Chương 87
Chung Hiểu Sinh
12/02/2023
Năm rưỡi chiều, tại Yokohama Nhật Bản.
Mặt trời đã lặn về phía tây, ngoài một số khu vực gần cửa sổ trong nhà thi đấu có ánh sáng vàng hắt vào, những nơi khác đều đang chìm trong bóng tối lờ mờ. Con thạch sùng trên tường như đã buồn ngủ. Bỗng, một tiếng bước chân dồn dập từ phía xa phá vỡ sự yên tĩnh, con thạch sùng choàng tỉnh, leo tường trốn đi.
“Tạch” một tiếng, có người bật công tắc. Ánh đèn sáng choang bắn ra từ khắp các hướng trên mái vòm, chiếu sáng toàn bộ nhà thi đấu trong nháy mắt.
Nhân viên quản lý hội trường đi trước xoay người lại, nói vài câu tiếng Nhật với mấy người sau lưng mình, làm một động tác tay. Tuy Thẩm Kình Vũ không hiểu tiếng Nhật nhưng có thể hiểu đối phương đang mời bọn họ vào. Đây chính là nơi anh đấu với Noguchi Oosawa ngày mai, anh đến sớm một hôm để làm quen sân.
“Chúng ta vào thôi.” Tả Phong Duệ gật đầu ra hiệu với người quản lý rồi dẫn đầu bước vào trong lồng bát giác của nhà thi đấu.
Trưa hôm nay, Thẩm Kình Vũ vừa tham gia hoạt động khai báo cân nặng, trên người còn mặc đồ đấm bốc. Bước đến ngoài lồng đấu, anh cởi áo khoác và giày, đeo găng đấm bốc lên, xoay người nhảy vào lồng. Tả Phong Duệ lấy chiếc đệm tay từ ba lô, nối bước theo anh.
“Chuẩn bị xong chưa?” Ông hỏi.
Thẩm Kình Vũ đã làm nóng người, thử quơ mấy nắm đấm trên không. Vì rút nước để giảm cân nên suốt tuần nay anh chưa tập đánh. Cảm giác đã gần đủ, anh gật đầu với Tả Phong Duệ: “Được rồi, tới đi.”
Tả Phong Duệ dựng tấm đệm tay, bắt đầu ra hiệu lệnh: “Tay phải! Tay trái! Móc! Đá cao!…”
Đây là lần huấn luyện cuối cùng trước khi thi đấu, mục đích chủ yếu là quen với sân và khôi phục trạng thái cũ. Để tiết kiệm thể lực, cường độ huấn luyện sẽ không quá cao.
Khoảng nửa tiếng sau, hai người đều đã đổ một lớp mồ hôi mỏng. Thẩm Kình Vũ ra dấu với Tả Phong Duệ ý muốn nói anh đã cảm thấy tương đối đủ, Tả Phong Duệ bèn ném tấm đệm đi, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Ông hỏi Thẩm Kình Vũ: “Cậu thấy sao?”
Thẩm Kình Vũ nâng vai lau mồ hôi trên má: “Vẫn ổn.”
Lồng đấu có tiêu chuẩn quốc tế, các trang thiết bị phần cứng đều như nhau nên không có chuyện không quen thuộc với sân đấu; hơn nữa từ Trung Quốc đến Nhật Bản không cần điều chỉnh lại thời gian. Vì vậy đối với Thẩm Kình Vũ, bất lợi lớn nhất trong một trận đấu ở sân khách là khán giả, nhưng anh không thể thử nghiệm điều ấy ngày hôm nay.
Thẩm Kình Vũ quay đầu, dõi mắt nhìn toàn bộ nhà thi đấu. Một lát sau, anh nhắm mắt lại, yên lặng suy nghĩ về chuyện ngày mai.
Ở nơi đất khách quê người này, trên khán đài sẽ lấp đầy bởi những khán giả Nhật Bản. Bọn họ sẽ sục sôi cổ vũ tuyển thủ nước mình; nếu anh có được ưu thế ngày mai, sẽ có vô số những âm thanh không hay, dè bỉu dành cho anh, còn mỗi khi đối thủ chiếm thế thượng phong, khắp nơi sẽ có tiếng hò reo vang dội…
Chẳng thể nghi ngờ, đây là điều mà không một vận động viên nào muốn nghĩ đến, bởi võ đài là sân khấu nơi bọn họ mong chờ được công nhận bởi người khác. Nhưng Thẩm Kình Vũ không để ý, anh có khả năng điều tiết tâm lý để đối đầu với tình cảnh ấy– vì những năm tháng trong quá khứ, anh đã sớm quen với cô đơn, mà cũng vì ngày mai sẽ có một khán giả quan trọng nhất đến xem anh thi đấu.
Không lâu sau, Thẩm Kình Vũ mở mắt ra. Anh đặt bộ găng đấm bốc xuống sàn, lạy vài cái với nó.
“Cậu bái ai đấy?” Tả Phong Duệ ở bên cạnh không nhịn được câu hỏi.
“Không biết.” Thẩm Kình Vũ lạy xong rồi nhặt găng tay lên. “Thần nào nghe được thì bái thần ấy.”
“…” Mê tín với chủ nghĩa thực dụng đến mức này thì Tả Phong Duệ mới thấy lần đầu.
Nhưng chuyện này cũng nói lên rằng, so với những trận thi đấu trước đây, Thẩm Kình Vũ không quá chắc chắn trong lòng.
Tả Phong Duệ khẽ nhíu mày, cuối cùng không nói gì. Ông bước lên khoác vai anh: “Đi thôi, về nghỉ sớm một chút.”
Thẩm Kình Vũ gật đầu, rời khỏi nhà thi đấu theo huấn luyện viên.
***
Sau khi ăn tối, Thẩm Kình Vũ ở trong khách sạn gọi video cho Kỷ Cẩm.
Để nghỉ ngơi thật trọn vẹn đêm nay, anh không ở cùng Kỷ Cẩm. Thật ra từ khi đến Nhật Bản, anh vẫn bận bịu làm các công tác chuẩn bị nên thậm chí còn chưa gặp mặt Kỷ Cẩm một lần. Hai người sẽ gặp trực tiếp lần đầu tiên trong nhà thi đấu ngày mai.
Gần như trong một chớp mắt, cuộc gọi video được nối thông.
“Tiểu Ngư!” Khuôn mặt của Kỷ Cẩm xuất hiện trên màn hình điện thoại. Đôi mắt cậu có vẻ háo hức như một con cừu nhỏ.
Trong khoảnh khắc Thẩm Kình Vũ nhìn thấy Kỷ Cẩm, khóe miệng anh giương lên: “A Cẩm, em đang ở đâu thế?”
“Ở khách sạn. Trưa nay em đã đi dạo phố, mua sắm mấy bộ quần áo với chị họ rồi nên từ chiều không ra ngoài nữa.” Kỷ Cẩm quay điện thoại để anh có thể nhìn thấy phòng mình. “Tối nay em nằm trong phòng, chị ở ngoài.”
Thẩm Kình Vũ gật đầu.
“Còn anh hôm nay làm gì?” Kỷ Cẩm hỏi.
“Buổi sáng đi cân.” Thẩm Kình Vũ bắt đầu báo cáo lại hành trình cho người yêu một cách lẻ tẻ. “Lần này phải đi máy bay nên anh không dám rút nước quá nhiều, sợ cạn thể lực giữa đường. Cuối cùng tối hôm qua lên cân anh còn vượt quá 0,5kg, các huấn luyện viên sốt ruột chết. May mà khi báo cân nặng hôm nay đã giảm rồi, nguy hiểm thật, chỉ dưới tiêu chuẩn đúng 0,2kg.”
“Chiều nay anh còn đến xem sân thi đấu, qua làm quen một chút. Nhà thi đấu của Nhật Bản hơi nhỏ, số ghế trên khán đài phải ít hơn một phần ba so với chỗ chúng ta…”
Nói đến đây, anh ngừng một thoáng, bất chợt hỏi Kỷ Cẩm: “A Cẩm, ngày mai em sẽ đến xem anh thi đấu chứ?”
Kỷ Cẩm chưa bắt kịp chủ đề đột ngột của anh, giật mình một thoáng mới ra sức gật đầu: “Tất nhiên rồi!”
Cuộc trò chuyện tạm thời dừng lại ở đây.
Thẩm Kình Vũ yên lặng ngắm Kỷ Cẩm qua màn hình. Vẻ mặt của Kỷ Cẩm có vẻ không kiên định như giọng nói của cậu, vẫn còn chút do dự, thấp thỏm. Nhưng tâm trạng của cậu không nằm ngoài sự lo lắng của Thẩm Kình Vũ, bởi vậy anh không thấy có vấn đề gì. Hay nói cách khác, nếu ngay cả một chút do dự Kỷ Cẩm còn không có, Thẩm Kình Vũ mới lo có phải cậu đang giả bộ bình tĩnh với mình hay không.
Một lát sau, Thẩm Kình Vũ nói: “Ngày mai em và chị An đến, anh nhất định có thể nghe thấy tiếng cổ vũ của hai người.”
Kỷ Cẩm không hiểu lắm: “Chỗ ngồi của bọn em gần võ đài lắm à?”
Bọn họ có vé tại khu người thân, ở ngay hàng đầu khán đài, nhưng Thẩm Kình Vũ không có ý đấy: “Không phải. Đây là trận đấu ở nước ngoài mà? Anh không hiểu tiếng Nhật, hai người dùng tiếng Trung cổ vũ thì tất nhiên anh nghe rất rõ rồi.”
Lúc này Kỷ Cẩm mới chợt nhận ra, Thẩm Kình Vũ thi đấu ở sân khách, chắc chắn tất cả khán giả trong hội trường ngày mai đều cổ vũ cho đối thủ của anh… Vừa nghĩ đến việc Thẩm Kình Vũ bị người xem chê bai, cơn giận và lòng hiếu thắng của cậu lập tức bị châm ngòi.
Cậu nghiến răng, nói một cách hung dữ: “Móa, anh yên tâm đi! Chỉ bằng dung tích phổi và sức xuyên thấu của giọng em– em không cần microphone, ngày mai chắc chắn em có thể lấn át âm thanh của cả hội trường!”
Thẩm Kình Vũ vui vẻ: “Giỏi vậy sao?”
“Đương nhiên rồi! Anh không tin à?”
“Anh tin, tất nhiên là tin rồi.”
Bờ vai căng thẳng của Thẩm Kình Vũ bất giác thả lỏng ra. Đôi chân vẫn không ngừng run rẩy của Kỷ Cẩm cũng không còn run nữa. Đến chín giờ tối, Thẩm Kình Vũ cần nghỉ sớm, hai người mới cúp điện thoại một cách lưu luyến.
***
Chớp mắt đã đến trận tranh tài ngày hôm sau.
“Hai người có thể vào sân sớm, mời đi theo tôi.”
Chạng vạng, nhân viên công tác của câu lạc bộ gặp Túc An và Kỷ Cẩm, chuẩn bị dẫn bọn họ vào sân bằng đường cho khách quý. Cùng lúc ấy, hàng người đang xếp thành những hàng dài trước cửa nhà thi đấu, các khán giả mua vé cùng háo hức mong đợi.
Túc An bất giác nhìn sang phía Kỷ Cẩm. Nửa khuôn mặt Kỷ Cẩm bị che lại dưới mũ lưỡi trai, chỉ nhìn phần cằm lộ ra thì cậu có vẻ rất bình tĩnh– nếu không nói đến đôi tay đang bóp cánh tay cô suýt gãy.
Kỷ Cẩm hít sâu hai cái, bước chân, theo nhân viên công tác đi vào trong.
“Em vào sân rồi.” Sau khi ngồi xuống khán đài, Kỷ Cẩm chụp võ đài một bức rồi gửi cho Thẩm Kình Vũ. Nhưng Thẩm Kình Vũ đang chuẩn bị trong hậu trường nên không trả lời cậu.
Khán giả lục tục đi vào trong nhà thi đấu. Cùng lúc ấy, ở bên bờ kia của đại dương, người xem tràn vào phòng livestream như nước thủy triều.
“Aaaaaaaaa cuối cùng đã chờ được sau mấy tháng rồi!”
“Lại được xem anh Vũ thi đấu!”
“Xin các bạn tốt bụng cho mình hỏi Thẩm Kình Vũ ra sân lúc nào thế?”
“Anh Vũ lại chốt giải? Được rồi, vậy lát nữa tôi vào xem.”
“Cả nhà tập hợp trong bình luận, xếp hàng lấy thể diện cho anh Vũ nào!”
Nhân khi còn một thời gian nữa mới bắt đầu, người quay phim vội vàng điều chỉnh thiết bị. Ống kính máy quay chậm rãi đảo qua võ đài trống trải, sau đó dừng lại ở phía khán đài.
Bình luận tiếp tục nhắc đến Thẩm Kình Vũ, cũng không quên tiếp sức cho các tuyển thủ khác cố gắng lên. Bỗng có vài bình luận kỳ lạ lặng lẽ lướt qua.
“Đù má đù má đù má, tui mới thấy Kỷ Cẩm kìa!”
“Người đội mũ lưỡi trai là Kỷ Cẩm à? Tôi không hoa mắt chứ?”
“Trời ạ, Kỷ Cẩm cũng đến Nhật Bản xem thi đấu sao? Bọn họ có quan hệ tốt quá!”
Vài câu xen lẫn trong làn bình luận không dấy nên sự chú ý của bao nhiêu người. Người quay phim nhanh chóng chuyển ống kính đi.
Không lâu sau, MC ra sân, tuyên bố giải đấu chính thức bắt đầu.
Mặt trời đã lặn về phía tây, ngoài một số khu vực gần cửa sổ trong nhà thi đấu có ánh sáng vàng hắt vào, những nơi khác đều đang chìm trong bóng tối lờ mờ. Con thạch sùng trên tường như đã buồn ngủ. Bỗng, một tiếng bước chân dồn dập từ phía xa phá vỡ sự yên tĩnh, con thạch sùng choàng tỉnh, leo tường trốn đi.
“Tạch” một tiếng, có người bật công tắc. Ánh đèn sáng choang bắn ra từ khắp các hướng trên mái vòm, chiếu sáng toàn bộ nhà thi đấu trong nháy mắt.
Nhân viên quản lý hội trường đi trước xoay người lại, nói vài câu tiếng Nhật với mấy người sau lưng mình, làm một động tác tay. Tuy Thẩm Kình Vũ không hiểu tiếng Nhật nhưng có thể hiểu đối phương đang mời bọn họ vào. Đây chính là nơi anh đấu với Noguchi Oosawa ngày mai, anh đến sớm một hôm để làm quen sân.
“Chúng ta vào thôi.” Tả Phong Duệ gật đầu ra hiệu với người quản lý rồi dẫn đầu bước vào trong lồng bát giác của nhà thi đấu.
Trưa hôm nay, Thẩm Kình Vũ vừa tham gia hoạt động khai báo cân nặng, trên người còn mặc đồ đấm bốc. Bước đến ngoài lồng đấu, anh cởi áo khoác và giày, đeo găng đấm bốc lên, xoay người nhảy vào lồng. Tả Phong Duệ lấy chiếc đệm tay từ ba lô, nối bước theo anh.
“Chuẩn bị xong chưa?” Ông hỏi.
Thẩm Kình Vũ đã làm nóng người, thử quơ mấy nắm đấm trên không. Vì rút nước để giảm cân nên suốt tuần nay anh chưa tập đánh. Cảm giác đã gần đủ, anh gật đầu với Tả Phong Duệ: “Được rồi, tới đi.”
Tả Phong Duệ dựng tấm đệm tay, bắt đầu ra hiệu lệnh: “Tay phải! Tay trái! Móc! Đá cao!…”
Đây là lần huấn luyện cuối cùng trước khi thi đấu, mục đích chủ yếu là quen với sân và khôi phục trạng thái cũ. Để tiết kiệm thể lực, cường độ huấn luyện sẽ không quá cao.
Khoảng nửa tiếng sau, hai người đều đã đổ một lớp mồ hôi mỏng. Thẩm Kình Vũ ra dấu với Tả Phong Duệ ý muốn nói anh đã cảm thấy tương đối đủ, Tả Phong Duệ bèn ném tấm đệm đi, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Ông hỏi Thẩm Kình Vũ: “Cậu thấy sao?”
Thẩm Kình Vũ nâng vai lau mồ hôi trên má: “Vẫn ổn.”
Lồng đấu có tiêu chuẩn quốc tế, các trang thiết bị phần cứng đều như nhau nên không có chuyện không quen thuộc với sân đấu; hơn nữa từ Trung Quốc đến Nhật Bản không cần điều chỉnh lại thời gian. Vì vậy đối với Thẩm Kình Vũ, bất lợi lớn nhất trong một trận đấu ở sân khách là khán giả, nhưng anh không thể thử nghiệm điều ấy ngày hôm nay.
Thẩm Kình Vũ quay đầu, dõi mắt nhìn toàn bộ nhà thi đấu. Một lát sau, anh nhắm mắt lại, yên lặng suy nghĩ về chuyện ngày mai.
Ở nơi đất khách quê người này, trên khán đài sẽ lấp đầy bởi những khán giả Nhật Bản. Bọn họ sẽ sục sôi cổ vũ tuyển thủ nước mình; nếu anh có được ưu thế ngày mai, sẽ có vô số những âm thanh không hay, dè bỉu dành cho anh, còn mỗi khi đối thủ chiếm thế thượng phong, khắp nơi sẽ có tiếng hò reo vang dội…
Chẳng thể nghi ngờ, đây là điều mà không một vận động viên nào muốn nghĩ đến, bởi võ đài là sân khấu nơi bọn họ mong chờ được công nhận bởi người khác. Nhưng Thẩm Kình Vũ không để ý, anh có khả năng điều tiết tâm lý để đối đầu với tình cảnh ấy– vì những năm tháng trong quá khứ, anh đã sớm quen với cô đơn, mà cũng vì ngày mai sẽ có một khán giả quan trọng nhất đến xem anh thi đấu.
Không lâu sau, Thẩm Kình Vũ mở mắt ra. Anh đặt bộ găng đấm bốc xuống sàn, lạy vài cái với nó.
“Cậu bái ai đấy?” Tả Phong Duệ ở bên cạnh không nhịn được câu hỏi.
“Không biết.” Thẩm Kình Vũ lạy xong rồi nhặt găng tay lên. “Thần nào nghe được thì bái thần ấy.”
“…” Mê tín với chủ nghĩa thực dụng đến mức này thì Tả Phong Duệ mới thấy lần đầu.
Nhưng chuyện này cũng nói lên rằng, so với những trận thi đấu trước đây, Thẩm Kình Vũ không quá chắc chắn trong lòng.
Tả Phong Duệ khẽ nhíu mày, cuối cùng không nói gì. Ông bước lên khoác vai anh: “Đi thôi, về nghỉ sớm một chút.”
Thẩm Kình Vũ gật đầu, rời khỏi nhà thi đấu theo huấn luyện viên.
***
Sau khi ăn tối, Thẩm Kình Vũ ở trong khách sạn gọi video cho Kỷ Cẩm.
Để nghỉ ngơi thật trọn vẹn đêm nay, anh không ở cùng Kỷ Cẩm. Thật ra từ khi đến Nhật Bản, anh vẫn bận bịu làm các công tác chuẩn bị nên thậm chí còn chưa gặp mặt Kỷ Cẩm một lần. Hai người sẽ gặp trực tiếp lần đầu tiên trong nhà thi đấu ngày mai.
Gần như trong một chớp mắt, cuộc gọi video được nối thông.
“Tiểu Ngư!” Khuôn mặt của Kỷ Cẩm xuất hiện trên màn hình điện thoại. Đôi mắt cậu có vẻ háo hức như một con cừu nhỏ.
Trong khoảnh khắc Thẩm Kình Vũ nhìn thấy Kỷ Cẩm, khóe miệng anh giương lên: “A Cẩm, em đang ở đâu thế?”
“Ở khách sạn. Trưa nay em đã đi dạo phố, mua sắm mấy bộ quần áo với chị họ rồi nên từ chiều không ra ngoài nữa.” Kỷ Cẩm quay điện thoại để anh có thể nhìn thấy phòng mình. “Tối nay em nằm trong phòng, chị ở ngoài.”
Thẩm Kình Vũ gật đầu.
“Còn anh hôm nay làm gì?” Kỷ Cẩm hỏi.
“Buổi sáng đi cân.” Thẩm Kình Vũ bắt đầu báo cáo lại hành trình cho người yêu một cách lẻ tẻ. “Lần này phải đi máy bay nên anh không dám rút nước quá nhiều, sợ cạn thể lực giữa đường. Cuối cùng tối hôm qua lên cân anh còn vượt quá 0,5kg, các huấn luyện viên sốt ruột chết. May mà khi báo cân nặng hôm nay đã giảm rồi, nguy hiểm thật, chỉ dưới tiêu chuẩn đúng 0,2kg.”
“Chiều nay anh còn đến xem sân thi đấu, qua làm quen một chút. Nhà thi đấu của Nhật Bản hơi nhỏ, số ghế trên khán đài phải ít hơn một phần ba so với chỗ chúng ta…”
Nói đến đây, anh ngừng một thoáng, bất chợt hỏi Kỷ Cẩm: “A Cẩm, ngày mai em sẽ đến xem anh thi đấu chứ?”
Kỷ Cẩm chưa bắt kịp chủ đề đột ngột của anh, giật mình một thoáng mới ra sức gật đầu: “Tất nhiên rồi!”
Cuộc trò chuyện tạm thời dừng lại ở đây.
Thẩm Kình Vũ yên lặng ngắm Kỷ Cẩm qua màn hình. Vẻ mặt của Kỷ Cẩm có vẻ không kiên định như giọng nói của cậu, vẫn còn chút do dự, thấp thỏm. Nhưng tâm trạng của cậu không nằm ngoài sự lo lắng của Thẩm Kình Vũ, bởi vậy anh không thấy có vấn đề gì. Hay nói cách khác, nếu ngay cả một chút do dự Kỷ Cẩm còn không có, Thẩm Kình Vũ mới lo có phải cậu đang giả bộ bình tĩnh với mình hay không.
Một lát sau, Thẩm Kình Vũ nói: “Ngày mai em và chị An đến, anh nhất định có thể nghe thấy tiếng cổ vũ của hai người.”
Kỷ Cẩm không hiểu lắm: “Chỗ ngồi của bọn em gần võ đài lắm à?”
Bọn họ có vé tại khu người thân, ở ngay hàng đầu khán đài, nhưng Thẩm Kình Vũ không có ý đấy: “Không phải. Đây là trận đấu ở nước ngoài mà? Anh không hiểu tiếng Nhật, hai người dùng tiếng Trung cổ vũ thì tất nhiên anh nghe rất rõ rồi.”
Lúc này Kỷ Cẩm mới chợt nhận ra, Thẩm Kình Vũ thi đấu ở sân khách, chắc chắn tất cả khán giả trong hội trường ngày mai đều cổ vũ cho đối thủ của anh… Vừa nghĩ đến việc Thẩm Kình Vũ bị người xem chê bai, cơn giận và lòng hiếu thắng của cậu lập tức bị châm ngòi.
Cậu nghiến răng, nói một cách hung dữ: “Móa, anh yên tâm đi! Chỉ bằng dung tích phổi và sức xuyên thấu của giọng em– em không cần microphone, ngày mai chắc chắn em có thể lấn át âm thanh của cả hội trường!”
Thẩm Kình Vũ vui vẻ: “Giỏi vậy sao?”
“Đương nhiên rồi! Anh không tin à?”
“Anh tin, tất nhiên là tin rồi.”
Bờ vai căng thẳng của Thẩm Kình Vũ bất giác thả lỏng ra. Đôi chân vẫn không ngừng run rẩy của Kỷ Cẩm cũng không còn run nữa. Đến chín giờ tối, Thẩm Kình Vũ cần nghỉ sớm, hai người mới cúp điện thoại một cách lưu luyến.
***
Chớp mắt đã đến trận tranh tài ngày hôm sau.
“Hai người có thể vào sân sớm, mời đi theo tôi.”
Chạng vạng, nhân viên công tác của câu lạc bộ gặp Túc An và Kỷ Cẩm, chuẩn bị dẫn bọn họ vào sân bằng đường cho khách quý. Cùng lúc ấy, hàng người đang xếp thành những hàng dài trước cửa nhà thi đấu, các khán giả mua vé cùng háo hức mong đợi.
Túc An bất giác nhìn sang phía Kỷ Cẩm. Nửa khuôn mặt Kỷ Cẩm bị che lại dưới mũ lưỡi trai, chỉ nhìn phần cằm lộ ra thì cậu có vẻ rất bình tĩnh– nếu không nói đến đôi tay đang bóp cánh tay cô suýt gãy.
Kỷ Cẩm hít sâu hai cái, bước chân, theo nhân viên công tác đi vào trong.
“Em vào sân rồi.” Sau khi ngồi xuống khán đài, Kỷ Cẩm chụp võ đài một bức rồi gửi cho Thẩm Kình Vũ. Nhưng Thẩm Kình Vũ đang chuẩn bị trong hậu trường nên không trả lời cậu.
Khán giả lục tục đi vào trong nhà thi đấu. Cùng lúc ấy, ở bên bờ kia của đại dương, người xem tràn vào phòng livestream như nước thủy triều.
“Aaaaaaaaa cuối cùng đã chờ được sau mấy tháng rồi!”
“Lại được xem anh Vũ thi đấu!”
“Xin các bạn tốt bụng cho mình hỏi Thẩm Kình Vũ ra sân lúc nào thế?”
“Anh Vũ lại chốt giải? Được rồi, vậy lát nữa tôi vào xem.”
“Cả nhà tập hợp trong bình luận, xếp hàng lấy thể diện cho anh Vũ nào!”
Nhân khi còn một thời gian nữa mới bắt đầu, người quay phim vội vàng điều chỉnh thiết bị. Ống kính máy quay chậm rãi đảo qua võ đài trống trải, sau đó dừng lại ở phía khán đài.
Bình luận tiếp tục nhắc đến Thẩm Kình Vũ, cũng không quên tiếp sức cho các tuyển thủ khác cố gắng lên. Bỗng có vài bình luận kỳ lạ lặng lẽ lướt qua.
“Đù má đù má đù má, tui mới thấy Kỷ Cẩm kìa!”
“Người đội mũ lưỡi trai là Kỷ Cẩm à? Tôi không hoa mắt chứ?”
“Trời ạ, Kỷ Cẩm cũng đến Nhật Bản xem thi đấu sao? Bọn họ có quan hệ tốt quá!”
Vài câu xen lẫn trong làn bình luận không dấy nên sự chú ý của bao nhiêu người. Người quay phim nhanh chóng chuyển ống kính đi.
Không lâu sau, MC ra sân, tuyên bố giải đấu chính thức bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.