Chương 66: Ngoại truyện
Hàn Thục
01/07/2024
Trang Hãn Học đăng một bài Weibo nói rằng sẽ đổi giờ livestream, rồi đi ngủ.
Màn hình livestream đen thui nhưng ngập bình luận:
[Thế là bùng kèo???]
[Livestream đâu???]
[Sao không livestream vậy anh?]
[Chậc, làm ông chủ thì ghê gớm lắm à? Nói không livestream là không livestream luôn]
[Mọi người thông cảm cho anh Đậu đi, biết đâu anh ấy không mặc đồ nên không thể livestream được thì sao?]
[Người ta mới cưới nhau mà tụi bây]
[Hừm, sao không quên tắt mic nữa đi?]
Chuyến du lịch kết hôn của Trang Hãn Học khá là nhàn, miễn sao thoải mái là được. Hắn không vội đi tham quan các điểm du lịch, mà chỉ nắm tay Thu Triết Ngạn thong thả đi dạo khắp nơi.
Mỗi ngày ngủ đủ giấc mới dậy, nhưng hứng lên thì cũng sẽ dậy sớm. Có hôm hắn dậy sớm để ngắm bình minh. Cũng có lúc đêm trước chơi mệt quá, hắn không ra ngoài, chỉ ở khách sạn chơi game với Thu Triết Ngạn.
Hắn livestream giới thiệu khách sạn sang trọng, nhà hàng đắt tiền, nhưng cũng sẽ đến các quán vỉa hè bình dân, thỉnh thoảng còn được người dân địa phương mời về nhà ăn cơm, sau đó còn làm hướng dẫn viên miễn phí cho họ.
Giờ livestream của hắn không cố định, có lúc cả ngày đều không lên, có lúc lại livestream bốn, năm tiếng liền.
Mỗi lần bùng kèo.
Người xem và fan lại bắt đầu bình luận:
[Chậc chậc chậc, lại làm chuyện 18+ rồi đây]
[Tưởng không livestream là tụi này không biết hai anh đang làm gì à?]
[Trời ơi anh V khỏe thật, từ sáng đến tối sắp xếp lịch trình, trả tiền, tính sổ, còn có sức để “làm này làm kia”, hôm qua mới “làm”, hôm nay lại “làm” nữa]
[Hôm qua chắc là không “làm” nhiều, anh Đậu còn sức để tám giờ sáng dậy đi chơi kia mà, lần trước ngủ thẳng đến chiều cơ]
[Tui ghen tị quá, trên đời thực sự có 1, lại còn lợi hại như vậy]
[Món cơm chó này tui ăn quài mà không ngán thế nhỉ?]
Hôm nay, hai người cùng dạo phố ở một thị trấn nhỏ ở Châu Âu, cách khách sạn không xa, họ đang đi bộ về.
Trang Hãn Học đi mệt, muốn Tiểu Thu cõng. Thu Triết Ngạn không nói lời nào đã cõng hắn lên lưng.
Trang Hãn Học cầm điện thoại, gối đầu lên lưng Thu Triết Ngạn, camera nhấp nháy, hắn nói với Thu Triết Ngạn: “Em cõng tôi đi 500m, rồi đổi lại tôi cõng em nhé.”
Trang Hãn Học cười hì hì hỏi: “Nặng không? Ông chú trung niên phát tướng nặng vậy đó. Em đủ sức đi 500m không?”
Thu Triết Ngạn bảo: “Anh đừng chọc em cười, đi được 500m thì sao? Có thưởng không?”
Trang Hãn Học: “Để tôi nghĩ đã…”
Thu Triết Ngạn nhớ lại lúc trước, họ cũng từng cõng nhau như vậy trên con đường lớn vắng vẻ vào đêm khuya.
Trong đêm tĩnh lặng ấy, lúc đó anh cõng Trang Hãn Học trên lưng, cảm thấy lòng mình vững vàng, có thể làm được mọi thứ.
Cũng như lúc này, dù Trang Hãn Học có hơi tăng cân, đè nặng trên lưng anh. Nhưng có lẽ hạnh phúc chính là cảm giác nặng trĩu như vậy? Anh cảm thấy rất mãn nguyện, không hiểu sao mà chẳng thấy mệt, không nỡ để hắn xuống, bóng của hai người được ánh tà dương kéo dài, in trên con đường đá cuội, chậm rãi tiến về phía trước.
Đã đi qua 500m từ lâu rồi.
Trang Hãn Học ôm lấy vai anh: “Tiểu Thu, em có nhớ lúc trước tụi mình cũng từng cõng nhau như vậy không?”
“Nhớ chứ.”
“Lúc đó em cõng tôi, tụi mình đã nói là thay phiên nhau cõng, nhưng tôi toàn làm biếng, mới cõng chút xíu đã mệt. Em còn to con hơn tôi một chút, tôi cõng không nổi mà em cũng chẳng nói gì.”
“Không sao, cần gì phải thay phiên, để em cõng anh là được, anh muốn lười thì cứ lười đi.”
“Tiểu Thu ơi, vậy có ổn không? Tôi vốn đã lười. Cứ như vậy, tôi sẽ càng lười hơn đó.”
“Dù anh như thế nào thì em cũng thích.”
Trang Hãn Học cảm thấy Thu Triết Ngạn như vậy không ổn lắm.
Hắn nói với anh: “May mà tụi mình không có con. Hồi trước em còn nói không tưởng tượng được tôi chăm con thế nào, nói tôi sẽ bị cơ quan bảo vệ trẻ em bắt nữa. Tôi lại nghĩ nếu tụi mình có con, nhất định con sẽ bị em chiều hư mất.”
Nhắc đến chuyện con cái thì hơi nhạy cảm, Thu Triết Ngạn hỏi: “Anh muốn có con không? Em thấy anh thích chơi với trẻ con lắm. Nếu không gặp em, có lẽ anh đã có con rồi nhỉ?”
Trang Hãn Học lắc đầu nguầy nguậy: “Không đâu.”
Hắn hôn nhẹ lên má Thu Triết Ngạn: “Nếu không gặp em, có lẽ tôi sẽ cô đơn đến già.”
Thu Triết Ngạn cảm thấy lòng mình ngọt lịm, anh không phân biệt được Trang Hãn Học đang nói lời thật lòng, hay lại đang nói dối để dỗ dành anh. Trên đời này có tình yêu không vụ lợi không? Anh không rõ, dù sao tình yêu của anh cũng có sự ích kỷ và chiếm hữu. Anh cảm thấy nếu mình đến muộn một chút, người sợ cô đơn như Trang Hãn Học lúc đó có lẽ đã bị một người phụ nữ nào đó cướp đi. Anh không thể chấp nhận được, dù biết rằng có lẽ đối với hắn đó sẽ là hạnh phúc phù hợp với tiêu chuẩn xã hội hơn.
Anh thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh Trang Hãn Học thực sự làm cha, trông cũng khá hài hòa.
Trước đây chỉ nói đùa thôi. Nếu Trang Hãn Học thực sự làm cha thì nhất định sẽ là một người cha tốt. Hắn đã không làm thì thôi, đã làm thì sẽ có trách nhiệm. Hắn sẽ chia sẻ công việc chăm sóc con cái, vì hắn không có định kiến “đàn ông không nên chăm con”, hắn sẽ chơi cùng con, hẳn là giỏi dỗ dành con lắm, và không hề gia trưởng.
Chẳng biết có phải Thu Triết Ngạn thấy cắn rứt lương tâm không, anh nói: “Anh thích trẻ con như vậy, có khi sau này sẽ hối hận đấy.”
Trang Hãn Học rất thản nhiên: “Sao phải hối hận? Tôi có cháu gái, cháu trai, em cũng có cháu trai, cháu gái, nhiều trẻ con như vậy, đủ cho tôi chơi rồi. Chẳng cần tự mình sinh, tự mình chăm sóc. Tôi thích trẻ con là thích chơi với chúng, chứ không thích nuôi con. Nghĩ đến việc nuôi con là thấy sợ rồi! Tiểu Thu muốn có con không? Nếu em muốn, đến khi tụi mình gần bốn mươi thì đi nhận nuôi một đứa nhé. Tiểu Thu thật là tốt bụng.”
Thu Triết Ngạn: “Đến lúc đó rồi tính.”
Trẻ con chẳng phải thú cưng, để ở nhà cho ăn uống là xong. Ngay cả khi nuôi thú cưng cũng phải suy nghĩ cẩn thận, phải chịu trách nhiệm với cả cuộc đời nó, huống chi là một đứa bé con người?
Họ cũng chẳng thiếu tiền, không nhất thiết phải có con để nuôi họ khi về già.
Hai người kết thúc chuyến du lịch, về nước.
Ban đầu đi chơi thì rất vui, ở bên ngoài được hơn một tuần, Trang Hãn Học bắt đầu nhớ nhà.
Hắn nói với Thu Triết Ngạn: “Giờ tôi thấy ở nhà vẫn là tốt nhất, tôi chỉ cần nằm đó chơi game là được. Đi chơi mệt quá. Tôi cảm thấy mình đã đi du lịch đủ cho cả hai năm rồi, về nhà phải nghỉ ngơi ba tháng để hồi phục. Chẳng muốn đi đâu xa nữa.”
Thu Triết Ngạn: “…” Đúng là sâu lười.
Về nước, thu dọn đồ đạc xong cũng đến lúc đi làm.
Thu Triết Ngạn có một khoản vốn khởi nghiệp, anh rút kinh nghiệm từ thất bại lần trước, định mở công ty mới ở thành phố S. Thứ nhất là môi trường kinh doanh ở thành phố S thuận lợi, thứ hai là bây giờ anh đã trở thành con rể của nhà họ Trang, mở công ty ở đây sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Nếu đã “gả” vào nhà giàu “ăn bám” thì cứ “ăn bám” một cách đường hoàng, không có gì phải ngại.
Thỉnh thoảng ông ba vợ về hưu rảnh rỗi lại chỉ bảo cho anh một chút. Ba vợ đánh giá anh không cao, nói anh vừa có nghề lại có tài, nhưng không biết làm ăn, khuyên anh nên tập trung vào việc phát triển, nắm bản quyền trong tay là được, tìm một người đáng tin giúp anh điều hành công ty. Để Trang Hãn Học làm có lẽ sẽ tốt hơn, ông nói Trang Hãn Học khá giỏi nhìn người, chọn người.
Ông Trang nói: “Đừng thấy nó lười biếng, tuy đôi lúc làm người ta nổi điên, nhưng quản lý công ty nhỏ thì nó làm vẫn ổn. Cả ngày chỉ muốn lười biếng mà vẫn có thể cho hiệu quả công ty khá tốt, đó là tài năng của nó đấy.”
Thu Triết Ngạn không thể phản bác được.
Trang Hãn Học tức giận: “Con quản lý một công ty đã mệt lắm rồi, phải làm quỹ từ thiện, giờ còn bắt con quản lý thêm một công ty nữa? Ba, ba quá đáng lắm.”
Thế là thôi.
Cả hai công ty mới thì một là cải cách, một là khởi nghiệp, đều đang phát triển rất tốt.
Số lượng fan của họ trên nền tảng đã vượt qua ba triệu, đăng một cái vlog bất kỳ cũng có thể đạt 1-2 triệu lượt xem.
Trang Hãn Học phát hiện số lượng fan trên Weibo của mình sắp vượt sư phụ nhỏ rồi, nên đắc ý vô cùng, bảo Thu Triết Ngạn tự tay nấu cho mình một bữa cơm ăn mừng.
Hôm nay hắn tan làm sớm về nhà.
Tiểu Thu đang nấu cơm trong bếp, hắn giúp rửa một ít rau, rồi chạy đi chơi game.
Chơi xong một ván, thấy có một tin nhắn chưa đọc.
Lúc đó Trang Hãn Học không để ý, tiện tay mở ra xem, là tin nhắn từ một người bạn gái cũ: [Trang Hãn Học, hôm nay tôi gặp anh trên đường, anh sống ở căn XX tòa B à?]
Trùng hợp vậy sao? Trang Hãn Học trả lời: [Cô đến thành phố S làm việc hả?]
Hắn sống ở căn hộ cao cấp giữa trung tâm thành phố. Căn này rất tốt, dịch vụ chu đáo, ra vào cũng an toàn, hơn nữa lại gần nơi làm việc của hai người, giao thông thuận tiện, mỗi ngày tiết kiệm được thời gian cho hắn nằm ì thêm vài phút.
Nhưng giá nhà ở đây rất cao, dù chỉ thuê thôi cũng đã tốn rất nhiều tiền.
Trang Hãn Học nhớ cô bạn gái cũ này lúc còn hẹn hò thì công việc bình thường, là bạn gái của hắn thời kỳ bỏ nhà ra đi. Chắc là sau khi nhảy việc thì lương tăng lên? Giỏi thật. Quả nhiên sau khi đá tên bạn trai vô dụng này, bạn gái cũ của hắn ai cũng phất lên!
Bạn gái cũ trả lời: [Ừ, vì một số lý do… Rảnh thì ra ngoài gặp mặt được không?]
Trang Hãn Học đáp: [Tôi dẫn chồng đi cùng được không? Giờ tôi kết hôn rồi, em ấy hay ghen lắm, nếu tôi đi gặp người yêu cũ một mình thì em ấy không chịu đâu. Hay là để tôi hỏi chồng tôi xem có được không? Nếu dẫn em ấy đi cùng thì chắc là được.]
Mấy phút sau, bạn gái cũ mới trả lời: [Thôi vậy. Chúc mừng anh kết hôn nhé. Vậy có thể cho tôi biết số điện thoại hiện tại của anh không?]
Chuyện này thì không có gì mà không được. Trang Hãn Học thoải mái cho cô ấy số điện thoại.
Ngày hôm sau, Trang Hãn Học còn chưa tan làm, đột nhiên nhận được điện thoại từ bảo vệ tòa nhà: “Anh Trang, vợ anh đã bỏ con ở đây, bảo tôi liên hệ với anh để đến đón con.”
Trang Hãn Học ngây người: “Gì? Các anh nhầm số rồi à?”
“Anh là Trang Hãn Học đúng không?”
“Đúng là tôi.”
“Vậy thì đúng rồi, con của anh đang ở đây, mời anh đến đón con về.”
Đầu dây bên kia còn có tiếng trẻ con khóc, Trang Hãn Học nổi da gà.
Tiêu đời rồi.
Trang Hãn Học nghĩ, chẳng lẽ mấy năm trước hắn lỡ làm người ta có bầu sao???
Trang Hãn Học không dám nói với Thu Triết Ngạn, run sợ chạy về căn hộ.
Đứa bé đã ngủ rồi, hắn nhìn qua, đi vòng quanh xe đẩy từ trước ra sau, từ trái sang phải, xác nhận rằng đứa bé này tối đa cũng chỉ được sáu tháng tuổi. Lần cuối hắn hẹn hò đã là chuyện của 4-5 năm trước, dù thế nào thì cũng không thể mang thai suốt 4-5 năm mới sinh được chứ? Vậy thì còn lâu hơn cả Na Tra.
Đây không phải con của hắn.
Trang Hãn Học kiên quyết phủ nhận: “Đây không phải là con tôi.”
Hắn hỏi kỹ càng mới biết, hôm nay có một bà bầu đến đây nói là mượn nhà vệ sinh, sau đó nhờ bảo vệ trông hộ xe đẩy em bé, kết quả là đi biệt tăm. Họ tìm thấy một tờ giấy trong xe đẩy, trên đó viết Trang Hãn Học là cha của đứa trẻ, còn ghi rõ thông tin liên lạc.
Họ cảm thấy chuyện này họ không thể xử lý được, nên gọi Trang Hãn Học đến trước.
Xem lại camera giám sát. Trang Hãn Học nhận ra, chính là cô bạn gái cũ đột nhiên liên lạc với hắn mấy hôm trước.
Hắn vội lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn, mới phát hiện mình đã bị chặn, không thể liên lạc được.
Người quản lý tòa nhà cảm thấy khó xử.
Tòa nhà này toàn là người giàu ở, thỉnh thoảng cũng có chuyện máu chó như đánh ghen, rốt cuộc là bồ nhí vứt con cho gã đàn ông tồi nuôi, hay là Trang Hãn Học thực sự vô tội, họ không dám nói. Nếu là cha ruột mà không nhận con thì tàn nhẫn quá.
Quản lý tòa nhà nói: “Nếu anh không tiện, có thể liên hệ với cảnh sát hoặc hội phụ nữ…”
Nếu vậy thì đứa bé này sẽ bị đưa đến trại trẻ mồ côi à? Còn cô bạn gái cũ của hắn có lẽ sẽ bị kiện tội bỏ rơi con? Trang Hãn Học do dự, hắn cúi xuống, nhìn em bé đang ngủ say, khóc đến mệt lả nên ngủ thiếp đi, trên mặt còn vệt nước mắt, thật là đáng thương.
Trang Hãn Học mềm lòng, thầm nghĩ, hay là mình giữ em bé này lại trước đã…
Giúp em bé tìm mẹ, hoặc tìm ông bà ngoại, để người thân chăm sóc vẫn tốt hơn.
Sau một hồi loay hoay ở ban quản lý tòa nhà.
Trang Hãn Học đẩy xe đẩy em bé đi, vừa đến cửa thang máy, trùng hợp thay lại gặp Thu Triết Ngạn vừa tan làm về, cũng đang đợi thang máy.
Thu Triết Ngạn nhíu mày nhìn hắn.
Vì là con của bạn gái cũ, nên Trang Hãn Học hoảng sợ, lỡ lời: “Đâ-Đây là con của tôi!”
Không đúng, hắn định nói là “Đây không phải con của tôi.”
Thu Triết Ngạn: “?”
Trang Hãn Học luống cuống: “Đây không phải là con của bạn gái cũ tôi.”
Thu Triết Ngạn: “???
– Hết chương 66 –
Màn hình livestream đen thui nhưng ngập bình luận:
[Thế là bùng kèo???]
[Livestream đâu???]
[Sao không livestream vậy anh?]
[Chậc, làm ông chủ thì ghê gớm lắm à? Nói không livestream là không livestream luôn]
[Mọi người thông cảm cho anh Đậu đi, biết đâu anh ấy không mặc đồ nên không thể livestream được thì sao?]
[Người ta mới cưới nhau mà tụi bây]
[Hừm, sao không quên tắt mic nữa đi?]
Chuyến du lịch kết hôn của Trang Hãn Học khá là nhàn, miễn sao thoải mái là được. Hắn không vội đi tham quan các điểm du lịch, mà chỉ nắm tay Thu Triết Ngạn thong thả đi dạo khắp nơi.
Mỗi ngày ngủ đủ giấc mới dậy, nhưng hứng lên thì cũng sẽ dậy sớm. Có hôm hắn dậy sớm để ngắm bình minh. Cũng có lúc đêm trước chơi mệt quá, hắn không ra ngoài, chỉ ở khách sạn chơi game với Thu Triết Ngạn.
Hắn livestream giới thiệu khách sạn sang trọng, nhà hàng đắt tiền, nhưng cũng sẽ đến các quán vỉa hè bình dân, thỉnh thoảng còn được người dân địa phương mời về nhà ăn cơm, sau đó còn làm hướng dẫn viên miễn phí cho họ.
Giờ livestream của hắn không cố định, có lúc cả ngày đều không lên, có lúc lại livestream bốn, năm tiếng liền.
Mỗi lần bùng kèo.
Người xem và fan lại bắt đầu bình luận:
[Chậc chậc chậc, lại làm chuyện 18+ rồi đây]
[Tưởng không livestream là tụi này không biết hai anh đang làm gì à?]
[Trời ơi anh V khỏe thật, từ sáng đến tối sắp xếp lịch trình, trả tiền, tính sổ, còn có sức để “làm này làm kia”, hôm qua mới “làm”, hôm nay lại “làm” nữa]
[Hôm qua chắc là không “làm” nhiều, anh Đậu còn sức để tám giờ sáng dậy đi chơi kia mà, lần trước ngủ thẳng đến chiều cơ]
[Tui ghen tị quá, trên đời thực sự có 1, lại còn lợi hại như vậy]
[Món cơm chó này tui ăn quài mà không ngán thế nhỉ?]
Hôm nay, hai người cùng dạo phố ở một thị trấn nhỏ ở Châu Âu, cách khách sạn không xa, họ đang đi bộ về.
Trang Hãn Học đi mệt, muốn Tiểu Thu cõng. Thu Triết Ngạn không nói lời nào đã cõng hắn lên lưng.
Trang Hãn Học cầm điện thoại, gối đầu lên lưng Thu Triết Ngạn, camera nhấp nháy, hắn nói với Thu Triết Ngạn: “Em cõng tôi đi 500m, rồi đổi lại tôi cõng em nhé.”
Trang Hãn Học cười hì hì hỏi: “Nặng không? Ông chú trung niên phát tướng nặng vậy đó. Em đủ sức đi 500m không?”
Thu Triết Ngạn bảo: “Anh đừng chọc em cười, đi được 500m thì sao? Có thưởng không?”
Trang Hãn Học: “Để tôi nghĩ đã…”
Thu Triết Ngạn nhớ lại lúc trước, họ cũng từng cõng nhau như vậy trên con đường lớn vắng vẻ vào đêm khuya.
Trong đêm tĩnh lặng ấy, lúc đó anh cõng Trang Hãn Học trên lưng, cảm thấy lòng mình vững vàng, có thể làm được mọi thứ.
Cũng như lúc này, dù Trang Hãn Học có hơi tăng cân, đè nặng trên lưng anh. Nhưng có lẽ hạnh phúc chính là cảm giác nặng trĩu như vậy? Anh cảm thấy rất mãn nguyện, không hiểu sao mà chẳng thấy mệt, không nỡ để hắn xuống, bóng của hai người được ánh tà dương kéo dài, in trên con đường đá cuội, chậm rãi tiến về phía trước.
Đã đi qua 500m từ lâu rồi.
Trang Hãn Học ôm lấy vai anh: “Tiểu Thu, em có nhớ lúc trước tụi mình cũng từng cõng nhau như vậy không?”
“Nhớ chứ.”
“Lúc đó em cõng tôi, tụi mình đã nói là thay phiên nhau cõng, nhưng tôi toàn làm biếng, mới cõng chút xíu đã mệt. Em còn to con hơn tôi một chút, tôi cõng không nổi mà em cũng chẳng nói gì.”
“Không sao, cần gì phải thay phiên, để em cõng anh là được, anh muốn lười thì cứ lười đi.”
“Tiểu Thu ơi, vậy có ổn không? Tôi vốn đã lười. Cứ như vậy, tôi sẽ càng lười hơn đó.”
“Dù anh như thế nào thì em cũng thích.”
Trang Hãn Học cảm thấy Thu Triết Ngạn như vậy không ổn lắm.
Hắn nói với anh: “May mà tụi mình không có con. Hồi trước em còn nói không tưởng tượng được tôi chăm con thế nào, nói tôi sẽ bị cơ quan bảo vệ trẻ em bắt nữa. Tôi lại nghĩ nếu tụi mình có con, nhất định con sẽ bị em chiều hư mất.”
Nhắc đến chuyện con cái thì hơi nhạy cảm, Thu Triết Ngạn hỏi: “Anh muốn có con không? Em thấy anh thích chơi với trẻ con lắm. Nếu không gặp em, có lẽ anh đã có con rồi nhỉ?”
Trang Hãn Học lắc đầu nguầy nguậy: “Không đâu.”
Hắn hôn nhẹ lên má Thu Triết Ngạn: “Nếu không gặp em, có lẽ tôi sẽ cô đơn đến già.”
Thu Triết Ngạn cảm thấy lòng mình ngọt lịm, anh không phân biệt được Trang Hãn Học đang nói lời thật lòng, hay lại đang nói dối để dỗ dành anh. Trên đời này có tình yêu không vụ lợi không? Anh không rõ, dù sao tình yêu của anh cũng có sự ích kỷ và chiếm hữu. Anh cảm thấy nếu mình đến muộn một chút, người sợ cô đơn như Trang Hãn Học lúc đó có lẽ đã bị một người phụ nữ nào đó cướp đi. Anh không thể chấp nhận được, dù biết rằng có lẽ đối với hắn đó sẽ là hạnh phúc phù hợp với tiêu chuẩn xã hội hơn.
Anh thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh Trang Hãn Học thực sự làm cha, trông cũng khá hài hòa.
Trước đây chỉ nói đùa thôi. Nếu Trang Hãn Học thực sự làm cha thì nhất định sẽ là một người cha tốt. Hắn đã không làm thì thôi, đã làm thì sẽ có trách nhiệm. Hắn sẽ chia sẻ công việc chăm sóc con cái, vì hắn không có định kiến “đàn ông không nên chăm con”, hắn sẽ chơi cùng con, hẳn là giỏi dỗ dành con lắm, và không hề gia trưởng.
Chẳng biết có phải Thu Triết Ngạn thấy cắn rứt lương tâm không, anh nói: “Anh thích trẻ con như vậy, có khi sau này sẽ hối hận đấy.”
Trang Hãn Học rất thản nhiên: “Sao phải hối hận? Tôi có cháu gái, cháu trai, em cũng có cháu trai, cháu gái, nhiều trẻ con như vậy, đủ cho tôi chơi rồi. Chẳng cần tự mình sinh, tự mình chăm sóc. Tôi thích trẻ con là thích chơi với chúng, chứ không thích nuôi con. Nghĩ đến việc nuôi con là thấy sợ rồi! Tiểu Thu muốn có con không? Nếu em muốn, đến khi tụi mình gần bốn mươi thì đi nhận nuôi một đứa nhé. Tiểu Thu thật là tốt bụng.”
Thu Triết Ngạn: “Đến lúc đó rồi tính.”
Trẻ con chẳng phải thú cưng, để ở nhà cho ăn uống là xong. Ngay cả khi nuôi thú cưng cũng phải suy nghĩ cẩn thận, phải chịu trách nhiệm với cả cuộc đời nó, huống chi là một đứa bé con người?
Họ cũng chẳng thiếu tiền, không nhất thiết phải có con để nuôi họ khi về già.
Hai người kết thúc chuyến du lịch, về nước.
Ban đầu đi chơi thì rất vui, ở bên ngoài được hơn một tuần, Trang Hãn Học bắt đầu nhớ nhà.
Hắn nói với Thu Triết Ngạn: “Giờ tôi thấy ở nhà vẫn là tốt nhất, tôi chỉ cần nằm đó chơi game là được. Đi chơi mệt quá. Tôi cảm thấy mình đã đi du lịch đủ cho cả hai năm rồi, về nhà phải nghỉ ngơi ba tháng để hồi phục. Chẳng muốn đi đâu xa nữa.”
Thu Triết Ngạn: “…” Đúng là sâu lười.
Về nước, thu dọn đồ đạc xong cũng đến lúc đi làm.
Thu Triết Ngạn có một khoản vốn khởi nghiệp, anh rút kinh nghiệm từ thất bại lần trước, định mở công ty mới ở thành phố S. Thứ nhất là môi trường kinh doanh ở thành phố S thuận lợi, thứ hai là bây giờ anh đã trở thành con rể của nhà họ Trang, mở công ty ở đây sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Nếu đã “gả” vào nhà giàu “ăn bám” thì cứ “ăn bám” một cách đường hoàng, không có gì phải ngại.
Thỉnh thoảng ông ba vợ về hưu rảnh rỗi lại chỉ bảo cho anh một chút. Ba vợ đánh giá anh không cao, nói anh vừa có nghề lại có tài, nhưng không biết làm ăn, khuyên anh nên tập trung vào việc phát triển, nắm bản quyền trong tay là được, tìm một người đáng tin giúp anh điều hành công ty. Để Trang Hãn Học làm có lẽ sẽ tốt hơn, ông nói Trang Hãn Học khá giỏi nhìn người, chọn người.
Ông Trang nói: “Đừng thấy nó lười biếng, tuy đôi lúc làm người ta nổi điên, nhưng quản lý công ty nhỏ thì nó làm vẫn ổn. Cả ngày chỉ muốn lười biếng mà vẫn có thể cho hiệu quả công ty khá tốt, đó là tài năng của nó đấy.”
Thu Triết Ngạn không thể phản bác được.
Trang Hãn Học tức giận: “Con quản lý một công ty đã mệt lắm rồi, phải làm quỹ từ thiện, giờ còn bắt con quản lý thêm một công ty nữa? Ba, ba quá đáng lắm.”
Thế là thôi.
Cả hai công ty mới thì một là cải cách, một là khởi nghiệp, đều đang phát triển rất tốt.
Số lượng fan của họ trên nền tảng đã vượt qua ba triệu, đăng một cái vlog bất kỳ cũng có thể đạt 1-2 triệu lượt xem.
Trang Hãn Học phát hiện số lượng fan trên Weibo của mình sắp vượt sư phụ nhỏ rồi, nên đắc ý vô cùng, bảo Thu Triết Ngạn tự tay nấu cho mình một bữa cơm ăn mừng.
Hôm nay hắn tan làm sớm về nhà.
Tiểu Thu đang nấu cơm trong bếp, hắn giúp rửa một ít rau, rồi chạy đi chơi game.
Chơi xong một ván, thấy có một tin nhắn chưa đọc.
Lúc đó Trang Hãn Học không để ý, tiện tay mở ra xem, là tin nhắn từ một người bạn gái cũ: [Trang Hãn Học, hôm nay tôi gặp anh trên đường, anh sống ở căn XX tòa B à?]
Trùng hợp vậy sao? Trang Hãn Học trả lời: [Cô đến thành phố S làm việc hả?]
Hắn sống ở căn hộ cao cấp giữa trung tâm thành phố. Căn này rất tốt, dịch vụ chu đáo, ra vào cũng an toàn, hơn nữa lại gần nơi làm việc của hai người, giao thông thuận tiện, mỗi ngày tiết kiệm được thời gian cho hắn nằm ì thêm vài phút.
Nhưng giá nhà ở đây rất cao, dù chỉ thuê thôi cũng đã tốn rất nhiều tiền.
Trang Hãn Học nhớ cô bạn gái cũ này lúc còn hẹn hò thì công việc bình thường, là bạn gái của hắn thời kỳ bỏ nhà ra đi. Chắc là sau khi nhảy việc thì lương tăng lên? Giỏi thật. Quả nhiên sau khi đá tên bạn trai vô dụng này, bạn gái cũ của hắn ai cũng phất lên!
Bạn gái cũ trả lời: [Ừ, vì một số lý do… Rảnh thì ra ngoài gặp mặt được không?]
Trang Hãn Học đáp: [Tôi dẫn chồng đi cùng được không? Giờ tôi kết hôn rồi, em ấy hay ghen lắm, nếu tôi đi gặp người yêu cũ một mình thì em ấy không chịu đâu. Hay là để tôi hỏi chồng tôi xem có được không? Nếu dẫn em ấy đi cùng thì chắc là được.]
Mấy phút sau, bạn gái cũ mới trả lời: [Thôi vậy. Chúc mừng anh kết hôn nhé. Vậy có thể cho tôi biết số điện thoại hiện tại của anh không?]
Chuyện này thì không có gì mà không được. Trang Hãn Học thoải mái cho cô ấy số điện thoại.
Ngày hôm sau, Trang Hãn Học còn chưa tan làm, đột nhiên nhận được điện thoại từ bảo vệ tòa nhà: “Anh Trang, vợ anh đã bỏ con ở đây, bảo tôi liên hệ với anh để đến đón con.”
Trang Hãn Học ngây người: “Gì? Các anh nhầm số rồi à?”
“Anh là Trang Hãn Học đúng không?”
“Đúng là tôi.”
“Vậy thì đúng rồi, con của anh đang ở đây, mời anh đến đón con về.”
Đầu dây bên kia còn có tiếng trẻ con khóc, Trang Hãn Học nổi da gà.
Tiêu đời rồi.
Trang Hãn Học nghĩ, chẳng lẽ mấy năm trước hắn lỡ làm người ta có bầu sao???
Trang Hãn Học không dám nói với Thu Triết Ngạn, run sợ chạy về căn hộ.
Đứa bé đã ngủ rồi, hắn nhìn qua, đi vòng quanh xe đẩy từ trước ra sau, từ trái sang phải, xác nhận rằng đứa bé này tối đa cũng chỉ được sáu tháng tuổi. Lần cuối hắn hẹn hò đã là chuyện của 4-5 năm trước, dù thế nào thì cũng không thể mang thai suốt 4-5 năm mới sinh được chứ? Vậy thì còn lâu hơn cả Na Tra.
Đây không phải con của hắn.
Trang Hãn Học kiên quyết phủ nhận: “Đây không phải là con tôi.”
Hắn hỏi kỹ càng mới biết, hôm nay có một bà bầu đến đây nói là mượn nhà vệ sinh, sau đó nhờ bảo vệ trông hộ xe đẩy em bé, kết quả là đi biệt tăm. Họ tìm thấy một tờ giấy trong xe đẩy, trên đó viết Trang Hãn Học là cha của đứa trẻ, còn ghi rõ thông tin liên lạc.
Họ cảm thấy chuyện này họ không thể xử lý được, nên gọi Trang Hãn Học đến trước.
Xem lại camera giám sát. Trang Hãn Học nhận ra, chính là cô bạn gái cũ đột nhiên liên lạc với hắn mấy hôm trước.
Hắn vội lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn, mới phát hiện mình đã bị chặn, không thể liên lạc được.
Người quản lý tòa nhà cảm thấy khó xử.
Tòa nhà này toàn là người giàu ở, thỉnh thoảng cũng có chuyện máu chó như đánh ghen, rốt cuộc là bồ nhí vứt con cho gã đàn ông tồi nuôi, hay là Trang Hãn Học thực sự vô tội, họ không dám nói. Nếu là cha ruột mà không nhận con thì tàn nhẫn quá.
Quản lý tòa nhà nói: “Nếu anh không tiện, có thể liên hệ với cảnh sát hoặc hội phụ nữ…”
Nếu vậy thì đứa bé này sẽ bị đưa đến trại trẻ mồ côi à? Còn cô bạn gái cũ của hắn có lẽ sẽ bị kiện tội bỏ rơi con? Trang Hãn Học do dự, hắn cúi xuống, nhìn em bé đang ngủ say, khóc đến mệt lả nên ngủ thiếp đi, trên mặt còn vệt nước mắt, thật là đáng thương.
Trang Hãn Học mềm lòng, thầm nghĩ, hay là mình giữ em bé này lại trước đã…
Giúp em bé tìm mẹ, hoặc tìm ông bà ngoại, để người thân chăm sóc vẫn tốt hơn.
Sau một hồi loay hoay ở ban quản lý tòa nhà.
Trang Hãn Học đẩy xe đẩy em bé đi, vừa đến cửa thang máy, trùng hợp thay lại gặp Thu Triết Ngạn vừa tan làm về, cũng đang đợi thang máy.
Thu Triết Ngạn nhíu mày nhìn hắn.
Vì là con của bạn gái cũ, nên Trang Hãn Học hoảng sợ, lỡ lời: “Đâ-Đây là con của tôi!”
Không đúng, hắn định nói là “Đây không phải con của tôi.”
Thu Triết Ngạn: “?”
Trang Hãn Học luống cuống: “Đây không phải là con của bạn gái cũ tôi.”
Thu Triết Ngạn: “???
– Hết chương 66 –
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.