Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội

Chương 82: Tư Tưởng Xấu Xa A Dung, Giúp Ta

Mục Đề Hoàng Hoàng

29/09/2022

Yến Tuyết Chiếu định mang theo đệ tử trong sơn trang đến bao vậy tiêu diệt trấn Hoài Du. Đây cũng là ý trong thư của Tạ Quân.

Tạ Quân thiếu lực lượng sao? Chưa chắc. Nhưng mà nếu hắn ta đồng ý giúp, mối quan hệ giữa Tạ Quân và Thiếu chủ Táng Kiếm sơn trang Yến Cửu Dung cũng coi như càng có tiến triển.

Yến Tuyết Chiếu dường như nhìn cái là có thể thấy được sự sắp đặt của Tạ Quân. Tuy hắn ta phòng Tạ Quân như phòng cướp, nhưng trong lòng vẫn hiểu được, nếu muốn chọn con rể, Tạ Quân là lựa chọn tốt nhất.

Cho nên lần này vẫn phải mang theo A Dung. Yến Tuyết Chiếu nghĩ một hồi liền cảm thấy đau đầu, hắn ta vẫn thấy A Dung nên ở nhà là an toàn nhất, dù A Dung thiếu mất sợi tóc thôi hắn ta cũng thấy đau lòng, huống chi là đi đến một nơi nguy hiểm như vậy.

A Dung lại tâm hừng hực lửa, nhất quyết muốn đi theo, để chứng minh bản thân không phải nữ tử yếu đuối, còn dùng một bộ kiếm pháp.

Vừa lưu loát vừa xinh đẹp, kiếm hoa giống như một con bướm tung bay.

A Dung so với nữ tử bình thường, quả thực là mạnh hơn nhiều, chẳng qua là bởi vì Yến Tuyết Chiếu yêu thương bảo vệ nàng, lúc này mới ở bên nàng không rời một tấc, thấy A Dung thật sự muốn đi, Yến Tuyết Chiếu cũng đồng ý, cho dù đau lòng từng sợi tóc của nàng, nhưng hắn ta cũng có năng lực bảo vệ nàng không bị thương.

Có lẽ là do hàng năm đều ở Tuyết vực, những người ở Táng Kiếm sơn trang không bị đen, ai cũng trắng nõn xinh đẹp, cộng thêm lại ở vùng trời băng đất tuyết, khiến cho mỗi người đều có phong thái của băng tuyết.

Yến Tuyết Chiếu gom chừng hơn trăm người, cũng coi như đủ cho Tạ Quân mặt mũi, lúc này đội ngũ đã đi tới Hán thành – trung tâm của Sở Thủy. Đoàn người này đều có võ công cao cường, bước đi cũng vô cùng tinh diệu, bởi đó vượt qua khoảng cách Nam Bắc, cũng chỉ đi mất hơn một tháng.

Bây giờ là cuối hạ đầu thu, hai bên Sở Thủy cây cối rậm rạp, nước sông Giang chảy xiết.

Đội ngũ của Tạ Quân mau chóng đến nơi, bên trong có năm trăm tinh kỵ Trử Bào, còn có cả đệ tử tinh nhuệ của Lăng Vân sơn trang, hai đoàn nhân mã tách biệt mà lại vô cùng hài hòa, rõ ràng là đã sống chung một thời gian, đương nhiên vô cùng thân thiết.

Hai đoàn nhân mã ba thế lực thuận lợi gặp nhau tại Hán thành, nghỉ ngơi một ngày rồi nhanh chóng đi tới nước Thục.

Trước khi đi qua Thục Sơn, mọi người hạ trại nghỉ ngơi trong rừng ở dưới chân núi.

A Dung bị muỗi cắn mấy nốt, lúc này đang ngồi trong trướng, Yến Tuyết Chiếu kiên trì bôi thuốc cho nàng, Cố Tề Quang không vào, vì đây là màn trướng của A Dung, hắn ta còn tránh hiềm nghi.

Lúc Tạ Quân đi vào liền nhìn thấy đôi chân trắng nõn của A Dung, hắn hơi nhíu mày: “Nhạc phụ đại nhân, để ta làm cho.” Hắn bước lên trước.

Yến Tuyết Chiếu trừng mắt nhìn hắn: “Ta đã cố ý học tay nghề của Linh Quân, ngươi biết chắc?”

A Dung cũng nghiêng đầu nhìn, chân rõ ràng có mấy vết đỏ hồng, nhìn thấy hơi chói mắt.

Muỗi trong rừng có độc tính, lúc bôi thuốc phải mát xa nhè nhẹ, Yến Tuyết Chiếu không thèm nhìn Tạ Quân nữa, quay người lại chăm chú mát xa.

Tạ Quân vẫn chưa rời khỏi màn trướng, hắn cẩn thận nghĩ lại, cuối cùng cũng hiểu vì sao cảm thấy cảnh tượng vừa rồi rất kỳ lạ, bởi vì dung mạo Yến Tuyết Chiếu quá trẻ, nhìn giống như người ngang vai ngang vế với A Dung, bởi vậy lúc có hành động thân mật thì nhìn có vẻ rất xứng đôi. Nhưng đương nhiên đây không phải là lỗi của Yến Tuyết Chiếu.

Yến Tuyết Chiếu cất thuốc, đứng dậy, thấy Tạ Quân vẫn còn chưa đi, hừ một tiếng, sau đó đi thẳng ra ngoài.

Hắn ta đã cho Tạ Quân và A Dung có không gian riêng, nhưng rốt cuộc hắn ta vẫn đề phòng Tạ Quân, bởi vậy bên ngoài màn trướng còn vẳng lại một câu: “Vương gia lát nữa đến bàn bạc kế sách nhé.”

Tạ Quân biết mình không thể ở lại lâu, bởi vậy vô cùng trân trọng thời gian, bước chân cũng càng nhanh hơn.



Hắn bắt được cái chân chưa thu lại của A Dung, hỏi: “Đau không?”

“Không đau, ngứa.” A Dung không cảm thấy có gì không tự nhiên, ngoan ngoãn đáp lại.

“Được, nhớ đừng gãi nhé.” Chân của A Dung khéo léo rút lại, Tạ Quân hôn một cái lên đầu gối nàng. A Dung cảm thấy vừa mềm vừa nóng, lại càng ngứa, nhanh chóng rụt chân lại, lại bị Tạ Quân bắt được, không thể nhúc nhích.

A Dung ngứa đến nỗi ngã ra đằng sau, hai tay chống trên giường.

“Nhớ ta không?” Tạ Quân không xưng là Tam ca ca, lời nói có ý tứ thân thiết của nam tử đối với nữ tử, khiến cho tim A Dung đập thình thịch, nàng gật đầu, nói nhớ.

Tạ Quân nghiêng người, cười dịu dàng cám dỗ: “Nhớ bao nhiêu? A Dung rõ ràng chơi rất vui mà.”

A Dung theo bản năng ngửa ra đằng sau, thấy Tạ Quân tuy cười rất dịu dàng, nhưng trong mắt lại không hài lòng lắm. Nàng hiểu rồi, nàng phải dỗ dành Tam ca ca mới được. Thế là không lùi lại mà tiến tối, ôm chặt cổ Tạ Quân, khẳng định bên tai hắn: “A Dung rất nhớ rất nhớ, rất nhớ Tam ca ca.”

Tạ Quân nở nụ cười, âm thanh trầm thấp khẽ vang bên tai nàng, sau đó cúi đầu ngậm lấy đôi môi nàng, hôn một cái như khen thưởng: “Ngoan.”

A Dung béo lên rồi, ôm lấy cổ hắn mà khiến hắn chỉ muốn ngã xuống luôn thôi, Tạ Quân ôm lấy eo A Dung, ánh mắt nhìn nàng không rời, miệng lại nói: “Tam ca ca đi đây?”

A Dung theo bản năng nói không, khiến cho nàng ôm càng chặt, cả người như treo trên người hắn, giống như đang trêu đùa hắn.

Tạ Quân thất thần trong giây lát, sau đó yên tâm thoải mái đè xuống, nàng mềm như một nắm bông trắng, nhưng lại vô cùng mềm dẻo, lúc đè lên vô cùng thoải mái, khiến hắn không muốn đứng dậy.

A Dung cười hì hì: “Tam ca ca nặng quá.” Nàng híp mắt, trong khoảnh khắc giống như một yêu tinh, bàn tay ghì chặt lấy cổ hắn không buông, thậm chí như có như không vuốt ve gáy hắn, sau đó dùng đôi môi đỏ xinh của nàng kề sát gần, nhẹ nhàng cắn hắn một cái: “Lâu lắm rồi không ăn Tam ca ca.”

Lúc nói câu này, trong mắt nàng long lánh ánh nước, hàng mi dài dày nhẹ nhàng quét qua, gãi vào lòng Tạ Quân.

Khiến cho hắn không nhịn được mà càng đè chặt hơn, chặt đến nỗi không thể tách rời, vô cùng kín kẽ, hôn nàng càng sâu hơn, đoạt lấy, càn quét, sau đó trở nên dịu dàng liếm láp, mút mát.

Hai chân A Dung quấn lấy eo hắn, vùng thịt mềm ở chân vô cùng nhạy cảm, trong chốc lát liền phát hiện gì đó, nàng nhẹ nhàng thở dốc, trên trán còn có ánh mồ hôi, nàng xoay mông, thứ đó vẫn áp vào nàng, A Dung khó hiểu hỏi hắn, đó là cái gì.

Tạ Quân xấu hổ, lại không biết làm thế nào với A Dung chỉ biết châm lửa mà không phụ trách dập lửa, hơn nữa ánh mắt của nàng sáng ngời trong trẻo, càng cho thấy trong đầu hắn toàn những suy nghĩ xấu xa.

Búi tóc của nàng hơi rối, vài đoạn tóc dài phủ trên mặt giường, Tạ Quân vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve quấn lấy, nhưng vẫn áp vào nàng, thậm chí lúc nàng cử động còn thở dốc ra tiếng, hắn biết bây giờ mình vô cùng xấu xa, nhưng hắn thật sự rất muốn nàng.

Khuôn mặt tuấn tú vô song của Tạ Quân ở ngay trước mắt, tầm mắt hắn dừng trên mặt A Dung, hai mắt hơi híp lại, nhếch miệng, sắc môi tươi tắn, tuy đã rất cố gắng nhẫn nhịn nhưng giữa khuôn mày vẫn mang thần thái vui sướng mê say, hắn nhìn chằm chằm A Dung, dường như thấy được một số hình ảnh khác, ánh mắt càng trở nên u tối.

“Tam ca ca rất thoải mái sao? Như này?” A Dung cọ vào thứ đó của hắn, ngây thơ hỏi hắn, dường như là thật lòng muốn hắn thoải mái.

Sau đó liền nghe thấy, Tạ Quân rên một tiếng bên tai nàng, vừa trầm thấp vừa dễ nghe, cảm giác tê dại từ vành tai truyền đến trái tim, thân mình A Dung run lên, kèm theo đó là Tạ Quân lại được thoải mái thêm lần nữa.

Nhớ đến Yến Tuyết Chiếu vẫn còn đang đợi hắn, không thể ở lại lâu, trong lòng Tạ Quân giày vò một hồi, tính xem nên phóng thích nhanh hơn hay là áp chế nhanh hơn.



Hắn hôn vành tai A Dung, giọng nói khàn khàn: “A Dung, giúp ta.”

A Dung tuy không hiểu lắm, nhưng vẫn đỏ mặt tim đập, đáy lòng dường như hiểu được chuyện này thật khiến người ta xấu hổ, nàng hơi há miệng, sau đó gật đầu: “Giúp thế nào?”

Tạ Quân sợ sẽ dọa nàng, nên đã chọn cách bảo thủ nhất. Hắn ôm chặt A Dung, nhẹ nhàng từng chút một đụng vào nàng, cọ sát nàng, khoái cảm tích lũy, đợi đến đỉnh cao của khoái cảm, mới không nhịn được mà tăng thêm lực đạo, khiến cho A Dung cũng phải rên nhẹ.

Hắn hôn môi nàng, thân mình đông cứng lại, sau đó thở phào một hơi nhẹ nhõm, buông nàng ra, giơ ra nâng mặt nàng: “Phải nhanh chóng lấy A Dung vào cửa mới được.”

A Dung chớp mắt, khó hiểu vì sao hắn đột nhiên lại nói ra lời này.

Trên mặt Tạ Quân hơi ửng đỏ, nhìn còn đẹp hơn cả nữ tử, chỉ mỗi hắn là không biết, đôi mắt dán chặt lên người A Dung, dịu dàng hơn nhiều so với ánh mắt chiếm đoạt như sói đói khi nãy, cẩn thận chỉnh lại xiêm y của nàng, lại hôn một cái, sau đó mới đi ra ngoài.

Vạt áo trước che phủ, ai biết được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng mà vẫn phải đi về thay y phục đã.

Ra khỏi màn trướng, Tạ Quân vẫn là quân tử phóng khoáng, trên mặt nở nụ cười nhạt làm cho người ta cảm thấy hắn vô cùng chắc chắn về việc tiêu diệt thổ phỉ lần này, thật khiến người khác yên tâm.

Toàn trấn Hoài Du đã đề phòng một lần vào dịp Đoan Ngọ, không thấy tinh kỵ của Tạ Quân đâu, lại liên tiếp đề phòng thêm vài ngày nữa, sau đó cho dù là ngày hội lớn nhỏ, tất cả đều giả vờ ăn mừng, nhưng thực chất vẫn âm thầm đề phòng, mãi mà vẫn không thấy Tạ Quân đâu. Thế là người đã nhận nhiệm vụ lại ra khỏi trấn.

Thật vất vả mới thăm dò được tin tức, lúc này mới biết Tạ Quân đột nhiên thay đổi lộ trình, đi đến Qùy Châu, mọi người ở trấn Hoài Du mông lung không biết đằng nào mà lần.

Lần này lại đợi được đoàn người Tạ Quân đã đến chân núi Thục Sơn, người trấn Hoài Du nhận được tin tức, rất nhiều cao thủ đang nhận nhiệm vụ ở khắp nơi không thể gọi về kịp.

Tinh kỵ Trữ Bào giỏi bày binh bố trận, Lăng Vân sơn trang đứng đầu về nội tức công pháp, người của Táng Kiếm sơn trang lại sở trường về sử dụng kiếm, ba thế lực chung sống nhiều ngày, đã tạo nên sự ăn ý tương đối, khi động thủ không qua loa chút nào.

Phá vỡ trận môn trong trấn Hoài Du, Tạ Quân và Yến Tuyết Chiếu đánh thẳng vào trong.

Đường phố trấn Hoài Du không một bóng người, gió thu hiu hiu thổi làm bay lá rụng hai bên đường, phấp phới theo đó còn có cáo thị dán bên đường không lâu, đường phố lúc trước còn có hơi thở người sống đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Những người đó chắc chắn đã tìm nơi ẩn nấp rồi, định tìm một cơ hội đánh cho bọn họ trở tay không kịp, đoàn người Tạ Quân âm thầm đề phòng, mắt nhìn sáu đường tai nghe tám hướng, tốc độ tiến lên phía trước cũng chậm lại.

Lại đi thêm một đoạn nữa, đường phố vừa nãy còn trống rỗng, đột nhiên xuất hiện một người, khoanh tay đứng ở giữa, đưa lưng về phía bọn họ, mái tóc tung bay, dáng người cao ráo, không thể đoán được tuổi tác.

Đoàn người Tạ Quân dừng lại.

Yến Tuyết Chiếu ghét nhất người khác giả vờ giỏi giang trước mắt hắn ta, lập tức không khách khí hỏi: “Ngươi là ai? Sau không quay lại để người ta xem mặt?”

Người nọ cười ha ha, giọng nói trầm thấp hùng hậu, truyền đến hàng cuối cùng của đội ngũ, Yến Tuyết Chiếu mất kiên nhẫn nhíu mày, nhưng vẫn nghe ra được người này có nội lực thâm hậu, không phải là hạng tôm tép.

Cười xong nhưng vẫn không xoay người lại, còn nhanh chóng đi thẳng về phía trước một đoạn, rẽ vào một ngõ nhỏ bí mật. Tạ Quân thấy thế, giơ tay ngăn mọi người đang muốn đuổi theo, chỉ gật đầu với Yến Tuyết Chiếu, hai người một trước một sau đi tới ngõ nhỏ.

Nam tử trong ngõ nhỏ dường như đang đợi hai người, đôi mắt nhìn thẳng Tạ Quân, trong mắt lại là sự nhu hòa bao dung, nói: “Vương gia có thể làm đến nước này, không hổ là con của Vân Nhi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook