Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội
Chương 35
Mục Đề Hoàng Hoàng
29/09/2022
Dù gì Ngũ cô nương cũng không phải người trong hậu cung, lại chưa đến tuổi để xuất giá, nếu ở lại trong cung tổng thể thì không hợp lễ tiết, Hoàng Thượng cùng Trân Phi sau khi suy xét kỹ càng, quyết định an trí Ngũ cô nương cách hoàng cung không xa, để sau này tiện đường qua lại.
Nhưng nàng không phải nam tử, không thành gia lập nghiệp, nếu tuỳ ý tìm một cái phủ đệ, lại bố trí tốt nô bộc phục vụ thì sẽ giống nuôi dưỡng ngoại thất nữ. Dù sao Ngũ cô nương cũng là nữ tử, lại không có trưởng bối đi theo, việc này cũng không tốt lắm.
Vì thế Hoàng Thượng vung bút lên, đem phủ đệ của công chúa tiền triều ban cho A Dung, đề phủ Chiêu Dung công chúa, “Chiêu Dung” là phong hào của A Dung, sau này Ngũ cô nương sẽ ở tại phủ công chúa.
Việc này đối với A Dung cũng chẳng có gì khác cả, bởi vì có dù nàng có phủ đệ, nhưng cũng không được xuất cung, phủ đệ kia chỉ treo trên danh nghĩa của nàng thôi.
Nhưng việc này đối với người khác là trấn động không hề nhỏ. Hoàng Thượng có bốn nữ nhi thì hai người được phong hào công chúa. Người thứ nhất là Ngũ công chúa Tạ Phương Nhuỵ, phong hào “Liên hoa công chúa” nhưng tình huống của nàng không đáng nhắc đến, nàng là công chúa hoà thân đến Bắc Địch, đến cái địa phương lạnh lẽo không người thân kia, tự nhiên Hoàng Thượng sẽ ban phong hào để nàng có thể diện.
Nhưng đối với A Dung thì khác, nàng không phải đi hoà thân, cũng chưa đến tuổi cập kê, mọi người đều nói Hoàng Thượng phong hào cho nàng là vì yêu thích nàng. Có thể nói công chúa được sủng ái so với công chúa không được sủng ái, cách biệt là vô cùng lớn.
Nhiều ngày nay A Dung đã nghe rất nhiều cung nhân nói đến “Liên Hoa công chúa”, “Chiêu Dung công chúa”, nàng liền nhớ đến Ngũ công chúa đi hoà thân ở Bắc Địch xa xôi.
Lại nói khi Tạ Phương Nhuỵ xuất giá vô cùng long trọng, ở ngoài hoàng cung đều trang trí một màu đỏ rực kéo dài ra tận cổng thành, hai trăm tám mươi tám người khiêng của hồi môn, Lễ Bộ thị lang còn đích thân đưa nàng xuất giá đến Bắc Địch.
Ngày đó Tạ Phương Nhuỵ mĩ lệ vô cùng, nhưng nàng không có vẻ vui mừng của một tân nương khi xuất giá, bởi vì nàng biết, thân là một công chúa hoà thân, khi hai nước xảy ra chiến tranh nàng sẽ là người đầu tiên phải chết.
Gần đây hậu cung có rất nhiều chuyện, ngoại trừ chuyện A Dung được phong hào công chúa, có một chuyện khác cũng được mọi người tranh luận, đó là về Vân phi, phi tử đã bị nhốt sáu năm trong lãnh cũng nay lại được Hoàng Thượng thả ra khỏi cung, còn được Hoàng Thượng hạ thánh chỉ cho phép được tái giá. Còn vị Dung phi kia không biết tại sao lại làm cho thánh nhan giận dữ, bị cấm túc, đến cả nhi tử cùng nữ nhi của mình cũng không được gặp mặt.
Hai người này đều là nhân vật phong vân, một người vốn đang bị nhốt trong lãnh cung lại được thả tự do, một người địa vị vững chắc nhân duyên tốt lại phạm sai lầm bị Hoàng Thượng cấm túc, nguyên nhân của việc này chưa tiết lộ ra.
Lục công chúa tính cách vẫn kiêu ngạo như trước, Thất hoàng tử cả ngày chỉ ngâm thơ đánh cờ giờ đây cơm canh cũng thiếu.
A Dung vừa ra khỏi cửa thì thấy Uyển Uyển bưng chén thuốc đi đến, nàng ta thấy A Dung chỉ nhàn nhạt hô một tiếng, ngay sau đó lập tức đi tiếp về phía trước.
Chỗ ngã rẽ xuất hiện một bóng người cao lớn, hắn hoảng loạn chạy tới, trong miệng không ngừng kêu, “A Hoa không cần uống thuốc! Không cần uống thuốc!” Uyển uyển không kịp tránh đi, bị Nhị hoàng tử đụng ngã trên mặt đất, chén thuốc trong tay văng ra vỡ nát, chất lỏng đầm của thuốc chảy ra thấm hết vào đất.
“A! Thuốc của nương nương!” Uyển uyển thần sắc kinh hoảng sau đó chuyển dần thành tiếc khổ đau thương, nhưng dược liệu không dễ dàng gì tìm được, vô cùng hiếm có, phối chế cũng không dễ dàng gì, quan trong nhất là, hiện tại đã tới rồi giờ Trân Phi phải uống thuốc, nếu trì hoãn, sẽ không tốt đối với thân thể của Trân Phi.
Nhị hoàng tử ngơ ngác đứng ở đó, mảnh sứ vỡ trên đất vẫn còn nhẹ nhàng lay động, Nhị hoàng tử sợ tới mức muốn khóc oà lên.
“A Hoa!” Thái Tử từ chỗ ngã rẽ chạy nhanh tới, hắn nghe người hầu bẩm báo là Nhị hoàng tử bị phong hàn, liền nhanh chóng đến thăm, lại thấy cảnh tượng Nhị hoàng tử không chịu uống thuốc. Có lẽ biết Thái Tử sẽ không trách phạt hắn, Nhị hoàng tử càng thêm bướng bỉnh, trực tiếp chạy ra khỏi phòng mình.
Không ngờ Nhị hoàng tử lại gặp rắc rối.
Thái tử có chút bất đắc dĩ cùng khó xử, bát thuốc này là cho Trân Phi uống, việc này không tính là nhỏ được. Trong chớp mắt Thái tử biết mình nên làm gì.
Hắn tiến lên một bước, thay Uyển Uyển thu dọn mảnh sứ, Uyển Uyển kinh ngạc không nói được một lời, nàng không nghĩ tới đường đường là một Thái tử cao quý lại hạ mình giúp hạ nhân thu don mảnh vỡ.
Thái tử vẻ mặt xin lỗi nhìn nàng: “Thật xin lỗi, là ta sơ ý đem chém thuốc này làm vỡ, việc này không thể trách ngươi, ta sẽ nói rõ ràng với Trân Phi”.
Uyển Uyển nhìn Nhị hoàng tử đang run bần bật phía sau Thái tử, lại nhìn Thái tử, nàng lập tực hiểu là Thái tử đang muốn thay Nhị hoàng tử gánh tội. Nhị hoàng tử bởi vì chính mình không chịu uống thuốc mà lao tới, đem chén thuốc quý giá của Trân Phi làm vỡ, việc này sẽ không tránh khỏi bị trừng phạt, nhưng đổi lại nếu là Thái tử làm vỡ, thì sẽ không có gì nghiêm trọng.
Hắn là hoàng đế tương lai, việc sai lầm càng ít càng tốt, không thể để cho phụ hoàng với con dân của hắn bất mãn, có ấn tượng không tốt. Uyển Uyển đột nhiên nhớ tới trước đây Thái tử có phạm một sai lầm nhỏ, lúc đó nàng còn nghĩ không ngờ một người lễ độ như Thái tử điện hạ cũng có lúc lỗ mãng, giờ xem ra là hắn thay đệ đệ mình gánh tội.
“Thái tử ca ca! Nhị hoàng huynh!” A Dung lên tiếng, đi về phía trước: “Uyển Uyển cô cô, A Dung đã đi bảo sư phó phối lại một chén dược khác, hiện giờ không phải thời điểm để truy cứu”.
Uyển Uyển tuy rằng không vui khi bị một tiểu nha đầu dắt mũi, nhưng hiện tại không phải lúc thích hợp để truy cứu, lập tức phối lại một chén dược khác mới là đúng đắn.
A Dung vốn muốn đi tìm Tạ Quân, không ngờ bị trì hoãn, bởi vậy khi đến chỗ Tạ Quân, nàng liền đem hết những chuyện đã xảy ra nói cho hắn.
Vốn chỉ là một lời nói thuận miệng của A Dung nhưng lại khiến Tạ Quân rơi vào trầm tư.
Hắn đang suy nghĩ, Nhị hoàng tử hiện tại là thật sự ngốc hay là đang giả vờ? Nếu là thật sự ngốc, vậy thì khi nào hắn sẽ khôi phục thần trí?
Nếu là giả ngốc, vậy thì khi hắn mười hai tuổi đã bắt đầu mưu tính, trước là hãm hại Thái tử mang danh bất nghĩa, sau này lại hãm hại lấy mạng Thái tử, không nhớ lấy một chút tình nghĩa, tàn nhẫn độc ác khiến người ta rởn tóc gáy.
“Tam ca ca? Tam ca ca?” A Dung gọi hai tiếng mới thấy Tạ Quân nhìn qua.
A Dung đem sự việc về Thẩm Nguyệt hoàn toàn nói hết cho Tạ Quân nghe, muốn hỏi hắn xem người này là tốt hay xấu. Nhưng nàng lại cảm thấy như vầy hơi qua loa, bọn họ đều chưa từng gặp qua Thẩm Nguyệt, mọi chuyện đều nghe qua lời của Thẩm Mẫn với Thẩm Mộ, mà hai người này đều không thích Thẩm Nguyệt, nếu chỉ nghe theo lời của hai người đó thì không tránh khỏi có chút bất công.
Ta Quân kiếp trước đối với sự tình ở phủ Trưởng công chúa cũng không chú ý lắm, nhưng bọn họ thật sự nổi danh, ồn ào huyên náo mọi người đều biết, mặc dù hắn không có tìm hiểu về chuyện xảy ra nhưng cũng nghe những người xung quanh đồn đãi.
Thẩm Nguyệt cũng coi như là một nữ nhân tàn nhẫn, đem hai huyết mạch của Trưởng công chúa phá huỷ hoàn toàn.
Đầu tiên nàng ta cùng Thẩm Mẫn diễn một tiết mục tranh giành nam tử. Thẩm Mẫn yêu mà không có được hắn, vô cùng đau khổ, nàng ta lại thành thạo đem nam tử đó đùa bỡn trong lòng bàn tay. Kết quả không ai ngờ tới, không lâu sau trong kinh thành truyền ra tin tức “Thẩm Mộ có ý định làm bẩn Thẩm Nguyệt, hắn bày tỏ tình yêu không thành nên ý định muốn cưỡng bức nàng ta”. Điều này phải nói là vô cùng kinh thiên động địa, trở thành chủ đề bàn tán của tất cả mọi người, có người còn nói hùng hồn kể như thể tận mắt chứng kiến vậy. Họ không nghĩ đến một thiếu niên thông tuệ sáng ngời đã hoàn toàn bị phá huỷ.
Khi đó Thẩm Mẫn với Thẩm Tuệ chỉ có mười năm, mười sáu tuổi.
Sự việc này còn chưa phát sinh, tất nhiên không thể cùng người khác nói được, Tạ Quân chỉ có thể nói: “A Dung, Tam ca thấy nữ nhân Thẩm Nguyệt kia không phải là người tốt. Nàng ta từ nhỏ sống trong đau khổ, bởi vì nàng ta sinh ra không có cha nên sẽ bị mọi người xung quanh kì thị coi thường, không tránh khỏi việc sẽ có rắp tâm muốn hại mọi người trong phủ Trưởng công chúa”.
Thẩm Nguyệt kia thật sự là lòng dạ khó lường, nội tâm ác ý?
A Dung cảm thấy, mặc kệ như thế nào, Tam ca đã nói thư thế, nàng vẫn nên nhắc nhở A Mẫn cùng A Mộ cẩn thận với nữ nhân kia.
“Tam ca, A Dung có nên cầu phụ hoàng hạ chỉ, đem nữ nhân Thẩm Nguyệt kia đuổi ra khỏi phủ công chúa không? Thẩm Nguyệt cũng không phải nữ nhi do Trưởng công chúa cô cô sinh ra, nàng ta lấy tư cách gì mà ở lại phủ Trưởng công chúa?”.
A Dung vẻ mặt bất mãn, hiển nhiên đã mười phần tin tưởng lời nói của hắn, như vậy là tốt, sau này nàng có không may gặp gỡ Thẩm Nguyệt, cũng tránh bị nàng ta lợi dụng. Tạ Quân vừa ý cười, nói: “A Dung cũng biết, Thẩm Nguyệt có thể vào ở trong phủ Trưởng công chúa, kỳ thật là đã được Trưởng công chúa cô cô đồng ý?”
A Dung “A” một tiếng, “Chính là cô cô đã từng tiến cung cùng mẫu hậu trao đổi việc này, đáng lẽ là cô cô không muốn mới đúng?”.
“Là người Thẩm gia đến phủ Trưởng công chúa cầu tình, bọn họ nói không lỡ nhìn huyết mạch của Phò mã lưu lạc bên ngoài, cầu xin Trưởng công chúa cô cô rộng lượng thu nhận Thẩm Nguyệt”. Tạ Quân nói đến đây, trên mặt có chút ý cười châm chọc.
A Dung nhíu mày suy nghĩ, sau đó vỗ tay cười nói: “Việc này đơn giản, những người Thẩm gia kia không phải rất thích Thẩm Nguyệt sao, như vậy chỉ cần an trí Thẩm Nguyệt kia ở Thẩm gia, A Mẫn A Mộ sẽ không phải nhìn mặt nàng ta mỗi ngày nữa, một nhà cô cô sẽ không cần lo lắng bị nàng ta hại nữa.
A Dung trong lòng quyết định, buổi tối khi phụ hoàng đến linh điện dùng bữa sẽ hướng hắn xin một yêu cầu.
“Lại nói những nô tài trong phủ cô cô toàn những kẻ mắt mù, vì một người ngoài mà chống đối lại chủ nhân chân chính, thật không hiểu được tại sao họ có thể vào làm nô tài ở Trưởng phủ công chúa được, nếu phủ công chúa của muội mà có những cẩu nô tài như thế, chắc muội sẽ bị họ chọc tức đến tổn thọ mất”.
Tạ Quân không muốn nghe thấy A Dung nói nàng “tổn thọ”, nói: “Đó là vì bọn hắn ngu xuẩn, A Dung không cần để ý. Sau này tất cả những nô tỳ ở phủ công chúa của A Dung đều sẽ là những người tốt nhất.”
A Dung sau khi nhận được đáp án của Tạ Quân liền muốn rời đị, lại bị Tạ Quân giữ lại, hắn cầm một thanh kiếm gỗ đặt lên tay nàng: “A Dung không phải muốn học kiếm thuật sao? Hôm nay liền bắt đầu học đi”. Hắn di chuyển ngón tay của A Dung, sửa lại tư thế cầm kiếm cho nàng.
A Dung không biết bản thân nàng so với các tiểu hài tử khác tốt hơn rất nhiều, lúc này là thời điểm tốt nhất để học kiếm thuật.
Lăng Vân kiếm pháp chiêu thức tuy phức tạp, nhìn đau cả mắt, nhưng căn nguyên là từ tổ tiên Lý thị.
Hôm nay Tạ Quân chỉ dạy A Dung một động tác, đó là phách, các phách quét ngang đòi hỏi sử dụng lực rất tốt, rất thích hợp cho người mới bắt đầu học. Nhưng luyện kiếm không phải là chuyện một sớm một chiều là luyện được, vì thế chỉ một động tác, A dung phải tập trên dưới một trăm lần.
A Dung lúc bắt đầu còn có chút khoa chân múa tay tập ra dáng, càng về sau càng uể oải, một chút hứng thú cũng không còn, nàng chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, cánh tay vô cùng đau nhức, đáng thương nhìn Tạ Quân, hy vọng hắn mềm lòng sẽ cho nàng nghỉ ngơi.
“Tiếp tục” Tạ Quân không để ý đến vẻ mặt đáng thương của nàng, khuôn mặt nhỏ của A Dung ỉu xìu xuống, tiếp tục tập luyện.
Trước sự chỉ dẫn của Tạ Quân, động tác của A Dung đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn thảm hại không nỡ nhìn.
Đột nhiên, A Dung nghĩ đến một lí do, lập tức nói: “Hôm nay phụ hoàng sẽ đến chỗ muội dùng bữa tối, nếu A Dung quá mệt mỏi sẽ bị phụ hoàng nhìn ra manh mối”. Nàng nhớ Tạ Quân đã từng dặn nàng không được đem chuyện hắn dạy nàng tập võ nói với người khác, nàng nghĩ nếu hắn nghe xong lí do này sẽ cho nàng nghỉ ngơi.
“A Dung tự nhiên là muốn luyện tập tốt, nhưng nếu bị phụ hoàng phát hiện thì sẽ không tốt”.
A Dung ánh mắt mong chờ nhìn hắn, cho rằng tâm tư của mình che dấu rất tốt.
Tạ Quân chớp mắt một cái, đi đến gần A Dung, thần sắc lạnh nhạt nói: “Nếu muội muốn về có thể về, huynh sẽ không ngăn cản muội”.
“A Dung, muội căn bản không cần phải tập võ, cũng không cần xen vào bất cứ việc gì, huynh sẽ che chở cho muội. Khi muội xuất cung nhập phủ công chúa, phụ hoàng cũng sẽ thay muội chuẩn bị hết tất cả mọi thứ. Muội cảm thấy thế nào?”
A Dung đã quen nhìn bộ dạng dịu dàng của hắn, hiện tại thấy hắn lạnh nhạt đối với nàng, trong lòng nàng cảm thấy bất an.
Nàng nhẹ nhàng kéo lấu cổ tay áo hắn, “Tam ca……”
Ánh mắt hắn càng trở lên âm trầm, những ngón tay lạnh buốt nhẹ nhàng mơm trớn trên khuôn mặt nàng, giọng nói mềm mại nhưng lạnh thấu tim: “Muội muốn bản thân mình trở lên lợi hại, nhưng muội lại không chịu bỏ công sức luyện tập, mượi nghĩ muốn thân cận ta, liền một câu “A Dung mệt mỏi” ….. A Dung, lòng tham của muội quá lớn.”
Nhưng nàng không phải nam tử, không thành gia lập nghiệp, nếu tuỳ ý tìm một cái phủ đệ, lại bố trí tốt nô bộc phục vụ thì sẽ giống nuôi dưỡng ngoại thất nữ. Dù sao Ngũ cô nương cũng là nữ tử, lại không có trưởng bối đi theo, việc này cũng không tốt lắm.
Vì thế Hoàng Thượng vung bút lên, đem phủ đệ của công chúa tiền triều ban cho A Dung, đề phủ Chiêu Dung công chúa, “Chiêu Dung” là phong hào của A Dung, sau này Ngũ cô nương sẽ ở tại phủ công chúa.
Việc này đối với A Dung cũng chẳng có gì khác cả, bởi vì có dù nàng có phủ đệ, nhưng cũng không được xuất cung, phủ đệ kia chỉ treo trên danh nghĩa của nàng thôi.
Nhưng việc này đối với người khác là trấn động không hề nhỏ. Hoàng Thượng có bốn nữ nhi thì hai người được phong hào công chúa. Người thứ nhất là Ngũ công chúa Tạ Phương Nhuỵ, phong hào “Liên hoa công chúa” nhưng tình huống của nàng không đáng nhắc đến, nàng là công chúa hoà thân đến Bắc Địch, đến cái địa phương lạnh lẽo không người thân kia, tự nhiên Hoàng Thượng sẽ ban phong hào để nàng có thể diện.
Nhưng đối với A Dung thì khác, nàng không phải đi hoà thân, cũng chưa đến tuổi cập kê, mọi người đều nói Hoàng Thượng phong hào cho nàng là vì yêu thích nàng. Có thể nói công chúa được sủng ái so với công chúa không được sủng ái, cách biệt là vô cùng lớn.
Nhiều ngày nay A Dung đã nghe rất nhiều cung nhân nói đến “Liên Hoa công chúa”, “Chiêu Dung công chúa”, nàng liền nhớ đến Ngũ công chúa đi hoà thân ở Bắc Địch xa xôi.
Lại nói khi Tạ Phương Nhuỵ xuất giá vô cùng long trọng, ở ngoài hoàng cung đều trang trí một màu đỏ rực kéo dài ra tận cổng thành, hai trăm tám mươi tám người khiêng của hồi môn, Lễ Bộ thị lang còn đích thân đưa nàng xuất giá đến Bắc Địch.
Ngày đó Tạ Phương Nhuỵ mĩ lệ vô cùng, nhưng nàng không có vẻ vui mừng của một tân nương khi xuất giá, bởi vì nàng biết, thân là một công chúa hoà thân, khi hai nước xảy ra chiến tranh nàng sẽ là người đầu tiên phải chết.
Gần đây hậu cung có rất nhiều chuyện, ngoại trừ chuyện A Dung được phong hào công chúa, có một chuyện khác cũng được mọi người tranh luận, đó là về Vân phi, phi tử đã bị nhốt sáu năm trong lãnh cũng nay lại được Hoàng Thượng thả ra khỏi cung, còn được Hoàng Thượng hạ thánh chỉ cho phép được tái giá. Còn vị Dung phi kia không biết tại sao lại làm cho thánh nhan giận dữ, bị cấm túc, đến cả nhi tử cùng nữ nhi của mình cũng không được gặp mặt.
Hai người này đều là nhân vật phong vân, một người vốn đang bị nhốt trong lãnh cung lại được thả tự do, một người địa vị vững chắc nhân duyên tốt lại phạm sai lầm bị Hoàng Thượng cấm túc, nguyên nhân của việc này chưa tiết lộ ra.
Lục công chúa tính cách vẫn kiêu ngạo như trước, Thất hoàng tử cả ngày chỉ ngâm thơ đánh cờ giờ đây cơm canh cũng thiếu.
A Dung vừa ra khỏi cửa thì thấy Uyển Uyển bưng chén thuốc đi đến, nàng ta thấy A Dung chỉ nhàn nhạt hô một tiếng, ngay sau đó lập tức đi tiếp về phía trước.
Chỗ ngã rẽ xuất hiện một bóng người cao lớn, hắn hoảng loạn chạy tới, trong miệng không ngừng kêu, “A Hoa không cần uống thuốc! Không cần uống thuốc!” Uyển uyển không kịp tránh đi, bị Nhị hoàng tử đụng ngã trên mặt đất, chén thuốc trong tay văng ra vỡ nát, chất lỏng đầm của thuốc chảy ra thấm hết vào đất.
“A! Thuốc của nương nương!” Uyển uyển thần sắc kinh hoảng sau đó chuyển dần thành tiếc khổ đau thương, nhưng dược liệu không dễ dàng gì tìm được, vô cùng hiếm có, phối chế cũng không dễ dàng gì, quan trong nhất là, hiện tại đã tới rồi giờ Trân Phi phải uống thuốc, nếu trì hoãn, sẽ không tốt đối với thân thể của Trân Phi.
Nhị hoàng tử ngơ ngác đứng ở đó, mảnh sứ vỡ trên đất vẫn còn nhẹ nhàng lay động, Nhị hoàng tử sợ tới mức muốn khóc oà lên.
“A Hoa!” Thái Tử từ chỗ ngã rẽ chạy nhanh tới, hắn nghe người hầu bẩm báo là Nhị hoàng tử bị phong hàn, liền nhanh chóng đến thăm, lại thấy cảnh tượng Nhị hoàng tử không chịu uống thuốc. Có lẽ biết Thái Tử sẽ không trách phạt hắn, Nhị hoàng tử càng thêm bướng bỉnh, trực tiếp chạy ra khỏi phòng mình.
Không ngờ Nhị hoàng tử lại gặp rắc rối.
Thái tử có chút bất đắc dĩ cùng khó xử, bát thuốc này là cho Trân Phi uống, việc này không tính là nhỏ được. Trong chớp mắt Thái tử biết mình nên làm gì.
Hắn tiến lên một bước, thay Uyển Uyển thu dọn mảnh sứ, Uyển Uyển kinh ngạc không nói được một lời, nàng không nghĩ tới đường đường là một Thái tử cao quý lại hạ mình giúp hạ nhân thu don mảnh vỡ.
Thái tử vẻ mặt xin lỗi nhìn nàng: “Thật xin lỗi, là ta sơ ý đem chém thuốc này làm vỡ, việc này không thể trách ngươi, ta sẽ nói rõ ràng với Trân Phi”.
Uyển Uyển nhìn Nhị hoàng tử đang run bần bật phía sau Thái tử, lại nhìn Thái tử, nàng lập tực hiểu là Thái tử đang muốn thay Nhị hoàng tử gánh tội. Nhị hoàng tử bởi vì chính mình không chịu uống thuốc mà lao tới, đem chén thuốc quý giá của Trân Phi làm vỡ, việc này sẽ không tránh khỏi bị trừng phạt, nhưng đổi lại nếu là Thái tử làm vỡ, thì sẽ không có gì nghiêm trọng.
Hắn là hoàng đế tương lai, việc sai lầm càng ít càng tốt, không thể để cho phụ hoàng với con dân của hắn bất mãn, có ấn tượng không tốt. Uyển Uyển đột nhiên nhớ tới trước đây Thái tử có phạm một sai lầm nhỏ, lúc đó nàng còn nghĩ không ngờ một người lễ độ như Thái tử điện hạ cũng có lúc lỗ mãng, giờ xem ra là hắn thay đệ đệ mình gánh tội.
“Thái tử ca ca! Nhị hoàng huynh!” A Dung lên tiếng, đi về phía trước: “Uyển Uyển cô cô, A Dung đã đi bảo sư phó phối lại một chén dược khác, hiện giờ không phải thời điểm để truy cứu”.
Uyển Uyển tuy rằng không vui khi bị một tiểu nha đầu dắt mũi, nhưng hiện tại không phải lúc thích hợp để truy cứu, lập tức phối lại một chén dược khác mới là đúng đắn.
A Dung vốn muốn đi tìm Tạ Quân, không ngờ bị trì hoãn, bởi vậy khi đến chỗ Tạ Quân, nàng liền đem hết những chuyện đã xảy ra nói cho hắn.
Vốn chỉ là một lời nói thuận miệng của A Dung nhưng lại khiến Tạ Quân rơi vào trầm tư.
Hắn đang suy nghĩ, Nhị hoàng tử hiện tại là thật sự ngốc hay là đang giả vờ? Nếu là thật sự ngốc, vậy thì khi nào hắn sẽ khôi phục thần trí?
Nếu là giả ngốc, vậy thì khi hắn mười hai tuổi đã bắt đầu mưu tính, trước là hãm hại Thái tử mang danh bất nghĩa, sau này lại hãm hại lấy mạng Thái tử, không nhớ lấy một chút tình nghĩa, tàn nhẫn độc ác khiến người ta rởn tóc gáy.
“Tam ca ca? Tam ca ca?” A Dung gọi hai tiếng mới thấy Tạ Quân nhìn qua.
A Dung đem sự việc về Thẩm Nguyệt hoàn toàn nói hết cho Tạ Quân nghe, muốn hỏi hắn xem người này là tốt hay xấu. Nhưng nàng lại cảm thấy như vầy hơi qua loa, bọn họ đều chưa từng gặp qua Thẩm Nguyệt, mọi chuyện đều nghe qua lời của Thẩm Mẫn với Thẩm Mộ, mà hai người này đều không thích Thẩm Nguyệt, nếu chỉ nghe theo lời của hai người đó thì không tránh khỏi có chút bất công.
Ta Quân kiếp trước đối với sự tình ở phủ Trưởng công chúa cũng không chú ý lắm, nhưng bọn họ thật sự nổi danh, ồn ào huyên náo mọi người đều biết, mặc dù hắn không có tìm hiểu về chuyện xảy ra nhưng cũng nghe những người xung quanh đồn đãi.
Thẩm Nguyệt cũng coi như là một nữ nhân tàn nhẫn, đem hai huyết mạch của Trưởng công chúa phá huỷ hoàn toàn.
Đầu tiên nàng ta cùng Thẩm Mẫn diễn một tiết mục tranh giành nam tử. Thẩm Mẫn yêu mà không có được hắn, vô cùng đau khổ, nàng ta lại thành thạo đem nam tử đó đùa bỡn trong lòng bàn tay. Kết quả không ai ngờ tới, không lâu sau trong kinh thành truyền ra tin tức “Thẩm Mộ có ý định làm bẩn Thẩm Nguyệt, hắn bày tỏ tình yêu không thành nên ý định muốn cưỡng bức nàng ta”. Điều này phải nói là vô cùng kinh thiên động địa, trở thành chủ đề bàn tán của tất cả mọi người, có người còn nói hùng hồn kể như thể tận mắt chứng kiến vậy. Họ không nghĩ đến một thiếu niên thông tuệ sáng ngời đã hoàn toàn bị phá huỷ.
Khi đó Thẩm Mẫn với Thẩm Tuệ chỉ có mười năm, mười sáu tuổi.
Sự việc này còn chưa phát sinh, tất nhiên không thể cùng người khác nói được, Tạ Quân chỉ có thể nói: “A Dung, Tam ca thấy nữ nhân Thẩm Nguyệt kia không phải là người tốt. Nàng ta từ nhỏ sống trong đau khổ, bởi vì nàng ta sinh ra không có cha nên sẽ bị mọi người xung quanh kì thị coi thường, không tránh khỏi việc sẽ có rắp tâm muốn hại mọi người trong phủ Trưởng công chúa”.
Thẩm Nguyệt kia thật sự là lòng dạ khó lường, nội tâm ác ý?
A Dung cảm thấy, mặc kệ như thế nào, Tam ca đã nói thư thế, nàng vẫn nên nhắc nhở A Mẫn cùng A Mộ cẩn thận với nữ nhân kia.
“Tam ca, A Dung có nên cầu phụ hoàng hạ chỉ, đem nữ nhân Thẩm Nguyệt kia đuổi ra khỏi phủ công chúa không? Thẩm Nguyệt cũng không phải nữ nhi do Trưởng công chúa cô cô sinh ra, nàng ta lấy tư cách gì mà ở lại phủ Trưởng công chúa?”.
A Dung vẻ mặt bất mãn, hiển nhiên đã mười phần tin tưởng lời nói của hắn, như vậy là tốt, sau này nàng có không may gặp gỡ Thẩm Nguyệt, cũng tránh bị nàng ta lợi dụng. Tạ Quân vừa ý cười, nói: “A Dung cũng biết, Thẩm Nguyệt có thể vào ở trong phủ Trưởng công chúa, kỳ thật là đã được Trưởng công chúa cô cô đồng ý?”
A Dung “A” một tiếng, “Chính là cô cô đã từng tiến cung cùng mẫu hậu trao đổi việc này, đáng lẽ là cô cô không muốn mới đúng?”.
“Là người Thẩm gia đến phủ Trưởng công chúa cầu tình, bọn họ nói không lỡ nhìn huyết mạch của Phò mã lưu lạc bên ngoài, cầu xin Trưởng công chúa cô cô rộng lượng thu nhận Thẩm Nguyệt”. Tạ Quân nói đến đây, trên mặt có chút ý cười châm chọc.
A Dung nhíu mày suy nghĩ, sau đó vỗ tay cười nói: “Việc này đơn giản, những người Thẩm gia kia không phải rất thích Thẩm Nguyệt sao, như vậy chỉ cần an trí Thẩm Nguyệt kia ở Thẩm gia, A Mẫn A Mộ sẽ không phải nhìn mặt nàng ta mỗi ngày nữa, một nhà cô cô sẽ không cần lo lắng bị nàng ta hại nữa.
A Dung trong lòng quyết định, buổi tối khi phụ hoàng đến linh điện dùng bữa sẽ hướng hắn xin một yêu cầu.
“Lại nói những nô tài trong phủ cô cô toàn những kẻ mắt mù, vì một người ngoài mà chống đối lại chủ nhân chân chính, thật không hiểu được tại sao họ có thể vào làm nô tài ở Trưởng phủ công chúa được, nếu phủ công chúa của muội mà có những cẩu nô tài như thế, chắc muội sẽ bị họ chọc tức đến tổn thọ mất”.
Tạ Quân không muốn nghe thấy A Dung nói nàng “tổn thọ”, nói: “Đó là vì bọn hắn ngu xuẩn, A Dung không cần để ý. Sau này tất cả những nô tỳ ở phủ công chúa của A Dung đều sẽ là những người tốt nhất.”
A Dung sau khi nhận được đáp án của Tạ Quân liền muốn rời đị, lại bị Tạ Quân giữ lại, hắn cầm một thanh kiếm gỗ đặt lên tay nàng: “A Dung không phải muốn học kiếm thuật sao? Hôm nay liền bắt đầu học đi”. Hắn di chuyển ngón tay của A Dung, sửa lại tư thế cầm kiếm cho nàng.
A Dung không biết bản thân nàng so với các tiểu hài tử khác tốt hơn rất nhiều, lúc này là thời điểm tốt nhất để học kiếm thuật.
Lăng Vân kiếm pháp chiêu thức tuy phức tạp, nhìn đau cả mắt, nhưng căn nguyên là từ tổ tiên Lý thị.
Hôm nay Tạ Quân chỉ dạy A Dung một động tác, đó là phách, các phách quét ngang đòi hỏi sử dụng lực rất tốt, rất thích hợp cho người mới bắt đầu học. Nhưng luyện kiếm không phải là chuyện một sớm một chiều là luyện được, vì thế chỉ một động tác, A dung phải tập trên dưới một trăm lần.
A Dung lúc bắt đầu còn có chút khoa chân múa tay tập ra dáng, càng về sau càng uể oải, một chút hứng thú cũng không còn, nàng chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, cánh tay vô cùng đau nhức, đáng thương nhìn Tạ Quân, hy vọng hắn mềm lòng sẽ cho nàng nghỉ ngơi.
“Tiếp tục” Tạ Quân không để ý đến vẻ mặt đáng thương của nàng, khuôn mặt nhỏ của A Dung ỉu xìu xuống, tiếp tục tập luyện.
Trước sự chỉ dẫn của Tạ Quân, động tác của A Dung đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn thảm hại không nỡ nhìn.
Đột nhiên, A Dung nghĩ đến một lí do, lập tức nói: “Hôm nay phụ hoàng sẽ đến chỗ muội dùng bữa tối, nếu A Dung quá mệt mỏi sẽ bị phụ hoàng nhìn ra manh mối”. Nàng nhớ Tạ Quân đã từng dặn nàng không được đem chuyện hắn dạy nàng tập võ nói với người khác, nàng nghĩ nếu hắn nghe xong lí do này sẽ cho nàng nghỉ ngơi.
“A Dung tự nhiên là muốn luyện tập tốt, nhưng nếu bị phụ hoàng phát hiện thì sẽ không tốt”.
A Dung ánh mắt mong chờ nhìn hắn, cho rằng tâm tư của mình che dấu rất tốt.
Tạ Quân chớp mắt một cái, đi đến gần A Dung, thần sắc lạnh nhạt nói: “Nếu muội muốn về có thể về, huynh sẽ không ngăn cản muội”.
“A Dung, muội căn bản không cần phải tập võ, cũng không cần xen vào bất cứ việc gì, huynh sẽ che chở cho muội. Khi muội xuất cung nhập phủ công chúa, phụ hoàng cũng sẽ thay muội chuẩn bị hết tất cả mọi thứ. Muội cảm thấy thế nào?”
A Dung đã quen nhìn bộ dạng dịu dàng của hắn, hiện tại thấy hắn lạnh nhạt đối với nàng, trong lòng nàng cảm thấy bất an.
Nàng nhẹ nhàng kéo lấu cổ tay áo hắn, “Tam ca……”
Ánh mắt hắn càng trở lên âm trầm, những ngón tay lạnh buốt nhẹ nhàng mơm trớn trên khuôn mặt nàng, giọng nói mềm mại nhưng lạnh thấu tim: “Muội muốn bản thân mình trở lên lợi hại, nhưng muội lại không chịu bỏ công sức luyện tập, mượi nghĩ muốn thân cận ta, liền một câu “A Dung mệt mỏi” ….. A Dung, lòng tham của muội quá lớn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.