Chương 38: Đón sinh nhật cùng ngươi!
Hắc Tử Triết
12/09/2022
Ngậm đi một tiểu phu lang
Edit: mimai
Beta: irisyen
Theo mùa hè nóng bức tới, cũng là lúc nghênh đón sinh nhật mười lăm tuổi của Thần ca nhi.
Lúc trước sinh nhật y đều tổ chức ở nhà, ngày hôm nay lại chỉ có thể trôi qua ở học viện, buổi tối trong ngày, Lê Diệp đến sau núi săn một ít động vật nhỏ, tính toán làm thêm vài món ăn cho Thần ca nhi, trừ cái này ra, hắn còn cố ý chuẩn bị cho Thần ca nhi một món quà, muốn tạo bất ngờ cho Thần ca nhi.
Buổi sáng ngày hôm trước hai người như cũ vẫn đi nghe giảng bài, buổi chiều Lê Diệp liền trốn đi, lâu lâu hắn sẽ lại trốn ra ngoài một chuyến, Thần ca nhi cũng không quá để ý, buổi tối trở lại chỗ ở, mới phát hiện tiểu gia hỏa để lại cho y một tờ giấy, muốn y đi đến địa điểm cũ tìm hắn.
Lê Diệp đang ở đó chờ y.
Cái chỗ cũ mà hắn gọi kia kỳ thật cách học viện không xa, là một nơi tương đối u tỉnh ở giữa sườn núi, sợ mùi hương nướng thịt khi đem về học viện sẽ tản ra khiến cho người khác chú ý, Lê Diệp mỗi lần săn con mồi hoang dã, đều mang Thần ca nhi tới nơi này ăn.
Hôm nay hắn không trở về, là bởi vì đồ muốn nướng có chút nhiều.
Khi Thần ca nhi đi vào, hắn đang nướng gà rừng, hắn vẫn mặc một thân hồng y như cũ, mái tóc đen như mực bị gió thổi bay, nghe được động tĩnh, hắn liền quay đầu lại cười.
Ngũ quan hắn thật sự tuấn mỹ mười phần, mỗi một chỗ như đều được vị thần sáng tạo ra vạn vật thiên vị, làm người chú ý nhất chính là đôi mắt kia, trương dương tùy ý, bên trong đáy mắt lại sâu thâm thẩm, dường như cất giấu rất nhiều bí mật, cố tình lại rất dụ dỗ người, mỗi lần nhìn vào mắt hắn, Thần ca nhi đều không khỏi nghĩ đến hồ ly tinh được miêu tả trong thoại bản.
Tiểu hồ ly của y, rõ ràng là hồ ly đực, tuổi cũng còn nhỏ, đã có mị lực mê hoặc nhân tâm.
Một khắc khi nhìn thấy y, đôi mắt Lê Diệp sáng ngời, "Thịt gà gần nướng xong rồi."
Thần ca nhi đi đến, thấy y muốn ngồi xuống đối diện, Lê Diệp vỗ vỗ cục đá bên người, "Ngồi chỗ này đi, lúc trước ta đã xem xét kỹ."
Tảng đá kia cách hắn cực gần, Thần ca nhi có chút không được tự nhiên, nhìn đôi mắt sáng ngời của hắn, lại không đành lòng đập tan sự hưng phấn ấy, liền dựa lại gần hắn ngồi xuống, "Lần này sao lại săn nhiều như vậy?"
"Ngày mai là sinh nhật ngươi, ta sẽ cùng ngươi trải qua."
Biểu tình Lê Diệp nghiêm túc, nói xong lại bồi thêm một câu, "Về sau cũng sẽ cùng ngươi trải qua."
Ánh mắt hắn thâm thúy, càng thêm có bộ dáng người trưởng thành, bị hắn lẳng lặng nhìn chăm chú như vậy, đáy lòng Thần ca nhi không hiểu sao có chút khẩn trương, y dời đi tầm mắt, gật đầu, tìm đề tài, "Lần sau đừng để lại giấy ở trong phòng, vạn nhất bị những người khác nhìn thấy thì phải làm sao?"
"Ta đã truyền linh lực vào, chỉ có ngươi mới có thể nhìn thấy."
Đáy mắt Thần ca nhi mang theo tia nghi hoặc, truy vấn nói: "Chỉ có ta mới có thể thấy sao? Đây là năng lực ngươi mới nghiên cứu ra à?"
Lê Diệp đem gà nướng lật qua lại, gật gật đầu, năng lực này giống như sinh ra đã có sẵn, hắn dần dần lớn lên, năng lực cũng từng chút bộc lộ ra.
Hắn xé thịt gà đã nướng xong ra, đưa cho Thần ca nhi một cái đùi gà.
Hai năm trước khó khăn lắm hắn mới có thể nướng chín thịt, hiện tại làm ra bên ngoài vàng óng, thơm nức không thôi, Thần ca nhi tiếp được, cắn một ngụm, tuy là du͙ƈ vọиɠ ăn uống của y không cao, cũng cảm thấy thập phần ngon miệng.
Lê Diệp nhìn chằm chằm vào y.
Thần ca nhi ngẩng đầu nhìn hắn một cái, "Ngươi cũng ăn."
Lê Diệp gật đầu, lại xé xuống thêm một cái đùi gà, duỗi tay đưa cho Thần ca nhi, "Cái này cũng cho ngươi, ta ăn cái khác."
Biết rõ hắn có bao nhiêu cố chấp, Thần ca nhi duỗi tay lấy đùi gà để trước miệng hắn, "Ngươi cắn một ngụm trước đi, đùi gà vẫn luôn cho ta ăn, thì làm sao ngươi biết được hương vị?"
Lê Diệp đương nhiên biết, thấy Thần ca nhi đưa đến miệng, hắn liền cúi đầu cắn một ngụm.
"Ăn hết đi." Thấy hắn nhai xong, Thần ca nhi lại đưa tới hắn trước mặt.
Lê Diệp không muốn ăn.
"Ngươi muốn cho ta ăn đồ thừa của ngươi sao? Đều là nước miếng của ngươi."
Trên mặt Lê Diệp nóng lên, lúc này mới nhận ra đã bị lừa, chỉ phải duỗi tay đem đùi gà nhận lấy, ăn một ngụm, mới quay đầu nhìn Thần ca nhi, có chút cảm giác ủy khuất, "Nếu là ngươi ăn qua, ta liền không chê có nước miếng."
[=))))]
Thần ca nhi: "......"
Nướng gà xong, hắn lại nướng thịt thỏ, đồng dạng đem phần thịt thỏ ngon nhất cho Thần ca nhi.
Thần ca nhi ăn không nhiều, ăn thêm một chút đã thấy no.
Vẫn luôn chờ đến lúc Thần ca nhi hoàn toàn ăn không nổi nữa, Lê Diệp mới đem phần còn dư giải quyết hết, hắn ăn uống luôn rất tốt, ăn nhiều ít đều không cảm thấy no, ăn xong, lại chôn xương cốt xuống đất, mới cùng Thần ca nhi rời đi.
Khi trở về phòng, Lê Diệp mới lấy quà ra đưa cho Thần ca nhi. Y chỉ thấy trước mắt là một đứa bé trai trong lòng ngực đang ôm một con tiểu hồ ly, đúng là cái tượng đất đã thấy trước kia.
Tiểu nam oa mặt mày thanh tú, được hắn làm ra sinh động như thật, cái mũi, đôi mắt, thần thái cùng ngũ quan của chính mình vô cùng giống.
"Thích sao?"
Trông thấy biểu tình ở đáy mắt hắn rất căng thẳng, Thần ca nhi vô cùng khϊếp sợ, "Ngươi làm sao?"
Lê Diệp gật đầu, lần trước khi nhìn thấy tượng đất giống như cái này, đáy mắt Thần ca nhi kinh ngạc cảm thán, hắn liền muốn học vì y làm một cái, chỉ đáng thương cho người bán tượng đất nhỏ, không chỉ phải đem tay nghề dạy cho hắn, mà làm không tốt, còn bị hắn hung hăng nhìn chằm chằm. Cũng may Lê Diệp đi theo Thần ca nhi học không ít thứ, hiểu được việc trao đổi, sau khi học thành liền tự cầm một khối bạc vụn của Thần ca nhi cho tiểu thương kia.
Thần ca nhi hơi có chút yêu thích không buông tay, đây là lễ vật đầu tiên tiểu gia hỏa đưa cho y, y nhìn thật lâu, mới cất đi, "Không còn sớm, mau ngủ đi."
Lê Diệp đã thu dọn xong giường, nghe vậy, biến thành bộ dáng tiểu hài tử, vươn tay nhỏ ôm eo Thần ca nhi, "Hôm nay có thể ngủ cùng ngươi sao?"
Đôi mắt hắn rất sáng, đáy mắt nhìn Thần ca nhi cũng rất mềm mại, y gật đầu, "Vậy nửa đêm không được biến lớn."
Lê Diệp gật đầu, vươn tay nhỏ muốn Thần ca nhi ôm hắn lên giường.
Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, Thần ca nhi đều nhịn không được có chút buồn cười, chỉ cảm thấy hắn bất luận biến thành như thế nào, vẫn là tiểu hồ ly của y, vẫn luôn ỷ lại vào y, và cũng chỉ ỷ lại với một mình y.
Lê Diệp không dám biến lớn, hắn đã biết Thần ca nhi vì điều gì bài xích bộ dáng khi lớn của hắn, bởi vì chỉ có phu thê mới có thể cùng ngủ như vậy.
Hắn tính toán ngày mai sẽ đi Tàng Thư Các tìm hiểu, làm sao mới có thể trở thành phu thê.
Bên người hắn chỉ có Thần ca nhi, Thần ca nhi cũng sẽ không dạy cho hắn mấy thứ này, hắn đành phải tự mình tìm hiểu.
hết chương 38.
*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.
---*---
Tác giả có lời muốn nói:
Hơi ngắn hén, chương sau sẽ dài thôi.
Edit: mimai
Beta: irisyen
Theo mùa hè nóng bức tới, cũng là lúc nghênh đón sinh nhật mười lăm tuổi của Thần ca nhi.
Lúc trước sinh nhật y đều tổ chức ở nhà, ngày hôm nay lại chỉ có thể trôi qua ở học viện, buổi tối trong ngày, Lê Diệp đến sau núi săn một ít động vật nhỏ, tính toán làm thêm vài món ăn cho Thần ca nhi, trừ cái này ra, hắn còn cố ý chuẩn bị cho Thần ca nhi một món quà, muốn tạo bất ngờ cho Thần ca nhi.
Buổi sáng ngày hôm trước hai người như cũ vẫn đi nghe giảng bài, buổi chiều Lê Diệp liền trốn đi, lâu lâu hắn sẽ lại trốn ra ngoài một chuyến, Thần ca nhi cũng không quá để ý, buổi tối trở lại chỗ ở, mới phát hiện tiểu gia hỏa để lại cho y một tờ giấy, muốn y đi đến địa điểm cũ tìm hắn.
Lê Diệp đang ở đó chờ y.
Cái chỗ cũ mà hắn gọi kia kỳ thật cách học viện không xa, là một nơi tương đối u tỉnh ở giữa sườn núi, sợ mùi hương nướng thịt khi đem về học viện sẽ tản ra khiến cho người khác chú ý, Lê Diệp mỗi lần săn con mồi hoang dã, đều mang Thần ca nhi tới nơi này ăn.
Hôm nay hắn không trở về, là bởi vì đồ muốn nướng có chút nhiều.
Khi Thần ca nhi đi vào, hắn đang nướng gà rừng, hắn vẫn mặc một thân hồng y như cũ, mái tóc đen như mực bị gió thổi bay, nghe được động tĩnh, hắn liền quay đầu lại cười.
Ngũ quan hắn thật sự tuấn mỹ mười phần, mỗi một chỗ như đều được vị thần sáng tạo ra vạn vật thiên vị, làm người chú ý nhất chính là đôi mắt kia, trương dương tùy ý, bên trong đáy mắt lại sâu thâm thẩm, dường như cất giấu rất nhiều bí mật, cố tình lại rất dụ dỗ người, mỗi lần nhìn vào mắt hắn, Thần ca nhi đều không khỏi nghĩ đến hồ ly tinh được miêu tả trong thoại bản.
Tiểu hồ ly của y, rõ ràng là hồ ly đực, tuổi cũng còn nhỏ, đã có mị lực mê hoặc nhân tâm.
Một khắc khi nhìn thấy y, đôi mắt Lê Diệp sáng ngời, "Thịt gà gần nướng xong rồi."
Thần ca nhi đi đến, thấy y muốn ngồi xuống đối diện, Lê Diệp vỗ vỗ cục đá bên người, "Ngồi chỗ này đi, lúc trước ta đã xem xét kỹ."
Tảng đá kia cách hắn cực gần, Thần ca nhi có chút không được tự nhiên, nhìn đôi mắt sáng ngời của hắn, lại không đành lòng đập tan sự hưng phấn ấy, liền dựa lại gần hắn ngồi xuống, "Lần này sao lại săn nhiều như vậy?"
"Ngày mai là sinh nhật ngươi, ta sẽ cùng ngươi trải qua."
Biểu tình Lê Diệp nghiêm túc, nói xong lại bồi thêm một câu, "Về sau cũng sẽ cùng ngươi trải qua."
Ánh mắt hắn thâm thúy, càng thêm có bộ dáng người trưởng thành, bị hắn lẳng lặng nhìn chăm chú như vậy, đáy lòng Thần ca nhi không hiểu sao có chút khẩn trương, y dời đi tầm mắt, gật đầu, tìm đề tài, "Lần sau đừng để lại giấy ở trong phòng, vạn nhất bị những người khác nhìn thấy thì phải làm sao?"
"Ta đã truyền linh lực vào, chỉ có ngươi mới có thể nhìn thấy."
Đáy mắt Thần ca nhi mang theo tia nghi hoặc, truy vấn nói: "Chỉ có ta mới có thể thấy sao? Đây là năng lực ngươi mới nghiên cứu ra à?"
Lê Diệp đem gà nướng lật qua lại, gật gật đầu, năng lực này giống như sinh ra đã có sẵn, hắn dần dần lớn lên, năng lực cũng từng chút bộc lộ ra.
Hắn xé thịt gà đã nướng xong ra, đưa cho Thần ca nhi một cái đùi gà.
Hai năm trước khó khăn lắm hắn mới có thể nướng chín thịt, hiện tại làm ra bên ngoài vàng óng, thơm nức không thôi, Thần ca nhi tiếp được, cắn một ngụm, tuy là du͙ƈ vọиɠ ăn uống của y không cao, cũng cảm thấy thập phần ngon miệng.
Lê Diệp nhìn chằm chằm vào y.
Thần ca nhi ngẩng đầu nhìn hắn một cái, "Ngươi cũng ăn."
Lê Diệp gật đầu, lại xé xuống thêm một cái đùi gà, duỗi tay đưa cho Thần ca nhi, "Cái này cũng cho ngươi, ta ăn cái khác."
Biết rõ hắn có bao nhiêu cố chấp, Thần ca nhi duỗi tay lấy đùi gà để trước miệng hắn, "Ngươi cắn một ngụm trước đi, đùi gà vẫn luôn cho ta ăn, thì làm sao ngươi biết được hương vị?"
Lê Diệp đương nhiên biết, thấy Thần ca nhi đưa đến miệng, hắn liền cúi đầu cắn một ngụm.
"Ăn hết đi." Thấy hắn nhai xong, Thần ca nhi lại đưa tới hắn trước mặt.
Lê Diệp không muốn ăn.
"Ngươi muốn cho ta ăn đồ thừa của ngươi sao? Đều là nước miếng của ngươi."
Trên mặt Lê Diệp nóng lên, lúc này mới nhận ra đã bị lừa, chỉ phải duỗi tay đem đùi gà nhận lấy, ăn một ngụm, mới quay đầu nhìn Thần ca nhi, có chút cảm giác ủy khuất, "Nếu là ngươi ăn qua, ta liền không chê có nước miếng."
[=))))]
Thần ca nhi: "......"
Nướng gà xong, hắn lại nướng thịt thỏ, đồng dạng đem phần thịt thỏ ngon nhất cho Thần ca nhi.
Thần ca nhi ăn không nhiều, ăn thêm một chút đã thấy no.
Vẫn luôn chờ đến lúc Thần ca nhi hoàn toàn ăn không nổi nữa, Lê Diệp mới đem phần còn dư giải quyết hết, hắn ăn uống luôn rất tốt, ăn nhiều ít đều không cảm thấy no, ăn xong, lại chôn xương cốt xuống đất, mới cùng Thần ca nhi rời đi.
Khi trở về phòng, Lê Diệp mới lấy quà ra đưa cho Thần ca nhi. Y chỉ thấy trước mắt là một đứa bé trai trong lòng ngực đang ôm một con tiểu hồ ly, đúng là cái tượng đất đã thấy trước kia.
Tiểu nam oa mặt mày thanh tú, được hắn làm ra sinh động như thật, cái mũi, đôi mắt, thần thái cùng ngũ quan của chính mình vô cùng giống.
"Thích sao?"
Trông thấy biểu tình ở đáy mắt hắn rất căng thẳng, Thần ca nhi vô cùng khϊếp sợ, "Ngươi làm sao?"
Lê Diệp gật đầu, lần trước khi nhìn thấy tượng đất giống như cái này, đáy mắt Thần ca nhi kinh ngạc cảm thán, hắn liền muốn học vì y làm một cái, chỉ đáng thương cho người bán tượng đất nhỏ, không chỉ phải đem tay nghề dạy cho hắn, mà làm không tốt, còn bị hắn hung hăng nhìn chằm chằm. Cũng may Lê Diệp đi theo Thần ca nhi học không ít thứ, hiểu được việc trao đổi, sau khi học thành liền tự cầm một khối bạc vụn của Thần ca nhi cho tiểu thương kia.
Thần ca nhi hơi có chút yêu thích không buông tay, đây là lễ vật đầu tiên tiểu gia hỏa đưa cho y, y nhìn thật lâu, mới cất đi, "Không còn sớm, mau ngủ đi."
Lê Diệp đã thu dọn xong giường, nghe vậy, biến thành bộ dáng tiểu hài tử, vươn tay nhỏ ôm eo Thần ca nhi, "Hôm nay có thể ngủ cùng ngươi sao?"
Đôi mắt hắn rất sáng, đáy mắt nhìn Thần ca nhi cũng rất mềm mại, y gật đầu, "Vậy nửa đêm không được biến lớn."
Lê Diệp gật đầu, vươn tay nhỏ muốn Thần ca nhi ôm hắn lên giường.
Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, Thần ca nhi đều nhịn không được có chút buồn cười, chỉ cảm thấy hắn bất luận biến thành như thế nào, vẫn là tiểu hồ ly của y, vẫn luôn ỷ lại vào y, và cũng chỉ ỷ lại với một mình y.
Lê Diệp không dám biến lớn, hắn đã biết Thần ca nhi vì điều gì bài xích bộ dáng khi lớn của hắn, bởi vì chỉ có phu thê mới có thể cùng ngủ như vậy.
Hắn tính toán ngày mai sẽ đi Tàng Thư Các tìm hiểu, làm sao mới có thể trở thành phu thê.
Bên người hắn chỉ có Thần ca nhi, Thần ca nhi cũng sẽ không dạy cho hắn mấy thứ này, hắn đành phải tự mình tìm hiểu.
hết chương 38.
*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.
---*---
Tác giả có lời muốn nói:
Hơi ngắn hén, chương sau sẽ dài thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.