Chương 80: "Ngoại truyện về Tống Lương Thần": Bảo rằng chả có duyên đâu. (2)
Lưu Tam Tam
26/08/2015
“Xá?” Tống Lương Thần cầm trong tay hợp đồng, giương mắt nhìn bạn tốt đang lười biếng tựa vào ghế sa-lon.
“Lề mề.” Thạch Lỗi ngáp một cái, nói: “Lần này các cậu đánh giá quá lâu rồi đấy, ngàn vạn lần đừng có làm trì hoãn đến việc xuất phát của tớ.”
“Cái tên nhóc này, cậu tân tân khổ khổ mới thành lập được công ty cho nên vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.” Tống Lương Thần bày ra vẻ mặt phớt tỉnh nghiêng người nói: “Những chuyên gia đánh giá này của công ty tớ vô cùng chuyên nghiệp, làm thu mua tớ cũng rất coi trọng bối cảnh trước đây của công ty cậu, nhưng mà làm bạn bè, tớ vẫn muốn xác nhận một chút, cậu thật sự muốn đem công ty mà mình tay trắng gây dựng lên bán đi sao? Nếu cậu muốn đi du lịch vòng quanh thế giới thì cũng không tốn nhiều thời gian, hơn nữa tuyệt đối có thể điều hành từ xa mà.”
“Ha ha ha. . . . . .” Thạch Lỗi đứng dậy vỗ vỗ vào bả vai của Tống Lương Thần, nói: “Người anh em, nhiều năm như vậy không thấy, cậu vẫn nghĩa khí như vậy! Nói đi nói lại, tớ cũng chỉ vì điểm này của cậu, nên nếu gi¬ao cho người khác tớ cũng không yên lòng. Công việc tất nhiên là quan trọng, nhưng trên cõi đời này còn có những chuyện so với công việc còn quan trọng hơn, dĩ nhiên, cái này cũng chỉ có thể hiểu mà không thể nói bằng lời.” Thạch Lỗi cà lơ phất phơ lần nữa cuộn mình trên ghế so¬fa, trong đầu thoáng qua một cặp mắt giảo hoạt xinh đẹp.
Công ty này, là do cậu tay trắng rồi gây dựng được đến trình độ như hiện tại, nói không quan tâm là giả. Thời điểm sáng lập cậu và mấy bạn bè hầu như đem tất cả thời gian đều dùng ném vào đây, ngay cả trang web khiến cậu kiêu ngạo cũng làm cho cậu nhiều phen chân vắt lên cổ, thời điểm trang hoàng lại căn phòng này, giữa hai năm cơ hồ hơn phân nửa cũng ở nơi này. Cũng bởi như thế, mới có thể khiến cho cô ấy quá thất vọng mà rời đi, chỉ là, sau này sẽ không như thế nữa.
Thạch Lỗi chợt nghĩ đến cái gì, cầm bản ghi chép thông tin cá nhân lên, mở ra một trang thông tin đẩy tới trước mặt Tống Lương Thần: “Ừ, đây chính là trang quản trị, đây là blog của công ty, trang của bạn học của cậu.”
May là sự nhẫn nại của Tống Lương Thần đã luyện đến có thể chống đỡ với tường lửa, nhưng trong tâm vẫn không nhịn được co rút một cái. Trên Blog là một tấm ảnh tươi cười của Hứa Tử Ngư, trong ánh mắt ít đi cái tính không tim không phổi, nhiều hơn một phần trầm ổn theo thời gian thấm vào, cô trưởng thành nhiều như vậy. Nếu như có thể lựa chọn, Tống Lương Thần tình nguyện muốn thấy bộ dạng của cô ngày trước, nhưng năm tháng như nước, ai có thể tránh được sự gột rửa của nó đây? Những năm này, cuối cùng anh cũng không chăm sóc tốt cho cô.
“Thạch Lỗi, cảm ơn cậu.” Chỉ trong chốc lát Tống Lương Thần liền ngẩng đầu lên, lúc nói chuyện còn trịnh trọng hơn so với lúc nói chuyện về hợp đồng. Thạch Lỗi cười ha hả gật đầu một cái, thừa dịp cháy nhà hôi của nói: “Nếu muốn cảm ơn tớ. . . . thì sau khi thu mua công ty rồi giúp tớ đem chuyện Baidu giải quyết đi.”
Tống Lương Thần dở khóc dở cười, người anh em này của anh có mấy phương diện luôn rất kỳ quái.
Thời điểm hợp đồng được ký kết, Tống Lương Thần bắt Thạch Lỗi để lại 1% cổ phần, tuy so với 70. 5% hoàn toàn không phải là một cấp bậc, nhưng dầu gì cũng là một cổ đông nhỏ, trong tương lai công ty phát triển thế nào không thể tiên đoán trước được, nhưng trong này vẫn phải có một phần của cậu ta.
Sau khi hợp đồng được ký xong, Tống Lương Thần và Thạch Lỗi ước định sẽ công bố vào cuối tháng tư, lý do công khai là vì văn phòng đại diện trong nước chính thức đi vào hoạt động, sẽ đãi tiệc rượu, thông qua đó sẽ làm tăng thêm uy tín về tài chính của công ty và giá trị cổ phiếu của trang web, trên thực tế chỉ có Tống Lương Thần biết, anh và An Hinh đã hẹn với nhau tháng Ba sẽ gặp nhau ở Châu Âu, sau khi trở về, anh sẽ chuẩn bị đem chuyện Thích Uy nói cho Hứa Tử Ngư.
Lúc nhận được điện thoại của Bạch Hinh, Tống Lương Thần cảm thấy hơi ngoài ý muốn. Kể từ khi Tống Lương Thần tốt nghiệp bọn họ cũng không hay liên lạc với nhau, nhiều lắm là nghe người khác nhắc tới đối phương. Bạch Hinh ngược lại lại sáng sủa hơn rất nhiều so với hồi học đại học, cô nói: “Lớp trưởng, chúng tôi đang đợi cậu tổ chức hoạt động đấy, lúc cậu không có trong nước tất cả mọi người đều không có tụ tập đâu.” Tống Lương Thần ở bên này điện thoại vẫn còn đang xem báo, theo lời cô cũng nói đôi câu, Bạch Hinh chợt nói: “Tiểu Ngư hai ngày trước còn nói thầm, rằng mấy năm rồi cũng không thấy mặt cậu đấy.”
Tống Lương Thần cảm thấy có một cỗ nhiệt lưu oanh tưới xuống đầu anh, lập tức buông tờ báo trong tay ngồi thẳng người, nói: “Vậy sao?” Bạch Hinh nở nụ cười hắc hắc, Tống Lương Thần xoay chiếc bút máy trên tay mấy vòng, nhìn chiếc bút đen bóng trên ngón tay chuyển thành một vòng sáng, tận lực dùng thanh âm tự nhiên nhất nói: “Thật lâu không có liên lạc, tất cả mọi người ra sao rồi?”
Hỏi xong mới biết mình buồn cười như thế nào, đáy lòng thở dài đem bút máy đặt lên bàn, gặp phải những chuyện liên quan đến Hứa Tử Ngư, anh vẫn luôn không bình tĩnh
Bạch Hinh nói cho anh biết mã số QQ của lớp, thời điểm ăn trưa anh đăng nhập vào, một đám người trong đó kích động lên tiếng: “Lớp trưởng, cuối cùng cậu cũng xuất hiện rồi.”, “Lương Thần, cậu thật là bận rộn.”, “Có cua được cô gái Tây nào không?”, “Còn tưởng rằng cậu đã quên mất bọn tớ rồi chứ?” Tống Lương Thần liên tục không ngừng nhất nhất đáp lại.
Đối với những bạn học lớp 12 này mà nói, vị lớp trưởng Tống Lương Thần gợi lại trong thâm tâm mỗi người là những chuyện có ý nghĩa bất đồng. Năm bọn họ học lớp 11 ấy, vợ của thầy chủ nhiệm bị mắc bệnh ung thư, thầy Vương chủ nhiệm lớp không thể theo bọn họ được, vốn định báo cáo với ban giám hiệu nhà trường đổi một giáo viên chủ nhiệm khác, nhưng sau khi Tống Lương Thần và mấy cán bộ lớp thương lượng với nhau thì ngăn chuyện này lại. Tiền lương của thầy và vợ đều không cao, tiền trị bệnh lại tốn nhiều, khoản tiền thưởng của việc làm chủ nhiệm lớp đối với thầy mà nói rất quan trọng. Mà thầy Vương lại là một người không câu nệ, người mập mập lùn lùn, lúc cười trông giống như phật Di Lặc, mà đoạn thời gian đó bộ dáng cũng thay đổi, thật may là những bạn học trong lớp cũng không quá hỗn loạn.
Giáo dục hồi đó cái gì cũng dựa vào một chữ “Phân”. Đến học kỳ hai của lớp mười một, tất cả những cuộc thanh tra của trường đều dựa trên sự đánh giá về kết quả học tập của học sinh. Từ trước tới nay uy tín của Tống Lương Thần trong hội học sinh luôn rất tốt, lại thêm anh rất có năng lực quản lý, từ nhỏ đã được ông ngoại dạy dỗ nên mưa dầm thấm đất, thỉnh thoảng thay thế chủ nhiệm lớp và ban lãnh đạo lớp cũng không vấn đề gì. Thời điểm tốt nghiệp cấp ba, ban Hai đứng thứ nhất trong tất cả các lớp cùng khối, thầy giáo cũng được tiền thưởng. Mặc dù Tống Lương Thần còn chưa kịp cùng các bạn học ăn mừng tốt nghiệp, nhưng trong lòng mọi người đều rất cảm kích đối với anh.
Ngày tụ hội hẹn là chủ nhật, mười mấy người hẹn nhau ở một quán cơm tương đối lớn bên cạnh trường cấp ba. Lúc học cấp ba ai nấy cũng đều cảm thấy mình là một đứa bé, nhất là những người như Hứa Tử Ngư từ nơi khác chuyển tới học, cho nên trong trí nhớ luôn có một phần tưởng niệm đối với những mỹ vị của nơi này.
Lúc Hứa Tử Ngư tới, tất cả mọi người đã đến đủ, một nhóm người cười nói ầm ĩ đòi phạt 3 ly rượu, Hứa Tử Ngư để đồ xuống bên cạnh đùa bỡn, miệng lưỡi bắt đầu hoạt động: “Em mới chạy từ quê lên, các vị đại ca đại tỷ tha cho em đi, chỉ vì muốn gặp mọi người mà phải chạy cũng mau tắt thở rồi.”
Bạn cùng ký túc xá Từ Lệ cười gian hai tiếng: “Trước đừng nói cái này nữa, mọi người có phát hiện không đây, trong này đã có hai người có thể bị phạt rồi mà.”
Hứa Tử Ngư lúc này mới phát hiện ra mình đang ngồi cạnh một người có khí thế cường đại là Tống Lương Thần, vội vàng hi hi ha ha chào hỏi. Lúc cô mới chạy vào cũng không có chú ý đến, nhìn thấy trong phòng còn một cái ghế trống duy nhất liền đặt mông ngồi xuống. Phải biết rằng từ lúc Tống Lương Thần tới, phải nhọc lòng cỡ nào mới để cho mọi người không ngồi vào đó mà để lại cho cô một ghế.
Nói đến đây, ánh mắt mười mấy người trong phòng lập tức lóe sáng nhảy nhót trước mặt Hứa Tử Ngư và Tống Lương Thần, hai người Hứa Tử Ngư và Tống Lương Thần hai mặt nhìn nhau trong chốc lát, ngay sau đó bật cười phù một tiếng: “Từ Đại Lệ, cậu không hổ là bạn chung ký túc xá với tớ, lập tức đã chọn trúng ngay tử huyệt của tớ! Không phải là muốn phạt rượu 3 chén ư, tớ uống là được chứ gì!”
Sắc mặt của Tống Lương Thần rét lạnh nhìn Hứa Tử Ngư: “Được rồi được rồi, mọi người đến đông đủ rồi, trước tiên để tớ nói đôi câu . . . . .” Hứa Tử Ngư thở phào nhẹ nhõm, trong lòng âm thầm kêu may mắn mình vận khí tốt, vội vàng làm bộ như rửa tai lắng nghe nhưng lại cầm đôi đũa lên không có hình tượng chút nào gắp một miếng thịt viên Tứ Hỉ. Ăn ngon quá, vẫn ngon như vậy a!
Tống Lương Thần bưng ly rượu thao thao bất tuyệt, còn đôi đũa của Hứa Tử Ngư thì lia không ngừng để gắp thức ăn, hai người lại một lần ở cái quán có tên là “Trăng rằm” này tạo thành một cảnh tượng quái dị.
Nghiêng mắt nhìn thấy Hứa Tử Ngư ăn được không sai biệt lắm, Tống Lương Thần rốt cuộc tổng kết lại: “Mọi người tụ tập thật không dễ dàng, đến đây, cùng nhau làm một ly. Đàn ông thì phải cạn chén nhưng phụ nữ thì tùy ý đi!” Dứt lời liền dẫn đầu uống cạn, mọi người vừa thấy lớp trưởng đã uống rồi nên cũng rối rít uống theo, chỉ có Hứa Tử Ngư là uống một hớp rồi lại tiếp tục ăn, bị Từ Đại Lệ mắt tinh bắt tại trận, rốt cuộc cũng phải uống hết nửa ly.
Tống Lương Thần cau mày, nhìn Từ Lệ đang ngồi ở phía đối diện cũng đang hào phóng uống rượu một chút, nói: “Từ Lệ, các cậu là phụ nữ thì nên uống ít một chút, uống cái gì khác đi. Nhân viên phục vụ, lấy thêm đồ uống!”
Hứa Tử Ngư chậc một tiếng, ranh mãnh nhìn Từ Lệ đang ngồi sát Vương Hạo nói: “Hắc, Vương Hạo, cậu nên cẩn thận một chút, xem xem lớp trưởng của chúng ta quan tâm tới Đại Lệ nhà cậu nhiều hơn đấy.”
Từ Lệ lập tức nói: “Hứa Tử Ngư, cậu đừng có phá hư tình cảm của chúng tớ, tình cảm của chúng tớ là tình vững hơn vàng.”
Những người ngồi trong phòng lập tức cười ồ lên, Chu Tấn An có chút mơ hồ cười nói: “Tiểu Ngư, cậu nghĩ một mà có thể đấu với hai à? Không biết Từ Đại Lệ bây giờ đang làm thanh tra ở viện Kiểm soát sao, còn Vương Hạo đang làm thầy giáo Ngữ Văn ở trường trung học đó?”
“A a a, em sai lầm rồi, tỷ tỷ và tỷ phu tha mạng!”
“Dùng hành động bày tỏ!” Vương Hạo lập tức thêm dầu đổ vào lửa, Hứa Tử Ngư cầm ly rượu lên khiếp khiếp nhìn hai người trước mặt phụ xướng phu tùy: “Chị họ tha cho em đi, tửu lượng của em không tốt, em sợ một lát nữa lại phun ngay trước mặt hai người đấy, mới vừa rồi em còn ăn một đống thịt viên, giò, . . . . .”
“Được rồi được rồi!” Vương Hạo che miệng đưa tay ngăn không cho Hứa Tử Ngư nói tiếp, nói: “Đừng nói nữa a. . . . Nhìn cậu tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện nên lần này tha cho cậu đấy.” Sau đó cầm bình trà trước mặt bắt đầu rót. Tống Lương Thần cười thầm Hứa Tử Ngư lanh lợi, Vương Hạo thì lại đơn giản, lúc đi học các bạn học đều biết cậu ta trong giờ sinh vật thí nghiệm giải phẫu ếch cũng bị nôn ra, không nghĩ tới đã đi làm lâu như vậy mà bệnh cũ còn chưa có đổi.
Hứa Tử Ngư uống ngụm nước trà để che giấu nụ cười gian của mình, không cẩn thận liếc thấy Tống Lương Thần cũng đang cúi đầu uống nước trà. Không đúng, trong nháy mắt vừa rồi cô thấy anh cười thật gian trá, nhất định là mình nhìn lầm rồi. . . . . .
Đang nói chuyện hăng say rốt cuộc đồ uống cũng được đưa tới, có nước chanh lại có nước ngô, Tống Lương Thần đem nước ngô mà Hứa Tử Ngư thích đặt trước mặt cô, sau đó liền bưng ca nước chanh ý cười đầy mặt nhìn những bạn học chung quanh: “Ai uống nước chanh?” Sau đó từng muỗng từng muỗng múc cho bọn họ.
Hứa Tử Ngư đầu đầy vạch đen bưng nước ngô lên tự cấp tự túc, nội tâm cảm thán Tống Lương Thần quả nhiên vẫn còn ghét cô như vậy. Cô nào biết từ khi Tống Lương Thần ngồi xuống tới giờ trong lòng vẫn chồm chồm lăn lộn, cái gì cũng muốn làm cho cô, nhưng lại sợ quá ân cần sẽ làm cho cô thêm lúng túng.
Trong lúc Tống mỗ một mình khổ sở giãy giụa còn Hứa Tử Ngư thì nhiều lần cảm thấy bị đơn độc lạnh nhạt, thời gian đã trôi qua rất nhanh, các bạn học dần dần đều đã có chút men say, phần lớn mọi người quan hệ với nhau cũng không tệ nên vừa nói chuyện, vừa uống.
Tống Lương Thần hồi tưởng lại, đã lâu các bạn học mới cùng nhau tụ tập như hồi học cấp 3 vậy.
Khi đó tất cả mọi người đều nghĩ rằng, liều mạng học 3 năm cấp 3 đã là rất khổ sở, để sau này có thể có một cuộc sống thật tốt. Ai ngờ cuộc sống sau này còn không bằng lúc ấy tưởng tượng, con đường đại học phải đi qua có ghi lại dấu ấn của rất nhiều cuộc khủng hoảng nhưng dần dần cũng tích lũy lại để vượt qua, gần đến thời điểm tốt nghiệp thì cơn khủng hoảng kinh tế cũng dần qua đi, lúc đó mới phát hiện tìm việc làm còn khó khăn hơn so với tưởng tượng rất nhiều, thật vất vả mới tìm được một công việc, nhưng ngày tháng qua đi một cách lãng phí đã bào mòn dần sự hăng hái của mỗi người —— thì ra khoảng thời gian hạnh phúc mỹ mãn kia chẳng qua là do trong lòng bọn họ tự tưởng tượng ra mà thôi, còn thời gian hạnh phúc thực sự chính là ba năm bọn họ đã sớm cùng nhau vượt qua.
Hứa Tử Ngư cười với Bạch Hinh rồi cạn một ly, cô cảm giác không phải là như vậy chứ? Tốt nghiệp ba năm tới nay, cô vẫn luôn rất bận rộn, với một công việc bình thường, không tình cảm, hôm nay mới cảm thấy mình thật sự có chút già rồi, lại có chút hoài niệm những ngày tháng mọi người cùng nhau phấn đấu. Suy nghĩ có một chút buồn cười, công việc về sau mới biết, thì ra những ngày tháng xung đột kia, Tống Lương Thần thì ra lại là người từng giúp cô nhiều nhất. Đáng tiếc về sau cũng không còn ai bao bọc cô như vậy nữa rồi.
Lúc kết thúc buổi tụ hội, ánh đèn đường đã rực rỡ, thật trùng hợp, trừ Hứa Tử Ngư và Tống Lương Thần, mọi người nếu không phải đến theo từng đôi thì chính là hàng xóm. Không thể như vậy sao, Tống Lương Thần phải mất bao nhiêu khổ tâm mới có thể đạt tới trình độ danh chánh ngôn thuận này để có thể đưa Hứa Tử Ngư về nhà đấy!
Hứa Tử Ngư đã sớm uống đến ngã trái ngã phải rồi, Tống Lương Thần một tay cầm túi xách cho cô, một tay níu lấy cổ tay áo của cô, giống như đang nhấc một chú gà con. Bạch Hinh cười không nhịn được, liều mạng còn ba phần thanh tỉnh chặn lại một chiếc xe, Tống Lương Thần vội vàng lôi kéo Hứa Tử Ngư tiến lên nói chuyện với tài xế, hai người đưa mắt nhìn Bạch Hinh, Chu Tấn An mới uống hai chén đã choáng váng nặng nề lên xe rời đi.
Tống Lương Thần kéo tay áo cô giật giật, cúi đầu hỏi: “Nhà cậu ở đâu?”
“Nhà, tớ không có nhà!” Hứa Tử Ngư khoát tay đứng bên đường đón xe.
“Không có nhà vậy thì cậu đi đâu?” Tống Lương Thần bật cười.
“Đến đây.” Hứa Tử Ngư ngoắc tay bảo Tống Lương Thần cúi đầu, sau đó ghé vào lỗ tai của anh nói: “Không nói cho cậu biết.” Mặt Tống Lương Thần lập tức xuất hiện một vạch đen, rất vô tội bày tỏ: “Tớ đâu dám khi dễ cậu?!”
Hứa Tử Ngư nhìn anh một chút, sau đó bĩu môi đẩy tay của anh ra lại đi đón xe, Tống Lương Thần lại đuổi theo, hỏi: “Hôm nay cậu uống quá nhiều rồi, trong nhà còn có người khác sao?”
“Tiểu Cường ở nhà, hức. . . . . .” Hứa Tử Ngư mang một bộ dạng say rượu, rốt cuộc cũng được như nguyện gọi được một chiếc xe. Tống Lương Thần vội vàng đỡ cô đi vào, Hứa Tử Ngư đi vào xong lập tức muốn đóng cửa lại, Tống Lương Thần liền vội vàng kéo cô vào trong rồi lên xe, Hứa Tử Ngư nhìn anh một chút: “Cậu cũng ở nhà tớ sao?” Bộ mặt của tài xế cũng xuất hiện những vạch đen nhìn vào kính chiếu hậu một chút, hướng về phía Tống Lương Thần nói: “Hắc, tôi nói người anh em một chút nhé, con gái nhà người ta biết cậu sao?”
“Đúng vậy Tống Lương Thần, tớ biết cậu sao?” Hứa Tử Ngư nhào lên nhìn qua xem lại, Tống Lương Thần trên mặt nóng lên lui về phía sau miễn cường níu vào vai cô, tài xế ho khan một tiếng, hỏi: “Đi đâu?”
“Về nhà cậu chứ?” Tống Lương Thần hỏi.
“Nôn. . . . . .” Hứa Tử Ngư phun.
“Lề mề.” Thạch Lỗi ngáp một cái, nói: “Lần này các cậu đánh giá quá lâu rồi đấy, ngàn vạn lần đừng có làm trì hoãn đến việc xuất phát của tớ.”
“Cái tên nhóc này, cậu tân tân khổ khổ mới thành lập được công ty cho nên vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.” Tống Lương Thần bày ra vẻ mặt phớt tỉnh nghiêng người nói: “Những chuyên gia đánh giá này của công ty tớ vô cùng chuyên nghiệp, làm thu mua tớ cũng rất coi trọng bối cảnh trước đây của công ty cậu, nhưng mà làm bạn bè, tớ vẫn muốn xác nhận một chút, cậu thật sự muốn đem công ty mà mình tay trắng gây dựng lên bán đi sao? Nếu cậu muốn đi du lịch vòng quanh thế giới thì cũng không tốn nhiều thời gian, hơn nữa tuyệt đối có thể điều hành từ xa mà.”
“Ha ha ha. . . . . .” Thạch Lỗi đứng dậy vỗ vỗ vào bả vai của Tống Lương Thần, nói: “Người anh em, nhiều năm như vậy không thấy, cậu vẫn nghĩa khí như vậy! Nói đi nói lại, tớ cũng chỉ vì điểm này của cậu, nên nếu gi¬ao cho người khác tớ cũng không yên lòng. Công việc tất nhiên là quan trọng, nhưng trên cõi đời này còn có những chuyện so với công việc còn quan trọng hơn, dĩ nhiên, cái này cũng chỉ có thể hiểu mà không thể nói bằng lời.” Thạch Lỗi cà lơ phất phơ lần nữa cuộn mình trên ghế so¬fa, trong đầu thoáng qua một cặp mắt giảo hoạt xinh đẹp.
Công ty này, là do cậu tay trắng rồi gây dựng được đến trình độ như hiện tại, nói không quan tâm là giả. Thời điểm sáng lập cậu và mấy bạn bè hầu như đem tất cả thời gian đều dùng ném vào đây, ngay cả trang web khiến cậu kiêu ngạo cũng làm cho cậu nhiều phen chân vắt lên cổ, thời điểm trang hoàng lại căn phòng này, giữa hai năm cơ hồ hơn phân nửa cũng ở nơi này. Cũng bởi như thế, mới có thể khiến cho cô ấy quá thất vọng mà rời đi, chỉ là, sau này sẽ không như thế nữa.
Thạch Lỗi chợt nghĩ đến cái gì, cầm bản ghi chép thông tin cá nhân lên, mở ra một trang thông tin đẩy tới trước mặt Tống Lương Thần: “Ừ, đây chính là trang quản trị, đây là blog của công ty, trang của bạn học của cậu.”
May là sự nhẫn nại của Tống Lương Thần đã luyện đến có thể chống đỡ với tường lửa, nhưng trong tâm vẫn không nhịn được co rút một cái. Trên Blog là một tấm ảnh tươi cười của Hứa Tử Ngư, trong ánh mắt ít đi cái tính không tim không phổi, nhiều hơn một phần trầm ổn theo thời gian thấm vào, cô trưởng thành nhiều như vậy. Nếu như có thể lựa chọn, Tống Lương Thần tình nguyện muốn thấy bộ dạng của cô ngày trước, nhưng năm tháng như nước, ai có thể tránh được sự gột rửa của nó đây? Những năm này, cuối cùng anh cũng không chăm sóc tốt cho cô.
“Thạch Lỗi, cảm ơn cậu.” Chỉ trong chốc lát Tống Lương Thần liền ngẩng đầu lên, lúc nói chuyện còn trịnh trọng hơn so với lúc nói chuyện về hợp đồng. Thạch Lỗi cười ha hả gật đầu một cái, thừa dịp cháy nhà hôi của nói: “Nếu muốn cảm ơn tớ. . . . thì sau khi thu mua công ty rồi giúp tớ đem chuyện Baidu giải quyết đi.”
Tống Lương Thần dở khóc dở cười, người anh em này của anh có mấy phương diện luôn rất kỳ quái.
Thời điểm hợp đồng được ký kết, Tống Lương Thần bắt Thạch Lỗi để lại 1% cổ phần, tuy so với 70. 5% hoàn toàn không phải là một cấp bậc, nhưng dầu gì cũng là một cổ đông nhỏ, trong tương lai công ty phát triển thế nào không thể tiên đoán trước được, nhưng trong này vẫn phải có một phần của cậu ta.
Sau khi hợp đồng được ký xong, Tống Lương Thần và Thạch Lỗi ước định sẽ công bố vào cuối tháng tư, lý do công khai là vì văn phòng đại diện trong nước chính thức đi vào hoạt động, sẽ đãi tiệc rượu, thông qua đó sẽ làm tăng thêm uy tín về tài chính của công ty và giá trị cổ phiếu của trang web, trên thực tế chỉ có Tống Lương Thần biết, anh và An Hinh đã hẹn với nhau tháng Ba sẽ gặp nhau ở Châu Âu, sau khi trở về, anh sẽ chuẩn bị đem chuyện Thích Uy nói cho Hứa Tử Ngư.
Lúc nhận được điện thoại của Bạch Hinh, Tống Lương Thần cảm thấy hơi ngoài ý muốn. Kể từ khi Tống Lương Thần tốt nghiệp bọn họ cũng không hay liên lạc với nhau, nhiều lắm là nghe người khác nhắc tới đối phương. Bạch Hinh ngược lại lại sáng sủa hơn rất nhiều so với hồi học đại học, cô nói: “Lớp trưởng, chúng tôi đang đợi cậu tổ chức hoạt động đấy, lúc cậu không có trong nước tất cả mọi người đều không có tụ tập đâu.” Tống Lương Thần ở bên này điện thoại vẫn còn đang xem báo, theo lời cô cũng nói đôi câu, Bạch Hinh chợt nói: “Tiểu Ngư hai ngày trước còn nói thầm, rằng mấy năm rồi cũng không thấy mặt cậu đấy.”
Tống Lương Thần cảm thấy có một cỗ nhiệt lưu oanh tưới xuống đầu anh, lập tức buông tờ báo trong tay ngồi thẳng người, nói: “Vậy sao?” Bạch Hinh nở nụ cười hắc hắc, Tống Lương Thần xoay chiếc bút máy trên tay mấy vòng, nhìn chiếc bút đen bóng trên ngón tay chuyển thành một vòng sáng, tận lực dùng thanh âm tự nhiên nhất nói: “Thật lâu không có liên lạc, tất cả mọi người ra sao rồi?”
Hỏi xong mới biết mình buồn cười như thế nào, đáy lòng thở dài đem bút máy đặt lên bàn, gặp phải những chuyện liên quan đến Hứa Tử Ngư, anh vẫn luôn không bình tĩnh
Bạch Hinh nói cho anh biết mã số QQ của lớp, thời điểm ăn trưa anh đăng nhập vào, một đám người trong đó kích động lên tiếng: “Lớp trưởng, cuối cùng cậu cũng xuất hiện rồi.”, “Lương Thần, cậu thật là bận rộn.”, “Có cua được cô gái Tây nào không?”, “Còn tưởng rằng cậu đã quên mất bọn tớ rồi chứ?” Tống Lương Thần liên tục không ngừng nhất nhất đáp lại.
Đối với những bạn học lớp 12 này mà nói, vị lớp trưởng Tống Lương Thần gợi lại trong thâm tâm mỗi người là những chuyện có ý nghĩa bất đồng. Năm bọn họ học lớp 11 ấy, vợ của thầy chủ nhiệm bị mắc bệnh ung thư, thầy Vương chủ nhiệm lớp không thể theo bọn họ được, vốn định báo cáo với ban giám hiệu nhà trường đổi một giáo viên chủ nhiệm khác, nhưng sau khi Tống Lương Thần và mấy cán bộ lớp thương lượng với nhau thì ngăn chuyện này lại. Tiền lương của thầy và vợ đều không cao, tiền trị bệnh lại tốn nhiều, khoản tiền thưởng của việc làm chủ nhiệm lớp đối với thầy mà nói rất quan trọng. Mà thầy Vương lại là một người không câu nệ, người mập mập lùn lùn, lúc cười trông giống như phật Di Lặc, mà đoạn thời gian đó bộ dáng cũng thay đổi, thật may là những bạn học trong lớp cũng không quá hỗn loạn.
Giáo dục hồi đó cái gì cũng dựa vào một chữ “Phân”. Đến học kỳ hai của lớp mười một, tất cả những cuộc thanh tra của trường đều dựa trên sự đánh giá về kết quả học tập của học sinh. Từ trước tới nay uy tín của Tống Lương Thần trong hội học sinh luôn rất tốt, lại thêm anh rất có năng lực quản lý, từ nhỏ đã được ông ngoại dạy dỗ nên mưa dầm thấm đất, thỉnh thoảng thay thế chủ nhiệm lớp và ban lãnh đạo lớp cũng không vấn đề gì. Thời điểm tốt nghiệp cấp ba, ban Hai đứng thứ nhất trong tất cả các lớp cùng khối, thầy giáo cũng được tiền thưởng. Mặc dù Tống Lương Thần còn chưa kịp cùng các bạn học ăn mừng tốt nghiệp, nhưng trong lòng mọi người đều rất cảm kích đối với anh.
Ngày tụ hội hẹn là chủ nhật, mười mấy người hẹn nhau ở một quán cơm tương đối lớn bên cạnh trường cấp ba. Lúc học cấp ba ai nấy cũng đều cảm thấy mình là một đứa bé, nhất là những người như Hứa Tử Ngư từ nơi khác chuyển tới học, cho nên trong trí nhớ luôn có một phần tưởng niệm đối với những mỹ vị của nơi này.
Lúc Hứa Tử Ngư tới, tất cả mọi người đã đến đủ, một nhóm người cười nói ầm ĩ đòi phạt 3 ly rượu, Hứa Tử Ngư để đồ xuống bên cạnh đùa bỡn, miệng lưỡi bắt đầu hoạt động: “Em mới chạy từ quê lên, các vị đại ca đại tỷ tha cho em đi, chỉ vì muốn gặp mọi người mà phải chạy cũng mau tắt thở rồi.”
Bạn cùng ký túc xá Từ Lệ cười gian hai tiếng: “Trước đừng nói cái này nữa, mọi người có phát hiện không đây, trong này đã có hai người có thể bị phạt rồi mà.”
Hứa Tử Ngư lúc này mới phát hiện ra mình đang ngồi cạnh một người có khí thế cường đại là Tống Lương Thần, vội vàng hi hi ha ha chào hỏi. Lúc cô mới chạy vào cũng không có chú ý đến, nhìn thấy trong phòng còn một cái ghế trống duy nhất liền đặt mông ngồi xuống. Phải biết rằng từ lúc Tống Lương Thần tới, phải nhọc lòng cỡ nào mới để cho mọi người không ngồi vào đó mà để lại cho cô một ghế.
Nói đến đây, ánh mắt mười mấy người trong phòng lập tức lóe sáng nhảy nhót trước mặt Hứa Tử Ngư và Tống Lương Thần, hai người Hứa Tử Ngư và Tống Lương Thần hai mặt nhìn nhau trong chốc lát, ngay sau đó bật cười phù một tiếng: “Từ Đại Lệ, cậu không hổ là bạn chung ký túc xá với tớ, lập tức đã chọn trúng ngay tử huyệt của tớ! Không phải là muốn phạt rượu 3 chén ư, tớ uống là được chứ gì!”
Sắc mặt của Tống Lương Thần rét lạnh nhìn Hứa Tử Ngư: “Được rồi được rồi, mọi người đến đông đủ rồi, trước tiên để tớ nói đôi câu . . . . .” Hứa Tử Ngư thở phào nhẹ nhõm, trong lòng âm thầm kêu may mắn mình vận khí tốt, vội vàng làm bộ như rửa tai lắng nghe nhưng lại cầm đôi đũa lên không có hình tượng chút nào gắp một miếng thịt viên Tứ Hỉ. Ăn ngon quá, vẫn ngon như vậy a!
Tống Lương Thần bưng ly rượu thao thao bất tuyệt, còn đôi đũa của Hứa Tử Ngư thì lia không ngừng để gắp thức ăn, hai người lại một lần ở cái quán có tên là “Trăng rằm” này tạo thành một cảnh tượng quái dị.
Nghiêng mắt nhìn thấy Hứa Tử Ngư ăn được không sai biệt lắm, Tống Lương Thần rốt cuộc tổng kết lại: “Mọi người tụ tập thật không dễ dàng, đến đây, cùng nhau làm một ly. Đàn ông thì phải cạn chén nhưng phụ nữ thì tùy ý đi!” Dứt lời liền dẫn đầu uống cạn, mọi người vừa thấy lớp trưởng đã uống rồi nên cũng rối rít uống theo, chỉ có Hứa Tử Ngư là uống một hớp rồi lại tiếp tục ăn, bị Từ Đại Lệ mắt tinh bắt tại trận, rốt cuộc cũng phải uống hết nửa ly.
Tống Lương Thần cau mày, nhìn Từ Lệ đang ngồi ở phía đối diện cũng đang hào phóng uống rượu một chút, nói: “Từ Lệ, các cậu là phụ nữ thì nên uống ít một chút, uống cái gì khác đi. Nhân viên phục vụ, lấy thêm đồ uống!”
Hứa Tử Ngư chậc một tiếng, ranh mãnh nhìn Từ Lệ đang ngồi sát Vương Hạo nói: “Hắc, Vương Hạo, cậu nên cẩn thận một chút, xem xem lớp trưởng của chúng ta quan tâm tới Đại Lệ nhà cậu nhiều hơn đấy.”
Từ Lệ lập tức nói: “Hứa Tử Ngư, cậu đừng có phá hư tình cảm của chúng tớ, tình cảm của chúng tớ là tình vững hơn vàng.”
Những người ngồi trong phòng lập tức cười ồ lên, Chu Tấn An có chút mơ hồ cười nói: “Tiểu Ngư, cậu nghĩ một mà có thể đấu với hai à? Không biết Từ Đại Lệ bây giờ đang làm thanh tra ở viện Kiểm soát sao, còn Vương Hạo đang làm thầy giáo Ngữ Văn ở trường trung học đó?”
“A a a, em sai lầm rồi, tỷ tỷ và tỷ phu tha mạng!”
“Dùng hành động bày tỏ!” Vương Hạo lập tức thêm dầu đổ vào lửa, Hứa Tử Ngư cầm ly rượu lên khiếp khiếp nhìn hai người trước mặt phụ xướng phu tùy: “Chị họ tha cho em đi, tửu lượng của em không tốt, em sợ một lát nữa lại phun ngay trước mặt hai người đấy, mới vừa rồi em còn ăn một đống thịt viên, giò, . . . . .”
“Được rồi được rồi!” Vương Hạo che miệng đưa tay ngăn không cho Hứa Tử Ngư nói tiếp, nói: “Đừng nói nữa a. . . . Nhìn cậu tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện nên lần này tha cho cậu đấy.” Sau đó cầm bình trà trước mặt bắt đầu rót. Tống Lương Thần cười thầm Hứa Tử Ngư lanh lợi, Vương Hạo thì lại đơn giản, lúc đi học các bạn học đều biết cậu ta trong giờ sinh vật thí nghiệm giải phẫu ếch cũng bị nôn ra, không nghĩ tới đã đi làm lâu như vậy mà bệnh cũ còn chưa có đổi.
Hứa Tử Ngư uống ngụm nước trà để che giấu nụ cười gian của mình, không cẩn thận liếc thấy Tống Lương Thần cũng đang cúi đầu uống nước trà. Không đúng, trong nháy mắt vừa rồi cô thấy anh cười thật gian trá, nhất định là mình nhìn lầm rồi. . . . . .
Đang nói chuyện hăng say rốt cuộc đồ uống cũng được đưa tới, có nước chanh lại có nước ngô, Tống Lương Thần đem nước ngô mà Hứa Tử Ngư thích đặt trước mặt cô, sau đó liền bưng ca nước chanh ý cười đầy mặt nhìn những bạn học chung quanh: “Ai uống nước chanh?” Sau đó từng muỗng từng muỗng múc cho bọn họ.
Hứa Tử Ngư đầu đầy vạch đen bưng nước ngô lên tự cấp tự túc, nội tâm cảm thán Tống Lương Thần quả nhiên vẫn còn ghét cô như vậy. Cô nào biết từ khi Tống Lương Thần ngồi xuống tới giờ trong lòng vẫn chồm chồm lăn lộn, cái gì cũng muốn làm cho cô, nhưng lại sợ quá ân cần sẽ làm cho cô thêm lúng túng.
Trong lúc Tống mỗ một mình khổ sở giãy giụa còn Hứa Tử Ngư thì nhiều lần cảm thấy bị đơn độc lạnh nhạt, thời gian đã trôi qua rất nhanh, các bạn học dần dần đều đã có chút men say, phần lớn mọi người quan hệ với nhau cũng không tệ nên vừa nói chuyện, vừa uống.
Tống Lương Thần hồi tưởng lại, đã lâu các bạn học mới cùng nhau tụ tập như hồi học cấp 3 vậy.
Khi đó tất cả mọi người đều nghĩ rằng, liều mạng học 3 năm cấp 3 đã là rất khổ sở, để sau này có thể có một cuộc sống thật tốt. Ai ngờ cuộc sống sau này còn không bằng lúc ấy tưởng tượng, con đường đại học phải đi qua có ghi lại dấu ấn của rất nhiều cuộc khủng hoảng nhưng dần dần cũng tích lũy lại để vượt qua, gần đến thời điểm tốt nghiệp thì cơn khủng hoảng kinh tế cũng dần qua đi, lúc đó mới phát hiện tìm việc làm còn khó khăn hơn so với tưởng tượng rất nhiều, thật vất vả mới tìm được một công việc, nhưng ngày tháng qua đi một cách lãng phí đã bào mòn dần sự hăng hái của mỗi người —— thì ra khoảng thời gian hạnh phúc mỹ mãn kia chẳng qua là do trong lòng bọn họ tự tưởng tượng ra mà thôi, còn thời gian hạnh phúc thực sự chính là ba năm bọn họ đã sớm cùng nhau vượt qua.
Hứa Tử Ngư cười với Bạch Hinh rồi cạn một ly, cô cảm giác không phải là như vậy chứ? Tốt nghiệp ba năm tới nay, cô vẫn luôn rất bận rộn, với một công việc bình thường, không tình cảm, hôm nay mới cảm thấy mình thật sự có chút già rồi, lại có chút hoài niệm những ngày tháng mọi người cùng nhau phấn đấu. Suy nghĩ có một chút buồn cười, công việc về sau mới biết, thì ra những ngày tháng xung đột kia, Tống Lương Thần thì ra lại là người từng giúp cô nhiều nhất. Đáng tiếc về sau cũng không còn ai bao bọc cô như vậy nữa rồi.
Lúc kết thúc buổi tụ hội, ánh đèn đường đã rực rỡ, thật trùng hợp, trừ Hứa Tử Ngư và Tống Lương Thần, mọi người nếu không phải đến theo từng đôi thì chính là hàng xóm. Không thể như vậy sao, Tống Lương Thần phải mất bao nhiêu khổ tâm mới có thể đạt tới trình độ danh chánh ngôn thuận này để có thể đưa Hứa Tử Ngư về nhà đấy!
Hứa Tử Ngư đã sớm uống đến ngã trái ngã phải rồi, Tống Lương Thần một tay cầm túi xách cho cô, một tay níu lấy cổ tay áo của cô, giống như đang nhấc một chú gà con. Bạch Hinh cười không nhịn được, liều mạng còn ba phần thanh tỉnh chặn lại một chiếc xe, Tống Lương Thần vội vàng lôi kéo Hứa Tử Ngư tiến lên nói chuyện với tài xế, hai người đưa mắt nhìn Bạch Hinh, Chu Tấn An mới uống hai chén đã choáng váng nặng nề lên xe rời đi.
Tống Lương Thần kéo tay áo cô giật giật, cúi đầu hỏi: “Nhà cậu ở đâu?”
“Nhà, tớ không có nhà!” Hứa Tử Ngư khoát tay đứng bên đường đón xe.
“Không có nhà vậy thì cậu đi đâu?” Tống Lương Thần bật cười.
“Đến đây.” Hứa Tử Ngư ngoắc tay bảo Tống Lương Thần cúi đầu, sau đó ghé vào lỗ tai của anh nói: “Không nói cho cậu biết.” Mặt Tống Lương Thần lập tức xuất hiện một vạch đen, rất vô tội bày tỏ: “Tớ đâu dám khi dễ cậu?!”
Hứa Tử Ngư nhìn anh một chút, sau đó bĩu môi đẩy tay của anh ra lại đi đón xe, Tống Lương Thần lại đuổi theo, hỏi: “Hôm nay cậu uống quá nhiều rồi, trong nhà còn có người khác sao?”
“Tiểu Cường ở nhà, hức. . . . . .” Hứa Tử Ngư mang một bộ dạng say rượu, rốt cuộc cũng được như nguyện gọi được một chiếc xe. Tống Lương Thần vội vàng đỡ cô đi vào, Hứa Tử Ngư đi vào xong lập tức muốn đóng cửa lại, Tống Lương Thần liền vội vàng kéo cô vào trong rồi lên xe, Hứa Tử Ngư nhìn anh một chút: “Cậu cũng ở nhà tớ sao?” Bộ mặt của tài xế cũng xuất hiện những vạch đen nhìn vào kính chiếu hậu một chút, hướng về phía Tống Lương Thần nói: “Hắc, tôi nói người anh em một chút nhé, con gái nhà người ta biết cậu sao?”
“Đúng vậy Tống Lương Thần, tớ biết cậu sao?” Hứa Tử Ngư nhào lên nhìn qua xem lại, Tống Lương Thần trên mặt nóng lên lui về phía sau miễn cường níu vào vai cô, tài xế ho khan một tiếng, hỏi: “Đi đâu?”
“Về nhà cậu chứ?” Tống Lương Thần hỏi.
“Nôn. . . . . .” Hứa Tử Ngư phun.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.