Chương 97: Vô đề
Heartless
12/09/2023
Lăng Nhiễm mơ màng nhìn mảng trắng xoá dần biến mất trước mặt, khung cảnh xa lạ vô cùng đập vào mắt cô chẳng phải biệt thự Hoắc gia cũng chẳng phải nơi nào cô đã từng ghé, điều đáng ngạc nhiên là phía trước còn có một tượng Phật lớn lại nhìn ngó xung quanh.
"Đây là chùa ư?"
Quả thực đây là một ngôi chùa, có một vị sư đang quỳ trước tượng Phật, tay nhẹ nhàng chuyển động chuỗi vòng phật trên tay.
Lăng Nhiễm chẳng hiểu chuyện gì xảy ra cả, sao cô lại xuất hiện ở chùa hình như cảm thấy thân thể nhẹ bâng đi, người cũng cao hơn thì phải.
Cô thử quỳ xuống lễ phép nói chuyện với sư thầy nhưng sư thầy chẳng có phản ứng gì cô nghĩ mình đang làm phiền họ tụng kinh nên đi ra ngoài.
Vừa ra tới cửa lớn của nhà chùa thì gặp một người đã rất lâu rồi không gặp, hình bóng quen thuộc mảnh khảnh ấy nay lại trở nên cô đơn gầy yếu hơn. Đây là bà ngoại cô... không phải bà ngoại của Lăng Nhiễm mà là bà ngoại của Dương Yên...
"Bà...bà ơi..." Cô cất tiếng gọi.
Nhưng bà ngoại lại vô tình lướt qua cô đi thẳng vào trong, quỳ phía sau sư thầy, lôi tấm ảnh chụp lúc Dương Yên vừa tốt nghiệp đại học ra để cạnh đầu gối mình.
Bà chấp tay: "A Di Đà Phật! Con chào thầy!"
Lăng Nhiễm hoài nghi nhìn vào trong, cô thử gọi bà ngoại nhưng bà chẳng trả lời, lại thử chạm vào...liền xuyên qua...
"Cơ thể mình..."
Bàng hoàng vài phút Lăng Nhiễm ngớ ra, cơ thể cô bây giờ đang ở trạng thái linh hồn là linh hồn của Dương Yên cô!
Cô cứ thẫn thờ ngồi đó yên lặng suốt một tiếng đồng hồ rồi không tự chủ mà đi theo bà ngoại tới mảng đất trống cạnh chùa. Cô nhìn thấy một ngôi mộ mà trên đó có khắc tên mình-Dương Yên.
Bà ngoại đốt nhang ngồi trước phần mộ thủ thỉ: "Tiểu Yên...bà ngoại nhớ con quá..."
"Kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh! Ta đau quá tiểu Yên! Cả cuộc đời con chịu ấm ức chưa kịp hưởng bình yên hạnh phúc đã vội rời đi rồi"
"Con sống có tốt không? Bà ngoại sẽ cố gắng tích đức cho con cầu nguyện cho con bình yên nơi xa, tiểu Yên...chỉ còn lại mình ta..."
Càng nói mắt bà ngoại càng ướt đi, sau khi Dương Yên ra đi bà đã vào chùa ở trong chùa làm tay chân phụ giúp nhà bếp trên chùa thỉnh thoảng sẽ cầu độ cho cháu gái.
Lăng Nhiễm muốn ôm chặt lấy bà vào lòng, con cũng nhớ bà lắm bà ơi! Nhưng ôm không được nói không ai nghe...
Cô quỳ xuống dập đầu với bà, con chưa kịp báo hiếu với bà đã để bà lại, bà phủ kín thanh xuân của con để rồi nhận lại một nỗi đau đớn cô độc. Con xin lỗi!
Lăng Nhiễm ở bên cạnh giõi theo bà vài ngày sau đó, lúc nào cô cũng quan sát bà ghi nhớ từng chi tiết trên người bà, từng nếp nhăn do năm tháng. Cô vô thức thiếp đi lúc nào không hay.
Mãi tới khi bên tai vang lên tiếng nói chuyện.
"Khải ca! Chị Nhiễm có thể tỉnh không?"
"Anh không chắc..."
Lăng Nhiễm từ từ mở mắt ra trần nhà là thứ cô nhìn thấy đầu tiên, tiếp đó là Triệu Khải còn có Bích Lạc Doanh...
Giọng cô hơi khàn mở miệng có chút khó khăn: "Sao thế?"
Hai người trong phòng lập tức quay lại biểu cảm ban đầu là ngớ ra sau đó lại vui mừng khôn xiết.
"Chị Nhiễm!" Bích Lạc Doanh cúi người nhìn chằm chằm cô xem có đúng là đã tỉnh lại hay không.
"Huhu chị dâu Nhiễm tỉnh rồi kìa! Tôi được cứu rồi!" Triệu Khải mừng rớt nước mắt vậy là hắn sẽ không bị tên nào đó hành hạ lên xuống rồi tạ ơn trời!
Lăng Nhiễm mở mắt ra còn chưa tỉnh táo lắm đã nghe thấy giọng Triệu Khải như được giải thoát, cô mở lời trêu chọc: "Chị dâu Nhiễm? Khải ca xưng hô của anh sao càng ngày càng dị thế?"
Triệu Khải mặc kệ: "Kệ tôi! Cuối cùng cũng được nghỉ rồi!"
Lăng Nhiễm bật cười lại nghĩ lại những gì cô thấy trong mơ ánh mắt lấp lánh nước, thời gian gặp bà ngoại ngắn ngủi quá...
"Chị Nhiễm! Chị sao thế?" Bích Lạc Doanh thấy cô rưng rưng như muốn khóc liền ngồi xuống ngay bên cạnh cô.
Lăng Nhiễm lắc đầu: "Anh ấy đâu?"
"Anh Đình tới công ty rồi! Chị ngủ lâu như thế anh ấy đáng sợ lắm! Hở chút là tức giận! Khổ nhất vẫn là Khải ca nhà em!" Bích Lạc Doanh bắt đầu tố cáo Hoắc Mạc Đình, phải thêm chút mắm muối vào nữa.
Cô không quá để ý tới hành động khác thường của họ, Triệu Khải đã hớn hở quên mệt mỏi lái siêu xe tới tập đoàn trực tiếp thông báo bằng miệng cho Hoắc Mạc Đình, xem hắn có vui chết không.
"Đây là chùa ư?"
Quả thực đây là một ngôi chùa, có một vị sư đang quỳ trước tượng Phật, tay nhẹ nhàng chuyển động chuỗi vòng phật trên tay.
Lăng Nhiễm chẳng hiểu chuyện gì xảy ra cả, sao cô lại xuất hiện ở chùa hình như cảm thấy thân thể nhẹ bâng đi, người cũng cao hơn thì phải.
Cô thử quỳ xuống lễ phép nói chuyện với sư thầy nhưng sư thầy chẳng có phản ứng gì cô nghĩ mình đang làm phiền họ tụng kinh nên đi ra ngoài.
Vừa ra tới cửa lớn của nhà chùa thì gặp một người đã rất lâu rồi không gặp, hình bóng quen thuộc mảnh khảnh ấy nay lại trở nên cô đơn gầy yếu hơn. Đây là bà ngoại cô... không phải bà ngoại của Lăng Nhiễm mà là bà ngoại của Dương Yên...
"Bà...bà ơi..." Cô cất tiếng gọi.
Nhưng bà ngoại lại vô tình lướt qua cô đi thẳng vào trong, quỳ phía sau sư thầy, lôi tấm ảnh chụp lúc Dương Yên vừa tốt nghiệp đại học ra để cạnh đầu gối mình.
Bà chấp tay: "A Di Đà Phật! Con chào thầy!"
Lăng Nhiễm hoài nghi nhìn vào trong, cô thử gọi bà ngoại nhưng bà chẳng trả lời, lại thử chạm vào...liền xuyên qua...
"Cơ thể mình..."
Bàng hoàng vài phút Lăng Nhiễm ngớ ra, cơ thể cô bây giờ đang ở trạng thái linh hồn là linh hồn của Dương Yên cô!
Cô cứ thẫn thờ ngồi đó yên lặng suốt một tiếng đồng hồ rồi không tự chủ mà đi theo bà ngoại tới mảng đất trống cạnh chùa. Cô nhìn thấy một ngôi mộ mà trên đó có khắc tên mình-Dương Yên.
Bà ngoại đốt nhang ngồi trước phần mộ thủ thỉ: "Tiểu Yên...bà ngoại nhớ con quá..."
"Kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh! Ta đau quá tiểu Yên! Cả cuộc đời con chịu ấm ức chưa kịp hưởng bình yên hạnh phúc đã vội rời đi rồi"
"Con sống có tốt không? Bà ngoại sẽ cố gắng tích đức cho con cầu nguyện cho con bình yên nơi xa, tiểu Yên...chỉ còn lại mình ta..."
Càng nói mắt bà ngoại càng ướt đi, sau khi Dương Yên ra đi bà đã vào chùa ở trong chùa làm tay chân phụ giúp nhà bếp trên chùa thỉnh thoảng sẽ cầu độ cho cháu gái.
Lăng Nhiễm muốn ôm chặt lấy bà vào lòng, con cũng nhớ bà lắm bà ơi! Nhưng ôm không được nói không ai nghe...
Cô quỳ xuống dập đầu với bà, con chưa kịp báo hiếu với bà đã để bà lại, bà phủ kín thanh xuân của con để rồi nhận lại một nỗi đau đớn cô độc. Con xin lỗi!
Lăng Nhiễm ở bên cạnh giõi theo bà vài ngày sau đó, lúc nào cô cũng quan sát bà ghi nhớ từng chi tiết trên người bà, từng nếp nhăn do năm tháng. Cô vô thức thiếp đi lúc nào không hay.
Mãi tới khi bên tai vang lên tiếng nói chuyện.
"Khải ca! Chị Nhiễm có thể tỉnh không?"
"Anh không chắc..."
Lăng Nhiễm từ từ mở mắt ra trần nhà là thứ cô nhìn thấy đầu tiên, tiếp đó là Triệu Khải còn có Bích Lạc Doanh...
Giọng cô hơi khàn mở miệng có chút khó khăn: "Sao thế?"
Hai người trong phòng lập tức quay lại biểu cảm ban đầu là ngớ ra sau đó lại vui mừng khôn xiết.
"Chị Nhiễm!" Bích Lạc Doanh cúi người nhìn chằm chằm cô xem có đúng là đã tỉnh lại hay không.
"Huhu chị dâu Nhiễm tỉnh rồi kìa! Tôi được cứu rồi!" Triệu Khải mừng rớt nước mắt vậy là hắn sẽ không bị tên nào đó hành hạ lên xuống rồi tạ ơn trời!
Lăng Nhiễm mở mắt ra còn chưa tỉnh táo lắm đã nghe thấy giọng Triệu Khải như được giải thoát, cô mở lời trêu chọc: "Chị dâu Nhiễm? Khải ca xưng hô của anh sao càng ngày càng dị thế?"
Triệu Khải mặc kệ: "Kệ tôi! Cuối cùng cũng được nghỉ rồi!"
Lăng Nhiễm bật cười lại nghĩ lại những gì cô thấy trong mơ ánh mắt lấp lánh nước, thời gian gặp bà ngoại ngắn ngủi quá...
"Chị Nhiễm! Chị sao thế?" Bích Lạc Doanh thấy cô rưng rưng như muốn khóc liền ngồi xuống ngay bên cạnh cô.
Lăng Nhiễm lắc đầu: "Anh ấy đâu?"
"Anh Đình tới công ty rồi! Chị ngủ lâu như thế anh ấy đáng sợ lắm! Hở chút là tức giận! Khổ nhất vẫn là Khải ca nhà em!" Bích Lạc Doanh bắt đầu tố cáo Hoắc Mạc Đình, phải thêm chút mắm muối vào nữa.
Cô không quá để ý tới hành động khác thường của họ, Triệu Khải đã hớn hở quên mệt mỏi lái siêu xe tới tập đoàn trực tiếp thông báo bằng miệng cho Hoắc Mạc Đình, xem hắn có vui chết không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.