Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội
Chương 74: Đêm Tuyết Đối Ẩm - Ngươi Thích A Dung Sao?
Mục Đề Hoàng Hoàng
29/09/2022
Cánh rừng buổi chạng vạng, ngày thu cá lớn.
Hắn ta bẻ một cành cây khô, tước thành cái xiên, vén ống quần, lội vào dòng suối mát lạnh. Hắn ta đang chăm chú đợi thời cơ, thiếu nữ đằng sau cẩn thận mong chờ cũng nín thở theo.
“Phụt” một tiếng, xiên gỗ đã đâm vào bụng cá.
Đuôi mắt thiếu nữ cong lên, đôi mắt đen láy nhìn thân cá. Cho dù nàng có ngốc nghếch thế nào, thì cũng biết đây là thứ có thể làm no bụng, nếu bọn họ muốn sống tiếp, thì phải ăn những thứ này.
“A Dung quay người đi trước đã.” Dịch Vân Trường nhẹ nhàng dặn dò một câu, A Dung liên tục gật đầu, nàng hiểu rồi.
Thấy nàng ngoan ngoãn quay đi, nhàm chán bẻ ngón tay, Dịch Vân Trường cười thầm, sau đó dùng cành cây mở bụng cá, lấy ruột gan bên trong ra, rửa vài lần với nước cho sạch, lúc này mới lấy cá ra khỏi dòng suối nhỏ, nói: “A Dung có thể quay người lại được rồi.”
A Dung vừa nghe, lập tức quay lại, đi đến trước mặt, hỏi: “Có thể ăn được chưa?”
“A Dung quên rồi sao? Phải nướng chín lên mới ăn được.” Dịch Vân Trường đưa cá cho A Dung. “A Dung cầm lấy trước, ta đi nhóm lửa.” Dịch Vân Trường vừa chất đống củi, vừa dặn dò: “Đừng đến gần chỗ nước, A Dung.”
Sắc trời dần tối, không khí trở nên lạnh hơn, Dịch Vân Trường cầm cá, lật đi lật lại trên đống lửa. Hắn ta thấy A Dung bởi vì tay bị lạnh , tự giơ tay về phía ngọn lửa để làm ấm, lo nàng sẽ bị ngọn lửa dây vào tay, Dịch Vân Trường kéo A Dung đến bên cạnh, bàn tay đang để không đặt lên tay nàng, nghiêng đầu hỏi nàng: “Như vậy thì sao? Còn lạnh không?”
Tầm mắt của A Dung đã bị thu hút bởi tiếng cá nướng xì xèo, nàng nhìn chầm chằm, không nghe thấy lời hắn ta nói. Dịch Vân Trường sớm đã quen rồi, cũng không hỏi tiếp nữa.
Thấy A Dung ngẩn người ra, Dịch Vân Trường che mắt nàng lại, quả nhiên, A Dung nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra, nàng khóc nức nở: “A Dung đau mắt…”
“A Dung không được nhìn lửa mãi, nhìn lâu sẽ bị đau mắt, hiểu không?”
“A Dung nhìn cá mà.”
Dịch Vân Trường không có ý định tranh luận với nàng, liền thuận theo lời nàng: “Phải, lần sau không được nhìn cá mãi như thế.”
A Dung im lặng trong chốc lát, tay vẫn còn đang che mắt. Ngay lúc Dịch Vân Trường nghĩ nàng sẽ không đáp lại nữa, A Dung đột nhiên mở miệng, vừa cẩn thận lại vừa sợ hãi: “Mắt của A Dung…sẽ không nhìn được nữa sao?”
“Không đâu.” Dịch Vân Trường bình tĩnh nói với nàng, vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn.
A Dung từ từ bỏ tay ra, vừa chớp mắt nhìn, lau hết hơi nước trong mắt đi, nàng đột nhiên cười khanh khách: “Thật đó.”
“Ừ, thật mà.” Dịch Vân Trường lấy cá đã nướng xong ra khỏi đống lửa, hắn ta phải đợi thịt bò mềm hơn chút, lại xé thịt cá đút cho A Dung ăn, nàng sẽ không bị mắc xương cá.
A Dung đột nhiên đứng dậy, nói: “Buồn tiểu…”
Nàng chạy ra xa chút, Dịch Vân Trường đợi ở bên này.
Một lát sau, nàng vẫn chưa trở về. Dịch Vân Trường cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng hắn ta không thể tùy tiện đi tìm A Dung. Đợi chút nữa đi, hắn ta nghĩ.
Lại qua một lúc nữa, Dịch Vân Trường nhíu mày đứng dậy, hắn ta không quan tâm mấy thứ đó nữa, hắn ta phải xác nhận A Dung còn an toàn không mới được.
Hắn ta đi theo hướng A Dung rời đi, dần dần đi vào sâu trong rừng cây. Sau đó hắn ta nhìn thấy tuyết bắt đầu rơi, bay lả tả, rơi đầy trên cành cây, trên vai, trên tóc hắn ta.
Cảnh thu vốn yên tĩnh tốt đẹp bỗng dưng trở nên vừa bí hiểm vừa đau thương, Dịch Vân Trường tự dưng cảm thấy lòng đầy đau đớn chua xót, dường như không thể kiên trì được nữa, hắn ta há miệng muốn gọi, lại thấy cảnh tượng dần dần vỡ vụn ra, hắn ta tỉnh lại từ trong mộng.
Dịch Vân Trường ngồi dậy, hơi thở vừa nặng nề vừa gấp gáp.
Hắn ta run sợ trong chốc lát, dường như đang suy nghĩ hôm nay là hôm nào, chỗ này là ở đâu, tỉnh táo hơn được chút, hắn ta đột nhiên xốc chăn bông lên, khoác áo khoác rồi đi ra ngoài.
Mỗi bước chân của hắn ta lặng yên không một tiếng động, ngay cả trên mặt tuyết cũng không để lại dấu vết.
“A Dung…” Hắn ta đến trước cửa sổ phòng A Dung, thấp giọng gọi một câu. Ánh mắt vừa buồn bã vừa hoài niệm. Tay hắn ta để trên vách tường, các đốt ngón tay dần dần dùng lực, nắm chặt lại, dường như muốn găm vào trong gỗ thủy trầm chắc nịch.
Dịch Vân Trường hít một hơi thật sâu, đang chuẩn bị xoay người trở về, lại bị một bàn tay đặt lên vai. Bàn tay đó thon dài sáng óng, chủ nhân của nó cũng cười ôn hòa bao dung.
“Nếu đều không ngủ được, vậy thì cùng uống vài ly đi.” Tạ Quân không nhắc đến chuyện Dịch Vân Trường đến trước cửa sổ phòng A Dung, chỉ mời hắn ta uống rượu.
Dịch Vân Trường đã sớm thu lại tâm tư, hắn ta gật đầu, không hỏi Tạ Quân vì sao lại ở trong đây, cũng giống như Tạ Quân cũng không hỏi gì cả.
Ban đêm cầu dây văng khẽ lay động, khe núi bên dưới đen như vực sâu. Dịch Vân Trường đi đằng sau Tạ Quân, nhìn nam tử khoác áo khoác trắng tuyết dưới ánh trăng ảm đạm, cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ. Bọn họ từng kề vai chiến đấu, cùng từng vào sinh ra tử, nhưng bây giờ, bọn họ là người của hai thế giới.
Tạ Quân vào phòng lấy ra hai bình rươu, đi đến bàn đá trước phòng, vung ống tay áo lên, phủi hết tuyết đọng trên bàn xuống, hắn để rượu lên bàn, ngồi xuống trước, nhìn Dịch Vân Trường: “Vân Trường, ngồi đi.”
Cảnh tượng như vậy vô cùng quen thuộc, những ngày bọn họ sống vô lo vô nghĩ ở Lăng Vân sơn trang chính là như vậy đấy, đối ẩm dưới ánh trăng, cùng nhau tâm sự, chỉ là sau khi về Kinh, không còn những ngày như vậy nữa.
“Vương gia…” Dịch Vân Trường mới gọi ra tiếng, lại bị Tạ Quân cắt ngang.
“Ngươi không phải trước giờ luôn gọi ta là Cảnh Tuyên sao?” Tạ Quân đẩy một trong hai bình rượu qua cho hắn ta. “Vẫn gọi tên này đi, ta quen vậy hơn.”
Lời này giống như sét đánh bên tai. Theo như Dịch Vân Trường biết, hắn ta ở thế giới này chưa từng vượt quá quy củ, cũng chưa bao giờ gọi tên của Tạ Quân, trong mắt hắn ta lộ vẻ không dám tin: “Ngươi…”
Tạ Quân nâng bình rượu, trực tiếp uống một ngụm, vốn là một động tác rất thô lỗ, nhưng hắn làm lại vô cùng lưu loát, tao nhã, hắn cười nói: “Cho nên Vân Trường không cần cảm thấy cô đơn một mình nữa, ta và ngươi đều có lai lịch giống nhau.”
Đây cũng coi như là thẳng thắn rồi. Dịch Vân Trường ngây ngốc một lúc, đột nhiên cười rộ lên: “Được, được, như vậy thì ta không cần phải nghĩ cách khuyên ngươi nữa rồi.” Tạ Quân kiếp trước bởi vì không có chỗ dựa, mấy người huynh đệ cũng nhìn hắn như hổ rình mồi, vì thế cho dù biết được người giúp hắn sau lưng có dụng ý khác, nhưng vẫn chịu đựng, vì hắn đã không còn đường lui. Người kia có thể nâng hắn lên, cũng có thể đạp hắn xuống, chỉ là trong một ý nghĩ mà thôi.
Tạ Quân hiểu được ý của Dịch Vân Trường, ánh mắt hắn sáng tỏ nhìn qua: “Thái tử vẫn còn sống.”
Dịch Vân Trường kinh ngạc: “Đó đều là ngươi làm sao?”
“Cũng không hoàn toàn.” Tạ Quân cười: “Nhưng mà cho dù thế nào, lịch sử đã có sự thay đổi rồi.”
Dịch Vân Trường im lặng, không biết đang nghĩ điều gì, hắn ta đột nhiên mở miệng: “Người đứng sau lưng…rốt cuộc là ai? Lúc đó ta đã hộ tống A Dung ra khỏi Kinh rồi, không để ý đến Kinh thành nữa.”
Sắc mặt Tạ Quân trở nên lạnh lẽo hơn: “Gần đây hắn ta đã lộ ra chút dấu vết, rồi sẽ bắt được người này thôi. Nhưng trước mắt xem ra, hắn ta chắc hẳn là quyền thần trong triều, hơn nữa thế lực trong giang hồ cũng rất mạnh.” Hắn không nói người này nữa, mà chuyển qua hỏi: “Ngươi làm sao mà đến được? A Dung đâu?”
Dịch Vân Trường lắc đầu: “Ta làm mất dấu A Dung rồi, tìm mãi mà vẫn chưa tìm được…”
Cơn gió lạnh mang theo tuyết rơi hỗn loạn thổi qua, Tạ Quân thở ra một hơi, nhìn về phía đỉnh núi đối diện, nơi đó tối đen như mực, hình dáng ẩn hiện trong bóng đêm, lại dường như có thể cảm nhận được tiếng hít thở đều đều của A Dung.
“Thôi vậy, coi như A Dung đang ở đó đi.”
Dịch Vân Trường nhìn theo ánh mắt của Tạ Quân, thấy đằng sau phòng của A Dung, có vài ngôi sao thưa thớt.
“Nếu ngươi còn ở lại lâu thêm nữa, chắc Tuyết Chiếu công tử sẽ xuất hiện.” Tạ Quân cười thở dài: “A Dung có phụ thân như vậy, tốt hơn nhiều so với cái người vô tri ban đầu.”
Dịch Vân Trường muốn hỏi gì đó, sau cùng lại chỉ nâng bình rượu lên uống từng ngụm, rượu vừa mát lạnh vừa cay nóng chảy vào trong bụng, cả người hắn ta dần dần ấm lên. Hắn ta uống vừa nhanh vừa vội, Tạ Quân lại không có ý định ngăn cản, chỉ tự mình uống từng ngụm nhỏ.
“Bịch” một tiếng, Dịch Vân Trường đặt bình rượu lên bàn đá, hắn ta đứng dậy, nhíu mày, dường như có điều không hài lòng: “Cảnh Tuyên, ngươi…thích A Dung sao?”
Hai mắt hắn ta bởi vì dính phải rượu mà hơi đỏ lên, lúc này nhìn chằm chằm Tạ Quân, không bỏ lỡ bất cứ phản ứng nào của hắn, trong nháy mắt, Tạ Quân dường như nhìn thấy một đứa bé vừa xinh đẹp lại vừa bướng bỉnh.
“Ừ, thích.” Tạ Quân khẽ gật đầu, lại ngẩng lên nhìn Dịch Vân Trường.
“Ta bảo là kiểu…”
“Ta biết.”
Tạ Quân cũng đứng lên, vỗ vai Dịch Vân Trường: “Ta đã không phải là ca ca của A Dung nữa rồi.”
Dịch Vân Trường im lặng trong giây lát, lúc mở miệng giọng nói hơi khàn khàn: “A Dung nàng ấy…cũng thích ngươi sao?”
Tuyết rơi ngày càng dày, từng bông rơi trên người hắn ta, khiến cho bả vai hắn ta như nhuốm một tầng sương mỏng. Dưới áo khoác của hắn ta chỉ có một lớp áo trong, vì thế, hắn ta mới khẽ run rẩy. Lạnh.
Trong mắt Tạ Quân không vẻ thương hại và đồng tình, ngay cả địch ý khi gặp phải đối thủ cũng không có, hắn chỉ gật đầu: “Vân Trường, ngươi đến muộn rồi.”
Hắn vừa thẳng thắn vừa trực tiếp, thân mình Dịch Vân Trường hơi lảo đảo, đứng vững lại, hắn ta miễn cưỡng cười: “Ta biết rồi.” Tay của hắn ta đặt trên bàn đá: “A Dung này và người trong ký ức của ta quá khác nhau, ta cảm thấy vẫn chưa thích ứng được…” Hắn ta che mặt: “Ta không sao.”
Chỉ là tìm lâu vậy rồi, cuối cùng bảo vật mất đi tìm lại được, đột nhiên lại là của người khác.
Tạ Quân than nhẹ một tiếng, tiến lên một bước, phủi hết lớp sương mỏng trên vai Dịch Vân Trường, không nói thêm gì nữa.
“Tuyết rơi dày hơn rồi, ta đi về đây.” Dịch Vân Trương bỏ tay ra, bình tĩnh nói, hắn ta cả một câu “ngươi phải đối xử với nàng thật tốt” cũng không thể nói thành lời, bởi vì hắn ta biết, Tạ Quân nhất định sẽ đối xử tốt với A Dung, hắn luôn quý trọng nàng.
Tạ Quân nhìn hắn ta rời đi.
Trong bóng đêm, Yến Tuyết Chiếu cuối cùng cũng ngã trên gối, mắng thầm một câu: “Hai thằng nhóc này.” Hắn ta trước giờ ngủ không sâu, chỉ cần có động tĩnh chút là tỉnh ngay, bây giờ coi như cũng có thể yên tâm ngủ được rồi.
Hắn ta bẻ một cành cây khô, tước thành cái xiên, vén ống quần, lội vào dòng suối mát lạnh. Hắn ta đang chăm chú đợi thời cơ, thiếu nữ đằng sau cẩn thận mong chờ cũng nín thở theo.
“Phụt” một tiếng, xiên gỗ đã đâm vào bụng cá.
Đuôi mắt thiếu nữ cong lên, đôi mắt đen láy nhìn thân cá. Cho dù nàng có ngốc nghếch thế nào, thì cũng biết đây là thứ có thể làm no bụng, nếu bọn họ muốn sống tiếp, thì phải ăn những thứ này.
“A Dung quay người đi trước đã.” Dịch Vân Trường nhẹ nhàng dặn dò một câu, A Dung liên tục gật đầu, nàng hiểu rồi.
Thấy nàng ngoan ngoãn quay đi, nhàm chán bẻ ngón tay, Dịch Vân Trường cười thầm, sau đó dùng cành cây mở bụng cá, lấy ruột gan bên trong ra, rửa vài lần với nước cho sạch, lúc này mới lấy cá ra khỏi dòng suối nhỏ, nói: “A Dung có thể quay người lại được rồi.”
A Dung vừa nghe, lập tức quay lại, đi đến trước mặt, hỏi: “Có thể ăn được chưa?”
“A Dung quên rồi sao? Phải nướng chín lên mới ăn được.” Dịch Vân Trường đưa cá cho A Dung. “A Dung cầm lấy trước, ta đi nhóm lửa.” Dịch Vân Trường vừa chất đống củi, vừa dặn dò: “Đừng đến gần chỗ nước, A Dung.”
Sắc trời dần tối, không khí trở nên lạnh hơn, Dịch Vân Trường cầm cá, lật đi lật lại trên đống lửa. Hắn ta thấy A Dung bởi vì tay bị lạnh , tự giơ tay về phía ngọn lửa để làm ấm, lo nàng sẽ bị ngọn lửa dây vào tay, Dịch Vân Trường kéo A Dung đến bên cạnh, bàn tay đang để không đặt lên tay nàng, nghiêng đầu hỏi nàng: “Như vậy thì sao? Còn lạnh không?”
Tầm mắt của A Dung đã bị thu hút bởi tiếng cá nướng xì xèo, nàng nhìn chầm chằm, không nghe thấy lời hắn ta nói. Dịch Vân Trường sớm đã quen rồi, cũng không hỏi tiếp nữa.
Thấy A Dung ngẩn người ra, Dịch Vân Trường che mắt nàng lại, quả nhiên, A Dung nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra, nàng khóc nức nở: “A Dung đau mắt…”
“A Dung không được nhìn lửa mãi, nhìn lâu sẽ bị đau mắt, hiểu không?”
“A Dung nhìn cá mà.”
Dịch Vân Trường không có ý định tranh luận với nàng, liền thuận theo lời nàng: “Phải, lần sau không được nhìn cá mãi như thế.”
A Dung im lặng trong chốc lát, tay vẫn còn đang che mắt. Ngay lúc Dịch Vân Trường nghĩ nàng sẽ không đáp lại nữa, A Dung đột nhiên mở miệng, vừa cẩn thận lại vừa sợ hãi: “Mắt của A Dung…sẽ không nhìn được nữa sao?”
“Không đâu.” Dịch Vân Trường bình tĩnh nói với nàng, vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn.
A Dung từ từ bỏ tay ra, vừa chớp mắt nhìn, lau hết hơi nước trong mắt đi, nàng đột nhiên cười khanh khách: “Thật đó.”
“Ừ, thật mà.” Dịch Vân Trường lấy cá đã nướng xong ra khỏi đống lửa, hắn ta phải đợi thịt bò mềm hơn chút, lại xé thịt cá đút cho A Dung ăn, nàng sẽ không bị mắc xương cá.
A Dung đột nhiên đứng dậy, nói: “Buồn tiểu…”
Nàng chạy ra xa chút, Dịch Vân Trường đợi ở bên này.
Một lát sau, nàng vẫn chưa trở về. Dịch Vân Trường cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng hắn ta không thể tùy tiện đi tìm A Dung. Đợi chút nữa đi, hắn ta nghĩ.
Lại qua một lúc nữa, Dịch Vân Trường nhíu mày đứng dậy, hắn ta không quan tâm mấy thứ đó nữa, hắn ta phải xác nhận A Dung còn an toàn không mới được.
Hắn ta đi theo hướng A Dung rời đi, dần dần đi vào sâu trong rừng cây. Sau đó hắn ta nhìn thấy tuyết bắt đầu rơi, bay lả tả, rơi đầy trên cành cây, trên vai, trên tóc hắn ta.
Cảnh thu vốn yên tĩnh tốt đẹp bỗng dưng trở nên vừa bí hiểm vừa đau thương, Dịch Vân Trường tự dưng cảm thấy lòng đầy đau đớn chua xót, dường như không thể kiên trì được nữa, hắn ta há miệng muốn gọi, lại thấy cảnh tượng dần dần vỡ vụn ra, hắn ta tỉnh lại từ trong mộng.
Dịch Vân Trường ngồi dậy, hơi thở vừa nặng nề vừa gấp gáp.
Hắn ta run sợ trong chốc lát, dường như đang suy nghĩ hôm nay là hôm nào, chỗ này là ở đâu, tỉnh táo hơn được chút, hắn ta đột nhiên xốc chăn bông lên, khoác áo khoác rồi đi ra ngoài.
Mỗi bước chân của hắn ta lặng yên không một tiếng động, ngay cả trên mặt tuyết cũng không để lại dấu vết.
“A Dung…” Hắn ta đến trước cửa sổ phòng A Dung, thấp giọng gọi một câu. Ánh mắt vừa buồn bã vừa hoài niệm. Tay hắn ta để trên vách tường, các đốt ngón tay dần dần dùng lực, nắm chặt lại, dường như muốn găm vào trong gỗ thủy trầm chắc nịch.
Dịch Vân Trường hít một hơi thật sâu, đang chuẩn bị xoay người trở về, lại bị một bàn tay đặt lên vai. Bàn tay đó thon dài sáng óng, chủ nhân của nó cũng cười ôn hòa bao dung.
“Nếu đều không ngủ được, vậy thì cùng uống vài ly đi.” Tạ Quân không nhắc đến chuyện Dịch Vân Trường đến trước cửa sổ phòng A Dung, chỉ mời hắn ta uống rượu.
Dịch Vân Trường đã sớm thu lại tâm tư, hắn ta gật đầu, không hỏi Tạ Quân vì sao lại ở trong đây, cũng giống như Tạ Quân cũng không hỏi gì cả.
Ban đêm cầu dây văng khẽ lay động, khe núi bên dưới đen như vực sâu. Dịch Vân Trường đi đằng sau Tạ Quân, nhìn nam tử khoác áo khoác trắng tuyết dưới ánh trăng ảm đạm, cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ. Bọn họ từng kề vai chiến đấu, cùng từng vào sinh ra tử, nhưng bây giờ, bọn họ là người của hai thế giới.
Tạ Quân vào phòng lấy ra hai bình rươu, đi đến bàn đá trước phòng, vung ống tay áo lên, phủi hết tuyết đọng trên bàn xuống, hắn để rượu lên bàn, ngồi xuống trước, nhìn Dịch Vân Trường: “Vân Trường, ngồi đi.”
Cảnh tượng như vậy vô cùng quen thuộc, những ngày bọn họ sống vô lo vô nghĩ ở Lăng Vân sơn trang chính là như vậy đấy, đối ẩm dưới ánh trăng, cùng nhau tâm sự, chỉ là sau khi về Kinh, không còn những ngày như vậy nữa.
“Vương gia…” Dịch Vân Trường mới gọi ra tiếng, lại bị Tạ Quân cắt ngang.
“Ngươi không phải trước giờ luôn gọi ta là Cảnh Tuyên sao?” Tạ Quân đẩy một trong hai bình rượu qua cho hắn ta. “Vẫn gọi tên này đi, ta quen vậy hơn.”
Lời này giống như sét đánh bên tai. Theo như Dịch Vân Trường biết, hắn ta ở thế giới này chưa từng vượt quá quy củ, cũng chưa bao giờ gọi tên của Tạ Quân, trong mắt hắn ta lộ vẻ không dám tin: “Ngươi…”
Tạ Quân nâng bình rượu, trực tiếp uống một ngụm, vốn là một động tác rất thô lỗ, nhưng hắn làm lại vô cùng lưu loát, tao nhã, hắn cười nói: “Cho nên Vân Trường không cần cảm thấy cô đơn một mình nữa, ta và ngươi đều có lai lịch giống nhau.”
Đây cũng coi như là thẳng thắn rồi. Dịch Vân Trường ngây ngốc một lúc, đột nhiên cười rộ lên: “Được, được, như vậy thì ta không cần phải nghĩ cách khuyên ngươi nữa rồi.” Tạ Quân kiếp trước bởi vì không có chỗ dựa, mấy người huynh đệ cũng nhìn hắn như hổ rình mồi, vì thế cho dù biết được người giúp hắn sau lưng có dụng ý khác, nhưng vẫn chịu đựng, vì hắn đã không còn đường lui. Người kia có thể nâng hắn lên, cũng có thể đạp hắn xuống, chỉ là trong một ý nghĩ mà thôi.
Tạ Quân hiểu được ý của Dịch Vân Trường, ánh mắt hắn sáng tỏ nhìn qua: “Thái tử vẫn còn sống.”
Dịch Vân Trường kinh ngạc: “Đó đều là ngươi làm sao?”
“Cũng không hoàn toàn.” Tạ Quân cười: “Nhưng mà cho dù thế nào, lịch sử đã có sự thay đổi rồi.”
Dịch Vân Trường im lặng, không biết đang nghĩ điều gì, hắn ta đột nhiên mở miệng: “Người đứng sau lưng…rốt cuộc là ai? Lúc đó ta đã hộ tống A Dung ra khỏi Kinh rồi, không để ý đến Kinh thành nữa.”
Sắc mặt Tạ Quân trở nên lạnh lẽo hơn: “Gần đây hắn ta đã lộ ra chút dấu vết, rồi sẽ bắt được người này thôi. Nhưng trước mắt xem ra, hắn ta chắc hẳn là quyền thần trong triều, hơn nữa thế lực trong giang hồ cũng rất mạnh.” Hắn không nói người này nữa, mà chuyển qua hỏi: “Ngươi làm sao mà đến được? A Dung đâu?”
Dịch Vân Trường lắc đầu: “Ta làm mất dấu A Dung rồi, tìm mãi mà vẫn chưa tìm được…”
Cơn gió lạnh mang theo tuyết rơi hỗn loạn thổi qua, Tạ Quân thở ra một hơi, nhìn về phía đỉnh núi đối diện, nơi đó tối đen như mực, hình dáng ẩn hiện trong bóng đêm, lại dường như có thể cảm nhận được tiếng hít thở đều đều của A Dung.
“Thôi vậy, coi như A Dung đang ở đó đi.”
Dịch Vân Trường nhìn theo ánh mắt của Tạ Quân, thấy đằng sau phòng của A Dung, có vài ngôi sao thưa thớt.
“Nếu ngươi còn ở lại lâu thêm nữa, chắc Tuyết Chiếu công tử sẽ xuất hiện.” Tạ Quân cười thở dài: “A Dung có phụ thân như vậy, tốt hơn nhiều so với cái người vô tri ban đầu.”
Dịch Vân Trường muốn hỏi gì đó, sau cùng lại chỉ nâng bình rượu lên uống từng ngụm, rượu vừa mát lạnh vừa cay nóng chảy vào trong bụng, cả người hắn ta dần dần ấm lên. Hắn ta uống vừa nhanh vừa vội, Tạ Quân lại không có ý định ngăn cản, chỉ tự mình uống từng ngụm nhỏ.
“Bịch” một tiếng, Dịch Vân Trường đặt bình rượu lên bàn đá, hắn ta đứng dậy, nhíu mày, dường như có điều không hài lòng: “Cảnh Tuyên, ngươi…thích A Dung sao?”
Hai mắt hắn ta bởi vì dính phải rượu mà hơi đỏ lên, lúc này nhìn chằm chằm Tạ Quân, không bỏ lỡ bất cứ phản ứng nào của hắn, trong nháy mắt, Tạ Quân dường như nhìn thấy một đứa bé vừa xinh đẹp lại vừa bướng bỉnh.
“Ừ, thích.” Tạ Quân khẽ gật đầu, lại ngẩng lên nhìn Dịch Vân Trường.
“Ta bảo là kiểu…”
“Ta biết.”
Tạ Quân cũng đứng lên, vỗ vai Dịch Vân Trường: “Ta đã không phải là ca ca của A Dung nữa rồi.”
Dịch Vân Trường im lặng trong giây lát, lúc mở miệng giọng nói hơi khàn khàn: “A Dung nàng ấy…cũng thích ngươi sao?”
Tuyết rơi ngày càng dày, từng bông rơi trên người hắn ta, khiến cho bả vai hắn ta như nhuốm một tầng sương mỏng. Dưới áo khoác của hắn ta chỉ có một lớp áo trong, vì thế, hắn ta mới khẽ run rẩy. Lạnh.
Trong mắt Tạ Quân không vẻ thương hại và đồng tình, ngay cả địch ý khi gặp phải đối thủ cũng không có, hắn chỉ gật đầu: “Vân Trường, ngươi đến muộn rồi.”
Hắn vừa thẳng thắn vừa trực tiếp, thân mình Dịch Vân Trường hơi lảo đảo, đứng vững lại, hắn ta miễn cưỡng cười: “Ta biết rồi.” Tay của hắn ta đặt trên bàn đá: “A Dung này và người trong ký ức của ta quá khác nhau, ta cảm thấy vẫn chưa thích ứng được…” Hắn ta che mặt: “Ta không sao.”
Chỉ là tìm lâu vậy rồi, cuối cùng bảo vật mất đi tìm lại được, đột nhiên lại là của người khác.
Tạ Quân than nhẹ một tiếng, tiến lên một bước, phủi hết lớp sương mỏng trên vai Dịch Vân Trường, không nói thêm gì nữa.
“Tuyết rơi dày hơn rồi, ta đi về đây.” Dịch Vân Trương bỏ tay ra, bình tĩnh nói, hắn ta cả một câu “ngươi phải đối xử với nàng thật tốt” cũng không thể nói thành lời, bởi vì hắn ta biết, Tạ Quân nhất định sẽ đối xử tốt với A Dung, hắn luôn quý trọng nàng.
Tạ Quân nhìn hắn ta rời đi.
Trong bóng đêm, Yến Tuyết Chiếu cuối cùng cũng ngã trên gối, mắng thầm một câu: “Hai thằng nhóc này.” Hắn ta trước giờ ngủ không sâu, chỉ cần có động tĩnh chút là tỉnh ngay, bây giờ coi như cũng có thể yên tâm ngủ được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.