Chương 100: Thư trả lời của Khadas
chocaiquan
31/12/2017
Lá thư của Khadas được bọc kín trong ba lớp, gồm một bản niêm phong từ
học viện, gia huy dòng họ và con dấu riêng của quý tộc để chắc chắn
không ai chạm vào được nó. Hoàng lật đi lật lại thì thấy đây chỉ là một
lá thư bình thường, Khadas không gửi thêm hàng hóa gì kèm theo cả. Hắn
rất nhanh xé đi lớp niêm phong của học viện, sau đó dùng con dấu riêng
mà Khadas đưa cho để cởi bỏ phần gia huy, và cuối cùng tập trung năng
lượng để xác nhận thân phận lần chót trước khi mở được thư.
Có vẻ như Khadas khi viết lá thư này cũng đang bận tối tăm mặt mũi, nên nguyên phần đầu chào hỏi thông thường giữa quý tộc với nhau đã bị lược sạch. Ông ta rất nhanh đi vào chủ đề cung thủ Ike mà Hoàng đề cập, theo đó đúng là có một người như vậy đăng ký ở hội mạo hiểm thành Roc, nhưng đã rất lâu không thấy quay lại. Lần cuối cậu ta xác nhận là cách đó vài tháng, cũng chính là lúc mà Hoàng đi cùng đội Nanh hổ khi lần đầu vào thành, cho thấy Ike không hề nhận bất cứ nhiệm vụ nào sau đó nữa.
Khadas cũng cẩn thận lần theo mấy đồng đội cũ cuối cùng của Ike là Hat, Igor và Sabat, nhưng thông tin đăng ký cho thấy ba người Nanh hổ sau đó không lâu cũng nhận một công việc mới và đi nơi khác kiếm tiền, gần như cắt đứt liên lạc gì với Ike. Như vậy là trên mặt giấy tờ cung thủ tai dài này coi như biến mất tăm, hoàn toàn bốc hơi khỏi danh sách dân mạo hiểm thành Roc.
Thực ra việc một lính đánh thuê tự do như Ike mất liên lạc là chuyện cơm bữa, có thể là do đi nơi khác làm việc hoặc bỏ xác trong khi làm nhiệm vụ. Cơ bản là hiệp hội cũng chả hơi đâu quan tâm tới mấy người này, vì họ không phải là thành viên đăng ký chính thức trong những nhóm mạo hiểm thuộc danh sách được bảo hộ, có chết hay sao đó cũng chẳng ảnh hưởng túi tiền của ai cả.
- “Mẹ nó chứ, đúng là công toi, chả tìm được gì.”
Hoàng đọc xong phần này thì cảm giác muốn chửi thề mãnh liệt, dù Khadas có giải thích ở dưới là đã cho người ra lệnh lại với hội mạo hiểm nếu thấy Ike thì phải lập tức nhắn cậu ta lên thủ đô và tới địa chỉ của Hoàng ngay, cơ mà xem cái đà này thì nó tới chín phần mười là công toi, việc tìm kiếm Iris coi như tắc tịt.
Do việc chính không thành nên Hoàng cũng còn hứng thú coi tiếp, nhưng thấy Khadas còn viết gì đó dài dằng dặc phía dưới nên đành phải đọc tiếp. Sau khi lướt qua vài dòng đầu hắn lập tức thấy không ổn, đã có việc quan trọng liên quan tới mấy thuốc hồi phục sơ cấp mà hắn để lại thành Roc cho Khadas rồi.
Theo như thư thì sau khi Hoàng đi không lâu, Khadas đã dùng quyền lực cùng sức ảnh hưởng của mình bố ráp một loại thương buôn và gia tộc lớn trong thành, bắt họ phải ký kết các giao ước làm ăn chung cùng ông ta, chủ yếu là trong việc chia sẻ lợi nhuận từ thuốc hồi phục. Khadas cũng kể luôn với Hoàng về buổi gặp mặt sau đấu giá, cũng như việc ông ta chia nhỏ số thuốc để lấy chúng làm mồi câu các gia tộc.
Ban đầu thì ý tưởng điên rồ này không thành công, vì các gia tộc sau khi có bản mẫu vẫn giữ ý định tự mình nghiên cứu thuốc và bán ra thị trường. Nhưng một thời gian sau đó họ cũng hiểu rằng tiềm lực của mình không thể bắt chước giống như vậy được, hơn nữa vấn đề của Khadas đưa ra cũng không phải là quá lớn. Ông ta chỉ đơn giản là kết nối mạng lưới buôn bán giữa các nhà lại, kiêm luôn vai trò người giữ quyền phân phối chính các sản phẩm từ thứ thuốc hồi phục này ngăn không cho nó chảy ra ngoài, vì vậy lợi nhuận chính của các gia tộc gần như không bị ảnh hưởng mấy.
Vốn dĩ Khadas cũng chả có lực mà làm ra lọ thuốc hồi phục sơ cấp của Hoàng, nhưng sau khi nhận được nguồn hàng lớn trước khi hắn đi, ông ta rất có tự tin đưa ra đề nghị trên. Với việc này Khadas có thể bắt các gia tộc lớn phải phụ thuộc vào mình, lâu dài coi như một tay nắm lấy đuôi của chúng, ông ta tin rằng lợi ích khủng khiếp thu được từ thứ thuốc kia sẽ làm mờ mắt tất cả mọi thứ. Quả nhiên là sau một thời gian bàn bạc, từ nhà từng nhà một đã đồng ý với ý kiến của Khadas, lập thành liên minh chính tông buôn bán kín lớn nhất thành Roc.
Ban đầu mọi chuyện diễn ra cực kỳ suôn sẻ, lọ thuốc hồi phục của Hoàng gây chấn động thị trường theo cách kinh hoàng trong trong hai kỳ đấu giá liên tiếp, thu hút sự chú ý của những con buôn lớn ào ào đổ về thành Roc tìm hiểu. Khadas cùng các chủ gia tộc chọn lọc các đầu mối tiềm năng, sau đó chào bán với họ từng chút một để dụ hàng, chuẩn bị cho một cuộc đại tàn sát quy mô lớn.
- “Ghê thật, lão già đó nhìn vậy mà đầu óc nhanh nhạy ra phết.”
Hoàng đọc tới đây thì thầm khâm phục tư duy kinh doanh của Khadas, nó rất giống kiểu cá lớn nuốt cá bé và làm đảo dòng tài chính của bọn tài phiệt thời hiện đại. Nhưng mọi việc tiếp đó lại không thuận lợi như Hoàng nghĩ, phần sau Khadas bắt đầu kể lể những khó khăn trong việc buôn bán.
Có một điều mà cả Hoàng lẫn Khadas đều không tính tới khi rao bán lọ thuốc hồi phục, đó là giá trị của nó vượt qua mức mà người bình thường có thể tiếp cận. Tác dụng khủng khiếp đến không thể tin được của thứ thuốc này đã làm chấn động những con buôn được giới thiệu, khiến tất cả bọn họ đều nảy sinh ảo giác và có cùng một tâm lý giống như số quý tộc thành Roc lúc đầu, đó là đem chúng về nghiên cứu rồi tự mình bán ra.
Chính vì lý do này mà toàn bộ quá trình buôn bán đều đâm đầu vào ngõ cụt, Khadas muốn mình là người độc quyền phân phối chính, nên ông ta hoàn toàn từ chối các đề nghị mua lẻ hay trung gian. Giá bán của từng lọ thuốc lại tính theo đơn vị hàng chục triệu Kron, nó khiến hầu hết các thương buôn cỡ vừa không theo nổi, còn bọn có ý định muốn trục lợi đầu cơ thì bị Khadas gạt đi thẳng thừng ngay từ đầu.
Tình hình theo đó càng ngày càng tệ, hàng thì không bán được còn tin tức thì ngày càng lan xa, nó dần dần bay hơi tới các đại gia tộc ở trung tâm đế quốc, tuy còn chưa đến mức khiến họ để tâm vì việc này nghe hơi vô lý, nhưng nếu cứ tiếp tục thì sớm muộn Khadas sẽ khó mà giữ chắc được bí mật của thứ thuốc này. Vốn là ông ta muốn giết nhanh đuổi gọn, nắm lấy quyền tự quyết và độc quyền cung cấp, qua đó làm bàn đạp để đám phán tiếp với những tầng lớp cao hơn.
Nhưng dù sao thì Khadas cũng chỉ là một thành chủ ở chỗ khỉ ho cò gáy, ông ta chưa tiếp xúc đủ với những mặt hàng siêu xa xỉ như thứ thuốc này, càng không ngờ tới sức hút của nó tới thị trường nên càng làm càng sai, phạm phải sai lầm chết người là công bố quá sớm khi bản thân còn chưa đủ lực mà làm. Cuối cùng Khadas phải tạm đình chỉ mọi công việc có liên quan tới lọ hồi phục, không đưa nó lên sàn đấu giá nữa và từ chối mọi liên lạc bàn về chuyện hợp tác.
Điều này hiển nhiên khiến các gia tộc trong thành Roc không hài lòng, vì họ cũng đặt kỳ vọng cực cao về lần hợp tác này. Áp lực từ mọi phía ép Khadas muốn nổ não, tuy được Mẹ cả giúp sức rất nhiều nhưng ông ta vẫn không thể nghĩ ra cách giải quyết ổn thỏa. Khadas rất muốn tìm Hoàng xin ý kiến, nhưng khổ nỗi sau khi rời khỏi thành Roc hắn cũng chả thèm để lại thông tin liên lạc nên đành chịu chết.
May mắn cho Khadas là Hoàng gặp chuyện nên phải gửi thư về, lại là nhờ vả nên ông ta mới có ly do đường đường chính chính mà kể khổ. Thành ra việc Khadas nói về thông tin cô nàng Iris thì ít, mà phần kêu gào phía dưới dài còn hơn sớ Táo quân, kết thư ông ta còn thòng nốt một câu chốt hạ thúc giục:
- “Việc này cực kỳ khấn cấp, mong sớm nhận được hồi âm của Thiếu chủ. Khadas kính bút”
Hoàng đọc xong thư của Khadas mà đầu óc cũng muốn lùng bùng theo, hắn không ngờ vài ba lọ thuốc hồi phục sơ cấp chả đáng bao nhiêu tiền trong game lại phiền phức tới vậy. Có điều mấy vấn đề này đã vượt quá khả năng của Hoàng, hắn dù sao ở Trái Đất chỉ là người làm công ăn lương thông thường, ngẫu nhiên có đọc sách coi tin tức thì cũng không thể nào lên tới cỡ đại tài phiệt làm ăn, càng không có kinh nghiệm xử lý mấy vụ to tướng như này được.
Nhưng Hoàng cũng hiểu là đã nhờ người thì phải trả lại, lỡ mở miệng hỏi han Khadas giúp đỡ tìm kiếm Iris thì coi như không thể thoái thác vụ này được, như thế thì về sau rất khó làm việc tiếp, chưa kể nó còn ảnh hưởng mấy kế hoạch trong tương lai của hắn nữa. Hoàn điên tiết ngồi vò đầu bứt tai rất lâu, tự chửi thề trong lòng đúng rảnh hơi đi ôm thêm hàng đống cục nợ vào người nữa.
Khi không nghĩ ra cái gì hay thì nên đi dạo cho tỉnh táo, do đó Hoàng cho thư của Khadas vào người rồi bước ra khỏi phòng. Hắn rời khỏi ốc đảo rồi đi thơ thẩn rất lâu, hết ghé qua đại sảnh rồi tới thư viện tìm kiếm sách có liên qua để đọc, nhưng lằng nhằng mấy tiếng đồng hồ sau cũng chả nghĩ ra cái gì hay ho.
Cuối cùng Hoàng đi lung tung và quen bước lại mò tới căn nhà của ông già Skad, hắn bỗng sực nhớ ra là chả phải Skad từng là quản lý trưởng nắm tài chính của cả cái học viện Ilumina này trong tay hay sao, hẳn là ông ta có thừa thông thạo hiểu biết mấy vụ như của Khadas.
Hoàng nghĩ như vậy và quyết định ghé thăm Skad để dò hỏi, khi bước vào nhà thì vẫn thấy ông ta đang ngồi uống trà ở chỗ quen thuộc, Skad thấy khách quen tới thì hơi nhỏm dậy lên tiếng:
- Ồ lại là cậu à, hôm nay lại có món gì mới muốn giới thiệu cho ta nữa hả?
Hoàng ban đầu tính lên tiếng đi thẳng vào vấn đề luôn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì dù sao mình và ông ta cũng chưa quen thân lắm, mấy việc quan trọng như thế này không thể cứ khơi khơi mà nói được. Hắn liếc quanh một hồi để kiếm lý do nào đó cho hợp lý một chút, khi mắt đảo đến chiếc lò sưởi bốc lửa đỏ rực của Skad thì một ý tưởng liền lóe lên, Hoàng nhân đó hỏi luôn:
- Chỗ của chú rộng rãi kín đáo thế này chắc tổ chức tiệc tùng tiện lợi phải biết nhỉ?
Hoàng vừa nói vừa đánh mắt xung quanh ra chiều đang xem xét ghê gớm lắm, Skad thì hiển nhiên không hiểu hắn nói không đầu không đuôi như vậy là có ý gì, vì vậy ông ta nói:
- Tôi sống có một mình thôi, nếu cậu thích thì có thể dùng nó thoải mái, miễn là đừng có ồn ào đông người quá là được.
- Được rồi vậy tôi hẹn chú mấy ngày nữa nhé.
Hoàng chỉ chờ có thế để ngay lập tức chộp lấy câu trả lời của Skad, rồi lỉnh luôn sau đó để đề phòng ông ta muốn đổi ý. Skad thấy cậu học viên này đi cũng nhanh mà chuồn cũng nhanh không kém thì cũng không nói gì, chỉ chậm rãi vừa lắc đầu vừa lấy cốc trà lên uống tiếp, mắt thì vẫn dõi theo Hoàng đang chạy như điên càng lúc càng xa.
Sau khi Hoàng từ biệt Skad và về tới khoa Khoáng thạch học thì vừa vặn thấy Ethas cũng từ nhà bước ra, đang chuẩn bị cho con báo Đỏ ăn chiều, hắn đi lại gần lôi cậu ta dậy rồi nói lớn như ra lệnh:
- Chuẩn bị đồ đi, chúng ta sẽ tổ chức tiệc thịt nướng tại nhà chú Skad.
Có vẻ như Khadas khi viết lá thư này cũng đang bận tối tăm mặt mũi, nên nguyên phần đầu chào hỏi thông thường giữa quý tộc với nhau đã bị lược sạch. Ông ta rất nhanh đi vào chủ đề cung thủ Ike mà Hoàng đề cập, theo đó đúng là có một người như vậy đăng ký ở hội mạo hiểm thành Roc, nhưng đã rất lâu không thấy quay lại. Lần cuối cậu ta xác nhận là cách đó vài tháng, cũng chính là lúc mà Hoàng đi cùng đội Nanh hổ khi lần đầu vào thành, cho thấy Ike không hề nhận bất cứ nhiệm vụ nào sau đó nữa.
Khadas cũng cẩn thận lần theo mấy đồng đội cũ cuối cùng của Ike là Hat, Igor và Sabat, nhưng thông tin đăng ký cho thấy ba người Nanh hổ sau đó không lâu cũng nhận một công việc mới và đi nơi khác kiếm tiền, gần như cắt đứt liên lạc gì với Ike. Như vậy là trên mặt giấy tờ cung thủ tai dài này coi như biến mất tăm, hoàn toàn bốc hơi khỏi danh sách dân mạo hiểm thành Roc.
Thực ra việc một lính đánh thuê tự do như Ike mất liên lạc là chuyện cơm bữa, có thể là do đi nơi khác làm việc hoặc bỏ xác trong khi làm nhiệm vụ. Cơ bản là hiệp hội cũng chả hơi đâu quan tâm tới mấy người này, vì họ không phải là thành viên đăng ký chính thức trong những nhóm mạo hiểm thuộc danh sách được bảo hộ, có chết hay sao đó cũng chẳng ảnh hưởng túi tiền của ai cả.
- “Mẹ nó chứ, đúng là công toi, chả tìm được gì.”
Hoàng đọc xong phần này thì cảm giác muốn chửi thề mãnh liệt, dù Khadas có giải thích ở dưới là đã cho người ra lệnh lại với hội mạo hiểm nếu thấy Ike thì phải lập tức nhắn cậu ta lên thủ đô và tới địa chỉ của Hoàng ngay, cơ mà xem cái đà này thì nó tới chín phần mười là công toi, việc tìm kiếm Iris coi như tắc tịt.
Do việc chính không thành nên Hoàng cũng còn hứng thú coi tiếp, nhưng thấy Khadas còn viết gì đó dài dằng dặc phía dưới nên đành phải đọc tiếp. Sau khi lướt qua vài dòng đầu hắn lập tức thấy không ổn, đã có việc quan trọng liên quan tới mấy thuốc hồi phục sơ cấp mà hắn để lại thành Roc cho Khadas rồi.
Theo như thư thì sau khi Hoàng đi không lâu, Khadas đã dùng quyền lực cùng sức ảnh hưởng của mình bố ráp một loại thương buôn và gia tộc lớn trong thành, bắt họ phải ký kết các giao ước làm ăn chung cùng ông ta, chủ yếu là trong việc chia sẻ lợi nhuận từ thuốc hồi phục. Khadas cũng kể luôn với Hoàng về buổi gặp mặt sau đấu giá, cũng như việc ông ta chia nhỏ số thuốc để lấy chúng làm mồi câu các gia tộc.
Ban đầu thì ý tưởng điên rồ này không thành công, vì các gia tộc sau khi có bản mẫu vẫn giữ ý định tự mình nghiên cứu thuốc và bán ra thị trường. Nhưng một thời gian sau đó họ cũng hiểu rằng tiềm lực của mình không thể bắt chước giống như vậy được, hơn nữa vấn đề của Khadas đưa ra cũng không phải là quá lớn. Ông ta chỉ đơn giản là kết nối mạng lưới buôn bán giữa các nhà lại, kiêm luôn vai trò người giữ quyền phân phối chính các sản phẩm từ thứ thuốc hồi phục này ngăn không cho nó chảy ra ngoài, vì vậy lợi nhuận chính của các gia tộc gần như không bị ảnh hưởng mấy.
Vốn dĩ Khadas cũng chả có lực mà làm ra lọ thuốc hồi phục sơ cấp của Hoàng, nhưng sau khi nhận được nguồn hàng lớn trước khi hắn đi, ông ta rất có tự tin đưa ra đề nghị trên. Với việc này Khadas có thể bắt các gia tộc lớn phải phụ thuộc vào mình, lâu dài coi như một tay nắm lấy đuôi của chúng, ông ta tin rằng lợi ích khủng khiếp thu được từ thứ thuốc kia sẽ làm mờ mắt tất cả mọi thứ. Quả nhiên là sau một thời gian bàn bạc, từ nhà từng nhà một đã đồng ý với ý kiến của Khadas, lập thành liên minh chính tông buôn bán kín lớn nhất thành Roc.
Ban đầu mọi chuyện diễn ra cực kỳ suôn sẻ, lọ thuốc hồi phục của Hoàng gây chấn động thị trường theo cách kinh hoàng trong trong hai kỳ đấu giá liên tiếp, thu hút sự chú ý của những con buôn lớn ào ào đổ về thành Roc tìm hiểu. Khadas cùng các chủ gia tộc chọn lọc các đầu mối tiềm năng, sau đó chào bán với họ từng chút một để dụ hàng, chuẩn bị cho một cuộc đại tàn sát quy mô lớn.
- “Ghê thật, lão già đó nhìn vậy mà đầu óc nhanh nhạy ra phết.”
Hoàng đọc tới đây thì thầm khâm phục tư duy kinh doanh của Khadas, nó rất giống kiểu cá lớn nuốt cá bé và làm đảo dòng tài chính của bọn tài phiệt thời hiện đại. Nhưng mọi việc tiếp đó lại không thuận lợi như Hoàng nghĩ, phần sau Khadas bắt đầu kể lể những khó khăn trong việc buôn bán.
Có một điều mà cả Hoàng lẫn Khadas đều không tính tới khi rao bán lọ thuốc hồi phục, đó là giá trị của nó vượt qua mức mà người bình thường có thể tiếp cận. Tác dụng khủng khiếp đến không thể tin được của thứ thuốc này đã làm chấn động những con buôn được giới thiệu, khiến tất cả bọn họ đều nảy sinh ảo giác và có cùng một tâm lý giống như số quý tộc thành Roc lúc đầu, đó là đem chúng về nghiên cứu rồi tự mình bán ra.
Chính vì lý do này mà toàn bộ quá trình buôn bán đều đâm đầu vào ngõ cụt, Khadas muốn mình là người độc quyền phân phối chính, nên ông ta hoàn toàn từ chối các đề nghị mua lẻ hay trung gian. Giá bán của từng lọ thuốc lại tính theo đơn vị hàng chục triệu Kron, nó khiến hầu hết các thương buôn cỡ vừa không theo nổi, còn bọn có ý định muốn trục lợi đầu cơ thì bị Khadas gạt đi thẳng thừng ngay từ đầu.
Tình hình theo đó càng ngày càng tệ, hàng thì không bán được còn tin tức thì ngày càng lan xa, nó dần dần bay hơi tới các đại gia tộc ở trung tâm đế quốc, tuy còn chưa đến mức khiến họ để tâm vì việc này nghe hơi vô lý, nhưng nếu cứ tiếp tục thì sớm muộn Khadas sẽ khó mà giữ chắc được bí mật của thứ thuốc này. Vốn là ông ta muốn giết nhanh đuổi gọn, nắm lấy quyền tự quyết và độc quyền cung cấp, qua đó làm bàn đạp để đám phán tiếp với những tầng lớp cao hơn.
Nhưng dù sao thì Khadas cũng chỉ là một thành chủ ở chỗ khỉ ho cò gáy, ông ta chưa tiếp xúc đủ với những mặt hàng siêu xa xỉ như thứ thuốc này, càng không ngờ tới sức hút của nó tới thị trường nên càng làm càng sai, phạm phải sai lầm chết người là công bố quá sớm khi bản thân còn chưa đủ lực mà làm. Cuối cùng Khadas phải tạm đình chỉ mọi công việc có liên quan tới lọ hồi phục, không đưa nó lên sàn đấu giá nữa và từ chối mọi liên lạc bàn về chuyện hợp tác.
Điều này hiển nhiên khiến các gia tộc trong thành Roc không hài lòng, vì họ cũng đặt kỳ vọng cực cao về lần hợp tác này. Áp lực từ mọi phía ép Khadas muốn nổ não, tuy được Mẹ cả giúp sức rất nhiều nhưng ông ta vẫn không thể nghĩ ra cách giải quyết ổn thỏa. Khadas rất muốn tìm Hoàng xin ý kiến, nhưng khổ nỗi sau khi rời khỏi thành Roc hắn cũng chả thèm để lại thông tin liên lạc nên đành chịu chết.
May mắn cho Khadas là Hoàng gặp chuyện nên phải gửi thư về, lại là nhờ vả nên ông ta mới có ly do đường đường chính chính mà kể khổ. Thành ra việc Khadas nói về thông tin cô nàng Iris thì ít, mà phần kêu gào phía dưới dài còn hơn sớ Táo quân, kết thư ông ta còn thòng nốt một câu chốt hạ thúc giục:
- “Việc này cực kỳ khấn cấp, mong sớm nhận được hồi âm của Thiếu chủ. Khadas kính bút”
Hoàng đọc xong thư của Khadas mà đầu óc cũng muốn lùng bùng theo, hắn không ngờ vài ba lọ thuốc hồi phục sơ cấp chả đáng bao nhiêu tiền trong game lại phiền phức tới vậy. Có điều mấy vấn đề này đã vượt quá khả năng của Hoàng, hắn dù sao ở Trái Đất chỉ là người làm công ăn lương thông thường, ngẫu nhiên có đọc sách coi tin tức thì cũng không thể nào lên tới cỡ đại tài phiệt làm ăn, càng không có kinh nghiệm xử lý mấy vụ to tướng như này được.
Nhưng Hoàng cũng hiểu là đã nhờ người thì phải trả lại, lỡ mở miệng hỏi han Khadas giúp đỡ tìm kiếm Iris thì coi như không thể thoái thác vụ này được, như thế thì về sau rất khó làm việc tiếp, chưa kể nó còn ảnh hưởng mấy kế hoạch trong tương lai của hắn nữa. Hoàn điên tiết ngồi vò đầu bứt tai rất lâu, tự chửi thề trong lòng đúng rảnh hơi đi ôm thêm hàng đống cục nợ vào người nữa.
Khi không nghĩ ra cái gì hay thì nên đi dạo cho tỉnh táo, do đó Hoàng cho thư của Khadas vào người rồi bước ra khỏi phòng. Hắn rời khỏi ốc đảo rồi đi thơ thẩn rất lâu, hết ghé qua đại sảnh rồi tới thư viện tìm kiếm sách có liên qua để đọc, nhưng lằng nhằng mấy tiếng đồng hồ sau cũng chả nghĩ ra cái gì hay ho.
Cuối cùng Hoàng đi lung tung và quen bước lại mò tới căn nhà của ông già Skad, hắn bỗng sực nhớ ra là chả phải Skad từng là quản lý trưởng nắm tài chính của cả cái học viện Ilumina này trong tay hay sao, hẳn là ông ta có thừa thông thạo hiểu biết mấy vụ như của Khadas.
Hoàng nghĩ như vậy và quyết định ghé thăm Skad để dò hỏi, khi bước vào nhà thì vẫn thấy ông ta đang ngồi uống trà ở chỗ quen thuộc, Skad thấy khách quen tới thì hơi nhỏm dậy lên tiếng:
- Ồ lại là cậu à, hôm nay lại có món gì mới muốn giới thiệu cho ta nữa hả?
Hoàng ban đầu tính lên tiếng đi thẳng vào vấn đề luôn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì dù sao mình và ông ta cũng chưa quen thân lắm, mấy việc quan trọng như thế này không thể cứ khơi khơi mà nói được. Hắn liếc quanh một hồi để kiếm lý do nào đó cho hợp lý một chút, khi mắt đảo đến chiếc lò sưởi bốc lửa đỏ rực của Skad thì một ý tưởng liền lóe lên, Hoàng nhân đó hỏi luôn:
- Chỗ của chú rộng rãi kín đáo thế này chắc tổ chức tiệc tùng tiện lợi phải biết nhỉ?
Hoàng vừa nói vừa đánh mắt xung quanh ra chiều đang xem xét ghê gớm lắm, Skad thì hiển nhiên không hiểu hắn nói không đầu không đuôi như vậy là có ý gì, vì vậy ông ta nói:
- Tôi sống có một mình thôi, nếu cậu thích thì có thể dùng nó thoải mái, miễn là đừng có ồn ào đông người quá là được.
- Được rồi vậy tôi hẹn chú mấy ngày nữa nhé.
Hoàng chỉ chờ có thế để ngay lập tức chộp lấy câu trả lời của Skad, rồi lỉnh luôn sau đó để đề phòng ông ta muốn đổi ý. Skad thấy cậu học viên này đi cũng nhanh mà chuồn cũng nhanh không kém thì cũng không nói gì, chỉ chậm rãi vừa lắc đầu vừa lấy cốc trà lên uống tiếp, mắt thì vẫn dõi theo Hoàng đang chạy như điên càng lúc càng xa.
Sau khi Hoàng từ biệt Skad và về tới khoa Khoáng thạch học thì vừa vặn thấy Ethas cũng từ nhà bước ra, đang chuẩn bị cho con báo Đỏ ăn chiều, hắn đi lại gần lôi cậu ta dậy rồi nói lớn như ra lệnh:
- Chuẩn bị đồ đi, chúng ta sẽ tổ chức tiệc thịt nướng tại nhà chú Skad.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.