Chương 42: Ăn quả nho không nhả vỏ nho (JQ).
Lưu Tam Tam
26/08/2015
“Ah, nói thật đi, cậu đã nói những gì với mẹ của tớ thế? Chúng ta nên bàn bạc để trả lời cho
chính xác, để tránh tình trạng nói chuyện không khớp nhau.” Hứa Tử Ngư
ngồi xếp chân bằng ở trên giường bên trái, tay cô cầm lấy một chùm nho
ăn, cô ăn say sưa rất ngon lành.
“Mình nói với mẹ cậu, là từ thời cấp ba mình đã thầm mến cậu, lúc học đại học mỗi lần mình từ nước ngoài trở về, cũng đều len lén đến trường học để nhìn cậu một chút, sau khi tốt nghiệp liền cố gắng tìm mọi cách để đến gần cậu. Nhưng mà cậu vẫn không yêu thích mình, gần đây mới có chút hy vọng theo đuổi cậu, nhưng hai ngày trước lại không cẩn thận làm cho cậu tức giận.” Tống Lương Thần nằm trên cái giường nhỏ, hai tay gối sau đầu, hai mắt nhìn lên nóc nhà bên giường phải, bởi vì chân của anh quá dài nên dư ra một khúc lớn. Hứa Tử Ngư rất lo lắng anh sẽ làm sập giường của cô mất.
“Ah. . . . . . Có phải từ trước đến nay cậu chưa từng nói dối qua phải không, nội dung như vậy thật không đáng tin, lỡ như mẹ mình mà hỏi thì mình biết trả lời như thế nào đây!”
“Mình không có nói dối!” Tống Lương Thần vô tội nói.
“Sao?” Hứa Tử Ngư kinh ngạc nhìn Tống Lương Thần, trong miệng đang ngậm một quả nho còn chưa có nhai, thiếu chút nữa đã trực tiếp nuốt xuống rồi.
“Ah. . . . . .” Tống Lương Thần nhìn dáng vẻ cùng bộ mặt ngơ ngác của cô, anh không nhịn được liền bật cười.
“Ah, làm mình sợ muốn chết.” Hứa Tử Ngư đưa tay đánh anh mấy cái, lại tiếp tục cúi đầu ăn nho: “Mình đâu có sức quyến rũ lớn như vậy chứ, lúc học cấp ba nhìn còn rất ngốc nghếch.”
“Đúng vậy đó.” Tống Lương Thần đồng tình gật đầu một cái: “Mình còn nhớ lớp 11 có làm thí nghiệm hóa học, cậu lại đem axít sun-phu-rit bắn lên mặt.”
“Đâu chỉ có vậy, sau khi bắn lên mặt, mình lại cuống cuồng dùng nước để rửa, kết quả lại còn tệ hại hơn, lúc đó mình sợ dung nhan của mình sẽ bị phá hủy mất.” Nói tới chỗ này Hứa Tử Ngư chợt nhớ ra: “Khi đó cũng may nhờ có cậu ngồi ở phía trước mình, bình tĩnh giúp mình xử lý và lau sạch, sau đó còn đưa mình đến phòng y tế, nếu như xử lý chậm một chút chắc sẽ bị phỏng một mảnh lớn rồi đó. Bây giờ vẫn còn có thể nhìn thấy vết sẹo của ax¬it đó.”
“Vậy sao?” Tống Lương Thần quay đầu nhìn cô: “Ở đâu thế?”
“Ở chỗ này, ở bên cạnh huyệt thái dương.” Hứa Tử Ngư duỗi tay ra vén tóc lên: “Thấy không?”
“Có sao?” Tống Lương Thần nhíu mắt nhìn một hồi rồi nói: “Không có mà.”
“Làm sao lại có thể chứ, ở đây này này.” Hứa Tử Ngư nhìn anh đang nghiêng người ở bên cạnh cô, đưa tay vén một mớ tóc lên xem. Khóe miệng của Tống Lương Thần vểnh lên, anh nhanh chóng nhỏm dậy, hôn lên vết sẹo đó một cái rồi nhanh chóng nằm trở về vị trí cũ, sau đó nói: “Ừ, thấy rồi, nhìn vết sẹo đó rất giống con bươm buớm.”
Tay của Hứa Tử Ngư đang cầm quả nho bị bất ngờ như vậy, lúc đầu sửng sốt sau đó một lát mới phản ứng được: “Tống Lương Thần, cậu . . . . . . Thôi, nể cậu năm đó đã cứu mình, cho nên coi như chúng ta huề nhau đi.”
“Thôi, mình hối hận rồi.” Tống Lương Thần suy nghĩ một chút rồi nói: “Cậu trả lại cho mình đi.” (Anh này ghê quá, còn biết lắc léo nữa chứ.)
“Trả cái gì chứ?”
“Thì cái hôn vừa nãy đó, mình thấy như vậy mà huề nhau thì thật quá không công bằng, cậu mau đem cái hôn đó trả lại cho mình đi.”
“Trả thế nào đây?” Hứa Tử Ngư nhìn anh nghiêng mặt chỉ chỉ vào cái miệng của chính mình, cô liền vội vàng lắc đầu nói: “Không trả đâu.”
“Nhưng ân tình lớn như vậy, một cái hôn thì không thể huề nhau được, cậu nói xem nên làm sao để trả ơn đây?” Tống Lương Thần buồn cười nằm ở chỗ đó, nhìn Hứa Tử Ngư nhíu mày, dùng đầu ngón tay trắng mịn mà xoa xoa quả nho màu tím, nhất thời cũng cảm thấy rất muốn ăn nho, vì vậy độ lượng mà nói: “Nếu không thì cậu đem chùm nho này cho mình ăn, chúng ta coi như huề nhau.”
“Ah, đơn giản như vậy thôi sao.” Hứa Tử Ngư vội vàng nhiệt tình đem chùm nho còn dư đưa hết cho anh: “Ừ, tất cả đều cho cậu đó, mình rất là hào phóng.”
“Vậy còn quả trong tay cậu thì sao?”
“Chùm nho này ngon như vậy, mình còn chưa ăn đủ nữa. Còn dư lại thì cho cậu rồi, còn mỗi một quả này thì cậu cho mình đi.” Hứa Tử Ngư nói xong vội vàng đem quả nho trong tay bỏ vào trong miệng, ngậm lấy quả nho mà nhìn anh.
“Không được, vừa rồi đã nói rồi mà, làm người căn bản là phải giữ chữ tín, tại sao cậu có thể nói chuyện mà không giữ lời chứ.” Tống Lương Thần vô cùng nghiêm túc nhìn cô, biểu tình này giống như bộ dạng lúc anh thảo luận với bên Thiên Độ vậy.
Hắc, sao lại nói chữ tín vào lúc này chứ. Hứa Tử Ngư ngậm quả nho trong miệng mà vẻ mặt đau khổ, giờ phút này tâm tình của cô . . . . . . Chính là ăn không được mà nhả ra cũng không xong đó.
Làm cô phải đấu tranh tư tưởng hết nửa ngày, cuối cùng cũng đem quả nho kia nhả vào trong lòng bàn tay, thở dài mà nói: “Ai da, từ lúc mang thai mình liền thích ăn trái cây chua chua ngọt ngọt rồi, chùm nho này là thành quả nhà mình dùng phân gà để vun trồng mà lớn lên, giờ mới có cơ hội ăn quả nho chua chua ngọt ngọt mà mình yêu thích nhất này, nhưng mà nếu phải báo đáp ân tình của cậu, thì đành cho cậu thôi.” Dứt lời, cô lưu luyến không muốn rời đành đưa đến trước mặt của Tống Lương Thần: “Mình là người rất biết giữ chữ tín, cậu cầm lấy mà ăn đi.”
Tống Lương Thần nhìn quả nho trong bàn tay trắng noãn của cô, khóe miệng giật giật nói: “Thôi, quả này thưởng cho cậu đó.”
“Vậy thì mình sẽ ăn ngay.” Hứa Tử Ngư cười nịnh, nhanh chóng bỏ quả nho vào trong miệng, trong lòng đang dương dương tự đắc, hả hê nghĩ: “Vớ vẩn, muốn đấu với tôi à.”
Nụ cười trên môi còn chưa phai, người nào đó mới vừa nãy vẫn còn đang nằm ở trên giường, tự nhiên người đó lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, tạo ra một loạt động tác, lao đến nâng mặt của cô lên rồi dán miệng vào môi cô, sau đó lấy lưỡi cạy cái miệng nhỏ nhắn của cô ra, sau đó dùng lưỡi lùa quả nho từ trong miệng của cô ra, lấy răng của mình cắn quả nho. Quả nho mọng nước nhất thời bắn ra bốn phía, mùi vị chua chua ngọt ngọt lập tức từ trong miệng anh tràn ra ngoài, hương vị đó từ trong miệng của hai người theo môi lưỡi quấn quít mà hòa vào nhau. Hứa Tử Ngư bị anh lừa rồi, sau đó kịp phản ứng: “Mặc kệ như thế nào, quả nho này phải là của bà.” Vì vậy liền bắt đầu anh dũng đoạt lại. Tống Lương Thần tự nhiên cũng trấn định dùng đầu lưỡi của mình đẩy quả nho ở trong miệng, để quả nho không ngừng di chuyển, đưa tới cửa miệng, đầu lưỡi kia cũng không ngừng đuổi theo, làm thế nào cũng không giành lại được. . . . . .
Người nào đó quên hết tất cả mọi chuyện, mất năm phút đồng hồ để ăn một quả nho lại thuận tiện dùng lưỡi lau hết mọi ngóc ngách trong khoang miệng của người ta, sau khi hôn Hứa Tử Ngư đến thất điên bát đảo, anh rất thỏa mãn, khóe miệng mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ: “Vớ vẩn, muốn đấu với tôi à.”
Hứa Tử Ngư giành quả nho bị thua thảm bại nên rưng rưng đi ra khỏi phòng, trong tay còn cầm lấy chùm nho của Tống Lương Thần “hào phóng” đưa cho cô. Trong lòng yên lặng ngâm một bài thơ cổ: “Thỏ đực chân phác sóc, thỏ cái mắt mê ly, đồng học vài chục năm, không biết đó là lưu manh”.
Mỗi lần ba của cô uống rượu xong cũng sẽ đi ngủ, điểm này Tống Lương Thần cũng giống như vậy, một mình anh uống một chai rưỡi rượu mạnh, lúc nãy miễn cưỡng lắm mới cùng cô náo loạn một chút đã mở mắt không nổi rồi, hiện tại liền ngủ say. Hứa Tử Ngư đã hoàn thành nhiệm vụ mà mẹ cô gi¬ao, bây giờ chạy đi báo cáo.
Mọi người đang ăn cơm tối, Hứa Tử Ngư đi vào tất cả mọi người đều ngừng lại, nhìn cô với ánh mắt giống như người ngoài hành tinh xuất hiện vậy.
“Ah, sao không đợi con cùng ăn cơm chứ!” Cô kéo cái ghế qua sau đó ngồi xuống, hôm nay lại có món trứng chiên cà chua mà cô thích nhất.
Em dâu nhìn cô một cái, mắt của cô ấy dừng ở trên môi của Hứa Tử Ngư một lúc sau đó lập tức cúi đầu ho khan một tiếng mà nói: “Vừa rồi em có đi gọi chị, nhưng khi đó chị đang bận.”
Ngay sau đó Hứa Tử Ngư mới hiểu ý của em dâu, mặt cô đỏ bừng chỉ ừ một tiếng, cúi đầu yên lặng gắp một miếng trứng mà ăn. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Sau khi ăn cơm xong, mẹ Hứa gọi cô vào phòng nói chuyện riêng, vừa vào đến bà liền hỏi: “Thành thực khai báo, con và Tống Lương Thần đã xảy ra chuyện gì?”
“Thì giống như anh ấy đã nói với mẹ vậy đó . . . . . .” Hứa Tử Ngư nhớ lại lời mà Tống Lương Thần vừa nói, phát hiện bản thân mình không có bàn kỹ kịch bản, giờ bổ sung thêm cũng rất khó nha.
“Ừ, hèn chi mẹ thấy cậu ta trông quen quen, lần đó lúc con học cấp ba bị bệnh, cậu ta có đến thôn của chúng ta để thăm con đó.” Mẹ Hứa tự nhiên nói, lúc này Hứa Tử Ngư mới thở phào nhẹ nhõm. Nguy hiểm thật, thì ra không phải là mẹ đang tra hỏi.
Chỉ là: “Mẹ, mẹ nói anh ấy đã đến đây lúc nào vậy?”
“Chính là lúc chân của con bị thương đó.”
“Thiệt hay giả vậy, là lần con đánh bóng chuyền khiến chân bị thương sao? Sao con không biết vậy?”
“Khi đó con ngủ như chết vậy, người ta ở trong phòng ngồi chờ hết hai giờ cũng không tỉnh. Mẹ nói đánh thức con dậy, nhưng người ta nói không nên quấy rầy con nghỉ ngơi. Khi đó còn là trời mưa nữa, không biết cậu ta làm cách nào mà tìm được đến đây. . . . . . Phải nói khi còn bé, dáng dấp của cậu ta rất là đẹp trai nha.” Ánh mắt của mẹ Hứa liền sáng lấp lánh.
“Có không? Sao con lại không cảm thấy.” Hứa Tử Ngư nhìn mẹ cô, sau đó đầu của cô bị mẹ vỗ cho một cái: “Có một người đàn ông tốt như vậy mà con còn không chịu yêu sớm, đúng là quá lãng phí đó!”
“Mẹ! Nếu con yêu sớm thì có thi lên được đại học sao?” Thời điểm bắt đầu học cấp ba, các bậc phụ huynh đều là thúc giục con cái của mình không được yêu sớm, ngược lại mẹ Hứa từ thời cô học cấp hai vẫn luôn nói cô không được vội vàng. Hứa Tử Ngư yên lặng suy nghĩ, cũng may năm đó cô bị áp lực quá nên vẫn không có yêu đương sớm, nếu không cô còn ngồi đây được sao a a a.
“Cũng đúng, nhưng cậu bé này thật sự đối với con rất tốt đó.” Mẹ Hứa nói: “Khi con ở trong trường học ngã gãy chân, chính là cậu ta cõng con đến bệnh viện! Đáng tiếc khi ba mẹ vừa đến bệnh viện thì cậu ta đã trở về trường rồi, ba mẹ còn chưa kịp nói lời cảm ơn nữa. Sau đó cậu ấy còn đến thôn của chúng ta để thăm con, khi đó mẹ liền cảm thấy cậu ấy có ý với con. Nhưng nhìn qua thì điều kiện của đứa bé đó quá tốt đi, mẹ nghĩ cậu ấy hẳn không thể nào coi trọng con nha. . . . . .”
“Mẹ!” Bà là mẹ ruột của mình sao? Mắt của Hứa Tử Ngư chứa nước mắt im lặng nghĩ: “Thật ra thì việc anh ấy cõng con đến bệnh viện cũng chính là thầy giáo nhờ anh ấy thôi.”
“Mẹ nghe bác sĩ nói, cậu ta cõng con đến bệnh viện, sau đó còn chạy lên chạy xuống để đóng tiền viện phí.” Mẹ Hứa dừng một chút: “Nếu là bạn học bình thường mà bị thương, thầy giáo yêu cầu cậu ta đưa đi bệnh viện, thì cậu ta có dùng quan hệ của gia đình mình không?”
“Quan hệ như thế nào?”
“Mẹ có nghe cậu nhóc cũng bị ngã gãy tay mà nằm cùng phòng với con nói, khi con được đưa vào bệnh viện tình hình rất là nguy hiểm, nếu như không cẩn thận sẽ để lại tàn tật. Cậu bé đưa con đến đã chạy ra ngoài gọi điện thoại, sau đó thì bên Viện Quốc Vụ điều một bác sĩ chuyên khoa chỉnh hình đến, mà vị bác sĩ đó chỉ chữa cho một mình con mà thôi.”
“Bác sĩ chuyên khoa lợi hại như vậy không phải là ba mẹ tìm cho con sao?”
“Khi ba mẹ đến bệnh viện thì bác sĩ cũng vừa bó chân lại cho con xong, với lại khi đó ba mẹ nào có bản lãnh lớn như vậy chứ.”
“Vậy sao. . . . . .” Hứa Tử Ngư gật đầu một cái, như có điều suy nghĩ.
“Mẹ nói cho con biết, một người tốt như vậy không dễ dàng mà tìm thấy đâu, con phải biết đủ đó.” Giọng nói của mẹ Hứa không tầm thường mà nói, một lần nữa Hứa Tử Ngư gật đầu: “Con biết rõ rồi, mẹ.”
“Mình nói với mẹ cậu, là từ thời cấp ba mình đã thầm mến cậu, lúc học đại học mỗi lần mình từ nước ngoài trở về, cũng đều len lén đến trường học để nhìn cậu một chút, sau khi tốt nghiệp liền cố gắng tìm mọi cách để đến gần cậu. Nhưng mà cậu vẫn không yêu thích mình, gần đây mới có chút hy vọng theo đuổi cậu, nhưng hai ngày trước lại không cẩn thận làm cho cậu tức giận.” Tống Lương Thần nằm trên cái giường nhỏ, hai tay gối sau đầu, hai mắt nhìn lên nóc nhà bên giường phải, bởi vì chân của anh quá dài nên dư ra một khúc lớn. Hứa Tử Ngư rất lo lắng anh sẽ làm sập giường của cô mất.
“Ah. . . . . . Có phải từ trước đến nay cậu chưa từng nói dối qua phải không, nội dung như vậy thật không đáng tin, lỡ như mẹ mình mà hỏi thì mình biết trả lời như thế nào đây!”
“Mình không có nói dối!” Tống Lương Thần vô tội nói.
“Sao?” Hứa Tử Ngư kinh ngạc nhìn Tống Lương Thần, trong miệng đang ngậm một quả nho còn chưa có nhai, thiếu chút nữa đã trực tiếp nuốt xuống rồi.
“Ah. . . . . .” Tống Lương Thần nhìn dáng vẻ cùng bộ mặt ngơ ngác của cô, anh không nhịn được liền bật cười.
“Ah, làm mình sợ muốn chết.” Hứa Tử Ngư đưa tay đánh anh mấy cái, lại tiếp tục cúi đầu ăn nho: “Mình đâu có sức quyến rũ lớn như vậy chứ, lúc học cấp ba nhìn còn rất ngốc nghếch.”
“Đúng vậy đó.” Tống Lương Thần đồng tình gật đầu một cái: “Mình còn nhớ lớp 11 có làm thí nghiệm hóa học, cậu lại đem axít sun-phu-rit bắn lên mặt.”
“Đâu chỉ có vậy, sau khi bắn lên mặt, mình lại cuống cuồng dùng nước để rửa, kết quả lại còn tệ hại hơn, lúc đó mình sợ dung nhan của mình sẽ bị phá hủy mất.” Nói tới chỗ này Hứa Tử Ngư chợt nhớ ra: “Khi đó cũng may nhờ có cậu ngồi ở phía trước mình, bình tĩnh giúp mình xử lý và lau sạch, sau đó còn đưa mình đến phòng y tế, nếu như xử lý chậm một chút chắc sẽ bị phỏng một mảnh lớn rồi đó. Bây giờ vẫn còn có thể nhìn thấy vết sẹo của ax¬it đó.”
“Vậy sao?” Tống Lương Thần quay đầu nhìn cô: “Ở đâu thế?”
“Ở chỗ này, ở bên cạnh huyệt thái dương.” Hứa Tử Ngư duỗi tay ra vén tóc lên: “Thấy không?”
“Có sao?” Tống Lương Thần nhíu mắt nhìn một hồi rồi nói: “Không có mà.”
“Làm sao lại có thể chứ, ở đây này này.” Hứa Tử Ngư nhìn anh đang nghiêng người ở bên cạnh cô, đưa tay vén một mớ tóc lên xem. Khóe miệng của Tống Lương Thần vểnh lên, anh nhanh chóng nhỏm dậy, hôn lên vết sẹo đó một cái rồi nhanh chóng nằm trở về vị trí cũ, sau đó nói: “Ừ, thấy rồi, nhìn vết sẹo đó rất giống con bươm buớm.”
Tay của Hứa Tử Ngư đang cầm quả nho bị bất ngờ như vậy, lúc đầu sửng sốt sau đó một lát mới phản ứng được: “Tống Lương Thần, cậu . . . . . . Thôi, nể cậu năm đó đã cứu mình, cho nên coi như chúng ta huề nhau đi.”
“Thôi, mình hối hận rồi.” Tống Lương Thần suy nghĩ một chút rồi nói: “Cậu trả lại cho mình đi.” (Anh này ghê quá, còn biết lắc léo nữa chứ.)
“Trả cái gì chứ?”
“Thì cái hôn vừa nãy đó, mình thấy như vậy mà huề nhau thì thật quá không công bằng, cậu mau đem cái hôn đó trả lại cho mình đi.”
“Trả thế nào đây?” Hứa Tử Ngư nhìn anh nghiêng mặt chỉ chỉ vào cái miệng của chính mình, cô liền vội vàng lắc đầu nói: “Không trả đâu.”
“Nhưng ân tình lớn như vậy, một cái hôn thì không thể huề nhau được, cậu nói xem nên làm sao để trả ơn đây?” Tống Lương Thần buồn cười nằm ở chỗ đó, nhìn Hứa Tử Ngư nhíu mày, dùng đầu ngón tay trắng mịn mà xoa xoa quả nho màu tím, nhất thời cũng cảm thấy rất muốn ăn nho, vì vậy độ lượng mà nói: “Nếu không thì cậu đem chùm nho này cho mình ăn, chúng ta coi như huề nhau.”
“Ah, đơn giản như vậy thôi sao.” Hứa Tử Ngư vội vàng nhiệt tình đem chùm nho còn dư đưa hết cho anh: “Ừ, tất cả đều cho cậu đó, mình rất là hào phóng.”
“Vậy còn quả trong tay cậu thì sao?”
“Chùm nho này ngon như vậy, mình còn chưa ăn đủ nữa. Còn dư lại thì cho cậu rồi, còn mỗi một quả này thì cậu cho mình đi.” Hứa Tử Ngư nói xong vội vàng đem quả nho trong tay bỏ vào trong miệng, ngậm lấy quả nho mà nhìn anh.
“Không được, vừa rồi đã nói rồi mà, làm người căn bản là phải giữ chữ tín, tại sao cậu có thể nói chuyện mà không giữ lời chứ.” Tống Lương Thần vô cùng nghiêm túc nhìn cô, biểu tình này giống như bộ dạng lúc anh thảo luận với bên Thiên Độ vậy.
Hắc, sao lại nói chữ tín vào lúc này chứ. Hứa Tử Ngư ngậm quả nho trong miệng mà vẻ mặt đau khổ, giờ phút này tâm tình của cô . . . . . . Chính là ăn không được mà nhả ra cũng không xong đó.
Làm cô phải đấu tranh tư tưởng hết nửa ngày, cuối cùng cũng đem quả nho kia nhả vào trong lòng bàn tay, thở dài mà nói: “Ai da, từ lúc mang thai mình liền thích ăn trái cây chua chua ngọt ngọt rồi, chùm nho này là thành quả nhà mình dùng phân gà để vun trồng mà lớn lên, giờ mới có cơ hội ăn quả nho chua chua ngọt ngọt mà mình yêu thích nhất này, nhưng mà nếu phải báo đáp ân tình của cậu, thì đành cho cậu thôi.” Dứt lời, cô lưu luyến không muốn rời đành đưa đến trước mặt của Tống Lương Thần: “Mình là người rất biết giữ chữ tín, cậu cầm lấy mà ăn đi.”
Tống Lương Thần nhìn quả nho trong bàn tay trắng noãn của cô, khóe miệng giật giật nói: “Thôi, quả này thưởng cho cậu đó.”
“Vậy thì mình sẽ ăn ngay.” Hứa Tử Ngư cười nịnh, nhanh chóng bỏ quả nho vào trong miệng, trong lòng đang dương dương tự đắc, hả hê nghĩ: “Vớ vẩn, muốn đấu với tôi à.”
Nụ cười trên môi còn chưa phai, người nào đó mới vừa nãy vẫn còn đang nằm ở trên giường, tự nhiên người đó lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, tạo ra một loạt động tác, lao đến nâng mặt của cô lên rồi dán miệng vào môi cô, sau đó lấy lưỡi cạy cái miệng nhỏ nhắn của cô ra, sau đó dùng lưỡi lùa quả nho từ trong miệng của cô ra, lấy răng của mình cắn quả nho. Quả nho mọng nước nhất thời bắn ra bốn phía, mùi vị chua chua ngọt ngọt lập tức từ trong miệng anh tràn ra ngoài, hương vị đó từ trong miệng của hai người theo môi lưỡi quấn quít mà hòa vào nhau. Hứa Tử Ngư bị anh lừa rồi, sau đó kịp phản ứng: “Mặc kệ như thế nào, quả nho này phải là của bà.” Vì vậy liền bắt đầu anh dũng đoạt lại. Tống Lương Thần tự nhiên cũng trấn định dùng đầu lưỡi của mình đẩy quả nho ở trong miệng, để quả nho không ngừng di chuyển, đưa tới cửa miệng, đầu lưỡi kia cũng không ngừng đuổi theo, làm thế nào cũng không giành lại được. . . . . .
Người nào đó quên hết tất cả mọi chuyện, mất năm phút đồng hồ để ăn một quả nho lại thuận tiện dùng lưỡi lau hết mọi ngóc ngách trong khoang miệng của người ta, sau khi hôn Hứa Tử Ngư đến thất điên bát đảo, anh rất thỏa mãn, khóe miệng mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ: “Vớ vẩn, muốn đấu với tôi à.”
Hứa Tử Ngư giành quả nho bị thua thảm bại nên rưng rưng đi ra khỏi phòng, trong tay còn cầm lấy chùm nho của Tống Lương Thần “hào phóng” đưa cho cô. Trong lòng yên lặng ngâm một bài thơ cổ: “Thỏ đực chân phác sóc, thỏ cái mắt mê ly, đồng học vài chục năm, không biết đó là lưu manh”.
Mỗi lần ba của cô uống rượu xong cũng sẽ đi ngủ, điểm này Tống Lương Thần cũng giống như vậy, một mình anh uống một chai rưỡi rượu mạnh, lúc nãy miễn cưỡng lắm mới cùng cô náo loạn một chút đã mở mắt không nổi rồi, hiện tại liền ngủ say. Hứa Tử Ngư đã hoàn thành nhiệm vụ mà mẹ cô gi¬ao, bây giờ chạy đi báo cáo.
Mọi người đang ăn cơm tối, Hứa Tử Ngư đi vào tất cả mọi người đều ngừng lại, nhìn cô với ánh mắt giống như người ngoài hành tinh xuất hiện vậy.
“Ah, sao không đợi con cùng ăn cơm chứ!” Cô kéo cái ghế qua sau đó ngồi xuống, hôm nay lại có món trứng chiên cà chua mà cô thích nhất.
Em dâu nhìn cô một cái, mắt của cô ấy dừng ở trên môi của Hứa Tử Ngư một lúc sau đó lập tức cúi đầu ho khan một tiếng mà nói: “Vừa rồi em có đi gọi chị, nhưng khi đó chị đang bận.”
Ngay sau đó Hứa Tử Ngư mới hiểu ý của em dâu, mặt cô đỏ bừng chỉ ừ một tiếng, cúi đầu yên lặng gắp một miếng trứng mà ăn. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Sau khi ăn cơm xong, mẹ Hứa gọi cô vào phòng nói chuyện riêng, vừa vào đến bà liền hỏi: “Thành thực khai báo, con và Tống Lương Thần đã xảy ra chuyện gì?”
“Thì giống như anh ấy đã nói với mẹ vậy đó . . . . . .” Hứa Tử Ngư nhớ lại lời mà Tống Lương Thần vừa nói, phát hiện bản thân mình không có bàn kỹ kịch bản, giờ bổ sung thêm cũng rất khó nha.
“Ừ, hèn chi mẹ thấy cậu ta trông quen quen, lần đó lúc con học cấp ba bị bệnh, cậu ta có đến thôn của chúng ta để thăm con đó.” Mẹ Hứa tự nhiên nói, lúc này Hứa Tử Ngư mới thở phào nhẹ nhõm. Nguy hiểm thật, thì ra không phải là mẹ đang tra hỏi.
Chỉ là: “Mẹ, mẹ nói anh ấy đã đến đây lúc nào vậy?”
“Chính là lúc chân của con bị thương đó.”
“Thiệt hay giả vậy, là lần con đánh bóng chuyền khiến chân bị thương sao? Sao con không biết vậy?”
“Khi đó con ngủ như chết vậy, người ta ở trong phòng ngồi chờ hết hai giờ cũng không tỉnh. Mẹ nói đánh thức con dậy, nhưng người ta nói không nên quấy rầy con nghỉ ngơi. Khi đó còn là trời mưa nữa, không biết cậu ta làm cách nào mà tìm được đến đây. . . . . . Phải nói khi còn bé, dáng dấp của cậu ta rất là đẹp trai nha.” Ánh mắt của mẹ Hứa liền sáng lấp lánh.
“Có không? Sao con lại không cảm thấy.” Hứa Tử Ngư nhìn mẹ cô, sau đó đầu của cô bị mẹ vỗ cho một cái: “Có một người đàn ông tốt như vậy mà con còn không chịu yêu sớm, đúng là quá lãng phí đó!”
“Mẹ! Nếu con yêu sớm thì có thi lên được đại học sao?” Thời điểm bắt đầu học cấp ba, các bậc phụ huynh đều là thúc giục con cái của mình không được yêu sớm, ngược lại mẹ Hứa từ thời cô học cấp hai vẫn luôn nói cô không được vội vàng. Hứa Tử Ngư yên lặng suy nghĩ, cũng may năm đó cô bị áp lực quá nên vẫn không có yêu đương sớm, nếu không cô còn ngồi đây được sao a a a.
“Cũng đúng, nhưng cậu bé này thật sự đối với con rất tốt đó.” Mẹ Hứa nói: “Khi con ở trong trường học ngã gãy chân, chính là cậu ta cõng con đến bệnh viện! Đáng tiếc khi ba mẹ vừa đến bệnh viện thì cậu ta đã trở về trường rồi, ba mẹ còn chưa kịp nói lời cảm ơn nữa. Sau đó cậu ấy còn đến thôn của chúng ta để thăm con, khi đó mẹ liền cảm thấy cậu ấy có ý với con. Nhưng nhìn qua thì điều kiện của đứa bé đó quá tốt đi, mẹ nghĩ cậu ấy hẳn không thể nào coi trọng con nha. . . . . .”
“Mẹ!” Bà là mẹ ruột của mình sao? Mắt của Hứa Tử Ngư chứa nước mắt im lặng nghĩ: “Thật ra thì việc anh ấy cõng con đến bệnh viện cũng chính là thầy giáo nhờ anh ấy thôi.”
“Mẹ nghe bác sĩ nói, cậu ta cõng con đến bệnh viện, sau đó còn chạy lên chạy xuống để đóng tiền viện phí.” Mẹ Hứa dừng một chút: “Nếu là bạn học bình thường mà bị thương, thầy giáo yêu cầu cậu ta đưa đi bệnh viện, thì cậu ta có dùng quan hệ của gia đình mình không?”
“Quan hệ như thế nào?”
“Mẹ có nghe cậu nhóc cũng bị ngã gãy tay mà nằm cùng phòng với con nói, khi con được đưa vào bệnh viện tình hình rất là nguy hiểm, nếu như không cẩn thận sẽ để lại tàn tật. Cậu bé đưa con đến đã chạy ra ngoài gọi điện thoại, sau đó thì bên Viện Quốc Vụ điều một bác sĩ chuyên khoa chỉnh hình đến, mà vị bác sĩ đó chỉ chữa cho một mình con mà thôi.”
“Bác sĩ chuyên khoa lợi hại như vậy không phải là ba mẹ tìm cho con sao?”
“Khi ba mẹ đến bệnh viện thì bác sĩ cũng vừa bó chân lại cho con xong, với lại khi đó ba mẹ nào có bản lãnh lớn như vậy chứ.”
“Vậy sao. . . . . .” Hứa Tử Ngư gật đầu một cái, như có điều suy nghĩ.
“Mẹ nói cho con biết, một người tốt như vậy không dễ dàng mà tìm thấy đâu, con phải biết đủ đó.” Giọng nói của mẹ Hứa không tầm thường mà nói, một lần nữa Hứa Tử Ngư gật đầu: “Con biết rõ rồi, mẹ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.