Ngài Trình, Cầu Xin Buông Tha Tôi!
Chương 1: Liều mạng
lacyy
08/09/2023
Tu Cường cầm chặt cái chày lớn trên tay liền giáng liên tiếp xuống thân thể của người đàn ông đang hấp hối. Đánh được hơn chục cái cảm thấy tay đã mỏi, ông ta chậm rãi cúi xuống thì thầm những lời lẽ dơ bẩn kích thích người kia phát điên lên...
"Nghe nói mày có một đứa con gái xinh lắm, cô ta không những đẹp đẽ tựa thiên sứ mà còn trắng trẻo như bông tuyết đầu mùa nhỉ..."
Người đàn ông nằm dưới đất nghe đến con gái liền bị kích động nhưng chỉ ớ ớ lên vài tiếng vô nghĩa. Nếu ông không cờ bạc rượu chè đến mức mượn tiền đám xã hội đen này, có lẽ gia đình ông vẫn đang rất hạnh phúc và con gái ông không bị bọn khốn này sỉ nhục danh dự...
"Kh...Khô...ức...được...con...con..."
Tu Cường mất kiên nhẫn đứng dậy, ông ta giương đôi mắt tà ác nhìn xuống người đàn ông đang nằm trước mặt, cố tình giơ cây chày lên cao để giáng một đòn kết liễu. Đột nhiên có tiếng hét lớn từ phía cầu thang khiến hành động của ông ta dừng hẳn lại giữa không trung...
"Dừng lại đi..."
Tu Cường dời tầm mắt về phía cầu thang liền bàng hoàng, cả đời ông ta phải công nhận chưa từng nhìn thấy một người con gái nào xinh đẹp như thế. Ngay cả đôi mắt long lanh sắp khóc kia cũng khiến ông ta điên cuồng muốn ôm cô vào trong lòng dỗ dành. Quả nhiên tên khốn nợ nần này vẫn có thứ giá trị muốn bảo vệ...
"Lạc tiểu thư...ta đợi cô mãi..."
Lạc Vân Hi đối diện với cảnh tượng trước mắt không hề có chút sợ hãi, ngược lại tâm cô dường như chết lặng đi khi thấy cha mình bị người ta đánh cho ra nông nỗi như thế này...
Việc cha cô ham mê cờ bạc rượu chè ai cũng biết, nhưng cha luôn là người dịu dàng yêu thương cô nhất trong căn nhà này. Ngay cả mẹ cô cũng chỉ biết ôm lấy đứa em trai nhỏ đang khóc nức nở trên tầng và cầu xin cô đi xuống cứu cha ngay nếu không muốn bị gọi là đồ bất hiếu. Nhưng cô biết bản thân mình đối diện với một đám côn đồ lưu manh không có học thức này cũng chỉ gây hay cho mình...
"Đủ rồi...đừng đánh ông ấy nữa..."
Lạc Vân Hi tỏ vẻ yếu ớt nói ra vài lời liền chậm chạp bước xuống cầu thang, cô không hề sợ hãi tiến lại gần phía cha mình quỳ xuống, dùng khăn tay nhẹ nhàng chấm máu trên trán cho ông...có lẽ ông đang đau lắm...
"Các người đánh đủ rồi thì ra khỏi đây ngay đi, nơi này đã đủ dơ bẩn và rách rưới lắm rồi..."
Tu Cường nhìn Vân Hi không rời mắt, đến khi nghe được giọng điệu đuổi khách có phần đanh đá phát ra từ miệng cô mới khiến tâm trí ông ta quay trở về thực tại...
"Lạc tiểu thư thanh cao xinh đẹp có lẽ được cha che chở quá nên không biết, ông ta nợ chúng tôi một triệu đô chưa tính lãi đấy..."
Lời Tu Cường nói cư nhiên không hề sai, Lạc Tuấn vốn dĩ rất yêu thương đứa con gái xinh đẹp này, không những thế cố còn giúp cho việc làm ăn của ông thành công ngoài mong đợi. Vì ông biết rằng, con gái của mình chính là chuyên gia phân tích tài chính bậc nhất của thành phố...
Lạc Vân Hi mím chặt môi không nói gì, cô biết cha sẽ nợ nần nhưng không ngờ lại nhiều như thế. Bây giờ có phải bán cả nơi này đi chăng nữa cũng không đủ tiền đền bù cho bọn họ...
"Mục đích của ông đến đây không phải đòi tiền đúng chứ...vậy nên cứ vào thẳng vấn đề..."
Tu Cường ồ lên một tiếng kinh ngạc, ông ta rất thích những người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa thông minh như thế này ở bên cạnh. Nhưng đáng tiếc thay, phải đem cô gái này làm thú vui cho tên thuộc hạ trung thành với ông nhất rồi...
"Haha khá khen cho sự thông minh của Lạc tiểu thư đây...thay vì trả một triệu đô quá nhiều với khả năng của các người...cô theo hầu một tên thuộc hạ của tôi thì như thế nào...?"
Lạc Vân Hi nắm khăn trong tay càng chặt hơn, cô đoán rằng Tu Cường muốn sỉ nhục cô trước mặt cha cô. Không những thế thuộc hạ của ông ta toàn một lũ dơ bẩn chăm chăm nhìn vào thân thể cô suốt từ nãy đến giờ như muốn ăn tươi nuốt sống ngay tức khắc...
"Các người sẽ để gia đình tôi yên sao...?"
Vân Hi lập tức xoay người lại liền nghe tiếng khóc thàm thiết của em trai trên tầng lầu, sau đó cả mẹ cô lẫn em trai đều bị hai tên đàn ông lôi kéo bước xuống cầu thang mà quỳ rạp trên nền đất đầy thấp hèn...
"Dừng lại...tôi chấp nhận yêu cầu của ông...đừng làm thằng bé đau..."
Tuy cô không được mẹ yêu thương nhiều như em trai, nhưng cô vẫn rất yêu thương nó. Vì cô biết cậu bé vẫn luôn âm thầm dành những điều tốt nhất cho mình, thậm chí còn nhường lại phần bánh nhiều nhân nhất cho cô...
Lạc Vân Hi không phải loại người quá ngu dốt để người khác điều khiển mình. Thay vì sợ hãi người đàn ông này, cô sẽ tìm mọi cách để khiến ông ta trả giá khi làm hại gia đình cô...
"Bây giờ tôi đi cùng các người..."
Tu Cường cười cười liền cho người giữ chặt Vân Hi sang một bên, ông ta cố tình làm nốt việc còn dang dở khi nãy chính là kết thúc sinh mạnh của Lạc Tuấn, khiến ông xuất huyết não chết ngay tại chỗ trước sự chứng kiến của cả gia đình cô...
"Không...không...thể...tên khốn này..."
Vân Hi cố gắng đẩy đám thuộc hạ đang giữ chặt cô liền chạy về phía cha cô sắp nhắm mắt, trên miệng ông bỗng nở nụ cười nhạt yêu thương nhìn cô một lần cuối...
"Mệt mỏi thật đấy, đưa Lạc tiểu thư đến chỗ hắn ta, những tên còn lại dọn cái xác bốc mùi nghèo nàn này đi..."
'Hắn ta' mà Tu Cường nhắc đến cũng chính là tay sát thủ có năng lực nhất trong đám thuộc hạ của hắn - Trình Thiếu Phàm. Nhưng chỉ tiếc rằng tên này không được dạy dỗ tử tế, tính tình vô cùng thô bạo và cực kì căm ghét những người phụ nữ thuộc tầng lớp quý tộc giàu có...
Tu Cường cũng không rảnh rỗi đến mức điều tra về thân thế của hắn, nhưng ông nghe thoáng qua được rằng tên này chính là hậu quả của một vụ cưỡng bức, bị cả cha lẫn mẹ vứt bỏ tại nơi hẻo lánh gần công trường khi còn đỏ hỏn. May mắn thay được một công nhân lao động nghèo nhìn thấy và nuôi dưỡng...
"Nghe nói mày có một đứa con gái xinh lắm, cô ta không những đẹp đẽ tựa thiên sứ mà còn trắng trẻo như bông tuyết đầu mùa nhỉ..."
Người đàn ông nằm dưới đất nghe đến con gái liền bị kích động nhưng chỉ ớ ớ lên vài tiếng vô nghĩa. Nếu ông không cờ bạc rượu chè đến mức mượn tiền đám xã hội đen này, có lẽ gia đình ông vẫn đang rất hạnh phúc và con gái ông không bị bọn khốn này sỉ nhục danh dự...
"Kh...Khô...ức...được...con...con..."
Tu Cường mất kiên nhẫn đứng dậy, ông ta giương đôi mắt tà ác nhìn xuống người đàn ông đang nằm trước mặt, cố tình giơ cây chày lên cao để giáng một đòn kết liễu. Đột nhiên có tiếng hét lớn từ phía cầu thang khiến hành động của ông ta dừng hẳn lại giữa không trung...
"Dừng lại đi..."
Tu Cường dời tầm mắt về phía cầu thang liền bàng hoàng, cả đời ông ta phải công nhận chưa từng nhìn thấy một người con gái nào xinh đẹp như thế. Ngay cả đôi mắt long lanh sắp khóc kia cũng khiến ông ta điên cuồng muốn ôm cô vào trong lòng dỗ dành. Quả nhiên tên khốn nợ nần này vẫn có thứ giá trị muốn bảo vệ...
"Lạc tiểu thư...ta đợi cô mãi..."
Lạc Vân Hi đối diện với cảnh tượng trước mắt không hề có chút sợ hãi, ngược lại tâm cô dường như chết lặng đi khi thấy cha mình bị người ta đánh cho ra nông nỗi như thế này...
Việc cha cô ham mê cờ bạc rượu chè ai cũng biết, nhưng cha luôn là người dịu dàng yêu thương cô nhất trong căn nhà này. Ngay cả mẹ cô cũng chỉ biết ôm lấy đứa em trai nhỏ đang khóc nức nở trên tầng và cầu xin cô đi xuống cứu cha ngay nếu không muốn bị gọi là đồ bất hiếu. Nhưng cô biết bản thân mình đối diện với một đám côn đồ lưu manh không có học thức này cũng chỉ gây hay cho mình...
"Đủ rồi...đừng đánh ông ấy nữa..."
Lạc Vân Hi tỏ vẻ yếu ớt nói ra vài lời liền chậm chạp bước xuống cầu thang, cô không hề sợ hãi tiến lại gần phía cha mình quỳ xuống, dùng khăn tay nhẹ nhàng chấm máu trên trán cho ông...có lẽ ông đang đau lắm...
"Các người đánh đủ rồi thì ra khỏi đây ngay đi, nơi này đã đủ dơ bẩn và rách rưới lắm rồi..."
Tu Cường nhìn Vân Hi không rời mắt, đến khi nghe được giọng điệu đuổi khách có phần đanh đá phát ra từ miệng cô mới khiến tâm trí ông ta quay trở về thực tại...
"Lạc tiểu thư thanh cao xinh đẹp có lẽ được cha che chở quá nên không biết, ông ta nợ chúng tôi một triệu đô chưa tính lãi đấy..."
Lời Tu Cường nói cư nhiên không hề sai, Lạc Tuấn vốn dĩ rất yêu thương đứa con gái xinh đẹp này, không những thế cố còn giúp cho việc làm ăn của ông thành công ngoài mong đợi. Vì ông biết rằng, con gái của mình chính là chuyên gia phân tích tài chính bậc nhất của thành phố...
Lạc Vân Hi mím chặt môi không nói gì, cô biết cha sẽ nợ nần nhưng không ngờ lại nhiều như thế. Bây giờ có phải bán cả nơi này đi chăng nữa cũng không đủ tiền đền bù cho bọn họ...
"Mục đích của ông đến đây không phải đòi tiền đúng chứ...vậy nên cứ vào thẳng vấn đề..."
Tu Cường ồ lên một tiếng kinh ngạc, ông ta rất thích những người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa thông minh như thế này ở bên cạnh. Nhưng đáng tiếc thay, phải đem cô gái này làm thú vui cho tên thuộc hạ trung thành với ông nhất rồi...
"Haha khá khen cho sự thông minh của Lạc tiểu thư đây...thay vì trả một triệu đô quá nhiều với khả năng của các người...cô theo hầu một tên thuộc hạ của tôi thì như thế nào...?"
Lạc Vân Hi nắm khăn trong tay càng chặt hơn, cô đoán rằng Tu Cường muốn sỉ nhục cô trước mặt cha cô. Không những thế thuộc hạ của ông ta toàn một lũ dơ bẩn chăm chăm nhìn vào thân thể cô suốt từ nãy đến giờ như muốn ăn tươi nuốt sống ngay tức khắc...
"Các người sẽ để gia đình tôi yên sao...?"
Vân Hi lập tức xoay người lại liền nghe tiếng khóc thàm thiết của em trai trên tầng lầu, sau đó cả mẹ cô lẫn em trai đều bị hai tên đàn ông lôi kéo bước xuống cầu thang mà quỳ rạp trên nền đất đầy thấp hèn...
"Dừng lại...tôi chấp nhận yêu cầu của ông...đừng làm thằng bé đau..."
Tuy cô không được mẹ yêu thương nhiều như em trai, nhưng cô vẫn rất yêu thương nó. Vì cô biết cậu bé vẫn luôn âm thầm dành những điều tốt nhất cho mình, thậm chí còn nhường lại phần bánh nhiều nhân nhất cho cô...
Lạc Vân Hi không phải loại người quá ngu dốt để người khác điều khiển mình. Thay vì sợ hãi người đàn ông này, cô sẽ tìm mọi cách để khiến ông ta trả giá khi làm hại gia đình cô...
"Bây giờ tôi đi cùng các người..."
Tu Cường cười cười liền cho người giữ chặt Vân Hi sang một bên, ông ta cố tình làm nốt việc còn dang dở khi nãy chính là kết thúc sinh mạnh của Lạc Tuấn, khiến ông xuất huyết não chết ngay tại chỗ trước sự chứng kiến của cả gia đình cô...
"Không...không...thể...tên khốn này..."
Vân Hi cố gắng đẩy đám thuộc hạ đang giữ chặt cô liền chạy về phía cha cô sắp nhắm mắt, trên miệng ông bỗng nở nụ cười nhạt yêu thương nhìn cô một lần cuối...
"Mệt mỏi thật đấy, đưa Lạc tiểu thư đến chỗ hắn ta, những tên còn lại dọn cái xác bốc mùi nghèo nàn này đi..."
'Hắn ta' mà Tu Cường nhắc đến cũng chính là tay sát thủ có năng lực nhất trong đám thuộc hạ của hắn - Trình Thiếu Phàm. Nhưng chỉ tiếc rằng tên này không được dạy dỗ tử tế, tính tình vô cùng thô bạo và cực kì căm ghét những người phụ nữ thuộc tầng lớp quý tộc giàu có...
Tu Cường cũng không rảnh rỗi đến mức điều tra về thân thế của hắn, nhưng ông nghe thoáng qua được rằng tên này chính là hậu quả của một vụ cưỡng bức, bị cả cha lẫn mẹ vứt bỏ tại nơi hẻo lánh gần công trường khi còn đỏ hỏn. May mắn thay được một công nhân lao động nghèo nhìn thấy và nuôi dưỡng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.