Chương 115: Trao đổi và tính toán
chocaiquan
22/06/2018
Trong lúc tình hình dầu sôi lửa bỏng trên khán đài và gà nhà của mình
đang bị thương nặng, nhóm của Adan như có gai đâm vào mông, đến ngồi yên còn chả được nữa là tự nhiên có một thằng khốn nhảy ra chém gió phần
phật. Toàn bộ ánh mắt của đám học viên này đều tập trung lên người
Hoàng, thái độ hời hợt tưng tửng của hắn thực sự khiến vài người muốn
nổi điên, nhưng rất may là Adan đã kịp lên tiếng trước:
- Cậu đến đây làm gì, còn định nói nhăng cuội gì nữa.
Hoàng quay về phía phát ra tiếng nói, giả vờ nghiêng người rồi lúc lắc đầu qua lại một hồi, sau đó cố tình hỏi lại kiểu rất ngây thơ:
- Anh tên là gì ấy nhỉ... Aden, Adin hay Adam gì đó đúng không?
- Là ADAN.
Adan thấy thằng này cố tình giả vờ thì vô cùng bực tức, rõ ràng là nó đã biết tên của mình từ lúc hai bên đụng mặt nhau trước đây rồi. Hoàng thì hoàn toàn không thèm để ý tới thái độ của Adan, hắn tiếp tục trêu ngươi đám học viên trước mặt rồi đột ngột hướng về anh ta hỏi:
- Tôi có câu hỏi quan trọng đây, anh là người đứng đầu nhóm này hả?
Câu hỏi này khá là làm khó Adan, thực ra nói vậy cũng không sai vì mọi việc đều bắt nguồn từ anh ta mà ra, nhưng chỗ này vẫn còn Leon với danh nghĩa là trợ giảng, ít nhiều gì cũng khá lằng nhằng. Adan hơi ngập ngừng quay một vòng ra ý hỏi, cuối cùng thấy Leon gật đầu thì mới lớn tiếng đáp:
- Đúng, có việc gì thì cậu nói thẳng đi, đừng lòng vòng nữa.
Hoàng thong thả chỉnh ghế ngồi đối diện trước mặt Adan, mắt mở to hết cỡ nhìn anh ta chằm chặp, má phập phồng lên xuống liên tục, đôi lúc còn liếm môi khiến Adan bất chợt nổi hết cả da gà lên, hắn làm trò như thế một lúc rồi từ từ nói:
- Cũng chả có gì quan trọng, tôi chỉ muốn chúng ta làm một thỏa thuận nhỏ thôi, vì “gà” của các vị sắp thua tới nơi rồi.
Hoàng vừa nói câu này xong thì đám học viên xung quanh hắn lập tức đứng hết cả dậy, tất cả đằng đằng sát khí như muốn lao vào lột da thằng này ngay tức khắc, đến cả Adan cũng tức tối định chửi một chặp. Phải biết là một trận thách đấu là thứ cực kỳ thiêng liêng, không nói đến thắng hay thua thì tư cách người tham gia là thứ quan trọng nhất, càng đừng nói tới mấy thứ nhảm nhí như “thỏa thuận” vớ vẩn kia, tuy vậy Hoàng lại nhanh chóng ngắt lời mấy người Adan:
- Các vị cứ bình tĩnh đi đã, tôi chỉ nói sự thực thôi, không tin thì nhìn đi kìa, cậu nhóc Beck kia chả còn sức mà đấu nữa đâu.
Quả thực tình hình lúc này đang cực kỳ bất lợi cho Beck, vết thương của cậu ta có vẻ đang nứt miệng và bắt đầu có máu chảy ri rỉ ra dưới lớp áo giáp, tuy còn chưa tới mức nguy hiểm tới tính mạng nhưng nó cũng đủ khiến Beck cực kỳ khổ sở, chỉ riêng việc di chuyển thôi cũng đau thấu xương chứ đừng nói tới chiến đấu bình thường. Phía ngược lại Ethas hoàn toàn khỏe mạnh, vũ khí đã lấy lại đầy đủ và đang đứng yên phòng thủ, rõ ràng là chỉ chờ tới hết giờ để chiến thắng bằng việc tính điểm mà thôi.
Để tăng thêm tính thuyết phục, Hoàng liền giơ tay phải lên nắm chặt lại, cố tình để cho đám người Adan thấy, đây là tín hiệu tấn công mà hắn đã đặt ra từ trước, phòng khi không thể sử dụng được hệ thống truyền âm. Ethas nhanh chóng nhận lệnh và lao tới Beck, thực ra tốc độ của cậu ta chậm chạp tới đáng thương, nhưng với một đối thủ đang bị thương nặng thì như thế là quá đủ.
Beck khổ sở cố rút thanh kiếm ngắn về phòng thủ nhưng lập tức bị Ethas dùng khiên gạt ra, sau đó còn ăn thêm một đòn nữa vào bụng, mặc dù Ethas chỉ dùng sống kiếm nhưng nó cũng khiến Beck ruột gan nhộn nhạo cả lên và cuối cùng kìm không được khạc ra một búng máu nhỏ, rõ ràng là chẳng còn cửa nào để đánh tiếp nữa.
Chứng kiến cảnh này làm tim của mấy học viên này như muốn thắt lại, họ không thể chấp nhận sự thật là Beck sắp thua, nó chẳng khác gì nói đại diện của khoa Võ luận còn không thể thắng nổi một tên ngoại đạo tầm thường, nhục này có rửa mười đời cũng chẳng hết và chắc chắn những kẻ đầu têu sẽ bị liên đới đầu tiên. Nhất là Adan có thể tưởng tượng được chờ đón mình ở khoa sẽ là những thứ khủng khiếp như thế nào, thậm chí chỉ nghĩ tới thôi cũng khiến anh ta bủn rủn tay chân rồi. Đúng lúc đó thì giọng nói của Hoàng lại vang lên, như một tiếng vọng ma quỷ truyền thẳng vào tai những người có đang có mặt:
- Thế nào, các vị cũng hiểu được tình hình rồi đúng không, tôi chỉ là muốn hai bên dĩ hòa vi quý chứ đâu phải cái gì đó ghê tởm đâu nào.
Giọng nói của Hoàng cực kỳ lễ độ, kết hợp với khuôn mặt tươi cười của hắn càng khiến người ta muốn phát điên lên, cứ như một con quỷ miệng đầy máu đang dụ dỗ những kẻ nhẹ dạ bán linh hồn vậy. Nhóm Adan nhìn nhau chẳng biết phải làm sao, bọn họ thừa hiểu hậu quả của việc thua trận nó sẽ là như thế nào, nhưng không ai dám đứng ra “đàm phán” với Hoàng cả, chưa nói tới việc đây là gian lận thì một chút lòng tự trọng của chiến binh còn sót lại không cho phép họ làm điều đó, nhưng nếu cứ như vậy mà thua thì mọi chuyện nó còn thảm hại hơn nhiều.
Chính vì điều này mà mọi việc dần lâm vào thế bế tắc, cả Adan lẫn bất cứ học viên nào tại đây cũng không dám đứng ra nhận trách nhiệm, dù trận thách đấu này có thắng hay thua thì nó cũng chả khác gì một chứng cớ cho việc gian lận của họ. Adan không biết nhiều về Hoàng, nhưng ấn tượng đầu tiên của anh ta về hắn thì cực kỳ không tốt, đúng kiểu một con đỉa lươn lẹo hút máu người không nhả, có trời mới biết thằng này có giữ đúng lời hay không, hay thậm chí là hắn đang bốc phét lừa đảo thì đúng hơn.
Tuy vậy việc Ethas nghe lời Hoàng thì là sự thật, có thể thấy rõ qua cách nói chuyện cũng như giao tiếp của hai người này, nhưng như thế vẫn chưa đủ để bảo đảm việc hắn nói sẽ cố tình để thua là đúng. Trong lúc mọi thứ đang lằng nhằng như vậy thì một giọng nói vang lên, phá vỡ bầu không khí khó xử này:
- Cậu thực sự sẽ bảo được Ethas thua một cuộc thách đấu sao?
Người vừa lên tiếng là Leon, anh ta nãy giờ im lặng không can dự vào màn ồn ã này, chỉ khi thấy đám học viên của mình cứ đùn đẩy qua lại mới buộc phải ra mặt. Cũng giống như những người tai đây, việc thắng thua của Beck có ảnh hưởng rất lớn Leon, thậm chí trách nhiệm của vị trợ giảng đẹp trai này còn nặng nề nhất vì chính anh ta là người chọn Beck để ra thi đấu. Tất nhiên Leon biết tự cân nhắc được mất, anh ta không cứng nhắc tới mức biết thua chắc vẫn đâm đầu vào, nhưng đàm phán với Hoàng thì lại là chuyện khác, vì thằng khốn này cho người ta cảm giác không thể tin tưởng bất cứ thứ gì mà nó thổ ra được.
Hoàng quay sang người vừa nói chuyện và phát hiện ra một anh chàng tóc vàng đẹp trai, nhờ tấm huy hiệu trên ngực mà hắn biết đây là trợ giảng của khoa Võ luận, hẳn là người có tiếng nói nhất trong đám này rồi. Nếu đối phương đã ở thứ bậc cao hơn hẳn mình thì không thể dùng thái độ bố láo như trước được, vì vậy Hoàng ngồi thẳng lại rồi chậm rãi trả lời:
- Chúng tôi không quan trọng trận quyết đấu này, dù sao thì Ethas có thua cũng chẳng ai quan tâm nhưng ngược lại thì khác nhé, mà tôi nên xưng hô với thầy ra sao nhỉ?
Điều Hoàng nói là sự thật, không nhất thiết cần phải thắng tất cả các trận thách đấu, với các đối thủ ở thế yếu thì cái quan trọng hơn là thái độ thể hiện như thế nào. Bản thân Ethas vốn đã chẳng phải là một chiến binh, cậu ta thiếu hẳn đi máu ăn thua và lòng tự tôn chiến thắng cao như bọn Adan, chỉ cần yên ổn thoát khỏi mấy thứ này là đã là đại phúc rồi, do đó Hoàng mới nắm chắc mà to mồm như thế. Leon nghe tên trước mặt nói xong thì suy nghĩ một lát, sau đó bình tĩnh trả lời:
- Cậu có thể gọi tôi là Leon, cứ cho là chúng tôi đồng ý với đề nghị kia đi thì cậu hẳn phải có yêu cầu gì đổi lại chứ?
Hoàng khá bất ngờ vì không ngờ anh chàng đẹp trai này lại quyết định nhanh chóng ngoài dự định như vậy, tuy vậy hắn vẫn liệt kê ra những thứ mình muốn, bắt đầu từ việc xích mích có liên quan tới Helen:
- Chắc thầy cũng biết vụ thách đấu này có liên quan tới giáo sư Helen rồi, sau này Ethas sẽ không đi chung với giáo sư Helen nữa, miễn cho mọi người khỏi hiểu lầm. Đổi lại thì mong là chúng ta nước sông không phạm nước giếng, đôi bên không làm phiền tới nhau, tốt nhất là khỏi thấy mặt luôn.
Đề nghị của Hoàng thực ra là kiểu “tất cả trở về như cũ” cực kỳ vô nghĩa, vốn hắn tạo ra cái vụ lùm xùm này chỉ thuần túy chỉ để phá hoại nên cũng chả quan tâm lắm. Ethas có gặp Helen bên ngoài hay không thì cậu ta vẫn sẽ mò đến nhà để giúp đỡ nghiên cứu, chung quy là chả có gì thay đổi, chẳng qua là phải kín đáo hơn mà thôi.
Tư duy khùng điên của Hoàng tất nhiên là thứ mà mấy người ở thế giới này không hiểu được, do đó đến chính Leon cũng ngớ ra một lúc, vì cái đống điều kiện mà thằng này đưa ra nó quá bèo bọt, gần như chẳng có gì ghê gớm cả. Cuối cùng Leon đành phải hỏi lại một lần nữa, phòng trường hợp mình nghe lầm:
- Chỉ có vậy thôi sao, cậu thực sự không yêu cầu gì thêm sao?
- Đúng vậy, tôi là con người khiêm tốn mà, có gì lạ đâu.
Hoàng mặt không đỏ thở không gấp thổ ra một câu cực kỳ khó ngửi, nhưng khuôn mặt của hắn lại vô cùng nghiêm túc cứ như đó là chuyện hiển nhiên vậy. Leon đúng là chẳng thấy có điểm gì bất lợi trong đề nghị này, hơn nữa thời gian không còn nhiều nên cuối cùng anh ta gật đầu chấp nhận:
- Được rồi tôi đồng ý với cậu, nếu thực sự Ethas chịu thua thì từ nay về sau đám học viên này sẽ không bao giờ làm phiền gì tới hai người nữa.
Leon nói ra câu này tương đương với việc thay mặt cả nhóm Adan đồng tình với đề nghị của Hoàng, trực tiếp đặt một chân vào việc gian lận thay đổi kết quả một trận thách đấu. Adan biến sắc hốt hoảng đứng lên định nói gì đó, nhưng ngay lập tức bị Leon chặn lại:
- Tôi sẽ chịu trách nhiệm chuyện này, mọi người đừng nói gì thêm nữa.
Đến nước này thì đúng là chẳng thể thay đổi gì được, đám học viên do Adan cầm đầu đành im lặng chấp nhận, bọn họ chỉ còn biết quay sang trút giận vào tên khốn trước mắt bằng ánh mắt cực kỳ tức tối khó chịu chẳng thèm che dấu, nhưng chúng cũng chẳng Hoàng hoảng sợ được, hắn tươi cười đứng dậy bắt tay Leon nhiệt tình rồi nói:
- Vậy có phải nhanh không, được rồi mọi người cứ ngồi đây chờ tin vui nhé, tôi cần phải ra hiệu cho thằng nhóc kia một chút.
Hoàng nói xong thì lập tức đứng dậy chọn lon ton về phía sàn đấu, để lại sau lưng đám học viên đang cực kỳ điên tiết và một vị trợ giảng nhìn hắn bằng con mắt rất khó hiểu, rõ ràng là vụ này rồi sẽ chẳng kết thúc êm đẹp dễ dàng như vậy đâu.
- Cậu đến đây làm gì, còn định nói nhăng cuội gì nữa.
Hoàng quay về phía phát ra tiếng nói, giả vờ nghiêng người rồi lúc lắc đầu qua lại một hồi, sau đó cố tình hỏi lại kiểu rất ngây thơ:
- Anh tên là gì ấy nhỉ... Aden, Adin hay Adam gì đó đúng không?
- Là ADAN.
Adan thấy thằng này cố tình giả vờ thì vô cùng bực tức, rõ ràng là nó đã biết tên của mình từ lúc hai bên đụng mặt nhau trước đây rồi. Hoàng thì hoàn toàn không thèm để ý tới thái độ của Adan, hắn tiếp tục trêu ngươi đám học viên trước mặt rồi đột ngột hướng về anh ta hỏi:
- Tôi có câu hỏi quan trọng đây, anh là người đứng đầu nhóm này hả?
Câu hỏi này khá là làm khó Adan, thực ra nói vậy cũng không sai vì mọi việc đều bắt nguồn từ anh ta mà ra, nhưng chỗ này vẫn còn Leon với danh nghĩa là trợ giảng, ít nhiều gì cũng khá lằng nhằng. Adan hơi ngập ngừng quay một vòng ra ý hỏi, cuối cùng thấy Leon gật đầu thì mới lớn tiếng đáp:
- Đúng, có việc gì thì cậu nói thẳng đi, đừng lòng vòng nữa.
Hoàng thong thả chỉnh ghế ngồi đối diện trước mặt Adan, mắt mở to hết cỡ nhìn anh ta chằm chặp, má phập phồng lên xuống liên tục, đôi lúc còn liếm môi khiến Adan bất chợt nổi hết cả da gà lên, hắn làm trò như thế một lúc rồi từ từ nói:
- Cũng chả có gì quan trọng, tôi chỉ muốn chúng ta làm một thỏa thuận nhỏ thôi, vì “gà” của các vị sắp thua tới nơi rồi.
Hoàng vừa nói câu này xong thì đám học viên xung quanh hắn lập tức đứng hết cả dậy, tất cả đằng đằng sát khí như muốn lao vào lột da thằng này ngay tức khắc, đến cả Adan cũng tức tối định chửi một chặp. Phải biết là một trận thách đấu là thứ cực kỳ thiêng liêng, không nói đến thắng hay thua thì tư cách người tham gia là thứ quan trọng nhất, càng đừng nói tới mấy thứ nhảm nhí như “thỏa thuận” vớ vẩn kia, tuy vậy Hoàng lại nhanh chóng ngắt lời mấy người Adan:
- Các vị cứ bình tĩnh đi đã, tôi chỉ nói sự thực thôi, không tin thì nhìn đi kìa, cậu nhóc Beck kia chả còn sức mà đấu nữa đâu.
Quả thực tình hình lúc này đang cực kỳ bất lợi cho Beck, vết thương của cậu ta có vẻ đang nứt miệng và bắt đầu có máu chảy ri rỉ ra dưới lớp áo giáp, tuy còn chưa tới mức nguy hiểm tới tính mạng nhưng nó cũng đủ khiến Beck cực kỳ khổ sở, chỉ riêng việc di chuyển thôi cũng đau thấu xương chứ đừng nói tới chiến đấu bình thường. Phía ngược lại Ethas hoàn toàn khỏe mạnh, vũ khí đã lấy lại đầy đủ và đang đứng yên phòng thủ, rõ ràng là chỉ chờ tới hết giờ để chiến thắng bằng việc tính điểm mà thôi.
Để tăng thêm tính thuyết phục, Hoàng liền giơ tay phải lên nắm chặt lại, cố tình để cho đám người Adan thấy, đây là tín hiệu tấn công mà hắn đã đặt ra từ trước, phòng khi không thể sử dụng được hệ thống truyền âm. Ethas nhanh chóng nhận lệnh và lao tới Beck, thực ra tốc độ của cậu ta chậm chạp tới đáng thương, nhưng với một đối thủ đang bị thương nặng thì như thế là quá đủ.
Beck khổ sở cố rút thanh kiếm ngắn về phòng thủ nhưng lập tức bị Ethas dùng khiên gạt ra, sau đó còn ăn thêm một đòn nữa vào bụng, mặc dù Ethas chỉ dùng sống kiếm nhưng nó cũng khiến Beck ruột gan nhộn nhạo cả lên và cuối cùng kìm không được khạc ra một búng máu nhỏ, rõ ràng là chẳng còn cửa nào để đánh tiếp nữa.
Chứng kiến cảnh này làm tim của mấy học viên này như muốn thắt lại, họ không thể chấp nhận sự thật là Beck sắp thua, nó chẳng khác gì nói đại diện của khoa Võ luận còn không thể thắng nổi một tên ngoại đạo tầm thường, nhục này có rửa mười đời cũng chẳng hết và chắc chắn những kẻ đầu têu sẽ bị liên đới đầu tiên. Nhất là Adan có thể tưởng tượng được chờ đón mình ở khoa sẽ là những thứ khủng khiếp như thế nào, thậm chí chỉ nghĩ tới thôi cũng khiến anh ta bủn rủn tay chân rồi. Đúng lúc đó thì giọng nói của Hoàng lại vang lên, như một tiếng vọng ma quỷ truyền thẳng vào tai những người có đang có mặt:
- Thế nào, các vị cũng hiểu được tình hình rồi đúng không, tôi chỉ là muốn hai bên dĩ hòa vi quý chứ đâu phải cái gì đó ghê tởm đâu nào.
Giọng nói của Hoàng cực kỳ lễ độ, kết hợp với khuôn mặt tươi cười của hắn càng khiến người ta muốn phát điên lên, cứ như một con quỷ miệng đầy máu đang dụ dỗ những kẻ nhẹ dạ bán linh hồn vậy. Nhóm Adan nhìn nhau chẳng biết phải làm sao, bọn họ thừa hiểu hậu quả của việc thua trận nó sẽ là như thế nào, nhưng không ai dám đứng ra “đàm phán” với Hoàng cả, chưa nói tới việc đây là gian lận thì một chút lòng tự trọng của chiến binh còn sót lại không cho phép họ làm điều đó, nhưng nếu cứ như vậy mà thua thì mọi chuyện nó còn thảm hại hơn nhiều.
Chính vì điều này mà mọi việc dần lâm vào thế bế tắc, cả Adan lẫn bất cứ học viên nào tại đây cũng không dám đứng ra nhận trách nhiệm, dù trận thách đấu này có thắng hay thua thì nó cũng chả khác gì một chứng cớ cho việc gian lận của họ. Adan không biết nhiều về Hoàng, nhưng ấn tượng đầu tiên của anh ta về hắn thì cực kỳ không tốt, đúng kiểu một con đỉa lươn lẹo hút máu người không nhả, có trời mới biết thằng này có giữ đúng lời hay không, hay thậm chí là hắn đang bốc phét lừa đảo thì đúng hơn.
Tuy vậy việc Ethas nghe lời Hoàng thì là sự thật, có thể thấy rõ qua cách nói chuyện cũng như giao tiếp của hai người này, nhưng như thế vẫn chưa đủ để bảo đảm việc hắn nói sẽ cố tình để thua là đúng. Trong lúc mọi thứ đang lằng nhằng như vậy thì một giọng nói vang lên, phá vỡ bầu không khí khó xử này:
- Cậu thực sự sẽ bảo được Ethas thua một cuộc thách đấu sao?
Người vừa lên tiếng là Leon, anh ta nãy giờ im lặng không can dự vào màn ồn ã này, chỉ khi thấy đám học viên của mình cứ đùn đẩy qua lại mới buộc phải ra mặt. Cũng giống như những người tai đây, việc thắng thua của Beck có ảnh hưởng rất lớn Leon, thậm chí trách nhiệm của vị trợ giảng đẹp trai này còn nặng nề nhất vì chính anh ta là người chọn Beck để ra thi đấu. Tất nhiên Leon biết tự cân nhắc được mất, anh ta không cứng nhắc tới mức biết thua chắc vẫn đâm đầu vào, nhưng đàm phán với Hoàng thì lại là chuyện khác, vì thằng khốn này cho người ta cảm giác không thể tin tưởng bất cứ thứ gì mà nó thổ ra được.
Hoàng quay sang người vừa nói chuyện và phát hiện ra một anh chàng tóc vàng đẹp trai, nhờ tấm huy hiệu trên ngực mà hắn biết đây là trợ giảng của khoa Võ luận, hẳn là người có tiếng nói nhất trong đám này rồi. Nếu đối phương đã ở thứ bậc cao hơn hẳn mình thì không thể dùng thái độ bố láo như trước được, vì vậy Hoàng ngồi thẳng lại rồi chậm rãi trả lời:
- Chúng tôi không quan trọng trận quyết đấu này, dù sao thì Ethas có thua cũng chẳng ai quan tâm nhưng ngược lại thì khác nhé, mà tôi nên xưng hô với thầy ra sao nhỉ?
Điều Hoàng nói là sự thật, không nhất thiết cần phải thắng tất cả các trận thách đấu, với các đối thủ ở thế yếu thì cái quan trọng hơn là thái độ thể hiện như thế nào. Bản thân Ethas vốn đã chẳng phải là một chiến binh, cậu ta thiếu hẳn đi máu ăn thua và lòng tự tôn chiến thắng cao như bọn Adan, chỉ cần yên ổn thoát khỏi mấy thứ này là đã là đại phúc rồi, do đó Hoàng mới nắm chắc mà to mồm như thế. Leon nghe tên trước mặt nói xong thì suy nghĩ một lát, sau đó bình tĩnh trả lời:
- Cậu có thể gọi tôi là Leon, cứ cho là chúng tôi đồng ý với đề nghị kia đi thì cậu hẳn phải có yêu cầu gì đổi lại chứ?
Hoàng khá bất ngờ vì không ngờ anh chàng đẹp trai này lại quyết định nhanh chóng ngoài dự định như vậy, tuy vậy hắn vẫn liệt kê ra những thứ mình muốn, bắt đầu từ việc xích mích có liên quan tới Helen:
- Chắc thầy cũng biết vụ thách đấu này có liên quan tới giáo sư Helen rồi, sau này Ethas sẽ không đi chung với giáo sư Helen nữa, miễn cho mọi người khỏi hiểu lầm. Đổi lại thì mong là chúng ta nước sông không phạm nước giếng, đôi bên không làm phiền tới nhau, tốt nhất là khỏi thấy mặt luôn.
Đề nghị của Hoàng thực ra là kiểu “tất cả trở về như cũ” cực kỳ vô nghĩa, vốn hắn tạo ra cái vụ lùm xùm này chỉ thuần túy chỉ để phá hoại nên cũng chả quan tâm lắm. Ethas có gặp Helen bên ngoài hay không thì cậu ta vẫn sẽ mò đến nhà để giúp đỡ nghiên cứu, chung quy là chả có gì thay đổi, chẳng qua là phải kín đáo hơn mà thôi.
Tư duy khùng điên của Hoàng tất nhiên là thứ mà mấy người ở thế giới này không hiểu được, do đó đến chính Leon cũng ngớ ra một lúc, vì cái đống điều kiện mà thằng này đưa ra nó quá bèo bọt, gần như chẳng có gì ghê gớm cả. Cuối cùng Leon đành phải hỏi lại một lần nữa, phòng trường hợp mình nghe lầm:
- Chỉ có vậy thôi sao, cậu thực sự không yêu cầu gì thêm sao?
- Đúng vậy, tôi là con người khiêm tốn mà, có gì lạ đâu.
Hoàng mặt không đỏ thở không gấp thổ ra một câu cực kỳ khó ngửi, nhưng khuôn mặt của hắn lại vô cùng nghiêm túc cứ như đó là chuyện hiển nhiên vậy. Leon đúng là chẳng thấy có điểm gì bất lợi trong đề nghị này, hơn nữa thời gian không còn nhiều nên cuối cùng anh ta gật đầu chấp nhận:
- Được rồi tôi đồng ý với cậu, nếu thực sự Ethas chịu thua thì từ nay về sau đám học viên này sẽ không bao giờ làm phiền gì tới hai người nữa.
Leon nói ra câu này tương đương với việc thay mặt cả nhóm Adan đồng tình với đề nghị của Hoàng, trực tiếp đặt một chân vào việc gian lận thay đổi kết quả một trận thách đấu. Adan biến sắc hốt hoảng đứng lên định nói gì đó, nhưng ngay lập tức bị Leon chặn lại:
- Tôi sẽ chịu trách nhiệm chuyện này, mọi người đừng nói gì thêm nữa.
Đến nước này thì đúng là chẳng thể thay đổi gì được, đám học viên do Adan cầm đầu đành im lặng chấp nhận, bọn họ chỉ còn biết quay sang trút giận vào tên khốn trước mắt bằng ánh mắt cực kỳ tức tối khó chịu chẳng thèm che dấu, nhưng chúng cũng chẳng Hoàng hoảng sợ được, hắn tươi cười đứng dậy bắt tay Leon nhiệt tình rồi nói:
- Vậy có phải nhanh không, được rồi mọi người cứ ngồi đây chờ tin vui nhé, tôi cần phải ra hiệu cho thằng nhóc kia một chút.
Hoàng nói xong thì lập tức đứng dậy chọn lon ton về phía sàn đấu, để lại sau lưng đám học viên đang cực kỳ điên tiết và một vị trợ giảng nhìn hắn bằng con mắt rất khó hiểu, rõ ràng là vụ này rồi sẽ chẳng kết thúc êm đẹp dễ dàng như vậy đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.