Ngài Tổng Giám Đốc, Buổi Tối Gặp!
Chương 81: Mỗi Một Tấc Thể Xác Và Tâm Hồn Của Cô, Đều Thuộc Về Tôi
Ôn Tiểu Yêu
17/01/2021
Editor: Hoàng Trâm
Beta: Thơ Thơ
Đêm nay, tình yêu phấn khích điên cuồng không hề kết thúc.
Kỷ Ngôn Tâm không từ chối đòi hỏi thay đổi tư thế mới của Tưởng Đình Kiệt. Tuy nhiên, lúc cô đã mệt đến không chịu nổi xin tha, Tưởng Đình Kiệt vẫn không dừng lại.
Giường, ghế sô pha, thảm, phòng tắm, cửa sổ, mỗi một chỗ đều có dấu vết xâm chiếm toàn diện của Tưởng Đình Kiệt đối với cô.
Đến phút cuối, Kỷ Ngôn Tâm đã không còn tỉnh táo. Lúc anh đang rong ruổi tìm kiếm, cô mê man ngủ thiếp đi.
* * *
Ngày hôm sau.
Khi Kỷ Ngôn Tâm tỉnh dậy, đã là 4 giờ chiều.
Hậu quả của sự túng dục quá độ là cô không thể bò nổi xuống giường, toàn thân đau nhức đang nhắc nhở cô về việc tối hôm qua điên cuồng.
Thế nhưng, người khởi xướng ở đâu?
"Tưởng Đình Kiệt?"
"Ừm? Cô đã tỉnh sao?"
Tưởng Đình Kiệt quấn khăn tắm từ trong phòng tắm đi tới, tóc không ướt, chắc vẫn chưa tắm rửa.
Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm nhìn bóng dáng anh từ từ đi tới, bỗng nhiên cô trốn trong chăn, ánh mắt trở nên mềm yếu đáng thương.
"Biến thái.."
"Ừm? Cô oán giận tôi muốn quá nhiều vào tối qua sao?"
"Tôi kiệt sức rồi."
"Thật vậy, tối qua có hơi mất kiểm soát. Bây giờ, tôi hơi đau ở thắt lưng, cũng là do con yêu tinh nhà cô mê hoặc."
Tưởng Đình Kiệt vui vẻ trong lòng trêu chọc cô.
Nghe vậy, Kỷ Ngôn Tâm vừa bực mình vừa buồn cười nhìn anh chằm chằm nói: "Đổ lỗi cho tôi à? Rõ ràng là anh không chịu ngừng, tôi đã nói đủ rồi.."
"Làm sao tôi biết được cô nói đủ rồi có phải do thẹn thùng hay không? Dù sao tối qua cô cũng trúng thuốc, do tôi lo lắng tác dụng của thuốc trong cơ thể cô vẫn chưa hết, nên mới tiếp tục làm."
Nghe câu trả lời không biết xấu hổ này.
Kỷ Ngôn Tâm thậm chí còn không có sức lực để khinh bỉ anh.
Lúc này, Tưởng Đình Kiệt cúi người ôm lấy cô, động tác hơi cứng một chút.
"Có chuyện gì vậy?"
"Đau thắt lưng."
"Biến thái!"
Lúc đó, Kỷ Ngôn Tâm không ngờ rằng mình lại tham gia vào kịch bản của anh.
Tuy nhiên, lúc cô đang rúc vào lòng ngực anh, tâm trạng có hơi khác một chút. Đây có phải là tác dụng của cơn kích - tình mạnh mẽ tối qua không? Một giây sau, cô đỏ mặt vứt bỏ ý nghĩ đó. Cô chắc chắn một điều, người có thể làm cho cô vô tình trở nên vui vẻ chính là Tưởng Đình Kiệt, ở bên cạnh anh, cô sẽ không phải lo lắng gì cả.
"Đang suy nghĩ điều gì vậy? Nghĩ đến nỗi mặt đỏ cả lên?"
"Tôi đỏ mặt vì nóng!"
Khi cơ thể quá mệt mỏi, Kỷ Ngôn Tâm quyết định phải đề phòng thật tốt tránh bị Tưởng Đình Kiệt lại "tập kích" bất ngờ.
Chợt, Tưởng Đình Kiệt trầm tĩnh giải thích: "Đừng sợ, tôi mệt mỏi, không còn sức lực để làm tiếp."
"Đây là quả báo."
"Hả? Lẽ nào tối qua cô không hưởng thụ sao?"
"Hưởng thụ quá nhiều."
"Tôi có thể hiểu là thoải mái quá không?"
"Phụt, tay chơi lão luyện."
Kỷ Ngôn Tâm nhịn không được cười ra tiếng.
Lúc này, Tưởng Đình Kiệt đặt cô vào bồn tắm, kéo khăn tắm xuống và bước vào. Lần tắm rửa này, anh đúng là rất an phận. Mặc cho Kỷ Ngôn Tâm nằm cạnh bồn tắm, bàn tay to của anh xoa xoa bọt biển, giúp cô mát xa tắm rửa thân thể.
Sau đó, hai người thân mật với nhau như thế, giống như đôi tình nhân đang yêu nhau tha thiết.
Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm hơi ngẩn người. Cô biết quan hệ của cô và Tưởng Đình Kiệt đã thay đổi.
Sau lưng, hơi thở Tưởng Đình Kiệt chợt bao quanh cô, ôm cô ấm áp.
Bên tai, giọng anh thì thầm.
"Kỷ Ngôn Tâm, từ giờ trở đi, cô là người của tôi, mỗi một tấc thể xác và tâm hồn của cô đều thuộc về tôi."
Đây là lời tuyên bố vô cùng bá đạo.
Nghe vậy, Kỷ Ngôn Tâm khẽ giật mình. Cô chắc rằng, bất kể là cảm xúc hay thân thể của cô đều không thể từ chối Tưởng Đình Kiệt. Quan trọng hơn là giờ đây, Tưởng Đình Kiệt ham muốn chiếm hữu và khống chế cô, làm cô hao mòn tâm trí, không thể trốn thoát.
"Trở thành người yêu của anh sao?"
"Trở thành người phụ nữ của tôi."
Có sự khác biệt giữa hai người.
Tưởng Đình Kiệt không keo kiệt giải thích với cô.
Câu trả lời của anh, mặc dù không phải Kỷ Ngôn Tâm không dám mong đợi thân phận người yêu nhưng ít ra không phải là cô sợ thân phận tình nhân, giống như hai người đang cho nhau một lời hứa hẹn trong mối quan hệ.
"Làm người phụ nữ của Tưởng Đình Kiệt có gì tốt sao?"
Trong lúc nói, Kỷ Ngôn Tâm xoay người đối mặt với anh.
Tưởng Đình Kiệt nghiêng người ôm lấy cô, cơ thể hai người dán chặt với nhau không thể tách rời, tim đập liên hồi, không còn giữ bí mật.
"Cô muốn gì?"
"À, tôi muốn nổi tiếng, tôi muốn kiếm tiền."
"Cô thỏa mãn tôi, tôi sẽ thỏa mãn cô."
"Tất cả sao?"
"Ừ, mọi thứ cô muốn."
Dường như lời nói lộ ra mùi vị của một cuộc trao đổi.
Lúc đó, sắc mặt Kỷ Ngôn Tâm hơi đổi.
Tưởng Đình Kiệt thấy được sự khác thường của cô, cúi xuống hôn cô. Anh vừa quấn lấy môi cô, vừa giải thích: "Cô làm người phụ nữ của tôi, vốn dĩ là cần thiết. Tôi muốn cũng chính là cô muốn, hoàn toàn thuộc về hai ta. Khi đã trở thành người đàn ông của cô, tự nhiên tôi sẽ đáp ứng tất cả mọi yêu cầu của cô. Đây không phải là một cuộc trao đổi."
Không phải trao đổi thì là cái gì?
Là tình yêu sao?
"Ừm."
Kỷ Ngôn Tâm khẽ khép mắt hôn lại anh, không hỏi thêm vấn đề này nữa.
Đang hôn, cô chợt cảm thấy Tưởng Đình Kiệt chống đỡ lấy chỗ nóng bỏng riêng tư của cô. Cô giật mình mở to mắt. Cô giãy giụa muốn chạy trốn, nhưng Tưởng Đình Kiệt đã sớm đề phòng giữ chặt khiến cơ thể cô không thể trốn thoát khỏi bồn tắm. Tiếp đó, anh liên tục hôn đôi môi cô. Cô cảm nhận rõ ràng anh nhẹ nhàng đi vào, cơ thể cô cũng không kháng cự anh.
"Tôi mệt quá.."
"Ngoan, lần này là chúc mừng."
Tưởng Đình Kiệt ôm chặt Kỷ Ngôn Tâm ngồi yên trên người, không cho cô từ chối anh.
Beta: Thơ Thơ
Đêm nay, tình yêu phấn khích điên cuồng không hề kết thúc.
Kỷ Ngôn Tâm không từ chối đòi hỏi thay đổi tư thế mới của Tưởng Đình Kiệt. Tuy nhiên, lúc cô đã mệt đến không chịu nổi xin tha, Tưởng Đình Kiệt vẫn không dừng lại.
Giường, ghế sô pha, thảm, phòng tắm, cửa sổ, mỗi một chỗ đều có dấu vết xâm chiếm toàn diện của Tưởng Đình Kiệt đối với cô.
Đến phút cuối, Kỷ Ngôn Tâm đã không còn tỉnh táo. Lúc anh đang rong ruổi tìm kiếm, cô mê man ngủ thiếp đi.
* * *
Ngày hôm sau.
Khi Kỷ Ngôn Tâm tỉnh dậy, đã là 4 giờ chiều.
Hậu quả của sự túng dục quá độ là cô không thể bò nổi xuống giường, toàn thân đau nhức đang nhắc nhở cô về việc tối hôm qua điên cuồng.
Thế nhưng, người khởi xướng ở đâu?
"Tưởng Đình Kiệt?"
"Ừm? Cô đã tỉnh sao?"
Tưởng Đình Kiệt quấn khăn tắm từ trong phòng tắm đi tới, tóc không ướt, chắc vẫn chưa tắm rửa.
Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm nhìn bóng dáng anh từ từ đi tới, bỗng nhiên cô trốn trong chăn, ánh mắt trở nên mềm yếu đáng thương.
"Biến thái.."
"Ừm? Cô oán giận tôi muốn quá nhiều vào tối qua sao?"
"Tôi kiệt sức rồi."
"Thật vậy, tối qua có hơi mất kiểm soát. Bây giờ, tôi hơi đau ở thắt lưng, cũng là do con yêu tinh nhà cô mê hoặc."
Tưởng Đình Kiệt vui vẻ trong lòng trêu chọc cô.
Nghe vậy, Kỷ Ngôn Tâm vừa bực mình vừa buồn cười nhìn anh chằm chằm nói: "Đổ lỗi cho tôi à? Rõ ràng là anh không chịu ngừng, tôi đã nói đủ rồi.."
"Làm sao tôi biết được cô nói đủ rồi có phải do thẹn thùng hay không? Dù sao tối qua cô cũng trúng thuốc, do tôi lo lắng tác dụng của thuốc trong cơ thể cô vẫn chưa hết, nên mới tiếp tục làm."
Nghe câu trả lời không biết xấu hổ này.
Kỷ Ngôn Tâm thậm chí còn không có sức lực để khinh bỉ anh.
Lúc này, Tưởng Đình Kiệt cúi người ôm lấy cô, động tác hơi cứng một chút.
"Có chuyện gì vậy?"
"Đau thắt lưng."
"Biến thái!"
Lúc đó, Kỷ Ngôn Tâm không ngờ rằng mình lại tham gia vào kịch bản của anh.
Tuy nhiên, lúc cô đang rúc vào lòng ngực anh, tâm trạng có hơi khác một chút. Đây có phải là tác dụng của cơn kích - tình mạnh mẽ tối qua không? Một giây sau, cô đỏ mặt vứt bỏ ý nghĩ đó. Cô chắc chắn một điều, người có thể làm cho cô vô tình trở nên vui vẻ chính là Tưởng Đình Kiệt, ở bên cạnh anh, cô sẽ không phải lo lắng gì cả.
"Đang suy nghĩ điều gì vậy? Nghĩ đến nỗi mặt đỏ cả lên?"
"Tôi đỏ mặt vì nóng!"
Khi cơ thể quá mệt mỏi, Kỷ Ngôn Tâm quyết định phải đề phòng thật tốt tránh bị Tưởng Đình Kiệt lại "tập kích" bất ngờ.
Chợt, Tưởng Đình Kiệt trầm tĩnh giải thích: "Đừng sợ, tôi mệt mỏi, không còn sức lực để làm tiếp."
"Đây là quả báo."
"Hả? Lẽ nào tối qua cô không hưởng thụ sao?"
"Hưởng thụ quá nhiều."
"Tôi có thể hiểu là thoải mái quá không?"
"Phụt, tay chơi lão luyện."
Kỷ Ngôn Tâm nhịn không được cười ra tiếng.
Lúc này, Tưởng Đình Kiệt đặt cô vào bồn tắm, kéo khăn tắm xuống và bước vào. Lần tắm rửa này, anh đúng là rất an phận. Mặc cho Kỷ Ngôn Tâm nằm cạnh bồn tắm, bàn tay to của anh xoa xoa bọt biển, giúp cô mát xa tắm rửa thân thể.
Sau đó, hai người thân mật với nhau như thế, giống như đôi tình nhân đang yêu nhau tha thiết.
Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm hơi ngẩn người. Cô biết quan hệ của cô và Tưởng Đình Kiệt đã thay đổi.
Sau lưng, hơi thở Tưởng Đình Kiệt chợt bao quanh cô, ôm cô ấm áp.
Bên tai, giọng anh thì thầm.
"Kỷ Ngôn Tâm, từ giờ trở đi, cô là người của tôi, mỗi một tấc thể xác và tâm hồn của cô đều thuộc về tôi."
Đây là lời tuyên bố vô cùng bá đạo.
Nghe vậy, Kỷ Ngôn Tâm khẽ giật mình. Cô chắc rằng, bất kể là cảm xúc hay thân thể của cô đều không thể từ chối Tưởng Đình Kiệt. Quan trọng hơn là giờ đây, Tưởng Đình Kiệt ham muốn chiếm hữu và khống chế cô, làm cô hao mòn tâm trí, không thể trốn thoát.
"Trở thành người yêu của anh sao?"
"Trở thành người phụ nữ của tôi."
Có sự khác biệt giữa hai người.
Tưởng Đình Kiệt không keo kiệt giải thích với cô.
Câu trả lời của anh, mặc dù không phải Kỷ Ngôn Tâm không dám mong đợi thân phận người yêu nhưng ít ra không phải là cô sợ thân phận tình nhân, giống như hai người đang cho nhau một lời hứa hẹn trong mối quan hệ.
"Làm người phụ nữ của Tưởng Đình Kiệt có gì tốt sao?"
Trong lúc nói, Kỷ Ngôn Tâm xoay người đối mặt với anh.
Tưởng Đình Kiệt nghiêng người ôm lấy cô, cơ thể hai người dán chặt với nhau không thể tách rời, tim đập liên hồi, không còn giữ bí mật.
"Cô muốn gì?"
"À, tôi muốn nổi tiếng, tôi muốn kiếm tiền."
"Cô thỏa mãn tôi, tôi sẽ thỏa mãn cô."
"Tất cả sao?"
"Ừ, mọi thứ cô muốn."
Dường như lời nói lộ ra mùi vị của một cuộc trao đổi.
Lúc đó, sắc mặt Kỷ Ngôn Tâm hơi đổi.
Tưởng Đình Kiệt thấy được sự khác thường của cô, cúi xuống hôn cô. Anh vừa quấn lấy môi cô, vừa giải thích: "Cô làm người phụ nữ của tôi, vốn dĩ là cần thiết. Tôi muốn cũng chính là cô muốn, hoàn toàn thuộc về hai ta. Khi đã trở thành người đàn ông của cô, tự nhiên tôi sẽ đáp ứng tất cả mọi yêu cầu của cô. Đây không phải là một cuộc trao đổi."
Không phải trao đổi thì là cái gì?
Là tình yêu sao?
"Ừm."
Kỷ Ngôn Tâm khẽ khép mắt hôn lại anh, không hỏi thêm vấn đề này nữa.
Đang hôn, cô chợt cảm thấy Tưởng Đình Kiệt chống đỡ lấy chỗ nóng bỏng riêng tư của cô. Cô giật mình mở to mắt. Cô giãy giụa muốn chạy trốn, nhưng Tưởng Đình Kiệt đã sớm đề phòng giữ chặt khiến cơ thể cô không thể trốn thoát khỏi bồn tắm. Tiếp đó, anh liên tục hôn đôi môi cô. Cô cảm nhận rõ ràng anh nhẹ nhàng đi vào, cơ thể cô cũng không kháng cự anh.
"Tôi mệt quá.."
"Ngoan, lần này là chúc mừng."
Tưởng Đình Kiệt ôm chặt Kỷ Ngôn Tâm ngồi yên trên người, không cho cô từ chối anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.