Chương 32: Thích Uy. (Thượng)
Lưu Tam Tam
26/08/2015
Hứa Tử Ngư vừa vào
đến phòng bệnh liền nhận được điện thoại của Tiểu Bạch, bên kia đầu dây
bối cảnh rất huyên náo, Tiểu Bạch hết sức nhỏ giọng nói: “Tiểu Ngư, mình thông báo cho cậu biết công ty có một biến động lớn. . . . . .”
“Tiểu Bạch, hiện tại đầu óc của mình rất loạn, hay là một lát mình đến công ty rồi hãy nói.” Hứa Tử Ngư ngồi trên giường bệnh trong phòng bệnh, giọng nói không có chút hơi sức nào.
Tiểu Bạch nghe giọng nói của cô có chút không đúng lắm, nhưng đang ở trong công ty cho nên cũng không tiện hỏi thăm thêm, chỉ dặn cô chú ý thân thể, sau đó thì vội vã cúp máy.
Rạng sáng nay, ông chủ lớn giàu nhất nhì thành phố, cũng là ông chủ của Thích thị nhập viện đến khoa não của bệnh viện này, bác sĩ Đào Duy Hiên tuổi trẻ tài cao cũng là chuyên gia của khoa não đang cùng với viện trưởng ở trong phòng bệnh của khoa não dặn dò người nhà của bệnh nhân. Thủ tục xuất viện của cô rất thuận lợi, Hứa Tử Ngư khéo léo từ chối đề nghị đưa cô về của Đào Duy Hiên, một mình cô ra khỏi bệnh viện.
Ở trong phòng bệnh nằm một đêm, cô cảm thấy cơ thể hình như có chút suy nhược hơn, lúc này chính là giữa trưa, trước cửa bệnh viện muốn tìm một chiếc xe cũng không có. Hứa Tử Ngư mới đi bộ được mấy bước đã cảm thấy trong người hơi mệt.
Trong đầu vẫn còn ong ong lời nói của Thích Lôi: “Loại đàn bà như cô suốt cuộc đời này mãi mãi cũng không xứng với anh trai của tôi.”
Ah, thật không nghĩ tới đã qua nhiều năm như vậy, Thích Uy vẫn còn là tử huyệt của cô. Giống như lúc nãy vậy, cô ở trước mặt Thích Lôi tỏ vẻ không thèm quan tâm, nhưng trong lòng lại giống như đang bị người khác dùng tay hung hăng giày vò cô vậy, một loại khó chịu không nói ra thành lời. Vịn cái ghế ở bên cạnh, cô chậm rãi ngồi xuống chờ xe. Lồng ngực có chút buồn bực, không biết nguyên nhân có phải là do huyết áp thấp hay không, trời đang nóng bức như vậy mà cô lại cảm thấy lạnh.
Có mấy đứa mặc đồng phục học sinh chạy ngang qua, vừa cười vừa nói trước mặt cô, khiến cô chợt nhớ tới lần đầu tiên cô gặp Thích Uy.
Khi đó phòng chiếu phim thử nghiệm của trường cô mới vừa khánh thành, thầy hiệu trưởng cùng mấy thầy cô trong trường ngày ngày cũng đều cổ vũ bọn họ dũng cảm thực hành, để đạt được mục tiêu và thành tích học viện giáo dục tố chất. Khổ nỗi khi đó Hứa Tử Ngư cùng mấy người bạn trong ký túc xá cũng rãnh rỗi không có chuyện gì để làm, cho nên đành miễn cưỡng đi mượn cái camera cùng cái giá 3 chân để chuẩn bị làm MV,《Gặp gỡ》Tôn Yến Tư.
Kịch bản viết xong thì đến khâu tìm nhân vật chính, công đoạn này Hứa Tử Ngư thích nhất.
Lúc còn học tiểu học, Hứa Tử Ngư rất thích vị công chúa Thiên Trúc trong phim Tây Du Ký, công chúa cưỡi một con voi to lớn đi trên đường, nhìn thấy trai đẹp ưng ý liền dùng mũi tên bắn một phát ngay đầu (chắc là bắn mũi tên mắc ngay cái nón, chứ ngay đầu thì có mà chết, chứ sống gì nổi), sau đó đưa về cung là có thể kết hôn ngay, thật là hạnh phúc.
Cho nên thời điểm khi mọi người đang thảo luận về việc chọn nam nhân vật chính như thế nào, thì cô đưa ra một lời đề nghị khiến cho người khác phải tròn mắt đồng thời há hốc miệng —— Đem camera để ngay cổng lớn của trường vì đó là nơi mà có nhiều người qua lại nhất, từ trong ống kính tìm ra trai đẹp. Cũng may, toàn bộ túc xá đều là nữ háo sắc, cho nên khi đối mặt với lời đề nghị không đáng tin cậy như vậy mà các cô ấy lại cho là hay, cuối cùng ý kiến này cũng được thông qua.
Đó là một ngày đẹp trời của tháng năm, gió thổi ấm áp, ở đô thị xa hoa đầy mùi khói ô nhiễm này, rất hiếm khi thấy được bầu trời xanh trong. Hứa Tử Ngư cùng Dương Lục Lục trốn tiết của Mã Chính Chánh, hai người đem máy camera tới trước cổng chính.
Buổi sáng tiết thứ tư liền cúp tiết, cho nên người qua lại cũng không ngừng, người đi đường ngang qua trông thấy hai cô gái cùng với một cái camera ở phía trước, có người tiến lên khoa tay múa chân, tạo tư thế (^o^) Y, có người bụm mặt né tránh, lúc mới bắt đầu bọn họ còn tưởng rằng sẽ có rất nhiều trai đẹp, ai biết cái trường Văn Khoa này đàn ông lại thật xấu.
“Người đang đi tới chính là nam sinh đội trưởng đội cúp tiết của trường văn học.” Hứa Tử Ngư đứng ở bên cạnh camera, không còn chút sức lực nào mà nói: “Bọn họ không xứng với cái trường văn học có tiếng với bề dày sắc thái này, dáng dấp cũng rất thần bí. . . . . .”
Khi đó Dương Lục Lục nhận được tin tức bi thương điểm danh của thầy giáo, chính là muốn cùng Hứa Tử Ngư khóc lóc kể lể, nhưng lại phát hiện người phụ nữ này có chút không đúng, cô ấy chợt không ồn ào nữa.
Hứa Tử Ngư trông thấy một trai đẹp, một trai đẹp chân chính.
Tiếng ồn ào xung quanh của trường cũng không còn nghe thấy gì nữa, từ đáy lòng, cô cảm thán một tiếng, mẹ kiếp.
Cậu ta mặc áo sơ mi màu trắng quần jean xanh dương, tay áo sơ mi được xếp lên nhìn rất chỉnh tề. Cô bắt lấy camera, không quên cầm theo cái chân của camera, cố chạy theo để lấy bóng dáng của trai đẹp, cho đến khi cậu ta biến mất trong đám người vừa tan học.
Cô ngơ ngác quay đầu lại nhìn Dương Lục Lục rồi nói: “Vương Lực Hoành đẹp trai, đã tới trường chúng ta học.”
Dương Lục Lục cũng ngơ ngác nhìn cô mà nói: “Hứa Tử Ngư, cậu chảy máu mũi kìa.”
“Sao?” Hứa Tử Ngư lấy tay lau lỗ mũi một cái, ngạc nhiên phát hiện thì ra chuyện nhìn thấy trai đẹp mà chảy máu mũi thật ra không phải là truyền thuyết.
Ba chân bốn cẳng làm cho máu mũi ngừng chảy, Hứa Tử Ngư đút giấy vệ sinh vào lỗ mũi, rất lo lắng trở về lấy dây sạc. Việc đời quả thật trêu người, cái máy này có thể dùng tổng cộng được 40 phút, nhưng khi bóng dáng của trai đẹp vừa lọt vào ống kính liền lập tức hết pin rồi.
Dương Lục Lục an ủi cô mà nói, thấy cậu mất hồn vì một bóng dáng ở phía xa, tôi cũng cảm thấy người này nhất định là rất đẹp trai.
Vẻ mặt đau khổ của Hứa Tử Ngư đón nhận an ủi của Lục Lục, sau đó liền mấy ngày nữa hai người đều ngồi ở chỗ đó chờ, nhưng cũng không có thấy người này nữa.
MV chưa kịp quay được thì cuộc thi đã đến, họ từ khoa máy vi tính tìm một người có biệt danh là “Mì Kéo” để đảm nhận vai nam nhân vật chính.
Vào đoạn thời gian bọn họ đang dầu sôi lửa bỏng đi tìm nam nhân vật chính đó, một hôm cửa phòng ký túc xá “Rầm” một tiếng bị đá văng, một người phụ nữ xông tới, đỏ mặt ngượng ngùng nói: “Tìm Mì Kéo đến đảm nhận vai nam chính đi. . . . . .” Không đợi Tử Ngư kịp phản ứng, người đó còn ngượng ngùng hơn lúc nãy sau đó liền bỏ chạy. Hứa Tử Ngư kinh hãi một phút, sau đó đến phòng 224 thăm cô bạn ở sát vách tâm tình đang không yên đó.
Phòng 224 của ký túc xá là một đám hủ nữ, lấy quan hệ YY Nam Nam làm thú vui, mỗi lần có người vào ký túc xá của bọn họ, tất nhiên sẽ bị bọn họ đối xửa một cách rất thê thảm. Nhưng lần này đến đây, rõ ràng mọi người đều rất yên lặng. Người bạn lúc nãy cũng ngước gương mặt xanh xao kia lên nói, bởi vì mới vừa ăn mì kéo, lòng và dạ dày của mọi người đều rất trầm trọng, tạm thời cảm thấy bất lực.
Nửa buổi Hứa Tử Ngư mới hiểu ra được, thì ra là Mì Kéo là biệt danh của một trai đẹp. Chỉ vì dáng dấp của cậu ta cao lớn anh tuấn, cả người lại rất lạnh lùng, bị bọn hủ nữ này tôn sùng gọi là Kinh Mậu, niềm kiêu hãnh của giới đam mỹ. Họ phát hiện trai đẹp này ngày nào cũng đến đây ăn mì kéo, không nhịn được hấp dẫn nên cũng đi theo ăn, vì vậy mấy người này ngày nào cũng đều ở quán mì kéo mà trôi qua.
Bọn họ cũng cảm thấy ngán rồi, nhưng mà trai đẹp vẫn còn ở đó ăn, cho nên cũng không dám xa rời quán mì kéo.
Rốt cuộc sau này anh chàng Mì Kéo cũng gia nhập tổ diễn kịch, khi đó cô mới phát hiện cậu ta tuyệt đối không hề kiêu ngạo hay lạnh lùng gì cả, chỉ là bị cận thị có chút trầm trọng, dẫn đến ánh mắt có chút lỏng lẻo, cho nên khi nhìn người khác, vẻ mặt có chút mê mang. Cả người đều rất đẹp trai, mọi thứ đều ổn, chỉ là cận thị + vẻ mặt mê mang cũng được hiểu nhầm là lạnh lùng.
Từ sau khi đoạn MV thứ nhất được công chiếu, trong thời gian này rạp chiếu phim của trường thường xuyên cho chiếu phim của bọn cô, dâng lên một làn sóng phong trào không nhỏ trong trường học. Nam và nữ nhân vật chính nhận được rất nhiều thư hâm mộ và cả thư tình, tình hình như vậy đồng nghĩa với việc phần hai của bộ phim đó coi như không được quay nữa. Anh chàng đẹp trai Mì Kéo với nội tâm khiêm tốn bởi vì không chịu nổi áp lực của số lượng lớn fan nữ hâm mộ kéo đến vây quanh quán mì, chỉ để đứng nhìn cậu ta ăn mì kéo, cho nên cậu ta đổi qua ăn món thịt nướng bằng khung sắt rồi. Cuối cùng đám hủ nữ không có tiền đồ của phòng ký túc xá 224 rơi lệ đầy mặt tạm biệt quán mì kéo, toàn bộ chuyển qua quán ‘Cơm Trưa Một Bữa’, vì thế bọn họ cũng đặc biệt mời Hứa Tử Ngư đi ăn một bữa, bày tỏ thành ý là sau này cô có thể hưởng thụ không hết, ra vào ký túc xá 224 an toàn và được đối xử như một vị khách đặc biệt vậy.
Nam và nữ chính đều không còn cho nên không thể tiếp tục diễn được nữa, phần MV sau thì bọn họ không còn cách nào khác là đi tìm nam nhân vật chính khác, vì vậy cô lại lôi cái camera ra tìm trai đẹp giống như lần trước.
“Tiểu Bạch, hiện tại đầu óc của mình rất loạn, hay là một lát mình đến công ty rồi hãy nói.” Hứa Tử Ngư ngồi trên giường bệnh trong phòng bệnh, giọng nói không có chút hơi sức nào.
Tiểu Bạch nghe giọng nói của cô có chút không đúng lắm, nhưng đang ở trong công ty cho nên cũng không tiện hỏi thăm thêm, chỉ dặn cô chú ý thân thể, sau đó thì vội vã cúp máy.
Rạng sáng nay, ông chủ lớn giàu nhất nhì thành phố, cũng là ông chủ của Thích thị nhập viện đến khoa não của bệnh viện này, bác sĩ Đào Duy Hiên tuổi trẻ tài cao cũng là chuyên gia của khoa não đang cùng với viện trưởng ở trong phòng bệnh của khoa não dặn dò người nhà của bệnh nhân. Thủ tục xuất viện của cô rất thuận lợi, Hứa Tử Ngư khéo léo từ chối đề nghị đưa cô về của Đào Duy Hiên, một mình cô ra khỏi bệnh viện.
Ở trong phòng bệnh nằm một đêm, cô cảm thấy cơ thể hình như có chút suy nhược hơn, lúc này chính là giữa trưa, trước cửa bệnh viện muốn tìm một chiếc xe cũng không có. Hứa Tử Ngư mới đi bộ được mấy bước đã cảm thấy trong người hơi mệt.
Trong đầu vẫn còn ong ong lời nói của Thích Lôi: “Loại đàn bà như cô suốt cuộc đời này mãi mãi cũng không xứng với anh trai của tôi.”
Ah, thật không nghĩ tới đã qua nhiều năm như vậy, Thích Uy vẫn còn là tử huyệt của cô. Giống như lúc nãy vậy, cô ở trước mặt Thích Lôi tỏ vẻ không thèm quan tâm, nhưng trong lòng lại giống như đang bị người khác dùng tay hung hăng giày vò cô vậy, một loại khó chịu không nói ra thành lời. Vịn cái ghế ở bên cạnh, cô chậm rãi ngồi xuống chờ xe. Lồng ngực có chút buồn bực, không biết nguyên nhân có phải là do huyết áp thấp hay không, trời đang nóng bức như vậy mà cô lại cảm thấy lạnh.
Có mấy đứa mặc đồng phục học sinh chạy ngang qua, vừa cười vừa nói trước mặt cô, khiến cô chợt nhớ tới lần đầu tiên cô gặp Thích Uy.
Khi đó phòng chiếu phim thử nghiệm của trường cô mới vừa khánh thành, thầy hiệu trưởng cùng mấy thầy cô trong trường ngày ngày cũng đều cổ vũ bọn họ dũng cảm thực hành, để đạt được mục tiêu và thành tích học viện giáo dục tố chất. Khổ nỗi khi đó Hứa Tử Ngư cùng mấy người bạn trong ký túc xá cũng rãnh rỗi không có chuyện gì để làm, cho nên đành miễn cưỡng đi mượn cái camera cùng cái giá 3 chân để chuẩn bị làm MV,《Gặp gỡ》Tôn Yến Tư.
Kịch bản viết xong thì đến khâu tìm nhân vật chính, công đoạn này Hứa Tử Ngư thích nhất.
Lúc còn học tiểu học, Hứa Tử Ngư rất thích vị công chúa Thiên Trúc trong phim Tây Du Ký, công chúa cưỡi một con voi to lớn đi trên đường, nhìn thấy trai đẹp ưng ý liền dùng mũi tên bắn một phát ngay đầu (chắc là bắn mũi tên mắc ngay cái nón, chứ ngay đầu thì có mà chết, chứ sống gì nổi), sau đó đưa về cung là có thể kết hôn ngay, thật là hạnh phúc.
Cho nên thời điểm khi mọi người đang thảo luận về việc chọn nam nhân vật chính như thế nào, thì cô đưa ra một lời đề nghị khiến cho người khác phải tròn mắt đồng thời há hốc miệng —— Đem camera để ngay cổng lớn của trường vì đó là nơi mà có nhiều người qua lại nhất, từ trong ống kính tìm ra trai đẹp. Cũng may, toàn bộ túc xá đều là nữ háo sắc, cho nên khi đối mặt với lời đề nghị không đáng tin cậy như vậy mà các cô ấy lại cho là hay, cuối cùng ý kiến này cũng được thông qua.
Đó là một ngày đẹp trời của tháng năm, gió thổi ấm áp, ở đô thị xa hoa đầy mùi khói ô nhiễm này, rất hiếm khi thấy được bầu trời xanh trong. Hứa Tử Ngư cùng Dương Lục Lục trốn tiết của Mã Chính Chánh, hai người đem máy camera tới trước cổng chính.
Buổi sáng tiết thứ tư liền cúp tiết, cho nên người qua lại cũng không ngừng, người đi đường ngang qua trông thấy hai cô gái cùng với một cái camera ở phía trước, có người tiến lên khoa tay múa chân, tạo tư thế (^o^) Y, có người bụm mặt né tránh, lúc mới bắt đầu bọn họ còn tưởng rằng sẽ có rất nhiều trai đẹp, ai biết cái trường Văn Khoa này đàn ông lại thật xấu.
“Người đang đi tới chính là nam sinh đội trưởng đội cúp tiết của trường văn học.” Hứa Tử Ngư đứng ở bên cạnh camera, không còn chút sức lực nào mà nói: “Bọn họ không xứng với cái trường văn học có tiếng với bề dày sắc thái này, dáng dấp cũng rất thần bí. . . . . .”
Khi đó Dương Lục Lục nhận được tin tức bi thương điểm danh của thầy giáo, chính là muốn cùng Hứa Tử Ngư khóc lóc kể lể, nhưng lại phát hiện người phụ nữ này có chút không đúng, cô ấy chợt không ồn ào nữa.
Hứa Tử Ngư trông thấy một trai đẹp, một trai đẹp chân chính.
Tiếng ồn ào xung quanh của trường cũng không còn nghe thấy gì nữa, từ đáy lòng, cô cảm thán một tiếng, mẹ kiếp.
Cậu ta mặc áo sơ mi màu trắng quần jean xanh dương, tay áo sơ mi được xếp lên nhìn rất chỉnh tề. Cô bắt lấy camera, không quên cầm theo cái chân của camera, cố chạy theo để lấy bóng dáng của trai đẹp, cho đến khi cậu ta biến mất trong đám người vừa tan học.
Cô ngơ ngác quay đầu lại nhìn Dương Lục Lục rồi nói: “Vương Lực Hoành đẹp trai, đã tới trường chúng ta học.”
Dương Lục Lục cũng ngơ ngác nhìn cô mà nói: “Hứa Tử Ngư, cậu chảy máu mũi kìa.”
“Sao?” Hứa Tử Ngư lấy tay lau lỗ mũi một cái, ngạc nhiên phát hiện thì ra chuyện nhìn thấy trai đẹp mà chảy máu mũi thật ra không phải là truyền thuyết.
Ba chân bốn cẳng làm cho máu mũi ngừng chảy, Hứa Tử Ngư đút giấy vệ sinh vào lỗ mũi, rất lo lắng trở về lấy dây sạc. Việc đời quả thật trêu người, cái máy này có thể dùng tổng cộng được 40 phút, nhưng khi bóng dáng của trai đẹp vừa lọt vào ống kính liền lập tức hết pin rồi.
Dương Lục Lục an ủi cô mà nói, thấy cậu mất hồn vì một bóng dáng ở phía xa, tôi cũng cảm thấy người này nhất định là rất đẹp trai.
Vẻ mặt đau khổ của Hứa Tử Ngư đón nhận an ủi của Lục Lục, sau đó liền mấy ngày nữa hai người đều ngồi ở chỗ đó chờ, nhưng cũng không có thấy người này nữa.
MV chưa kịp quay được thì cuộc thi đã đến, họ từ khoa máy vi tính tìm một người có biệt danh là “Mì Kéo” để đảm nhận vai nam nhân vật chính.
Vào đoạn thời gian bọn họ đang dầu sôi lửa bỏng đi tìm nam nhân vật chính đó, một hôm cửa phòng ký túc xá “Rầm” một tiếng bị đá văng, một người phụ nữ xông tới, đỏ mặt ngượng ngùng nói: “Tìm Mì Kéo đến đảm nhận vai nam chính đi. . . . . .” Không đợi Tử Ngư kịp phản ứng, người đó còn ngượng ngùng hơn lúc nãy sau đó liền bỏ chạy. Hứa Tử Ngư kinh hãi một phút, sau đó đến phòng 224 thăm cô bạn ở sát vách tâm tình đang không yên đó.
Phòng 224 của ký túc xá là một đám hủ nữ, lấy quan hệ YY Nam Nam làm thú vui, mỗi lần có người vào ký túc xá của bọn họ, tất nhiên sẽ bị bọn họ đối xửa một cách rất thê thảm. Nhưng lần này đến đây, rõ ràng mọi người đều rất yên lặng. Người bạn lúc nãy cũng ngước gương mặt xanh xao kia lên nói, bởi vì mới vừa ăn mì kéo, lòng và dạ dày của mọi người đều rất trầm trọng, tạm thời cảm thấy bất lực.
Nửa buổi Hứa Tử Ngư mới hiểu ra được, thì ra là Mì Kéo là biệt danh của một trai đẹp. Chỉ vì dáng dấp của cậu ta cao lớn anh tuấn, cả người lại rất lạnh lùng, bị bọn hủ nữ này tôn sùng gọi là Kinh Mậu, niềm kiêu hãnh của giới đam mỹ. Họ phát hiện trai đẹp này ngày nào cũng đến đây ăn mì kéo, không nhịn được hấp dẫn nên cũng đi theo ăn, vì vậy mấy người này ngày nào cũng đều ở quán mì kéo mà trôi qua.
Bọn họ cũng cảm thấy ngán rồi, nhưng mà trai đẹp vẫn còn ở đó ăn, cho nên cũng không dám xa rời quán mì kéo.
Rốt cuộc sau này anh chàng Mì Kéo cũng gia nhập tổ diễn kịch, khi đó cô mới phát hiện cậu ta tuyệt đối không hề kiêu ngạo hay lạnh lùng gì cả, chỉ là bị cận thị có chút trầm trọng, dẫn đến ánh mắt có chút lỏng lẻo, cho nên khi nhìn người khác, vẻ mặt có chút mê mang. Cả người đều rất đẹp trai, mọi thứ đều ổn, chỉ là cận thị + vẻ mặt mê mang cũng được hiểu nhầm là lạnh lùng.
Từ sau khi đoạn MV thứ nhất được công chiếu, trong thời gian này rạp chiếu phim của trường thường xuyên cho chiếu phim của bọn cô, dâng lên một làn sóng phong trào không nhỏ trong trường học. Nam và nữ nhân vật chính nhận được rất nhiều thư hâm mộ và cả thư tình, tình hình như vậy đồng nghĩa với việc phần hai của bộ phim đó coi như không được quay nữa. Anh chàng đẹp trai Mì Kéo với nội tâm khiêm tốn bởi vì không chịu nổi áp lực của số lượng lớn fan nữ hâm mộ kéo đến vây quanh quán mì, chỉ để đứng nhìn cậu ta ăn mì kéo, cho nên cậu ta đổi qua ăn món thịt nướng bằng khung sắt rồi. Cuối cùng đám hủ nữ không có tiền đồ của phòng ký túc xá 224 rơi lệ đầy mặt tạm biệt quán mì kéo, toàn bộ chuyển qua quán ‘Cơm Trưa Một Bữa’, vì thế bọn họ cũng đặc biệt mời Hứa Tử Ngư đi ăn một bữa, bày tỏ thành ý là sau này cô có thể hưởng thụ không hết, ra vào ký túc xá 224 an toàn và được đối xử như một vị khách đặc biệt vậy.
Nam và nữ chính đều không còn cho nên không thể tiếp tục diễn được nữa, phần MV sau thì bọn họ không còn cách nào khác là đi tìm nam nhân vật chính khác, vì vậy cô lại lôi cái camera ra tìm trai đẹp giống như lần trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.