Chương 90
Chung Hiểu Sinh
15/02/2023
Thẩm Kình Vũ về cạnh lồng, đội huấn luyện viên lập tức cầm nước, khăn
mặt và khối đá vọt lên. Tả Phong Duệ vừa đưa nước cho anh vừa giơ ngón
cái: “Khống chế nhịp đấu tốt lắm!”
Có thể những người khác không biết, nhưng Tả Phong Duệ hiểu rằng sở dĩ Thẩm Kình Vũ đánh trận này chủ động như thế vì để lấn át đối phương về khí thế. Thật ra Thẩm Kình Vũ không chắc chắn rằng mình có thể tránh được hết tất cả đòn móc trái của Noguchi Oosawa, nhưng trước khi ra sân anh nhất định phải tin mình có thể làm được, quan trọng hơn cả là phải để đối thủ cũng tin anh có thể làm được! Việc ấy có thể làm Noguchi Oosawa băn khoăn trong lòng, không còn ra tay không chút kiêng dè nữa.
Hiển nhiên là chiến lược của anh đã thành công rồi.
“Hiệp tiếp theo cứ đánh như vậy.” Tả Phong Duệ vừa lau mồ hôi cho anh vừa nhỏ giọng sắp xếp lại chiến thuật. “Cậu chỉ cần kiểm soát nhịp đấu trận này là có thể thắng. Không sao đâu, tôi tin cậu!”
Thẩm Kình Vũ gật đầu: “Được.”
Cùng lúc ấy, ở góc đối diện của lồng bát giác.
Huấn luyện viên Nhật Bản của Noguchi Oosawa giúp học trò xử lý vết thương, trách móc với vẻ thất vọng: “Tôi đã nói với cậu từ lâu rồi, cậu không thể ỷ lại quả mức vào một đòn duy nhất được. Bằng không, một khi đòn ấy bị phá thì cậu sẽ đánh cực kì bị động. Cậu cứ mãi không nghe lời tôi, hôm nay đã thấy thua thiệt chưa?”
Noguchi Oosawa cắm đầu uống nước, không lên tiếng. Thật ra đối với những người dùng một đòn để càn quét như gã, chẳng phải bọn họ không muốn trở thành một tay đấm toàn năng. Nhưng khi có đòn đánh có thể giúp bọn họ giành được chiến thắng một cách đơn giản, nhanh chóng thì theo bản năng, bọn họ ngày càng ỷ lại vào đòn này, cuối cùng bất giác thu hẹp đường đi của mình.
Tiếc rằng bây giờ nghĩ lại đã không còn kịp nữa rồi. Dù huấn luyện viên Nhật Bản bực bội đến đâu thì lúc này không thể không kìm lại. Chỉ có một phút nghỉ ngơi, ông nhất định phải dành thời gian sắp xếp chiến thuật cho Noguchi Oosawa.
“Nghe kĩ này, từ hiệp tiếp theo, cậu đừng nghĩ mình muốn dùng đòn gì nữa, quan trọng nhất là phải giành lại được quyền kiểm soát nhịp độ trận đấu! Nhịp đấu hiệp trước hoàn toàn nằm trong tay tên kia, cho nên cậu càng đánh càng khó chịu. Dùng cách nào để đánh không quan trọng, giành lại sự chủ động mới là chuyện quan trọng nhất! Hiểu chưa?”
“Hiểu.”
Một phút chẳng mấy chốc đã trôi qua. Dưới sự ra hiệu của trọng tài, đội ngũ huấn luyện viên và trợ lý rút lui, hai vận động viên quay lại trong lồng.
“… Trận đấu bắt đầu!”
Hiệp hai, Thẩm Kình Vũ và Noguchi Oosawa chạm găng. Ngoài dự đoán của mọi người, lần này chẳng ai lùi lại mà kịch liệt giao chiến trực diện với nhau!
Chỉ thấy những cú đấm của hai người bay lên tán loạn, trong năm giây ngắn ngủi mà hai bên đã tiếp cận nhau bằng mười đòn khác nhau.
Khán giả bên dưới sôi trào nhiệt huyết, hét lên liên tục, phất cờ hò reo vì tuyển thủ mình ủng hộ.
“Noguchi-kun, cố lên*!”
(*) raw: 刚八代 là phiên âm tiếng trung của từ ganbatte (tiếng Nhật, nghĩa là cố lên)
“Thẩm Kình Vũ cố lên aaaa!!!”
Kỷ Cẩm chỉ hé mắt một chút để xem trận đấu đã thấy sợ khiếp vía rồi. May là hôm nay Thẩm Kình Vũ ra sân muộn, những cặp đấu trước đó đã giúp cậu bớt mẫn cảm phần nào, lúc này mới dần to gan hơn để mở mắt xem. Nghe thấy tiếng hét của khán giả, lòng hiếu thắng của cậu vượt khỏi sự căng thẳng, cũng cất giọng cổ vũ.
“Cố lên! Cố lên! Tiểu Ngư cố lên!!!”
Sau một hồi đấm đá, chẳng ai đánh được điểm đột phá. Vì tiêu hao thể lực, hai người nhả nhịp tấn công, bắt đầu anh vào tôi ra, tôi ra anh vào, xê dịch xung quanh trung tâm lồng đấu.
“Cách đánh của Noguchi Oosawa không như hiệp đấu trước, xem ra lúc nghỉ ngơi huấn luyện viên của cậu ta đã nói gì đó nhỉ?” Tống Tuyền phỏng đoán. “Bây giờ hai người bắt đầu giành giật quyền chủ động tấn công, hi vọng Thẩm Kình Vũ cũng có thể khống chế như trước!”
Noguchi Oosawa nghe theo mệnh lệnh huấn luyện viên đưa ra cho mình. Hiệp đấu này, khi Thẩm Kình Vũ vừa có ý định ra tay thì Noguchi Oosawa phản ứng ngay lập tức, thậm chí chủ động tấn công nhanh hơn cả anh. Vì chiều cao của hai người tương đương nhau, Thẩm Kình Vũ cũng không thể có lợi thế về phạm vi công kích.
Anh nhanh chóng cảm thấy khó giải.
Tuy hiệp trước anh có thể lấn át, nhưng thật ra vì chiếm hời từ đòn bất ngờ của mình. Song khả năng liên kết tay chân của Noguchi Oosawa không hề yếu, hay nói cách khác, đây vốn là sở trường của các tuyển thủ Nhật Bản. Mỗi lần Thẩm Kình Vũ định kéo giãn nhịp độ trận đấu cho mình thoải mái, Noguchi Oosawa chỉ cần làm vài bước để anh xao nhãng.
Noguchi Oosawa thôi ép buộc bản thân phải vung đòn móc trái, ngược lại còn đánh thoải mái hơn. Thế trận càng thêm cháy bỏng.
“Trời ạ!” Túc An càng nhìn càng nóng ruột. “Không phải hiệp trước chỉ một chút nữa là thắng rồi à, sao nghỉ một chút đã thay đổi rồi?… Tiểu Vũ mau KO tên đó đi!!!”
Hai huấn luyện viên bên võ đài chăm chú theo dõi thế trận, thỉnh thoảng chỉ đạo cho tuyển thủ nhà mình.
Huấn luyện viên Nhật Bản: “Ra cạnh lồng! Ép đến bên cạnh lồng!”
Tả Phong Duệ: “Đánh cánh trái của gã, tiếp tục tích tụ vết thương!”
Thẩm Kình Vũ chiếm được lợi thế trong hiệp một, không chỉ thắng về điểm số đơn thuần. Hiệp đầu tiên thường là hiệp đấu quan trọng nhất, vì nó sẽ ảnh hưởng đến sự tiêu hao thể lực và thương tích nhận phải sau này. Mà Noguchi Oosawa đã bị thương ngay từ hiệp một.
Cũng vì thương tích ấy, khoảng một phút sau khi hiệp hai bắt đầu, Noguchi Oosawa không còn sức, dần rơi xuống thế hạ phong.
Hai người dần lệch khỏi chính giữa lồng đấu, đi tới chỗ cạnh lồng. Tuy thế tấn công đang chậm dần nhưng bọn họ chưa từng dừng lại. Hai người liên tục di chuyển, đều có ý định áp chế phạm vi hoạt động của đối phương.
Noguchi Oosawa bắt đầu nóng nảy trong lòng.
Đối với gã, đau đớn không khó chịu đựng, nhưng thứ gay go là cơn đau sẽ làm giảm tốc độ và sức lực của gã. Thẩm Kình Vũ vẫn liên tục vung ra nắm đấm vào má phải, đá vào đùi phải của gã, lần nào cũng trúng vào những chỗ gần nhau. Lúc này, bắp chân gã đã có phần căng cứng, chất lỏng ấm áp chảy trên mặt không biết là mồ hôi hay máu loãng.
Cứ tiếp tục như vậy thì chẳng mất bao lâu sẽ biến thành thế cục như hiệp một. Gã phải nghĩ cách phá giải thế trận này mới được!
Noguchi Oosawa không nhịn được, liếc mắt về phía huấn luyện viên ở cạnh lồng, mong ông có thể cho gã một ý kiến hữu dụng. Nhưng tiếc rằng huấn luyện viên vẫn chỉ ra sức vẫy tay, ra hiệu cho gã tiếp tục tấn công…
Trên khán đài, Tống Tuyền dào dạt cảm xúc lập tức giải thích cục diện: “Thẩm Kình Vũ đang dần lấy lại ưu thế! Có vẻ thể lực của tuyển thủ Noguchi không theo kịp, chỉ cần Thẩm Kình Vũ thận trọng thì phần thắng rất cao… A?”
Bên trong hàng lưới cao, Noguchi Oosawa vờ đấm một cú, Thẩm Kình Vũ ngửa ra sau để tránh theo bản năng. Nhưng cú đấm của gã đi một nửa thì đổi hướng, gã cúi thấp người, lại ôm lấy hông Thẩm Kình Vũ.
Thẩm Kình Vũ sững sờ, chống chân hạ trọng tâm theo bản năng, nhưng vẫn bị đẩy lùi liên tục về phía sau.
Cục diện như vậy có vẻ tương tự hiệp đầu một cách kì lạ.
Tống Tuyền vội nhìn thời gian: “Hiện tại hiệp hai trôi qua chưa đến hai phút rưỡi, còn một nửa thời gian. Chẳng lẽ tuyển thủ Noguchi lại muốn giở trò cũ sao?”
Khán giả trong sân không nhịn được hô lên những tiếng đầy thất vọng. Người Trung Quốc phản đối, mà cả người Nhật Bản cũng không bằng lòng. Bọn họ mong được thấy tuyển thủ nhà mình sát phạt bốn phương một cách sảng khoái, chứ không phải sự đè nén nhàm chán, lãng phí thời gian này.
Noguchi Oosawa dồn Thẩm Kình Vũ vào tấm lưới quanh lồng, nhưng lần này gã không chỉ ép đối thủ không buông. Gã chuyển từ bao vây chính diện sang khống chế bên cạnh, một chân bỗng dồn sức về chân sau của Thẩm Kình Vũ – gã muốn gạt ngã anh!
Thẩm Kình Vũ dồn sức phòng thủ. Khi Noguchi Oosawa thay đổi vị trí, anh đã nhạy bén nhận ra ý định gạt ngã của đối phương. Vậy là anh lập tức ôm lấy cổ đối thủ để buộc trọng tâm của hai người lại cùng một chỗ, đồng thời giữ lấy tấm lưới phía sau để chống vững cơ thể, khiến đối thủ không thể làm được gì.
Giằng co vài giây, Noguchi Oosawa nhận ra tư thế này không ổn, bèn vặn mình đổi góc để Thẩm Kình Vũ không thể mượn lực từ tấm lưới nữa.
Khi gã thả một chút sức ở tay, Thẩm Kình Vũ lập tức xoay người, chuyển thành tư thế mặt đối mặt với gã. Lúc này Noguchi Oosawa đang khom người ôm hông anh, Thẩm Kình Vũ dồn sức ở eo về phía sau, cũng ôm lấy thân trên của gã.
Đây là một động tác phòng ngự kinh điển trong vật lộn, hai người tạo thành một thế tựa như một mái vòm. Ở tư thế này, dù Noguchi Oosawa dùng sức như thế nào cũng không thể gạt ngã Thẩm Kình Vũ.
Lúc này Tống Tuyền mới thấy được: “Xem ra lần này tuyển thủ Noguchi không kéo dài thời gian nhỉ? Cậu ta thật sự muốn vật lộn… Cũng đúng, việc đánh trên không với cậu ta đang rất khó để trở mình. Nếu khả năng Nhu thuật của cậu ta không tệ… có lẽ sẽ có cơ hội để thắng đối thủ khi vật lộn.”
Khán giả cũng thấy sự cố gắng của Noguchi Oosawa, những âm thanh bất mãn dần nhỏ lại.
Vật lộn Nhu thuật cần rất nhiều thể lực và kỹ thuật, hơi bất cẩn một chút có thể thua cả trận. Bây giờ cả Thẩm Kình Vũ và Noguchi Oosawa đều không dám động bừa, một mặt bọn họ dồn hết sức khống chế đối phương, một mặt tìm kiếm một cơ hội để tranh thủ.
Người chớp được thời cơ trước tiên là Noguchi Oosawa.
Gã dịch tay, dùng tay trái và vai trái để giữ chặt lấy tay phải Thẩm Kình Vũ, đồng thời rút tay phải của mình ra, bắt đầu nện xuống dưới xương sườn trái của Thẩm Kình Vũ. Một lần, thêm một lần nữa…
Dưới xương sườn là một điểm yếu của cơ thể, cũng là vị trí của thận. Người bình thường bị đánh vào đây sẽ đau đến mức không thể đứng thẳng. Vận động viên võ thuật đã trải qua huấn luyện chịu đòn, Thẩm Kình Vũ lập tức điều chỉnh hô hấp theo tần suất ra tay của đối phương, dùng sức căng bụng lại. Cơ bắp của anh trở nên cứng như sắt, chống lại sự thương tổn đối phương gây ra.
Nhưng Noguchi Oosawa vẫn nện những nắm đấm liên tiếp vào cùng một chỗ– kể cả người chịu đòn giỏi cũng không phải không có chút cảm giác gì, chỉ cần tích tụ thương tổn đến một mức nhất định, những cơn đau sẽ không thể nào chịu được nữa.
Mấy cú đấm đầu tiên không dấy lên bao nhiêu sự chú ý, nhưng sau khi gã liên tiếp vung ra mười mấy nắm đấm, hàng ghế khán giả dần huyên náo lên.
Người xem Nhật Bản dần nhận ra Noguchi Oosawa đang chiếm thế thượng phong, lập tức sôi sục cổ vũ gã. Còn khán giả Trung Quốc thấy tuyển thủ nước mình bị đánh, căng thẳng đến mức chỉ biết giương mắt nhìn.
“Ây dà!” Giọng điệu của Tống Tuyền cũng trở nên nôn nóng. “Cục diện hiện tại có phần bất lợi đối với Thẩm Kình Vũ rồi! Mong là cậu ấy có thể nhanh chóng thoát được…”
Không phải Thẩm Kình Vũ không phản kích, nhưng anh trống tay trái, còn Noguchi Oosawa dùng tay phải. Hai người đều thuận tay phải, cú đấm tay trái của anh hiển nhiên sẽ kém uy lực hơn nắm đấm phải của Noguchi. Còn tay phải của anh đã bị tay trái của Noguchi Oosawa giữ chặt, không thể nào rút ra, bởi vậy mới rơi xuống thế bị động.
Ầm! Ầm!
Da Thẩm Kình Vũ đã đỏ rực vì bị đánh, cơ bắp của anh dùng quá nhiều sức nên bắt đầu run rẩy trông thấy.
Túc An ở dưới đài, nôn nóng chỉ hận không thể xông lên kéo hai người ra, còn Kỷ Cẩm lấy hai tay che kín mặt, không dám nhìn tiếp nữa. Nhịp tim của cậu đập nhanh bất thường, đây là một phản ứng không thể nào không chế. Cậu cực kì quen thuộc với cảm giác này – dấu hiệu cơn rối loạn lo âu đang bộc phát.
Cậu bắt đầu hối hận, có lẽ hôm nay cậu không nên đến xem trận đấu này.
Tình thế trong lồng vẫn không thay đổi chút nào.
Một thời gian trước, bên trông ngóng thời gian mau chóng kết thúc là Noguchi Oosawa, song hiện tại Tả Phong Duệ là người đang nhìn đồng hồ chằm chằm, hi vọng thời gian có thể trôi nhanh hơn, nhanh hơn một chút nữa. Chỉ còn một phút là hết hiệp hai, nếu cứ đánh liên tục một phút như vậy, cho dù Thẩm Kình Vũ chịu được thì sợ rằng hiệp ba cũng không thể đánh nổi.
Trong lòng mọi người thầm đổ mồ hôi lạnh cho Thẩm Kình Vũ: Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chịu thua sao?
Trên võ đài, Thẩm Kình Vũ bỗng nghiêng mặt sang bên, nhìn về khán đài. Anh cách tấm lưới rất gần, còn Kỷ Cẩm ngồi ở hàng ghế đầu tiên, cách anh chỉ hai, ba mét. Anh nhìn thấy Túc An đang giương nanh múa vuốt, cũng thấy Kỷ Cẩm đang dùng tay che kín mắt.
Đôi lúc những người yêu nhau sẽ có linh cảm trong lòng. Trong khoảnh khắc khi anh nhìn qua, Kỷ Cẩm dường như cảm thấy gì đó nên thả tay xuống, mở mắt ra, chạm mắt với Thẩm Kình Vũ.
Trong một thoáng, thời gian như ngừng lại, tiếng ồn ào xung quanh rút đi như thủy triều. Khắp hội trường chỉ còn lại hai người bọn họ.
Môi Thẩm Kình Vũ mấp máy, nói với Kỷ Cẩm một câu. Anh không phát ra tiếng, chỉ làm khẩu hình, nhưng Kỷ Cẩm như thể thật sự nghe thấy anh nói bên tai mình.
Anh nói—“Yên tâm, anh có thể thắng.”
Trong lòng Kỷ Cẩm như có một con quái vật nhỏ bướng bỉnh, con quái vật tìm được que diêm để châm lên cây đuốc ở trong góc. Ngọn lửa nhỏ mọn ấy vừa được nhóm lên, bỗng trên trời có một cái bình chữa cháy giáng xuống, phun điên cuồng về phía con quái vật nhỏ làm sương trắng bay khắp căn phòng. Khi sương mù tan đi, đốm lửa đã tắt, con quái vật bị bọt trắng bao vây thu lại que diêm đã đốt một cách chán chường, chui vào lòng đất, biến mất dạng.
Sự hoảng hốt trong lòng Kỷ Cẩm cũng biến mất theo con quái vật ấy.
Suốt quá trình đấu sức, tuy Thẩm Kình Vũ không có cách thoát khỏi tư thế gây bất lợi cho mình này, nhưng anh liên tục vặn lấy Noguchi Oosawa từ từ xoay tròn. Gã đã dồn tất cả lực chú ý lên nắm đấm của mình, tính xem phải nện thêm bao nhiêu cú nữa mới có thể làm Thẩm Kình Vũ buông tay đầu hàng.
Thẩm Kình Vũ đột nhiên hít vào. Chính là lúc này!
Anh đã chuyển đến một góc phù hợp, dồn lực đạp về sau một phát mà không hề có điềm báo trước. Dây thép trên lưới cho anh một lực mạnh mẽ dội lại, Noguchi Oosawa chịu lực ấy bất giác lùi lại hai bước. Vì cơ thể nghiêng về phía trước nên gã không ngã sấp xuống, nhưng cánh tay giữ chặt lấy tay Thẩm Kình Vũ đã buông lỏng ra.
Sau khi Thẩm Kình Vũ xông vào Noguchi Oosawa, anh lợi dụng lực còn lại để tiếp tục đánh về phía trước. Anh ôm lấy đùi phải của Noguchi Oosawa, đồng thời lộn một vòng xuống đất. Mọi thứ đều xảy ra quá nhanh, phần lớn người xem thậm chí không nhìn rõ chuyện gì vừa xảy ra đã thấy lưng Noguchi Oosawa chạm đất, còn Thẩm Kình Vũ lật người lại, nhanh chóng cưỡi lên người Noguchi Oosawa, chiếm được thế thượng phong!”
“Đòn vật xả thân*!” Tống Tuyền gần như lạc giọng. “Đẹp, đòn vật xả thân này quá đẹp!! Tôi vẫn cho rằng Thẩm Kình Vũ chỉ biết đánh trên không, ai ngờ trình độ Nhu thuật của cậu ấy thật sự quá ổn! Xem ra trong thời gian này cậu ấy đã tốn không ít công sức tập luyện Nhu thuật!!”
(*) gốc là 舍身摔 (thrower falls), chỉ những đòn vật mà bản thân người ra đòn chủ động ngã xuống đất để kéo đối phương theo, trong lúc ấy áp đảo đối phương bằng cân nặng của mình. Có thể xem vid để hình dung rõ hơn.
Noguchi Oosawa không kịp chuẩn bị cho đòn vật đột ngột này, bị quẳng thẳng xuống đất. Bị đối thủ ngồi lên là một chuyện vô cùng nguy hiểm, nhưng khi nhận thức được điều ấy, gã đã không kịp thu tay về phòng thủ nữa.
Ầm!
Thẩm Kình Vũ nện thẳng một cú đấm trực diện xuống, Noguchi Oosawa không chút phòng ngự lập tức nổ đom đóm mắt.
Ầm!
Nắm đấm thứ hai rơi xuống, máu mũi nóng hổi trào ra.
Nắm đấm thứ ba giơ lên thật cao, nhưng không hạ xuống nữa.
“Tuýt–!!!” Trọng tài nhào lên, thổi còi kết thúc.
TKO, trận đấu chấm dứt!
Người xem khắp hội trường sửng sốt một giây, khán giả Trung Quốc vỡ òa trong nháy mắt.
“Thắng, thắng!!! Aaaaaaa!!!”
Thế cục xoay chuyển quá nhanh, phần lớn khán giả Nhật Bản còn đang thất thần. Sau khi bọn họ tỉnh lại, có người lắc đầu thở dài đầy thất vọng, có người tức giận phàn nàn, nhưng không ai khen ngược. Chẳng thể nghi ngờ, đây là một trận đấu vô cùng đặc sắc, Thẩm Kình Vũ giành chiến thắng dựa vào thực lực, mà Noguchi Oosawa cũng đã dốc hết sức.
Cũng có vài khán giả Nhật Bản lịch sự vỗ tay cho Thẩm Kình Vũ.
Thẩm Kình Vũ bò dậy từ dưới đất, duỗi tay về phía Noguchi Oosawa. Noguchi Oosawa chưa rơi vào cơn sốc nhưng ăn hai cú đấm trực diện làm gã gần như mất ý thức. Khoảng mười mấy giây sau, cuối cùng gã mới khôi phục được chút sức, nắm chặt tay Thẩm Kình Vũ để anh kéo mình lên.
Hai người ôm nhau qua loa. Trên mặt Noguchi Oosawa đầy sự mất mát và chán nản, nhưng vẫn mở miệng: “Chúc mừng*.”
“Cảm ơn*.”
(*) trong raw tác giả dùng tiếng Anh, “congratulations” và “thank you”
Trọng tài và MC cùng bước lên võ đài, nở nụ cười chúc mừng với Thẩm Kình Vũ. Trọng tài bước tới giữa hai người, lần lượt nắm tay cả hai.
“Tuyển thủ chiến thắng trận đấu này là—” MC người da trắng kéo dài giọng theo thói quen, tuyên bố một kết quả không thể chối cãi. “Thẩm Kình Vũ!!”
Người Trung Quốc trong hội trường kích động ôm nhau hét lên, trong phòng livestream tràn ngập những bình luận chúc mừng. Sự căng thẳng trong lòng người hâm mộ thật sự biến mất, vui sướng chúc mừng tuyển thủ của mình ở khắp nơi.
Thẩm Kình Vũ không thể chờ đợi để hoàn thành tất cả quy trình. Trọng tài vừa buông tay, anh lập tức vọt về cạnh lồng.
Ngoài tấm lưới, Tả Phong Duệ cười, giang hai tay chờ học trò yêu quý đến ôm mình.
Thẩm Kình Vũ phi người qua tấm lưới gần hai mét, nhảy xuống hàng ghế khán giả. Kỷ Cẩm chưa kịp đứng lên đã rơi vào cái ôm của anh.
“Anh thắng rồi!!!”
“… Vâng!!!”
Trong phòng livestream cách đó ngàn dặm, vì bị làn bình luận che mất nên nhiều người không thấy chuyện xảy ra trước ống kính. Nhưng bất thình lình, những lời cảm thán dần bị thay thế bởi hàng loạt dấu hỏi.
Tả Phong Duệ đứng cạnh lồng, hai tay trống không, ánh mắt chuyển từ vô cùng phấn khởi sang thất thần: “?”
Có thể những người khác không biết, nhưng Tả Phong Duệ hiểu rằng sở dĩ Thẩm Kình Vũ đánh trận này chủ động như thế vì để lấn át đối phương về khí thế. Thật ra Thẩm Kình Vũ không chắc chắn rằng mình có thể tránh được hết tất cả đòn móc trái của Noguchi Oosawa, nhưng trước khi ra sân anh nhất định phải tin mình có thể làm được, quan trọng hơn cả là phải để đối thủ cũng tin anh có thể làm được! Việc ấy có thể làm Noguchi Oosawa băn khoăn trong lòng, không còn ra tay không chút kiêng dè nữa.
Hiển nhiên là chiến lược của anh đã thành công rồi.
“Hiệp tiếp theo cứ đánh như vậy.” Tả Phong Duệ vừa lau mồ hôi cho anh vừa nhỏ giọng sắp xếp lại chiến thuật. “Cậu chỉ cần kiểm soát nhịp đấu trận này là có thể thắng. Không sao đâu, tôi tin cậu!”
Thẩm Kình Vũ gật đầu: “Được.”
Cùng lúc ấy, ở góc đối diện của lồng bát giác.
Huấn luyện viên Nhật Bản của Noguchi Oosawa giúp học trò xử lý vết thương, trách móc với vẻ thất vọng: “Tôi đã nói với cậu từ lâu rồi, cậu không thể ỷ lại quả mức vào một đòn duy nhất được. Bằng không, một khi đòn ấy bị phá thì cậu sẽ đánh cực kì bị động. Cậu cứ mãi không nghe lời tôi, hôm nay đã thấy thua thiệt chưa?”
Noguchi Oosawa cắm đầu uống nước, không lên tiếng. Thật ra đối với những người dùng một đòn để càn quét như gã, chẳng phải bọn họ không muốn trở thành một tay đấm toàn năng. Nhưng khi có đòn đánh có thể giúp bọn họ giành được chiến thắng một cách đơn giản, nhanh chóng thì theo bản năng, bọn họ ngày càng ỷ lại vào đòn này, cuối cùng bất giác thu hẹp đường đi của mình.
Tiếc rằng bây giờ nghĩ lại đã không còn kịp nữa rồi. Dù huấn luyện viên Nhật Bản bực bội đến đâu thì lúc này không thể không kìm lại. Chỉ có một phút nghỉ ngơi, ông nhất định phải dành thời gian sắp xếp chiến thuật cho Noguchi Oosawa.
“Nghe kĩ này, từ hiệp tiếp theo, cậu đừng nghĩ mình muốn dùng đòn gì nữa, quan trọng nhất là phải giành lại được quyền kiểm soát nhịp độ trận đấu! Nhịp đấu hiệp trước hoàn toàn nằm trong tay tên kia, cho nên cậu càng đánh càng khó chịu. Dùng cách nào để đánh không quan trọng, giành lại sự chủ động mới là chuyện quan trọng nhất! Hiểu chưa?”
“Hiểu.”
Một phút chẳng mấy chốc đã trôi qua. Dưới sự ra hiệu của trọng tài, đội ngũ huấn luyện viên và trợ lý rút lui, hai vận động viên quay lại trong lồng.
“… Trận đấu bắt đầu!”
Hiệp hai, Thẩm Kình Vũ và Noguchi Oosawa chạm găng. Ngoài dự đoán của mọi người, lần này chẳng ai lùi lại mà kịch liệt giao chiến trực diện với nhau!
Chỉ thấy những cú đấm của hai người bay lên tán loạn, trong năm giây ngắn ngủi mà hai bên đã tiếp cận nhau bằng mười đòn khác nhau.
Khán giả bên dưới sôi trào nhiệt huyết, hét lên liên tục, phất cờ hò reo vì tuyển thủ mình ủng hộ.
“Noguchi-kun, cố lên*!”
(*) raw: 刚八代 là phiên âm tiếng trung của từ ganbatte (tiếng Nhật, nghĩa là cố lên)
“Thẩm Kình Vũ cố lên aaaa!!!”
Kỷ Cẩm chỉ hé mắt một chút để xem trận đấu đã thấy sợ khiếp vía rồi. May là hôm nay Thẩm Kình Vũ ra sân muộn, những cặp đấu trước đó đã giúp cậu bớt mẫn cảm phần nào, lúc này mới dần to gan hơn để mở mắt xem. Nghe thấy tiếng hét của khán giả, lòng hiếu thắng của cậu vượt khỏi sự căng thẳng, cũng cất giọng cổ vũ.
“Cố lên! Cố lên! Tiểu Ngư cố lên!!!”
Sau một hồi đấm đá, chẳng ai đánh được điểm đột phá. Vì tiêu hao thể lực, hai người nhả nhịp tấn công, bắt đầu anh vào tôi ra, tôi ra anh vào, xê dịch xung quanh trung tâm lồng đấu.
“Cách đánh của Noguchi Oosawa không như hiệp đấu trước, xem ra lúc nghỉ ngơi huấn luyện viên của cậu ta đã nói gì đó nhỉ?” Tống Tuyền phỏng đoán. “Bây giờ hai người bắt đầu giành giật quyền chủ động tấn công, hi vọng Thẩm Kình Vũ cũng có thể khống chế như trước!”
Noguchi Oosawa nghe theo mệnh lệnh huấn luyện viên đưa ra cho mình. Hiệp đấu này, khi Thẩm Kình Vũ vừa có ý định ra tay thì Noguchi Oosawa phản ứng ngay lập tức, thậm chí chủ động tấn công nhanh hơn cả anh. Vì chiều cao của hai người tương đương nhau, Thẩm Kình Vũ cũng không thể có lợi thế về phạm vi công kích.
Anh nhanh chóng cảm thấy khó giải.
Tuy hiệp trước anh có thể lấn át, nhưng thật ra vì chiếm hời từ đòn bất ngờ của mình. Song khả năng liên kết tay chân của Noguchi Oosawa không hề yếu, hay nói cách khác, đây vốn là sở trường của các tuyển thủ Nhật Bản. Mỗi lần Thẩm Kình Vũ định kéo giãn nhịp độ trận đấu cho mình thoải mái, Noguchi Oosawa chỉ cần làm vài bước để anh xao nhãng.
Noguchi Oosawa thôi ép buộc bản thân phải vung đòn móc trái, ngược lại còn đánh thoải mái hơn. Thế trận càng thêm cháy bỏng.
“Trời ạ!” Túc An càng nhìn càng nóng ruột. “Không phải hiệp trước chỉ một chút nữa là thắng rồi à, sao nghỉ một chút đã thay đổi rồi?… Tiểu Vũ mau KO tên đó đi!!!”
Hai huấn luyện viên bên võ đài chăm chú theo dõi thế trận, thỉnh thoảng chỉ đạo cho tuyển thủ nhà mình.
Huấn luyện viên Nhật Bản: “Ra cạnh lồng! Ép đến bên cạnh lồng!”
Tả Phong Duệ: “Đánh cánh trái của gã, tiếp tục tích tụ vết thương!”
Thẩm Kình Vũ chiếm được lợi thế trong hiệp một, không chỉ thắng về điểm số đơn thuần. Hiệp đầu tiên thường là hiệp đấu quan trọng nhất, vì nó sẽ ảnh hưởng đến sự tiêu hao thể lực và thương tích nhận phải sau này. Mà Noguchi Oosawa đã bị thương ngay từ hiệp một.
Cũng vì thương tích ấy, khoảng một phút sau khi hiệp hai bắt đầu, Noguchi Oosawa không còn sức, dần rơi xuống thế hạ phong.
Hai người dần lệch khỏi chính giữa lồng đấu, đi tới chỗ cạnh lồng. Tuy thế tấn công đang chậm dần nhưng bọn họ chưa từng dừng lại. Hai người liên tục di chuyển, đều có ý định áp chế phạm vi hoạt động của đối phương.
Noguchi Oosawa bắt đầu nóng nảy trong lòng.
Đối với gã, đau đớn không khó chịu đựng, nhưng thứ gay go là cơn đau sẽ làm giảm tốc độ và sức lực của gã. Thẩm Kình Vũ vẫn liên tục vung ra nắm đấm vào má phải, đá vào đùi phải của gã, lần nào cũng trúng vào những chỗ gần nhau. Lúc này, bắp chân gã đã có phần căng cứng, chất lỏng ấm áp chảy trên mặt không biết là mồ hôi hay máu loãng.
Cứ tiếp tục như vậy thì chẳng mất bao lâu sẽ biến thành thế cục như hiệp một. Gã phải nghĩ cách phá giải thế trận này mới được!
Noguchi Oosawa không nhịn được, liếc mắt về phía huấn luyện viên ở cạnh lồng, mong ông có thể cho gã một ý kiến hữu dụng. Nhưng tiếc rằng huấn luyện viên vẫn chỉ ra sức vẫy tay, ra hiệu cho gã tiếp tục tấn công…
Trên khán đài, Tống Tuyền dào dạt cảm xúc lập tức giải thích cục diện: “Thẩm Kình Vũ đang dần lấy lại ưu thế! Có vẻ thể lực của tuyển thủ Noguchi không theo kịp, chỉ cần Thẩm Kình Vũ thận trọng thì phần thắng rất cao… A?”
Bên trong hàng lưới cao, Noguchi Oosawa vờ đấm một cú, Thẩm Kình Vũ ngửa ra sau để tránh theo bản năng. Nhưng cú đấm của gã đi một nửa thì đổi hướng, gã cúi thấp người, lại ôm lấy hông Thẩm Kình Vũ.
Thẩm Kình Vũ sững sờ, chống chân hạ trọng tâm theo bản năng, nhưng vẫn bị đẩy lùi liên tục về phía sau.
Cục diện như vậy có vẻ tương tự hiệp đầu một cách kì lạ.
Tống Tuyền vội nhìn thời gian: “Hiện tại hiệp hai trôi qua chưa đến hai phút rưỡi, còn một nửa thời gian. Chẳng lẽ tuyển thủ Noguchi lại muốn giở trò cũ sao?”
Khán giả trong sân không nhịn được hô lên những tiếng đầy thất vọng. Người Trung Quốc phản đối, mà cả người Nhật Bản cũng không bằng lòng. Bọn họ mong được thấy tuyển thủ nhà mình sát phạt bốn phương một cách sảng khoái, chứ không phải sự đè nén nhàm chán, lãng phí thời gian này.
Noguchi Oosawa dồn Thẩm Kình Vũ vào tấm lưới quanh lồng, nhưng lần này gã không chỉ ép đối thủ không buông. Gã chuyển từ bao vây chính diện sang khống chế bên cạnh, một chân bỗng dồn sức về chân sau của Thẩm Kình Vũ – gã muốn gạt ngã anh!
Thẩm Kình Vũ dồn sức phòng thủ. Khi Noguchi Oosawa thay đổi vị trí, anh đã nhạy bén nhận ra ý định gạt ngã của đối phương. Vậy là anh lập tức ôm lấy cổ đối thủ để buộc trọng tâm của hai người lại cùng một chỗ, đồng thời giữ lấy tấm lưới phía sau để chống vững cơ thể, khiến đối thủ không thể làm được gì.
Giằng co vài giây, Noguchi Oosawa nhận ra tư thế này không ổn, bèn vặn mình đổi góc để Thẩm Kình Vũ không thể mượn lực từ tấm lưới nữa.
Khi gã thả một chút sức ở tay, Thẩm Kình Vũ lập tức xoay người, chuyển thành tư thế mặt đối mặt với gã. Lúc này Noguchi Oosawa đang khom người ôm hông anh, Thẩm Kình Vũ dồn sức ở eo về phía sau, cũng ôm lấy thân trên của gã.
Đây là một động tác phòng ngự kinh điển trong vật lộn, hai người tạo thành một thế tựa như một mái vòm. Ở tư thế này, dù Noguchi Oosawa dùng sức như thế nào cũng không thể gạt ngã Thẩm Kình Vũ.
Lúc này Tống Tuyền mới thấy được: “Xem ra lần này tuyển thủ Noguchi không kéo dài thời gian nhỉ? Cậu ta thật sự muốn vật lộn… Cũng đúng, việc đánh trên không với cậu ta đang rất khó để trở mình. Nếu khả năng Nhu thuật của cậu ta không tệ… có lẽ sẽ có cơ hội để thắng đối thủ khi vật lộn.”
Khán giả cũng thấy sự cố gắng của Noguchi Oosawa, những âm thanh bất mãn dần nhỏ lại.
Vật lộn Nhu thuật cần rất nhiều thể lực và kỹ thuật, hơi bất cẩn một chút có thể thua cả trận. Bây giờ cả Thẩm Kình Vũ và Noguchi Oosawa đều không dám động bừa, một mặt bọn họ dồn hết sức khống chế đối phương, một mặt tìm kiếm một cơ hội để tranh thủ.
Người chớp được thời cơ trước tiên là Noguchi Oosawa.
Gã dịch tay, dùng tay trái và vai trái để giữ chặt lấy tay phải Thẩm Kình Vũ, đồng thời rút tay phải của mình ra, bắt đầu nện xuống dưới xương sườn trái của Thẩm Kình Vũ. Một lần, thêm một lần nữa…
Dưới xương sườn là một điểm yếu của cơ thể, cũng là vị trí của thận. Người bình thường bị đánh vào đây sẽ đau đến mức không thể đứng thẳng. Vận động viên võ thuật đã trải qua huấn luyện chịu đòn, Thẩm Kình Vũ lập tức điều chỉnh hô hấp theo tần suất ra tay của đối phương, dùng sức căng bụng lại. Cơ bắp của anh trở nên cứng như sắt, chống lại sự thương tổn đối phương gây ra.
Nhưng Noguchi Oosawa vẫn nện những nắm đấm liên tiếp vào cùng một chỗ– kể cả người chịu đòn giỏi cũng không phải không có chút cảm giác gì, chỉ cần tích tụ thương tổn đến một mức nhất định, những cơn đau sẽ không thể nào chịu được nữa.
Mấy cú đấm đầu tiên không dấy lên bao nhiêu sự chú ý, nhưng sau khi gã liên tiếp vung ra mười mấy nắm đấm, hàng ghế khán giả dần huyên náo lên.
Người xem Nhật Bản dần nhận ra Noguchi Oosawa đang chiếm thế thượng phong, lập tức sôi sục cổ vũ gã. Còn khán giả Trung Quốc thấy tuyển thủ nước mình bị đánh, căng thẳng đến mức chỉ biết giương mắt nhìn.
“Ây dà!” Giọng điệu của Tống Tuyền cũng trở nên nôn nóng. “Cục diện hiện tại có phần bất lợi đối với Thẩm Kình Vũ rồi! Mong là cậu ấy có thể nhanh chóng thoát được…”
Không phải Thẩm Kình Vũ không phản kích, nhưng anh trống tay trái, còn Noguchi Oosawa dùng tay phải. Hai người đều thuận tay phải, cú đấm tay trái của anh hiển nhiên sẽ kém uy lực hơn nắm đấm phải của Noguchi. Còn tay phải của anh đã bị tay trái của Noguchi Oosawa giữ chặt, không thể nào rút ra, bởi vậy mới rơi xuống thế bị động.
Ầm! Ầm!
Da Thẩm Kình Vũ đã đỏ rực vì bị đánh, cơ bắp của anh dùng quá nhiều sức nên bắt đầu run rẩy trông thấy.
Túc An ở dưới đài, nôn nóng chỉ hận không thể xông lên kéo hai người ra, còn Kỷ Cẩm lấy hai tay che kín mặt, không dám nhìn tiếp nữa. Nhịp tim của cậu đập nhanh bất thường, đây là một phản ứng không thể nào không chế. Cậu cực kì quen thuộc với cảm giác này – dấu hiệu cơn rối loạn lo âu đang bộc phát.
Cậu bắt đầu hối hận, có lẽ hôm nay cậu không nên đến xem trận đấu này.
Tình thế trong lồng vẫn không thay đổi chút nào.
Một thời gian trước, bên trông ngóng thời gian mau chóng kết thúc là Noguchi Oosawa, song hiện tại Tả Phong Duệ là người đang nhìn đồng hồ chằm chằm, hi vọng thời gian có thể trôi nhanh hơn, nhanh hơn một chút nữa. Chỉ còn một phút là hết hiệp hai, nếu cứ đánh liên tục một phút như vậy, cho dù Thẩm Kình Vũ chịu được thì sợ rằng hiệp ba cũng không thể đánh nổi.
Trong lòng mọi người thầm đổ mồ hôi lạnh cho Thẩm Kình Vũ: Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chịu thua sao?
Trên võ đài, Thẩm Kình Vũ bỗng nghiêng mặt sang bên, nhìn về khán đài. Anh cách tấm lưới rất gần, còn Kỷ Cẩm ngồi ở hàng ghế đầu tiên, cách anh chỉ hai, ba mét. Anh nhìn thấy Túc An đang giương nanh múa vuốt, cũng thấy Kỷ Cẩm đang dùng tay che kín mắt.
Đôi lúc những người yêu nhau sẽ có linh cảm trong lòng. Trong khoảnh khắc khi anh nhìn qua, Kỷ Cẩm dường như cảm thấy gì đó nên thả tay xuống, mở mắt ra, chạm mắt với Thẩm Kình Vũ.
Trong một thoáng, thời gian như ngừng lại, tiếng ồn ào xung quanh rút đi như thủy triều. Khắp hội trường chỉ còn lại hai người bọn họ.
Môi Thẩm Kình Vũ mấp máy, nói với Kỷ Cẩm một câu. Anh không phát ra tiếng, chỉ làm khẩu hình, nhưng Kỷ Cẩm như thể thật sự nghe thấy anh nói bên tai mình.
Anh nói—“Yên tâm, anh có thể thắng.”
Trong lòng Kỷ Cẩm như có một con quái vật nhỏ bướng bỉnh, con quái vật tìm được que diêm để châm lên cây đuốc ở trong góc. Ngọn lửa nhỏ mọn ấy vừa được nhóm lên, bỗng trên trời có một cái bình chữa cháy giáng xuống, phun điên cuồng về phía con quái vật nhỏ làm sương trắng bay khắp căn phòng. Khi sương mù tan đi, đốm lửa đã tắt, con quái vật bị bọt trắng bao vây thu lại que diêm đã đốt một cách chán chường, chui vào lòng đất, biến mất dạng.
Sự hoảng hốt trong lòng Kỷ Cẩm cũng biến mất theo con quái vật ấy.
Suốt quá trình đấu sức, tuy Thẩm Kình Vũ không có cách thoát khỏi tư thế gây bất lợi cho mình này, nhưng anh liên tục vặn lấy Noguchi Oosawa từ từ xoay tròn. Gã đã dồn tất cả lực chú ý lên nắm đấm của mình, tính xem phải nện thêm bao nhiêu cú nữa mới có thể làm Thẩm Kình Vũ buông tay đầu hàng.
Thẩm Kình Vũ đột nhiên hít vào. Chính là lúc này!
Anh đã chuyển đến một góc phù hợp, dồn lực đạp về sau một phát mà không hề có điềm báo trước. Dây thép trên lưới cho anh một lực mạnh mẽ dội lại, Noguchi Oosawa chịu lực ấy bất giác lùi lại hai bước. Vì cơ thể nghiêng về phía trước nên gã không ngã sấp xuống, nhưng cánh tay giữ chặt lấy tay Thẩm Kình Vũ đã buông lỏng ra.
Sau khi Thẩm Kình Vũ xông vào Noguchi Oosawa, anh lợi dụng lực còn lại để tiếp tục đánh về phía trước. Anh ôm lấy đùi phải của Noguchi Oosawa, đồng thời lộn một vòng xuống đất. Mọi thứ đều xảy ra quá nhanh, phần lớn người xem thậm chí không nhìn rõ chuyện gì vừa xảy ra đã thấy lưng Noguchi Oosawa chạm đất, còn Thẩm Kình Vũ lật người lại, nhanh chóng cưỡi lên người Noguchi Oosawa, chiếm được thế thượng phong!”
“Đòn vật xả thân*!” Tống Tuyền gần như lạc giọng. “Đẹp, đòn vật xả thân này quá đẹp!! Tôi vẫn cho rằng Thẩm Kình Vũ chỉ biết đánh trên không, ai ngờ trình độ Nhu thuật của cậu ấy thật sự quá ổn! Xem ra trong thời gian này cậu ấy đã tốn không ít công sức tập luyện Nhu thuật!!”
(*) gốc là 舍身摔 (thrower falls), chỉ những đòn vật mà bản thân người ra đòn chủ động ngã xuống đất để kéo đối phương theo, trong lúc ấy áp đảo đối phương bằng cân nặng của mình. Có thể xem vid để hình dung rõ hơn.
Noguchi Oosawa không kịp chuẩn bị cho đòn vật đột ngột này, bị quẳng thẳng xuống đất. Bị đối thủ ngồi lên là một chuyện vô cùng nguy hiểm, nhưng khi nhận thức được điều ấy, gã đã không kịp thu tay về phòng thủ nữa.
Ầm!
Thẩm Kình Vũ nện thẳng một cú đấm trực diện xuống, Noguchi Oosawa không chút phòng ngự lập tức nổ đom đóm mắt.
Ầm!
Nắm đấm thứ hai rơi xuống, máu mũi nóng hổi trào ra.
Nắm đấm thứ ba giơ lên thật cao, nhưng không hạ xuống nữa.
“Tuýt–!!!” Trọng tài nhào lên, thổi còi kết thúc.
TKO, trận đấu chấm dứt!
Người xem khắp hội trường sửng sốt một giây, khán giả Trung Quốc vỡ òa trong nháy mắt.
“Thắng, thắng!!! Aaaaaaa!!!”
Thế cục xoay chuyển quá nhanh, phần lớn khán giả Nhật Bản còn đang thất thần. Sau khi bọn họ tỉnh lại, có người lắc đầu thở dài đầy thất vọng, có người tức giận phàn nàn, nhưng không ai khen ngược. Chẳng thể nghi ngờ, đây là một trận đấu vô cùng đặc sắc, Thẩm Kình Vũ giành chiến thắng dựa vào thực lực, mà Noguchi Oosawa cũng đã dốc hết sức.
Cũng có vài khán giả Nhật Bản lịch sự vỗ tay cho Thẩm Kình Vũ.
Thẩm Kình Vũ bò dậy từ dưới đất, duỗi tay về phía Noguchi Oosawa. Noguchi Oosawa chưa rơi vào cơn sốc nhưng ăn hai cú đấm trực diện làm gã gần như mất ý thức. Khoảng mười mấy giây sau, cuối cùng gã mới khôi phục được chút sức, nắm chặt tay Thẩm Kình Vũ để anh kéo mình lên.
Hai người ôm nhau qua loa. Trên mặt Noguchi Oosawa đầy sự mất mát và chán nản, nhưng vẫn mở miệng: “Chúc mừng*.”
“Cảm ơn*.”
(*) trong raw tác giả dùng tiếng Anh, “congratulations” và “thank you”
Trọng tài và MC cùng bước lên võ đài, nở nụ cười chúc mừng với Thẩm Kình Vũ. Trọng tài bước tới giữa hai người, lần lượt nắm tay cả hai.
“Tuyển thủ chiến thắng trận đấu này là—” MC người da trắng kéo dài giọng theo thói quen, tuyên bố một kết quả không thể chối cãi. “Thẩm Kình Vũ!!”
Người Trung Quốc trong hội trường kích động ôm nhau hét lên, trong phòng livestream tràn ngập những bình luận chúc mừng. Sự căng thẳng trong lòng người hâm mộ thật sự biến mất, vui sướng chúc mừng tuyển thủ của mình ở khắp nơi.
Thẩm Kình Vũ không thể chờ đợi để hoàn thành tất cả quy trình. Trọng tài vừa buông tay, anh lập tức vọt về cạnh lồng.
Ngoài tấm lưới, Tả Phong Duệ cười, giang hai tay chờ học trò yêu quý đến ôm mình.
Thẩm Kình Vũ phi người qua tấm lưới gần hai mét, nhảy xuống hàng ghế khán giả. Kỷ Cẩm chưa kịp đứng lên đã rơi vào cái ôm của anh.
“Anh thắng rồi!!!”
“… Vâng!!!”
Trong phòng livestream cách đó ngàn dặm, vì bị làn bình luận che mất nên nhiều người không thấy chuyện xảy ra trước ống kính. Nhưng bất thình lình, những lời cảm thán dần bị thay thế bởi hàng loạt dấu hỏi.
Tả Phong Duệ đứng cạnh lồng, hai tay trống không, ánh mắt chuyển từ vô cùng phấn khởi sang thất thần: “?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.