Chương 78: "Ngoại truyện về Tống Lương Thần": Bảo rằng chả có duyên đâu. (2)
Lưu Tam Tam
26/08/2015
Sau khi Tống Lương
Thần trở về Mĩ đi học lại mới nhớ tới dãy số mà Tiểu Trần đưa cho, cho
nên liền gọi lại chô cô ấy, anh chỉ nói là mình có chút chuyện gấp phải
trở về Mĩ sớm hơn dự định, chờ sau này có cơ hội lại mời cô dùng cơm.
Tiểu Trần cũng không nói gì thêm, bởi vì ngày hôm đó sau khi chào tạm
biệt Tống Lương Thần xong, cô cũng trốn một tiết Anh Văn Ngoại Thương,
lúc Tống Lương Thần nhìn vào trong phòng, Tiểu Trần cũng đang đứng ở
cuối hành lang lẳng lặng nhìn anh.
Đúng vậy, cô cũng biết ai đang ở bên trong đó, Hứa Tử Ngư cùng hot boy Thích Uy ở cùng một chỗ, toàn trường ai mà không biết ai mà không hiểu chứ. Cô biết Tống Lương Thần thích Hứa Tử Ngư, cô cũng biết Thích Uy là bạn tốt nhất của Tống Lương Thần, nhưng cô chỉ sợ Tống Lương Thần vẫn chưa biết chuyện này. Cho nên cô không dám nói cho anh biết.
Lúc Tống Lương Thần đi mà hồn bay phách lạc như vậy, căn bản cũng không có thấy cô đang đứng ở đại sảnh. Tiểu Trần vẫn tin tưởng người mình yêu là người đàn ông kiên cường, nhưng khi trông thấy hình dạng đó của anh khi bước ra khỏi đoàn nghệ thuật, thấy anh bước qua đám người đang cười nói vui vẻ, đi thẳng một mạch đến cổng trường, sau đó leo lên một chiếc taxi thì trái tim cô cảm thấy có chút đau lòng. Cô ở sau xe chiếc xe taxi vẫy vẫy tay, nhẹ giọng nói lời tạm biệt với Tống Lương Thần.
Nếu như được quay trở lại nửa năm trước khi Tống Lương Thần rời khỏi, thì Tiểu Trần tuyệt đối sẽ không tin mình sẽ đồng ý giúp đỡ Hứa Tử Ngư. Nhưng khi cô nhìn thấy sắc mặt của Thích Uy trở nên nhợt nhạt, cô có chút không biết nên cự tuyệt như thế nào: “Tuần sau tôi sẽ phải rời khỏi thành phố B để đi Anh chữa bệnh, tôi sợ Hứa Tử Ngư cứ như vậy mà không bình tĩnh lại được, cho nên chỉ có thể cầu xin cô. Tôi biết trước kia cô yêu Tống Lương Thần, cũng giống như tôi yêu Hứa Tử Ngư vậy, tôi cũng tin tưởng cô cùng suy nghĩ với tôi, trên thế gian này hai người bọn họ mới chính là một cặp trời sinh. Cô nói xem có đúng không?”
“Hai người bọn họ đều là người quan trọng nhất của tôi, một người là bạn tốt của tôi, còn người kia là người mà tôi yêu thích nhất, là tôi đã khiến cho bọn họ không hạnh phúc. Tôi biết trong trái tim của Tống Lương Thần mãi mãi chỉ có hình bóng của một người mà thôi, tuy hiện tại cậu ta điên cuồng lao đầu vào công việc, nhưng nhất định câu ta vẫn còn rất yêu Hứa Tử Ngư. Chuyện bây giờ tôi có thể làm là chỉ có thể để cho bọn họ bắt đầu lại một lần, hy vọng cô có thể giúp tôi.”
Toàn trường ai cũng đều ầm ĩ bàn luận chuyện bọn họ chia tay, Tiểu Trần cũng thấy Hứa Tử Ngư bị suy sụp tinh thần, có đôi khi cô cũng cảm thấy Thích Uy thật không nên làm như vậy. Nhưng khi nghĩ đến việc Thích Uy đứng ở trước mặt cô nói ra những lời như vậy, thì nước mắt của cô lại không nhịn được mà chảy xuống. Yêu không có gì là sai, chúng ta đều không có lỗi, chỉ là có một số sự việc chúng ta không có cách nào kháng cự lại cả.
Ngày hôm sau khi Thích Uy rời khỏi thành phố B, Tiểu Trần liền gửi một tin nhắn qua cho Tống Lương Thần: “Lương Thần, Tiểu Ngư đã chia tay với Thích Uy, gần đây tinh thần cô ấy rất sa sút. Tôi không liên lạc được với Bạch Hinh, cậu có số di động của cô ấy không?”
Thật không ngoài dự đoán của cô, Tống Lương Thần lập tức liền gọi điện thoại lại, hỏi cô là đã xảy ra chuyện gì, Tiểu Trần nói theo lời Thích Uy đã dặn trước, cô đem tình hình hiện tại của Hứa Tử Ngư sau đó thêm chút dầu chút mỡ vào mà nói cho anh nghe, từ chuyện học tập cho đến thân thể sau đó nói đến tình trạng tinh thần không ổn định, đại khái là nói nếu như không có thiên sứ xuất hiện đoán chừng cô ấy cũng sẽ không vượt qua cái tháng sáu này đâu … và… Đồng thời Tiểu Trần còn nói, nghe nói thầy Ngụy bên học viện nhân văn rất quý mến Hứa Tử Ngư, cũng nghe nói thầy Ngụy là bạn thân của cậu Tống Lương Thần, không biết chuyện này có thật hay không, nếu như anh và thầy Ngụy có thể giúp đỡ, có khả năng sẽ khích lệ được Hứa Tử Ngư, không chừng cô ấy sẽ khôi phục lại một chút lòng tin. Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Trần phát hiện toàn thân mình cũng đều toát mồ hôi, cô cũng đã tận lực giúp đỡ rồi, chuyện tiếp theo phải xem năng lực của bọn họ thôi.
Sau khi cúp điện thoại, Tống Lương Thần như mất hồn không nói lời nào, người bạn đang hợp tác làm ăn với anh ở bên cạnh liền hỏi thăm chuyện gì xảy ra với Tống Lương Thần.
“Một người bạn rất thân xảy ra chút chuyện, chuyện không tốt.” Tống Lương Thần dừng lại một chút rồi nói: “Tôi muốn lên đường về nước một chuyến, kế hoạch buôn bán sau khi quay trở lại tôi sẽ hoàn thành.”
Buổi tối ngày hôm sau, Tống Lương Thần lại đến trường đại học Kinh Mậu một lần nữa. Anh ở khách sạn đối diện với ký túc xá trường học của Hứa Tử Ngư, sau khi thu dọn hành lý xong xuôi anh liền vội vã đến địa điểm mà anh đã hẹn trước với Tiểu Trần.
Nhận lấy thời khóa biểu của Hứa Tử Ngư, Tống Lương Thần rất cảm kích nhìn Tiểu Trần: “Cậu cũng đừng cám ơn tôi làm gì, đại ân không lời cám ơn nào nói hết được.” Tiểu Trần nói: “Lương Thần, tôi cũng từng thích qua cậu, nhưng mà tôi cảm thấy, trên thế gian này Hứa Tử Ngư mới là người thích hợp nhất với cậu, cho nên tôi cũng đã tìm thấy nửa kia của tôi rồi.” Tiểu Trần nói sau đó hướng về phía cửa sổ mà vẫy tay, Tống Lương Thần quay đầu lại nhìn, thấy một nam sinh đeo mắt kính đang đứng ở ngoài cửa sổ, người đó đang cười híp mắt nhìn Tiểu Trần. Tiểu Trần nói: “Lương Thần, lần này tôi gọi cậu trở lại không biết có đúng hay không .”
“Tôi yêu cô ấy.” Tống Lương Thần quay đầu lại nói như vậy.
“Sao?”
“Tôi yêu Hứa Tử Ngư, cho dù cô ấy không yêu tôi, tôi cũng hy vọng cô ấy có một cuộc sống hạnh phúc.”
“Hiện tại cô ấy thật sự khiến cho người ta đau lòng nha.” Tiểu Trần nghe Tống Lương Thần nói như vậy, trong lòng có chút chua xót, cô khoát áo rồi đứng dậy nói: “Tôi cũng chỉ có thể giúp đến đây thôi, chúc cậu thành công. Tôi đi hẹn hò trước nha.”
“Cám ơn.”
Sau khi Tống Lương Thần tiễn Tiểu Trần đi thì anh liền gọi điện thoại cho cậu, hỏi số điện thoại của thầy Ngụy, sau đó liền điện thoại cho thầy Ngụy hẹn chiều hôm sau gặp mặt.
Sáng hôm sau anh đến khoa của Hứa Tử Ngư, đó là một tiết gồm bốn lớp cùng học, anh đặc biệt chọn vị trí ngồi ở góc khuất nhất trong lớp. Vốn đang lo lắng mình sẽ bị Hứa Tử Ngư phát hiện, nhưng lại không nghĩ rằng mình vô tình lại trêu hoa ghẹo nguyệt, hấp dẫn nguyên một đám nữ sinh ngồi ở bên cạnh. Đánh giá với học sinh trong nước, thì Tống Lương Thần anh đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp, hơn nữa bản thân lại đẹp trai như vậy, đương nhiên lực hút có thể còn hơn hẳn hot boy Thích Uy ấy chứ.
Mà Hứa Tử Ngư cũng không nhìn thấy anh, anh trơ mắt nhìn cô ôm hai cuốn sách, có chút thật thà đi sau mấy nữ sinh khác, cùng nhau đi đến chỗ ngồi còn trống.
Tống Lương Thần nhìn thấy bộ dáng bây giờ của Hứa Tử Ngư, cảm thấy rất đau lòng. Trong ấn tượng của anh đôi mắt của Hứa Tử Ngư luôn bừng cháy hy vọng, cho dù là lúc tức giận hay đau lòng thì vẫn đều là bừng bừng sức sống, nhưng bây giờ cô đã suy sụp hoàn toàn, mặc dù nụ cười vẫn còn trên mặt, nhưng nụ cười ấy chỉ là che giấu đi vết thương trong lòng cô mà thôi. Hai nữ sinh ngồi bên cạnh cũng đang chụm đầu ghé tai, nói Hứa Tử Ngư nghĩ cách mê hoặc Thích Uy, kết quả lại là bị hot boy đá. Những nữ sinh khác cũng nhao nhao gật đầu, trong mắt của các cô ấy cũng chỉ là món đồ mình không có được, thì cũng không bỏ lỡ cơ hội hả hê nhìn người khác không ăn được, bạn học cùng lớp của Hứa Tử Ngư có chút tức giận trợn mắt nhìn trừng mấy nữ sinh nhiều chuyện kia, ngay lập tức bọn họ cũng không nói nữa. Đợi đến khi mấy người đó xoay người lại, cô gái cầm đầu của xóm tám chuyện liền liên tiếng nói: “Bị đá rồi còn ghê gớm cái gì chứ.” Mấy bà tám tiếp tục chụm lại nói.
Tống Lương Thần thật muốn đứng dậy rời khỏi chỗ này, nhưng mà mấy bà tám kia ngồi vây xung quanh anh gắt gao như vậy, thầy giáo thì đang đứng trên bục giảng bài, muốn đi ra cũng đi không được. Tống Lương Thần lấy giấy viết ra ghi vài chữ, sau đó đem tờ giấy ấy gấp lại đưa cho cô gái đang thao thao bất tuyệt đó mà nói: “Ngại quá, tôi làm phiền cô một chút.”
“Àh? Có gì không?” Nữ sinh kia nhận lấy tờ giấy trong tay của Tống Lương Thần, trong lòng cũng rất kích động, người đàn ông đẹp trai này lại đưa giấy cho mình.
“Đúng vậy, ngại quá, tôi nghe nói cô quen Hứa Tử Ngư, làm phiền cô truyền cho người ở phía trước, nhờ người đó truyền tờ giấy này cho Hứa Tử Ngư có được không? Tôi đã mến cô ấy từ rất lâu rồi, rốt cuộc hiện tại cũng đã có cơ hội, cảm ơn sự nhắc nhở của cô.” Tống Lương Thần cười đến tao nhã lịch sự, lúc nói chuyện rất là khiêm tốn và lễ độ, nữ sinh kia có muốn phát bực cũng không thể bùng nổ, cuối cùng không thể không nén lòng đem tờ giấy truyền cho bạn học nữ ngồi ở trước mặt, còn cố dịu dàng nói: “Thư tình của trai đẹp, đưa cho Hứa Tử Ngư dùm.”
Lúc ấy Hứa Tử Ngư như không nghe thấy gì, cho nên khi Dương Lục Lục đưa tờ giấy, cô căn bản cũng chẳng thèm quan tâm, Dương Lục Lục nhìn thấy trên tờ giấy kia có ghi ba chữ Hứa Tử Ngư rất đẹp và bay bổng, không nhịn được nói với Hứa Tử Ngư: “Tiểu Ngư, cậu phải nghe mình nói, nghe nói lá thư này là của anh chàng đẹp trai ngồi ở phía sau đưa đó.”
Hứa Tử Ngư “ừh” một tiếng cũng không nói thêm câu nào nữa, Dương Lục Lục mở tờ giấy ra rồi nói: “Mình cược với cậu, nội dung lá thư này viết rất cảm động đó, chữ cũng rất đẹp nữa.”
Cô ấy thấy Hứa Tử Ngư không có phản ứng gì, tiếp tục nói: “Cậu có biết bên trong viết cái gì không? Mình đọc nha.”
“Hứa Tử Ngư, đôi mắt của em trong lòng anh như mặt biển không lặng sóng.” Dương Lục Lục nhìn Hứa Tử Ngư, thấy cô cúi đầu nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên cuốn sách chưa mở ra, cho nên Dương Lục Lục vội vàng để tờ giấy ấy xuống mà an ủi cô. Mà tờ giấy ấy —— Chính là lá thư tình đầu tiên mà Tống Lương Thần viết cho Hứa Tử Ngư, lá thư ấy cùng với giọt lệ kia bị kẹp trong quyển sách đó, cho đến hơn một năm sau khi tốt nghiệp Hứa Tử Ngư mới đọc được. Cô nhìn chữ trên lá thư có chút nghi ngờ, theo Dương Lục Lục nói người đó rất đẹp trai, nhưng chỉ gặp có một tiết học chung bốn lớp mà thôi, dáng dấp người đó đẹp siêu cấp giống như Chung Hán Lương vậy, khi đó nữ sinh bốn lớp cũng đều sôi trào.
“Kỳ lạ, dáng ấp giống Tống Lương Thần, chữ viết cũng giống Tống Lương Thần, chắc không phải là anh ta đâu.” Hứa Tử Ngư chần chờ suy nghĩ một chút, tự cười bản thân mình đã suy nghĩ quá nhiều, ngay sau đó gập sách lại cất vào trong rương, kể cả rất nhiều món đồ tạp nham khác của mình nữa, toàn bộ đều được chuyển về nhà của mình. Cho đến khi người bạn nhỏ Tống Thiên Thiên ra đời, thì tờ giấy kia vẫn còn nằm trong cái rương đó.
Mùa hè năm học đó, Tống Lương Thần đi theo Hứa Tử Ngư ở xa xa, sau khi thấy cô trở về túc xá anh mới trở về khách sạn tiếp tục viết kế hoạch buôn bán của mình. Đến xế chiều anh gặp thầy Ngụy, liền đem tình huống của Hứa Tử Ngư nói cho ông ấy biết.
Thầy Ngụy nghe xong, cũng trầm ngâm một chút, sau đó hỏi anh: “Tại sao cậu không tự mình đi nói?”
“Cô ấy rất bướng bỉnh, với lại cháu nghĩ cô ấy cũng không hy vọng quá nhiều bạn bè sẽ trông thấy bộ dạng này của cô ấy. Còn nữa, cháu nghe nói cô ấy rất sùng bái thầy, hy vọng thầy có thể giúp cô ấy.” Thầy Ngụy gật đầu rồi nói: “Tôi có thể giúp cô ấy, nhưng bây giờ chưa phải lúc.”
“Vậy thì lúc nào mới có thể?”
“Đợi đến khi cô ấy tự mình hiểu ra được bản thân mình không thể tiếp tục như vậy nữa.” Tống Lương Thần định hỏi như vậy có thể sẽ đợi quá lâu thì thấy thầy Ngụy nháy mắt bí mật, cuối cùng cũng là gật đầu tin tưởng.
Hứa Tử Ngư cứ im lặng như vậy 24 ngày, Tống Lương Thần cũng ở khách sạn chờ 24 ngày, mỗi ngày anh đều trông thấy cô đi ra từ cổng ký túc xá đi học, ăn cơm, uống nước, thấy cô trầm mặc trở trong phòng ký túc xá, thậm chí có đôi lúc may mắn thì anh có thể nhìn thấy cô ngồi ngân ngẩn trên giường thông qua ô cửa sổ. Buổi chiều của ngày thứ 24, Tống Lương Thần nhận được điện thoại của thầy Ngụy, ông ấy nói: “Tôi đã nói với cô ấy rồi, cô ấy là một đứa trẻ thông minh, có lẽ sẽ nhanh khá hơn thôi.”
Tống Lương Thần mở cửa sổ ra, thấy Hứa Tử Ngư từ xa đi tới, hai mắt đã khóc đến đỏ hoe, trong mắt của cô mặc dù vẫn còn có khổ sở, nhưng trong cái yên lặng như mặt hồ ấy rốt cuộc cũng đã có một chút sắc thái khác. Anh mỉm cười, tự nhủ trong lòng: “Đây mới chính là Hứa Tử Ngư mà anh quen biết.”
Sáng hôm sau, Tống Lương Thần đem toàn bộ bản kế hoạch buôn bán gửi cho Steven ở bên kia địa cầu trước, sau đó liền thu dọn hành lý chuẩn bị trở về Mĩ. Trước khi đi anh gọi điện thoại cảm ơn Tiểu Trần, Tiểu Trần rất kinh ngạc mà nói: “Cậu thật chưa có ý định thổ lộ với Hứa Tử Ngư sao?”
“Không, cậu ấy mới vừa khôi phục lại như cũ, mình không muốn cậu ấy chịu đựng thêm chuyện này nữa. Cậu ấy là chòm sao Thiên Xứng nên có chút tật xấu, cậu hiểu chứ, mọi việc cũng không nên gấp quá. Cơ sở tình yêu như vậy không tốt lắm.”
“Ha ha, không nghĩ tới cậu lại tin chuyện các chòm sao nha.”
“Mình không tin những chuyện chòm sao gì đâu, cũng chỉ là ám ảnh trong lòng mà thôi. Hiện tại trong lòng cậu ấy đã tiếp nhận quá nhiều tổn thương rồi, tốt nhất mình không nên nói thì hay hơn.”
“Vậy làm sao bây giờ? Cậu cứ như vậy mà đi sao?”
“Mình cũng không biết nữa, có lẽ chờ sau khi tốt nghiệp trở về nước, mình sẽ thổ lộ với cậu ấy.”
“Sao? Bọn tớ chờ tin vui của cậu.”
“Không thành vấn đề.”
“Ai, Tống Lương Thần, tớ thấy tớ có cảm hứng để viết nên một câu chuyện tình, cũng bởi vì cậu rồi.”
“Thiệt hay giả đây?”
“Thật, chờ tôi viết xong nhất định sẽ gởi cho cậu xem.”
(Ai da: vậy các bạn đã biết người viết cuốn tiểu thuyết có nội dung giống với cuộc tình của Hứa Tử Ngư và Tống Lương Thần, lấy bút danh là Nhĩ Đông là ai rồi chứ ------ Chính là Tiểu Trần đó hi hi.)
“Nói là phải giữ lời đó.”
Sau khi cúp máy, Tống Lương Thần liền trở về phòng của mình, vé máy bay của anh là 8 giờ tối bay. Tống Lương Thần kéo va ly hành lý ra, đi ngang cổng ký túc xá của Hứa Tử Ngư anh chợt đổi ý, nhìn vào đồng hồ đeo tay, mới có 5giờ chiều thôi, tự nhủ với lòng đứng ở đây chờ đến 6 giờ, nếu như Hứa Tử Ngư ra ngoài, bất luận như thế nào anh cũng sẽ thổ lộ với cô. Thời gian từng giây lặng lẽ trôi qua, anh ngây ngốc đứng đó, thu hút nhiều nữ sinh vây lại xem. Anh đang đứng ở đó nghĩ tới kỉ niệm lần đầu tiên gặp cô, nghĩ đến những kỉ niệm mà bọn họ đã cùng nhau trải qua, nghĩ tới tương lai sắp tới của bọn họ, nghĩ đi nghĩ lại chợt nghĩ thông suốt, anh không tin tưởng bản tính trẻ con của mình: “Tống Lương Thần ơi Tống Lương Thần, bản thân mày có biết hay không, hiện tại vẫn chưa phải lúc đâu.”
Tống Lương Thần kéo hành lý đi, đám nữ sinh cũng dạt qua hai bên nhường lối cho anh đi ra, anh từ từ bước đi về lại nước Mỹ. Mùa thu năm sau hoặc là lâu hơn một chút anh sẽ tốt nghiệp, khi đó nhất định anh sẽ trở về đây.
Ngày hôm đó 5 giờ 50 phút, Hứa Tử Ngư cùng Dương Lục Lục bưng khay cơm lấy cơm, lúc đó Tống Lương Thần mới vừa quẹo vào một khúc quanh, tay kéo hành lý biến mất khỏi cổng ký túc xá trước mắt đám nữ sinh đang lưu luyến không nỡ rời khỏi tầm mắt. (diepdiep: ai da một người vừa đi, người kia vừa đến. Ông trời quả thật là biết trêu ngươi.)
Tống Lương Thần vốn cho rằng mình rất nhanh sẽ lấy lại tư thái để theo đuổi người con gái kia, nhưng lại không ngờ rằng sau khi về Mỹ không bao lâu, liền được tin Thích Uy qua đời.
Đúng vậy, cô cũng biết ai đang ở bên trong đó, Hứa Tử Ngư cùng hot boy Thích Uy ở cùng một chỗ, toàn trường ai mà không biết ai mà không hiểu chứ. Cô biết Tống Lương Thần thích Hứa Tử Ngư, cô cũng biết Thích Uy là bạn tốt nhất của Tống Lương Thần, nhưng cô chỉ sợ Tống Lương Thần vẫn chưa biết chuyện này. Cho nên cô không dám nói cho anh biết.
Lúc Tống Lương Thần đi mà hồn bay phách lạc như vậy, căn bản cũng không có thấy cô đang đứng ở đại sảnh. Tiểu Trần vẫn tin tưởng người mình yêu là người đàn ông kiên cường, nhưng khi trông thấy hình dạng đó của anh khi bước ra khỏi đoàn nghệ thuật, thấy anh bước qua đám người đang cười nói vui vẻ, đi thẳng một mạch đến cổng trường, sau đó leo lên một chiếc taxi thì trái tim cô cảm thấy có chút đau lòng. Cô ở sau xe chiếc xe taxi vẫy vẫy tay, nhẹ giọng nói lời tạm biệt với Tống Lương Thần.
Nếu như được quay trở lại nửa năm trước khi Tống Lương Thần rời khỏi, thì Tiểu Trần tuyệt đối sẽ không tin mình sẽ đồng ý giúp đỡ Hứa Tử Ngư. Nhưng khi cô nhìn thấy sắc mặt của Thích Uy trở nên nhợt nhạt, cô có chút không biết nên cự tuyệt như thế nào: “Tuần sau tôi sẽ phải rời khỏi thành phố B để đi Anh chữa bệnh, tôi sợ Hứa Tử Ngư cứ như vậy mà không bình tĩnh lại được, cho nên chỉ có thể cầu xin cô. Tôi biết trước kia cô yêu Tống Lương Thần, cũng giống như tôi yêu Hứa Tử Ngư vậy, tôi cũng tin tưởng cô cùng suy nghĩ với tôi, trên thế gian này hai người bọn họ mới chính là một cặp trời sinh. Cô nói xem có đúng không?”
“Hai người bọn họ đều là người quan trọng nhất của tôi, một người là bạn tốt của tôi, còn người kia là người mà tôi yêu thích nhất, là tôi đã khiến cho bọn họ không hạnh phúc. Tôi biết trong trái tim của Tống Lương Thần mãi mãi chỉ có hình bóng của một người mà thôi, tuy hiện tại cậu ta điên cuồng lao đầu vào công việc, nhưng nhất định câu ta vẫn còn rất yêu Hứa Tử Ngư. Chuyện bây giờ tôi có thể làm là chỉ có thể để cho bọn họ bắt đầu lại một lần, hy vọng cô có thể giúp tôi.”
Toàn trường ai cũng đều ầm ĩ bàn luận chuyện bọn họ chia tay, Tiểu Trần cũng thấy Hứa Tử Ngư bị suy sụp tinh thần, có đôi khi cô cũng cảm thấy Thích Uy thật không nên làm như vậy. Nhưng khi nghĩ đến việc Thích Uy đứng ở trước mặt cô nói ra những lời như vậy, thì nước mắt của cô lại không nhịn được mà chảy xuống. Yêu không có gì là sai, chúng ta đều không có lỗi, chỉ là có một số sự việc chúng ta không có cách nào kháng cự lại cả.
Ngày hôm sau khi Thích Uy rời khỏi thành phố B, Tiểu Trần liền gửi một tin nhắn qua cho Tống Lương Thần: “Lương Thần, Tiểu Ngư đã chia tay với Thích Uy, gần đây tinh thần cô ấy rất sa sút. Tôi không liên lạc được với Bạch Hinh, cậu có số di động của cô ấy không?”
Thật không ngoài dự đoán của cô, Tống Lương Thần lập tức liền gọi điện thoại lại, hỏi cô là đã xảy ra chuyện gì, Tiểu Trần nói theo lời Thích Uy đã dặn trước, cô đem tình hình hiện tại của Hứa Tử Ngư sau đó thêm chút dầu chút mỡ vào mà nói cho anh nghe, từ chuyện học tập cho đến thân thể sau đó nói đến tình trạng tinh thần không ổn định, đại khái là nói nếu như không có thiên sứ xuất hiện đoán chừng cô ấy cũng sẽ không vượt qua cái tháng sáu này đâu … và… Đồng thời Tiểu Trần còn nói, nghe nói thầy Ngụy bên học viện nhân văn rất quý mến Hứa Tử Ngư, cũng nghe nói thầy Ngụy là bạn thân của cậu Tống Lương Thần, không biết chuyện này có thật hay không, nếu như anh và thầy Ngụy có thể giúp đỡ, có khả năng sẽ khích lệ được Hứa Tử Ngư, không chừng cô ấy sẽ khôi phục lại một chút lòng tin. Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Trần phát hiện toàn thân mình cũng đều toát mồ hôi, cô cũng đã tận lực giúp đỡ rồi, chuyện tiếp theo phải xem năng lực của bọn họ thôi.
Sau khi cúp điện thoại, Tống Lương Thần như mất hồn không nói lời nào, người bạn đang hợp tác làm ăn với anh ở bên cạnh liền hỏi thăm chuyện gì xảy ra với Tống Lương Thần.
“Một người bạn rất thân xảy ra chút chuyện, chuyện không tốt.” Tống Lương Thần dừng lại một chút rồi nói: “Tôi muốn lên đường về nước một chuyến, kế hoạch buôn bán sau khi quay trở lại tôi sẽ hoàn thành.”
Buổi tối ngày hôm sau, Tống Lương Thần lại đến trường đại học Kinh Mậu một lần nữa. Anh ở khách sạn đối diện với ký túc xá trường học của Hứa Tử Ngư, sau khi thu dọn hành lý xong xuôi anh liền vội vã đến địa điểm mà anh đã hẹn trước với Tiểu Trần.
Nhận lấy thời khóa biểu của Hứa Tử Ngư, Tống Lương Thần rất cảm kích nhìn Tiểu Trần: “Cậu cũng đừng cám ơn tôi làm gì, đại ân không lời cám ơn nào nói hết được.” Tiểu Trần nói: “Lương Thần, tôi cũng từng thích qua cậu, nhưng mà tôi cảm thấy, trên thế gian này Hứa Tử Ngư mới là người thích hợp nhất với cậu, cho nên tôi cũng đã tìm thấy nửa kia của tôi rồi.” Tiểu Trần nói sau đó hướng về phía cửa sổ mà vẫy tay, Tống Lương Thần quay đầu lại nhìn, thấy một nam sinh đeo mắt kính đang đứng ở ngoài cửa sổ, người đó đang cười híp mắt nhìn Tiểu Trần. Tiểu Trần nói: “Lương Thần, lần này tôi gọi cậu trở lại không biết có đúng hay không .”
“Tôi yêu cô ấy.” Tống Lương Thần quay đầu lại nói như vậy.
“Sao?”
“Tôi yêu Hứa Tử Ngư, cho dù cô ấy không yêu tôi, tôi cũng hy vọng cô ấy có một cuộc sống hạnh phúc.”
“Hiện tại cô ấy thật sự khiến cho người ta đau lòng nha.” Tiểu Trần nghe Tống Lương Thần nói như vậy, trong lòng có chút chua xót, cô khoát áo rồi đứng dậy nói: “Tôi cũng chỉ có thể giúp đến đây thôi, chúc cậu thành công. Tôi đi hẹn hò trước nha.”
“Cám ơn.”
Sau khi Tống Lương Thần tiễn Tiểu Trần đi thì anh liền gọi điện thoại cho cậu, hỏi số điện thoại của thầy Ngụy, sau đó liền điện thoại cho thầy Ngụy hẹn chiều hôm sau gặp mặt.
Sáng hôm sau anh đến khoa của Hứa Tử Ngư, đó là một tiết gồm bốn lớp cùng học, anh đặc biệt chọn vị trí ngồi ở góc khuất nhất trong lớp. Vốn đang lo lắng mình sẽ bị Hứa Tử Ngư phát hiện, nhưng lại không nghĩ rằng mình vô tình lại trêu hoa ghẹo nguyệt, hấp dẫn nguyên một đám nữ sinh ngồi ở bên cạnh. Đánh giá với học sinh trong nước, thì Tống Lương Thần anh đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp, hơn nữa bản thân lại đẹp trai như vậy, đương nhiên lực hút có thể còn hơn hẳn hot boy Thích Uy ấy chứ.
Mà Hứa Tử Ngư cũng không nhìn thấy anh, anh trơ mắt nhìn cô ôm hai cuốn sách, có chút thật thà đi sau mấy nữ sinh khác, cùng nhau đi đến chỗ ngồi còn trống.
Tống Lương Thần nhìn thấy bộ dáng bây giờ của Hứa Tử Ngư, cảm thấy rất đau lòng. Trong ấn tượng của anh đôi mắt của Hứa Tử Ngư luôn bừng cháy hy vọng, cho dù là lúc tức giận hay đau lòng thì vẫn đều là bừng bừng sức sống, nhưng bây giờ cô đã suy sụp hoàn toàn, mặc dù nụ cười vẫn còn trên mặt, nhưng nụ cười ấy chỉ là che giấu đi vết thương trong lòng cô mà thôi. Hai nữ sinh ngồi bên cạnh cũng đang chụm đầu ghé tai, nói Hứa Tử Ngư nghĩ cách mê hoặc Thích Uy, kết quả lại là bị hot boy đá. Những nữ sinh khác cũng nhao nhao gật đầu, trong mắt của các cô ấy cũng chỉ là món đồ mình không có được, thì cũng không bỏ lỡ cơ hội hả hê nhìn người khác không ăn được, bạn học cùng lớp của Hứa Tử Ngư có chút tức giận trợn mắt nhìn trừng mấy nữ sinh nhiều chuyện kia, ngay lập tức bọn họ cũng không nói nữa. Đợi đến khi mấy người đó xoay người lại, cô gái cầm đầu của xóm tám chuyện liền liên tiếng nói: “Bị đá rồi còn ghê gớm cái gì chứ.” Mấy bà tám tiếp tục chụm lại nói.
Tống Lương Thần thật muốn đứng dậy rời khỏi chỗ này, nhưng mà mấy bà tám kia ngồi vây xung quanh anh gắt gao như vậy, thầy giáo thì đang đứng trên bục giảng bài, muốn đi ra cũng đi không được. Tống Lương Thần lấy giấy viết ra ghi vài chữ, sau đó đem tờ giấy ấy gấp lại đưa cho cô gái đang thao thao bất tuyệt đó mà nói: “Ngại quá, tôi làm phiền cô một chút.”
“Àh? Có gì không?” Nữ sinh kia nhận lấy tờ giấy trong tay của Tống Lương Thần, trong lòng cũng rất kích động, người đàn ông đẹp trai này lại đưa giấy cho mình.
“Đúng vậy, ngại quá, tôi nghe nói cô quen Hứa Tử Ngư, làm phiền cô truyền cho người ở phía trước, nhờ người đó truyền tờ giấy này cho Hứa Tử Ngư có được không? Tôi đã mến cô ấy từ rất lâu rồi, rốt cuộc hiện tại cũng đã có cơ hội, cảm ơn sự nhắc nhở của cô.” Tống Lương Thần cười đến tao nhã lịch sự, lúc nói chuyện rất là khiêm tốn và lễ độ, nữ sinh kia có muốn phát bực cũng không thể bùng nổ, cuối cùng không thể không nén lòng đem tờ giấy truyền cho bạn học nữ ngồi ở trước mặt, còn cố dịu dàng nói: “Thư tình của trai đẹp, đưa cho Hứa Tử Ngư dùm.”
Lúc ấy Hứa Tử Ngư như không nghe thấy gì, cho nên khi Dương Lục Lục đưa tờ giấy, cô căn bản cũng chẳng thèm quan tâm, Dương Lục Lục nhìn thấy trên tờ giấy kia có ghi ba chữ Hứa Tử Ngư rất đẹp và bay bổng, không nhịn được nói với Hứa Tử Ngư: “Tiểu Ngư, cậu phải nghe mình nói, nghe nói lá thư này là của anh chàng đẹp trai ngồi ở phía sau đưa đó.”
Hứa Tử Ngư “ừh” một tiếng cũng không nói thêm câu nào nữa, Dương Lục Lục mở tờ giấy ra rồi nói: “Mình cược với cậu, nội dung lá thư này viết rất cảm động đó, chữ cũng rất đẹp nữa.”
Cô ấy thấy Hứa Tử Ngư không có phản ứng gì, tiếp tục nói: “Cậu có biết bên trong viết cái gì không? Mình đọc nha.”
“Hứa Tử Ngư, đôi mắt của em trong lòng anh như mặt biển không lặng sóng.” Dương Lục Lục nhìn Hứa Tử Ngư, thấy cô cúi đầu nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên cuốn sách chưa mở ra, cho nên Dương Lục Lục vội vàng để tờ giấy ấy xuống mà an ủi cô. Mà tờ giấy ấy —— Chính là lá thư tình đầu tiên mà Tống Lương Thần viết cho Hứa Tử Ngư, lá thư ấy cùng với giọt lệ kia bị kẹp trong quyển sách đó, cho đến hơn một năm sau khi tốt nghiệp Hứa Tử Ngư mới đọc được. Cô nhìn chữ trên lá thư có chút nghi ngờ, theo Dương Lục Lục nói người đó rất đẹp trai, nhưng chỉ gặp có một tiết học chung bốn lớp mà thôi, dáng dấp người đó đẹp siêu cấp giống như Chung Hán Lương vậy, khi đó nữ sinh bốn lớp cũng đều sôi trào.
“Kỳ lạ, dáng ấp giống Tống Lương Thần, chữ viết cũng giống Tống Lương Thần, chắc không phải là anh ta đâu.” Hứa Tử Ngư chần chờ suy nghĩ một chút, tự cười bản thân mình đã suy nghĩ quá nhiều, ngay sau đó gập sách lại cất vào trong rương, kể cả rất nhiều món đồ tạp nham khác của mình nữa, toàn bộ đều được chuyển về nhà của mình. Cho đến khi người bạn nhỏ Tống Thiên Thiên ra đời, thì tờ giấy kia vẫn còn nằm trong cái rương đó.
Mùa hè năm học đó, Tống Lương Thần đi theo Hứa Tử Ngư ở xa xa, sau khi thấy cô trở về túc xá anh mới trở về khách sạn tiếp tục viết kế hoạch buôn bán của mình. Đến xế chiều anh gặp thầy Ngụy, liền đem tình huống của Hứa Tử Ngư nói cho ông ấy biết.
Thầy Ngụy nghe xong, cũng trầm ngâm một chút, sau đó hỏi anh: “Tại sao cậu không tự mình đi nói?”
“Cô ấy rất bướng bỉnh, với lại cháu nghĩ cô ấy cũng không hy vọng quá nhiều bạn bè sẽ trông thấy bộ dạng này của cô ấy. Còn nữa, cháu nghe nói cô ấy rất sùng bái thầy, hy vọng thầy có thể giúp cô ấy.” Thầy Ngụy gật đầu rồi nói: “Tôi có thể giúp cô ấy, nhưng bây giờ chưa phải lúc.”
“Vậy thì lúc nào mới có thể?”
“Đợi đến khi cô ấy tự mình hiểu ra được bản thân mình không thể tiếp tục như vậy nữa.” Tống Lương Thần định hỏi như vậy có thể sẽ đợi quá lâu thì thấy thầy Ngụy nháy mắt bí mật, cuối cùng cũng là gật đầu tin tưởng.
Hứa Tử Ngư cứ im lặng như vậy 24 ngày, Tống Lương Thần cũng ở khách sạn chờ 24 ngày, mỗi ngày anh đều trông thấy cô đi ra từ cổng ký túc xá đi học, ăn cơm, uống nước, thấy cô trầm mặc trở trong phòng ký túc xá, thậm chí có đôi lúc may mắn thì anh có thể nhìn thấy cô ngồi ngân ngẩn trên giường thông qua ô cửa sổ. Buổi chiều của ngày thứ 24, Tống Lương Thần nhận được điện thoại của thầy Ngụy, ông ấy nói: “Tôi đã nói với cô ấy rồi, cô ấy là một đứa trẻ thông minh, có lẽ sẽ nhanh khá hơn thôi.”
Tống Lương Thần mở cửa sổ ra, thấy Hứa Tử Ngư từ xa đi tới, hai mắt đã khóc đến đỏ hoe, trong mắt của cô mặc dù vẫn còn có khổ sở, nhưng trong cái yên lặng như mặt hồ ấy rốt cuộc cũng đã có một chút sắc thái khác. Anh mỉm cười, tự nhủ trong lòng: “Đây mới chính là Hứa Tử Ngư mà anh quen biết.”
Sáng hôm sau, Tống Lương Thần đem toàn bộ bản kế hoạch buôn bán gửi cho Steven ở bên kia địa cầu trước, sau đó liền thu dọn hành lý chuẩn bị trở về Mĩ. Trước khi đi anh gọi điện thoại cảm ơn Tiểu Trần, Tiểu Trần rất kinh ngạc mà nói: “Cậu thật chưa có ý định thổ lộ với Hứa Tử Ngư sao?”
“Không, cậu ấy mới vừa khôi phục lại như cũ, mình không muốn cậu ấy chịu đựng thêm chuyện này nữa. Cậu ấy là chòm sao Thiên Xứng nên có chút tật xấu, cậu hiểu chứ, mọi việc cũng không nên gấp quá. Cơ sở tình yêu như vậy không tốt lắm.”
“Ha ha, không nghĩ tới cậu lại tin chuyện các chòm sao nha.”
“Mình không tin những chuyện chòm sao gì đâu, cũng chỉ là ám ảnh trong lòng mà thôi. Hiện tại trong lòng cậu ấy đã tiếp nhận quá nhiều tổn thương rồi, tốt nhất mình không nên nói thì hay hơn.”
“Vậy làm sao bây giờ? Cậu cứ như vậy mà đi sao?”
“Mình cũng không biết nữa, có lẽ chờ sau khi tốt nghiệp trở về nước, mình sẽ thổ lộ với cậu ấy.”
“Sao? Bọn tớ chờ tin vui của cậu.”
“Không thành vấn đề.”
“Ai, Tống Lương Thần, tớ thấy tớ có cảm hứng để viết nên một câu chuyện tình, cũng bởi vì cậu rồi.”
“Thiệt hay giả đây?”
“Thật, chờ tôi viết xong nhất định sẽ gởi cho cậu xem.”
(Ai da: vậy các bạn đã biết người viết cuốn tiểu thuyết có nội dung giống với cuộc tình của Hứa Tử Ngư và Tống Lương Thần, lấy bút danh là Nhĩ Đông là ai rồi chứ ------ Chính là Tiểu Trần đó hi hi.)
“Nói là phải giữ lời đó.”
Sau khi cúp máy, Tống Lương Thần liền trở về phòng của mình, vé máy bay của anh là 8 giờ tối bay. Tống Lương Thần kéo va ly hành lý ra, đi ngang cổng ký túc xá của Hứa Tử Ngư anh chợt đổi ý, nhìn vào đồng hồ đeo tay, mới có 5giờ chiều thôi, tự nhủ với lòng đứng ở đây chờ đến 6 giờ, nếu như Hứa Tử Ngư ra ngoài, bất luận như thế nào anh cũng sẽ thổ lộ với cô. Thời gian từng giây lặng lẽ trôi qua, anh ngây ngốc đứng đó, thu hút nhiều nữ sinh vây lại xem. Anh đang đứng ở đó nghĩ tới kỉ niệm lần đầu tiên gặp cô, nghĩ đến những kỉ niệm mà bọn họ đã cùng nhau trải qua, nghĩ tới tương lai sắp tới của bọn họ, nghĩ đi nghĩ lại chợt nghĩ thông suốt, anh không tin tưởng bản tính trẻ con của mình: “Tống Lương Thần ơi Tống Lương Thần, bản thân mày có biết hay không, hiện tại vẫn chưa phải lúc đâu.”
Tống Lương Thần kéo hành lý đi, đám nữ sinh cũng dạt qua hai bên nhường lối cho anh đi ra, anh từ từ bước đi về lại nước Mỹ. Mùa thu năm sau hoặc là lâu hơn một chút anh sẽ tốt nghiệp, khi đó nhất định anh sẽ trở về đây.
Ngày hôm đó 5 giờ 50 phút, Hứa Tử Ngư cùng Dương Lục Lục bưng khay cơm lấy cơm, lúc đó Tống Lương Thần mới vừa quẹo vào một khúc quanh, tay kéo hành lý biến mất khỏi cổng ký túc xá trước mắt đám nữ sinh đang lưu luyến không nỡ rời khỏi tầm mắt. (diepdiep: ai da một người vừa đi, người kia vừa đến. Ông trời quả thật là biết trêu ngươi.)
Tống Lương Thần vốn cho rằng mình rất nhanh sẽ lấy lại tư thái để theo đuổi người con gái kia, nhưng lại không ngờ rằng sau khi về Mỹ không bao lâu, liền được tin Thích Uy qua đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.