Chương 58
Ngãi Mễ
30/05/2015
Sáng hôm sau, Ngải Mễ ngủ đến gần mười giờ mới tỉnh, khi ra đánh răng rửa mặt, cô phát hiện cửa phòng ngủ Jason mở, nhưng người thì không thấy đâu. Cô tưởng anh không đợi nữa nên đã đưa bà đi chơi. Cô vội chạy xuống tầng một ngó thì thấy anh đang ngồi ở sảnh liền với bếp xem ti vi, thấy cô xuống liền bảo: “Em dậy rồi hả? Anh luộc bánh trôi cho em ăn nhé, có cả quẩy nữa, đồ ăn sáng thế có được không?”
“Rất được, quá được ấy, đều là những món em thích nhất. Để em đi rửa mặt đã.”
Đợi cô đánh răng rửa mặt xong xuôi, anh đã luộc xong bánh trôi và múc cho cô một bát, quẩy cũng đã được lấy từ lò nướng ra. Cả hai món đều đã bày sẵn trên bàn ăn. “Bánh trôi có nhân đấy, ăn chậm thôi không lại bỏng.”
Thấy anh vẫn nhớ cô thích món ăn sáng gì nhất, cô mừng lắm, vừa ngồi vào bàn ăn vừa hỏi: “Anh không ăn gì nữa à? Cô Giang và mọi người đi làm hết rồi hả?”
“Anh ăn rồi, mọi người đi làm hết rồi.”
Cô nghĩ một lát rồi nói: “Đêm qua em nằm mơ lạ lắm, mơ thấy anh… cúc chưa cởi xong, chưa ra đến chợ đã tiêu hết tiền.” Cô thấy anh hình như đỏ mặt rồi quay đi xem ti vi. Cô nghĩ, hay là đêm qua anh cũng nằm mơ như thế? Hoặc đó không phải mình nằm mơ mà là anh sang phòng mình thật? Cô liền nói từng chữ một: “Họa, từ, miệng, ra.”
Nhưng dường như anh không có phản ứng gì, chỉ nói: “Ăn nhanh lên, ăn xong rồi bọn mình đi.”
Cô vừa ăn vừa suy nghĩ miên man, nếu ngày nào cũng được như thế này thì tốt biết bao, sống một cuộc đời an nhàn, bình lặng sẽ ngọt ngào biết bao. Cô không hiểu được tại sao trước kia lại mơ ước về một cuộc sống sôi động, ồn ào như thế, thực ra chỉ cần được sống bên anh, cho dù là sôi động, ồn ào hay bình lặng, âm thầm, cũng đều vô cùng tuyệt vời. Nhưng rồi cô lại nghĩ, đối với cô, mọi điều tuyệt vời trước mắt này cứ như đang lấy trộm vậy, chỉ có thể tạm thời mà thôi, còn cô nàng ABC kia mới được tận hưởng vĩnh viễn những điều tốt đẹp này, cô bất bình lắm, rốt cuộc là cô nàng ABC có gì là tuyệt vời chứ? Tại sao anh lại lựa chọn ABC? Chẳng lẽ vì một thân phận Mỹ ư? Cái thân phận Mỹ đáng nguyền rủa kia!
Ăn sáng xong, Jason liền đưa Ngải Mễ và bà nội đi chơi, đầu tiên là đi thăm tháp truyền hình Toronto, còn mua vé lên đỉnh cao nhất. Sau đó bà bảo mệt rồi, Jason liền đưa bà về nhà và đưa Ngải Mễ đến Pacific mall. Đó là trung tâm mua sắm của người Hoa, có rất nhiều cửa hàng do người Hoa mở. Khách đến mua bán cũng chủ yếu là người Hoa, sau khi sang Mỹ, Ngải Mễ chưa lần nào gặp nhiều người Hoa như thế này, cảm giác như được trở về Trung Quốc, vô cùng thân thiết.
Jason mua cho cô ít thịt bò khô, mực khô, lạc rang… ở Pacific mall. “Mài bộ răng chuột của em đi!”
Đây là những món cô thích nhất. Trước đây anh hỏi cô có thích ăn các đồ chewy (phải nhai nhiều) không, cô nói cô sở hữu hàm răng chuột nhắt, không được mài răng thường xuyên là khó chịu. Cô thấy rất vui vì đến việc cô thích ăn đồ ăn vặt gì anh cũng còn nhớ như in, miệng liến thoắng kể nọ kể kia. Anh xách túi đồ đựng đồ ăn vặt cho cô, còn cô thì thỉnh thoảng chạy đến nhón mấy miếng ăn.
Ngải Mễ ở chơi nhà Jason ba ngày, anh đưa cô đi chơi rất nhiều nơi, và cũng đưa cô đi thưởng thức rất nhiều đồ ăn Trung Quốc mà ở thành phố C không có. Ngải Mễ rất thích món mì và món bánh ngọt trắng trắng ở một nhà hàng trên Pacific mall, và cô cũng thích món bánh bao ở nhà hàng Thượng Hải, cô thích nhất là món “vịt thái lát”, thực ra chính là vịt quay Bắc Kinh. Thấy cô thích ăn, ba ngày liền anh đều mua về ăn, mỗi ngày một con.
Jason mang xe đi rửa cho cô, rồi lại thay dầu cho cô. Anh kê đầu xe lên rồi chui xuống dưới gầm xe. Cô ngồi bên cạnh xem và đưa đồ nọ đồ kia cho anh. Một cảm giác vô cùng thân thiết, cảm động trào dâng cho lòng cô khi thấy anh bận rộn vì mình, cô chỉ muốn khóc, chỉ muốn nói với anh rằng: “Bọn mình cứ sống thế này suốt đời anh nhé?”
Nhưng cô không dám nói, vì cô có cảm giác rằng giữa họ như có một khoảng cách nào đó không thể vượt qua. Anh không hề chạm vào người cô, đến dắt tay cũng không. Khi thay dầu xe, mặt anh dính dầu, cô định dùng giấy ăn lau cho anh thì anh vội tránh đi. Đến tối, anh càng tránh cô, vừa không chịu vào phòng cô ngồi, cũng không mời cô sang phòng anh. Khi ngủ, lúc nào cũng chốt cửa chặt. Có những điều này để so sánh thì mọi biểu hiện của anh lúc ban ngày chỉ giống như một người bạn bình thường, khiến cô vô cùng thắc mắc.
Tối ngày thứ ba, cô sợ làm phiền anh vì ở quá lâu nên giả bộ nói: “Em phải đến nhà cô em, ngày mai em đi.”
Cô chỉ mong anh giữ cô lại, hoặc tỏ ra lưu luyến gì đó, nhưng anh không làm như thế mà chỉ nói: “Ngày mai để anh đưa em đi, em vừa lấy bằng xong, lái xe lại bập bõm, em có làm sao thì anh không chịu được trách nhiệm.”
Anh bảo sẽ đưa cô đi, đáng lẽ cô phải rất mừng, nhưng anh lại bổ sung câu đó, hoàn toàn là do sợ phải chịu trách nhiệm. Cô giận dỗi nói: “Anh là gì của em mà việc của em lại bắt anh chịu trách nhiệm?”
“Nóng tính quá nhỉ, nghe nói đàn ông Nhật Bản phong kiến lắm, em nóng tính thế này làm sao sống hòa bình với Yoshi được?”
“Yoshi có phải bạn trai của em đâu, việc em và anh ấy sống hòa bình hay không thì có liên quan gì? Cô bạn ABC của anh có nóng tính không?”
Anh đáp: “Nóng lắm, nóng như lửa luôn, nhưng anh là người mát tính nên không sao.”
Cô tưởng nói Yoshi không phải là bạn trai của mình thì anh sẽ nhiệt tình hơn với cô, nhưng hình như anh chẳng có phản ứng gì cả, vẫn thao thao bất tuyệt về cô bạn gái của anh. Anh có bạn gái còn cô lại không có bạn trai, điều này khiến cô cảm giác như mình rất thiệt thòi, rất mất mặt, dường như anh đã move on (gạt bỏ quá khứ, tiến tới tương lai) rồi, còn cô thì vẫn bám riết lấy anh. Cô liền đính chính: “Vừa nãy em đùa thôi, Yoshi cũng rất mát tính, chuyện gì cũng nhường em cả. Lúc đầu Yoshi bảo em kỳ nghỉ đông này cùng anh ấy sang Nhật thăm bố mẹ chồng tương lai, nhưng em sợ xin visa quay lại Mỹ gặp khó khăn nên không đi.”
Cô muốn xem anh ghen như thế nào, nếu anh ghen thì cô sẽ lập tức nói với anh sự thật. Kết quả là anh hưởng ứng rất nhiệt tình: “Đáng lẽ em nên đi, em đã học xong tiến sĩ đâu, chắc chắn là xin được visa về Mỹ. Nghe nói Nhật Bản đẹp lắm, có rất nhiều điểm vui chơi. Anh định đợi làm xong giấy tờ công dân Canada sẽ đi du lịch Nhật Bản, châu Âu.”
Cô liền hỏi: “Anh… định đi nghỉ tuần trăng mật ở Nhật Bản và châu Âu à?”
“Lại bị em đoán trúng rồi, em lợi hại thật!”
Giọng cô không giấu nổi ý ghen: “Bọn anh… lãng mạn thật, em cũng muốn sang đó, nhưng chẳng biết đời nào em mới trở thành công dân Canada được.”
“Công dân Nhật Bản ra nước ngoài cũng tiện lắm mà, em kết hôn là trở thành công dân Nhật Bản thôi.”
Cô “hứ” một tiếng rồi nói: “Có mà mẫu dân[1] thì có. Để được nhập quốc tịch mà kết hôn ư? Anh tưởng em giống anh hả…”
[1] Trong tiếng Trung, “công” vốn là từ chỉ giống đực, “mẫu” là từ chỉ giống cái.
Anh liền cười với vẻ không thèm chấp. “Không vì nhập quốc tịch mà kết hôn, nhưng cũng không đến nỗi vì người khác được nhập quốc tịch mà không yêu người ta đúng không?”
Cô càng thấy tức hơn, cô nghĩ thà vì anh chàng muốn nhập quốc tịch mà cặp với cô nàng ABC đó còn hơn.
Hôm sau, Jason và Ngải Mễ mỗi người lái một chiếc ô tô đến Ottawa, cô đi trước, anh theo sau. Anh nói anh đi theo cô sẽ yên tâm hơn, nếu cô đi theo anh, chắc chắn cô sẽ vượt đèn đỏ, chuyển làn đường lung tung để bám theo. Hai người một trước một sau đến Ottawa, Jason không chịu ở lại mà quay về ngay. Anh bảo cô trước khi về Mỹ thì đến nhà anh trước, sau đó anh sẽ cùng cô quay về.
Ngải Mễ ở nhà cô mình mà đứng ngồi không yên, mặc dù cả nhà đều rất nhiệt tình với cô, nhưng cô chỉ mong sớm đến ngày trở về Mỹ. Hôm chia tay, cô chào tạm biệt mọi người rồi cho xe chạy theo con đường cũ về nhà Jason.
Đã sang chiều rồi nhưng cô vẫn đề nghị khởi hành ngay. Cô thầm tính toán: Lát nữa chỉ lái được mấy tiếng đồng hồ là trời sẽ tối, phải vào nhà trọ nghỉ. Cô đi du lịch với bạn bè, mọi người đều cố gắng tiết kiệm, bớt được phòng nào hay phòng đấy, trai gái ở chung phòng là chuyện bình thường. Hiện tại chỉ có hai người, ở một phòng lại là chuyện quá đỗi hiển nhiên. Khi đã ở cùng phòng với Jason rồi, anh hùng sẽ có đất dụng võ thôi. Nếu cô mặc chiếc váy ngủ nhiều cúc và đi đi lại lại trước mặt anh thì chắc chắn anh không thể không động lòng.
Hai người lên đường ngay hôm đó, Jason lái xe đi sau xe cô. Cô vừa lái xe vừa theo dõi đằng sau bằng kính chiếu hậu, thấy xe anh vẫn bám sát theo sau, cô cảm thấy vô cùng yên tâm. Hai chiếc xe thường xuyên “đàm thoại” với nhau. Chuẩn bị chuyển làn đường, cô liền bật đèn xi nhan trước, ý muốn nói “em trai, chị chuẩn bị chuyển làn đường đấy”. Jason nhìn thấy cũng bật đèn theo hướng đó, như muốn nói rằng: “Em gái, anh biết rồi, anh đang bám theo em đây.” Cô đắc ý lắm, nghĩ bụng, đây mới là “vợ chồng thời hiện đại” chứ.
Chạy đến khi trời chập choạng tối, hai người dừng chân ở một thị trấn nhỏ. Jason nói: “Anh lái xe đêm không vấn đề gì vì thường xuyên lái xuyên đêm, nhưng em không lái được, trời tối anh theo xe em cũng khó, thôi cứ nghỉ lại một đêm, ngày mai đi tiếp vậy.”
Cô liền cười thầm: Em trai, bán đứng em rồi mà còn đếm tiền hộ chị.
Họ tìm đến một quán trọ, Jason nói: “Em ngồi ở đây một lát để anh vào thuê phòng.”
Cô thường nghe người ta nói “đến khách sạn thuê phòng”, wow, lần này cuối cùng cũng được thực hành. Cô còn nhớ trước đây khi ở nhà anh, trước mặt phụ huynh, lúc nào anh cũng tỏ ra ngại ngùng, xấu hổ, bao nhiêu năm qua, xem ra anh vẫn không thay đổi, vẫn như trẻ con, cứ phải sau lưng người lớn mới mạnh dạn lên được. Cô thầm nghĩ, em trai, nếu biết trước cứ phải ra khách sạn em mới chịu xuống thang thì chị đã lừa em đến khách sạn từ lâu rồi.
Cô nghĩ, tối nay phải làm thế nào để tạo ra được nhân mạng thì hay quá. Cô thầm tính chu kỳ của mình, thấy hôm nay ở trong ngày nguy hiểm, phát hiện này khiến cô phấn chấn vô cùng, tim đập thình thịch, như đang mang bầu con của Jason vậy. Cô tưởng tượng ra cảnh mình ôm cái bụng bầu, ngồi đây chờ chồng thuê phòng, lát nữa còn làm nũng, nói lái xe cả ngày, đau lưng ê ẩm, bắt anh phải mát-xa cho cô, còn anh thì chắc chắn sẽ ghé sát vào bụng cô theo dõi con đạp. Cảnh tượng này khiến cô cảm động suýt rớt nước mắt.
Một lát sau, Jason từ quầy tiếp tân đi ra, đưa cho cô một tấm thẻ mở cửa phòng, nói: “Đây là phòng em, 308, anh ở phòng 309.”
Cô vô cùng bất ngờ, đứng như trời trồng ở đó, cảm giác như anh đã đoán được suy nghĩ của cô, cố tình trốn cô vậy. Cô theo anh lên tầng như một cái máy, dừng trước phòng cô mà không mở được cửa. Jason lấy thẻ và mở giúp cho cô, mang cả túi du lịch vào cho cô, nói: “Không tồi nhỉ, vào nghỉ một lát rồi mình xuống ăn tối.”
Ngải Mễ nhìn thấy phòng cô có hai chiếc giường đôi, không kìm được bèn chạy sang phòng 309 bên cạnh, bực bội hỏi: “Anh không biết một phòng có hai giường à?”
“Anh biết, họ không có phòng một giường, chỉ có phòng hai giường thôi. Ở tạm vậy, hai giường thì hai giường, em chỉ cần ngủ một giường là được. “Thấy cô vẫn tỏ ra băn khoăn, anh liền nói thêm: “Nếu không được thì lúc đầu em ngủ một giường, gần sáng lại sang giường kia ngủ.”
Cô hậm hực hỏi: “Một phòng có hai giường thì anh thuê… hai phòng làm gì? Anh đề phòng em cao độ như thế nghĩa là sao? Chẳng lẽ em sẽ… tấn công anh ư? Anh không nên lúc nào cũng tưởng bở rằng người khác đang dòm ngó anh, cứ như có sức quyến rũ lắm vậy. Xí, ai cũng là người… có chủ rồi…”
Jason nhìn cô bằng ánh mắt rất ngây thơ rồi giải thích: “Em lại cả nghĩ rồi, anh không hề có ý đó. Em cứ coi như anh đang đề phòng bản thân anh đi, như thế chắc là đỡ hơn nhỉ?”
Thấy Jason nói như vậy, rồi lại nghĩ thực ra cũng có khả năng đó, có thể anh chỉ đang đề phòng chính bản thân anh, như thế chứng tỏ rằng anh vẫn cảm nhận được sự quyến rũ ở cô, nhưng vì cả hai bên đều đã có “chủ” nên mới phải tích cực đề phòng. Cô nói lí nhí: “Thực ra… Yoshi không phải là bạn trai của em, em và anh ấy chẳng có gì cả, em nói anh ấy là bạn trai của em chỉ vì muốn chọc cho anh ghen thôi…”
Anh nhìn cô một lát rồi nói: “Anh không biết Yoshi có phải là bạn trai của em hay không, nhưng ABC là bạn gái của anh, bọn mình vẫn nên… cẩn thận thì hơn.”
Cô buồn buồn hỏi: “Anh tưởng cô bạn ABC đó sẽ vì anh mà giữ thân như ngọc à?”
“Chắc chắn là cô ấy sẽ không, em còn không biết ABC à? Sống thoáng lắm.”
“Thế tại sao anh lại vì cô ta mà giữ thân như ngọc?”
Jason mỉm cười, đáp: “Anh cũng không nghĩ đây là giữ thân như ngọc cho ai, chỉ… cảm thấy… không cần thiết phải như thế, tội gì phải gây ra chuyện rắc rối?”
Thấy anh kiên quyết như vậy, cô biết lần này thật sự rồi, vội tìm cho mình bậc thang để xuống cho đỡ ngượng. Cô mỉm cười rồi nói: “Vừa nãy là em đùa để thử lòng anh thôi.”
“Thử lòng anh làm gì? Anh có đệ đơn xin vào Đảng đâu.”
“Cô bạn ABC đó của anh nhờ em thử thách anh, em là bạn thân của cô ấy, anh không biết à?”
“Anh cũng đã nghĩ tới điều này, cô ấy là một người rất đa nghi, chắc chắn là nhờ em đứng ra thử anh.”
Cô thật sự không biết nên hiểu thế nào về câu nói này của anh, chẳng lẽ cô quen cô nàng ABC kia thật ư? Có phải là Chân Thao không nhỉ? Cô liền đề nghị: “Anh cho em số điện thoại của cô bạn ABC đó đi, để em báo cáo với cô ấy rằng anh chung thủy không bao giờ có người thứ hai.”
“Anh chỉ là chung thủy không có người thứ hai ư? Anh cảm thấy đến người thứ 1,5 anh còn chẳng có.”
Cô cười hơ hơ, nói: “Tốt, tốt, em sẽ báo cáo anh chung thủy không có người thứ 1,5. Cho em số điện thoại của cô ấy đi!”
Jason cũng cười haha. “Girl à, em lại thử thách anh rồi, cô ấy không muốn anh cho số điện thoại của cô ấy cho bất kỳ ai đâu. Con gái bọn em ăn trong bát mà canh cả xoong, toàn là những quan châu có hạng, vừa bận rộn phóng hỏa vừa luôn đề phòng thảo dân châm đèn.”
Sau khi về đến trường Đại học C, Jason đưa Ngải Mễ đến trước khu nhà cô ở, dừng xe, xuống xe rồi nói: “Lần sau em đừng chạy lung tung một mình như thế này nữa, nguy hiểm lắm. Nếu lần sau em không báo trước mà chạy đi tìm anh, anh sẽ trốn đi đấy. Như em đã nói, bọn mình đều là người đã có chủ rồi, cứ một tay bắt cá quá khứ, một tay bắt cá hiện tại thế này sẽ không đem lại… kết quả gì đâu. Hãy quên đi tất cả những gì thuộc về quá khứ thôi,”
Cô thẫn thờ đứng đó, hóa ra anh chàng biết mọi ý đồ của cô. Đã biết hết ý đồ của cô mà còn khuyên cô như vậy thì còn gì để nói đây? Cô tức điên người, quát: “Get lost (biến đi)!”
Jason lên xe và get lost (biến đi) ngay lập tức.
“Rất được, quá được ấy, đều là những món em thích nhất. Để em đi rửa mặt đã.”
Đợi cô đánh răng rửa mặt xong xuôi, anh đã luộc xong bánh trôi và múc cho cô một bát, quẩy cũng đã được lấy từ lò nướng ra. Cả hai món đều đã bày sẵn trên bàn ăn. “Bánh trôi có nhân đấy, ăn chậm thôi không lại bỏng.”
Thấy anh vẫn nhớ cô thích món ăn sáng gì nhất, cô mừng lắm, vừa ngồi vào bàn ăn vừa hỏi: “Anh không ăn gì nữa à? Cô Giang và mọi người đi làm hết rồi hả?”
“Anh ăn rồi, mọi người đi làm hết rồi.”
Cô nghĩ một lát rồi nói: “Đêm qua em nằm mơ lạ lắm, mơ thấy anh… cúc chưa cởi xong, chưa ra đến chợ đã tiêu hết tiền.” Cô thấy anh hình như đỏ mặt rồi quay đi xem ti vi. Cô nghĩ, hay là đêm qua anh cũng nằm mơ như thế? Hoặc đó không phải mình nằm mơ mà là anh sang phòng mình thật? Cô liền nói từng chữ một: “Họa, từ, miệng, ra.”
Nhưng dường như anh không có phản ứng gì, chỉ nói: “Ăn nhanh lên, ăn xong rồi bọn mình đi.”
Cô vừa ăn vừa suy nghĩ miên man, nếu ngày nào cũng được như thế này thì tốt biết bao, sống một cuộc đời an nhàn, bình lặng sẽ ngọt ngào biết bao. Cô không hiểu được tại sao trước kia lại mơ ước về một cuộc sống sôi động, ồn ào như thế, thực ra chỉ cần được sống bên anh, cho dù là sôi động, ồn ào hay bình lặng, âm thầm, cũng đều vô cùng tuyệt vời. Nhưng rồi cô lại nghĩ, đối với cô, mọi điều tuyệt vời trước mắt này cứ như đang lấy trộm vậy, chỉ có thể tạm thời mà thôi, còn cô nàng ABC kia mới được tận hưởng vĩnh viễn những điều tốt đẹp này, cô bất bình lắm, rốt cuộc là cô nàng ABC có gì là tuyệt vời chứ? Tại sao anh lại lựa chọn ABC? Chẳng lẽ vì một thân phận Mỹ ư? Cái thân phận Mỹ đáng nguyền rủa kia!
Ăn sáng xong, Jason liền đưa Ngải Mễ và bà nội đi chơi, đầu tiên là đi thăm tháp truyền hình Toronto, còn mua vé lên đỉnh cao nhất. Sau đó bà bảo mệt rồi, Jason liền đưa bà về nhà và đưa Ngải Mễ đến Pacific mall. Đó là trung tâm mua sắm của người Hoa, có rất nhiều cửa hàng do người Hoa mở. Khách đến mua bán cũng chủ yếu là người Hoa, sau khi sang Mỹ, Ngải Mễ chưa lần nào gặp nhiều người Hoa như thế này, cảm giác như được trở về Trung Quốc, vô cùng thân thiết.
Jason mua cho cô ít thịt bò khô, mực khô, lạc rang… ở Pacific mall. “Mài bộ răng chuột của em đi!”
Đây là những món cô thích nhất. Trước đây anh hỏi cô có thích ăn các đồ chewy (phải nhai nhiều) không, cô nói cô sở hữu hàm răng chuột nhắt, không được mài răng thường xuyên là khó chịu. Cô thấy rất vui vì đến việc cô thích ăn đồ ăn vặt gì anh cũng còn nhớ như in, miệng liến thoắng kể nọ kể kia. Anh xách túi đồ đựng đồ ăn vặt cho cô, còn cô thì thỉnh thoảng chạy đến nhón mấy miếng ăn.
Ngải Mễ ở chơi nhà Jason ba ngày, anh đưa cô đi chơi rất nhiều nơi, và cũng đưa cô đi thưởng thức rất nhiều đồ ăn Trung Quốc mà ở thành phố C không có. Ngải Mễ rất thích món mì và món bánh ngọt trắng trắng ở một nhà hàng trên Pacific mall, và cô cũng thích món bánh bao ở nhà hàng Thượng Hải, cô thích nhất là món “vịt thái lát”, thực ra chính là vịt quay Bắc Kinh. Thấy cô thích ăn, ba ngày liền anh đều mua về ăn, mỗi ngày một con.
Jason mang xe đi rửa cho cô, rồi lại thay dầu cho cô. Anh kê đầu xe lên rồi chui xuống dưới gầm xe. Cô ngồi bên cạnh xem và đưa đồ nọ đồ kia cho anh. Một cảm giác vô cùng thân thiết, cảm động trào dâng cho lòng cô khi thấy anh bận rộn vì mình, cô chỉ muốn khóc, chỉ muốn nói với anh rằng: “Bọn mình cứ sống thế này suốt đời anh nhé?”
Nhưng cô không dám nói, vì cô có cảm giác rằng giữa họ như có một khoảng cách nào đó không thể vượt qua. Anh không hề chạm vào người cô, đến dắt tay cũng không. Khi thay dầu xe, mặt anh dính dầu, cô định dùng giấy ăn lau cho anh thì anh vội tránh đi. Đến tối, anh càng tránh cô, vừa không chịu vào phòng cô ngồi, cũng không mời cô sang phòng anh. Khi ngủ, lúc nào cũng chốt cửa chặt. Có những điều này để so sánh thì mọi biểu hiện của anh lúc ban ngày chỉ giống như một người bạn bình thường, khiến cô vô cùng thắc mắc.
Tối ngày thứ ba, cô sợ làm phiền anh vì ở quá lâu nên giả bộ nói: “Em phải đến nhà cô em, ngày mai em đi.”
Cô chỉ mong anh giữ cô lại, hoặc tỏ ra lưu luyến gì đó, nhưng anh không làm như thế mà chỉ nói: “Ngày mai để anh đưa em đi, em vừa lấy bằng xong, lái xe lại bập bõm, em có làm sao thì anh không chịu được trách nhiệm.”
Anh bảo sẽ đưa cô đi, đáng lẽ cô phải rất mừng, nhưng anh lại bổ sung câu đó, hoàn toàn là do sợ phải chịu trách nhiệm. Cô giận dỗi nói: “Anh là gì của em mà việc của em lại bắt anh chịu trách nhiệm?”
“Nóng tính quá nhỉ, nghe nói đàn ông Nhật Bản phong kiến lắm, em nóng tính thế này làm sao sống hòa bình với Yoshi được?”
“Yoshi có phải bạn trai của em đâu, việc em và anh ấy sống hòa bình hay không thì có liên quan gì? Cô bạn ABC của anh có nóng tính không?”
Anh đáp: “Nóng lắm, nóng như lửa luôn, nhưng anh là người mát tính nên không sao.”
Cô tưởng nói Yoshi không phải là bạn trai của mình thì anh sẽ nhiệt tình hơn với cô, nhưng hình như anh chẳng có phản ứng gì cả, vẫn thao thao bất tuyệt về cô bạn gái của anh. Anh có bạn gái còn cô lại không có bạn trai, điều này khiến cô cảm giác như mình rất thiệt thòi, rất mất mặt, dường như anh đã move on (gạt bỏ quá khứ, tiến tới tương lai) rồi, còn cô thì vẫn bám riết lấy anh. Cô liền đính chính: “Vừa nãy em đùa thôi, Yoshi cũng rất mát tính, chuyện gì cũng nhường em cả. Lúc đầu Yoshi bảo em kỳ nghỉ đông này cùng anh ấy sang Nhật thăm bố mẹ chồng tương lai, nhưng em sợ xin visa quay lại Mỹ gặp khó khăn nên không đi.”
Cô muốn xem anh ghen như thế nào, nếu anh ghen thì cô sẽ lập tức nói với anh sự thật. Kết quả là anh hưởng ứng rất nhiệt tình: “Đáng lẽ em nên đi, em đã học xong tiến sĩ đâu, chắc chắn là xin được visa về Mỹ. Nghe nói Nhật Bản đẹp lắm, có rất nhiều điểm vui chơi. Anh định đợi làm xong giấy tờ công dân Canada sẽ đi du lịch Nhật Bản, châu Âu.”
Cô liền hỏi: “Anh… định đi nghỉ tuần trăng mật ở Nhật Bản và châu Âu à?”
“Lại bị em đoán trúng rồi, em lợi hại thật!”
Giọng cô không giấu nổi ý ghen: “Bọn anh… lãng mạn thật, em cũng muốn sang đó, nhưng chẳng biết đời nào em mới trở thành công dân Canada được.”
“Công dân Nhật Bản ra nước ngoài cũng tiện lắm mà, em kết hôn là trở thành công dân Nhật Bản thôi.”
Cô “hứ” một tiếng rồi nói: “Có mà mẫu dân[1] thì có. Để được nhập quốc tịch mà kết hôn ư? Anh tưởng em giống anh hả…”
[1] Trong tiếng Trung, “công” vốn là từ chỉ giống đực, “mẫu” là từ chỉ giống cái.
Anh liền cười với vẻ không thèm chấp. “Không vì nhập quốc tịch mà kết hôn, nhưng cũng không đến nỗi vì người khác được nhập quốc tịch mà không yêu người ta đúng không?”
Cô càng thấy tức hơn, cô nghĩ thà vì anh chàng muốn nhập quốc tịch mà cặp với cô nàng ABC đó còn hơn.
Hôm sau, Jason và Ngải Mễ mỗi người lái một chiếc ô tô đến Ottawa, cô đi trước, anh theo sau. Anh nói anh đi theo cô sẽ yên tâm hơn, nếu cô đi theo anh, chắc chắn cô sẽ vượt đèn đỏ, chuyển làn đường lung tung để bám theo. Hai người một trước một sau đến Ottawa, Jason không chịu ở lại mà quay về ngay. Anh bảo cô trước khi về Mỹ thì đến nhà anh trước, sau đó anh sẽ cùng cô quay về.
Ngải Mễ ở nhà cô mình mà đứng ngồi không yên, mặc dù cả nhà đều rất nhiệt tình với cô, nhưng cô chỉ mong sớm đến ngày trở về Mỹ. Hôm chia tay, cô chào tạm biệt mọi người rồi cho xe chạy theo con đường cũ về nhà Jason.
Đã sang chiều rồi nhưng cô vẫn đề nghị khởi hành ngay. Cô thầm tính toán: Lát nữa chỉ lái được mấy tiếng đồng hồ là trời sẽ tối, phải vào nhà trọ nghỉ. Cô đi du lịch với bạn bè, mọi người đều cố gắng tiết kiệm, bớt được phòng nào hay phòng đấy, trai gái ở chung phòng là chuyện bình thường. Hiện tại chỉ có hai người, ở một phòng lại là chuyện quá đỗi hiển nhiên. Khi đã ở cùng phòng với Jason rồi, anh hùng sẽ có đất dụng võ thôi. Nếu cô mặc chiếc váy ngủ nhiều cúc và đi đi lại lại trước mặt anh thì chắc chắn anh không thể không động lòng.
Hai người lên đường ngay hôm đó, Jason lái xe đi sau xe cô. Cô vừa lái xe vừa theo dõi đằng sau bằng kính chiếu hậu, thấy xe anh vẫn bám sát theo sau, cô cảm thấy vô cùng yên tâm. Hai chiếc xe thường xuyên “đàm thoại” với nhau. Chuẩn bị chuyển làn đường, cô liền bật đèn xi nhan trước, ý muốn nói “em trai, chị chuẩn bị chuyển làn đường đấy”. Jason nhìn thấy cũng bật đèn theo hướng đó, như muốn nói rằng: “Em gái, anh biết rồi, anh đang bám theo em đây.” Cô đắc ý lắm, nghĩ bụng, đây mới là “vợ chồng thời hiện đại” chứ.
Chạy đến khi trời chập choạng tối, hai người dừng chân ở một thị trấn nhỏ. Jason nói: “Anh lái xe đêm không vấn đề gì vì thường xuyên lái xuyên đêm, nhưng em không lái được, trời tối anh theo xe em cũng khó, thôi cứ nghỉ lại một đêm, ngày mai đi tiếp vậy.”
Cô liền cười thầm: Em trai, bán đứng em rồi mà còn đếm tiền hộ chị.
Họ tìm đến một quán trọ, Jason nói: “Em ngồi ở đây một lát để anh vào thuê phòng.”
Cô thường nghe người ta nói “đến khách sạn thuê phòng”, wow, lần này cuối cùng cũng được thực hành. Cô còn nhớ trước đây khi ở nhà anh, trước mặt phụ huynh, lúc nào anh cũng tỏ ra ngại ngùng, xấu hổ, bao nhiêu năm qua, xem ra anh vẫn không thay đổi, vẫn như trẻ con, cứ phải sau lưng người lớn mới mạnh dạn lên được. Cô thầm nghĩ, em trai, nếu biết trước cứ phải ra khách sạn em mới chịu xuống thang thì chị đã lừa em đến khách sạn từ lâu rồi.
Cô nghĩ, tối nay phải làm thế nào để tạo ra được nhân mạng thì hay quá. Cô thầm tính chu kỳ của mình, thấy hôm nay ở trong ngày nguy hiểm, phát hiện này khiến cô phấn chấn vô cùng, tim đập thình thịch, như đang mang bầu con của Jason vậy. Cô tưởng tượng ra cảnh mình ôm cái bụng bầu, ngồi đây chờ chồng thuê phòng, lát nữa còn làm nũng, nói lái xe cả ngày, đau lưng ê ẩm, bắt anh phải mát-xa cho cô, còn anh thì chắc chắn sẽ ghé sát vào bụng cô theo dõi con đạp. Cảnh tượng này khiến cô cảm động suýt rớt nước mắt.
Một lát sau, Jason từ quầy tiếp tân đi ra, đưa cho cô một tấm thẻ mở cửa phòng, nói: “Đây là phòng em, 308, anh ở phòng 309.”
Cô vô cùng bất ngờ, đứng như trời trồng ở đó, cảm giác như anh đã đoán được suy nghĩ của cô, cố tình trốn cô vậy. Cô theo anh lên tầng như một cái máy, dừng trước phòng cô mà không mở được cửa. Jason lấy thẻ và mở giúp cho cô, mang cả túi du lịch vào cho cô, nói: “Không tồi nhỉ, vào nghỉ một lát rồi mình xuống ăn tối.”
Ngải Mễ nhìn thấy phòng cô có hai chiếc giường đôi, không kìm được bèn chạy sang phòng 309 bên cạnh, bực bội hỏi: “Anh không biết một phòng có hai giường à?”
“Anh biết, họ không có phòng một giường, chỉ có phòng hai giường thôi. Ở tạm vậy, hai giường thì hai giường, em chỉ cần ngủ một giường là được. “Thấy cô vẫn tỏ ra băn khoăn, anh liền nói thêm: “Nếu không được thì lúc đầu em ngủ một giường, gần sáng lại sang giường kia ngủ.”
Cô hậm hực hỏi: “Một phòng có hai giường thì anh thuê… hai phòng làm gì? Anh đề phòng em cao độ như thế nghĩa là sao? Chẳng lẽ em sẽ… tấn công anh ư? Anh không nên lúc nào cũng tưởng bở rằng người khác đang dòm ngó anh, cứ như có sức quyến rũ lắm vậy. Xí, ai cũng là người… có chủ rồi…”
Jason nhìn cô bằng ánh mắt rất ngây thơ rồi giải thích: “Em lại cả nghĩ rồi, anh không hề có ý đó. Em cứ coi như anh đang đề phòng bản thân anh đi, như thế chắc là đỡ hơn nhỉ?”
Thấy Jason nói như vậy, rồi lại nghĩ thực ra cũng có khả năng đó, có thể anh chỉ đang đề phòng chính bản thân anh, như thế chứng tỏ rằng anh vẫn cảm nhận được sự quyến rũ ở cô, nhưng vì cả hai bên đều đã có “chủ” nên mới phải tích cực đề phòng. Cô nói lí nhí: “Thực ra… Yoshi không phải là bạn trai của em, em và anh ấy chẳng có gì cả, em nói anh ấy là bạn trai của em chỉ vì muốn chọc cho anh ghen thôi…”
Anh nhìn cô một lát rồi nói: “Anh không biết Yoshi có phải là bạn trai của em hay không, nhưng ABC là bạn gái của anh, bọn mình vẫn nên… cẩn thận thì hơn.”
Cô buồn buồn hỏi: “Anh tưởng cô bạn ABC đó sẽ vì anh mà giữ thân như ngọc à?”
“Chắc chắn là cô ấy sẽ không, em còn không biết ABC à? Sống thoáng lắm.”
“Thế tại sao anh lại vì cô ta mà giữ thân như ngọc?”
Jason mỉm cười, đáp: “Anh cũng không nghĩ đây là giữ thân như ngọc cho ai, chỉ… cảm thấy… không cần thiết phải như thế, tội gì phải gây ra chuyện rắc rối?”
Thấy anh kiên quyết như vậy, cô biết lần này thật sự rồi, vội tìm cho mình bậc thang để xuống cho đỡ ngượng. Cô mỉm cười rồi nói: “Vừa nãy là em đùa để thử lòng anh thôi.”
“Thử lòng anh làm gì? Anh có đệ đơn xin vào Đảng đâu.”
“Cô bạn ABC đó của anh nhờ em thử thách anh, em là bạn thân của cô ấy, anh không biết à?”
“Anh cũng đã nghĩ tới điều này, cô ấy là một người rất đa nghi, chắc chắn là nhờ em đứng ra thử anh.”
Cô thật sự không biết nên hiểu thế nào về câu nói này của anh, chẳng lẽ cô quen cô nàng ABC kia thật ư? Có phải là Chân Thao không nhỉ? Cô liền đề nghị: “Anh cho em số điện thoại của cô bạn ABC đó đi, để em báo cáo với cô ấy rằng anh chung thủy không bao giờ có người thứ hai.”
“Anh chỉ là chung thủy không có người thứ hai ư? Anh cảm thấy đến người thứ 1,5 anh còn chẳng có.”
Cô cười hơ hơ, nói: “Tốt, tốt, em sẽ báo cáo anh chung thủy không có người thứ 1,5. Cho em số điện thoại của cô ấy đi!”
Jason cũng cười haha. “Girl à, em lại thử thách anh rồi, cô ấy không muốn anh cho số điện thoại của cô ấy cho bất kỳ ai đâu. Con gái bọn em ăn trong bát mà canh cả xoong, toàn là những quan châu có hạng, vừa bận rộn phóng hỏa vừa luôn đề phòng thảo dân châm đèn.”
Sau khi về đến trường Đại học C, Jason đưa Ngải Mễ đến trước khu nhà cô ở, dừng xe, xuống xe rồi nói: “Lần sau em đừng chạy lung tung một mình như thế này nữa, nguy hiểm lắm. Nếu lần sau em không báo trước mà chạy đi tìm anh, anh sẽ trốn đi đấy. Như em đã nói, bọn mình đều là người đã có chủ rồi, cứ một tay bắt cá quá khứ, một tay bắt cá hiện tại thế này sẽ không đem lại… kết quả gì đâu. Hãy quên đi tất cả những gì thuộc về quá khứ thôi,”
Cô thẫn thờ đứng đó, hóa ra anh chàng biết mọi ý đồ của cô. Đã biết hết ý đồ của cô mà còn khuyên cô như vậy thì còn gì để nói đây? Cô tức điên người, quát: “Get lost (biến đi)!”
Jason lên xe và get lost (biến đi) ngay lập tức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.