Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội

Chương 89: Ngoại Truyện Phụ Thân Huynh Đệ Tốt, Cống Hiến Bản Thân Chút Đi…

Mục Đề Hoàng Hoàng

29/09/2022

Sau khi A Dung thành thân, các đệ tử của Táng Kiếm sơn trang lần lượt trở về Tuyết Vực, mà hai người Yến Tuyết Chiếu và Cố Tề Quang ở lại Kinh thành chơi tầm một tháng, sau đó nhàn nhã khởi hành.

Không giống với lúc đến, bọn họ đi rất chậm, có phong thái du sơn ngoạn thủy.

Cuối xuân, thời tiết dần trở nên nóng nực, Yến Tuyết Chiếu rất không thích nóng, suy rằng chưa ra mồ hôi, nhưng cơ thể rất nóng nảy.

Thấy trong rừng có một cái đầm một tấc vuông, nước đầm trong lành vô cùng, lá cây rụng xuống nổi lên gợn sóng cũng thoáng chốc bình ổn lại, đá cuội to nhỏ dưới đáy đầm rõ ràng từng viên. Tâm tình Yến Tuyết Chiếu lập tức trở nên thoải mái.

“Đầu nguồn của đầm nước này có lẽ từ Tuyết Vực chúng ta đó.” Yến Tuyết Chiếu vừa cởi đai lưng vừa nói: “Nóng thật sự, vừa hay tắm cái đã.”

Cố Tề Quang không đồng ý: “Bây giờ là ban ngày.”

“Đây là vùng dã ngoài hoang vu, chỉ có hai người chúng ta mà thôi.” Động tác trên tay Yến Tuyết Chiếu không dừng, đã lộ ra một khoảng ngực bóng loáng. Tuổi của hắn chỉ dừng ở đầu hai mươi, cơ thể cũng là dáng vẻ trẻ trung nhất, trắng nõn như ngọc, da thịt rõ ràng.

Ánh nắng trong rừng chiếu lên người hắn, phủ lên cho hắn một tầng vàng nhạt, Cố Tề Quang mất tự nhiên dời mắt.

Yến Tuyết Chiếu để lại đúng một cái tiết khố, nhảy vào trong nước, mực nước rất cao. Hắn lúc nào cũng vậy, mang theo tâm hồn ham chơi của hài tử, xuống nước cũng không chịu an phận.

Nước đầm lạnh lẽo khiến hắn lập tức sảng khoái đến mức kêu lên, nóng bức toàn thân đều bị đuổi đi, hắn xoay người nhìn về phía Cố Tề Quang: “Này, Linh Quân, ngươi cũng xuống đây đi, mát lắm.”

Cố Tề Quang bất đắc dĩ cười, lắc đầu từ chối , hắn ta không thể cởi xiêm y giữa ban ngày được.

“Cố Linh Quân, ngươi qua đây nói chuyện cùng ta, đừng đứng xa thế.” Yến Tuyết Chiếu cười híp mắt, vừa thỏa mãn vừa tự tại.

Cố Tề Quang đi đến đầm nước, bên bờ là đá trắng xám, hơi trơn trượt.

“Ngươi đã rất lâu không ra khỏi Tuyết Vực rồi, vì sao không chơi cho thỏa thích?” Yến Tuyết Chiếu từ từ đi qua đây, đầm nước từ đến ngực thành đến eo.

Cố Tề Quang vừa muốn nói, lại bị Yến Tuyết Chiếu lôi xuống dưới, “ùm” một tiếng, cả người Cố Tề Quang rơi vào đầm nước, ướt đẫm hết cả.

Đột nhiên rơi xuống nước, Cố Tề Quang bỗng chốc hoảng loạn, chân chưa đứng vững, người nghiêng về một bên. Yến Tuyết Chiếu lập tức kéo hắn ta lại.

“Yến Tuyết Chiếu.”

“Đừng giận.” Yến Tuyết Chiếu vẫn cười, lôi hắn ta ra chỗ sâu hơn. “Tí lên giúp ngươi hong khô là được. Nhưng mà Cố Linh Quân này, cơ thể của ngươi cũng yếu quá rồi, hay là ngươi bái ta làm sư phụ, ta dạy ngươi công phu?”

Cố Tề Quang hé miệng, ánh mắt dừng trên tay Yến Tuyết Chiếu kéo hắn ta.

Yến Tuyết Chiếu dừng bước, buông tay: “Vị trí này thoải mái nhất.”

Quần áo Cố Tề Quang khi thì dính sát vào người, khi thì bị dòng nước đẩy lên, nhìn có vẻ buồn cười, Yến Tuyết Chiếu cười: “Linh Quân, hay là ngươi cởi xiêm y ra đi?”

Trong đầu Cố Tề Quang ầm ầm: “Không cần.” Lúc nói chuyện, vết đỏ ửng lặng lẽ xuất hiện trên cổ.

Yến Tuyết Chiếu bá vai hắn ta: “Đều là nam nhân cả, ngại cái gì.”

Cố Tề Quang vẫn kiên trì không cởi, Yến Tuyết Chiếu cũng không cố chấp cái này, rất nhanh liền bắt đầu tán gẫu, nói đến nhiều nhất, vẫn là A Dung.

Bỗng dưng, Yến Tuyết Chiếu nhớ tới ngày A Dung thành thân, nhìn Cố Tề Quang: “Ngươi nói xem, một người lúc nằm mơ gọi tên một người khác là có ý gì?”

Cố Tề Quang không nghĩ nhiều, thản nhiên cười: “Chắc là ngày nghĩ gì, đêm mộng ấy.”

Sau đó liền cảm giác ánh mắt của Yến Tuyết Chiếu dừng trên mặt hắn ta, ý không rõ ràng đáp: “Vậy sao?”



Giày của Cố Tề Quang bị thấm nước, rất không thoải mái, hơi nhíu mày, Yến Tuyết Chiếu mở miệng: “Đi lên đi.”

Sau khi lên bờ, Yến Tuyết Chiếu dùng nội lực hong khô xiêm y của Cố Tề Quang, nhiệt độ dường như cứ hướng về phía cơ thể hắn ta, khiến Cố Tề Quang lập tức đỏ mặt, nóng.

Sau đó Yến Tuyết Chiếu lại xuống nước chuyến nữa, lần này là bắt cá, vì để tránh máu làm tanh đầm nước, hắn không làm cây chọc cá, trực tiếp dùng nội lực, đập một con trúng một con, còn không bị chảy máu.

Cố Tề Quang trên bờ nhóm lửa, nhẹ nhàng thở dài một hơi, cảm giác bản thân so với Yến Tuyết Chiếu, quả thực quá gò bò, hắn ta có lẽ, cũng ảnh hưởng đến hứng thú của Yến Tuyết Chiếu.

Yến Tuyết Chiếu vỗ bốn con cá, xách lên bờ, đưa cá cho Cố Tề Quang: “Nhờ ngươi đấy, Linh Quân.”

Cố Tề Quang giống như có ma lực gì đó, nguyên liệu nấu ăn nào đến tay hắn ta đều sẽ trở nên ngon hơn, nướng cá trong rừng, còn không có gia vị, vốn không thể trông cậy hắn ta có thể làm ra được món gì ngon, nhưng đến lúc ăn cá nương, Yến Tuyết Chiếu dường như muốn nuốt cả đầu lưỡi vào, ánh mắt nhìn Cố Tề Quang, trở nên sáng long lanh.

Sắc trời tối rất nhanh, ra khỏi rừng còn phải đi hơn hiếng canh giờ mới có người ở, Yến Tuyết Chiếu lười, rút Chiết Tuyết kiếm, xoạt xoạt vài cái, lá cây rụng đầy đất, hắn chất lá cây thành một đống, phủ áo khoác lên trên, một chiếc “giường” thoải mái đã được tạo thành.

Hắn gối lên cánh tay, nằm xuống đất.

“Linh Quân, qua đây nằm cùng đi.” Yến Tuyết Chiếu hơi nghiêng đầu, nhìn Cố Tề Quang đứng bất động cười: “Ta biết ngươi muốn làm thêm một cái nữa, nhưng ban đêm lạnh, ngươi lại không có nội lực, vẫn là nằm cùng ta đi.”

Cố Tề Quang nhớ tới biểu hiện gò bò ban ngày, không quá chần chừ liền đi qua, ngồi xuống, trên mặt có ý anh hùng hy sinh vì đại nghĩa, Yến Tuyết Chiếu nhìn hắn ta cười ra tiếng, chìa tay kéo bờ vai hắn ta nằm xuống.

Khoảng cách giữa hai người không đến một tấc, giọng nói của Yến Tuyết Chiếu ngay bên tai, khi nói chuyện còn có hơi thổi qua: “Linh Quân sao càng ngày càng giống tiểu cô nương vậy?”Xong còn nhẹ nhàng cười rộ lên, hơi thở càng rõ rệt, phả vào lỗ tai hắn ta.

Cố Tề Quang không để ý đến hắn, nằm thẳng người, nhìn bầu trời sao xanh qua vòm lá.

Yến Tuyết Chiếu nửa ôm hắn ta ngủ thiếp đi, Cố Tề Quang bởi vì hành động thân mật vượt quá mức bình thường của hắn mà mất ngủ đến giữa đêm, lại không thể xoay người được, cái gọi là dày vò, cũng chỉ có vậy.

Nhưng trong lòng hắn ta có niềm vui giấu kín, không thể phủ nhận. Cố Tề Quang nghiêng đầu nhìn, khuôn mặt của Yến Tuyết Chiếu cách hắn ta rất gần, ngủ rất say, khuôn mặt như ngọc bích ngâm trong nước đá, vừa mát lạnh vừa thanh thấu, hốc mắt có quầng thâm nhàn nhạt, đôi môi sáng rõ đầy đặn.

Trước nửa đêm mặt đất còn có nhiệt lượng dư, bây giờ đã trở nên lạnh lẽo rồi, mà cánh tay

Yến Tuyết Chiếu khoát lên người hắn ta, đang vô thức nóng lên.

Cố Tề Quang ấm áp trong lòng, kề gần Yến Tuyết Chiếu, vừa do dự vừa cẩn thận dán vào mặt hắn.

Lạnh, còn thơm nữa.

Thấy Yến Tuyết Chiếu không có phản ứng gì, hơi thở vẫn đều đều như cũ, Cố Tề Quang thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nghĩ, cơ hội thế này có lẽ về sau sẽ không có nữa rồi.

Hắn ta đột nhiên nảy sinh chút cố chấp, vừa buồn lại vừa bui, vẻ mặt lại không hề thay đổi, chỉ là đôi mắt dịu dàng ấy dần dần trở nên thâm thúy mà nóng rực.

Sau đó hắn ta hôn Yến Tuyết Chiếu, như chuồn chuồn lướt nước, thoáng cái liền tách ra, nhưng trái tim hắn ta dường như muốn nhảy ra ngoài.

Cố Tề Quang lo lắng Yến Tuyết Chiếu lúc này đột nhiên tỉnh lại, dùng ánh mắt kinh ngạc ghét bỏ nhìn hắn ta, hắn ta nín thở đợi một lúc, Yến Tuyết Chiếu vẫn chưa tỉnh lại, khí nhịn nãy giờ mới từ từ thở ra, vừa dài vừa nhẹ nhõm.

Quay lại nằm ngửa, Cố Tề Quang nhìn bầu trời đêm, ngẩn ngơ hồi lâu, lúc cảm thấy buồn ngủ, đã hơn nửa đêm rồi.

Cố Tề Quang ngủ rồi, người đang ngủ say bên cạnh lại mở mắt, ánh mắt Yến Tuyết Chiếu phức tạp nhìn Cố Tề Quang một lúc, đột nhiên nhếch môi cười rộ, sau đó ôm hắn ta càng chặt.

Sáng sớm, sắc trời chưa rõ, hàng mi Cố Tề Quang khẽ run rẩy, lúc tỉnh lại thở dài một tiếng. Giấc mơ hôm qua, hắn ta thấy ánh mắt ghét bỏ của Yến Tuyết Chiếu, còn có chút ấm ức, dường như đang lên án hắn ta, sao ngươi có thể như vậy, sao ngươi có thể có loại tâm tư này với ta.

Hắn ta chớp mắt, tỉnh táo hơn chút rồi, tầm nhìn hướng sang bên cạnh, bỗng nhiên thu trở lại.



Yến Tuyết Chiếu cũng tỉnh lại ngay sau đó, nhìn Tiểu Tuyết Chiếu đang dựng lên, dùng tay che mặt cười, không quá để ý, chỉ là nhìn người bên cạnh nhếch môi vẻ mặt mất tự nhiên, lúc này mới từ từ mở miệng: “Lâu lắm không dùng rồi, khá tủi thân cho nó.”

Cố Tề Quang không cam lòng yếu thế, lạnh nhạt nhìn qua, dường như đang nói, hắn ta cũng vậy, nhưng mà lực tự khống chế của hắn ta tốt.

Yến Tuyết Chiếu gối đầu, vừa nhàn nhã vừa tùy tiện mở miệng: “Nói thật, ta vẫn là muốn làm đó.” Hắn dừng lại một lúc. “Chỉ là cảm thấy không thể tùy tiện được.”

“Ngươi muốn cưới thê tử?”

“Là muốn tìm bạn đời, nhưng mà ta cưới rồi ngươi không cưới, cảm giác có lỗi với ngươi vậy.” Yến Tuyết Chiếu nhìn không trung: “Để ngươi nhìn chúng ta ân ái, ngại lắm.”

Cố Tề Quang cười cười, “Ngươi đã cưới rồi, vì sao ta không cưới? Chúng ta có thể chọn một ngày lành, cùng nhau thành thân.”

Yến Tuyết Chiếu nhìn hắn ta chằm chằm.

Cố Tề Quang thu lại ánh mắt, sắc mặt như thường, trong mắt còn có nghi vấn nhàn nhạt.

Yến Tuyết Chiếu mắng trong lòng, Cố Linh Quân giả bộ giống thật.

Sau một lúc, nghiến răng nghiến lợi: “Cố Linh Quân, ngươi đúng là huynh đệ tốt của ta.”

Yến Tuyết Chiếu trở mình, quay lưng với Cố Tề Quang, Cố Tề Quang cười trộm.

Cố Tề Quang xưa này đều vô cùng cẩn thận, mà trước mặt hắn ta Yến Tuyết Chiếu vừa trong sạch lại không che giấu, ánh mắt vừa nhìn là hiểu, ánh mắt trong đè nén mang theo ấm ức vừa rồi hắn ta làm sao không thấy dược? Chẳng qua là muốn trêu chọc hắn mà thôi.

Giấc mơ tối qua hóa tro bụi, trong lòng Cố Tề Quang vui sướng chưa từng có, tư vị được đền bù khiến hắn ta càng trở nên to gan hơn, không cố kỵ gì cả.

Hắn ta ôm Yến Tuyết Chiếu từ sau lưng, giọng nói trầm thấp dịu dàng phảng phất bên tai Yến Tuyết Chiếu: “Huynh đệ tốt, đừng giận nữa.”

Yến Tuyết Chiếu ban đầu đơ ra một lúc, sau đó cười hừ một tiếng, không thèm để ý đến hắn ta.

Cho đến khi Cố Tề Quang vươn tay phủ lên bộ vị yếu ớt của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, Yến Tuyết Chiếu kêu rên ra tiếng, cắn răng nói: “Không ngờ ngươi là Cố Linh Quân như vậy.” Sau đó lại một tiếng rên nữa, mang theo hương vị tình dục, vô cùng mê người.

Chút do dự cuối cùng tiêu tan, Cố Tề Quang đã vô cùng chắc chắn, Yến Tuyết Chiếu cũng có tâm tư giống vậy với hắn ta.

“Ngươi không phải nói, tủi thân cho nó lâu rồi sao?”Cố Linh Quân cười nói: “Là huynh đệ tốt, cũng nên ra tay tương trợ rồi.”

Mặt Yến Tuyết Chiếu dần đỏ ửng, Cố Linh Quân cởi thắt lưng của hắn, lôi Tiểu Tuyết Chiếu ra, gần tới lúc cao trào, lại chặn lối ra không cho hắn giải quyết. Yến Tuyết Chiếu đỏ mắt, ngữ khí ác liệt như muốn giết người: “Cố Linh Quân!”

Cố Tề Quang trêu hắn đến nghiện, không ngờ lại dẫn lửa thiêu thân, Yến Tuyết Chiếu chỉ hơi giãy dụa liền có thể thoát khỏi sự khống chế của hắn ta, hơn nữa còn có dư lực phản công.

Yến Tuyết Chiếu cuối cùng cũng có thể sung sướng xuất ra ngoài, nhưng lại không có ý muốn nghỉ ngơi, rất nhanh liền vồ đến, hung tợn nhìn hắn ta: “Là huynh đệ tốt, có phải nên công hiến bản thân một chút?”

***

A Dung và Tạ Quân ở Tuyết Vực một khoảng thời gian, dần dần phát hiện ra một số chỗ kỳ lạ.

Ví dụ, lúc Cố thúc thúc nấu ăn, phụ thân cũng sẽ đi vào phòng bếp, không biết là hỗ trợ hay là gây thêm phiền phức nữa.

Ví dụ, ban đêm Tạ Quân từng nói với nàng, phụ thân thỉnh thoảng sẽ ra ngoài lúc nửa đêm, đi đến phòng của Cố thúc thúc, bước chân rất nhẹ, sợ quấy rầy đến bọn họ.

Lại ví dụ như, có lần A Dung muốn tìm Cố thúc thúc, nghe thấy tiếng nước trong phòng, biết hắn ta đang tắm, định đi về thì thấy trên cửa sổ giấy có hai hình bóng.

Nàng hoàng sợ, tiếng nước trong phòng lại càng vang.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook