Ngài Trang Không Tiền Đồ

Chương 70: Ngoại truyện: Bàn về sự sụp đổ của gã trai lười (1)

Hàn Thục

01/07/2024

Lại là người đàn ông đó.

Thu Triết Ngạn vô cùng phiền muộn.

Anh vừa mới đăng nhập vào game, cái ID “Hôm nay cũng không muốn đi làm đâu” kia lập tức quấn lấy anh, giống như người này sống luôn trong game vậy…

“Oa, anh V online rồi à.”

“Anh V ơi, nhớ anh quá rồi nè.”

“Hôm qua tôi còn nằm mơ thấy anh nữa đó.”

“Tôi cũng mới tan làm, vừa online đã gặp anh rồi. Tụi mình có duyên ghê nè.”

“Tụi mình chơi game nha.”

Giọng nói của người đàn ông này không được hay cho lắm, hơi khàn khàn, nói năng lanh lợi nhưng lại thích dùng mấy từ ngữ như “nha”, “nè”, nghe như đang làm nũng.

Chẳng giống một người đã ngoài ba mươi chút nào.

Thu Triết Ngạn tự nhủ trong lòng: Anh ta là trai thẳng, anh ta là trai thẳng, anh ta là trai thẳng, anh ta là trai thẳng, anh ta là trai thẳng, anh ta là trai thẳng…!!

Không được dây dưa với trai thẳng!!!

Gay yêu trai thẳng chỉ có chết thôi!

Phải bình tĩnh lại!

Trái tim vốn đã nguội lạnh vì bị bạn trai cũ làm tổn thương của Thu Triết Ngạn gần đây lại bị gã trai thẳng ngốc nghếch này khuấy động, khó mà bình tĩnh được.

Đã nhiều năm rồi anh không gặp người nào khiến anh mất bình tĩnh như vậy.

Thu Triết Ngạn nói: “Lần trước đã nói rồi mà? Tôi nhỏ tuổi hơn anh, đừng gọi là ‘anh’.”

[Hôm nay cũng không muốn đi làm đâu]: “Phải ha. Vậy là em rồi. Em trai ngoan. Em trai giỏi. Vào kéo ông anh này, được không? Nhé? Nhé? Bé ơi.”

Thu Triết Ngạn nhớ lại lúc trước, anh ngứa tay tìm xem tài khoản mạng xã hội của người này, người này chẳng có ý thức bảo mật gì cả, cái gì cũng mở công khai, có thể vào thẳng album xem ảnh của hắn.

Thu Triết Ngạn thừa nhận mình hơi bị cuồng nhan sắc, người đàn ông họ Trang này trông khá đẹp trai, có thể nói là tuấn tú, đặc biệt là những bức ảnh cười, vô cùng đáng yêu, khiến anh nhìn mà tim đập thình thịch.

Anh không khỏi tưởng tượng người đàn ông với đôi mắt cười cong cong trong ảnh kia dựa sát vào mình, làm nũng với mình, lập tức cảm thấy bụng dưới nóng ran.

Thu Triết Ngạn giơ cờ trắng đầu hàng: “Thôi được rồi, tôi chơi với anh là được chứ gì?”

Trang Hãn Học: “Em tốt nhất, yêu em nhiều!!”

Có thể đừng nói yêu lung tung được không?

Trai thẳng thật là đáng sợ.

Thu Triết Ngạn biết mình không lý trí, nhưng lại khó mà kiềm chế được, người này thật sự quá giỏi quấn lấy người khác.

Đến khi nhận ra thì anh đã rơi vào lưới tình qua mạng rồi.

Đây là lần đầu tiên anh yêu qua mạng.

Đối phương dường như không hề nhận ra.

Đây là một ông chú hơi ngốc, họ mới quen nhau không lâu đã bị anh moi hết thông tin từ tận tám đời.

Trang Hãn Học năm nay ba mươi ba tuổi, làm việc tại một công ty xuất nhập khẩu, độc thân chưa vợ, có bạn gái cũ, hình như còn không chỉ một người, người gần nhất đã chia tay hai năm rồi.

Độc thân thì được đấy… nhưng đây là trai thẳng!!

Thu Triết Ngạn biết mình không nên có tình cảm vượt quá giới hạn với trai thẳng.

Nếu là người cùng “hệ”, thì sẽ biết điểm dừng khi tiếp xúc với đàn ông. Còn trai thẳng thì vô tư lự, thân mật quá đà mà vẫn nghĩ là anh em cây khế.

Song, nếu Trang Hãn Học cố ý trêu chọc anh, anh còn có thể dứt khoát tránh xa. Nhưng sau khoảng thời gian tiếp xúc, không khó để nhận ra, người đàn ông này là một tên ngốc chính hiệu, suy nghĩ cực kỳ đơn giản.

Vừa dễ dỗ, vừa dễ lừa.

Thật sự không phải là người xấu.

Hôm nay Trang Hãn Học cũng có một rổ chuyện linh tinh muốn nói với anh:

“Cuối tuần này đồng nghiệp của tôi kết hôn, mời tôi đi ăn cưới, lại phải gửi tiền mừng. Tôi cháy túi rồi nè.”

Cứ hễ Trang Hãn Học nhắc đến chuyện yêu đương dị tính là Thu Triết Ngạn lại thấy khó chịu.

Ban nãy anh với Trang Hãn Học còn đang chơi vui vẻ, bị một tiếng “bé ơi” làm cho mê mẩn, giống như đột nhiên bị đánh một phát làm tỉnh lại vậy.

Đúng, tên này là trai thẳng.

Không cùng thế giới với anh.

Thu Triết Ngạn hơi ngẩn ngơ, im lặng nghe Trang Hãn Học lải nhải:



“Em nói xem tại sao bọn họ lại vội vàng kết hôn sinh con vậy chứ?”

“Hay là tôi già quá rồi? Bọn họ nói bây giờ nam nhiều nữ ít, nếu cứ lần lữa thì tôi không tìm được vợ đâu.”

“Lúc tôi mới đi làm được hơn một năm, đồng nghiệp thân thiết nhất của tôi đã sinh con rồi, bây giờ đứa nhỏ sắp lên cấp hai luôn rồi…”

Trái tim của Thu Triết Ngạn vừa mới nóng lên, đã bị Trang Hãn Học dội một gáo nước lạnh.

Trái tim anh dần nguội lạnh.

Trang Hãn Học nói một hồi, đột nhiên chuyển chủ đề: “Nói đến chuyện này, anh hai tôi lúc bằng tuổi tôi đã bỏ trốn cùng bạn trai rồi, hahahahaha…”

Hắn như đang kể một chuyện rất buồn cười, nhưng người nghe còn chưa kịp thấy vui, hắn đã tự cười ha hả.

Trang Hãn Học lải nhải bắt đầu kể chuyện anh của mình.

Thu Triết Ngạn ngẩn ra một lúc rồi hoàn hồn, tim lại đập loạn xạ: “… Khoan, anh của anh bỏ nhà theo trai hả? Vậy… chẳng phải là…”

Trang Hãn Học thẳng thừng: “Đúng vậy! Anh ấy là gay!”

Thu Triết Ngạn còn xấu hổ hơn cả hắn.

Anh không đoán được thái độ của Trang Hãn Học, nhưng… hình như hắn không có vẻ gì là kỳ thị.

Dù không kỳ thị không có nghĩa là hắn có thể chấp nhận tình cảm của đàn ông, nhưng vẫn tốt hơn kỳ thị đồng tính nhiều.

Thu Triết Ngạn nín thở, hỏi: “Anh không để bụng chuyện đó à?”

Trang Hãn Học thắc mắc: “Để bụng cái gì? Có phải giết người, đốt nhà gì đâu.”

Thu Triết Ngạn thoát game.

Cả đêm không ngủ yên, dù mở mắt hay nhắm mắt, anh đều nghĩ đến Trang Hãn Học.

Thu Triết Ngạn bắt đầu tự thôi miên mình, lẩm bẩm: “Anh ta là trai thẳng, anh ta là trai thẳng, anh ta là trai thẳng, anh ta là trai thẳng, anh ta là trai thẳng…”

Càng lẩm bẩm càng mất bình tĩnh.

Anh rất muốn lý trí, nhưng không thể lý trí được.

Anh không thể ngăn mình hy vọng.

Anh tự nhủ: Nom Trang Hãn Học cũng chẳng thẳng lắm nhỉ? Biết đâu mình còn chút hy vọng, cua được ông chú lười biếng này?

Làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao đây?

Có nên hành động không? Có theo đuổi được không?

Thằng ngu mới đi cua trai thẳng!!

Thôi thì cứ chơi với anh ta tiếp đã.

Vui được ngày nào hay ngày đó.

Mà chơi với anh ta vui thật.

Thu Triết Ngạn cảm thấy mình nghiện rồi, ngày nào không nói chuyện với Trang Hãn Học là thấy khó chịu.

Rõ ràng công việc bận gần chết, nhưng chỉ cần không phải tăng ca quá muộn, anh đều sẽ lên chơi với Trang Hãn Học.

Cảm giác như tâm hồn được chữa lành, chơi với hắn xong, lúc ngủ cũng cười toe tóe.

Khỉ gió. Ông chú này đáng yêu vậy trời!!

Sao trên đời lại có người đáng yêu như vậy chứ?

Thu Triết Ngạn phải trăn trở ba ngày mới tìm được thời cơ thích hợp, giả vờ như vô tình nói: “Cuối tuần tôi rảnh, tôi định đến gặp anh, có ổn không?”

Anh rất sợ bị từ chối, không ngờ Trang Hãn Học không chút do dự, vui vẻ đồng ý: “Được chứ! Tôi cũng rất muốn gặp em!”

Thu Triết Ngạn hít một hơi thật sâu.

Đáng ghét!

Anh cảm thấy mình thật là vô dụng, chỉ một câu nói nhẹ tênh của gã trai thẳng ngốc nghếch đã khiến hồn vía anh lên mây, tim đập loạn xạ.

Sao anh ta ngốc thế? Có biết mình đang nói gì không hả? Có biết nó nguy hiểm cỡ nào không?

Thu Triết Ngạn nghĩ đến việc sắp sửa được gặp Trang Hãn Học, lại vừa mừng vừa lo.

Anh đặc biệt đi cắt tóc, mua quần áo mới, thậm chí lâu lắm rồi mới đi làm đẹp.

Chuẩn bị đầy đủ, rồi mới lên đường.

Họ hẹn gặp nhau ở một công viên nhỏ.

Anh đến trước, một lúc sau, Trang Hãn Học mới vội vàng chạy đến.

Rõ ràng hắn không hề căng thẳng, nếu không thì tóc tai đã không dựng ngược lên, tất cũng không xộc xệch như vậy.



Cái tên này như thằng ngốc, đi lướt qua anh, nghển cổ nhìn trái ngó phải.

Thu Triết Ngạn cứ đợi xem chừng nào hắn mới nhận ra mình. Ánh mắt Trang Hãn Học chạm phải anh, rồi mặt hắn từ từ đỏ lên, chớp chớp mắt, dời ánh nhìn đi.

Thu Triết Ngạn: “…”

Anh chặn hắn lại: “Anh chính là ‘Hôm nay cũng không muốn đi làm đâu’ à?”

Trang Hãn Học đỏ mặt: “Đúng rồi… em là Void?”

“Ây da! Anh ở đâu thế? Vừa nãy tôi không thấy anh, may mà không lỡ mất. Trùng hợp ghê!”

Tên vô lại Trang Hãn Học này vậy mà cũng có lúc ngại ngùng:

“Ở ngoài đời mà gọi nickname nghe xấu hổ lắm.”

“Em, em cứ gọi tên tôi đi. Hoặc gọi ‘anh’ cũng được.”

Ăn cơm xong.

Trang Hãn Học còn dẫn anh về nhà.

Cái ổ của Trang Hãn Học, thực ra anh thấy cũng tạm, hơi bừa một chút, nhưng vẫn có thể dọn dẹp, chỉ mất một tiếng là anh dọn sạch sẽ.

Trang Hãn Học hoàn toàn không có chút cảnh giác nào, kéo anh tới chơi game uống bia, chơi đến tận nửa đêm, còn bảo anh ngủ cùng giường với hắn, nói: “Giường tôi nằm vừa hai người lận.”

Thu Triết Ngạn bị ghẹo đến ngứa ngáy trong lòng.

Chỉ muốn đè hắn ra làm ngay bây giờ, nhưng không thể.

Thu Triết Ngạn lại bắt đầu lẩm bẩm trong lòng: Đây là trai thẳng, đây là tên ngốc, đây là trai thẳng, đây là tên ngốc…

Dù muốn làm anh ta, bây giờ cũng tuyệt đối không phải thời cơ chín muồi.

Sẽ dọa người ta chạy mất dép.

Thu Triết Ngạn nói: “Em ra sofa ngủ.”

Trang Hãn Học ngủ đến trưa, còn anh thì thức dậy từ rất sớm, dọn dẹp nhà cửa cho hắn sạch sẽ gọn gàng, thậm chí còn xuống dưới mua rau về, nấu bữa sáng. Tranh thủ làm chàng tiên ốc.

Đang nấu dở bữa sáng, anh nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ, chắc là Trang Hãn Học đã dậy rồi.

Trang Hãn Học mặc đồ ngủ, ngáp ngắn ngáp dài bước ra khỏi phòng ngủ, lại còn gãi bụng!

Vừa mở cửa, hắn trố mắt ngạc nhiên, dụi dụi mắt, rồi ngây người ra.

Thu Triết Ngạn rất hài lòng với phản ứng của hắn.

Trang Hãn Học vô cùng cảm động: “Tiểu Thu, em tốt với tôi quá!”

Trang Hãn Học vừa ăn bữa sáng do anh làm, vừa khen tới tấp: “Tay nghề của Tiểu Thu đỉnh ghê, ai mà làm vợ em thì đúng là có phước đấy!”

Thu Triết Ngạn cười tủm tỉm: Nếu có phước thì anh làm vợ em nhé?…

Tạm thời vẫn chưa thể hỏi.

Thu Triết Ngạn án binh bất động một thời gian, nhưng anh là người nóng tính, không thể chờ được nữa, bèn bịa ra một công việc.

Cứ lừa Trang Hãn Học đến đây trước đã.

Nói ra thì nghe hơi khó tin, nhưng Trang Hãn Học lại không chút do dự mà nghỉ việc.

Lương 8000 một tháng, đóng bảo hiểm xã hội, chỉ cần đi đánh game với sếp là được.

Thu Triết Ngạn vừa vui mừng vì lừa đước hắn, vừa tức giận vì Trang Hãn Học dễ bị lừa như vậy.

Ngốc quá đi! Lỡ như mình là kẻ xấu có ý đồ gì thì sao?

Trang Hãn Học không có đồ đạc quý giá gì, chỉ có một thùng máy chơi game và truyện tranh.

Không được mang vật nuôi lên tàu cao tốc. Nên cuối tuần Thu Triết Ngạn tự lái xe đến đón hắn và Đậu Đậu.

Trang Hãn Học ôm chó lên xe.

Thu Triết Ngạn hỏi: “… Anh không sợ em lừa anh hả?”

Trang Hãn Học hoàn toàn không nghi ngờ, cười hì hì nói: “Tôi có gì để em lừa chứ? Tôi đâu có tiền. Hihihi.”

Nhưng anh rất đáng yêu mà! Thu Triết Ngạn thầm kêu gào trong lòng. Đáng yêu chết đi được!

… Muốn hôn anh ấy quá.

Nhịn thêm vài ngày nữa vậy.

Dù sao cũng bị mình lừa về nhà rồi.

Aimee: Bữa mọi người đều vote ngoại truyện này, nên là làm này trước nha. Có 7 chương thui.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngài Trang Không Tiền Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook