Chương 8
Rỉnog1
16/11/2016
Rồi tôi chợt nhớ tới Thi, cô ấy làm bên tổng đài, có lẽ sẽ giúp
tôi được. Tôi nhanh chóng tắt phụt cái Tivi, với tay mở cái Radio trên
bàn rồi đi tắm…
Bản nhạc “Yesterday” của The Beatles vang lên…một trong số ít những bài nhạc hiếm hoi mà tôi thích say đắm. Lời bài hát buồn, sâu lắng : Yesterday, love was such an easy game to play..Now I need a place to hide away.
Tôi bỗng thấy sợ, sợ rằng một ngày nào đó cũng sẽ phải trốn tránh tình yêu như chàng trai trong lời bài hát vậy. Tôi và Tuyết hay cãi nhau, xích mích đủ thứ chỉ vì những chuyện không đâu. Mỗi lần như vậy, cũng chỉ vài ngày sau là hai đứa lại làm huề. Nhưng tình cảm cũng vì thế mà dần dần nhạt đi.
8h45, tôi vội vàng chải gọn đầu tóc, rồi lấy chai Gaultier trong tủ, xịt nhẹ lên cổ và vai:
-Ít ra thì cũng phải tươm tất xíu chứ - tôi tự nhủ. Tôi vốn là một người ăn mặc đơn giản, nhưng luôn cố gắng tươm tất nhất có thể.
Tôi thỉnh thoảng vẫn hay mời Thi đi uống cà phê. Tôi thích cái cảm giác ngồi uống cà phê với một người con gái nói chuyện thông minh, và đôi lúc là biết im lặng để lắng nghe người khác. Có lẽ nếu không có Tuyết, tôi đã yêu Thi. So với Tuyết, tính tình của Thi người lớn hơn rất nhiều, nghiêm túc nhưng vẫn biết hài hước khiến người khác không cảm thấy buồn tẻ. Còn Tuyết thì tính lại cực kì trẻ con, đi bên em, tôi cảm thấy mình giống như một người anh lớn. Em hay nói líu lo suốt, và tôi đi bên em cũng im lặng hơn…Chủ yếu là nghe em than thở về tóc tai, giày dép…và vô vàn những thứ linh tinh khác.
Bỗng tiếng điện thoại reng lên, là lão sếp của tôi:
-A lô, Long hả?
-Dạ vâng, em đây. Có gì không anh?
-À, anh có nghe Tuyết nói về chuyện em đòi xin nghỉ việc.
-Dạ, em cảm thấy không hợp với công việc cho lắm
-Thôi, chú suy nghĩ kĩ lại đi. Ở lại, anh tăng lương cho, tháng rồi anh hơi giận vì bữa nhậu chú nói tùm lum. Nhưng mà anh không để bụng đâu – tôi hơi thắc mắc, chả hiểu sao mà lão sếp cứ nằng nặc đòi giữ tôi hết lần này qua lần khác.
-Dạ, có gì tối em suy nghĩ rồi mai trả lời anh.
-Ừ, chú nghĩ cho kĩ đi. Anh cũng đang có chút việc bận.
Tôi cúp máy, đeo vội đôi giày da rồi khóa phòng lại. Tới trước phòng Thi, tôi gõ cửa. Thi bước ra, em mặc một cái áo sơ mi đơn giản cùng với quần jean. Tôi ít khi thấy Thi ăn mặc cầu kì hay trang điểm lòe loẹt, nhưng trông Thi vẫn rất xinh xắn…trái hẳn với Tuyết. Cứ ra đường là phải mất cả tiếng đồng hồ để trang điểm, chuẩn bị.
-Anh đúng giờ quá nhỉ? – Thi cười mỉm – thôi mình đi
Bản nhạc “Yesterday” của The Beatles vang lên…một trong số ít những bài nhạc hiếm hoi mà tôi thích say đắm. Lời bài hát buồn, sâu lắng : Yesterday, love was such an easy game to play..Now I need a place to hide away.
Tôi bỗng thấy sợ, sợ rằng một ngày nào đó cũng sẽ phải trốn tránh tình yêu như chàng trai trong lời bài hát vậy. Tôi và Tuyết hay cãi nhau, xích mích đủ thứ chỉ vì những chuyện không đâu. Mỗi lần như vậy, cũng chỉ vài ngày sau là hai đứa lại làm huề. Nhưng tình cảm cũng vì thế mà dần dần nhạt đi.
8h45, tôi vội vàng chải gọn đầu tóc, rồi lấy chai Gaultier trong tủ, xịt nhẹ lên cổ và vai:
-Ít ra thì cũng phải tươm tất xíu chứ - tôi tự nhủ. Tôi vốn là một người ăn mặc đơn giản, nhưng luôn cố gắng tươm tất nhất có thể.
Tôi thỉnh thoảng vẫn hay mời Thi đi uống cà phê. Tôi thích cái cảm giác ngồi uống cà phê với một người con gái nói chuyện thông minh, và đôi lúc là biết im lặng để lắng nghe người khác. Có lẽ nếu không có Tuyết, tôi đã yêu Thi. So với Tuyết, tính tình của Thi người lớn hơn rất nhiều, nghiêm túc nhưng vẫn biết hài hước khiến người khác không cảm thấy buồn tẻ. Còn Tuyết thì tính lại cực kì trẻ con, đi bên em, tôi cảm thấy mình giống như một người anh lớn. Em hay nói líu lo suốt, và tôi đi bên em cũng im lặng hơn…Chủ yếu là nghe em than thở về tóc tai, giày dép…và vô vàn những thứ linh tinh khác.
Bỗng tiếng điện thoại reng lên, là lão sếp của tôi:
-A lô, Long hả?
-Dạ vâng, em đây. Có gì không anh?
-À, anh có nghe Tuyết nói về chuyện em đòi xin nghỉ việc.
-Dạ, em cảm thấy không hợp với công việc cho lắm
-Thôi, chú suy nghĩ kĩ lại đi. Ở lại, anh tăng lương cho, tháng rồi anh hơi giận vì bữa nhậu chú nói tùm lum. Nhưng mà anh không để bụng đâu – tôi hơi thắc mắc, chả hiểu sao mà lão sếp cứ nằng nặc đòi giữ tôi hết lần này qua lần khác.
-Dạ, có gì tối em suy nghĩ rồi mai trả lời anh.
-Ừ, chú nghĩ cho kĩ đi. Anh cũng đang có chút việc bận.
Tôi cúp máy, đeo vội đôi giày da rồi khóa phòng lại. Tới trước phòng Thi, tôi gõ cửa. Thi bước ra, em mặc một cái áo sơ mi đơn giản cùng với quần jean. Tôi ít khi thấy Thi ăn mặc cầu kì hay trang điểm lòe loẹt, nhưng trông Thi vẫn rất xinh xắn…trái hẳn với Tuyết. Cứ ra đường là phải mất cả tiếng đồng hồ để trang điểm, chuẩn bị.
-Anh đúng giờ quá nhỉ? – Thi cười mỉm – thôi mình đi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.