Chương 152: Một kẻ có lai lịch phức tạp
TiSa Nguyễn
13/03/2023
Lâm Lục Ngạt báo một tin tức nóng hổi rằng anh họ của cô - Lâm Thế Dân đoán chừng sắp kết hôn.
Lúc này Trương Ý Nhi, Lâm Lục Ngạt, Lạc Quý Nhân đang ngồi uống nước tại khu vực căn tin học viện, xung quanh có khá nhiều sinh viên nên bọn họ không dám lớn tiếng, chỉ có thể cố gắng hạ thấp giọng.
Nghe lời này, Lạc Quý Nhân hơi buồn cười, cô nàng bắt tréo chân, lời nói hoàn toàn là chế giễu: “Tên đó mà cũng chịu hoàn lương à. Cậu có chắc chắn không đó?” Ngó ngó Lâm Lục Ngạt đang chống cằm như trầm tư suy nghĩ gì đó rất quan trọng.
Trương Ý Nhi cũng nghĩ như Lạc Quý Nhân.
Nhưng Lâm Lục Ngạt khẳng định chắc nịch: “Chắc chắn, tớ nghe lén được, hình như Lâm Thế Dân bị cô ả đó gài bẫy.”
“Ý gì?” Trương Ý Nhi chớp mắt hỏi, có người đàn bà nào dám chơi hắn à.
Lâm Lục Ngạt nói: “Cô ta có thai.”
“Fuck.” Không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng, tiếng cười của Lạc Quý Nhân không nhỏ, ngay tức thì nhiều ánh mắt xung quanh đã chú ý đến.
“Hình như còn là sinh viên. Nhưng mà các cậu cũng biết rồi đó, Lâm gia làm sao có thể dễ dàng tin tưởng rồi cưới cô ta được, hình như chờ đứa bé ra đời kiểm định ADN xong mới chính thức làm lễ cưới.” Cô ấy nói thêm.
Hai bạn nhỏ nào đó hoàn toàn hiểu, hơn nữa một đứa con gái mới 20 tuổi đã mang tâm tư toan tính như vậy, không đề phòng mới lạ.
“À Ý Ý, tớ nghĩ là cậu tránh ra ngoài vào ban đêm hay đại loại đi một mình.” Lâm Lục Ngạt như nhớ ra chuyện nghiêm trọng, mày nhăn lại, cả khuôn mặt là một bộ dạng lo lắng.
Không chờ tới Trương Ý Nhi ngạc nhiên hỏi thì Lạc tiểu thư đã lên tiếng trước: “Có phải liên quan tới con khốn Mạc Thiếu Thư không?”
Lâm Lục Ngạt mím môi đoạn gật đầu: “Tớ tình cờ phát hiện cô ta khá thân thiết với một nữ sinh nghe bảo là mới nhập học kỳ này vào Phong Khởi. Được đặc cách tuyển thẳng, không ai rõ thân phận của cô ta thế nào, nói chung là một kẻ có lai lịch phức tạp.”
“Sao cậu biết những chuyện này hay vậy?” Lạc tiểu thư không phải người thích hóng hớt nhưng mà cũng không phải vô tâm, đối với những chuyện đặc biệt tại Phong Khởi ít nhiều cũng muốn nắm bắt được một mức độ nào đó để tránh làm mất mặt Lạc gia.
“Diễn đàn trường.” Lâm Lục Ngạt đáp: “Còn chuyện tớ tình cờ nhìn thấy, cô ả hoàn toàn không hay biết.”
Trương Ý Nhi gật đầu, cô dặn dò: “Cậu cố gắng cách xa Mạc Thiếu Thư càng xa càng tốt. Còn về tớ… nếu đã định phải đấu một trận thì sớm hay muộn cũng phải đối mặt với cô ta, tránh không được.”
“Nhưng ít nhiều cậu nên có một kế hoạch đề phòng trước.” Lạc Quý Nhân bổ sung.
“Ừ.”
Không hiểu vì sao Trương Ý Nhi có chút hứng thú với cô ả mà Mạc Thiếu Thư mới kết thân, cô nhìn Lâm Lục Ngạt hỏi: “Cậu có biết tên của nhỏ mới nhập học không?”
“Đồng Ly Ly.”
Hoàn toàn xa lạc, chưa nghe bao giờ.
“Mạc Chí Lâm thì sao?” Cô hỏi thêm.
“Hắn bị anh mình đẩy đi nước ngoài rồi.” Lạc Quý Nhân nhàn nhạt nói, cô cười khẩy: “Hắn ta đi rồi thì Phong Khởi mới có chút không khí của trường học.”
Đúng vậy.
“Sao mãi và vẫn chưa thấy tuyển nhân viên trông coi ký túc xá mới chứ, một mình Hứa Hâm cực quá.”
Lạc Quý Nhân cười trêu ghẹo: “Đau lòng kìa…”
Lâm Lục Ngạt thẹn thùng, duỗi tay đánh vai cô bạn một cái: “Cậu bớt đi.”
“Đùa thôi, tớ tình cờ nghe Lạc Hồ Nhuận bảo là tuyển được rồi.”
“Thật?”
Lạc Quý Nhân lườm cô nàng một cái: “Đương nhiên. Tôi là một trong số nhưng thành phần sở hữu cái học viện này đấy.”
Trương Ý Nhi nghe xong cười cười, liếc xéo ai đó: “Thế mà sinh viên nào mới nhập học cũng không hay biết.”
Cô nàng nọ nghẹn họng, rồi ngay lập tức biện minh: “Là do tôi không quản phần này.”
Hai ngày sau cuối cùng cũng liên hệ được với Frederick Nhược Đông. Chẳng qua là người bắt máy không phải hắn mà là một người đàn ông ngoại quốc, anh ta nói tiếng Anh, Trương Ý Nhi không thông thạo ngoại ngữ nhưng cũng có thể giao tiếp mấy câu bình thường.
“Anh là…” Trương Ý Nhi dò hỏi.
Người đàn ông đáp: “Tôi là Henry, quản gia của lâu đài Frederick.”
Cái gì gọi là lâu đài, có phải biệt thự thì anh ta đều gọi là lâu đài chăng. Nghĩ vậy Trương Ý Nhi cũng không thắc mắc thêm, vấn đề này cũng chẳng quan trọng.
Cô hỏi: “Anh ấy… à… tôi có thể gặp ngài Fred không?”
Henry như chần chừ vài giây đoạn trả lời: “Ngài ấy đã đi vắng, đợi khi ngài ấy trở về tôi sẽ báo lại rằng có cô…”
“Frederick Ý Ý.” Trương Ý Nhi nói rõ tên họ của mình, và cô không nghĩ tới mình đã làm cho Henry một phen kinh ngạc.
Anh ta nuốt nước miếng, khó có thể tin: “Cô cũng họ Frederick?”
“Đúng vậy.” Cô nói rõ hơn: “Tôi là cháu gái họ của ngài Fred. Anh không nghe ngài ấy nhắc đến sao?”
Trương Ý Nhi không biết một chuyện rằng tất cả những người có quan hệ huyết thống với dòng họ Frederick đều đã bị giam lỏng tại lâu đài Frederick, cô cũng tin tưởng lời đồn đại mà người đời đã lan truyền: Frederick Nhược Đông năm xưa đã tắm máu toàn bộ gia tộc.
Henry phát hiện có vấn đề, vấn đề nghiêm trọng là đằng khác, tại sao lại lòi ra một đứa cháu gái Frederick ở bên ngoài vậy chứ. Quá kỳ lạ.
Trước khi xác nhận thân phận của Trương Ý Nhi, Henry không thể nói thêm bất kỳ tin tức nào liên quan đến Frederick trong khi Frederick Nhược Đông vắng mặt cho cô hay, anh ta nói qua loa vài câu rồi lấy cớ bận rộn để tạm biệt.
Nghe cái kiểu cách anh ta gấp rút trốn chạy đã biết chắc đừng mơ anh ta gọi lại cho mình, Trương Ý Nhi cực kỳ bực bội.
Hai ngày sau Trương Ý Nhi gọi lại thì không ai nghe máy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thế là cô đành phải gọi hỏi Đan Đan có biết đến cái người gọi là “quản gia” này không.
Vậy mà Đan Đan không chút giấu diếm, cô ấy thẳng thắn đáp: “Henry cũng coi như là anh em tốt của ngài Fred.”
“Cô thật sự không biết gì về hành động lần này của anh ấy sao?” Sau một hồi trầm tư vào cái người tên Henry kia, Trương Ý Nhi cũng coi như yên tâm một chút, lại quay trở về vấn đề chính. Cô thật sự sắp phát điên khi không ai cho cô biết tung tích của Frederick Nhược Đông rồi.
Đan Đan lắc đầu, giọng cô ấy có vẻ không được thoải mái lắm: “Lần này tôi thật sự không lừa cô, bọn họ giấu nhẹm tôi với Lion. Ngài Fred còn không cho phép tôi với Lion sang Anh nữa.”
Lạ thật.
Trương Ý Nhi cau mày, nhẫm tính còn khoảng hơn mười ngày nữa cô mới sang Birmingham, nhưng lần này… cô không muốn tiết lộ lịch trình của mình cho bọn Đan Đan biết. Cô chắc chắn một khi biết chuyện cô muốn sang Anh bọn họ sẽ ngăn cản, thậm chí là giở thủ đoạn để giữ chân cô tại học viện.
Tạm biệt Đan Đan, Trương Ý Nhi thở dài thườn thượt mang balo lên vai chuẩn bị đến lớp thực hành.
Lúc này Trương Ý Nhi, Lâm Lục Ngạt, Lạc Quý Nhân đang ngồi uống nước tại khu vực căn tin học viện, xung quanh có khá nhiều sinh viên nên bọn họ không dám lớn tiếng, chỉ có thể cố gắng hạ thấp giọng.
Nghe lời này, Lạc Quý Nhân hơi buồn cười, cô nàng bắt tréo chân, lời nói hoàn toàn là chế giễu: “Tên đó mà cũng chịu hoàn lương à. Cậu có chắc chắn không đó?” Ngó ngó Lâm Lục Ngạt đang chống cằm như trầm tư suy nghĩ gì đó rất quan trọng.
Trương Ý Nhi cũng nghĩ như Lạc Quý Nhân.
Nhưng Lâm Lục Ngạt khẳng định chắc nịch: “Chắc chắn, tớ nghe lén được, hình như Lâm Thế Dân bị cô ả đó gài bẫy.”
“Ý gì?” Trương Ý Nhi chớp mắt hỏi, có người đàn bà nào dám chơi hắn à.
Lâm Lục Ngạt nói: “Cô ta có thai.”
“Fuck.” Không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng, tiếng cười của Lạc Quý Nhân không nhỏ, ngay tức thì nhiều ánh mắt xung quanh đã chú ý đến.
“Hình như còn là sinh viên. Nhưng mà các cậu cũng biết rồi đó, Lâm gia làm sao có thể dễ dàng tin tưởng rồi cưới cô ta được, hình như chờ đứa bé ra đời kiểm định ADN xong mới chính thức làm lễ cưới.” Cô ấy nói thêm.
Hai bạn nhỏ nào đó hoàn toàn hiểu, hơn nữa một đứa con gái mới 20 tuổi đã mang tâm tư toan tính như vậy, không đề phòng mới lạ.
“À Ý Ý, tớ nghĩ là cậu tránh ra ngoài vào ban đêm hay đại loại đi một mình.” Lâm Lục Ngạt như nhớ ra chuyện nghiêm trọng, mày nhăn lại, cả khuôn mặt là một bộ dạng lo lắng.
Không chờ tới Trương Ý Nhi ngạc nhiên hỏi thì Lạc tiểu thư đã lên tiếng trước: “Có phải liên quan tới con khốn Mạc Thiếu Thư không?”
Lâm Lục Ngạt mím môi đoạn gật đầu: “Tớ tình cờ phát hiện cô ta khá thân thiết với một nữ sinh nghe bảo là mới nhập học kỳ này vào Phong Khởi. Được đặc cách tuyển thẳng, không ai rõ thân phận của cô ta thế nào, nói chung là một kẻ có lai lịch phức tạp.”
“Sao cậu biết những chuyện này hay vậy?” Lạc tiểu thư không phải người thích hóng hớt nhưng mà cũng không phải vô tâm, đối với những chuyện đặc biệt tại Phong Khởi ít nhiều cũng muốn nắm bắt được một mức độ nào đó để tránh làm mất mặt Lạc gia.
“Diễn đàn trường.” Lâm Lục Ngạt đáp: “Còn chuyện tớ tình cờ nhìn thấy, cô ả hoàn toàn không hay biết.”
Trương Ý Nhi gật đầu, cô dặn dò: “Cậu cố gắng cách xa Mạc Thiếu Thư càng xa càng tốt. Còn về tớ… nếu đã định phải đấu một trận thì sớm hay muộn cũng phải đối mặt với cô ta, tránh không được.”
“Nhưng ít nhiều cậu nên có một kế hoạch đề phòng trước.” Lạc Quý Nhân bổ sung.
“Ừ.”
Không hiểu vì sao Trương Ý Nhi có chút hứng thú với cô ả mà Mạc Thiếu Thư mới kết thân, cô nhìn Lâm Lục Ngạt hỏi: “Cậu có biết tên của nhỏ mới nhập học không?”
“Đồng Ly Ly.”
Hoàn toàn xa lạc, chưa nghe bao giờ.
“Mạc Chí Lâm thì sao?” Cô hỏi thêm.
“Hắn bị anh mình đẩy đi nước ngoài rồi.” Lạc Quý Nhân nhàn nhạt nói, cô cười khẩy: “Hắn ta đi rồi thì Phong Khởi mới có chút không khí của trường học.”
Đúng vậy.
“Sao mãi và vẫn chưa thấy tuyển nhân viên trông coi ký túc xá mới chứ, một mình Hứa Hâm cực quá.”
Lạc Quý Nhân cười trêu ghẹo: “Đau lòng kìa…”
Lâm Lục Ngạt thẹn thùng, duỗi tay đánh vai cô bạn một cái: “Cậu bớt đi.”
“Đùa thôi, tớ tình cờ nghe Lạc Hồ Nhuận bảo là tuyển được rồi.”
“Thật?”
Lạc Quý Nhân lườm cô nàng một cái: “Đương nhiên. Tôi là một trong số nhưng thành phần sở hữu cái học viện này đấy.”
Trương Ý Nhi nghe xong cười cười, liếc xéo ai đó: “Thế mà sinh viên nào mới nhập học cũng không hay biết.”
Cô nàng nọ nghẹn họng, rồi ngay lập tức biện minh: “Là do tôi không quản phần này.”
Hai ngày sau cuối cùng cũng liên hệ được với Frederick Nhược Đông. Chẳng qua là người bắt máy không phải hắn mà là một người đàn ông ngoại quốc, anh ta nói tiếng Anh, Trương Ý Nhi không thông thạo ngoại ngữ nhưng cũng có thể giao tiếp mấy câu bình thường.
“Anh là…” Trương Ý Nhi dò hỏi.
Người đàn ông đáp: “Tôi là Henry, quản gia của lâu đài Frederick.”
Cái gì gọi là lâu đài, có phải biệt thự thì anh ta đều gọi là lâu đài chăng. Nghĩ vậy Trương Ý Nhi cũng không thắc mắc thêm, vấn đề này cũng chẳng quan trọng.
Cô hỏi: “Anh ấy… à… tôi có thể gặp ngài Fred không?”
Henry như chần chừ vài giây đoạn trả lời: “Ngài ấy đã đi vắng, đợi khi ngài ấy trở về tôi sẽ báo lại rằng có cô…”
“Frederick Ý Ý.” Trương Ý Nhi nói rõ tên họ của mình, và cô không nghĩ tới mình đã làm cho Henry một phen kinh ngạc.
Anh ta nuốt nước miếng, khó có thể tin: “Cô cũng họ Frederick?”
“Đúng vậy.” Cô nói rõ hơn: “Tôi là cháu gái họ của ngài Fred. Anh không nghe ngài ấy nhắc đến sao?”
Trương Ý Nhi không biết một chuyện rằng tất cả những người có quan hệ huyết thống với dòng họ Frederick đều đã bị giam lỏng tại lâu đài Frederick, cô cũng tin tưởng lời đồn đại mà người đời đã lan truyền: Frederick Nhược Đông năm xưa đã tắm máu toàn bộ gia tộc.
Henry phát hiện có vấn đề, vấn đề nghiêm trọng là đằng khác, tại sao lại lòi ra một đứa cháu gái Frederick ở bên ngoài vậy chứ. Quá kỳ lạ.
Trước khi xác nhận thân phận của Trương Ý Nhi, Henry không thể nói thêm bất kỳ tin tức nào liên quan đến Frederick trong khi Frederick Nhược Đông vắng mặt cho cô hay, anh ta nói qua loa vài câu rồi lấy cớ bận rộn để tạm biệt.
Nghe cái kiểu cách anh ta gấp rút trốn chạy đã biết chắc đừng mơ anh ta gọi lại cho mình, Trương Ý Nhi cực kỳ bực bội.
Hai ngày sau Trương Ý Nhi gọi lại thì không ai nghe máy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thế là cô đành phải gọi hỏi Đan Đan có biết đến cái người gọi là “quản gia” này không.
Vậy mà Đan Đan không chút giấu diếm, cô ấy thẳng thắn đáp: “Henry cũng coi như là anh em tốt của ngài Fred.”
“Cô thật sự không biết gì về hành động lần này của anh ấy sao?” Sau một hồi trầm tư vào cái người tên Henry kia, Trương Ý Nhi cũng coi như yên tâm một chút, lại quay trở về vấn đề chính. Cô thật sự sắp phát điên khi không ai cho cô biết tung tích của Frederick Nhược Đông rồi.
Đan Đan lắc đầu, giọng cô ấy có vẻ không được thoải mái lắm: “Lần này tôi thật sự không lừa cô, bọn họ giấu nhẹm tôi với Lion. Ngài Fred còn không cho phép tôi với Lion sang Anh nữa.”
Lạ thật.
Trương Ý Nhi cau mày, nhẫm tính còn khoảng hơn mười ngày nữa cô mới sang Birmingham, nhưng lần này… cô không muốn tiết lộ lịch trình của mình cho bọn Đan Đan biết. Cô chắc chắn một khi biết chuyện cô muốn sang Anh bọn họ sẽ ngăn cản, thậm chí là giở thủ đoạn để giữ chân cô tại học viện.
Tạm biệt Đan Đan, Trương Ý Nhi thở dài thườn thượt mang balo lên vai chuẩn bị đến lớp thực hành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.