Chương 184: Tôi muốn cô vẽ một bức tranh
TiSa Nguyễn
12/04/2023
Trời đất quay cuồng, cô lại chỉ thấy cái cơ thể này như bị xe cán qua, đau đến thống khổ.
Nhưng cũng thầm biết ơn, vì đau mà cô không nghĩ linh tinh, tránh cho chúng đọc vị được.
Cái thứ tà thuật này thật đáng ghét.
Mặc cho tên mặt quỷ đó mang đi đâu thì mang, hiện tại Trương Ý Nhi chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, nếu không có khả năng cô sẽ ngất xỉu vì mất sức và mất máu.
Chợp mắt chưa được bao lâu đã bị lay tỉnh.
“Đã đến nơi.” Hắn ta vác cô lên thô lỗ bao nhiêu thì vứt cô xuống cũng mạnh mẽ bấy nhiêu, thật khiến người ta không ưa nổi.
“Bà ngoại tôi đâu? Tôi muốn gặp bà.” Ý nghĩ bà ngoại còn sống đã từng tan biến, thế nhưng kể từ tin nhắn đầu tiên hắn ta gửi tới, cô đã ôm hy vọng, rằng bà ngoại thật sự vẫn còn thở, vẫn còn tồn tại bằng hình thức nào đó, miễn là vẫn còn, không bị biến mất.
Mặt quỷ này chắc chắn không phải kẻ kia, Trương Ý Nhi toan lên tiếng thì hắn nói: “Chờ thêm một lát.”
Cô biết ý mà không hỏi han thêm, mọi thứ lại trở về với sự tịch lặng, chỉ có hơi thở từ cô và mặt quỷ. Vậy mà cô không sợ, dường như cô cảm nhận được có sự liên kết chặt chẽ nào đó giữa cô và “hắn ta”, chỉ là cô không sao suy đoán hay nghĩ ra bất cứ một liên kết thần bí hay vô hình nào.
Không có tiếng bước chân, chỉ một cơn gió mang theo nhiệt độ buốt lạnh tim gan xuyên qua thân thể cô và dừng lại, lượn lờ quanh thiếu nữ như những oan hồn sống rồi quy tụ về đầu trái tim.
Trước mắt Trương Ý Nhi là “hắn ta”, cô có thể xuyên qua đôi mắt đen như mực, đôi mắt không độ ấm, vô hồn như không thuộc về loài người nhìn ra được một chút quen thuộc, nơi ngực trái chợt nhói đau, cảm giác như bị chèn ép, bóp chặt khiến Trương Ý Nhi kinh hãi, hơi thở dồn dập, lùi ra sau, lùi ra sau rồi lưng chạm vào tường đá lạnh lẽo.
Dần dần cô thốt ra cái tên với tầng tầng ẩn số không một ai giải mã nổi và giờ đây hắn đã ở ngay trước mắt cô: “Thủ lĩnh tổ chức Đen.”
“Thông minh.” Hắn ta áp sát cô vào tường đá, từ trong cổ họng truyền ra tiếng cười khàn khàn không rõ.
Đoạn bàn tay đeo găng nâng lên, cầm lấy cái cằm tinh tế của Trương Ý Nhi. “Bảo bối nhỏ, đã lâu không gặp.”
“Bà ngoại tôi đâu?” Trương Ý Nhi nhíu chặt mày, kỳ lạ là cô không sợ hắn ta lắm, điều này là xuất phát từ đâu thì cô không rõ, cô chỉ đoán chắc hắn ta sẽ không giết cô.
“Cô biết trước giờ tôi đều không làm chuyện gì mà không có lợi.” Hắn ta lên tiếng, không phải hỏi ý, hắn ta muốn đưa ra điều kiện, và cô buộc phải làm theo điều kiện đó, nếu không đừng mong sẽ gặp được bà ngoại.
Trương Ý Nhi nhìn hắn ta chằm chằm, chợt cô bật thốt: “Có phải tôi và anh từng gặp nhau không?”
Giây sau cô cảm nhận được tiếng hít thở của hắn ta như dừng lại, suy đoán của cô có vẻ…
“Đúng là gặp rồi, tại học viện.” Hắn ta cười đáp nhưng tiếng cười đã tràn ra sự nguy hiểm, nó xâm nhập vào cơ thể và khiến Trương Ý Nhi ngột ngạt.
Cô đè vết thương nơi cẳng tay lần nữa, nhíu chân mày, thở sâu: “Anh biết câu trả lời đó không phải mà. Anh lừa tôi.”
“Mục đích của anh là gì? Tại sao anh biết trên lưng tôi có bản đồ?” Cô không khống chế được mà hỏi liền hai câu.
“Rất biết cách đặt vấn đề đấy bảo bối.” Cuối cùng hắn ta cũng đi vào chuyện chính: “Tôi muốn cô vẽ một bức tranh.”
Cái điều kiện gì thế này? Cô không nghe nhầm chứ?
Trương Ý Nhi trợn mắt: “Anh… thật?”
“Thật.”
“Vậy… chủ đề là gì?”
Hắn ta cười ngân dài một hồi mới cho cô biết: “Thân thể của Lạc Hồ Ưng.”
“Cái… cái gì cơ?”
Cô run sợ xác nhận: “Trần truồng?”
“Đương nhiên.”
Mẹ nó, có phải là muốn cô chết không, cô từng vẽ mẫu cho đàn ông nhưng mà những người đó đã là “mẫu” rồi nên cô không ngại gì, nhưng Lạc Hồ Ưng thì khác.
“Có phải anh biến thái quá rồi không?”
“Chỉ có cô mới dám nói trước mặt tôi như vậy? Cũng chỉ có cô mới dám đặt nhiều câu hỏi như vậy.”
“Vậy sao anh không giết tôi đi?” Trương Ý Nhi toát mồ hôi, vết thương bắt đầu hành rồi, cô sợ không lâu nữa sẽ lên sốt.
Hắn ta lắc đầu: “Cô còn có ích.”
“Tôi phải làm cách nào?” Cô mệt mỏi, yếu ớt dựa hẳn vào tường đá, mặc cho bàn tay mang găng của hắn ve vuốt trên khuôn mặt.
Hắn ta lắc lắc đầu: “Đây là chuyện của cô, tôi không tham dự vào.”
Đúng là ép người quá đáng, nhưng ít ra còn đỡ hơn nếu hắn ta bảo cô đi giết người hay làm mấy chuyện trái với luân thường đạo lý.
Tuy cái điều kiện kia biến thái thật, nhưng cô sẽ cố gắng vứt bỏ hình tượng, mặt dày vô liêm sĩ mà vẽ được thân thể của của Lạc Hồ Ưng.
“À… còn cái này…”
Hắn ta cảnh cáo: “Cô đang được voi đòi tiên.”
“Không phải… tôi chỉ là…” Trương Ý Nhi nhăn mặt nói gấp: “Đừng đọc vị não bộ của tôi được không?”
Nhưng cũng thầm biết ơn, vì đau mà cô không nghĩ linh tinh, tránh cho chúng đọc vị được.
Cái thứ tà thuật này thật đáng ghét.
Mặc cho tên mặt quỷ đó mang đi đâu thì mang, hiện tại Trương Ý Nhi chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, nếu không có khả năng cô sẽ ngất xỉu vì mất sức và mất máu.
Chợp mắt chưa được bao lâu đã bị lay tỉnh.
“Đã đến nơi.” Hắn ta vác cô lên thô lỗ bao nhiêu thì vứt cô xuống cũng mạnh mẽ bấy nhiêu, thật khiến người ta không ưa nổi.
“Bà ngoại tôi đâu? Tôi muốn gặp bà.” Ý nghĩ bà ngoại còn sống đã từng tan biến, thế nhưng kể từ tin nhắn đầu tiên hắn ta gửi tới, cô đã ôm hy vọng, rằng bà ngoại thật sự vẫn còn thở, vẫn còn tồn tại bằng hình thức nào đó, miễn là vẫn còn, không bị biến mất.
Mặt quỷ này chắc chắn không phải kẻ kia, Trương Ý Nhi toan lên tiếng thì hắn nói: “Chờ thêm một lát.”
Cô biết ý mà không hỏi han thêm, mọi thứ lại trở về với sự tịch lặng, chỉ có hơi thở từ cô và mặt quỷ. Vậy mà cô không sợ, dường như cô cảm nhận được có sự liên kết chặt chẽ nào đó giữa cô và “hắn ta”, chỉ là cô không sao suy đoán hay nghĩ ra bất cứ một liên kết thần bí hay vô hình nào.
Không có tiếng bước chân, chỉ một cơn gió mang theo nhiệt độ buốt lạnh tim gan xuyên qua thân thể cô và dừng lại, lượn lờ quanh thiếu nữ như những oan hồn sống rồi quy tụ về đầu trái tim.
Trước mắt Trương Ý Nhi là “hắn ta”, cô có thể xuyên qua đôi mắt đen như mực, đôi mắt không độ ấm, vô hồn như không thuộc về loài người nhìn ra được một chút quen thuộc, nơi ngực trái chợt nhói đau, cảm giác như bị chèn ép, bóp chặt khiến Trương Ý Nhi kinh hãi, hơi thở dồn dập, lùi ra sau, lùi ra sau rồi lưng chạm vào tường đá lạnh lẽo.
Dần dần cô thốt ra cái tên với tầng tầng ẩn số không một ai giải mã nổi và giờ đây hắn đã ở ngay trước mắt cô: “Thủ lĩnh tổ chức Đen.”
“Thông minh.” Hắn ta áp sát cô vào tường đá, từ trong cổ họng truyền ra tiếng cười khàn khàn không rõ.
Đoạn bàn tay đeo găng nâng lên, cầm lấy cái cằm tinh tế của Trương Ý Nhi. “Bảo bối nhỏ, đã lâu không gặp.”
“Bà ngoại tôi đâu?” Trương Ý Nhi nhíu chặt mày, kỳ lạ là cô không sợ hắn ta lắm, điều này là xuất phát từ đâu thì cô không rõ, cô chỉ đoán chắc hắn ta sẽ không giết cô.
“Cô biết trước giờ tôi đều không làm chuyện gì mà không có lợi.” Hắn ta lên tiếng, không phải hỏi ý, hắn ta muốn đưa ra điều kiện, và cô buộc phải làm theo điều kiện đó, nếu không đừng mong sẽ gặp được bà ngoại.
Trương Ý Nhi nhìn hắn ta chằm chằm, chợt cô bật thốt: “Có phải tôi và anh từng gặp nhau không?”
Giây sau cô cảm nhận được tiếng hít thở của hắn ta như dừng lại, suy đoán của cô có vẻ…
“Đúng là gặp rồi, tại học viện.” Hắn ta cười đáp nhưng tiếng cười đã tràn ra sự nguy hiểm, nó xâm nhập vào cơ thể và khiến Trương Ý Nhi ngột ngạt.
Cô đè vết thương nơi cẳng tay lần nữa, nhíu chân mày, thở sâu: “Anh biết câu trả lời đó không phải mà. Anh lừa tôi.”
“Mục đích của anh là gì? Tại sao anh biết trên lưng tôi có bản đồ?” Cô không khống chế được mà hỏi liền hai câu.
“Rất biết cách đặt vấn đề đấy bảo bối.” Cuối cùng hắn ta cũng đi vào chuyện chính: “Tôi muốn cô vẽ một bức tranh.”
Cái điều kiện gì thế này? Cô không nghe nhầm chứ?
Trương Ý Nhi trợn mắt: “Anh… thật?”
“Thật.”
“Vậy… chủ đề là gì?”
Hắn ta cười ngân dài một hồi mới cho cô biết: “Thân thể của Lạc Hồ Ưng.”
“Cái… cái gì cơ?”
Cô run sợ xác nhận: “Trần truồng?”
“Đương nhiên.”
Mẹ nó, có phải là muốn cô chết không, cô từng vẽ mẫu cho đàn ông nhưng mà những người đó đã là “mẫu” rồi nên cô không ngại gì, nhưng Lạc Hồ Ưng thì khác.
“Có phải anh biến thái quá rồi không?”
“Chỉ có cô mới dám nói trước mặt tôi như vậy? Cũng chỉ có cô mới dám đặt nhiều câu hỏi như vậy.”
“Vậy sao anh không giết tôi đi?” Trương Ý Nhi toát mồ hôi, vết thương bắt đầu hành rồi, cô sợ không lâu nữa sẽ lên sốt.
Hắn ta lắc đầu: “Cô còn có ích.”
“Tôi phải làm cách nào?” Cô mệt mỏi, yếu ớt dựa hẳn vào tường đá, mặc cho bàn tay mang găng của hắn ve vuốt trên khuôn mặt.
Hắn ta lắc lắc đầu: “Đây là chuyện của cô, tôi không tham dự vào.”
Đúng là ép người quá đáng, nhưng ít ra còn đỡ hơn nếu hắn ta bảo cô đi giết người hay làm mấy chuyện trái với luân thường đạo lý.
Tuy cái điều kiện kia biến thái thật, nhưng cô sẽ cố gắng vứt bỏ hình tượng, mặt dày vô liêm sĩ mà vẽ được thân thể của của Lạc Hồ Ưng.
“À… còn cái này…”
Hắn ta cảnh cáo: “Cô đang được voi đòi tiên.”
“Không phải… tôi chỉ là…” Trương Ý Nhi nhăn mặt nói gấp: “Đừng đọc vị não bộ của tôi được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.