Chương 150: Kế hoạch của kẻ cơ hội
chocaiquan
04/01/2021
Khi Hoàng vừa nói ra câu này thì biểu hiện của đám đàn em hắn hoàn toàn ngược hẳn nhau, trong khi Beck và Ethas cùng ôm lấy mặt theo kiểu “lại thế nữa rồi”, thì hai cô gái cạnh đó cứ đờ hết cả người ra, như kiểu không thể hiểu được thằng điên trước mặt đang nói cái gì. Hoàng tất nhiên biết là người mới vào như Elina cùng Rei vẫn còn đang nai vàng ngơ ngác lắm, do đó hắn tiếp tục giải thích:
- Nói vậy chắc mọi người hơi khó hiểu nhỉ, tôi sẽ trình bày ngắn gọn hơn đi... Rei, cho tôi biết thắng thua của lần thi này tính ra sao.
Giọng điệu của Hoàng lúc này đã chuyển sang kiểu giáo viên giảng bài cho học sinh, cho nên Rei mặc dù vẫn còn hơi ngơ ngác nhưng vẫn trả lời lại câu hỏi này rất nhanh:
- Đội trụ lại lâu nhất hoặc kiếm được nhiều điểm nhất sẽ chiến thắng, cái này được thông báo rõ ràng rồi mà.
Sau khi nghe xong câu trả lời của Rei thì Hoàng nhìn về phía cô ta bằng con mắt thương hại lẫn khinh thường không hề che dấu, nó làm cho nữ Giáp sĩ có xung động muốn lên đấm vỡ mõm thằng khốn này ra nhưng cuối cùng vẫn kìm lại được. Hoàng kéo một cái ghế gần đó ngồi xuống, lười biếng ngả người ra rồi bắt đầu nói:
- Trong hai yếu tố để chiến thắng cuộc thi này, thì có lẽ mọi người đều cho rằng “sống sót tới cuối cùng” là quan trọng nhất, nhưng nên nhớ địa điểm tổ chức của nó là ở đâu và kẻ tham gia là ai. Các cô cậu nghĩ những học viên đã đủ dũng cảm để liều mạng tới núi Tây Phan, sẽ chấp nhận chỉ chờ đợi hết thời gian rồi yên ắng đi ra thôi sao.
Đây là điểm mấu chốt của cuộc thi lần này, khi nó diễn ra ở một nơi quá nguy hiểm, thậm chí nguy hiểm tới mức ngay cả các tay săn thú chuyên nghiệp cũng phải kiêng dè. Có tin đồn rằng sau lời thông báo của Grandall vào tối buổi chiêu đãi, thì đã có tới tám phần mười học viên đã đăng ký xin rút lui ngay lập tức, những người còn trụ lại nếu không phải dạng không sợ chết thì cũng là các phần tử ưu tú nhất của cả hai học viện.
Một vấn đề nữa là khi bạn đã liều mạng để tham gia một cuộc thi nguy hiểm như vậy, thì thành tích thu được sẽ cực kỳ khổng lồ. Cả hai hiệu trưởng Gradall và Markrus đều đã bắn tin ra ngoài rằng bất kỳ nhóm nào chiến thắng cuối cùng, thì phần thưởng mà họ nhận được sẽ là lớn nhất từ trước tới nay, vượt trên bất kỳ thứ gì từng xuất hiện. Chỉ có duy nhất một phần thưởng cho nhóm chiến thắng, cái này khác với thường lệ là tính thứ hạng xong trao giải, đồng nghĩa với việc sự cạnh tranh ở đây là rất lớn, không những với đối thủ mà là ngay cả người nhà nữa.
Các khoa có học viên tham gia chắc chắn sẽ không muốn chia sẻ phần thưởng cho bất kỳ ai, tâm lý ở đây là kẻ chiến thắng cuối cùng làm vua, nó sẽ dẫn đến vấn đề hợp tác gần như là bất khả thi. Sẽ chẳng có nhóm nào ôm cây đợi thỏ chờ đợi hết thời gian an toàn, mà tất cả sẽ lao lên cố gắng săn càng nhiều quái vật trên núi Tây Phan càng tốt để tích điểm. Hoàng đương nhiên hiểu được điểm mấu chốt này, do đó mục tiêu của hắn không phải “chiến đấu” mà là “ăn hôi” hay như từ thường dùng trong game là “KS”:
- Thực lực của nhóm chúng ta chưa mạnh tới mức có thể đối kháng với quái vật nhưng nếu dùng để vét máng thì lại là vấn đề khác, lợi thế ở đây là cái nhóm này trên lý thuyết thuộc cả hai học viện, tức là chúng ta hoàn toàn có thể đứng giữa hưởng lợi khi hai bên đấu đá với nhau.
Elina cùng Rei nghe Hoàng nói xong thì ngớ người ra nhìn nhau, họ cảm thấy có cái gì đó sai sai ở đây khi mà thằng này từ nãy tới giờ chỉ toàn nói về việc chơi xấu với đánh lén, hoàn toàn không có một chút gì gọi là chiến lược đàng hoàng cả. Rei hoang mang quay về phía Beck để mong tìm kiếm câu trả lời, thì tất cả những gì nhận được chỉ là vài cái nhún vai cùng lời giải thích cực kỳ ngắn gọn:
- Tập làm quen dần dần đi.
Hoàng tất nhiên không hề quan tâm tới việc hai cô gái mới tới cảm thấy khó hiểu về cách làm có phần khốn nạn này, bây giờ họ cùng hội cùng thuyền với nhau cả rồi, chả cần rào đón trước sau gì đó cho mệt. Hắn lấy ra một thứ giống như huy hiệu hình chữ nhật bé bằng hai ngón tay rồi ném ra trước mặt đám đàn em mình, sau đó nhìn sang phía Elina rồi tiếp tục mở máy:
- Có một điều mà hai cô còn chưa biết, tôi không những quen biết Dược sư cấp cao mà còn có khả năng chế tạo nữa, thứ mà mọi người đang thấy có thể coi như hệ thống định vị di động đi.
Đối với một Giả kim thuật sư như Hoàng, thì tạo ra một thứ để tìm ra đối tượng trong khoảng cách nhất định là điều dễ như ăn cơm uống nước, trong game có cả tá công thức cho thứ đồ chơi này. Trước đây hắn cũng từng làm một thứ như vậy nhưng nó chỉ là đồ cấp thấp tầm hoạt động cực ngắn, nhưng sau lần được mò vào kho nguyên liệu thì thằng này đã biển thủ được một mớ kha khá, đủ sức để nâng cấp trang bị lên mức độ khác hẳn. Hoàng giải thích xong thì cũng lấy ra một cái huy hiệu, tách nó ra rồi gắn lên cổ tay của mình, tiếp theo đó hắn hất đầu ra hiệu cho Elina làm theo, mặc dù cô ta vẫn còn bán tín bán nghi nhưng anh Đại đã ra lệnh thì cứ thực hiện thôi.
Khi Elina vừa gắn cái huy hiệu này lên, thì bất chợt trước mắt cô ta hiện ra một màn hình màu xám kỳ lạ với vô số ô vuông chằng chịt. Trên cái màn hình này hiển thị bốn đống sáng đỏ rực đang nhấp nháy liên tục, Elina kinh ngạc nhận ra mỗi đốm sáng như vậy tượng trưng cho chiếc huy hiệu Hoàng vừa đeo đang đứng trước mặt cô ta và ba cái còn lại lăn lóc bên dưới. Điều đáng kinh ngạc hơn là chúng đều có hiển thị khoảng cách rõ ràng, cho biết chính xác bản thân Elina đang ở cách xa mục tiêu bao xa.
Công chúa Elina bị thứ đồ chơi quá sức kì lạ này làm cho cứng cả họng lại, cô ta hết quay trái lại quay phải như để xác nhận thứ đang nhìn thấy thực sự chính xác, sau đó mới run run đưa nó lại cho cận vệ của mình. Rei thậm chí còn bị bất ngờ lớn hơn, khi đôi mắt của nữ cận vệ này hết mở to lại nheo một cách đầy trào phúng, có thể thấy hai người bọn họ chưa từng thấy thứ gì giống như vậy, vì vốn dĩ chúng không thuộc thế giới này.
Beck cùng Ethas thì không tới mức kinh ngạc như hai cô gái kế bên, vì dù sao mấy thứ quái gở kì lạ từ anh đại mình bọn họ đã thấy quá nhiều rồi, chỉ chưa rõ cái định vị này sẽ có tác dụng cụ thể ra sao. Hoàng chờ cho đám đàn em làm quen với cái vật dụng mới này xong xuôi, sau đó mới tiếp tục giải thích:
- Mỗi một huy hiệu định vị như vậy sẽ hoạt động trong bán kính hai mươi cây số, nó phản ứng với tất cả thiết bị cùng loại, nói dễ hiểu là nếu Beck và Rei cùng đeo hai cái huy hiệu thì bọn họ sẽ biết mình đang cách đối phương bao xa, miễn là còn trong phạm vi hiệu quả.
Tiếp theo đó Hoàng lấy ra một lô một lốc các hạt nhỏ với đủ màu sắc, chúng có thiết kế hình tròn cực kỳ đơn giản, nhìn qua không khác gì một các cúc áo bình thường cả:
- Đây cũng là một dạng huy hiệu định vị, nhưng khác ở chỗ chúng là thứ một chiều, chỉ có thể truyền chứ không thể tiếp nhận vị trí các huy hiệu khác.
Hoàng nói xong thì lấy ra một cái “cúc áo” nhỏ dán lên ngực của Ethas, màn hình hiển thị ngay lập tức có thay đổi khi xuất hiện thêm một đốm nhỏ màu xanh dương, với thông tin vị trí y hệt mấy cái kia. Ethas có vẻ đã nhận ra cái gì đó, cậu ta cầm số cúc áo mới lên và bắt đầu xem xét, ít nhất phải có tới gần cả trăm cái như vậy, Ethas nhìn sang Hoàng rồi dè dặt hỏi:
- Anh Đại, có phải là chúng ta sẽ đính mấy hột nhỏ này lên người các học viên tham gia lần này, biết vị trí của họ rồi tính toán tiếp không?
Chữ “tính toán tiếp” theo định nghĩa của Hoàng sẽ là “làm sao để chơi bẩn nhất có thể”, nhưng cho vàng Ethas cũng không dám nói trực tiếp ra như vậy trừ khi muốn chết sớm. Lần này Hoàng gật đầu khen ngợi Ethas, hắn rất thích thằng nhóc này ở điểm vừa biết nghe lời lại thông minh và chịu khó tìm hiểu. Chính xác mấy cái cúc áo này là để phục vụ cho chiến lược đứng sau ăn hôi bần tiện của Hoàng, chúng sẽ được gắn người các nhóm tham gia để biết chính xác vị trí của bọn họ, việc còn lại chỉ là xem hắn có thể lợi dụng thông tin này để làm gì mà thôi và chắc chắn nó không phải là việc tốt đẹp gì đâu.
Kế hoạch này được Hoàng nghĩ ra khi biết rằng tất cả học viên tham gia sẽ tập trung tại một chỗ trước khi bắt đầu, việc này nhằm kiểm tra lần cuối số lượng đấu thủ cũng như bảo đảm không có gian lận kiểu lựa vị trí đẹp xảy ra. Nhưng theo cách nghĩ của Hoàng thì việc tập trung như vậy cực kỳ có lợi, vì hắn có thể khoanh vùng những nhóm mạnh yếu từ trước, từ đó xác định xem nên xử lý kẻ nào đầu tiên.
Ethas giải thích vắn tắt ý định của Hoàng cho ba người còn lại, đầu tiên thì Rei với tư tưởng một hiệp sĩ chân chính kiên quyết phản đối trò bẩn thỉu này, nhưng sau khi bị Hoàng chỉ thẳng vào mặt mà chửi bới trên đầu trên cổ về việc bọn họ yếu đuối ra sao, cũng như cô ta đã hứa phải tuyệt đối tuân thủ mọi mệnh lệnh từ anh Đại thì Rei đành phải chịu thua. Công chúa Elina đáng ngạc nhiên là không có ý kiến, có vẻ như cô nàng này cũng không phải là người quá cứng nhắc, chiến thắng dù sao cũng quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Sau khi kế hoạch tổng thể đã được định hình, thì việc tiếp theo là hoàn thiện cái đội hình này sao cho đủ sức thực hiện nó. Hoàng nhìn đám đàn em của mình thì cũng xác định xong nên sắp xếp ra sao, người nào sẽ đóng vai trò gì cũng như mức độ ưu tiên của từng thành viên, nhưng trước đó bọn họ phải thực sự làm quen được với nhau đã, do đó hắn lớn tiếp ra lệnh:
- Kể từ ngày mai, các cô cậu sẽ tập luyện với nhau tại chỗ này ít nhất mười bốn tiếng một ngày, phải làm sao để phối hợp với nhau ăn ý nhất có thể cho tôi.
Thời lượng tập luyện mà Hoàng yêu cầu tính ra là gần gấp rưỡi một đấu sĩ bình thường, Beck cùng Ethas thì chẳng dám phàn nàn gì vì trong quá khứ họ đã từng bị thằng này hành xác còn kinh hồn hơn thế nhiều, tuy nhiên Rei lại tiếp tục không đồng tình với quyết định này, cô ta lên tiếng ý kiến ngay:
- Anh Đại, mười bốn tiếng một ngày là quá sức nhiều rồi, ngay cả huấn luyện binh sĩ Hoàng gia thì cũng chẳng tới mức đó...
Rei còn chưa nói dứt lời thì tám chân càng của Hoàng không biết từ chỗ nào đã chui ra bao vây lấy cô ta, chúng cuốn lấy tứ chi và nhấc bổng con mồi lên trời. Nữ Giáp sĩ kinh hoàng nhìn đám kim loại như mấy con rắn khổng lồ này, cô ta muốn thoát ra nhưng có vùng vẫy cách mấy cũng vô dụng. Hoàng lúc này mặt lạnh như tiền đi về phía trước, kết hợp cùng tám cái chân “mọc” ra từ sau lưng càng làm hắn trông kì dị hơn, Rei còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị ăn một đấm như búa tạ vào phần bụng không có áo giáp che chắn, nó mạnh tới mức khiến cô ta cong cả người lại vì đau.
Hoàng thậm chí không dừng lại mà tiếp tục ra đòn, hắn bọc đôi bàn tay trong “Kirie Elodon”, mỗi đấm đều là dùng toàn lực mà giã lên phần da thịt của nữ Giáp sĩ, mặc cho Elina có lên tiếng xin hộ cho cận vệ của mình nhưng hắn vẫn mặt kệ. Hoàng tiếp tục cho tới lúc nạn nhân ói mửa ra mật xanh mật vàng, người hoàn toàn mềm ra như bún mới dừng lại, hắn nắm lấy tóc của Rei kéo lên dí sát vào mặt mình rồi nói:
- Từ nãy tới giờ cô đã trên ba lần phản đối tôi rồi, chúng ta có rõ ràng ai là người ra lệnh và ai là kẻ cần phải phục tùng ở đây không vậy... Nói lại một lần nữa, cô gọi tôi là gì?
Rei lúc này đã bị Hoàng đánh cho muốn thành cái giẻ rách, cảm nhận những cơn đau thấu xương khắp cơ thể, nhưng hiện tại thì khuôn mặt đang ở sát gần mình mới thực sự là ác quỷ, từ trước tới giờ Rei có bao giờ bị ăn đòn dã man như vậy, chưa kể Hoàng ra tay không có một chút thương xót nào, có cảm giác như chỉ cần thêm vài giây nữa là hắn thực sự sẽ đánh cô ta chết tươi ngay tại chỗ cũng nên. Cảm giác ớn lạnh chưa từng có lan tràn khắp người Rei, cô ta sợ hãi muốn tránh khỏi Hoàng càng xa càng tốt, do đó mặc dù người như sắp nứt ra tới nơi Rei vẫn ú ớ cố nói:
- Anh... Anh Đại...
Hai từ “Anh Đại” vừa phát ra thì Rei cũng cảm thấy cơ thể mình đột nhiên nhẹ bỗng hẳn đi, khi Hoàng thả lỏng lại đám chân của mình khiến cô ta ngã lăn lóc xuống đất. Cả Elina lẫn Beck và Ethas vội vàng chạy lại chỗ của Rei, nhưng bọn họ còn chưa kịp xem đồng đội mình bị thương ra sao thì một luồng sáng đã bao trùm lấy nữ Giáp sĩ, hoàn toàn chữa khỏi vết thương trên người cô ta. Hoàng sau khi sử dụng “Sia” thì cũng thu đám chân lại, xoa tay vài cái rồi nói:
- Bắt đầu từ ngày mai hai cô tới đây tập luyện, nhớ là phải đủ mười bốn tiếng một ngày, còn bây giờ thì mọi người giải tán.
Hoàng nói xong thì quay lưng bỏ đi, mặc kệ đám đàn em của mình vẫn còn đang ngơ ngác, cũng như Rei vừa tình lại và ngạc nhiên sờ khắp người như chưa hề có trận đòn lúc nãy. Cả Rei và Elina có vẻ đều không phải là người có kinh nghiệm chiến trận, chưa kể hắn vừa gieo một bóng ma sợ hãi vào đầu họ, lần thi thố này xem ra sẽ rất mệt mỏi đây.
- Nói vậy chắc mọi người hơi khó hiểu nhỉ, tôi sẽ trình bày ngắn gọn hơn đi... Rei, cho tôi biết thắng thua của lần thi này tính ra sao.
Giọng điệu của Hoàng lúc này đã chuyển sang kiểu giáo viên giảng bài cho học sinh, cho nên Rei mặc dù vẫn còn hơi ngơ ngác nhưng vẫn trả lời lại câu hỏi này rất nhanh:
- Đội trụ lại lâu nhất hoặc kiếm được nhiều điểm nhất sẽ chiến thắng, cái này được thông báo rõ ràng rồi mà.
Sau khi nghe xong câu trả lời của Rei thì Hoàng nhìn về phía cô ta bằng con mắt thương hại lẫn khinh thường không hề che dấu, nó làm cho nữ Giáp sĩ có xung động muốn lên đấm vỡ mõm thằng khốn này ra nhưng cuối cùng vẫn kìm lại được. Hoàng kéo một cái ghế gần đó ngồi xuống, lười biếng ngả người ra rồi bắt đầu nói:
- Trong hai yếu tố để chiến thắng cuộc thi này, thì có lẽ mọi người đều cho rằng “sống sót tới cuối cùng” là quan trọng nhất, nhưng nên nhớ địa điểm tổ chức của nó là ở đâu và kẻ tham gia là ai. Các cô cậu nghĩ những học viên đã đủ dũng cảm để liều mạng tới núi Tây Phan, sẽ chấp nhận chỉ chờ đợi hết thời gian rồi yên ắng đi ra thôi sao.
Đây là điểm mấu chốt của cuộc thi lần này, khi nó diễn ra ở một nơi quá nguy hiểm, thậm chí nguy hiểm tới mức ngay cả các tay săn thú chuyên nghiệp cũng phải kiêng dè. Có tin đồn rằng sau lời thông báo của Grandall vào tối buổi chiêu đãi, thì đã có tới tám phần mười học viên đã đăng ký xin rút lui ngay lập tức, những người còn trụ lại nếu không phải dạng không sợ chết thì cũng là các phần tử ưu tú nhất của cả hai học viện.
Một vấn đề nữa là khi bạn đã liều mạng để tham gia một cuộc thi nguy hiểm như vậy, thì thành tích thu được sẽ cực kỳ khổng lồ. Cả hai hiệu trưởng Gradall và Markrus đều đã bắn tin ra ngoài rằng bất kỳ nhóm nào chiến thắng cuối cùng, thì phần thưởng mà họ nhận được sẽ là lớn nhất từ trước tới nay, vượt trên bất kỳ thứ gì từng xuất hiện. Chỉ có duy nhất một phần thưởng cho nhóm chiến thắng, cái này khác với thường lệ là tính thứ hạng xong trao giải, đồng nghĩa với việc sự cạnh tranh ở đây là rất lớn, không những với đối thủ mà là ngay cả người nhà nữa.
Các khoa có học viên tham gia chắc chắn sẽ không muốn chia sẻ phần thưởng cho bất kỳ ai, tâm lý ở đây là kẻ chiến thắng cuối cùng làm vua, nó sẽ dẫn đến vấn đề hợp tác gần như là bất khả thi. Sẽ chẳng có nhóm nào ôm cây đợi thỏ chờ đợi hết thời gian an toàn, mà tất cả sẽ lao lên cố gắng săn càng nhiều quái vật trên núi Tây Phan càng tốt để tích điểm. Hoàng đương nhiên hiểu được điểm mấu chốt này, do đó mục tiêu của hắn không phải “chiến đấu” mà là “ăn hôi” hay như từ thường dùng trong game là “KS”:
- Thực lực của nhóm chúng ta chưa mạnh tới mức có thể đối kháng với quái vật nhưng nếu dùng để vét máng thì lại là vấn đề khác, lợi thế ở đây là cái nhóm này trên lý thuyết thuộc cả hai học viện, tức là chúng ta hoàn toàn có thể đứng giữa hưởng lợi khi hai bên đấu đá với nhau.
Elina cùng Rei nghe Hoàng nói xong thì ngớ người ra nhìn nhau, họ cảm thấy có cái gì đó sai sai ở đây khi mà thằng này từ nãy tới giờ chỉ toàn nói về việc chơi xấu với đánh lén, hoàn toàn không có một chút gì gọi là chiến lược đàng hoàng cả. Rei hoang mang quay về phía Beck để mong tìm kiếm câu trả lời, thì tất cả những gì nhận được chỉ là vài cái nhún vai cùng lời giải thích cực kỳ ngắn gọn:
- Tập làm quen dần dần đi.
Hoàng tất nhiên không hề quan tâm tới việc hai cô gái mới tới cảm thấy khó hiểu về cách làm có phần khốn nạn này, bây giờ họ cùng hội cùng thuyền với nhau cả rồi, chả cần rào đón trước sau gì đó cho mệt. Hắn lấy ra một thứ giống như huy hiệu hình chữ nhật bé bằng hai ngón tay rồi ném ra trước mặt đám đàn em mình, sau đó nhìn sang phía Elina rồi tiếp tục mở máy:
- Có một điều mà hai cô còn chưa biết, tôi không những quen biết Dược sư cấp cao mà còn có khả năng chế tạo nữa, thứ mà mọi người đang thấy có thể coi như hệ thống định vị di động đi.
Đối với một Giả kim thuật sư như Hoàng, thì tạo ra một thứ để tìm ra đối tượng trong khoảng cách nhất định là điều dễ như ăn cơm uống nước, trong game có cả tá công thức cho thứ đồ chơi này. Trước đây hắn cũng từng làm một thứ như vậy nhưng nó chỉ là đồ cấp thấp tầm hoạt động cực ngắn, nhưng sau lần được mò vào kho nguyên liệu thì thằng này đã biển thủ được một mớ kha khá, đủ sức để nâng cấp trang bị lên mức độ khác hẳn. Hoàng giải thích xong thì cũng lấy ra một cái huy hiệu, tách nó ra rồi gắn lên cổ tay của mình, tiếp theo đó hắn hất đầu ra hiệu cho Elina làm theo, mặc dù cô ta vẫn còn bán tín bán nghi nhưng anh Đại đã ra lệnh thì cứ thực hiện thôi.
Khi Elina vừa gắn cái huy hiệu này lên, thì bất chợt trước mắt cô ta hiện ra một màn hình màu xám kỳ lạ với vô số ô vuông chằng chịt. Trên cái màn hình này hiển thị bốn đống sáng đỏ rực đang nhấp nháy liên tục, Elina kinh ngạc nhận ra mỗi đốm sáng như vậy tượng trưng cho chiếc huy hiệu Hoàng vừa đeo đang đứng trước mặt cô ta và ba cái còn lại lăn lóc bên dưới. Điều đáng kinh ngạc hơn là chúng đều có hiển thị khoảng cách rõ ràng, cho biết chính xác bản thân Elina đang ở cách xa mục tiêu bao xa.
Công chúa Elina bị thứ đồ chơi quá sức kì lạ này làm cho cứng cả họng lại, cô ta hết quay trái lại quay phải như để xác nhận thứ đang nhìn thấy thực sự chính xác, sau đó mới run run đưa nó lại cho cận vệ của mình. Rei thậm chí còn bị bất ngờ lớn hơn, khi đôi mắt của nữ cận vệ này hết mở to lại nheo một cách đầy trào phúng, có thể thấy hai người bọn họ chưa từng thấy thứ gì giống như vậy, vì vốn dĩ chúng không thuộc thế giới này.
Beck cùng Ethas thì không tới mức kinh ngạc như hai cô gái kế bên, vì dù sao mấy thứ quái gở kì lạ từ anh đại mình bọn họ đã thấy quá nhiều rồi, chỉ chưa rõ cái định vị này sẽ có tác dụng cụ thể ra sao. Hoàng chờ cho đám đàn em làm quen với cái vật dụng mới này xong xuôi, sau đó mới tiếp tục giải thích:
- Mỗi một huy hiệu định vị như vậy sẽ hoạt động trong bán kính hai mươi cây số, nó phản ứng với tất cả thiết bị cùng loại, nói dễ hiểu là nếu Beck và Rei cùng đeo hai cái huy hiệu thì bọn họ sẽ biết mình đang cách đối phương bao xa, miễn là còn trong phạm vi hiệu quả.
Tiếp theo đó Hoàng lấy ra một lô một lốc các hạt nhỏ với đủ màu sắc, chúng có thiết kế hình tròn cực kỳ đơn giản, nhìn qua không khác gì một các cúc áo bình thường cả:
- Đây cũng là một dạng huy hiệu định vị, nhưng khác ở chỗ chúng là thứ một chiều, chỉ có thể truyền chứ không thể tiếp nhận vị trí các huy hiệu khác.
Hoàng nói xong thì lấy ra một cái “cúc áo” nhỏ dán lên ngực của Ethas, màn hình hiển thị ngay lập tức có thay đổi khi xuất hiện thêm một đốm nhỏ màu xanh dương, với thông tin vị trí y hệt mấy cái kia. Ethas có vẻ đã nhận ra cái gì đó, cậu ta cầm số cúc áo mới lên và bắt đầu xem xét, ít nhất phải có tới gần cả trăm cái như vậy, Ethas nhìn sang Hoàng rồi dè dặt hỏi:
- Anh Đại, có phải là chúng ta sẽ đính mấy hột nhỏ này lên người các học viên tham gia lần này, biết vị trí của họ rồi tính toán tiếp không?
Chữ “tính toán tiếp” theo định nghĩa của Hoàng sẽ là “làm sao để chơi bẩn nhất có thể”, nhưng cho vàng Ethas cũng không dám nói trực tiếp ra như vậy trừ khi muốn chết sớm. Lần này Hoàng gật đầu khen ngợi Ethas, hắn rất thích thằng nhóc này ở điểm vừa biết nghe lời lại thông minh và chịu khó tìm hiểu. Chính xác mấy cái cúc áo này là để phục vụ cho chiến lược đứng sau ăn hôi bần tiện của Hoàng, chúng sẽ được gắn người các nhóm tham gia để biết chính xác vị trí của bọn họ, việc còn lại chỉ là xem hắn có thể lợi dụng thông tin này để làm gì mà thôi và chắc chắn nó không phải là việc tốt đẹp gì đâu.
Kế hoạch này được Hoàng nghĩ ra khi biết rằng tất cả học viên tham gia sẽ tập trung tại một chỗ trước khi bắt đầu, việc này nhằm kiểm tra lần cuối số lượng đấu thủ cũng như bảo đảm không có gian lận kiểu lựa vị trí đẹp xảy ra. Nhưng theo cách nghĩ của Hoàng thì việc tập trung như vậy cực kỳ có lợi, vì hắn có thể khoanh vùng những nhóm mạnh yếu từ trước, từ đó xác định xem nên xử lý kẻ nào đầu tiên.
Ethas giải thích vắn tắt ý định của Hoàng cho ba người còn lại, đầu tiên thì Rei với tư tưởng một hiệp sĩ chân chính kiên quyết phản đối trò bẩn thỉu này, nhưng sau khi bị Hoàng chỉ thẳng vào mặt mà chửi bới trên đầu trên cổ về việc bọn họ yếu đuối ra sao, cũng như cô ta đã hứa phải tuyệt đối tuân thủ mọi mệnh lệnh từ anh Đại thì Rei đành phải chịu thua. Công chúa Elina đáng ngạc nhiên là không có ý kiến, có vẻ như cô nàng này cũng không phải là người quá cứng nhắc, chiến thắng dù sao cũng quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Sau khi kế hoạch tổng thể đã được định hình, thì việc tiếp theo là hoàn thiện cái đội hình này sao cho đủ sức thực hiện nó. Hoàng nhìn đám đàn em của mình thì cũng xác định xong nên sắp xếp ra sao, người nào sẽ đóng vai trò gì cũng như mức độ ưu tiên của từng thành viên, nhưng trước đó bọn họ phải thực sự làm quen được với nhau đã, do đó hắn lớn tiếp ra lệnh:
- Kể từ ngày mai, các cô cậu sẽ tập luyện với nhau tại chỗ này ít nhất mười bốn tiếng một ngày, phải làm sao để phối hợp với nhau ăn ý nhất có thể cho tôi.
Thời lượng tập luyện mà Hoàng yêu cầu tính ra là gần gấp rưỡi một đấu sĩ bình thường, Beck cùng Ethas thì chẳng dám phàn nàn gì vì trong quá khứ họ đã từng bị thằng này hành xác còn kinh hồn hơn thế nhiều, tuy nhiên Rei lại tiếp tục không đồng tình với quyết định này, cô ta lên tiếng ý kiến ngay:
- Anh Đại, mười bốn tiếng một ngày là quá sức nhiều rồi, ngay cả huấn luyện binh sĩ Hoàng gia thì cũng chẳng tới mức đó...
Rei còn chưa nói dứt lời thì tám chân càng của Hoàng không biết từ chỗ nào đã chui ra bao vây lấy cô ta, chúng cuốn lấy tứ chi và nhấc bổng con mồi lên trời. Nữ Giáp sĩ kinh hoàng nhìn đám kim loại như mấy con rắn khổng lồ này, cô ta muốn thoát ra nhưng có vùng vẫy cách mấy cũng vô dụng. Hoàng lúc này mặt lạnh như tiền đi về phía trước, kết hợp cùng tám cái chân “mọc” ra từ sau lưng càng làm hắn trông kì dị hơn, Rei còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị ăn một đấm như búa tạ vào phần bụng không có áo giáp che chắn, nó mạnh tới mức khiến cô ta cong cả người lại vì đau.
Hoàng thậm chí không dừng lại mà tiếp tục ra đòn, hắn bọc đôi bàn tay trong “Kirie Elodon”, mỗi đấm đều là dùng toàn lực mà giã lên phần da thịt của nữ Giáp sĩ, mặc cho Elina có lên tiếng xin hộ cho cận vệ của mình nhưng hắn vẫn mặt kệ. Hoàng tiếp tục cho tới lúc nạn nhân ói mửa ra mật xanh mật vàng, người hoàn toàn mềm ra như bún mới dừng lại, hắn nắm lấy tóc của Rei kéo lên dí sát vào mặt mình rồi nói:
- Từ nãy tới giờ cô đã trên ba lần phản đối tôi rồi, chúng ta có rõ ràng ai là người ra lệnh và ai là kẻ cần phải phục tùng ở đây không vậy... Nói lại một lần nữa, cô gọi tôi là gì?
Rei lúc này đã bị Hoàng đánh cho muốn thành cái giẻ rách, cảm nhận những cơn đau thấu xương khắp cơ thể, nhưng hiện tại thì khuôn mặt đang ở sát gần mình mới thực sự là ác quỷ, từ trước tới giờ Rei có bao giờ bị ăn đòn dã man như vậy, chưa kể Hoàng ra tay không có một chút thương xót nào, có cảm giác như chỉ cần thêm vài giây nữa là hắn thực sự sẽ đánh cô ta chết tươi ngay tại chỗ cũng nên. Cảm giác ớn lạnh chưa từng có lan tràn khắp người Rei, cô ta sợ hãi muốn tránh khỏi Hoàng càng xa càng tốt, do đó mặc dù người như sắp nứt ra tới nơi Rei vẫn ú ớ cố nói:
- Anh... Anh Đại...
Hai từ “Anh Đại” vừa phát ra thì Rei cũng cảm thấy cơ thể mình đột nhiên nhẹ bỗng hẳn đi, khi Hoàng thả lỏng lại đám chân của mình khiến cô ta ngã lăn lóc xuống đất. Cả Elina lẫn Beck và Ethas vội vàng chạy lại chỗ của Rei, nhưng bọn họ còn chưa kịp xem đồng đội mình bị thương ra sao thì một luồng sáng đã bao trùm lấy nữ Giáp sĩ, hoàn toàn chữa khỏi vết thương trên người cô ta. Hoàng sau khi sử dụng “Sia” thì cũng thu đám chân lại, xoa tay vài cái rồi nói:
- Bắt đầu từ ngày mai hai cô tới đây tập luyện, nhớ là phải đủ mười bốn tiếng một ngày, còn bây giờ thì mọi người giải tán.
Hoàng nói xong thì quay lưng bỏ đi, mặc kệ đám đàn em của mình vẫn còn đang ngơ ngác, cũng như Rei vừa tình lại và ngạc nhiên sờ khắp người như chưa hề có trận đòn lúc nãy. Cả Rei và Elina có vẻ đều không phải là người có kinh nghiệm chiến trận, chưa kể hắn vừa gieo một bóng ma sợ hãi vào đầu họ, lần thi thố này xem ra sẽ rất mệt mỏi đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.