Chương 78: Rốt Cuộc Anh Biết Nói Mất Loại Ngôn Ngữ?
Nam Nam Lý
06/05/2021
Thật ra từ lúc ăn cơm, điện thoại của Bạc Cảnh Xuyên vẫn luôn vang lên, nhưng sau đó bị bà cụ trừng mắt nhìn vài lần, đã tắt âm điện thoại.
Mới lên xe không bao lâu, điện thoại lại vang lên.
Bạc Cảnh Xuyên lấy di động ra nhìn lướt qua, sau đó đặt lên cái giá, quay đầu nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói:
“Giúp tôi mở Bluetooth.”
Anh vừa nói, vừa cầm Bluetooth đeo lên tai, một tay lái xe, rẽ ra trang viên.
Thẩm Phồn Tinh cúi người, ngón tay mảnh khảnh vươn ra, im lặng ấn vài cái trên màn hình điện thoại của anh.
Sau đó trong xe vang lên giọng nói trầm thấp của Bạc Cảnh Xuyên, dường như đều là ngoại ngữ, liên tiếp mấy cuộc điện thoại đều như vậy, hơn nữa ngôn ngữ đều không giống nhau.
Cô có thể nghe hiểu được, có tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Nga.
Mỗi thứ tiếng đều nói rất tự nhiên, dễ nghe êm tai.
Sau khi anh nghe mấy cuộc điện thoại, cuối cùng, anh lại gọi một cuộc điện thoại, trong lòng Thẩm Phồn Tinh bắt đầu suy đoán đó là tiếng nước nào, lại nghe thấy giọng nói của Bạc Cảnh Xuyên.
“Làm cái gì?”
Được rồi, là quốc ngữ.
Bạc Cảnh Xuyên tắt Bluetooth, mở loa ngoài.
“Anh Bạc, trở về nhiều ngày như thế rồi, có phải chúng ta nên tụ họp một chút không?”
Giọng nói của người đàn ông thấp thuần, mang theo vẻ tùy tiện, có chút bất cần đời.
“Không rảnh.” Giọng nói ngắn gọn lại vô tình.
“……” Thẩm Phồn Tinh ngồi trên ghế phụ, yên lặng quay đầu ra ngoài cửa sổ.
Ừm…… Không rảnh.
“Vậy khi nào rảnh?”
“Hơn ngày nữa.”
“Hơn hai ngày nữa là mấy ngày…… Đô đô đô……”
Ân Duệ Tước ngồi trên ghế lô xa hoa, nhìn chằm chằm di động nửa ngày, sao đó mới bật ra một tiếng ‘Đệch’.
Ném điện thoại di động lên bàn trà trước mặt, nhìn lướt qua người đàn ông vẫn trầm mặc bên cạnh, nhún vai: “Không tới!”
Người đàn ông này tây trang giày da, giữa hai ngón tay khớp xương rõ ràng có kẹp một điếu thuốc lá thon dài, ưu nhã thong dong.
Diện mạo cũng vô cùng tuấn mỹ, mặt mày thâm thúy, vẻ mặt nhàn nhạt, chỉ là nhìn anh ta, liền cảm thấy đây không phải là người dễ đối phó, giữa mày đều là quạnh quẽ.
“Không tới thì không tới, một chữ ‘Bận’ có thể ứng phó rất nhiều chuyện.”
Mặc dù người đàn ông cong môi, nhưng lại không có một chút độ ấm và ý cười.
Lệ Đình Thâm, người rất thần bí, trong tay có một công ty giải trí nhìn như quy mô không lớn.
Nhưng chỉ cần anh ấy muốn, ở giới giải trí, có thể một tay che trời.
Ân Duệ Tước tiếp quản xí nghiệp trong nhà, chủ yếu kinh doanh khách sạn và giải trí, cũng là hào môn có tiếng tăm lưng lẫy trong Bình Thành.
Tính cả Bạc Cảnh Xuyên, ba người tính cách rõ ràng khác nhau một trời một vực, nhưng lại không biết vì sao lại trở thành anh em tốt.
-
Hành động không hề thân sĩ của Bạc Cảnh Xuyên khiến Thẩm Phồn Tinh nhất thời chưa phản ứng lại.
Trong xe trầm mặc, không gian giữa hai người quá an tĩnh, không khí xấu hổ tăng lên.
Theo kinh nghiệm xa giao nhiều năm của Thẩm Phồn Tinh, chuyện kiêng kị nhất là để bầu không khí lặng nhắt này xảy ra.
Nhưng lúc này, cô lại không biết nên nói gì với Bạc Cảnh Xuyên.
Trầm mặc đã lâu, Thẩm Phồn Tinh mới quay đầu: “…… Tôi có thể nghe nhạc không?”
“Tùy ý.”
Thẩm Phồn Tinh duỗi tay mở máy nghe nhạc, một đoạn nhác ấm áp hòa hoãn yên lặng lan truyền trong xe.
Một đoạn dương cầm rất hay, đối với Thẩm Phồn Tinh mà nói, cũng không xa lạ.
Thì thầm mùa thu.
Thẩm Phồn Tinh có chút kinh ngạc: “Anh cũng thích nghe dương cầm sao?”
“Đàn violon cũng không tồi.” Giọng nói trầm thấp của Bạc Cảnh Xuyên nhàn nhạt vang lên: “Em thích dương cầm? Có biết đàn không?”
Có biết đàn không……
Trong đôi mắt Thẩm Phồn Tinh lướt qua vẻ châm chọc.
Mới lên xe không bao lâu, điện thoại lại vang lên.
Bạc Cảnh Xuyên lấy di động ra nhìn lướt qua, sau đó đặt lên cái giá, quay đầu nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói:
“Giúp tôi mở Bluetooth.”
Anh vừa nói, vừa cầm Bluetooth đeo lên tai, một tay lái xe, rẽ ra trang viên.
Thẩm Phồn Tinh cúi người, ngón tay mảnh khảnh vươn ra, im lặng ấn vài cái trên màn hình điện thoại của anh.
Sau đó trong xe vang lên giọng nói trầm thấp của Bạc Cảnh Xuyên, dường như đều là ngoại ngữ, liên tiếp mấy cuộc điện thoại đều như vậy, hơn nữa ngôn ngữ đều không giống nhau.
Cô có thể nghe hiểu được, có tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Nga.
Mỗi thứ tiếng đều nói rất tự nhiên, dễ nghe êm tai.
Sau khi anh nghe mấy cuộc điện thoại, cuối cùng, anh lại gọi một cuộc điện thoại, trong lòng Thẩm Phồn Tinh bắt đầu suy đoán đó là tiếng nước nào, lại nghe thấy giọng nói của Bạc Cảnh Xuyên.
“Làm cái gì?”
Được rồi, là quốc ngữ.
Bạc Cảnh Xuyên tắt Bluetooth, mở loa ngoài.
“Anh Bạc, trở về nhiều ngày như thế rồi, có phải chúng ta nên tụ họp một chút không?”
Giọng nói của người đàn ông thấp thuần, mang theo vẻ tùy tiện, có chút bất cần đời.
“Không rảnh.” Giọng nói ngắn gọn lại vô tình.
“……” Thẩm Phồn Tinh ngồi trên ghế phụ, yên lặng quay đầu ra ngoài cửa sổ.
Ừm…… Không rảnh.
“Vậy khi nào rảnh?”
“Hơn ngày nữa.”
“Hơn hai ngày nữa là mấy ngày…… Đô đô đô……”
Ân Duệ Tước ngồi trên ghế lô xa hoa, nhìn chằm chằm di động nửa ngày, sao đó mới bật ra một tiếng ‘Đệch’.
Ném điện thoại di động lên bàn trà trước mặt, nhìn lướt qua người đàn ông vẫn trầm mặc bên cạnh, nhún vai: “Không tới!”
Người đàn ông này tây trang giày da, giữa hai ngón tay khớp xương rõ ràng có kẹp một điếu thuốc lá thon dài, ưu nhã thong dong.
Diện mạo cũng vô cùng tuấn mỹ, mặt mày thâm thúy, vẻ mặt nhàn nhạt, chỉ là nhìn anh ta, liền cảm thấy đây không phải là người dễ đối phó, giữa mày đều là quạnh quẽ.
“Không tới thì không tới, một chữ ‘Bận’ có thể ứng phó rất nhiều chuyện.”
Mặc dù người đàn ông cong môi, nhưng lại không có một chút độ ấm và ý cười.
Lệ Đình Thâm, người rất thần bí, trong tay có một công ty giải trí nhìn như quy mô không lớn.
Nhưng chỉ cần anh ấy muốn, ở giới giải trí, có thể một tay che trời.
Ân Duệ Tước tiếp quản xí nghiệp trong nhà, chủ yếu kinh doanh khách sạn và giải trí, cũng là hào môn có tiếng tăm lưng lẫy trong Bình Thành.
Tính cả Bạc Cảnh Xuyên, ba người tính cách rõ ràng khác nhau một trời một vực, nhưng lại không biết vì sao lại trở thành anh em tốt.
-
Hành động không hề thân sĩ của Bạc Cảnh Xuyên khiến Thẩm Phồn Tinh nhất thời chưa phản ứng lại.
Trong xe trầm mặc, không gian giữa hai người quá an tĩnh, không khí xấu hổ tăng lên.
Theo kinh nghiệm xa giao nhiều năm của Thẩm Phồn Tinh, chuyện kiêng kị nhất là để bầu không khí lặng nhắt này xảy ra.
Nhưng lúc này, cô lại không biết nên nói gì với Bạc Cảnh Xuyên.
Trầm mặc đã lâu, Thẩm Phồn Tinh mới quay đầu: “…… Tôi có thể nghe nhạc không?”
“Tùy ý.”
Thẩm Phồn Tinh duỗi tay mở máy nghe nhạc, một đoạn nhác ấm áp hòa hoãn yên lặng lan truyền trong xe.
Một đoạn dương cầm rất hay, đối với Thẩm Phồn Tinh mà nói, cũng không xa lạ.
Thì thầm mùa thu.
Thẩm Phồn Tinh có chút kinh ngạc: “Anh cũng thích nghe dương cầm sao?”
“Đàn violon cũng không tồi.” Giọng nói trầm thấp của Bạc Cảnh Xuyên nhàn nhạt vang lên: “Em thích dương cầm? Có biết đàn không?”
Có biết đàn không……
Trong đôi mắt Thẩm Phồn Tinh lướt qua vẻ châm chọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.