Chương 29: Lòng tham
TiSa Nguyễn
10/02/2023
Đợi một lúc mà hắn không có ý định ngồi xuống sô pha, lúc này bà ta mới hoảng, thôi xong, cái sô pha… trên đó… có vài vệt sẫm màu không rõ là gì, chỉ bà ta rõ, là dấu tích mà đêm qua bà ta cùng với một tên đàn ông trong khu mây mưa, quên mất phải dọn dẹp. Vừa hoảng vừa xấu hổ, nhưng nghĩ chắc bọn họ cũng không biết đó là gì đâu, dù sao cũng rất giống một vết bẩn “bình thường”.
Trương Ý Nhi đánh thức bà ngoại dậy, rồi vừa đỡ bà ra ngoài vừa nói sơ qua chuyện của Frederick Nhược Đông.
“Thật là tốt bụng, còn đích thân đến tận đây mà thăm bà, trên đời này luôn có những người tốt như vậy. Bà may mắn mới được họ để ý.” Bà ngoại nghe Trương Ý Nhi nói mà lòng đầy cảm kích, vốn tưởng rằng cái mạng già này đã theo thượng đế lên trời rồi, không ngờ còn có thể được cứu sống. Đúng là ở hiền gặp lành, bà sống đến từng tuổi này không phải kiêu ngạo hay nói phét, nhưng bà chưa từng làm chuyện gì xấu xa, đến cả mua đồ người ta trả tiền thừa nhiều hơn vài tệ bà còn trả lại. Cảm thấy sống phúc hậu thì sau này có chết đi phần phúc đó sẽ chuyển qua cho người thân yêu nhất, bà mong đứa cháu nuôi của mình sẽ có một đời an yên, chẳng cần giàu sang phú quý, chỉ cần gia đình hạnh phúc là đủ rồi.
Ngài Fred “tốt bụng”, thật là ngượng quá, mắt cô run run một chút rồi mỉm cười dẫn bà ngoại ra ngoài.
“Ngài Trần đúng không ạ?” Bà ngoại cũng như hai mẹ con Tần Lam vô cùng kinh diễm trước nhan sắc đỉnh cao của người đàn ông bên an sinh xã hội, bà nghĩ bây giờ những người làm việc thiện đều đẹp thế sao, thật khiến người ta dễ chịu, tuy vẻ mặt hắn lạnh lùng nhưng cũng không sao, quan trọng là tâm thiện.
Vì để đảm bảo không có gì xảy ra sơ suất nên Trương Ý Nhi dùng tên Trần Khai Tâm thay thế. Cô đưa mắt chớp chớp vài cái với ai kia, hắn nhíu mày nhàn nhạt liếc cô như đang nói “em nghĩ tôi ngốc như em à”, Trương Ý Nhi mím môi vội cụp mi, lại khinh thường người ta nhưng mà đến cả cái nhìn khinh thường cũng quyến rũ vậy là sao chứ? Hắn cố tình đúng không?
“Ừ.” Hắn đáp lại bà già tầm 60 tuổi trước mặt, không hiểu vì sao bà ấy có thể bày ra sự kính trọng, biết ơn như thể hắn là đáng cứu thế, là vị chúa đại diện cho hòa bình vậy. Chỉ vì chi phí phẫu thuật thôi, mà hơn nữa do bà ấy không hay biết đó đều là do cháu gái thân yêu bán thân mà có. Mặc dù tính chất đã thay đổi, nhưng mục đích ban đầu của Trương Ý Nhi đúng là không hề trong sạch.
Đưa bà ngoại vào nghỉ ngơi xong, trở ra gian phòng khách vừa đúng lúc nghe thấy câu nói của Tần Lam: “Không biết làm những thủ tục gì thì vay được tiền ạ?”
Bà ta còn muốn vay tiền từ quỷ an sinh để làm chuyện riêng? Đúng là tham lam.
Một khoảng lặng sau lời đó của bà ta, không đợi bên Frederick phản hồi Trương Ý Nhi đã lên tiếng trước: “Không có sổ hồ nghèo thì không được đâu, hơn nữa quỹ an sinh vừa hỗ trợ bà ngoại rồi, sẽ không trợ giúp thêm được nữa. Bà không biết là còn có nhiều người ngoài kia khổ hơn chúng ta đang cần số tiền mà bà muốn vay à?”
“Mày…” Sắc mặt bà ta khẽ biến, suýt thì không khống chế được quát Trương Ý Nhi, may là nhịn xuống kịp thời, không là hỏng chuyện rồi. Nhưng đứa con gái não tàn của bà ta thì không hưởng được chút mưu mô của bà ta, chỉ di truyền được mỗi cái tính đê tiện mà thôi.
“Chuyện của bà già kia lại chẳng liên quan gì đến hai mẹ con tao, bà già đó còn được sống ở đây là có phước lắm rồi đấy, mày….”
“Ly Ân.” Tần Lam trừng mắt cắt ngang mấy lời ngu ngốc của đứa con gái vô dụng, bà ta đã cố gắng diễn nãy giờ, cũng ra hiệu cho nó vô số lần sao nó vẫn dốt đặc như vậy chứ, còn chẳng bằng một góc của đứa con chồng, vừa tức giận mà cũng vừa ghen tị.
Như thể lúc này mới nhận ra tín hiệu mà mẹ bắn tới, Nhạc Ly Ân lập tức ngậm chặt miệng, sau đó không dám hó hé lời nào nữa.
Chuyện này đương nhiên Đan Đan sẽ đứng ra dọn, cô ta từ phía sau Fredrerick Nhược Đông tiến lên một bước nhưng vẫn không đứng ngang hàng với hắn, lưng thẳng tắp, hai tay thả suông áp sát vào người, cằm hơi nâng lên, giọng điệu đều đều mà lạnh lùng: “Lời của cô Trương hoàn toàn chính xác, nhưng…” Quả nhiên thế gian này luôn tồn tại một ranh giới mang tên “nhưng”, một là trước chữ nhưng, hai là sau chữ nhưng, mà sau chữ nhưng luôn luôn là vế quan trọng nhất. Đôi khi là một cơ hội, đôi khi là một kết cục bi thảm.
Đan Đan hờ hững tiếp tục: “Vẫn có thể xem xét tình hình gia cảnh một lần nữa, trong trường hợp nếu bà ngoại của cô Trương không nằm trong sổ hộ khẩu gia đình họ Trương thì bà có thể đề nghị vay tiền với quỹ an sinh.”
Trương Ý Nhi khẽ nhìn Đan Đan một chút, rốt cuộc bọn họ đang có tính toán gì, dù sao hai mẹ con này cũng có quan hệ với ba nuôi, ghét bọn họ nhưng cô cũng không hận, dù họ đối xử với cô và bà ngoại chẳng tốt lành gì.
Hai cặp mắt của mẹ con Tần Lam sáng lên một cách tham lam, cái bản tính tham tiền không bao giờ che giấu nổi khi đột nhiên có một cục tiền treo lơ lửng ngay trước mắt, có khác nào một miếng thịt béo bỡ mà kẻ nghèo đói đang khao khát đâu.
Quả nhiên… Đan Đan trong cười nhưng ngoài mặt thì vẫn như một vị công chức nghiêm nghị chuyên nghiệp đang thực thi công vụ.
“Có thể vay tối đa là bao nhiêu?” Tần Lam đang chìm ngập vào món ăn béo bỡ ngon lành nên nào biết tiết chế cái tham vọng ngu xuẩn của mình, hỏi ra câu đó coi như những vỡ diễn trước đó đều công toi.
Đan Đan như thể đang nhẫm tính, chỉ hai giây: “Một triệu yên.”
Tiếng hít sâu của hai mẹ con nhà kia khiến Trương Ý Nhi thầm chửi mười lần. Lòng tham sẽ giết chết các người đấy, đương nhiên cô không thể nói ra thẳng mặt cho bọn họ hiểu được.
Đoàn người dẫm từng bước chân ra đến bên ngoài đường chợt phía sau có tiếng của phụ nữ gọi lại. “Ngài… ngài Trần.”
Đan Đan ngay lập tức duỗi tay ngăn cản cô ta áp sát lại gần ngài Fred: “Cô còn chuyện gì?” Người phụ nữ lẳng lơ này liếc mắt đưa tình với ngài ấy nhiều lắm rồi đấy tưởng cô ta không nhìn ra hả, sao lại có những sinh vật không biết tự lưỡng sức trên đời này vậy chứ.
Nhạc Ly Ân bị chặn lại, cô ta trừng trừng Đan Đan rồi thoắt cái biến sang một thái độ chân chó, chẳng biết lấy đâu ra can đảm mà trưng ra cái khuôn mặt bạch liên hoa trước người đàn ông nguy hiểm như Frederick Nhược Đông. Đã vậy còn dám mở mồm nói: “Tôi có thể đến tìm ngài vào tối mai không?”
Cái gì vậy hả? Cô ta… quả nhiên muốn chết sớm.
Trương Ý Nhi mím môi ngó ngài Fred mặt không chút biểu cảm bên cạnh, cô cứ có cảm giác như hắn đang suy tính chuyện gì đó không tốt lành, định kéo vạt áo của hắn ngăn cản nhưng giữa chừng bàn tay lại lặng lẽ nắm chặt, cô đã là người của hắn, những chuyện hắn làm cô tuyệt đối không nên quá phận mà xen vào. Đó là thái độ “thiếu tôn trọng” như Đan Đan đã nhắc nhở. Vừa nhớ tới vụ này mặt mày cô lại ửng hồng, mẹ nó sao tự nhiên liên tưởng đến chuyện kia làm gì không biết.
Bên tai văng vẳng giọng điệu khinh khỉnh của hắn: “Xử lý đi.” Dứt lời liền nắm lấy bàn tay cô nhóc đang ngẩn ngơ nghĩ cái gì đó rời đi.
Khi con đường đã dần khuất bóng những người xa lạ đột nhiên xuất hiện và cả Trương Ý Nhi, chàng thanh niên từ một bên căn nhà gạch bước ra. Ánh mắt trầm lắng đầy suy tư và âu lo dõi theo bóng lưng người con gái đang mờ dần lại chuyển sang liếc Nhạc Ly Ân tức giận dậm chân đùng đoàng sập cửa vào nhà.
Trương Ý Nhi đánh thức bà ngoại dậy, rồi vừa đỡ bà ra ngoài vừa nói sơ qua chuyện của Frederick Nhược Đông.
“Thật là tốt bụng, còn đích thân đến tận đây mà thăm bà, trên đời này luôn có những người tốt như vậy. Bà may mắn mới được họ để ý.” Bà ngoại nghe Trương Ý Nhi nói mà lòng đầy cảm kích, vốn tưởng rằng cái mạng già này đã theo thượng đế lên trời rồi, không ngờ còn có thể được cứu sống. Đúng là ở hiền gặp lành, bà sống đến từng tuổi này không phải kiêu ngạo hay nói phét, nhưng bà chưa từng làm chuyện gì xấu xa, đến cả mua đồ người ta trả tiền thừa nhiều hơn vài tệ bà còn trả lại. Cảm thấy sống phúc hậu thì sau này có chết đi phần phúc đó sẽ chuyển qua cho người thân yêu nhất, bà mong đứa cháu nuôi của mình sẽ có một đời an yên, chẳng cần giàu sang phú quý, chỉ cần gia đình hạnh phúc là đủ rồi.
Ngài Fred “tốt bụng”, thật là ngượng quá, mắt cô run run một chút rồi mỉm cười dẫn bà ngoại ra ngoài.
“Ngài Trần đúng không ạ?” Bà ngoại cũng như hai mẹ con Tần Lam vô cùng kinh diễm trước nhan sắc đỉnh cao của người đàn ông bên an sinh xã hội, bà nghĩ bây giờ những người làm việc thiện đều đẹp thế sao, thật khiến người ta dễ chịu, tuy vẻ mặt hắn lạnh lùng nhưng cũng không sao, quan trọng là tâm thiện.
Vì để đảm bảo không có gì xảy ra sơ suất nên Trương Ý Nhi dùng tên Trần Khai Tâm thay thế. Cô đưa mắt chớp chớp vài cái với ai kia, hắn nhíu mày nhàn nhạt liếc cô như đang nói “em nghĩ tôi ngốc như em à”, Trương Ý Nhi mím môi vội cụp mi, lại khinh thường người ta nhưng mà đến cả cái nhìn khinh thường cũng quyến rũ vậy là sao chứ? Hắn cố tình đúng không?
“Ừ.” Hắn đáp lại bà già tầm 60 tuổi trước mặt, không hiểu vì sao bà ấy có thể bày ra sự kính trọng, biết ơn như thể hắn là đáng cứu thế, là vị chúa đại diện cho hòa bình vậy. Chỉ vì chi phí phẫu thuật thôi, mà hơn nữa do bà ấy không hay biết đó đều là do cháu gái thân yêu bán thân mà có. Mặc dù tính chất đã thay đổi, nhưng mục đích ban đầu của Trương Ý Nhi đúng là không hề trong sạch.
Đưa bà ngoại vào nghỉ ngơi xong, trở ra gian phòng khách vừa đúng lúc nghe thấy câu nói của Tần Lam: “Không biết làm những thủ tục gì thì vay được tiền ạ?”
Bà ta còn muốn vay tiền từ quỷ an sinh để làm chuyện riêng? Đúng là tham lam.
Một khoảng lặng sau lời đó của bà ta, không đợi bên Frederick phản hồi Trương Ý Nhi đã lên tiếng trước: “Không có sổ hồ nghèo thì không được đâu, hơn nữa quỹ an sinh vừa hỗ trợ bà ngoại rồi, sẽ không trợ giúp thêm được nữa. Bà không biết là còn có nhiều người ngoài kia khổ hơn chúng ta đang cần số tiền mà bà muốn vay à?”
“Mày…” Sắc mặt bà ta khẽ biến, suýt thì không khống chế được quát Trương Ý Nhi, may là nhịn xuống kịp thời, không là hỏng chuyện rồi. Nhưng đứa con gái não tàn của bà ta thì không hưởng được chút mưu mô của bà ta, chỉ di truyền được mỗi cái tính đê tiện mà thôi.
“Chuyện của bà già kia lại chẳng liên quan gì đến hai mẹ con tao, bà già đó còn được sống ở đây là có phước lắm rồi đấy, mày….”
“Ly Ân.” Tần Lam trừng mắt cắt ngang mấy lời ngu ngốc của đứa con gái vô dụng, bà ta đã cố gắng diễn nãy giờ, cũng ra hiệu cho nó vô số lần sao nó vẫn dốt đặc như vậy chứ, còn chẳng bằng một góc của đứa con chồng, vừa tức giận mà cũng vừa ghen tị.
Như thể lúc này mới nhận ra tín hiệu mà mẹ bắn tới, Nhạc Ly Ân lập tức ngậm chặt miệng, sau đó không dám hó hé lời nào nữa.
Chuyện này đương nhiên Đan Đan sẽ đứng ra dọn, cô ta từ phía sau Fredrerick Nhược Đông tiến lên một bước nhưng vẫn không đứng ngang hàng với hắn, lưng thẳng tắp, hai tay thả suông áp sát vào người, cằm hơi nâng lên, giọng điệu đều đều mà lạnh lùng: “Lời của cô Trương hoàn toàn chính xác, nhưng…” Quả nhiên thế gian này luôn tồn tại một ranh giới mang tên “nhưng”, một là trước chữ nhưng, hai là sau chữ nhưng, mà sau chữ nhưng luôn luôn là vế quan trọng nhất. Đôi khi là một cơ hội, đôi khi là một kết cục bi thảm.
Đan Đan hờ hững tiếp tục: “Vẫn có thể xem xét tình hình gia cảnh một lần nữa, trong trường hợp nếu bà ngoại của cô Trương không nằm trong sổ hộ khẩu gia đình họ Trương thì bà có thể đề nghị vay tiền với quỹ an sinh.”
Trương Ý Nhi khẽ nhìn Đan Đan một chút, rốt cuộc bọn họ đang có tính toán gì, dù sao hai mẹ con này cũng có quan hệ với ba nuôi, ghét bọn họ nhưng cô cũng không hận, dù họ đối xử với cô và bà ngoại chẳng tốt lành gì.
Hai cặp mắt của mẹ con Tần Lam sáng lên một cách tham lam, cái bản tính tham tiền không bao giờ che giấu nổi khi đột nhiên có một cục tiền treo lơ lửng ngay trước mắt, có khác nào một miếng thịt béo bỡ mà kẻ nghèo đói đang khao khát đâu.
Quả nhiên… Đan Đan trong cười nhưng ngoài mặt thì vẫn như một vị công chức nghiêm nghị chuyên nghiệp đang thực thi công vụ.
“Có thể vay tối đa là bao nhiêu?” Tần Lam đang chìm ngập vào món ăn béo bỡ ngon lành nên nào biết tiết chế cái tham vọng ngu xuẩn của mình, hỏi ra câu đó coi như những vỡ diễn trước đó đều công toi.
Đan Đan như thể đang nhẫm tính, chỉ hai giây: “Một triệu yên.”
Tiếng hít sâu của hai mẹ con nhà kia khiến Trương Ý Nhi thầm chửi mười lần. Lòng tham sẽ giết chết các người đấy, đương nhiên cô không thể nói ra thẳng mặt cho bọn họ hiểu được.
Đoàn người dẫm từng bước chân ra đến bên ngoài đường chợt phía sau có tiếng của phụ nữ gọi lại. “Ngài… ngài Trần.”
Đan Đan ngay lập tức duỗi tay ngăn cản cô ta áp sát lại gần ngài Fred: “Cô còn chuyện gì?” Người phụ nữ lẳng lơ này liếc mắt đưa tình với ngài ấy nhiều lắm rồi đấy tưởng cô ta không nhìn ra hả, sao lại có những sinh vật không biết tự lưỡng sức trên đời này vậy chứ.
Nhạc Ly Ân bị chặn lại, cô ta trừng trừng Đan Đan rồi thoắt cái biến sang một thái độ chân chó, chẳng biết lấy đâu ra can đảm mà trưng ra cái khuôn mặt bạch liên hoa trước người đàn ông nguy hiểm như Frederick Nhược Đông. Đã vậy còn dám mở mồm nói: “Tôi có thể đến tìm ngài vào tối mai không?”
Cái gì vậy hả? Cô ta… quả nhiên muốn chết sớm.
Trương Ý Nhi mím môi ngó ngài Fred mặt không chút biểu cảm bên cạnh, cô cứ có cảm giác như hắn đang suy tính chuyện gì đó không tốt lành, định kéo vạt áo của hắn ngăn cản nhưng giữa chừng bàn tay lại lặng lẽ nắm chặt, cô đã là người của hắn, những chuyện hắn làm cô tuyệt đối không nên quá phận mà xen vào. Đó là thái độ “thiếu tôn trọng” như Đan Đan đã nhắc nhở. Vừa nhớ tới vụ này mặt mày cô lại ửng hồng, mẹ nó sao tự nhiên liên tưởng đến chuyện kia làm gì không biết.
Bên tai văng vẳng giọng điệu khinh khỉnh của hắn: “Xử lý đi.” Dứt lời liền nắm lấy bàn tay cô nhóc đang ngẩn ngơ nghĩ cái gì đó rời đi.
Khi con đường đã dần khuất bóng những người xa lạ đột nhiên xuất hiện và cả Trương Ý Nhi, chàng thanh niên từ một bên căn nhà gạch bước ra. Ánh mắt trầm lắng đầy suy tư và âu lo dõi theo bóng lưng người con gái đang mờ dần lại chuyển sang liếc Nhạc Ly Ân tức giận dậm chân đùng đoàng sập cửa vào nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.