Chương 34: 99 cây số
Nhất Khối Tiểu Tây Bính
07/09/2024
Hà Tư Diêu rời đi.
Sau khi đặt túi quà lên bàn, Lê Phù ỉu xìu ngồi lại sofa, ánh mắt mất tiêu cự ngẩn người nhìn đầu gối, đang tiêu hóa lời Hà Tư Diêu vừa nói. Anh ta nói hai chuyện, chuyện thứ nhất, trong party sinh nhật Ngô Thi, Châu Ánh Hi đưa cô say rượu về phòng, làm một số chuyện dơ bẩn. Chuyện thứ hai, anh ta nói hai ngày trước thấy Châu Ánh Hi đang hẹn hò với một người phụ nữ ở nhà hàng Regency ở London.
Lê Phù thở dài một hơi.
Về chuyện thứ nhất, cô uống say mất ý thức, cộng thêm đúng là cô từng có tiền án say rượu nghịch ngợm, đối với lời nói phiến diện của Hà Tư Diêu, cô không thể đưa ra phán đoán chính xác. Mà chuyện thứ hai, trừ việc trong lòng cô có cảm giác kỳ lạ bị nhéo nhẹ một cái, cô cho rằng đây là việc riêng của Châu Ánh Hi, cô không có tư cách can thiệp.
Cô là một người rất có giới hạn, sẽ không bởi vì nam sinh có chút mập mờ với mình, mà thay thế mình vào một ai đó trong cuộc sống của anh, từ đó ghen tị, can thiệp, thậm chí lo sợ không đâu.
Quan hệ hai người hẵng còn mong manh, nên không thể tự tiện xâm nhập sâu hơn vào thế giới của nhau.
Sau khi sắp xếp lại cảm xúc, Lê Phù muốn gọi Lê Ngôn ra ngoài ăn cơm.
Cô thấy cửa phòng sách mở rộng, bên trong không có bóng dáng anh trai, vừa định gọi anh ấy, thì nghe thấy có người trốn trong nhà vệ sinh lén lút gọi điện thoại, giọng nói như cố ý đè rất thấp, sợ người khác nghe thấy.
“Ừ, chuyện bên này xong, anh sẽ về Hồng Kông một chuyến, em chăm sóc Polly cho tốt.”
Thì ra là đang nói chuyện điện thoại với bạn gái, có cần phải làm như kẻ trộm thế không.
Lê Phù ở cạnh cửa xem thường, chuẩn bị đi cho Tiểu Bao Phù ăn thì nghe được Lê Ngôn nhắc tới một đề tài nặng nề, đề tài mà cô chưa từng tham dự trong gia đình.
Lê Ngôn không chỉ hạ thấp giọng, hình như trốn sâu vào bên trong.
Nhưng Lê Phù ghé tai trên cửa, vẫn nghe rõ.
Lê Ngôn: “Chưa, anh vẫn chưa nói cho con bé biết. Anh nghĩ rồi, với tính cách của con bé, nhất định sẽ chạy về nhà, nhưng gần đây việc học của con bé rất nặng, anh không muốn con bé vì chuyện này mà phân tâm. Hơn nữa khối u của ba là lành tính, không lan rộng không di căn, không cần quá lo lắng, tạm thời một mình anh về là được.”
Anh ấy nói thêm vài câu trước khi cúp máy.
Kẽo kẹt, cửa gỗ bị kéo ra.
Lê Ngôn kinh ngạc, Lê Phù không nhúc nhích đứng ở ngoài cửa, anh ấy đoán, có lẽ em gái nghe thấy hết rồi. Đôi mắt ửng đỏ nhìn anh ấy chằm chằm, sau đó yếu ớt đến mức gần như mất đi trọng tâm, ngã vào trong ngực anh ấy, ôm chặt lấy anh ấy. Cô không nói gì, chỉ nức nở, tấm lưng mỏng như tờ giấy run rẩy lại.
…
Ngày tháng lặng lẽ trôi qua, ba ngày sau ở Luân Đôn.
Sắc trời âm u, mây đen bao phủ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bên ban công của căn hộ tầng cao nhất, trong một góc rộng rãi là tiếng dương cầm càng ngày càng lộn xộn, ngón tay đánh trên phím đàn càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mạnh, bóng người trên gạch men trắng, như bóng ma nặng nề cô đơn. Tiếng đàn trong trẻo, từ nặng đến nhẹ, lại từ mềm mại đến mãnh liệt.
Châu Ánh Hi đã quen dùng âm nhạc giải tỏa áp lực.
Áp lực gia đình, sự kiểm soát của mẹ, trói buộc cơ thể anh, chỉ có âm nhạc, mới có thể giải phóng linh hồn anh trong tiếng nhạc trầm bổng du dương. Khi đó, anh nhắm hai mắt lại, không thấy được mây đen phía ngoài, anh chỉ thấy mình lao ra từ trong thác nước bạc màu, đẩy rèm nước che khuất mây che khuất mặt trời ra, đạp trên cỏ xanh bên dòng suối nhỏ róc rách, ánh mặt rơi xuống, có chú bướm bay tới.
Anh đi chân trần, chạy trốn, đi theo ánh sáng và bóng hình của đôi cánh, đuổi theo bươm bướm.
Vô số lần đưa tay ra, nhưng vẫn không bắt được, anh hiểu ra, thứ anh thích không chỉ là bươm bướm, mà còn là tự do có thể với tay bắt. Nhưng thứ anh không bắt được, không chỉ là bươm bướm, mà còn là tự do.
“Ánh Hi à, con chưa từng nói chuyện với mẹ như vậy. Con tưởng là mẹ không biết con đang làm gì sao? Mẹ chỉ đang chờ con mở lời thôi. Lần trước sau bữa tiệc tối riêng tư của thầy Hạ Hiến Lâm, trợ lý của ông ấy nói cho mẹ biết, con dẫn theo một cô gái đến dự tiệc, đây là lần đầu tiên. Lần thứ hai, trong hoạt động của câu lạc bộ Cambridge, con công khai tỏ tình với một nữ sinh. Vì sao nhất định phải đợi đến khi mẹ ép con, con mới bằng lòng nói cho mẹ biết những chuyện này? Sợ mẹ không đồng ý? Sợ mẹ quá hà khắc?”
“Mẹ ấy mà, không phải người vô lý, nhưng mẹ hy vọng sự hợp lý của mẹ được xây dựng dựa trên cái nhìn nhất định của con. Con luôn được mẹ bảo vệ rất tốt và tò mò về thế giới bên ngoài, mẹ có thể hiểu được, nhưng, những bông hoa nở ở góc tường, mẹ hy vọng con nghĩ thật kỹ rồi mới hái.”
Đông -
Bàn tay căng ra đè nặng lên phím đàn, Châu Ánh Hi khom lưng, gân trên mu bàn tay căng thẳng. Anh là một người bình thản, từ nhỏ đến lớn, ba mẹ đã dạy anh không được nóng nảy. Đúng, trên con đường họ dựng nên, trong thế giới Trueman được xây dựng, anh thuận buồm xuôi gió đến không nên nóng nảy.
Cuộc sống của anh, ôn hòa yên tĩnh như một hồ nước.
Đây là lần đầu tiên anh trái lời mẹ mình.
Nhưng anh vẫn nghe lời mẹ, gặp thiên kim Katty của nhà họ Liễu một lần nữa.
Katty chỗ nào cũng không thể bắt bẻ, duy chỉ có tính tình không dịu dàng điềm tĩnh như vẻ bề ngoài.
Khi Châu Ánh Hi phát hiện cô ta đăng ảnh lung tung lên mạng, đầu tiên là yêu cầu cô ta xóa đi, nhưng cô ta chỉ lắc lắc ly rượu, nheo mắt cười: “Em biết anh thích một nữ sinh, nghe nói là một sinh viên đại học gia cảnh bình thường. Em nghĩ, dì Phương sẽ không đồng ý cho hai người hẹn hò.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Làm phiền cô xóa ảnh.” Châu Ánh Hi lại yêu cầu lần nữa.
Nhưng Katty vẫn thờ ơ như trước, nhấp một ngụm rượu, nói: “Anh biết không, thật ra chúng ta chính là người tự do không tự do nhất. Chúng ta có gia thế tốt, có thể tiêu xài tiền, tài nguyên mà người bình thường cả đời này cũng không có được, chúng ta vừa sinh ra đã có được. Anh có từng nghĩ tới, kiếp trước phải tu mấy đời, mới có được cuộc sống ở vạch đích của đời này không.”
Ngực cô ta cúi xuống đặt lên bàn, nụ cười lười biếng mang theo gai nhọn: “Em hỏi anh câu này nhé, nếu anh không có nhà họ Phương, không có nhà họ Châu, anh cảm thấy mình có thể nghệ sĩ dương cầm người người ngưỡng mộ ở tuổi 28 không?”
Châu Ánh Hi giơ hai tay lên, anh đang cẩn thận suy nghĩ vấn đề này.
Không ngờ, anh nhắm chặt hai mắt, đầu đau như búa bổ. Nhưng trong vực sâu không thấy đáy, vẫn là chú bướm kia bay qua trước mắt anh, đẩy lo lắng ra, dẫn anh đi vào chốn thiên đường chim hót hoa nở kia.
“Lê Phù…” Đáy lòng anh đang không ngừng gọi cái tên này.
Nụ cười tùy hứng, thoải mái, không gò bó của cô luôn hiện lên trong đầu anh. Họ là hai loại người, thậm chí là hai đường thẳng song song, vốn dĩ là sự cách biệt một trời một vực tám sào bắc không tới, nhưng chính vì khác biệt, ngược lại làm cô càng trở nên hấp dẫn, càng đặc biệt.
Anh không biết cái gì gọi là ánh mắt kén vợ kén chồng.
Anh chỉ biết là, động lòng, phải thuần khiết.
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên mưa rào.
Trong điện thoại hiện lên cảnh báo mưa to, Châu Ánh Hi xem nhẹ những tin này, anh định buổi tối tìm Đàm Tự trò chuyện. Nhưng vừa đứng dậy, thì nhận được tin nhắn Wechat của Ngô Thi.
Đọc xong nội dung, Châu Ánh Hi cau mày, cả người căng thẳng.
Anh quẹo cua bước nhanh về phòng ngủ, thay quần áo đơn giản xong, cầm chìa khóa xe trên bàn lên, vội vã ra cửa. Sau khi lấy, lập tức chạy khỏi gara.
Mưa to tầm tã, mưa gió thổi qua cửa sổ xe.
Vốn là thành thị cổ xưa, lúc này bị mưa bụi bao phủ càng u ám không màu.
Nắm chặt tay lái, tiếng hít thở của Châu Ánh Hi càng lúc càng gấp, cho dù anh muốn rút ngắn khoảng cách 99 cây số này, vẫn phải ổn định, anh phải an toàn nhìn thấy Lê Phù.
Mà tin nhắn của Ngô Thi vẫn lặp lại bên tai.
[Thầy Châu, tôi có việc ở Berlin, tạm thời không thể về Cambridge, đã 2 ngày rồi tôi không liên lạc được với Tiểu Phù, anh trai cậu ấy cũng đi rồi. Nghe bạn học nói 2 ngày nay cậu ấy không đến trường, đến nhà trọ cũng không tìm thấy cậu ấy, tôi không biết cậu ấy xảy ra chuyện gì, thầy có thể qua đó giúp xem tình hình giúp tôi không. Cảm ơn thầy.]
Sau khi đặt túi quà lên bàn, Lê Phù ỉu xìu ngồi lại sofa, ánh mắt mất tiêu cự ngẩn người nhìn đầu gối, đang tiêu hóa lời Hà Tư Diêu vừa nói. Anh ta nói hai chuyện, chuyện thứ nhất, trong party sinh nhật Ngô Thi, Châu Ánh Hi đưa cô say rượu về phòng, làm một số chuyện dơ bẩn. Chuyện thứ hai, anh ta nói hai ngày trước thấy Châu Ánh Hi đang hẹn hò với một người phụ nữ ở nhà hàng Regency ở London.
Lê Phù thở dài một hơi.
Về chuyện thứ nhất, cô uống say mất ý thức, cộng thêm đúng là cô từng có tiền án say rượu nghịch ngợm, đối với lời nói phiến diện của Hà Tư Diêu, cô không thể đưa ra phán đoán chính xác. Mà chuyện thứ hai, trừ việc trong lòng cô có cảm giác kỳ lạ bị nhéo nhẹ một cái, cô cho rằng đây là việc riêng của Châu Ánh Hi, cô không có tư cách can thiệp.
Cô là một người rất có giới hạn, sẽ không bởi vì nam sinh có chút mập mờ với mình, mà thay thế mình vào một ai đó trong cuộc sống của anh, từ đó ghen tị, can thiệp, thậm chí lo sợ không đâu.
Quan hệ hai người hẵng còn mong manh, nên không thể tự tiện xâm nhập sâu hơn vào thế giới của nhau.
Sau khi sắp xếp lại cảm xúc, Lê Phù muốn gọi Lê Ngôn ra ngoài ăn cơm.
Cô thấy cửa phòng sách mở rộng, bên trong không có bóng dáng anh trai, vừa định gọi anh ấy, thì nghe thấy có người trốn trong nhà vệ sinh lén lút gọi điện thoại, giọng nói như cố ý đè rất thấp, sợ người khác nghe thấy.
“Ừ, chuyện bên này xong, anh sẽ về Hồng Kông một chuyến, em chăm sóc Polly cho tốt.”
Thì ra là đang nói chuyện điện thoại với bạn gái, có cần phải làm như kẻ trộm thế không.
Lê Phù ở cạnh cửa xem thường, chuẩn bị đi cho Tiểu Bao Phù ăn thì nghe được Lê Ngôn nhắc tới một đề tài nặng nề, đề tài mà cô chưa từng tham dự trong gia đình.
Lê Ngôn không chỉ hạ thấp giọng, hình như trốn sâu vào bên trong.
Nhưng Lê Phù ghé tai trên cửa, vẫn nghe rõ.
Lê Ngôn: “Chưa, anh vẫn chưa nói cho con bé biết. Anh nghĩ rồi, với tính cách của con bé, nhất định sẽ chạy về nhà, nhưng gần đây việc học của con bé rất nặng, anh không muốn con bé vì chuyện này mà phân tâm. Hơn nữa khối u của ba là lành tính, không lan rộng không di căn, không cần quá lo lắng, tạm thời một mình anh về là được.”
Anh ấy nói thêm vài câu trước khi cúp máy.
Kẽo kẹt, cửa gỗ bị kéo ra.
Lê Ngôn kinh ngạc, Lê Phù không nhúc nhích đứng ở ngoài cửa, anh ấy đoán, có lẽ em gái nghe thấy hết rồi. Đôi mắt ửng đỏ nhìn anh ấy chằm chằm, sau đó yếu ớt đến mức gần như mất đi trọng tâm, ngã vào trong ngực anh ấy, ôm chặt lấy anh ấy. Cô không nói gì, chỉ nức nở, tấm lưng mỏng như tờ giấy run rẩy lại.
…
Ngày tháng lặng lẽ trôi qua, ba ngày sau ở Luân Đôn.
Sắc trời âm u, mây đen bao phủ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bên ban công của căn hộ tầng cao nhất, trong một góc rộng rãi là tiếng dương cầm càng ngày càng lộn xộn, ngón tay đánh trên phím đàn càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mạnh, bóng người trên gạch men trắng, như bóng ma nặng nề cô đơn. Tiếng đàn trong trẻo, từ nặng đến nhẹ, lại từ mềm mại đến mãnh liệt.
Châu Ánh Hi đã quen dùng âm nhạc giải tỏa áp lực.
Áp lực gia đình, sự kiểm soát của mẹ, trói buộc cơ thể anh, chỉ có âm nhạc, mới có thể giải phóng linh hồn anh trong tiếng nhạc trầm bổng du dương. Khi đó, anh nhắm hai mắt lại, không thấy được mây đen phía ngoài, anh chỉ thấy mình lao ra từ trong thác nước bạc màu, đẩy rèm nước che khuất mây che khuất mặt trời ra, đạp trên cỏ xanh bên dòng suối nhỏ róc rách, ánh mặt rơi xuống, có chú bướm bay tới.
Anh đi chân trần, chạy trốn, đi theo ánh sáng và bóng hình của đôi cánh, đuổi theo bươm bướm.
Vô số lần đưa tay ra, nhưng vẫn không bắt được, anh hiểu ra, thứ anh thích không chỉ là bươm bướm, mà còn là tự do có thể với tay bắt. Nhưng thứ anh không bắt được, không chỉ là bươm bướm, mà còn là tự do.
“Ánh Hi à, con chưa từng nói chuyện với mẹ như vậy. Con tưởng là mẹ không biết con đang làm gì sao? Mẹ chỉ đang chờ con mở lời thôi. Lần trước sau bữa tiệc tối riêng tư của thầy Hạ Hiến Lâm, trợ lý của ông ấy nói cho mẹ biết, con dẫn theo một cô gái đến dự tiệc, đây là lần đầu tiên. Lần thứ hai, trong hoạt động của câu lạc bộ Cambridge, con công khai tỏ tình với một nữ sinh. Vì sao nhất định phải đợi đến khi mẹ ép con, con mới bằng lòng nói cho mẹ biết những chuyện này? Sợ mẹ không đồng ý? Sợ mẹ quá hà khắc?”
“Mẹ ấy mà, không phải người vô lý, nhưng mẹ hy vọng sự hợp lý của mẹ được xây dựng dựa trên cái nhìn nhất định của con. Con luôn được mẹ bảo vệ rất tốt và tò mò về thế giới bên ngoài, mẹ có thể hiểu được, nhưng, những bông hoa nở ở góc tường, mẹ hy vọng con nghĩ thật kỹ rồi mới hái.”
Đông -
Bàn tay căng ra đè nặng lên phím đàn, Châu Ánh Hi khom lưng, gân trên mu bàn tay căng thẳng. Anh là một người bình thản, từ nhỏ đến lớn, ba mẹ đã dạy anh không được nóng nảy. Đúng, trên con đường họ dựng nên, trong thế giới Trueman được xây dựng, anh thuận buồm xuôi gió đến không nên nóng nảy.
Cuộc sống của anh, ôn hòa yên tĩnh như một hồ nước.
Đây là lần đầu tiên anh trái lời mẹ mình.
Nhưng anh vẫn nghe lời mẹ, gặp thiên kim Katty của nhà họ Liễu một lần nữa.
Katty chỗ nào cũng không thể bắt bẻ, duy chỉ có tính tình không dịu dàng điềm tĩnh như vẻ bề ngoài.
Khi Châu Ánh Hi phát hiện cô ta đăng ảnh lung tung lên mạng, đầu tiên là yêu cầu cô ta xóa đi, nhưng cô ta chỉ lắc lắc ly rượu, nheo mắt cười: “Em biết anh thích một nữ sinh, nghe nói là một sinh viên đại học gia cảnh bình thường. Em nghĩ, dì Phương sẽ không đồng ý cho hai người hẹn hò.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Làm phiền cô xóa ảnh.” Châu Ánh Hi lại yêu cầu lần nữa.
Nhưng Katty vẫn thờ ơ như trước, nhấp một ngụm rượu, nói: “Anh biết không, thật ra chúng ta chính là người tự do không tự do nhất. Chúng ta có gia thế tốt, có thể tiêu xài tiền, tài nguyên mà người bình thường cả đời này cũng không có được, chúng ta vừa sinh ra đã có được. Anh có từng nghĩ tới, kiếp trước phải tu mấy đời, mới có được cuộc sống ở vạch đích của đời này không.”
Ngực cô ta cúi xuống đặt lên bàn, nụ cười lười biếng mang theo gai nhọn: “Em hỏi anh câu này nhé, nếu anh không có nhà họ Phương, không có nhà họ Châu, anh cảm thấy mình có thể nghệ sĩ dương cầm người người ngưỡng mộ ở tuổi 28 không?”
Châu Ánh Hi giơ hai tay lên, anh đang cẩn thận suy nghĩ vấn đề này.
Không ngờ, anh nhắm chặt hai mắt, đầu đau như búa bổ. Nhưng trong vực sâu không thấy đáy, vẫn là chú bướm kia bay qua trước mắt anh, đẩy lo lắng ra, dẫn anh đi vào chốn thiên đường chim hót hoa nở kia.
“Lê Phù…” Đáy lòng anh đang không ngừng gọi cái tên này.
Nụ cười tùy hứng, thoải mái, không gò bó của cô luôn hiện lên trong đầu anh. Họ là hai loại người, thậm chí là hai đường thẳng song song, vốn dĩ là sự cách biệt một trời một vực tám sào bắc không tới, nhưng chính vì khác biệt, ngược lại làm cô càng trở nên hấp dẫn, càng đặc biệt.
Anh không biết cái gì gọi là ánh mắt kén vợ kén chồng.
Anh chỉ biết là, động lòng, phải thuần khiết.
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên mưa rào.
Trong điện thoại hiện lên cảnh báo mưa to, Châu Ánh Hi xem nhẹ những tin này, anh định buổi tối tìm Đàm Tự trò chuyện. Nhưng vừa đứng dậy, thì nhận được tin nhắn Wechat của Ngô Thi.
Đọc xong nội dung, Châu Ánh Hi cau mày, cả người căng thẳng.
Anh quẹo cua bước nhanh về phòng ngủ, thay quần áo đơn giản xong, cầm chìa khóa xe trên bàn lên, vội vã ra cửa. Sau khi lấy, lập tức chạy khỏi gara.
Mưa to tầm tã, mưa gió thổi qua cửa sổ xe.
Vốn là thành thị cổ xưa, lúc này bị mưa bụi bao phủ càng u ám không màu.
Nắm chặt tay lái, tiếng hít thở của Châu Ánh Hi càng lúc càng gấp, cho dù anh muốn rút ngắn khoảng cách 99 cây số này, vẫn phải ổn định, anh phải an toàn nhìn thấy Lê Phù.
Mà tin nhắn của Ngô Thi vẫn lặp lại bên tai.
[Thầy Châu, tôi có việc ở Berlin, tạm thời không thể về Cambridge, đã 2 ngày rồi tôi không liên lạc được với Tiểu Phù, anh trai cậu ấy cũng đi rồi. Nghe bạn học nói 2 ngày nay cậu ấy không đến trường, đến nhà trọ cũng không tìm thấy cậu ấy, tôi không biết cậu ấy xảy ra chuyện gì, thầy có thể qua đó giúp xem tình hình giúp tôi không. Cảm ơn thầy.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.