Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội
Chương 18: Đổng Quyết Minh.
Mục Đề Hoàng Hoàng
29/09/2022
Nơi này là trấn Lâm An, trước kia là Nam Yên, đi về phía Bắc chính là Giang Châu.
"Dâu tằm nửa tiền, đương quy ba tiền, lá đay, sinh địa, mỗi thứ ba đồng..." Một nam tử mặc áo đạo sĩ tay cầm phất trần nhắm mắt thì thầm. Nhìn hắn cũng đã tới tuổi cập quan [1], sắc mặt trắng bệch, môi nhợt nhạt, thứ duy nhất có sức sống là mái tóc màu đen cột sau đầu. Tay hắn ung dung viết đơn thuốc, từng chữ từng chữ một.
[1] Đôi mươi.
Viết xong, nam tử mặc áo đạo sĩ mở mắt nhìn người mới tới, "Nói chuyện xưa hay trả công?"
Người tới đầu đội khăn, giữa lông mày có chút bộ dạng của kẻ buôn, trước đó vì không nỡ bỏ phí thức ăn mà ăn đồ thiu, bụng dạ khó chịu đã vài ngày, nghe nói ở góc chợ Đông Nam có một thần y chuyên bán thuốc, xem bệnh, trị được không ít bệnh lạ, có thể nói đúng bệnh bốc thuốc, không nhầm lẫn bao giờ. Bệnh nhỏ này của hắn lang trung bình thường cũng có thể trị, bất quá hắn muốn bớt một vài quan tiền mà thôi.
"Chuyện xưa, kể chuyện xưa." Hắn nhìn những người cũng đi khám bệnh xung quanh, nghiêm mặt cười nói, "Nhưng làm người khác chậm trễ không tốt, nếu không lúc thần y rảnh rỗi thì tới khách sạn Tứ Hải tìm tôi? Tôi là tiểu nhị chỗ đó." Dù sao đi nữa thần y cũng chưa chắc tới tìm hắn, hắn cảm thấy đây là lúc dùng trí tuệ của mình để thu hút chú ý của thần y, so với bao nhiêu chuyện xưa sẽ có tác dụng hơn. Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt hắn càng ân cần.
Đồng Quyết Minh mở con mắt vừa nhắm lại lần nữa, khóe môi cong lên giống như cười mà cũng không phải cười, nói, "Bán Hạ, đánh hắn."
"Tuân lệnh." Dược đồng tên Bán Hạ đặt bút xuống, túm lấy tay tiểu nhị kéo qua một bên, sức lực không hề nhỏ, không có chút nho nhã, nhu thuận lúc nghe Đổng Quyết Minh sia bảo.
Bán Hạ ném tên tiểu nhị ra đất, tay đấm chân đá một hồi, tiểu nhị bối rối sau đó kêu rên, "Các ngươi đánh người giữa đường! Ta muốn báo án! A, đừng đánh nữa! Ta kể chuyện xưa! Giờ ta kể!" Bán Hạ thu tay, tiểu nhị lại khí thế hung hăng kêu to, "Không có vương pháp! Cẩu thần y!"
"Bán Hạ, đánh tiếp. Người gian xảo kể chuyện xưa, không nghe cũng được." Ngữ điệu Đổng Quyết Minh bình thường, nhìn hàng người trước mặt, "Người kế tiếp." Dân chúng tới xếp hàng đều biết tên tiểu nhị kia, biết rõ hắn chỉ là tiểu nhân thích chiếm tiện nghi của người khác, cũng không ra mặt vì hắn, dù sao thì thần y cũng sẽ không đánh chết hắn, chỉ giáo huấn hắn một chút mà thôi.
"Huynh đài, ngươi không có bệnh." Đổng Quyết Minh mặc áo bào của gia phụ, hơn nữa có chút tư thế tiên nhân, dù hắn ngồi xiêu vẹo, nói chuyện vô cảm, không có tướng mạo cũng có dáng vẻ văn nhã thanh tú.
Không nghĩ tới lúc trước hắn là người thú vị như vậy.
Tạ Quân cười, nghiêm mặt trả lời, "Có, là tâm bệnh."
Hai mắt Đổng Quyết Minh không kiêng nể gì mà dò xét hắn, người tới mặc áo bào trắng như tuyết, thắt lưng xanh ngọc quấn eo lộ ra một thân hình cao lớn, mái tóc được cuốn lại tỉ mỉ trong quan [2], bộ dạng lịch sự tao nhã. Đổng Quyết Minh đã nghiên cứu y thuật hai mươi năm, sớm nhìn ra người này có bản lĩnh, dù rằng nhìn chỉ tầm mười sáu, đầu đội quan bạch ngọc, giống như cách ăn mặc của nam tử bình thường, nhưng hai đầu lông mày vững như núi cao, mắt như vực sâu hun hút, không chút dao động.
[2] Mũ ngày xưa nam tử hay dùng cố định tóc.
Đổng Quyết Minh vui vẻ, thở dài, "Huynh đài thật sự có tâm bệnh, hồn phách không tương đồng với thân thể, chắc hẳn huynh đài từng trải qua chuyện gì đó rất ly kỳ, tại hạ cảm thấy vô cùng hứng thú." Ánh mắt nóng rực của Đổng Quyết Minh nhìn chằm chằm Tạ Quân, "Nếu ngươi nói chuyện xưa, một phân tiền ta cũng không thu."
"Thần y công tử, ngươi còn chưa có khám và chữa bệnh cho tại hạ." Tạ Quân duỗi tay, vung tay áo đặt trước mặt Đổng Quyết Minh. Cổ tay thon dài trắng nõn, xương cốt đều đặn, ngón tay gấp khúc tự nhiên, đầu ngón tay dưới ánh mặt trời giống như phát sáng, đôi tay này nếu như đánh cờ, hẳn là đẹp đẽ vô cùng, nhìn xuống lòng bàn tay thấy vết chai nhỏ, Đổng Quyết Minh có thể nhìn ra nam tử trước mắt là người tập võ, hơn nữa quen sử dụng kiếm.
Đổng Quyết Minh lần đầu gặp "người bệnh" như vậy, có chút hăm hở hỏi thăm, "Trong lòng huynh đài có kẻ thù? Có thương nhớ, có ma quỷ sao?" Đổng Quyết Minh đặt ngón tay lên mạch của Tạ Quân, trong lòng thầm thất kinh bởi vì người này nội lực thâm hậu.
"Có thương nhớ, hoặc có ma quỷ, nhưng không có thù." Tạ Quân nhìn đỉnh đầu Đổng Quyết Minh.
"Lòng dạ huynh đài rất rộng lớn." Đổng Quyết Minh cười nhẹ, "Bất quá cũng là si mê hồng trần mà thôi. Ta có câu cửa miệng, tâm bệnh có tâm y, có nghi hoặc có giải thích, có lưu luyến có toàn vẹn, nếu có thù, báo là được." Tạ Quân trầm mặc mỉm cười, si mê hồng trần a, trước mắt chẳng phải có một người sao?
Từ trước tới nay hắn không vướng bận những thứ này, lãng phí.
Đổng Quyết Minh thật sự tò mò về Tạ Quân, hắn bất đắc dĩ nói, "Tâm bệnh của ngươi đúng là làm khó ta, nếu không phải ngươi nói văn nhã, thái độ thân mệnh, có lẽ ta sẽ cho rằng đó là chiêu trò tới phá rối đấy, mà thôi, tạm thời ta cho ngươi một thang an thần, dù sao cũng sẽ có chỗ lợi ích đấy."
Tạ Quân gật đầu, Đổng Quyết Minh nhíu mày nói, "Ngươi đừng coi thường đơn thuốc này, nó là gia truyền của gia gia ta đấy, rất công hiệu, nếu không phải ngươi nhìn hợp ý ta, ta không cho đâu." Bên cạnh hắn Bán Hạ đã sớm thu tay, lúc này cũng gật gù.
Tạ Quân tự nhiên hiểu người này nói thật, nhưng quen thói giang hồ làm cho lời của hắn có chút khó tin. Kiếp trước có người nhận xét Đổng thần y quả thật là tiên nhân chân chính, lạnh lùng như Trích tiên [3], từ bi giống như Phật Đà [4]. Nhớ tới, lại nói bọn họ cũng chưa nhìn thấy bộ dạng "tiên nhân" trước kia.
[3] Tiên mắc đọa.
[4] Phật Thích Ca.
"Đa tạ thần y công tử."
Đổng Quyết Minh có chút xấu hổ, "Đừng gọi ta là thần y, ta họ Đổng."
"Được, Đổng công tử."
Sắc mặt nhợt nhạt của Đổng Quyết Minh trở lại, nhìn bóng lưng Tạ Quân, toàn thân hắn ta là một cỗ thần bí, trong đầu hắn tự dưng nảy ra một ý niệm. Từ trước tới nay hắn chưa bao giờ ủy khuất bản thân, lập tức phân phó Bán Hja dọn quán đóng cửa.
"Thần y! Thần y! Ngồi thêm một lát đi, một lát nữa đi..." Dân chúng xếp hàng lo lắng, lo sợ thần y chạy.
"Ngày mai thần y còn tới phải không?"
Tạ Quân đang khó hiểu thì bị Đổng Quyết Minh vỗ vai, "Ngươi theo ta trở về, nói chuyện xưa, ta hài lòng ta sẽ thả ngươi xuống núi." Đổng Quyết Minh không đợi Tạ Quân trả lời, hướng bách tính hô, "Ngày mai nói sau, các ngươi tạm thời tới chỗ lang trung thị trấn phía trước coi bệnh đi."
Đổng Quyết Minh nhìn Tạ Quân đứng im chỗ cũ, sợ là không muốn theo hắn trở về bèn kéo ống tay áo Tạ Quân. Tạ Quân như bị lôi đi, trực giác có chút oán hận.
Đi một đoạn, Đổng Quyết Minh buông tay áo Tạ Quân ra, ho nhẹ nói, "Ta đãi khách không kém, chỉ là ngươi cần theo ta về, ngươi biết quy củ của ta phải không?" Bây giờ Đổng Quyết Minh thật sự có chút ngây ngô, xưng hô lộn xộn, "ngươi - ta" rồi lại "các hạ - tại hạ.".
"Đổng công tử không cần nhiều lời, tại hạ sẽ lên núi theo ngươi." Tạ Quân biết hắn thích nghe kể chuyện xưa, cũng biết hắn không mang người bệnh lên núi. Hắn có cơ hội làm lại cả đời một lần nữa, tự nhiên cùng thương nhân khác thường, hẳn là đã dấy lên lòng hiếu kỳ của hắn ta.
Ba người bước dọc theo sườn núi, giữa đường có một ngôi miếu, bởi vậy thềm đá sửa sang cho dân chúng dễ thắp hương, lên cao hơn thì không có thềm đá, đường đi khó khăn. Bán Hạ khỏe mạnh, vác trên vai tất cả hành lý của Đổng Quyết Minh, bước chân vẫn vững vàng như cũ.
Đổng Quyết Minh tuy mặc áo đạo sĩ nhưng không phải đạo sĩ, chỉ là hắn thích mặc đạo bào xem bệnh. Bất quá thế lại tiện cho hắn, dân chúng trong thị trấn tín thờ Đạo giáo, một thân đạo bào của hắn có thể làm cho người ta tín nhiệm. Nếu không một khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú như hắn, làm sao thu phục người khác?
Chỗ ở của Đổng Quyết Minh ở gần đỉnh núi, nhìn bên ngoài quả thật đơn sơ mộc mạc, giống gia đình trên núi bình thường, quan sát kỹ hơn sẽ thấy xung quanh toàn thảo dược, quả nhiên là "Mao đình túc hoa ảnh, dược viên tư đài văn" [5]. Nơi này trước kia thuộc Nam Yên, nóng ẩm nhiều mưa, đỉnh núi lá trúc rơi đầy, lá xanh thấp thoáng, cổng tre phảng phất như có một người thiếu nữ đang vo gạo nấu cơm.
[5] Nếp đình tranh lúc nào cũng có bóng hoa
Vết rêu làn dài bên viện thuốc.
"Đó là gì?" Tạ Quân không biết người kia là ai, muốn hỏi một câu mà thôi.
Đổng Quyết Minh nhìn bóng lưng cô nương kia, không quan tâm nói, "Lúc trước bị thương, ngã ở chỗ ta nên ta thuận tay cứu. Thương thế của nàng chưa khỏi hẳn bèn lưu lại nấu chút cơm nước. Tay nghề của nàng tốt hơn Bán Hạ nhiều, lát nữa ngươi sẽ được nếm thử."
Hắn là người trong giang hồ, nữ tử kia cũng không phải tiểu thư khuê các, không cần quan tâm nhiều, dù sao hắn cũng sẽ không vô lễ với nàng.
Họ đang nói, nữ tử kia nghe được âm thanh nên quay đầu lại nhìn, áo vải, tóc cài trâm mộc cũng không thể che được thanh lệ động lòng người, gương mặt nàng ta vui vẻ, "Đổng công tử đã về?" Nàng nhìn Tạ Quân bên cạnh Đổng Quyết Minh, trong mắt có chút kinh sợ, rất nhanh trở lại bình thường, hỏi, "Vị công tử này là?"
"Là khách quý của ta." Đổng Quyết Minh cười to vài tiếng, đẩy cổng tre, quay đầu nói với Tạ Quân, "Vào đi."
Trong sân mấy con gà đang mổ gạo, Đổng Quyết Minh cười nói, "Ta rất thích ăn thịt gà." Những con gà kia nghe không hiểu, còn thân mật chạy lại chỗ Đổng Quyết Minh.
"Đúng rồi, công tử họ gì, ta quên hỏi."
"Ta họ Tạ."
Đổng Quyết Minh hơi thu lại vui vẻ, "A? Họ Đại Sở?"
Nếu Tạ Quân muốn giấu giếm, hắn có ngàn vạn cách, nhưng người trước mắt có giao tình sâu sắc với hắn, là ân nhân cứu mạng hắn, hắn không muốn giấu, chỉ trầm mặc mỉm cười.
Trong lòng Đổng Quyết Minh có chút suy đoán, nhưng người trước mặt không muốn nói thì cũng thôi. Đổng Quyết Minh dựa ghế nằm, tìm thư thế thoải mái, sửa lại áo bào, híp mắt nói, "Tạ công tử, ngươi nói chuyện xưa đi."
Tạ Quân mỉm cười, bộ dạng này của Đổng Quyết Minh làm cho hắn nhớ tới một người - Yến Tuyết Chiếu. Bọn họ tiêu sái không gì trói buộc, tuy cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau tới kỳ diệu, chỉ tiếc, Yến Tuyết Chiếu từ đầu tới cuối vẫn là cơn gió phong lưu, còn Đổng Quyết Minh gặp biến cố, tình tình thay đổi.
"Hôm nay, tại hạ sẽ kể cho Đổng công tử một chuyện xưa của một vị thần y." Ngữ điệu của Tạ Quân nhẹ nhàng, đã thấy sắc mặt Đổng Quyết Minh khẽ biến, không thả lỏng giống trước.
"Thần y kia yêu một nữ tử thanh lâu." Lời vừa nói ra đã thấy Đổng Quyết Minh hơi bĩu môi, chen miệng nói, "Sẽ không phải chuyện tài tử giai nhân, thần y này lại lưu luyến hồng trần, dùng số tiền lớn mua hoa khôi kia chứ?"
Tạ Quân không trả lời, nói, "Khi đó thế sự thay đổi, đất nước suy vong, loạn lạc. Quân vương một lòng muốn khôi phục nhưng tuổi đã già, sức đã yếu, lực bất tòng tâm. Hơn nữa, hắn không phong con nối dõi, bởi vì toàn kẻ yếu ớt hoặc chết trẻ, chỉ có một đứa cháu còn cuốn trong tã lót. Vì vậy dưới sự đề nghị của cựu thần, quân vương có ý tìm thần y trợ giúp hắn tráng niên, mới có thể chu đáo mưu cầu đại sự."
Đổng Quyết Minh bĩu môi lần nữa nói, "Sinh lão bệnh tử là nhân chi thường tình, nếu sinh bệnh thì còn có thể trị, thân thể già yếu thì có thể dưỡng, nhưng hắn lại nuôi ý hão huyền, ngóng trông tráng niên, làm sao có thể?"
Tạ Quân nhìn thoáng qua Đổng Quyết Minh, "Vị thần y kia cũng nói vậy. Nhưng thân thể quân vương đã như đèn cạn dầu, không thể nào dưỡng và chèo chống tới lúc cháu trai lớn lên, chèo chống tới khi vong quốc hồi phục. Quân vương mê muội muốn tới chỗ Diêm Vương gia đòi lại hơn mười năm tuổi."
Bởi vì chuyện này cũng lấy thần y là nhân vật chính, Đổng Quyết Minh dễ dàng bị cuốn vào, mê mẩn, hỏi hắn, "Thần y có bị bọn họ bắt không?"
Tạ Quân không trả lời ngay, mà nói với giọng êm tai, "Quân vương kia có một quyển sách cấm. Trong sách có một cách nghịch thiên cải mệnh, có thể làm cho thân thể hắn trở lại hai mươi năm trước. Nhưng phương pháp này có chút tàn nhẫn, lấy máu tươi của trẻ con làm thuốc dẫn, cho vào thêm trăm loại thảo dược quý hiếm, trong đó phương pháp chế thuốc cũng hết sức thâm thúy, thế gian ngoại trừ thần y kia không ai có thể làm."
Đổng Quyết Minh khó chịu, "Cách gì dọa người thế, Đổng gia ta nhiều đời hành y cũng chưa từng nghe qua đơn thuốc hoang đường như vậy. Thần y thì sao? Không đồng ý phải không?"
"Đúng vậy, hắn nói hắn sẽ cố gắng, nói thẳng ra những thảo dược quý hiếm kia giúp bổ máu, nhưng máu tươi trẻ con là chuyện vẽ vời ra. Nhưng quân vương khăng khăng, thảo dược kia chỉ là thuốc bổ, nếu không có máu tươi, không thể có chuyện nghịch thiên cải mệnh hai mươi năm."
"Quân vương thấy thần y sống chết không chịu bèn kêu nô tài mang tới một cái hộp, đưa cho thần y, hắn ta tưởng rằng là vàng bạc châu báu, nghiêm khắc cự tuyệt nhưng tên nô tài kia trực tiếp mở hộp trước mặt thần y, bên trong là một cánh tay."
Đổng Quyết Minh nhấp nhẹ môi, nhíu mày suy đoán, "Là tay nữ tử kia?"
"Đúng vậy. Cái tay kia đã xanh đen, có sắc lốm đốm của thi thể, nhưng thần y vẫn nhận ra, cái tay này từng vì hắn nấu cơm, giặt rũ, rót rượu..."
Đúng lúc này, một người con gái bưng bát sứ tới, mùi canh gà thơm nức, ánh mắt Tạ Quân như có như không rơi vào cánh tay nàng.
"Dâu tằm nửa tiền, đương quy ba tiền, lá đay, sinh địa, mỗi thứ ba đồng..." Một nam tử mặc áo đạo sĩ tay cầm phất trần nhắm mắt thì thầm. Nhìn hắn cũng đã tới tuổi cập quan [1], sắc mặt trắng bệch, môi nhợt nhạt, thứ duy nhất có sức sống là mái tóc màu đen cột sau đầu. Tay hắn ung dung viết đơn thuốc, từng chữ từng chữ một.
[1] Đôi mươi.
Viết xong, nam tử mặc áo đạo sĩ mở mắt nhìn người mới tới, "Nói chuyện xưa hay trả công?"
Người tới đầu đội khăn, giữa lông mày có chút bộ dạng của kẻ buôn, trước đó vì không nỡ bỏ phí thức ăn mà ăn đồ thiu, bụng dạ khó chịu đã vài ngày, nghe nói ở góc chợ Đông Nam có một thần y chuyên bán thuốc, xem bệnh, trị được không ít bệnh lạ, có thể nói đúng bệnh bốc thuốc, không nhầm lẫn bao giờ. Bệnh nhỏ này của hắn lang trung bình thường cũng có thể trị, bất quá hắn muốn bớt một vài quan tiền mà thôi.
"Chuyện xưa, kể chuyện xưa." Hắn nhìn những người cũng đi khám bệnh xung quanh, nghiêm mặt cười nói, "Nhưng làm người khác chậm trễ không tốt, nếu không lúc thần y rảnh rỗi thì tới khách sạn Tứ Hải tìm tôi? Tôi là tiểu nhị chỗ đó." Dù sao đi nữa thần y cũng chưa chắc tới tìm hắn, hắn cảm thấy đây là lúc dùng trí tuệ của mình để thu hút chú ý của thần y, so với bao nhiêu chuyện xưa sẽ có tác dụng hơn. Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt hắn càng ân cần.
Đồng Quyết Minh mở con mắt vừa nhắm lại lần nữa, khóe môi cong lên giống như cười mà cũng không phải cười, nói, "Bán Hạ, đánh hắn."
"Tuân lệnh." Dược đồng tên Bán Hạ đặt bút xuống, túm lấy tay tiểu nhị kéo qua một bên, sức lực không hề nhỏ, không có chút nho nhã, nhu thuận lúc nghe Đổng Quyết Minh sia bảo.
Bán Hạ ném tên tiểu nhị ra đất, tay đấm chân đá một hồi, tiểu nhị bối rối sau đó kêu rên, "Các ngươi đánh người giữa đường! Ta muốn báo án! A, đừng đánh nữa! Ta kể chuyện xưa! Giờ ta kể!" Bán Hạ thu tay, tiểu nhị lại khí thế hung hăng kêu to, "Không có vương pháp! Cẩu thần y!"
"Bán Hạ, đánh tiếp. Người gian xảo kể chuyện xưa, không nghe cũng được." Ngữ điệu Đổng Quyết Minh bình thường, nhìn hàng người trước mặt, "Người kế tiếp." Dân chúng tới xếp hàng đều biết tên tiểu nhị kia, biết rõ hắn chỉ là tiểu nhân thích chiếm tiện nghi của người khác, cũng không ra mặt vì hắn, dù sao thì thần y cũng sẽ không đánh chết hắn, chỉ giáo huấn hắn một chút mà thôi.
"Huynh đài, ngươi không có bệnh." Đổng Quyết Minh mặc áo bào của gia phụ, hơn nữa có chút tư thế tiên nhân, dù hắn ngồi xiêu vẹo, nói chuyện vô cảm, không có tướng mạo cũng có dáng vẻ văn nhã thanh tú.
Không nghĩ tới lúc trước hắn là người thú vị như vậy.
Tạ Quân cười, nghiêm mặt trả lời, "Có, là tâm bệnh."
Hai mắt Đổng Quyết Minh không kiêng nể gì mà dò xét hắn, người tới mặc áo bào trắng như tuyết, thắt lưng xanh ngọc quấn eo lộ ra một thân hình cao lớn, mái tóc được cuốn lại tỉ mỉ trong quan [2], bộ dạng lịch sự tao nhã. Đổng Quyết Minh đã nghiên cứu y thuật hai mươi năm, sớm nhìn ra người này có bản lĩnh, dù rằng nhìn chỉ tầm mười sáu, đầu đội quan bạch ngọc, giống như cách ăn mặc của nam tử bình thường, nhưng hai đầu lông mày vững như núi cao, mắt như vực sâu hun hút, không chút dao động.
[2] Mũ ngày xưa nam tử hay dùng cố định tóc.
Đổng Quyết Minh vui vẻ, thở dài, "Huynh đài thật sự có tâm bệnh, hồn phách không tương đồng với thân thể, chắc hẳn huynh đài từng trải qua chuyện gì đó rất ly kỳ, tại hạ cảm thấy vô cùng hứng thú." Ánh mắt nóng rực của Đổng Quyết Minh nhìn chằm chằm Tạ Quân, "Nếu ngươi nói chuyện xưa, một phân tiền ta cũng không thu."
"Thần y công tử, ngươi còn chưa có khám và chữa bệnh cho tại hạ." Tạ Quân duỗi tay, vung tay áo đặt trước mặt Đổng Quyết Minh. Cổ tay thon dài trắng nõn, xương cốt đều đặn, ngón tay gấp khúc tự nhiên, đầu ngón tay dưới ánh mặt trời giống như phát sáng, đôi tay này nếu như đánh cờ, hẳn là đẹp đẽ vô cùng, nhìn xuống lòng bàn tay thấy vết chai nhỏ, Đổng Quyết Minh có thể nhìn ra nam tử trước mắt là người tập võ, hơn nữa quen sử dụng kiếm.
Đổng Quyết Minh lần đầu gặp "người bệnh" như vậy, có chút hăm hở hỏi thăm, "Trong lòng huynh đài có kẻ thù? Có thương nhớ, có ma quỷ sao?" Đổng Quyết Minh đặt ngón tay lên mạch của Tạ Quân, trong lòng thầm thất kinh bởi vì người này nội lực thâm hậu.
"Có thương nhớ, hoặc có ma quỷ, nhưng không có thù." Tạ Quân nhìn đỉnh đầu Đổng Quyết Minh.
"Lòng dạ huynh đài rất rộng lớn." Đổng Quyết Minh cười nhẹ, "Bất quá cũng là si mê hồng trần mà thôi. Ta có câu cửa miệng, tâm bệnh có tâm y, có nghi hoặc có giải thích, có lưu luyến có toàn vẹn, nếu có thù, báo là được." Tạ Quân trầm mặc mỉm cười, si mê hồng trần a, trước mắt chẳng phải có một người sao?
Từ trước tới nay hắn không vướng bận những thứ này, lãng phí.
Đổng Quyết Minh thật sự tò mò về Tạ Quân, hắn bất đắc dĩ nói, "Tâm bệnh của ngươi đúng là làm khó ta, nếu không phải ngươi nói văn nhã, thái độ thân mệnh, có lẽ ta sẽ cho rằng đó là chiêu trò tới phá rối đấy, mà thôi, tạm thời ta cho ngươi một thang an thần, dù sao cũng sẽ có chỗ lợi ích đấy."
Tạ Quân gật đầu, Đổng Quyết Minh nhíu mày nói, "Ngươi đừng coi thường đơn thuốc này, nó là gia truyền của gia gia ta đấy, rất công hiệu, nếu không phải ngươi nhìn hợp ý ta, ta không cho đâu." Bên cạnh hắn Bán Hạ đã sớm thu tay, lúc này cũng gật gù.
Tạ Quân tự nhiên hiểu người này nói thật, nhưng quen thói giang hồ làm cho lời của hắn có chút khó tin. Kiếp trước có người nhận xét Đổng thần y quả thật là tiên nhân chân chính, lạnh lùng như Trích tiên [3], từ bi giống như Phật Đà [4]. Nhớ tới, lại nói bọn họ cũng chưa nhìn thấy bộ dạng "tiên nhân" trước kia.
[3] Tiên mắc đọa.
[4] Phật Thích Ca.
"Đa tạ thần y công tử."
Đổng Quyết Minh có chút xấu hổ, "Đừng gọi ta là thần y, ta họ Đổng."
"Được, Đổng công tử."
Sắc mặt nhợt nhạt của Đổng Quyết Minh trở lại, nhìn bóng lưng Tạ Quân, toàn thân hắn ta là một cỗ thần bí, trong đầu hắn tự dưng nảy ra một ý niệm. Từ trước tới nay hắn chưa bao giờ ủy khuất bản thân, lập tức phân phó Bán Hja dọn quán đóng cửa.
"Thần y! Thần y! Ngồi thêm một lát đi, một lát nữa đi..." Dân chúng xếp hàng lo lắng, lo sợ thần y chạy.
"Ngày mai thần y còn tới phải không?"
Tạ Quân đang khó hiểu thì bị Đổng Quyết Minh vỗ vai, "Ngươi theo ta trở về, nói chuyện xưa, ta hài lòng ta sẽ thả ngươi xuống núi." Đổng Quyết Minh không đợi Tạ Quân trả lời, hướng bách tính hô, "Ngày mai nói sau, các ngươi tạm thời tới chỗ lang trung thị trấn phía trước coi bệnh đi."
Đổng Quyết Minh nhìn Tạ Quân đứng im chỗ cũ, sợ là không muốn theo hắn trở về bèn kéo ống tay áo Tạ Quân. Tạ Quân như bị lôi đi, trực giác có chút oán hận.
Đi một đoạn, Đổng Quyết Minh buông tay áo Tạ Quân ra, ho nhẹ nói, "Ta đãi khách không kém, chỉ là ngươi cần theo ta về, ngươi biết quy củ của ta phải không?" Bây giờ Đổng Quyết Minh thật sự có chút ngây ngô, xưng hô lộn xộn, "ngươi - ta" rồi lại "các hạ - tại hạ.".
"Đổng công tử không cần nhiều lời, tại hạ sẽ lên núi theo ngươi." Tạ Quân biết hắn thích nghe kể chuyện xưa, cũng biết hắn không mang người bệnh lên núi. Hắn có cơ hội làm lại cả đời một lần nữa, tự nhiên cùng thương nhân khác thường, hẳn là đã dấy lên lòng hiếu kỳ của hắn ta.
Ba người bước dọc theo sườn núi, giữa đường có một ngôi miếu, bởi vậy thềm đá sửa sang cho dân chúng dễ thắp hương, lên cao hơn thì không có thềm đá, đường đi khó khăn. Bán Hạ khỏe mạnh, vác trên vai tất cả hành lý của Đổng Quyết Minh, bước chân vẫn vững vàng như cũ.
Đổng Quyết Minh tuy mặc áo đạo sĩ nhưng không phải đạo sĩ, chỉ là hắn thích mặc đạo bào xem bệnh. Bất quá thế lại tiện cho hắn, dân chúng trong thị trấn tín thờ Đạo giáo, một thân đạo bào của hắn có thể làm cho người ta tín nhiệm. Nếu không một khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú như hắn, làm sao thu phục người khác?
Chỗ ở của Đổng Quyết Minh ở gần đỉnh núi, nhìn bên ngoài quả thật đơn sơ mộc mạc, giống gia đình trên núi bình thường, quan sát kỹ hơn sẽ thấy xung quanh toàn thảo dược, quả nhiên là "Mao đình túc hoa ảnh, dược viên tư đài văn" [5]. Nơi này trước kia thuộc Nam Yên, nóng ẩm nhiều mưa, đỉnh núi lá trúc rơi đầy, lá xanh thấp thoáng, cổng tre phảng phất như có một người thiếu nữ đang vo gạo nấu cơm.
[5] Nếp đình tranh lúc nào cũng có bóng hoa
Vết rêu làn dài bên viện thuốc.
"Đó là gì?" Tạ Quân không biết người kia là ai, muốn hỏi một câu mà thôi.
Đổng Quyết Minh nhìn bóng lưng cô nương kia, không quan tâm nói, "Lúc trước bị thương, ngã ở chỗ ta nên ta thuận tay cứu. Thương thế của nàng chưa khỏi hẳn bèn lưu lại nấu chút cơm nước. Tay nghề của nàng tốt hơn Bán Hạ nhiều, lát nữa ngươi sẽ được nếm thử."
Hắn là người trong giang hồ, nữ tử kia cũng không phải tiểu thư khuê các, không cần quan tâm nhiều, dù sao hắn cũng sẽ không vô lễ với nàng.
Họ đang nói, nữ tử kia nghe được âm thanh nên quay đầu lại nhìn, áo vải, tóc cài trâm mộc cũng không thể che được thanh lệ động lòng người, gương mặt nàng ta vui vẻ, "Đổng công tử đã về?" Nàng nhìn Tạ Quân bên cạnh Đổng Quyết Minh, trong mắt có chút kinh sợ, rất nhanh trở lại bình thường, hỏi, "Vị công tử này là?"
"Là khách quý của ta." Đổng Quyết Minh cười to vài tiếng, đẩy cổng tre, quay đầu nói với Tạ Quân, "Vào đi."
Trong sân mấy con gà đang mổ gạo, Đổng Quyết Minh cười nói, "Ta rất thích ăn thịt gà." Những con gà kia nghe không hiểu, còn thân mật chạy lại chỗ Đổng Quyết Minh.
"Đúng rồi, công tử họ gì, ta quên hỏi."
"Ta họ Tạ."
Đổng Quyết Minh hơi thu lại vui vẻ, "A? Họ Đại Sở?"
Nếu Tạ Quân muốn giấu giếm, hắn có ngàn vạn cách, nhưng người trước mắt có giao tình sâu sắc với hắn, là ân nhân cứu mạng hắn, hắn không muốn giấu, chỉ trầm mặc mỉm cười.
Trong lòng Đổng Quyết Minh có chút suy đoán, nhưng người trước mặt không muốn nói thì cũng thôi. Đổng Quyết Minh dựa ghế nằm, tìm thư thế thoải mái, sửa lại áo bào, híp mắt nói, "Tạ công tử, ngươi nói chuyện xưa đi."
Tạ Quân mỉm cười, bộ dạng này của Đổng Quyết Minh làm cho hắn nhớ tới một người - Yến Tuyết Chiếu. Bọn họ tiêu sái không gì trói buộc, tuy cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau tới kỳ diệu, chỉ tiếc, Yến Tuyết Chiếu từ đầu tới cuối vẫn là cơn gió phong lưu, còn Đổng Quyết Minh gặp biến cố, tình tình thay đổi.
"Hôm nay, tại hạ sẽ kể cho Đổng công tử một chuyện xưa của một vị thần y." Ngữ điệu của Tạ Quân nhẹ nhàng, đã thấy sắc mặt Đổng Quyết Minh khẽ biến, không thả lỏng giống trước.
"Thần y kia yêu một nữ tử thanh lâu." Lời vừa nói ra đã thấy Đổng Quyết Minh hơi bĩu môi, chen miệng nói, "Sẽ không phải chuyện tài tử giai nhân, thần y này lại lưu luyến hồng trần, dùng số tiền lớn mua hoa khôi kia chứ?"
Tạ Quân không trả lời, nói, "Khi đó thế sự thay đổi, đất nước suy vong, loạn lạc. Quân vương một lòng muốn khôi phục nhưng tuổi đã già, sức đã yếu, lực bất tòng tâm. Hơn nữa, hắn không phong con nối dõi, bởi vì toàn kẻ yếu ớt hoặc chết trẻ, chỉ có một đứa cháu còn cuốn trong tã lót. Vì vậy dưới sự đề nghị của cựu thần, quân vương có ý tìm thần y trợ giúp hắn tráng niên, mới có thể chu đáo mưu cầu đại sự."
Đổng Quyết Minh bĩu môi lần nữa nói, "Sinh lão bệnh tử là nhân chi thường tình, nếu sinh bệnh thì còn có thể trị, thân thể già yếu thì có thể dưỡng, nhưng hắn lại nuôi ý hão huyền, ngóng trông tráng niên, làm sao có thể?"
Tạ Quân nhìn thoáng qua Đổng Quyết Minh, "Vị thần y kia cũng nói vậy. Nhưng thân thể quân vương đã như đèn cạn dầu, không thể nào dưỡng và chèo chống tới lúc cháu trai lớn lên, chèo chống tới khi vong quốc hồi phục. Quân vương mê muội muốn tới chỗ Diêm Vương gia đòi lại hơn mười năm tuổi."
Bởi vì chuyện này cũng lấy thần y là nhân vật chính, Đổng Quyết Minh dễ dàng bị cuốn vào, mê mẩn, hỏi hắn, "Thần y có bị bọn họ bắt không?"
Tạ Quân không trả lời ngay, mà nói với giọng êm tai, "Quân vương kia có một quyển sách cấm. Trong sách có một cách nghịch thiên cải mệnh, có thể làm cho thân thể hắn trở lại hai mươi năm trước. Nhưng phương pháp này có chút tàn nhẫn, lấy máu tươi của trẻ con làm thuốc dẫn, cho vào thêm trăm loại thảo dược quý hiếm, trong đó phương pháp chế thuốc cũng hết sức thâm thúy, thế gian ngoại trừ thần y kia không ai có thể làm."
Đổng Quyết Minh khó chịu, "Cách gì dọa người thế, Đổng gia ta nhiều đời hành y cũng chưa từng nghe qua đơn thuốc hoang đường như vậy. Thần y thì sao? Không đồng ý phải không?"
"Đúng vậy, hắn nói hắn sẽ cố gắng, nói thẳng ra những thảo dược quý hiếm kia giúp bổ máu, nhưng máu tươi trẻ con là chuyện vẽ vời ra. Nhưng quân vương khăng khăng, thảo dược kia chỉ là thuốc bổ, nếu không có máu tươi, không thể có chuyện nghịch thiên cải mệnh hai mươi năm."
"Quân vương thấy thần y sống chết không chịu bèn kêu nô tài mang tới một cái hộp, đưa cho thần y, hắn ta tưởng rằng là vàng bạc châu báu, nghiêm khắc cự tuyệt nhưng tên nô tài kia trực tiếp mở hộp trước mặt thần y, bên trong là một cánh tay."
Đổng Quyết Minh nhấp nhẹ môi, nhíu mày suy đoán, "Là tay nữ tử kia?"
"Đúng vậy. Cái tay kia đã xanh đen, có sắc lốm đốm của thi thể, nhưng thần y vẫn nhận ra, cái tay này từng vì hắn nấu cơm, giặt rũ, rót rượu..."
Đúng lúc này, một người con gái bưng bát sứ tới, mùi canh gà thơm nức, ánh mắt Tạ Quân như có như không rơi vào cánh tay nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.