Chương 7: Người phụ nữ độc thân của ngày tận thế.
Lưu Tam Tam
26/08/2015
“Tiểu Ngư, tôi
nói cho cậu nghe, tôi mới phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ.” Người đang huyên thuyên chính là Tiểu Bạch ngồi làm việc sát vách với cô, cô ấy
với gương mặt thần bí đưa cái đầu qua ranh giới mà nói: “Tuyệt đối là
kiểu kình bạo.”
Hứa Tử Ngư trợn mắt: “Cậu nói kiểu kình bạo cái gì chứ?”
“Ai da, hôm nay chính là kình bạo, cậu qua đây mà xem.”
Tiểu Bạch đem hệ thống thời gian bên góc phải của máy vi tính mở ra, chỉ vào kim đồng hồ đang chạy mà nói: “Cậu nhìn cho kỹ đi.”
Tử Ngư nhìn chằm chằm vào kim đồng hồ một hồi, Tiểu Bạch giải thích: “Có phát hiện gì không?”
“Phát hiện cái gì chứ?”
“Ai da, cậu không suy nghĩ gì cả, cậu nhìn thời gian này đi, nhìn nhé 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, có phát hiện gì hay không, phía trên này thời gian chia làm 12 phần đúng không, bên trong mỗi phần, năm giây sẽ đi qua rất mau.”
Hứa Tử Ngư nằm ở trước bàn máy vi tính cẩn thận nhìn màn ảnh một chút, đúng là như vậy: “Đó không phải là hệ thống thời gian được cài đặt tự động chạy sao?”
“Sao thấy cậu ngu quá.” Tiểu Bạch chau mày, lo lắng nói: “Lúc mới bắt đầu tôi cũng nghĩ là như vậy, nhưng gần đây tôi suy nghĩ cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, liền lên mang tra cứu cũng phát hiện ra có rất nhiều người nói như vậy.”
Cô nghiêng đầu sang nhìn Hứa Tử Ngư, sau đó nói: “Cậu có biết 24 giờ của chúng ta là từ đâu đến không?”
“Ưm, là địa cầu tự quay chung quanh mặt trời.”
“Địa lý của cậu không tồi.” Tiểu Bạch nói tiếp: “Thời gian đang gia tốc, Địa Cầu cộng hưởng từ trước mỗi giây 7.83 chu, mỗi giây gia tốc thành 11 chu, chứng tỏ hiện tại một ngày có 16 giờ. Đến năm 2012, sẽ là mỗi giây 13 chu. Ngày cuối cùng của Trái Đất sắp đến rồi.” Tiểu Bạch đưa mắt nhìn thẳng vào mặt của Hứa Tử Ngư, giọng trầm thống khổ nói: “Tiểu Ngư, cậu có biết Trái Đất càng ngày quay càng nhanh thì sẽ như thế nào không?”
“Chúng ta sẽ bị Trái Đất hất văng ra?”
“Éc. . . . . . Rất ấn tượng, nhưng cái đó không phải là trọng điểm.” Vẻ mặt của Tiểu Bạch như đưa đám nói: “Trọng điểm chính là, chúng ta đến ngày tận thế rồi mà vẫn còn độc thân.”
Lý luận phóng đại của Tiểu Bạch khiến cho Hứa Tử Ngư trợn mắt, cô tin tưởng vũ trụ và quan điểm cá nhân không thể nào ở chung một chỗ, trừ Tiểu Bạch ra không có người nào còn có thể làm được. Vì vậy Hứa Tử Ngư quyết định kể cho Tiểu Bạch nghe một câu chuyện xưa.
“Tiểu Bạch, tôi hỏi cậu một ít vấn đề. Nếu nói có một phú ông muốn lấy vợ, có ba người ứng tuyển, phú ông đưa cho ba người phụ nữ mỗi người 1000 đồng, muốn ba người đó trang trí khắp cả gian phòng. Cô gái thứ nhất mua rất nhiều hoa, trang trí được 1/2 gian phòng. Cô gái thứ hai mua rất nhiều bong bóng, trang trí được 3/4 gian phòng. Cô gái thứ ba mua đèn cầy, khiến cho ánh sáng tràn ngập gian phòng. Cậu đoán xem phú ông sẽ chọn người nào?”
Tiểu Bạch suy nghĩ một chút liền nói: “Người thứ ba.”
“Không đúng.”
“Vậy đó là ai?”
“Cô gái có bộ ngực lớn nhất.” Hứa Tử Ngư ưỡn cao hai ngọn núi hùng vĩ của mình ra mà nói: “Điều này chứng tỏ, cho dù là ngày tận thế của Trái Đất, cậu cũng không phải là người phụ nữ độc thân cuối cùng đâu.”
“Áh, Tiểu Ngư, cậu thật là hư nha.”
“Cứu mạng a, đừng lấy ngực mà ép tôi như vậy chứ, tôi sẽ không thở được mất.” Mỗi lần bị Tiểu Ngư trêu chọc, mặt của Tiểu Bạch đều đỏ bừng, không ngừng đấm lấy bả vai gầy yếu của Hứa Tử Ngư.
“Ai u, được rồi được rồi.” Hứa Tử Ngư vội vàng tránh né, lại đột nhiên thấy Tiểu Bạch mang bộ mặt phớt tỉnh ngồi về vị trí làm việc. Vui vẻ quay đầu lại nhìn, đây chẳng phải là thần tượng mới của cô ấy, tổng giám đốc phụ trách kinh doanh tiêu thụ của trang wed sao?
Ranh mãnh xông đến bên Tiểu Bạch cười cười, Hứa Tử Ngư lớn tiếng chào: “Xin chào tổng giám đốc Lăng.”
Người đàn ông đi ngang qua rất lịch sự cười cười mà nói: “Chào cô.” Tiếp theo liền đi thẳng đến phòng làm việc.
“Ai da, hết hồn.” Hứa Tử Ngư nhìn Tiểu Bạch nói: “Thích thì cứ theo đuổi đi, nghe nói tổng giám đốc Lăng vẫn chưa có bạn gái đấy.”
“Ghét.” Tiểu Bạch chỉ trán của Tử Ngư: “Nói đến chuyện này, mấy ngày trước cậu đi xem mắt như thế nào rồi?”
“Đừng nhắc nữa.” Bả vai của Hứa Tử Ngư sụp xuống nói: “Cực kỳ không đáng tin cậy.”
“Sao?”
“Giây phút đầu tiên khi chúng tớ bắt đầu ăn cơm, anh ta đã không ngừng giới thiệu về công việc của chính mình. Đầu tiên là nói đến công việc đầu tiên sau khi tốt nghiệp đại học, chuyển qua công việc thứ hai, sau đó gầy dựng sự nghiệp bán điện thoại di động, rồi đến khi tìm được công việc hiện tại này. Ặc. . . Đến đoạn này coi như là trọng điểm. Cho nên anh ta đem tiến độ công việc của mỗi tháng nói chi tiết cho tớ nghe, nghe đến nỗi tớ ngáp dài một cái. Cậu đoán xem như thế nào?”
“Anh ta tức giận?”
“Cũng không có, anh ta nói nếu em thấy mệt thì chúng ta đi về thôi. Sau đó lập tức đứng dậy mặc áo khoác vào, trước sau không quá 30 giây đã chuẩn bị xong. Đến lúc đó tớ mới nhớ mình nghe anh ta nói chuyện, cơm còn chưa ăn nữa.”
“Éc. . . . . . Có thể là do anh ta quá căng thẳng, cho nên cậu không thể chen miệng vào.”
“Ai mà biết được, anh ta cũng có nói năm nay sẽ đổi điện thoại mới, hỏi mình có góp ý gì không. Tớ liền nói hệ thống Android đã hoàn thành. Kết quả anh ta lập tức bắt đầu nói đến thế giới điện thoại đa dạng như thế nào, sau đó một lần nữa còn hỏi tớ có góp ý gì không, từ đó trở đi tớ quyết định im lặng là vàng.”
“Ai . . . Thôi, không có tiếng nói chung.” Tiểu Bạch bưng ly nước lên, bất đắc dĩ cảm thán nói: “Tìm bạn trai thật khó.”
“Đúng vậy.” Hứa Tử Ngư cũng bưng cái ly của mình lên: “Nếu Trung Quốc có thể giống như các nước Phương Tây vậy, không cần phải kết hôn cũng có thể sống đến già, thì tớ sẽ không cần phải lo lắng nữa. Mẹ của tớ cứ thúc giục mãi.”
Hai người ngồi đó than thở, đồng thời cũng nghe được lời than thở của người thứ ba.
Toàn bộ tóc sau gáy cũng đều dựng đứng lên, cô quay đầu lại nhìn, Tả Trung Đường với cặp mắt kính gọng đen 500 độ đang đối diện gần sát với mặt của cô.
“A. . . . . .”
“A cái gì mà a, bảng giới thiệu ghi xong rồi hả, chuyên mục đã viết xong chưa? Cả ngày chỉ biết nói chuyện phiếm và tán gẫu, hôm nay phải ở lại tăng ca cho tôi, không được tính tiền tăng ca đâu đấy.”
“Dạ dạ dạ.” Hai người xoay người, chăm chỉ cùng nghiêm túc tiếp tục công việc.
Thật ra thì Tiểu Bạch nói cũng đúng, Hứa Tử Ngư cũng cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Cuộc sống của các cô được chia nhỏ thành nhiều cái bảy ngày, đi làm rồi tan ca, thức dậy rồi lại ngủ. Con người cứ tưởng rằng mãi mãi sẽ không thay đổi, nhưng cuối cùng vẫn là thay đổi. Giống như là một tảng đá vậy, mặc kệ lúc đầu đứng trong dòng nước đang chảy có bao nhiêu kiên định, nhưng cũng không ngăn cản được năm tháng cùng thời gian đến bào mòn, cũng trở nên mơ hồ.
Hứa Tử Ngư trợn mắt: “Cậu nói kiểu kình bạo cái gì chứ?”
“Ai da, hôm nay chính là kình bạo, cậu qua đây mà xem.”
Tiểu Bạch đem hệ thống thời gian bên góc phải của máy vi tính mở ra, chỉ vào kim đồng hồ đang chạy mà nói: “Cậu nhìn cho kỹ đi.”
Tử Ngư nhìn chằm chằm vào kim đồng hồ một hồi, Tiểu Bạch giải thích: “Có phát hiện gì không?”
“Phát hiện cái gì chứ?”
“Ai da, cậu không suy nghĩ gì cả, cậu nhìn thời gian này đi, nhìn nhé 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, có phát hiện gì hay không, phía trên này thời gian chia làm 12 phần đúng không, bên trong mỗi phần, năm giây sẽ đi qua rất mau.”
Hứa Tử Ngư nằm ở trước bàn máy vi tính cẩn thận nhìn màn ảnh một chút, đúng là như vậy: “Đó không phải là hệ thống thời gian được cài đặt tự động chạy sao?”
“Sao thấy cậu ngu quá.” Tiểu Bạch chau mày, lo lắng nói: “Lúc mới bắt đầu tôi cũng nghĩ là như vậy, nhưng gần đây tôi suy nghĩ cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, liền lên mang tra cứu cũng phát hiện ra có rất nhiều người nói như vậy.”
Cô nghiêng đầu sang nhìn Hứa Tử Ngư, sau đó nói: “Cậu có biết 24 giờ của chúng ta là từ đâu đến không?”
“Ưm, là địa cầu tự quay chung quanh mặt trời.”
“Địa lý của cậu không tồi.” Tiểu Bạch nói tiếp: “Thời gian đang gia tốc, Địa Cầu cộng hưởng từ trước mỗi giây 7.83 chu, mỗi giây gia tốc thành 11 chu, chứng tỏ hiện tại một ngày có 16 giờ. Đến năm 2012, sẽ là mỗi giây 13 chu. Ngày cuối cùng của Trái Đất sắp đến rồi.” Tiểu Bạch đưa mắt nhìn thẳng vào mặt của Hứa Tử Ngư, giọng trầm thống khổ nói: “Tiểu Ngư, cậu có biết Trái Đất càng ngày quay càng nhanh thì sẽ như thế nào không?”
“Chúng ta sẽ bị Trái Đất hất văng ra?”
“Éc. . . . . . Rất ấn tượng, nhưng cái đó không phải là trọng điểm.” Vẻ mặt của Tiểu Bạch như đưa đám nói: “Trọng điểm chính là, chúng ta đến ngày tận thế rồi mà vẫn còn độc thân.”
Lý luận phóng đại của Tiểu Bạch khiến cho Hứa Tử Ngư trợn mắt, cô tin tưởng vũ trụ và quan điểm cá nhân không thể nào ở chung một chỗ, trừ Tiểu Bạch ra không có người nào còn có thể làm được. Vì vậy Hứa Tử Ngư quyết định kể cho Tiểu Bạch nghe một câu chuyện xưa.
“Tiểu Bạch, tôi hỏi cậu một ít vấn đề. Nếu nói có một phú ông muốn lấy vợ, có ba người ứng tuyển, phú ông đưa cho ba người phụ nữ mỗi người 1000 đồng, muốn ba người đó trang trí khắp cả gian phòng. Cô gái thứ nhất mua rất nhiều hoa, trang trí được 1/2 gian phòng. Cô gái thứ hai mua rất nhiều bong bóng, trang trí được 3/4 gian phòng. Cô gái thứ ba mua đèn cầy, khiến cho ánh sáng tràn ngập gian phòng. Cậu đoán xem phú ông sẽ chọn người nào?”
Tiểu Bạch suy nghĩ một chút liền nói: “Người thứ ba.”
“Không đúng.”
“Vậy đó là ai?”
“Cô gái có bộ ngực lớn nhất.” Hứa Tử Ngư ưỡn cao hai ngọn núi hùng vĩ của mình ra mà nói: “Điều này chứng tỏ, cho dù là ngày tận thế của Trái Đất, cậu cũng không phải là người phụ nữ độc thân cuối cùng đâu.”
“Áh, Tiểu Ngư, cậu thật là hư nha.”
“Cứu mạng a, đừng lấy ngực mà ép tôi như vậy chứ, tôi sẽ không thở được mất.” Mỗi lần bị Tiểu Ngư trêu chọc, mặt của Tiểu Bạch đều đỏ bừng, không ngừng đấm lấy bả vai gầy yếu của Hứa Tử Ngư.
“Ai u, được rồi được rồi.” Hứa Tử Ngư vội vàng tránh né, lại đột nhiên thấy Tiểu Bạch mang bộ mặt phớt tỉnh ngồi về vị trí làm việc. Vui vẻ quay đầu lại nhìn, đây chẳng phải là thần tượng mới của cô ấy, tổng giám đốc phụ trách kinh doanh tiêu thụ của trang wed sao?
Ranh mãnh xông đến bên Tiểu Bạch cười cười, Hứa Tử Ngư lớn tiếng chào: “Xin chào tổng giám đốc Lăng.”
Người đàn ông đi ngang qua rất lịch sự cười cười mà nói: “Chào cô.” Tiếp theo liền đi thẳng đến phòng làm việc.
“Ai da, hết hồn.” Hứa Tử Ngư nhìn Tiểu Bạch nói: “Thích thì cứ theo đuổi đi, nghe nói tổng giám đốc Lăng vẫn chưa có bạn gái đấy.”
“Ghét.” Tiểu Bạch chỉ trán của Tử Ngư: “Nói đến chuyện này, mấy ngày trước cậu đi xem mắt như thế nào rồi?”
“Đừng nhắc nữa.” Bả vai của Hứa Tử Ngư sụp xuống nói: “Cực kỳ không đáng tin cậy.”
“Sao?”
“Giây phút đầu tiên khi chúng tớ bắt đầu ăn cơm, anh ta đã không ngừng giới thiệu về công việc của chính mình. Đầu tiên là nói đến công việc đầu tiên sau khi tốt nghiệp đại học, chuyển qua công việc thứ hai, sau đó gầy dựng sự nghiệp bán điện thoại di động, rồi đến khi tìm được công việc hiện tại này. Ặc. . . Đến đoạn này coi như là trọng điểm. Cho nên anh ta đem tiến độ công việc của mỗi tháng nói chi tiết cho tớ nghe, nghe đến nỗi tớ ngáp dài một cái. Cậu đoán xem như thế nào?”
“Anh ta tức giận?”
“Cũng không có, anh ta nói nếu em thấy mệt thì chúng ta đi về thôi. Sau đó lập tức đứng dậy mặc áo khoác vào, trước sau không quá 30 giây đã chuẩn bị xong. Đến lúc đó tớ mới nhớ mình nghe anh ta nói chuyện, cơm còn chưa ăn nữa.”
“Éc. . . . . . Có thể là do anh ta quá căng thẳng, cho nên cậu không thể chen miệng vào.”
“Ai mà biết được, anh ta cũng có nói năm nay sẽ đổi điện thoại mới, hỏi mình có góp ý gì không. Tớ liền nói hệ thống Android đã hoàn thành. Kết quả anh ta lập tức bắt đầu nói đến thế giới điện thoại đa dạng như thế nào, sau đó một lần nữa còn hỏi tớ có góp ý gì không, từ đó trở đi tớ quyết định im lặng là vàng.”
“Ai . . . Thôi, không có tiếng nói chung.” Tiểu Bạch bưng ly nước lên, bất đắc dĩ cảm thán nói: “Tìm bạn trai thật khó.”
“Đúng vậy.” Hứa Tử Ngư cũng bưng cái ly của mình lên: “Nếu Trung Quốc có thể giống như các nước Phương Tây vậy, không cần phải kết hôn cũng có thể sống đến già, thì tớ sẽ không cần phải lo lắng nữa. Mẹ của tớ cứ thúc giục mãi.”
Hai người ngồi đó than thở, đồng thời cũng nghe được lời than thở của người thứ ba.
Toàn bộ tóc sau gáy cũng đều dựng đứng lên, cô quay đầu lại nhìn, Tả Trung Đường với cặp mắt kính gọng đen 500 độ đang đối diện gần sát với mặt của cô.
“A. . . . . .”
“A cái gì mà a, bảng giới thiệu ghi xong rồi hả, chuyên mục đã viết xong chưa? Cả ngày chỉ biết nói chuyện phiếm và tán gẫu, hôm nay phải ở lại tăng ca cho tôi, không được tính tiền tăng ca đâu đấy.”
“Dạ dạ dạ.” Hai người xoay người, chăm chỉ cùng nghiêm túc tiếp tục công việc.
Thật ra thì Tiểu Bạch nói cũng đúng, Hứa Tử Ngư cũng cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Cuộc sống của các cô được chia nhỏ thành nhiều cái bảy ngày, đi làm rồi tan ca, thức dậy rồi lại ngủ. Con người cứ tưởng rằng mãi mãi sẽ không thay đổi, nhưng cuối cùng vẫn là thay đổi. Giống như là một tảng đá vậy, mặc kệ lúc đầu đứng trong dòng nước đang chảy có bao nhiêu kiên định, nhưng cũng không ngăn cản được năm tháng cùng thời gian đến bào mòn, cũng trở nên mơ hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.