Chỉ có bàn tay là luôn nắm lấy tay cô, cô còn nhận ra được hắn siết rất mạnh như kiềm chế gì đó. Cơ thể hắn luôn lạnh, mà giờ phút này còn chưa vào cuộc đã bị hơi nóng từ hắn đốt cháy cả con tim.
Cửa phòng vừa mở, Trương Ý Nhi không kịp nhìn cái gì đã bị hắn đè vào cửa dùng sức hôn ngấu nghiến.
Hiếm khi hắn vội vàng và có chút mất kiểm soát như vậy, Trương Ý Nhi cảm thấy hơi lạ, nhưng rất nhanh đã bị nụ hôn cuồng nhiệt và những ve vuốt từ bàn tay người đàn ông kéo vào cơn say tình.
Kết thúc. Tổng cộng hai lần.
Cả hai tắm rửa xong, Frederick Nhược Đông ôm cô đến sô pha, tâm tình khá tốt: “Xem phim nhé.”
Tự nhiên muốn xem phim, Trương Ý Nhi phồng má, ngồi trên đùi hắn cười đáp: “Được ạ.”
Bọn họ đều choàng khăn tắm, rất dễ cho việc ve vuốt, ma sát.
Frederick Nhược Đông mở tivi, chuyển vài kênh, cuối cùng cũng thấy một bộ phim tình cảm Mỹ.
“Vụ án thế nào rồi ạ?” Cô gác khuôn mặt lên vai hắn, ngón tay rảnh rỗi tại xương quai xanh quyến rũ chạm nhẹ.
Biết cô rất quan tâm tới chuyện này, hắn hôn trán cô một cái nói: “Mọi chứng cứ đều không còn liên quan đến em rồi, nhưng hung thủ đằng sau thì chưa tìm ra.”
Một xác hai mạng, Tống Vô Ưu ít nhiều cũng từng là người bạn tốt mà cô thừa nhận, tuy sau đó quan hệ giữa bọn cô rất tệ, thậm chí là cô ta không tốt với cô nhưng Trương Ý Nhi vẫn dành một sự thương hại cho cô ta. Đến cùng chỉ vì một đời lụa là gấm vóc mà đẩy mình vào cảnh tử.
Cô gái nhỏ ở trong lòng hắn thở dài, không chú ý tới trên màn hình tivi hai nam nữ chính đang hôn nhau cuồng nhiệt, phim Mỹ trước giờ cảnh tình cảm luôn nóng bỏng. Hiện tại quần áo bọn họ đã cởi một nửa, da thịt lộ ra từng mảng.
Frederick Nhược Đông thôi dán mắt trên tivi, hắn dựa ra sau lưng sô pha, chơi với lọn tóc của cô.
“Cái tên đàn ông ở dưới trạm gác ký túc…” Hắn thấp giọng nhắc nhở.
Cuối cùng cô cũng rõ vì sao hôm nay cô cứ cảm giác hắn là lạ, còn kích động mà làm tình như vậy.
Cô nhóc vô cùng hứng khởi, nằm trên ngực hắn: “Anh ghen đúng không?”
Hắn hừ lạnh, liếc cô một cái khinh khỉnh.
“Lấy anh gói thuốc đi.” Hắn sai bảo.
Trương Ý Nhi cười rồi đứng dậy chạy đi tìm thuốc lá trong quần áo của hắn.
Trở lại, cô không ngồi xuống bên cạnh mà đứng trước mặt hắn.
Frederick Nhược Đông thẳng lưng nhận thuốc lá và bật lửa, nhàn nhạt nhìn cô, hắn cũng không bảo cô ngồi cũng không hỏi gì.
Rít liền hai hơi thuốc mới nâng tay vòng ra sau mông cô, dùng sức kéo một cái: “Sao đấy?”
Trương Ý Nhi nuốt khan, có hơi khó mở lời, rồi trước ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, cô đẩy hắn ra, chầm chậm cởi áo choàng xuống, cô chỉ mặc một chiếc quần lót.
Hiếm khi cô gái nhỏ chủ động thế này, Frederick Nhược Đông híp mắt nhìn bộ ngực no đủ, lại di chuyển xuống vòng eo không chút mỡ thừa, đến vùng tam giác đã bị lớp vải ren che đậy.
Hắn lại hút một hơi thuốc, mu bàn tay chạm vào eo cô, rồi hắn nghe cô gái nhỏ lên tiếng, giọng điệu nhỏ nhẹ, mềm mỏng rất thích hợp trong trường hợp muốn nịnh nọt ai đó. Và ai đó lúc này chính là hắn.
“Nhược Đông, em muốn bấm khuyên rốn.”
Cái câu gì vậy… Hắn khựng lại bàn tay kẹp điếu thuốc, mày nhíu lại ngước cổ lên ngó cô: “Khuyên rốn gì? Muốn làm chị đại à.”
Chị đại? Sao người này lại nghĩ như vậy chứ.
Cô nuốt nước miếng, ghé lại gần hắn hơn, cô chỉ ngón tay vào rốn của mình, nói: “Nè, chỗ này nè anh. Em muốn xỏ một cái lỗ ngay đây.” Cô nhóc còn nắm cổ tay hắn kéo lại để hắn chạm vào rốn của mình.
Frederick Nhược Đông không rõ cái sở thích quái đản này là ai tác động tới cô.
“Em muốn đeo cái gì?” Hắn dùng ngón tay cái ấn ấn lỗ rốn của cô, điếu thuốc ngậm ở môi rít thêm một hơi nữa mới cho vào gạt tàn.
Trương Ý Nhi khom người, cô cầm mặt dây chuyền trên cổ hắn lên xem, cười khoái chí: “Em sẽ xỏ một cái khuyên mặt trăng khuyết như của anh.”
“Không đẹp.” Hắn trầm tư hai giây rồi phản bác, bàn tay ở sau mông cô vỗ nhẹ: “Anh cho em xỏ, nhưng mà… đeo gì thì phải theo ý anh.”
Ờm yêu cầu này cũng được, dù sao cô cũng không thật sự thích hình mặt trăng. Thế là cô nhóc đó cười gật mạnh đầu: “Ok.”
“Sao lại muốn xỏ?” Hắn vẫn không nhịn được hỏi.
Mà câu trả lời của cô lại rất đơn giản: “Đợt sang Anh Quốc, lúc đi dạo, em thấy có nhiều phụ nữ xỏ khuyên rốn, cực kỳ đẹp, cực kỳ cá tính.” Nên lúc này mới đòi hắn cho xỏ lỗ.
Frederick Nhược Đông ừm, hiếm khi cô xin hắn, hắn cũng không chuyên quyền đi ngăn cấm cô cái này hay cái nọ.
Trương Ý Nhi định kéo áo choàng mặc lại thì ngay tại lỗ rốn truyền đến xúc cảm ẩm ướt. Thân thể cô run lên. Cô đứng yên để hắn duỗi đầu lưỡi liếm vùng rốn của mình.
Cô chỉ nghĩ hắn muốn hôn một chút thôi, không ngờ một lúc sau, người đàn ông vòng tay ôm lấy bờ mông tròn lẳn, kéo cô sát lại mình, hắn ngẩng mặt nhìn cô một chút, cười cười rồi thong thả kéo chiếc quần lót ren xuống tận cổ chân. Trương Ý Nhi vậy mà rất biết phối hợp nâng chân vứt nó sang một bên. Hai tay cô ôm lấy sau gáy hắn.
Khi cánh môi khô ráo của người đàn ông rê một đường xuống đến vùng tam giác đã không còn vật cản. Thiếu nữ thở dốc, cô ngước mặt bắt đầu hưởng thụ.
Đám lông tơ tuyệt mỹ, hương vị tỏa ra giữa hai chân cô cũng tuyệt mỹ, hắn chẳng do dự hay kéo dài nữa, cầm lấy chân phải của cô gác lên vai mình, đầu cúi xuống canh chuẩn vị trí chôn vào nơi rừng rậm ngập nước.
Càng mút càng say mê, đầu lưỡi duỗi ra, nghe tiếng rên rỉ hứng tình của cô, hắn há miệng ngậm mút sâu và mạnh hơn.
Ngồi dựa vào lưng sô pha, hắn ôm thân thể mềm nhũn xoay ngược lại, để cô ngồi lên eo mình.
Hắn vòng tay ra trước bộ ngực sữa, lực tay mạnh mẽ, âm giọng khàn khàn quyến rũ ở bên tai cô dụ dỗ: “Nâng mông nào em.”
Khi âm đ*o đã nuốt hoàn toàn ***** *** cứng rắn, ngạo nghễ của hắn, cả hai đồng thời chìm trong dục tình cháy bỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.