Ngài Trang Không Tiền Đồ

Chương 56

Hàn Thục

01/07/2024

Trường tiểu học Ngoại ngữ Thực nghiệm Thành phố S.

Trong phòng giáo viên, Trang Hạo Hiên ủ rũ đứng trước mặt giáo viên chủ nhiệm, chờ đợi lời khiển trách.

Giáo viên chủ nhiệm nói nhỏ nhẹ, sợ làm thằng bé kích động: “Em Trang Hạo Hiên, cô biết gần đây nhà em xảy ra nhiều chuyện… Sắp đến kỳ thi chuyển cấp rồi, mặc dù em có thể lên thẳng cấp hai không phải thi, nhưng cô vẫn hy vọng em sẽ giữ vững top 5 và cố gắng vào top 3. Cô luôn cảm thấy em là một đứa trẻ rất kiên cường và có ý chí.”

Cô kéo Trang Hạo Hiên đến bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi thăm: “Em nói nhỏ với cô, trong lớp có bạn nào bắt nạt em không? Em đừng sợ, nói cho cô biết.”

Thằng bé Trang Hạo Hiên thật là đáng thương, đầu tiên là ông ngoại bệnh nặng, sau đó cậu của thằng bé lên hot search chuyện đồng tính, đến họ cũng nhìn thấy. Cô vốn còn ôm tâm lý may mắn cho rằng có lẽ các bạn học trong lớp không biết, kết quả sáng hôm đó trước giờ tự học vừa đến lớp, liền thấy một đám trẻ con vây quanh Trang Hạo Hiên trêu chọc cậu bé.

“Trang Hạo Hiên, người trên hot search là Trang Hãn Học, cậu ruột của cậu đúng không!”

“Hóa ra cậu ruột của cậu là người đồng tính! Người đồng tính có gì khác biệt với chúng ta không?”

“Đồng tính! Đồng tính! Cậu của Trang Hạo Hiên là người đồng tính á?”

“Cái gì? Trang Hạo Hiên cũng là người đồng tính á!”

Cô đã nghiêm khắc quở trách mấy đứa tò mò ghẹo bạn. Bây giờ thì bề ngoài không ai dám chọc ghẹo Trang Hạo Hiên nữa, nhưng ai biết được chúng làm gì sau lưng. Trẻ con thường ngây thơ mà tàn nhẫn, chúng bắt nạt người khác thường chỉ vì tò mò, cảm thấy thú vị mà thôi.

Cô cảm thấy Trang Hạo Hiên thật đáng thương. Thằng bé mọt sách này bình thường ít nói, ngoài làm bài tập về nhà thì chỉ đọc sách giáo khoa, vừa hiền vừa ngoan, thành tích học tập lại tốt. Cô khá thích đứa học trò này.

Không biết bây giờ tâm trạng Trang Hạo Hiên ra sao, chắc là cũng thấy khó chịu lắm?

Cô nói khéo: “Chuyện cậu của em… em đừng để trong lòng, em với cậu không giống nhau.”

Trang Hạo Hiên lắc đầu: “Em đang nghĩ về chuyện của cậu ạ.”

Nó đã nhịn mấy ngày nay, không chịu nổi nữa, bèn tâm sự với cô chủ nhiệm dịu dàng, nó hỏi: “Cô ơi, thích đàn ông là chuyện gì ghê gớm lắm hả cô? Sao ai cũng mắng cậu em vậy? Sao ai cũng nghĩ là em nên thấy xấu hổ? Em mượn sách luật ở thư viện, mà không tra được điều khoản liên quan nào.”

Cô chủ nhiệm: “???”

Não cô đơ ra, không kịp phản ứng.

Thấy cô giáo ngẩn người, Trang Hạo Hiên chán nản, nghĩ là cô cũng không hiểu được mình, nó thở dài như ông cụ non: “Hầy, em lo cho cậu quá thôi.”

Trang Hạo Hiên về lớp, có người đuổi theo phía sau, vỗ vai nó.

Nó quay lại, thấy là Sở Ngọc: “Có chuyện gì à?”

Sở Ngọc bảo: “Tớ có chút chuyện liên quan đến cậu của cậu, muốn nói với cậu.”

Trang Hạo Hiên nhíu mày, sao Sở Ngọc lại có chuyện gì liên quan đến cậu mình? Nhưng nhìn vẻ mặt của Sở Ngọc, không giống như đang chọc ghẹo nó. Nó cũng không nghĩ Sở Ngọc là kiểu người thích đùa cợt nhạt nhẽo như vậy.

Hai đứa nói chuyện ở góc hành lang ngoài lớp.

Sở Ngọc nói: “Chú Thu Triết Ngạn nhờ tớ liên lạc với cậu, rồi nhờ cậu chuyển lời cho chú Trang Hãn… cho cậu của cậu.”

Trang Hạo Hiên nghe vậy ngẩn người: “Sao cậu lại quen biết chú Thu Triết Ngạn?”

Sở Ngọc lúng túng đáp: “Tớ, tớ còn quen cậu của cậu nữa…” Cậu không tiện nói mình là sư phụ nhỏ của Trang Hãn Học, lúc đầu cậu cũng không muốn nhận một đệ tử lớn tuổi như vậy, chủ yếu là Trang Hãn Học mặt dày quá, còn da mặt cậu thì mỏng, không từ chối được.

Trang Hạo Hiên bán tín bán nghi: “Quen biết thế nào?”

Sở Ngọc nói: “Quen qua game online.”

Trang Hạo Hiên không xem kỹ tin tức trên mạng, đến lúc có thời gian lên mạng thì tin đã bị xóa gần hết rồi. Nó chỉ biết đại khái chuyện cậu mình thích đàn ông đã bị phơi bày trước mặt toàn dân.

Nhưng với tính cách của ông cậu này, thì việc chơi game với học sinh tiểu học… cũng không có gì lạ.

Thấy Trang Hạo Hiên không đồng ý ngay, tưởng nó chưa tin, Sở Ngọc bèn giải thích: “Chú Thu Triệt Ngạn không tiện liên lạc trực tiếp với cậu, sợ bị phát hiện. Nên chú ấy nhờ tớ chuyển lời cho cậu. Nhưng mà, cậu có muốn giúp hai chú không?”

Trang Hạo Hiên gật đầu ngay: “Tất nhiên là tớ phải giúp chứ. Nhưng sao cậu cũng muốn giúp họ vậy?”

Sở Ngọc thản nhiên đáp: “Tại sao hả? Sao trăng gì đâu. Hai chú là bạn của tớ, tớ phải giúp bạn bè mình chứ. Hơn nữa, cậu không thấy hai người yêu nhau mà bị chia cắt thì đáng thương quá sao? Giúp một đôi tình nhân bị chia cắt đến được với nhau là một việc rất ý nghĩa mà.”

Trang Hạo Hiên vô cùng tán thành lời nói của Sở Ngọc: “Nói hay lắm.”

Nó nhìn Sở Ngọc với ánh mắt khác xưa.

Ấn tượng của Trang Hạo Hiên về Sở Ngọc đột nhiên thay đổi. Sở Ngọc này cũng khá là trọng nghĩa khí, nom cũng không thấy ghét lắm.

Trang Hạo Hiên suy nghĩ một lúc, mới nói: “Tớ phụ trách liên lạc với cậu của tớ, còn cậu phụ trách liên lạc với chú Thu Triết Ngạn, vừa hay. Chúng ta gặp ở trường.”

Sở Ngọc: “Ừ!”

Trang Hạo Hiên đưa tay ra như đang bàn chuyện làm ăn.

Sở Ngọc lúng túng một lát rồi bắt tay lại.

Hai đứa trẻ nắm chặt tay nhau, Trang Hạo Hiên nói: “Thỏa thuận thành công. Chúc hợp tác vui vẻ, kế hoạch thuận lợi.”

Sở Ngọc cười: “Ha ha ha, cậu thú vị ghê. Sao trước giờ tớ không biết là cậu lại thú vị như vậy nhỉ? Tính tình cậu chẳng giống cậu ruột của mình chút nào, nhưng đều rất thú vị, trước đây tớ không biết cậu là cháu trai của chú ấy.”

Trang Hạo Hiên bị cười đỏ cả mặt, nó ra vẻ già dặn, nhắc nhở: “Đừng cười nữa, sắp vào học rồi, cậu mau nói cho tớ biết, chú Thu Triết Ngạn muốn cậu chuyển lời gì?”

Sở Ngọc ngoắc ngoắc tay với nó, Trang Hạo Hiên tiến lại gần.

Lúc này.

Bệnh viện.

Trang Hãn Học ngồi trên xe lăn được đẩy ra ngoài.

Đã hoàn tất thủ tục xuất viện.

Vết gãy xương của hắn không nghiêm trọng, sau khi quan sát vài ngày được cho về nhà điều dưỡng.

Không, đúng hơn là về nhà giam lỏng. Trang Hãn Học biết tỏng.



Nhưng về nhà sẽ có internet! Có thể chơi máy tính, chơi điện thoại!

Hai ngày ở bệnh viện suýt làm hắn phát điên, lúc đầu còn xem TV, sau đó TV hỏng, hắn muốn thay cái khác thì mẹ không cho. Tuy nhiên sách truyện vẫn được phép đọc.

Trang Hãn Học được đưa về phòng riêng, vừa về đến nơi hắn đã ngây người, trong phòng vốn có máy tính để bàn, máy tính bảng, TV, bây giờ không còn gì cả.

Trang Hãn Học nhảy lò cò quanh phòng, hỏi người chăm sóc: “Máy tính của tôi đâu?”

Mẹ hắn bước vào nói: “Bộ mẹ ngu chắc? Cho con máy tính là con lại liên lạc với thằng nhóc nghèo kiết đó chứ gì?”

Trang Hãn Học: “…”

Trang Hãn Học ngồi phịch xuống giường: “Không đưa máy tính, điện thoại thì cũng được. Nhưng cũng phải cho con xem TV chứ? Còn có máy chơi game, truyện tranh, không thì sao con chịu nổi.”

Mẹ lại bảo người mang máy chơi game và truyện tranh của hắn đến.

Trang Hãn Học đưa tay ra.

Mẹ ra điều kiện: “Con chịu đi xem mắt thì mẹ cho.”

Trang Hãn Học ngây người, lập tức rụt tay lại.

Mẹ cười nhạt: “Thế thì đừng hòng.”

Trang Hãn Học giả vờ đáng thương: “Mẹ, mẹ tàn nhẫn vậy sao?”

Mẹ: “Con dây dưa với đàn ông làm mẹ không có cháu bồng mới là tàn nhẫn, mẹ già cả rồi, còn phải chịu đựng sự giày vò của con. Nếu con không chịu thì cứ ở trong phòng này đừng ra ngoài nữa, đừng hòng nghĩ đến máy tính, TV hay máy chơi game gì hết. Xem con chịu được mấy ngày?”

Trang Hãn Học chỉ coi như nước đổ đầu vịt, hắn chán chường nằm vật ra giường, bình thản nói: “Lấy hết đi, chả sao, chỉ là vật ngoài thân thôi.”

Trang Hãn Học thực sự kiên trì đến vậy, khiến tâm trạng của mẹ trở nên phức tạp.

Từ nhỏ đến giờ, bà chưa bao giờ thấy con trai út kiên trì làm việc gì, nó chỉ ham mới thích lạ, cả thèm chóng chán. Sở thích duy nhất có lẽ là chơi game.

Bà thực sự không tin Trang Hãn Học có thể kiên trì mãi được.

Cứ chờ mà xem. Bà nghĩ không quá ba ngày, Trang Hãn Học nhất định sẽ giơ tay đầu hàng.

Trang Hãn Học nhắm mắt nằm im như chết.

Hắn nghe thấy tiếng đóng cửa, bèn mở mắt, đứng dậy, nhảy lò cò ra cửa, xoay tay nắm…

Đệch! Mẹ khóa cửa rồi!

Hắn lại nhảy lò cò đến ban công, thò đầu nhìn xuống dưới.

Đây là tầng ba cơ mà. Nếu muốn chết thì có thể nhảy xuống luôn. Hề hề.

Hơn nữa, để hạn chế đi lại, mẹ còn không chừa cho hắn cây nạng.

Hắn đã dự đoán được sẽ bị giam lỏng, nhưng không ngờ lại bị giam triệt để như vậy.

Thêm nữa, chỉ được phép ở trong căn phòng nhỏ này, không có bất kỳ thiết bị giải trí nào.

Trang Hãn Học bị nhốt trong phòng cả một ngày.

Mẹ cấm không cho người chăm sóc trò chuyện với hắn, muốn hắn ngột ngạt đến chết. Không ai nói chuyện, hắn tự hát tự nghe, hát đến khô cổ thì nhờ người ta lấy nước uống.

Lợi dụng ban ngày mẹ tới công ty, Trang Hãn Học trèo ra ban công chơi với Đậu Đậu đang tung tăng vui đùa trong sân. Buổi trưa ăn cơm, hắn xin thêm phần thịt, ném xuống dưới.

Đậu Đậu ăn một miếng thịt, ngẩng đầu nhìn hắn, dễ thương cực kỳ: “Gâu gâu gâu.”

Trang Hãn Học vỗ tay khen ngợi: “Đậu Đậu giỏi quá! Đậu Đậu thông minh quá! Mình chơi tiếp nè!”

Người chăm sóc: “…”

Tối đến, mẹ về nhà, hắn không dám chơi với Đậu Đậu nữa, sợ mẹ phát hiện rồi cũng nhốt cả Đậu Đậu lại, không cho nó chơi với hắn.

Trang Hãn Học xin người ta một cuốn sổ tay với bút, viết tiểu thuyết ướt át vào sổ. Chủ đề tiên hiệp, hắn đã nghĩ ra dàn ý, đại khái là kể về một kẻ tu tiên phế vật tên A Hãn, bị người ta khinh thường, sau đó phấn đấu vươn lên, trải qua đủ các kỳ duyên, đắc đạo phi thăng. Trên đường đi, vô số mỹ nữ mảnh mai, đầy đặn lao vào lòng, nhưng hắn không thèm để ý, bởi vì hắn chung thủy với vợ mình. Vợ hắn chính là cơ duyên tu luyện ban đầu của hắn. Mở đầu truyện, hắn gặp gỡ Thu Thủy tiên tử, Thu Thủy tiên tử trúng mị độc, hắn tình cờ đi ngang, liền bị bắt làm nam lô đỉnh, sướng không tả nổi, nhờ đó còn có được một nửa linh lực của tiên tử, trong một đêm thăng cấp mấy bậc…

Trang Hãn Học cảm thấy truyện của mình hay quá, khi nào có internet, hắn sẽ đăng lên kiếm tiền. Hì hì hì.

Trang Hãn Học mới viết xong phần mở đầu, chính là cảnh nóng, viết đến mức kích động luôn.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Trang Hãn Học thầm nghĩ, lại có ai đến thăm tù đây?

Ngoài cửa vang lên giọng nói non nớt: “Cậu ơi, con đến thăm cậu đây.”

Trang Hãn Học đóng sổ tay lại, quay mặt về phía cửa, mừng rơn: “Hiên Hiên hả?!”

Trang Hạo Hiên được bà ngoại cho phép vào thăm và nói chuyện với cậu. Dù hôm đó nó tuyên bố ủng hộ Trang Hãn Học khiến bà ngoại không hài lòng, nhưng nó chỉ là học sinh tiểu học, ai mà ngờ nó lại là gián điệp của Thu Triết Ngạn chứ?

Trang Hãn Học hỏi: “Con sắp thi rồi mà? Còn đặc biệt đến thăm cậu nữa?”

Trang Hạo Hiên gật đầu.

Trang Hãn Học ngó mẹ mình đang đứng cạnh cửa, cẩn thận hỏi: “Cậu chỉ con làm bài nha?”

Trang Hạo Hiên đáp: “Dạ.”

Hai cậu cháu ngồi cùng nhau, Trang Hạo Hiên lấy vở bài tập ra.

Trang Hãn Học liếc mắt nhìn về phía cửa, thấy mẹ đi rồi, liền nhỏ giọng giục cháu trai: “Con có mang điện thoại hay đồng hồ điện thoại gì đó theo không?”

Trang Hạo Hiên nói: “Bà ngoại tịch thu rồi ạ.”

Trang Hãn Học ỉu xìu.



Nhưng Trang Hạo Hiên lại nói: “Nhưng chú Tiểu Thu nhờ con chuyển lời cho cậu.”

Thật sự là trời không tuyệt đường người, Trang Hãn Học: “??!!”

Hắn xúc động đến run cả người: “Tiểu Thu bảo con nói gì với cậu?”

Trang Hạo Hiên nói: “Chú bảo cậu đừng buồn đừng sợ, chú sẽ nghĩ cách đưa cậu ra ngoài, cậu cứ vui vẻ chờ chú là được.”

Niềm tin bỗng trào dâng trong lòng Trang Hãn Học, hắn hoàn toàn tin tưởng Tiểu Thu. Hắn biết Tiểu Thu nhất định sẽ có cách, Tiểu Thu luôn có cách mà. Trang Hãn Học không nhịn được cười ngây ngô.

Trang Hạo Hiên nói thêm: “Chú còn hỏi cậu là cậu nói muốn cưới chú trước mặt mọi người, có thật không?”

Nụ cười trên môi Trang Hãn Học đột ngột đông cứng lại.

Hắn buồn bực.

Mặc dù biết Thu Triết Ngạn là kẻ cuồng kết hôn, hễ có cơ hội là ép cưới ngay, nhưng giờ này mà Tiểu Thu chỉ nghĩ đến chuyện kết hôn! Kết hôn! Kết hôn!!!

Trang Hãn Học thực sự phục Thu Triết Ngạn luôn.

Hắn chợt hiểu ra.

Chết tiệt, nhất định là do ngày nào Tiểu Thu cũng gào thét đòi cưới, tẩy não hắn, cho nên hắn mới lỡ lời tuyên bố trước mặt ba mẹ là muốn cưới một người đàn ông!

Trang Hãn Học đang định nói thì mẹ lại đi tới, đứng ở cửa hỏi: “Hai đứa đang nói gì vậy?”

Trang Hạo Hiên nói dối rất nghiêm túc: “Con đang nói về kết quả thi dạo gần đây.” Bình thường thằng bé không nói dối, cho nên khi nó nói dối không ai nghi ngờ.

Trang Hãn Học may mắn thoát nạn.

Trang Hạo Hiên bảo: “Cậu ơi, con biết cậu nhất định có rất nhiều điều muốn nói với chú Tiểu Thu, cậu cứ từ từ nghĩ, hoặc cậu viết ra giấy cũng được. Con nghĩ viết ra sẽ tốt hơn, không dễ bị hiểu nhầm khi truyền đạt.”

Trang Hãn Học gật đầu lia lịa, trong lúc giúp Trang Hạo Hiên làm bài tập, hắn cũng lén lút viết thư gửi Thu Triết Ngạn, còn phải cảnh giác không để mẹ phát hiện.

Phân tâm như vậy, việc hướng dẫn làm bài tập chắc chắn không thể làm tốt được.

Trang Hạo Hiên nói: “Quả nhiên không có chú Tiểu Thu ở đây, mấy bài toán nâng cao khó hơn là cậu không làm được. Trước đây cậu đúng là đi nhờ chú Tiểu Thu gian lận, vẫn là chú Tiểu Thu giỏi nhất.”

Nó nói mà mắt sáng ngời: “Cậu ơi, sao cậu không nói con biết chú Tiểu Thu còn là hacker nữa? Sở Ngọc kể với con đấy.”

“Chú Tiểu Thu giỏi quá!”

“Cứ như hiệp khách thời xưa vậy.”

Trang Hãn Học nhớ lần trước say xỉn bị vứt bên lề đường, hình như Tiểu Thu có nhắc việc từng làm hacker, nhưng hắn cũng không rõ: “Thật hả? Tiểu Thu lúc nào cũng giỏi mà.”

“Cảm ơn Hiên Hiên nhé.”

Trang Hãn Học cười hì hì: “Chờ cậu ra ngoài rồi sẽ bảo chú Tiểu Thu phụ đạo cho con. Hiên Hiên ngoan quá, con muốn thưởng gì nào?”

Trang Hạo Hiên suy nghĩ một lúc, bảo: “Vậy… sau này khi cậu ra ngoài, cậu với chú Tiểu Thu dẫn con đi chơi trung tâm thương mại nha. Rồi cậu lại gắp thú bông cho con, lần này con sẽ tự chọn.”

Trang Hãn Học xoa đầu nhóc con: “Chỉ một con thôi hả? Lần trước con bảo con trai không thích gấu bông mà?”

Trang Hạo Hiên đỏ mặt: “Đừng xoa đầu con nữa. Con không thích gấu bông, nhưng con thích chơi máy gắp thú với cậu.”

Trang Hãn Học tò mò hỏi: “Nhưng sao Tiểu Thu lại liên lạc được với con?”

Trang Hạo Hiên đáp: “Chú quen bạn học của con, Sở Ngọc ấy ạ, chú nhờ Sở Ngọc chuyển lời cho con.”

Nói đến đây, Trang Hạo Hiên không khỏi bổ sung đánh giá: “Sở Ngọc đúng là tốt bụng. Giờ con với cậu ấy là bạn. Tụi con sẽ cùng nhau giúp cậu trốn ra ngoài và ở bên chú Tiểu Thu.”

Trang Hãn Học cười ha hả, khen ngợi: “Mấy đứa cứ như chim hỉ thước vậy.”

Trang Hạo Hiên không hiểu: “Chim hỉ thước là sao ạ?”

Trang Hãn Học giải thích: “Chim hỉ thước bắc cầu Ô Thước đó.”

Trang Hạo Hiên hiểu ra, cậu bé bật cười khúc khích: “Vậy cậu là Ngưu Lang hay Chức Nữ?”

Nó suy nghĩ một lúc, nhà cậu nó giàu hơn chú Tiểu Thu, Chức Nữ là tiên nữ còn Ngưu Lang là người phàm, cho nên… “À, cậu là Chức Nữ!”

Trang Hãn Học như bị sét đánh, mặt không còn giữ được vẻ bình tĩnh. Chết tiệt, Trang Hạo Hiên cũng biết hắn là 0 rồi hả?

Trang Hãn Học nói bừa: “Cậu không phải Chức Nữ. Con, con đừng tin mấy thứ trên mạng, những lời cậu nói livestream là để dỗ dành chú Tiểu Thu thôi. Thực ra cậu ‘chuẩn men’ lắm nha. Thật luôn, cậu không lừa con chút nào.”

Trang Hạo Hiên nghiêng đầu, bối rối: “?”

Bức thư Trang Hãn Học viết cho Thu Triết Ngạn được Trang Hạo Hiên kẹp trong sách giáo khoa mang ra ngoài một cách suôn sẻ.

Trong thư toàn nói nhảm, chủ yếu là Trang Hãn Học than vãn, không đề cập đến chuyện kết hôn, nhưng có nói vài việc nghiêm túc. Tóm lại là bảo Thu Triết Ngạn liên lạc với anh hai nhờ giúp đỡ.

Bởi vì trước đây anh hai đã bày tỏ ý định giúp hắn, từ khi hắn nhập viện đã bị ba mẹ tách ra, không gặp lại anh hai nữa.

Trang Hãn Học cảm thấy chắc chắn anh hai sẽ không bỏ mặc hắn, chỉ là không biết anh hai có thể giúp hắn thế nào, bây giờ anh hai cũng chỉ là một người bình thường vô quyền vô thế mà thôi.

Nhưng tìm anh hai bàn bạc, chắc chắn không sai.

Suy nghĩ của Trang Hãn Học không sai.

Nhưng hắn vẫn đánh giá thấp Thu Triết Ngạn.

Lúc này, Thu Triết Ngạn đang ở quán bar, gọi một ly whisky, một mình ngồi trên ghế cao ở bàn đôi uống rượu.

Một luồng gió lướt qua bên cạnh anh, người đàn ông ngồi xuống chiếc ghế còn lại.

Chính là Trang Hãn Thần.

– Hết chương 56 –

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ngài Trang Không Tiền Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook