Ngài Trình, Cầu Xin Buông Tha Tôi!
Chương 76: Cô thật sự mang thai rồi
lacyy
08/09/2023
Vân Hi lê từng bước nặng nhọc vào nhà vệ sinh để rửa mặt đôi chút, cô cảm giác bụng mình đang quặn thắt đau nhói lên từng cơn. Có thể do giờ giấc sinh hoạt thay đổi lẫn chế độ ăn uống không đều đã khiến cô bị đau bao tử đến nơi rồi. Nhưng để yên tâm thì đợi sau khi công việc kết thúc, cô sẽ nhờ Xuân Hoa đưa mình đến bệnh viện để khám vậy...
Vân Hi uống vài viên thuốc giảm đau có sẵn trong túi liền quay trở lại phòng nghiên cứu tiếp tục công việc đang dang dở. Cô nói dối về việc bản thân mình không sao cho Xuân Hoa yên tâm, còn nếu cơn đau vẫn liên tục kéo dài như vậy thì dù muốn hay không cô vẫn phải đến bệnh viện mà thôi...
"À...Xuân Hoa này, chiều nay cậu đi cùng tớ đến bệnh viện được không...?"
Xuân Hoa cũng khá lo lắng cho sức khỏe của Vân Hi nên cũng cố gắng hoàn thành xong công việc nhanh nhất có thể để đưa cô đến bệnh viện xem tình hình. Tuy công việc cũng quan trọng nhưng sức khỏe là thứ quan trọng nhất để duy trì công việc...
"Cậu đừng lo lắng quá, chắc do thay đổi thời tiết với lại khẩu vị nên cậu vẫn chưa quen mà thôi..."
So với đất nước của cô thì Phần Lan có khi hậu khắc nghiệt hơn rất nhiều. Mùa hạ ở nơi này thì ấm hơn đôi chút. Nhưng mùa đông lại dài và rất lạnh, nhất là ở phía Bắc. Khí hậu của Phần Lan có sự khác biệt rõ rệt vào mùa đông và mùa hè, nhiệt độ trung bình hằng năm tại thủ đô Helsinki khoảng 5,3°C. Nhiệt độ cao nhất vào ban ngày ở miền Nam của Phần Lan đôi khi cũng lên tới 25 °C. Mà khoảng thời gian mà Vân Hi sống ở Phần Lan cũng vào lúc mùa đông lạnh nhất nên khiến cô liên tục bị hắt hơi sổ mũi...
Vì hôm nay là ngày thường nên bệnh viện chỉ có vài người đến khám, đa số là người ngoại quốc không quen với thời tiết nên rất dễ bị bệnh. Xuân Hoa đưa Vân Hi vào phòng khám tổng quát liền ra bên ngoài để chờ...
"Cô cảm thấy không khỏe sao...?"
Vân Hi nhẹ nhàng gật đầu liền nói ra các triệu chứng mà bản thân gặp phải trong suốt mấy tuần qua cho bác sĩ biết, cô cũng chấp nhận làm kiểm tra tổng quát với chi phí cao để xem thử bản thân có bệnh gì khó chữa hay không. Nhưng cô vẫn cầu mong rằng cô chỉ là bị đau bao tử đơn thuần mà thôi...
Sau nửa tiếng khám tổng quát thì bác sĩ liền bước ra báo lại kết quả đáng mừng cho cô biết...
"Chúc mừng cô gái trẻ, cô đã mang thai được một tháng rồi đấy...những triệu chứng mà cô có chỉ đơn giản là biểu hiện của quá trình mang thai mà thôi..."
Vân Hi dường như không thể tin được vào những gì mà bác sĩ nói, cô không hiểu tại sao bản thân lại mang thai được trong khi mỗi lần quan hệ xong đều uống thuốc tránh thai đầy đủ. Tâm trí cô dần trở nên hoảng loạn đến mức không biết phải làm gì mới tốt...
"Mang...mang thai sao...có khám nhầm không vậy thưa bác sĩ..."
Vân Hi cố gắng nhớ lại lần cuối cùng bản thân mình phát sinh quan hệ với Trình Thiếu Phàm, rõ ràng hôm ấy hắn có cho vào bên trong cô...rồi cô vội vàng bỏ trốn đến thuốc không kịp uống, ngay cả phía dưới cũng không hề được rửa lại sạch sẽ. Mọi bằng chứng được đưa ra chỉ với mục đích duy nhất là cô thật sự mang thai đứa con của Trình Thiếu Phàm...
Vân Hi vô thức đưa tay lên cái bụng nhô ra một tí của mình, nước mắt tủi thân lại không kiềm được mà rơi xuống từng giọt ướt áo. Cô vẫn còn tương lai phía trước cơ mà, cô vẫn còn trẻ mà, cô vẫn muốn được trải qua giai đoạn yêu đương nồng nhiệt giống như những cặp đôi khác cơ mà, vậy tại sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với cô như vậy cơ chứ...
Vân Hi vốn định lên tiếng hỏi có thể phá thai trong giai đoạn này được không, nhưng cô chưa kịo nói thành lời thì đã nghẹn đắng ở cổ họng. Cô không nỡ xuống ta với một sinh linh vô tội đang phát triển trong bụng mình...dù người có lỗi là cô hay Trình Thiếu Phàm đi chăng nữa thì đứa trẻ này cũng không hề có tội...
Vân Hi cầm tờ giấy xét nghiệm lẫn hình chụp
x-quang chầm chập bước ra ngoài, cô nhìn về phía Xuân Hoa chỉ biết tủi thân khóc lớn ôm chầm lấy cô ấy như một điểm tựa cuối cùng...
"Tớ không biết phải làm sao nữa...tớ sợ lắm...tớ thật sự không biết nên làm sao với đứa trẻ này cả..."
Xuân Hoa nghe Vân Hi khóc cũng vội vàng ôm lấy cô nhưng vẫn chưa hiểu chuyện gì, cho đến khi lờ mờ thấy được tờ giấy khám thai đang được Vân Hi cầm chặt đến nhăn nhúm lại...
"Tớ hiểu rồi...cậu đừng khóc nữa, sẽ làm ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng đấy..."
Nhìn biểu cảm đau khổ tột cùng của Vân Hi thì cô đoán rằng bản thân Vân Hi cũng không thể ngờ chuyện này có thể xảy ra. Nhưng cô lại không dám khuyên Vân Hi nếu không muốn giữ đứa trẻ này lại thì hãy đem bỏ nó đi, vì cô biết được điều đó trái lương tâm đối với một người phụ nữ như thế nào...
Vân Hi uống vài viên thuốc giảm đau có sẵn trong túi liền quay trở lại phòng nghiên cứu tiếp tục công việc đang dang dở. Cô nói dối về việc bản thân mình không sao cho Xuân Hoa yên tâm, còn nếu cơn đau vẫn liên tục kéo dài như vậy thì dù muốn hay không cô vẫn phải đến bệnh viện mà thôi...
"À...Xuân Hoa này, chiều nay cậu đi cùng tớ đến bệnh viện được không...?"
Xuân Hoa cũng khá lo lắng cho sức khỏe của Vân Hi nên cũng cố gắng hoàn thành xong công việc nhanh nhất có thể để đưa cô đến bệnh viện xem tình hình. Tuy công việc cũng quan trọng nhưng sức khỏe là thứ quan trọng nhất để duy trì công việc...
"Cậu đừng lo lắng quá, chắc do thay đổi thời tiết với lại khẩu vị nên cậu vẫn chưa quen mà thôi..."
So với đất nước của cô thì Phần Lan có khi hậu khắc nghiệt hơn rất nhiều. Mùa hạ ở nơi này thì ấm hơn đôi chút. Nhưng mùa đông lại dài và rất lạnh, nhất là ở phía Bắc. Khí hậu của Phần Lan có sự khác biệt rõ rệt vào mùa đông và mùa hè, nhiệt độ trung bình hằng năm tại thủ đô Helsinki khoảng 5,3°C. Nhiệt độ cao nhất vào ban ngày ở miền Nam của Phần Lan đôi khi cũng lên tới 25 °C. Mà khoảng thời gian mà Vân Hi sống ở Phần Lan cũng vào lúc mùa đông lạnh nhất nên khiến cô liên tục bị hắt hơi sổ mũi...
Vì hôm nay là ngày thường nên bệnh viện chỉ có vài người đến khám, đa số là người ngoại quốc không quen với thời tiết nên rất dễ bị bệnh. Xuân Hoa đưa Vân Hi vào phòng khám tổng quát liền ra bên ngoài để chờ...
"Cô cảm thấy không khỏe sao...?"
Vân Hi nhẹ nhàng gật đầu liền nói ra các triệu chứng mà bản thân gặp phải trong suốt mấy tuần qua cho bác sĩ biết, cô cũng chấp nhận làm kiểm tra tổng quát với chi phí cao để xem thử bản thân có bệnh gì khó chữa hay không. Nhưng cô vẫn cầu mong rằng cô chỉ là bị đau bao tử đơn thuần mà thôi...
Sau nửa tiếng khám tổng quát thì bác sĩ liền bước ra báo lại kết quả đáng mừng cho cô biết...
"Chúc mừng cô gái trẻ, cô đã mang thai được một tháng rồi đấy...những triệu chứng mà cô có chỉ đơn giản là biểu hiện của quá trình mang thai mà thôi..."
Vân Hi dường như không thể tin được vào những gì mà bác sĩ nói, cô không hiểu tại sao bản thân lại mang thai được trong khi mỗi lần quan hệ xong đều uống thuốc tránh thai đầy đủ. Tâm trí cô dần trở nên hoảng loạn đến mức không biết phải làm gì mới tốt...
"Mang...mang thai sao...có khám nhầm không vậy thưa bác sĩ..."
Vân Hi cố gắng nhớ lại lần cuối cùng bản thân mình phát sinh quan hệ với Trình Thiếu Phàm, rõ ràng hôm ấy hắn có cho vào bên trong cô...rồi cô vội vàng bỏ trốn đến thuốc không kịp uống, ngay cả phía dưới cũng không hề được rửa lại sạch sẽ. Mọi bằng chứng được đưa ra chỉ với mục đích duy nhất là cô thật sự mang thai đứa con của Trình Thiếu Phàm...
Vân Hi vô thức đưa tay lên cái bụng nhô ra một tí của mình, nước mắt tủi thân lại không kiềm được mà rơi xuống từng giọt ướt áo. Cô vẫn còn tương lai phía trước cơ mà, cô vẫn còn trẻ mà, cô vẫn muốn được trải qua giai đoạn yêu đương nồng nhiệt giống như những cặp đôi khác cơ mà, vậy tại sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với cô như vậy cơ chứ...
Vân Hi vốn định lên tiếng hỏi có thể phá thai trong giai đoạn này được không, nhưng cô chưa kịo nói thành lời thì đã nghẹn đắng ở cổ họng. Cô không nỡ xuống ta với một sinh linh vô tội đang phát triển trong bụng mình...dù người có lỗi là cô hay Trình Thiếu Phàm đi chăng nữa thì đứa trẻ này cũng không hề có tội...
Vân Hi cầm tờ giấy xét nghiệm lẫn hình chụp
x-quang chầm chập bước ra ngoài, cô nhìn về phía Xuân Hoa chỉ biết tủi thân khóc lớn ôm chầm lấy cô ấy như một điểm tựa cuối cùng...
"Tớ không biết phải làm sao nữa...tớ sợ lắm...tớ thật sự không biết nên làm sao với đứa trẻ này cả..."
Xuân Hoa nghe Vân Hi khóc cũng vội vàng ôm lấy cô nhưng vẫn chưa hiểu chuyện gì, cho đến khi lờ mờ thấy được tờ giấy khám thai đang được Vân Hi cầm chặt đến nhăn nhúm lại...
"Tớ hiểu rồi...cậu đừng khóc nữa, sẽ làm ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng đấy..."
Nhìn biểu cảm đau khổ tột cùng của Vân Hi thì cô đoán rằng bản thân Vân Hi cũng không thể ngờ chuyện này có thể xảy ra. Nhưng cô lại không dám khuyên Vân Hi nếu không muốn giữ đứa trẻ này lại thì hãy đem bỏ nó đi, vì cô biết được điều đó trái lương tâm đối với một người phụ nữ như thế nào...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.