Ngài Trịnh, Khi Nào Chúng Ta Ly Hôn?
Chương 8
Oops La
05/07/2022
Tô Na rời đi, từ đằng sau kệ sách Vương Nhã Tịnh lại từ từ bước ra. Cô ta đã lén lút đứng nắp mình ở đó ngay từ đầu hòng muốn biết phản ứng của cô.
Chúc Bính uống ực hết tách cà phê để hạ hỏa, ông ta đặt mạnh chiếc tách xuống bàn, vẻ mặt vẫn nhăn lại hậm hực nói.
"Cô cũng nghe rồi đấy, hôm nay cô ta còn dám cãi lại tôi, hừ."
Trái ngược với Chúc Bính, Vương Nhã Tịnh lại tỏ ra bình thản đến bất ngờ.
"Chúc tổng đừng giận, tôi đã lường trước được việc này. Nhưng ông yên tâm, tôi còn có kế hoạch dự phòng."
Vương Nhã Tịnh đứng tựa người trước bàn làm việc của Chúc Bính, cô ta khoanh tay lại, gương mặt lộ ra vẻ đắc ý, nói như đã nắm chắc được phần thành công.
Chúc Bính đủ hiểu tính cách của Vương Nhã Tịnh nên vô cùng tin tưởng, trong lòng lại âm thầm nở nụ cười gian manh, bây giờ ông ta chỉ cần ngồi rung đùi, xem hai người phụ nữ đấu đá nhau, nhưng kiểu gì phần lợi cũng thuộc về ông ta.
Vương Nhã Tịnh nhếch miệng cười, cô ta săm soi bộ móng tay, trong lòng thầm nghĩ chế nhạo "Tô Na, chồng cô tôi còn cướp được thì còn thứ gì tôi không thể chứ. Tài năng thì đã sao, không có người nâng đỡ thì cô mãi chỉ là kẻ thất bại, hãy tự trách bản thân mình đen đủi đi."
…
Tại Đế Trịnh, Trịnh Kình Sâm vừa tan họp, Đằng Tư Vũ cũng theo anh về văn phòng. Anh ta là bạn thân chí cốt của Trịnh Kình Sâm, cũng là giám đốc của Đế Trịnh, gia thế cũng không phải dạng tầm thường.
"Nghe nói hôm qua cậu đưa Tô Na đến hộp đêm, để cô ấy đi hầu rượu, từ khi nào mà cậu coi trọng mấy tên xu nịnh đó vậy?"
Đằng Tư Vũ không kiêng kị mà thẳng thắng nói ra, Trịnh Kình Sâm hơi khựng người, anh lườm mắt nhìn anh ta mà không trả lời.
Đợi khi anh ngồi xuống, Đằng Tư Vũ lại xê dịch người qua gần anh hơn, anh ta nói nhỏ.
"Thay vì đẩy Tô Na cho người khác thì cậu đẩy cô ấy sang cho tôi đi, tôi hứa sẽ nâng niu chiều chuộng cô ấy."
Đằng Tư Vũ vừa dứt lời thì tức tốc đã nhận ngay một cái gằn giọng liếc mắt của Trịnh Kình Sâm.
"Cậu dám?"
Đằng Tư Vũ vỗ vai anh cười trừ.
"Đùa thôi, cậu đừng nghiêm túc quá như vậy."
Không khí lại đột nhiên thay đổi, trông mặt của Trịnh Kình Sâm lại trở nên nghiêm nghị hơn, anh nói.
"Phía Đại Ngư vẫn chưa có tin tức gì của người đó sao?"
Đằng Tư Vũ cũng biến đổi sắc mặt nhanh chóng khi đột ngột lại đổi chủ đề.
"Vẫn chưa, đến cả băng hắc bang mà Mã Chính Thành cấu kết cũng chưa biết là băng đảng nào, lão già này thật cao tay mà."
Trịnh Kình Sâm một lần nữa lại im lặng, ánh mắt cứ đâm chiêu giữ suy nghĩ lại trong đầu. Thấy thế Đằng Tư Vũ liền nhíu mày nói tiếp.
"Mà cậu định cứ đối xử với Tô Na như vậy đến bao giờ, để cô ấy ngày càng ghét cậu, thậm chí là hận cậu, cậu cũng cam lòng sao?"
Trịnh Kình Sâm vẫn bộc lộ vẻ lạnh lùng, nét mặt không hề biến sắc.
"Vậy càng tốt, Tô Na càng không là gì thì càng an toàn. Thà để cô ấy làm quân cờ còn hơn trở thành kẻ địch của lão ta."
Đằng Tư Vũ nghe xong lại lắc đầu không hiểu nổi.
"Nếu mục đích của Mã Chính Thành là kiếm lợi từ việc trở thành thông gia với nhà cậu và nếu cậu muốn bảo vệ Tô Na thì đáng lẽ ban đầu cậu không nên đồng ý liên hôn mới phải, cô ấy cũng sẽ không bị giày vò như bây giờ."
Trước thái độ bất bình của Đằng Tư Vũ, Trịnh Kình Sâm cũng chỉ thản nhiên nói.
"Lão cáo già Mã Chính Thành sẽ không nuôi người vô ích, không phải Trịnh gia thì cũng sẽ là một gia tộc khác. Cậu nghĩ nếu ông ta lừa họ như cách ông ta làm với tôi, thì Tô Na chắc chắn còn thê thảm hơn. Lấy tôi, ít ra cô ấy sẽ không bị bạo lực thể xác."
Đằng Tư Vũ cũng hiểu, nhưng cách Trịnh Kình Sâm chọn lại quá tiêu cực. Bạo lực thể xác hay bạo lực tinh thần thì vẫn là bạo lực, người chịu tổn thương duy nhất chỉ có mình Tô Na.
Đằng Tư Vũ cũng là người quen biết Tô Na từ thời đại học, tuy không quen thân thiết nhưng cũng để ý tới cô ít nhiều. Tô Na lại bất đắc dĩ bị đẩy vào hoàn cảnh như bây giờ, thật khiến cho anh ta xót thương.
Nhưng không chỉ có Tô Na, Trịnh Kình Sâm cũng là người khiến Đằng Tư Vũ vô cùng lo lắng.
Mã Chính Thành lo sợ Trịnh Kình Sâm sẽ thực sự yêu Tô Na, nên mới sắp xếp để Mã Thiếu Kiệt dựng nên chuyện Tô Na âm mưu điều tra về bệnh tình của lão thái thái, sau đó khiến bà ấy phát bệnh rồi tiếp cận.
Bọn họ cố ý để anh biết được, muốn anh trở nên coi thường cô, từ đó cô sẽ trở thành cái gai trong mắt anh, tất nhiên cô sẽ không có được vị thế ở Trịnh gia, khi đó cô không thể quay ngược trở lại cắn ông ta.
Nếu trước đó Trịnh Kình Sâm không tiếp xúc với Tô Na, không nhất mực tin tưởng cô mà lẳng lặng điều tra thì cũng đã bị ông ta lừa rồi.
Nhưng chỉ vì để Mã Chính Thành tin là thật, anh dày công che giấu cảm xúc, chưa từng coi cô là vợ, còn công khai nhục mạ cô trước mặt nhiều người. Đối với cô mà nói, nếu cô biết sự thật cũng chưa chắc sẽ dễ dàng nguôi ngoai, bởi vết thương lòng mới chính là vết thương dai dẳng nhất, khó bù đắp nhất.
Trịnh Kình Sâm dù chưa bao giờ thể hiện cảm xúc ra ngoài mặt, nhưng anh cũng là người, lại hết lần này đến lần khác tổn thương người anh quan tâm, trong lòng anh chắc cũng chưa từng thấy dễ chịu.
Anh bảo vệ Tô Na đến mức tự nguyện gánh hết mọi hiểu lầm, nhưng nếu có một ngày, mọi chuyện chuyển biến tốt hơn mà đoạn tình cảm giữa anh và Tô Na không thể hàn gắn thì thật đáng tiếc.
Chúc Bính uống ực hết tách cà phê để hạ hỏa, ông ta đặt mạnh chiếc tách xuống bàn, vẻ mặt vẫn nhăn lại hậm hực nói.
"Cô cũng nghe rồi đấy, hôm nay cô ta còn dám cãi lại tôi, hừ."
Trái ngược với Chúc Bính, Vương Nhã Tịnh lại tỏ ra bình thản đến bất ngờ.
"Chúc tổng đừng giận, tôi đã lường trước được việc này. Nhưng ông yên tâm, tôi còn có kế hoạch dự phòng."
Vương Nhã Tịnh đứng tựa người trước bàn làm việc của Chúc Bính, cô ta khoanh tay lại, gương mặt lộ ra vẻ đắc ý, nói như đã nắm chắc được phần thành công.
Chúc Bính đủ hiểu tính cách của Vương Nhã Tịnh nên vô cùng tin tưởng, trong lòng lại âm thầm nở nụ cười gian manh, bây giờ ông ta chỉ cần ngồi rung đùi, xem hai người phụ nữ đấu đá nhau, nhưng kiểu gì phần lợi cũng thuộc về ông ta.
Vương Nhã Tịnh nhếch miệng cười, cô ta săm soi bộ móng tay, trong lòng thầm nghĩ chế nhạo "Tô Na, chồng cô tôi còn cướp được thì còn thứ gì tôi không thể chứ. Tài năng thì đã sao, không có người nâng đỡ thì cô mãi chỉ là kẻ thất bại, hãy tự trách bản thân mình đen đủi đi."
…
Tại Đế Trịnh, Trịnh Kình Sâm vừa tan họp, Đằng Tư Vũ cũng theo anh về văn phòng. Anh ta là bạn thân chí cốt của Trịnh Kình Sâm, cũng là giám đốc của Đế Trịnh, gia thế cũng không phải dạng tầm thường.
"Nghe nói hôm qua cậu đưa Tô Na đến hộp đêm, để cô ấy đi hầu rượu, từ khi nào mà cậu coi trọng mấy tên xu nịnh đó vậy?"
Đằng Tư Vũ không kiêng kị mà thẳng thắng nói ra, Trịnh Kình Sâm hơi khựng người, anh lườm mắt nhìn anh ta mà không trả lời.
Đợi khi anh ngồi xuống, Đằng Tư Vũ lại xê dịch người qua gần anh hơn, anh ta nói nhỏ.
"Thay vì đẩy Tô Na cho người khác thì cậu đẩy cô ấy sang cho tôi đi, tôi hứa sẽ nâng niu chiều chuộng cô ấy."
Đằng Tư Vũ vừa dứt lời thì tức tốc đã nhận ngay một cái gằn giọng liếc mắt của Trịnh Kình Sâm.
"Cậu dám?"
Đằng Tư Vũ vỗ vai anh cười trừ.
"Đùa thôi, cậu đừng nghiêm túc quá như vậy."
Không khí lại đột nhiên thay đổi, trông mặt của Trịnh Kình Sâm lại trở nên nghiêm nghị hơn, anh nói.
"Phía Đại Ngư vẫn chưa có tin tức gì của người đó sao?"
Đằng Tư Vũ cũng biến đổi sắc mặt nhanh chóng khi đột ngột lại đổi chủ đề.
"Vẫn chưa, đến cả băng hắc bang mà Mã Chính Thành cấu kết cũng chưa biết là băng đảng nào, lão già này thật cao tay mà."
Trịnh Kình Sâm một lần nữa lại im lặng, ánh mắt cứ đâm chiêu giữ suy nghĩ lại trong đầu. Thấy thế Đằng Tư Vũ liền nhíu mày nói tiếp.
"Mà cậu định cứ đối xử với Tô Na như vậy đến bao giờ, để cô ấy ngày càng ghét cậu, thậm chí là hận cậu, cậu cũng cam lòng sao?"
Trịnh Kình Sâm vẫn bộc lộ vẻ lạnh lùng, nét mặt không hề biến sắc.
"Vậy càng tốt, Tô Na càng không là gì thì càng an toàn. Thà để cô ấy làm quân cờ còn hơn trở thành kẻ địch của lão ta."
Đằng Tư Vũ nghe xong lại lắc đầu không hiểu nổi.
"Nếu mục đích của Mã Chính Thành là kiếm lợi từ việc trở thành thông gia với nhà cậu và nếu cậu muốn bảo vệ Tô Na thì đáng lẽ ban đầu cậu không nên đồng ý liên hôn mới phải, cô ấy cũng sẽ không bị giày vò như bây giờ."
Trước thái độ bất bình của Đằng Tư Vũ, Trịnh Kình Sâm cũng chỉ thản nhiên nói.
"Lão cáo già Mã Chính Thành sẽ không nuôi người vô ích, không phải Trịnh gia thì cũng sẽ là một gia tộc khác. Cậu nghĩ nếu ông ta lừa họ như cách ông ta làm với tôi, thì Tô Na chắc chắn còn thê thảm hơn. Lấy tôi, ít ra cô ấy sẽ không bị bạo lực thể xác."
Đằng Tư Vũ cũng hiểu, nhưng cách Trịnh Kình Sâm chọn lại quá tiêu cực. Bạo lực thể xác hay bạo lực tinh thần thì vẫn là bạo lực, người chịu tổn thương duy nhất chỉ có mình Tô Na.
Đằng Tư Vũ cũng là người quen biết Tô Na từ thời đại học, tuy không quen thân thiết nhưng cũng để ý tới cô ít nhiều. Tô Na lại bất đắc dĩ bị đẩy vào hoàn cảnh như bây giờ, thật khiến cho anh ta xót thương.
Nhưng không chỉ có Tô Na, Trịnh Kình Sâm cũng là người khiến Đằng Tư Vũ vô cùng lo lắng.
Mã Chính Thành lo sợ Trịnh Kình Sâm sẽ thực sự yêu Tô Na, nên mới sắp xếp để Mã Thiếu Kiệt dựng nên chuyện Tô Na âm mưu điều tra về bệnh tình của lão thái thái, sau đó khiến bà ấy phát bệnh rồi tiếp cận.
Bọn họ cố ý để anh biết được, muốn anh trở nên coi thường cô, từ đó cô sẽ trở thành cái gai trong mắt anh, tất nhiên cô sẽ không có được vị thế ở Trịnh gia, khi đó cô không thể quay ngược trở lại cắn ông ta.
Nếu trước đó Trịnh Kình Sâm không tiếp xúc với Tô Na, không nhất mực tin tưởng cô mà lẳng lặng điều tra thì cũng đã bị ông ta lừa rồi.
Nhưng chỉ vì để Mã Chính Thành tin là thật, anh dày công che giấu cảm xúc, chưa từng coi cô là vợ, còn công khai nhục mạ cô trước mặt nhiều người. Đối với cô mà nói, nếu cô biết sự thật cũng chưa chắc sẽ dễ dàng nguôi ngoai, bởi vết thương lòng mới chính là vết thương dai dẳng nhất, khó bù đắp nhất.
Trịnh Kình Sâm dù chưa bao giờ thể hiện cảm xúc ra ngoài mặt, nhưng anh cũng là người, lại hết lần này đến lần khác tổn thương người anh quan tâm, trong lòng anh chắc cũng chưa từng thấy dễ chịu.
Anh bảo vệ Tô Na đến mức tự nguyện gánh hết mọi hiểu lầm, nhưng nếu có một ngày, mọi chuyện chuyển biến tốt hơn mà đoạn tình cảm giữa anh và Tô Na không thể hàn gắn thì thật đáng tiếc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.