Chương 20: Trong sinh hoạt có X hay không?
Lưu Tam Tam
26/08/2015
“Chuyện này, được rồi.” Hứa Tử Ngư đi theo Tống Lương Thần xuống gara, sau đó leo lên xe, ở trên xe kể chuyện cười cho anh nghe.
“Ngày xửa ngày xưa có một đám động vật nhỏ ngồi thuyền đi du lịch, kết quả là thuyền đi được nửa đường thì bắt đầu rỉ nước, đám động vật nhỏ đó bắt đầu thương lượng nên làm thế nào, cuối cùng cũng nhất trí với phương pháp duy nhất, đó chính là vài con trong đoàn phải nhảy xuống thuyền, để giảm bớt sức nặng, điều quan trọng là tất cả đều không ai muốn nhảy xuống, cuối cùng con khỉ mới đưa ra một ý kiến. Con khỉ nói, hay là chúng ta luân phiên kể chuyện cười đi, nếu cả nhóm đều cười thì không cần phải nhảy xuống nữa, nếu trong nhóm có một con không cười thì con kể sẽ phải nhảy khỏi thuyền. Mọi con vật đều cảm thấy cách này rất công bằng, Con gà trống xung phong kể trước. Gà trống kể chuyện rất thú vị, tất cả động vật đều không nhịn được cười, nhưng duy chỉ có heo nhỏ vẫn ngơ ngác không có phản ứng gì.”
Kể đến đây Hứa Tử Ngư quay mặt sang Tống Lương Thần, cô bắt chước biểu tình của heo nhỏ, bộ mặt cực ngây thơ cùng ngơ ngác, khiến cho tảng băng Tống Lương Thần cũng không nhịn được mà “Phù” một tiếng bật cười.
Hứa Tử Ngư thấy anh cười như vậy, cô giống như được cổ vũ, lập tức nhiệt tình lên giọng tiếp tục nói: “Gà trống trông thấy nó không nhúc nhích, không còn cách nào khác hơn là tự mình nhảy ra khỏi thuyền. Con thứ hai kể chuyện chính là sơn dương, nó kể chuyện nội dung cũng không tầm thường, mọi người cười đến nghiêng ngả, nhưng kết quả heo nhỏ vẫn là một bộ dáng ngơ ngác.” Cô xoay người nhìn về phía tài xế sau đó bày ra biểu tình ngơ ngác của heo nhỏ, Tống Lương Thần hài lòng phối hợp bật cười, sau đó cô lại tiếp tục kể: “Vì vậy sơn dương nhảy ra khỏi thuyển; người thứ ba chính là khỉ con, nó moi ruột gan của mình ra, dùng hết một hơi để kể câu chuyện cười đó, ngay cả bản thân của mình cũng không nhịn được cười, kết quả mặt của heo nhỏ vẫn là ngơ ngác không có chút phải ứng nào, khỉ con cực kỳ bi phẫn nhảy khỏi thuyền. Đến phiên con vật thứ tư kể chuyện chính là mèo bông, nó run run rẩy rẩy đứng ở trong thuyền, còn chưa bắt đầu kể thì heo nhỏ liền cười ha ha ha . . . Hi hi, tất cả mọi người hỏi nó: ‘Mèo bông còn chưa kể chuyện cười, sao cậu lại cười?’. Heo nhỏ vừa cười vừa nói: ‘Gà trống kể chuyện thật buốn cười a. . . . . . ’.”
Hứa Tử Ngư nói xong trơ mắt nhìn Tống Lương Thần, một lần nữa chờ anh phản ứng thỏa đáng, sau đó mới hỏi: “Chuyện của tôi kể khá chứ?”
“Ừh, không tệ.”
“Tất nhiên rồi, cả đời của tôi chỉ dựa vào mỗi một câu chuyện cười này mà sống thôi đấy.”
“Quả thật là như vậy, từ hồi lớp 10 đến nay đều chỉ là một câu chuyện thôi.”
“Ah, cậu.” Hứa Tử Ngư làm ra vẻ một bộ dáng muốn đánh người, thấy dáng vẻ của Tống Lương Thần đang vui vẻ nên cũng không xuống tay. Trong lòng nghĩ thầm, con người của Tống Lương Thần cũng rất dễ dụ dỗ.
Đáng tiếc lại không theo như mong muốn của người, vừa đem vị đại thần này dụ dỗ chưa được bao lâu, thì lại có điện thoại gọi tới. Tống Lương Thần vì ngại Hứa Tử Ngư đang ở bên cạnh, nên không có bộc phát hết tức giận, nhưng thông qua ngôn ngữ mờ mịt cùng vẻ mặt của anh, cô cũng có thể nhìn ra được, hiện tại anh đang rất tức giận.
Anh cúp điện thoại sau đó nói với Hứa Tử Ngư: “Tôi đưa cậu đến bệnh viện trước, tôi có chút chuyện cần đến công ty xử lý, cậu kiểm tra xong đừng quên gọi điện thoại cho tôi nhé.”
Trong lòng Hứa Tử Ngư đối với câu “Kiểm tra xong đừng quên gọi điện thoại cho tôi nhé”, cô có chút xem thường câu nói này, nhưng vẫn gật đầu một cái. Trong lòng cũng âm thầm bội phục, không biết vị đồng chí nào lại to gan lớn mật như thế, có thể khiến Tống Lương Thần tức giận như vậy.
Tống Lương Thần ở trên xe đã liên lạc trước với bạn của anh, Hứa Tử Ngư chỉ cần đến nội khoa của bệnh viện sẽ được đưa đến khoa tiêu hóa ngay, anh còn nghiêm mặt dặn dò một lúc rồi mới rời đi.
Hứa Tử Ngư ở bệnh viện kiểm tra cả buổi sáng nhưng cũng không có phát hiện vấn đề gì cả. Cuối cùng vị bác sĩ tóc màu muối tiêu giương mắt nhìn cô một chút rồi hỏi: “Trong sinh hoạt có X hay không?”
“Ah. . . . . . Không có. . . . . . Có. . . . . .”
“Rốt cuộc là có hay là không?” Hứa Tử Ngư đỏ mặt giống như con tôm bị luộc chín vậy, dưới con mắt lão luyện nghiêm nghị của chuyên gia, cô không chút ý tứ liền hỏi: “Ý của bác sĩ là sao?”
“Qua khoa phụ sản khám một chút đi, nhìn dáng dấp có thể là mang thai.”
“Sao?”
Bác sĩ nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô, không khỏi lắc đầu một cái, thầm nghĩ thanh niên bây giờ đời sau thua đời trước. Bác sĩ nói ra câu nói đúc kết: “Tuổi trẻ thanh niên mấy người chính là như vậy, nhất thời vui vẻ, đến khi xảy ra chuyện thì lại trợn mắt kinh ngạc, ai da, cô xem cô đi, có phải là còn chưa có tốt nghiệp hay không đây?”
Hứa Tử Ngư vẻ mặt đau khổ hừ hừ hà hà rời khỏi ghế ngồi, trước khi đi còn bị chuyên gia giáo dục mấy câu nữa, trong lòng có chút uất ức. Lần trước rõ ràng cô đã uống thuốc rồi mà, nhưng cũng đề phòng lỡ như, hay là nên đi một chuyến đến khoa sản.
“Ngày xửa ngày xưa có một đám động vật nhỏ ngồi thuyền đi du lịch, kết quả là thuyền đi được nửa đường thì bắt đầu rỉ nước, đám động vật nhỏ đó bắt đầu thương lượng nên làm thế nào, cuối cùng cũng nhất trí với phương pháp duy nhất, đó chính là vài con trong đoàn phải nhảy xuống thuyền, để giảm bớt sức nặng, điều quan trọng là tất cả đều không ai muốn nhảy xuống, cuối cùng con khỉ mới đưa ra một ý kiến. Con khỉ nói, hay là chúng ta luân phiên kể chuyện cười đi, nếu cả nhóm đều cười thì không cần phải nhảy xuống nữa, nếu trong nhóm có một con không cười thì con kể sẽ phải nhảy khỏi thuyền. Mọi con vật đều cảm thấy cách này rất công bằng, Con gà trống xung phong kể trước. Gà trống kể chuyện rất thú vị, tất cả động vật đều không nhịn được cười, nhưng duy chỉ có heo nhỏ vẫn ngơ ngác không có phản ứng gì.”
Kể đến đây Hứa Tử Ngư quay mặt sang Tống Lương Thần, cô bắt chước biểu tình của heo nhỏ, bộ mặt cực ngây thơ cùng ngơ ngác, khiến cho tảng băng Tống Lương Thần cũng không nhịn được mà “Phù” một tiếng bật cười.
Hứa Tử Ngư thấy anh cười như vậy, cô giống như được cổ vũ, lập tức nhiệt tình lên giọng tiếp tục nói: “Gà trống trông thấy nó không nhúc nhích, không còn cách nào khác hơn là tự mình nhảy ra khỏi thuyền. Con thứ hai kể chuyện chính là sơn dương, nó kể chuyện nội dung cũng không tầm thường, mọi người cười đến nghiêng ngả, nhưng kết quả heo nhỏ vẫn là một bộ dáng ngơ ngác.” Cô xoay người nhìn về phía tài xế sau đó bày ra biểu tình ngơ ngác của heo nhỏ, Tống Lương Thần hài lòng phối hợp bật cười, sau đó cô lại tiếp tục kể: “Vì vậy sơn dương nhảy ra khỏi thuyển; người thứ ba chính là khỉ con, nó moi ruột gan của mình ra, dùng hết một hơi để kể câu chuyện cười đó, ngay cả bản thân của mình cũng không nhịn được cười, kết quả mặt của heo nhỏ vẫn là ngơ ngác không có chút phải ứng nào, khỉ con cực kỳ bi phẫn nhảy khỏi thuyền. Đến phiên con vật thứ tư kể chuyện chính là mèo bông, nó run run rẩy rẩy đứng ở trong thuyền, còn chưa bắt đầu kể thì heo nhỏ liền cười ha ha ha . . . Hi hi, tất cả mọi người hỏi nó: ‘Mèo bông còn chưa kể chuyện cười, sao cậu lại cười?’. Heo nhỏ vừa cười vừa nói: ‘Gà trống kể chuyện thật buốn cười a. . . . . . ’.”
Hứa Tử Ngư nói xong trơ mắt nhìn Tống Lương Thần, một lần nữa chờ anh phản ứng thỏa đáng, sau đó mới hỏi: “Chuyện của tôi kể khá chứ?”
“Ừh, không tệ.”
“Tất nhiên rồi, cả đời của tôi chỉ dựa vào mỗi một câu chuyện cười này mà sống thôi đấy.”
“Quả thật là như vậy, từ hồi lớp 10 đến nay đều chỉ là một câu chuyện thôi.”
“Ah, cậu.” Hứa Tử Ngư làm ra vẻ một bộ dáng muốn đánh người, thấy dáng vẻ của Tống Lương Thần đang vui vẻ nên cũng không xuống tay. Trong lòng nghĩ thầm, con người của Tống Lương Thần cũng rất dễ dụ dỗ.
Đáng tiếc lại không theo như mong muốn của người, vừa đem vị đại thần này dụ dỗ chưa được bao lâu, thì lại có điện thoại gọi tới. Tống Lương Thần vì ngại Hứa Tử Ngư đang ở bên cạnh, nên không có bộc phát hết tức giận, nhưng thông qua ngôn ngữ mờ mịt cùng vẻ mặt của anh, cô cũng có thể nhìn ra được, hiện tại anh đang rất tức giận.
Anh cúp điện thoại sau đó nói với Hứa Tử Ngư: “Tôi đưa cậu đến bệnh viện trước, tôi có chút chuyện cần đến công ty xử lý, cậu kiểm tra xong đừng quên gọi điện thoại cho tôi nhé.”
Trong lòng Hứa Tử Ngư đối với câu “Kiểm tra xong đừng quên gọi điện thoại cho tôi nhé”, cô có chút xem thường câu nói này, nhưng vẫn gật đầu một cái. Trong lòng cũng âm thầm bội phục, không biết vị đồng chí nào lại to gan lớn mật như thế, có thể khiến Tống Lương Thần tức giận như vậy.
Tống Lương Thần ở trên xe đã liên lạc trước với bạn của anh, Hứa Tử Ngư chỉ cần đến nội khoa của bệnh viện sẽ được đưa đến khoa tiêu hóa ngay, anh còn nghiêm mặt dặn dò một lúc rồi mới rời đi.
Hứa Tử Ngư ở bệnh viện kiểm tra cả buổi sáng nhưng cũng không có phát hiện vấn đề gì cả. Cuối cùng vị bác sĩ tóc màu muối tiêu giương mắt nhìn cô một chút rồi hỏi: “Trong sinh hoạt có X hay không?”
“Ah. . . . . . Không có. . . . . . Có. . . . . .”
“Rốt cuộc là có hay là không?” Hứa Tử Ngư đỏ mặt giống như con tôm bị luộc chín vậy, dưới con mắt lão luyện nghiêm nghị của chuyên gia, cô không chút ý tứ liền hỏi: “Ý của bác sĩ là sao?”
“Qua khoa phụ sản khám một chút đi, nhìn dáng dấp có thể là mang thai.”
“Sao?”
Bác sĩ nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô, không khỏi lắc đầu một cái, thầm nghĩ thanh niên bây giờ đời sau thua đời trước. Bác sĩ nói ra câu nói đúc kết: “Tuổi trẻ thanh niên mấy người chính là như vậy, nhất thời vui vẻ, đến khi xảy ra chuyện thì lại trợn mắt kinh ngạc, ai da, cô xem cô đi, có phải là còn chưa có tốt nghiệp hay không đây?”
Hứa Tử Ngư vẻ mặt đau khổ hừ hừ hà hà rời khỏi ghế ngồi, trước khi đi còn bị chuyên gia giáo dục mấy câu nữa, trong lòng có chút uất ức. Lần trước rõ ràng cô đã uống thuốc rồi mà, nhưng cũng đề phòng lỡ như, hay là nên đi một chuyến đến khoa sản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.