Ngắm Bắn Hồ Điệp

Chương 8: Lí Vụ, cậu có nói dối không?

Thất Bảo Tô

19/03/2022

Nghi Trung cũng nằm trên đường Thanh Bình, cách phòng tân hôn của Sầm Căng không xa.

Lúc trước cô với Ngô Phúc lựa chọn định cư ở đây, đầu tiên cũng là vì việc đứa nhỏ đến trường mà lo lắng, chưa từng nghĩ đến đặt nền móng cho kế hoạch tương lai, hai người liền gặp phải cục diện mỗi người một ngả.

Đi qua cổng phía nam tiểu khu, lại đi thêm 500m về phía tây, liền đến Nghi Trung.

Đây là một ngôi trường sơ trung cao trung đã trăm tuổi, trường có đội ngũ giáo viên học sinh giỏi nhất tỉnh.

Cây tốt không có quả hư, cha mẹ chen nhau đến vỡ đầu cũng muốn đem con nhét vào đây, có thể nói, trở thành học sinh của Nghi Trung tương đương với việc bước chân vào môt ngôi trường danh giá.

Trên đường đi đến, Sầm Căng dặn dò Lí Vụ không ít thứ, thiếu niên gật đầu đáp ứng từng thứ một.

Cô đối với Lí Vụ xem như là yên tâm, đứa nhỏ này ngôn từ kiên định, không phải loại nam sinh thích thể hiện, thích nói nhiều.

Cột đá ở Nghi Trung cao sừng sững, kiểm soát ra vào nghiêm ngặt

Vì đã sớm cùng Tề lão sư thông qua trước, thế nên vừa đối mặt với bảo vệ, đối phương liền hỏi: "Cô tìm chủ nhiệm Tề?"

Sầm Căng gật đầu.

Bảo vệ mở cửa ra, còn chỉ chỗ tầng hầm đỗ xe.

Sầm Căng nói cảm ơn, chậm rão lái xe vào.

Xe dần xuống, bốn phía dần trở nên u ám, Sầm Căng xoay mặt quan sát thần thái Lí Vụ: "Khẩn trương à?"

Lí Vụ gật đầu: "Có một chút."

"Đừng sợ." Sầm Căng cúi người, an ủi nói: "Chỉ là đi gặp một vị lão sư, ông ấy hỏi gì cậu cứ trả lời là được."

Sầm Căng hỏi: "Thành tích môn toán của cậu thế nào?"

Lí Vụ nói: "Bình thường."

"Lát nữa không thể trả lời như thế với vị lão sư kia." Sầm Căng cổ vũ: "Phải tự tin một chút."

"...Phải nói thế nào."

"Cũng không tệ lắm, là môn em học tốt nhất." Sầm Căng nêu ví dụ, nhướng mày: "Tôi xem qua bài của cậu, thành tích toán học tựa hồ không tồi, hẳn là môn cậu học tốt nhất."

"Không phải." Lí Vụ phủ nhận: "Là vật lý."

Sầm Căng lui xe đâu vào đấy: "Đây không phải khiến cậu tự tin hơn sao?"

Lí Vụ không đáp lời.

Sầm Căng đạp phanh: "Nhưng người hôm nay gặp là lão sư môn toán, ông ấy đã đem về không ít chức quán quân olympic quốc tế."

Lí Vụ mím môi: "Ân."

Sầm Căng tháo dây an toàn, lại nhìn về phía cậu: "Lí Vụ, cậu đã nói dối chưa?"

Thiếu niên lắc đầu. Đam Mỹ Sắc

Sầm Căng cắn môi: "Vậy nói "toán là môn học em thích nhất", lời này tuy hơi buồn cười nhưng vẫn có thể nói được đi."

Lí Vụ nghẹn ngào, trầm giọng nói: "Thích nhất cũng là vật lý."

Sầm Căng cười sằng sặc: Tuỳ cậu." Dù sao người chịu khổ cũng không phải cô, chỉ có thể là đứa trẻ không linh hoạt này.

Hai người xuống xe, một trước một sau ra khỏi tầng hầm.

Sầm Căng có chút khẩn trương, liên tục hít thở sâu.

Cô hiếm khi phải đối mặt với người hoặc việc quan trọng, cho dù có liên quan đến công việc cô cũng có nhóm và đoàn đội riêng, mọi người cùng nhau thương lượng định ra phương án và đạt được thành quả, deck① mà cô làm cơ bản đã giao cho Ngô Phục hoàn thiện.

Hiện tại đang trong giờ học, trên sân trường là một mảnh yên ắng, chỉ còn tiếng lá cây long não xào xạc, chim hót líu lo.

Sân thể dục ở phía xa như tấm thảm, truyền đến tiếng hô đồng thanh của học sinh.

Âm thanh tuy mơ mơ hồ hồ, cũng đủ làm tâm Lí Vụ sôi trào, tựa như chính mình đã thành một trong số họ, điên cuồng chạy quanh đường băng, không biết mệt mỏi.

Nhưng loại tâm tình run rẩy này, với Sầm Căng mà nói đã thực xa xôi. Trong thoáng chốc, cô thu hồi ánh mắt, bước lên thềm đá toà nhà hành chính.

Phòng làm việc của chủ nhiệm Tề ở tầng hai.

Đứng ở đại sảnh, Sầm Căng gọi điện cho ông, dựa theo đường ông chỉ tìm được vị trí cụ thể.



Cửa văn phòng mở, bên trong trò chuyện vui vẻ, có nam có nữ, giọng Nghi thị cùng giọng phổ thông lẫn lộn, nghe có vẻ thân thiết.

Sầm Căng gõ cửa, âm thanh nghị luận thoáng chốc im bặt.

Sầm Căng điều chỉnh tốt nụ cười, xác định độ cong thích hợp, sau đó mới thò người ra, tự giới thiệu: "Quấy rầy một chút, tôi đến tìm..."

Chỉ nhìn một cái, người đàn ông trung niên ngồi sau bàn àm việc liền nhận ra cô: "Là con gái lão Sầm đi."

Sầm Căng lông mày cong cong, gật đầu: "Tề lão sư, chào ngài."

"Vào đi vào đi, mau vào, đứa nhỏ cũng đến đây sao?" người đàn ông mặc áo xanh lam vội vàng tiếp đón, vài vị giáo viên đang trò chuyện xung quanh bàn cung tản ra và trở về chỗ mình.

"Phải, cháu mang cậu ấy đến." Sầm Căng quay đầu lại, ra hiệu cho Lí Vụ ở phía sau đi theo mình.

Chú ý tới thiếu niên, Tề Tư Hiền thoáng chốc sửng sốt, sau đấy nhướng mày: "Là em ấy đi, nghe bố em nói em ấy tên Lí Vụ phải không?"

Lí Vụ gật đầu, chợt nhớ biết bao lần Sầm Căng cố ý nhắc nhở cậu đáp lời đừng chỉ biết gật đầu lắc đầu, lập tức kêu: "Chào Tề lão sư."

Cậu ấy nói rõ ràng từng chữ, giọng điệu sạch sẽ, có chút cảm giác không trọn vẹn.

"A, tốt." Tề Tư Hiền cười rộ lên, ngẩng đầu đánh giá: "Rất cao."

Sầm Căng phụ thanh: "Năm ngoái còn chưa cao bằng cháu."

Tề Tư Hiền nói: "Người cũng gọn gàng sạch sẽ, so với nam sinh trong lớp tôi không có chuyện gì liền sửa soạn tóc tai tốt hơn nhiều." Nghĩ đến ông liền hừ lạnh: "Tâm tư dành cho học tập không bao nhiêu, muốn đi làm ngôi sao à."

"Cháu nghe ba nói lớp của thầy vẫn luôn xếp thứ nhất toàn trường." Sầm Căng sử dụng một phần tin tức mà ba cô đã cung cấp: "Có thể là việc học đã ổn định, tụi nhỏ bắt đầu cân nhắc đến việc cải thiện nhan sắc trung bình của lớp."

Tề Tư Hiền nghe được liền bật cười: "Thành tích xuất sắc là được, là người hay quỷ không quan trọng."

Ông không nói nhiều, quay về trọng điểm, hỏi Lí Vụ: "Trước kia em học ở Nùng Khê?"

Lí Vụ nói: "Ân."

Tề Tư Hiền gật đầu, lo lắng trong văn phòng nhiều người, liền đưa ra lời mời: "Tôi mang hai người ra ngoài đi dạo, làm quen với hoàn cảnh của trường."

Không nghĩ tới lại thuận lợi như thế, Sầm Căng hai mắt sáng ngời, vui vẻ đáp ứng.

Ba người cùng nhau đi xuống, xuyên qua bia khắc khẩu hiệu của trường ở chính giữa vườn hoa, Tề Tư Hiền giới thiệu toà nhà giảng dạy.

Sầm Căng thỉnh thoảng đáp lại vài câu, còn Lí Vụ suốt quá trình chỉ im lặng lắng nghe.

Khi đi ngang qua phòng học tầng một, bên trong học sinh như một đàn ngỗng trời hứng trí bừng bừng nhìn ra phía ngoài.

Ngay sau đó, thầy giáo trên bục giảng quát lớn, tất cả đều đồng loạt rụt cổ lại.

Sầm Căng chú ý tới bọn chúng ăn mặc giống nhau, nhỏ giọng hỏi: "Tề lão sư, đồng phục của mọi người ở đây cần đặt làm phải không>"

Tề Tư Hiền nói: "Phải, ngày mai chuyển đến ký túc xá, cháu mang Lí Vụ đến phòng hành chính để đo kích thước, khoảng tuần tới là có thể lấy được."

Sầm Căng nói lời cảm tạ.

Tề Tư Hiền hỏi: "Tiểu Sầm, trước kia cháu học trung học ở đâu?"

"Trung học trực thuộc."

"Ba cháu thật không có tầm nhìn." Tề Tư Hiền hừ một tiếng: "Khi đó sao không sắp xếp cháu đến chỗ tôi, chú sẽ chăm sóc cháu thật tốt."

Sầm Căng khẽ cười: "Trường chính quá tốt, ông ấy sợ cháu áp lực lớn."

"Trường trung học trực thuộc cạnh tranh áp lực không lớn? Các người..." Tề Tư Hiền cảm thán, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói: "Cháu cùng ba cháu đều là người tốt, người bình thường không làm được như vậy, không làm được đến mức độ này."

Sầm Căng thuần thục đối đáp: "Đây cũng là nhờ có ngài hỗ trợ, bằng không cháu với ba cũng có tâm vô lực."

Tề Tư Hiền liếc nhìn thiếu niên bên cạnh cô: " Lí Vụ, chú nghĩ không thì sắp xếp em ấy đến lớp 10 đi, lớp kia cũng không tệ lắm... Các người dự định cho em ấy học ngoại trú hay nội trú?"

Sầm Căng trả lời: "Dự định cho cậu ấy trọ lại trường."

"Như vậy rất tốt." Tề Tư Hiền tán thành: "Bầu không khí ở trường tốt, học tập cũng càng chuyên tâm."

Dứt lời, ông chỉ về một nơi: "Chỗ đó chính là ký túc xá học sinh, điều kiện cũng không tệ lắm."

Sầm Căng nhìn theo hướng ông ấy chỉ, vài toà lầu san sát, tông màu xám lạnh, giống như một vị quân nhân uy nghiêm,

Sầm Căng hỏi: "Có tiện vào xem không?"

Tề Tư Hiền gật đầu: "Có thể."



Đơn giản thăm quan toàn bộ ký túc xá nam, Sầm Căng đại khái đã biết những vật dụng cần sắm cho Lí Vụ, sau đó mới yên tâm rời khỏi ký túc xá.

Kế tiếp là gác chuông, căn tin, sân vận động, toà nhà khoa học, toà thực nghiệm,... Cơ sở thiết bị cần thiết đều có, mặc dù chỉ đơn giản xem qua, cũng có thể khiến người ta cảm nhận được diện tích rộng rãi và dụng tâm lương khổ của những người làm công tác giáo dục.

Sầm Căng tò mò: "Có phải Nghi Trung đã được xây dựng thêm không, lúc trước cháu từng tới, không lớn như thế này."

Tề Tư Hiền nói: "Phải, mười lăm năm, năm thứ hai tuyển sinh, còn điều đến không ít giáo viên mới."

Sầm Căng hơi tiếc nuối: "Đáng tiếc hiện tài ngài dạy năm cuối, Lí vụ nếu có thể đến lớp chú học thì tốt rồi."

"Không phải không có cơ hội." Tề Tư Hiền vỗ vai Lí Vụ: "Học cho tốt, trước năm cuối còn có một cơ hội, lọt vào top 30 trong kì thi cuối kì, năm cuối có thể vào lớp thực nghiệm, không chừng sẽ học lớp chú."

Sầm Căng mỉm cười liếc Lí Vụ: "Vậy cậu ấy phải thật cố gắng."

Lí Vụ không biết phản ứng thế nào, nên dùng im lặng làm khẳng định.

Tề Tư Hiền không phải chưa từng gặp qua học sinh nghèo, nhưng Lí Vụ khá hợp mắt ông.

Chỉ nhìn đơn giản bên ngoài, ông cũng không thể tìm thấy nhiều ánh sáng trong đôi mắt của đứa trẻ này, chính là loại lấp lánh chứa đầy khao khát và mong đợi với tương lai. Nhưng cậu cũng không mất tinh thần, toàn bộ con người được bao phủ bởi một loại hơi thở kín đáo và kiên nhẫn, loại ý chí so với ước muốn đơn thuần có lẽ còn mạnh mẽ hơn.

Ông rất yêu thích Lí Vụ, Tề Tư Hiền thoải mái, không khỏi hỏi: "Thành tích toán của em thế nào?"

Cuối cùng vẫn đến, Sầm căng trộm đổ mồ hôi.

Lí Vụ dừng lại, nói: "Bình thường."

Sầm Căng nghẹn lời, trong lòng thở dài.

Ngay sau đó, cô lại nghe giọng thiếu niên: "Em thực thích học toán, em sẽ cố gắng học thật giỏi."

"Tốt, tốt!" Tề Tư Hiền vui vẻ ra mặt: "Thầy đối với em có tin tưởng."

- -

Sau khi cùng Tề lão sư nói lời từ biệt, Sầm Căng tâm tình vui sướng, ngay cả bước đi cũng nhẹ hơn không ít.

Cô đã kìm chế cơn giận suốt thời gian qua, lục phũ ngũ tạng đều trở thành đường giao thông tắc nghẽn, giờ phút này rốt cục cũng được khơi thông, ngay cả không khí cũng tươi mát gấp bội.

"Chúng ta về nhà đi, ăn cơm chúc mừng." Ra khỏi cổng trường, Sầm Căng đề nghị: "Ngày mai sẽ chuyển đến trường, thời gian gấp rút, chúng ta trước tiên đến trung tâm thương mại mua vật dụng."

"Được." Lí Vụ cực ít đưa ra nghi ngờ hoặc dị nghị.

Tuy mắc nợ, nhưng năng lực cậu có hạn, việc có thể làm cũng chỉ có nghe lời, ít làm cho Sầm Căng ngột ngạt.

Khi đèn đỏ, Sầm Căng tay cầm vô lăng, cố ý hỏi: "Không phải cậu thích vật lý sao?"

Lí Vụ: "..."

Cậu im lặng giây lát, rất nghiêm túc giải thích: "Toán là phương pháp nghiên cứu và là công cụ của vật lý, không thể tách rời."

"Lúc trước còn tranh luận với tôi cái gì?" Sầm căng nheo mắt nhìn cậu, không khỏi cười mắng: "Còn giả bộ trước mặt tôi."

Lí Vụ mím chặt môi.

"Nói chuyện."

"Thực xin lỗi."

"Tôi muốn cậu xin lỗi?"

"..." Người phụ nữ khí thế ào ạt, Lí Vụ nắm chặt tay, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Trong xe lại im lặng, Sầm Căng thay đổi trở nên nghiêm túc: "Học tập cho tốt biết chưa? Cơ hội học tập không dễ có."

"Được."

"Thành tích môn toán bình thường phải cố gắng nhiều hơn."

"Ân."

"Lần sau không thể còn như vậy, nhất là thời điểm người lớn cho cậu lời khuyên."

"Được, lần sau không như vậy." Cậu đều ngoan ngoãn lên tiếng trả lời.

"Cũng tương đối rồi." Sầm Căng cuối cùng cũng vừa lòng.

Bên trong xe an tĩnh lại, niềm vui đã mất từ lâu đem trái tim Lí Vụ nâng lên, trở nên nhẹ nhàng. Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, toà nhà hai bên đều là vẻ bề thế, cửa sổ dày đặc giống như mặt cắt kim cương, toả ra ánh sáng lạnh lẽo, nhưng sự phản kháng và khó chịu của cậu lại đang mờ dần. Trong tầm mắt, một con chim màu xám không tên bay xuyên qua những toà nhà, rồi sau đó tung cánh bay vút lên trời, cậu cảm thấy được nó là chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngắm Bắn Hồ Điệp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook