Ngài Trình, Cầu Xin Buông Tha Tôi!
Chương 79: Trốn cũng không thoát
lacyy
08/09/2023
Vì Vân Hi đã hứa với Xuân Hoa hôm nay sẽ quay trở lại viện nghiên cứu tiếp tục công việc nên cô không thể thất hứa được. Cho nên dù muốn hay không thì Vân Hi cũng cố gắng điều chỉnh trạng thái của bản thân ở mức tốt nhất để hoàn thành công việc một cách trọn vẹn...
Vân Hi chọn một chiếc váy sơ mi khá dài lại vô cùng rộng rãi để bụng cô thoải mái đôi chút, tuy chỉ mới mang thai tháng đầu tiên nhưng cô chỉ cần mặc đồ quá ôm thì bụng cứ ẩn ẩn đau nhức. Có vẻ cô đang mang thai một em bé thích sự tự do và khỏe khoắn rồi đây...
Vân Hi bắt taxi đến viện nghiên cứu liền nhìn thấy mọi người vẫn đang tất bật với công việc hằng ngày của mình, có một vài học viên thấy cô liền vui vẻ chào hỏi. Có vẻ như việc đi làm còn giúp tâm tình cô tốt hơn rất nhiều so với việc cứ ngồi lì ở nhà đợi người khác mang đồ ăn tới...
Vân Hi theo thói quen đưa tay lên xoa nhẹ cái bụng mềm mềm của mình, cô cảm thấy sờ cũng khá thích đấy chứ, hèn gì mỗi lần Xuân Hoa đến chơi đều sờ bụng cô như vậy. Nhưng nói nghe cũng lạ, đáng lỹ ra giờ này Xuân Hoa phải xuống đón cô rồi cơ chứ...nhưng tại sao đợi hơn nửa tiếng rồi vẫn chưa thấy một ai...
"Bạn học này, em có nhìn thấy Xuân Hoa đâu không...?"
Bạn học viên kia nghe thấy cái tên Xuân Hoa liền tỏ ra bất ngờ, cũng nhanh chóng đáp lại...
"Chị Vân Hi không biết à, chị Xuân Hoa để lộ việc đánh cắp mã gen của người khác nên đang phải chịu khiển trách trong phòng viện trưởng rồi đấy, vụ này bị bọn họ làm căng lắm...!"
Vân Hi chưa nghe hết câu đã cảm thấy việc này không hề đơn giản, cô cố gắng đi nhanh nhất lên phòng viện trưởng...nếu có gì cần giải thích thì cô sẽ giúp đỡ Xuân Hoa...
"Cháu là Vân Hi đây ạ..."
Vân Hi vừa đẩy cửa vào đã khiến cô cảm thấy hối hận vô cùng, trước mặt cô không ai khác chính là Trình Thiếu Phàm cùng đám thuộc hạ của hắn đang ngồi chễm chệ trên ghế, bất thình lình bọn chúng cũng nhìn về phía cô...
"Chị...chị dâu...?"
Vân Hi mím chặt môi không biết nên dùng lời gì để diễn tả cảm xúc của cô ngay lũ này, cô không hiểu tại sao Trình Thiếu Phàm lại xuất hiện ở đây...rõ ràng cô đã trốn đi xa như thế...nhưng tại sao cuối cùng vẫn không thể thoát được cơ chứ...
"Việc đánh cắp mã gen của Xuân Hoa đều là do cháu muốn cậu ấy làm, nếu ngài có khiển trách gì thì cháu xin nhận hết ạ..."
Viện trưởng vốn đã định cho người kêu Vân Hi không được tới văn phòng ngay lúc này, nhưng không kịp nữa rồi. Ông không ngờ bọn trẻ này chơi cái trò gì không chơi lại đi ăn cắp mã gen đặc biệt của một tên sát thủ tầm cỡ quốc tế như Trình Thiếu Phàm...
"Cháu không phải bị ốm sao, còn đến đây làm gì...mau mau về đi...việc này ta sẽ thương lượng cùng ngài Trình đây để giải quyết ổn thỏa..."
Trình Thiếu Phàm xem Bạch Doanh diễn kịch còn có chút buồn cười, hóa ra đây là người đàn ông giúp Vân Hi bỏ trốn khỏi hắn. Có vẻ gia thế của ông ta cũng không tệ nên cô mới rời bỏ hắn mà đi theo ông ta...
"Ồ cô bảo là do cô muốn cô ta làm sao, vậy thì người sẽ chịu trách nhiệm việc này chính là cô phải không...?"
Vân Hi vẫn không dám nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của Trình Thiếu Phàm liền gật đầu...
"Nếu ngài muốn tôi bồi thường, tôi sẵn sàng trả theo ý của ngài..."
Trình Thiếu Phàm đứng thẳng dậy, hắn cố tình cười lớn tiến đến trước mặt Vân Hi, cố tình nâng cả khuôn mặt cô lên ép buộc cô phải đối diện với hắn...
"Bồi thường như thế nào không phải cô quyết định đâu...đừng cho rằng bản thân mình có nhiều giá trị đến như vậy, trông buồn nôn lắm đấy..."
Trình Thiếu Phàm buông Vân Hi ra liền quay sang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang nơm nớp lo sợ của Bạch Doanh...
"Tôi sẽ tìm cô Vân Hi đây để bồi thường, việc còn lại không liên quan đến các người..."
Vừa nói dứt lời, Vân Hi đã bị Trình Thiếu Phàm nắm chặt cô tay lôi nhanh ra xe liền ném mạnh cô vào bên trong không chút thương xót. Trong đầu hắn hiện tại chính là viễn cảnh mà cô cùng cái lão gia chết tiệt kia yêu đương vụng trộm với nhau trong suốt một tháng trời, nghĩ đi nghĩ lại thì Vân Hi chỉ được một lợi thế duy nhất chính là sử dụng cái thân thể kia vô cùng tốt...có lẽ bọn họ đã ngủ với nhau rồi thì ông ta mới gíup cô nhiều như vậy...
"Haha...cô giỏi lắm, cô trốn xuất sắc đến nỗi...tôi cho thuộc hạ tìm suốt một tháng trời không thấy tung tích, hóa ra lại sang nước ngoài để ở bên cạnh ông ta à...!"
Vân Hi không muốn giải thích bất cứ điều gì với Trình Thiếu Phàm, thậm chí hắn dùng lời lẽ thâm độc nhất để sỉ nhục cô nhưng cô cũng không đáp lại. Cho đến khi chiếc xe ô tô dừng chân tại sân bay quốc tế...
"Không...không được...tôi không muốn quay lại đó đâu..."
Trình Thiếu Phàm cư nhiên không để cho Vân Hi được như ý muốn, hắn liền mạnh tay đánh ngất cô, giọng nói lạnh nhạt không mang chút hơi ấm cất lên...
"Tu Minh...cậu cùng vài tên ở lại đây giám sát mọi hành tung của Bạch Doanh, nếu ông ta có điều gì bất thường, phải lập tức báo lại ngay cho tôi..."
Trình Thiếu Phàm bế ngang người Vân Hi bước vào trong khoang thương gia đã được đặt sẵn. Cuối cùng thì Vân Hi mà hắn ngày đêm mơ ước cũng đã trở lại bên cạnh hắn rồi...
Vân Hi chọn một chiếc váy sơ mi khá dài lại vô cùng rộng rãi để bụng cô thoải mái đôi chút, tuy chỉ mới mang thai tháng đầu tiên nhưng cô chỉ cần mặc đồ quá ôm thì bụng cứ ẩn ẩn đau nhức. Có vẻ cô đang mang thai một em bé thích sự tự do và khỏe khoắn rồi đây...
Vân Hi bắt taxi đến viện nghiên cứu liền nhìn thấy mọi người vẫn đang tất bật với công việc hằng ngày của mình, có một vài học viên thấy cô liền vui vẻ chào hỏi. Có vẻ như việc đi làm còn giúp tâm tình cô tốt hơn rất nhiều so với việc cứ ngồi lì ở nhà đợi người khác mang đồ ăn tới...
Vân Hi theo thói quen đưa tay lên xoa nhẹ cái bụng mềm mềm của mình, cô cảm thấy sờ cũng khá thích đấy chứ, hèn gì mỗi lần Xuân Hoa đến chơi đều sờ bụng cô như vậy. Nhưng nói nghe cũng lạ, đáng lỹ ra giờ này Xuân Hoa phải xuống đón cô rồi cơ chứ...nhưng tại sao đợi hơn nửa tiếng rồi vẫn chưa thấy một ai...
"Bạn học này, em có nhìn thấy Xuân Hoa đâu không...?"
Bạn học viên kia nghe thấy cái tên Xuân Hoa liền tỏ ra bất ngờ, cũng nhanh chóng đáp lại...
"Chị Vân Hi không biết à, chị Xuân Hoa để lộ việc đánh cắp mã gen của người khác nên đang phải chịu khiển trách trong phòng viện trưởng rồi đấy, vụ này bị bọn họ làm căng lắm...!"
Vân Hi chưa nghe hết câu đã cảm thấy việc này không hề đơn giản, cô cố gắng đi nhanh nhất lên phòng viện trưởng...nếu có gì cần giải thích thì cô sẽ giúp đỡ Xuân Hoa...
"Cháu là Vân Hi đây ạ..."
Vân Hi vừa đẩy cửa vào đã khiến cô cảm thấy hối hận vô cùng, trước mặt cô không ai khác chính là Trình Thiếu Phàm cùng đám thuộc hạ của hắn đang ngồi chễm chệ trên ghế, bất thình lình bọn chúng cũng nhìn về phía cô...
"Chị...chị dâu...?"
Vân Hi mím chặt môi không biết nên dùng lời gì để diễn tả cảm xúc của cô ngay lũ này, cô không hiểu tại sao Trình Thiếu Phàm lại xuất hiện ở đây...rõ ràng cô đã trốn đi xa như thế...nhưng tại sao cuối cùng vẫn không thể thoát được cơ chứ...
"Việc đánh cắp mã gen của Xuân Hoa đều là do cháu muốn cậu ấy làm, nếu ngài có khiển trách gì thì cháu xin nhận hết ạ..."
Viện trưởng vốn đã định cho người kêu Vân Hi không được tới văn phòng ngay lúc này, nhưng không kịp nữa rồi. Ông không ngờ bọn trẻ này chơi cái trò gì không chơi lại đi ăn cắp mã gen đặc biệt của một tên sát thủ tầm cỡ quốc tế như Trình Thiếu Phàm...
"Cháu không phải bị ốm sao, còn đến đây làm gì...mau mau về đi...việc này ta sẽ thương lượng cùng ngài Trình đây để giải quyết ổn thỏa..."
Trình Thiếu Phàm xem Bạch Doanh diễn kịch còn có chút buồn cười, hóa ra đây là người đàn ông giúp Vân Hi bỏ trốn khỏi hắn. Có vẻ gia thế của ông ta cũng không tệ nên cô mới rời bỏ hắn mà đi theo ông ta...
"Ồ cô bảo là do cô muốn cô ta làm sao, vậy thì người sẽ chịu trách nhiệm việc này chính là cô phải không...?"
Vân Hi vẫn không dám nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của Trình Thiếu Phàm liền gật đầu...
"Nếu ngài muốn tôi bồi thường, tôi sẵn sàng trả theo ý của ngài..."
Trình Thiếu Phàm đứng thẳng dậy, hắn cố tình cười lớn tiến đến trước mặt Vân Hi, cố tình nâng cả khuôn mặt cô lên ép buộc cô phải đối diện với hắn...
"Bồi thường như thế nào không phải cô quyết định đâu...đừng cho rằng bản thân mình có nhiều giá trị đến như vậy, trông buồn nôn lắm đấy..."
Trình Thiếu Phàm buông Vân Hi ra liền quay sang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang nơm nớp lo sợ của Bạch Doanh...
"Tôi sẽ tìm cô Vân Hi đây để bồi thường, việc còn lại không liên quan đến các người..."
Vừa nói dứt lời, Vân Hi đã bị Trình Thiếu Phàm nắm chặt cô tay lôi nhanh ra xe liền ném mạnh cô vào bên trong không chút thương xót. Trong đầu hắn hiện tại chính là viễn cảnh mà cô cùng cái lão gia chết tiệt kia yêu đương vụng trộm với nhau trong suốt một tháng trời, nghĩ đi nghĩ lại thì Vân Hi chỉ được một lợi thế duy nhất chính là sử dụng cái thân thể kia vô cùng tốt...có lẽ bọn họ đã ngủ với nhau rồi thì ông ta mới gíup cô nhiều như vậy...
"Haha...cô giỏi lắm, cô trốn xuất sắc đến nỗi...tôi cho thuộc hạ tìm suốt một tháng trời không thấy tung tích, hóa ra lại sang nước ngoài để ở bên cạnh ông ta à...!"
Vân Hi không muốn giải thích bất cứ điều gì với Trình Thiếu Phàm, thậm chí hắn dùng lời lẽ thâm độc nhất để sỉ nhục cô nhưng cô cũng không đáp lại. Cho đến khi chiếc xe ô tô dừng chân tại sân bay quốc tế...
"Không...không được...tôi không muốn quay lại đó đâu..."
Trình Thiếu Phàm cư nhiên không để cho Vân Hi được như ý muốn, hắn liền mạnh tay đánh ngất cô, giọng nói lạnh nhạt không mang chút hơi ấm cất lên...
"Tu Minh...cậu cùng vài tên ở lại đây giám sát mọi hành tung của Bạch Doanh, nếu ông ta có điều gì bất thường, phải lập tức báo lại ngay cho tôi..."
Trình Thiếu Phàm bế ngang người Vân Hi bước vào trong khoang thương gia đã được đặt sẵn. Cuối cùng thì Vân Hi mà hắn ngày đêm mơ ước cũng đã trở lại bên cạnh hắn rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.