Ngâm Vịnh Phong Ca

Chương 64: Đệ lục thập tứ chương

Mạch Thượng Lê Hoa

20/02/2014

Bạch Phi Loan cảm thấy rất bị sỉ nhục, nàng bị mấy hạ nhân nhục nhã trước mắt thuộc hạ của mình. Nhưng dù như vậy nàng cũng không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể sai một thuộc hạ của mình cầm một chiếc váy hồng tới để thay, lúc này mới có thể tiến vào gặp Tiêu Lăng Thiên.

Khi tới được Tùng Lam viện cũng đã là thời gian ăn trưa, nhưng Tiêu Lăng Thiên muốn nàng đợi thì nàng cũng đành ngoan ngoãn đợi. Thương Hải đi cùng hiển nhiên không có ý muốn mời nàng dùng cơm, vì vậy nàng đành bụng đói ngồi đợi.

Đói bụng thì không nói làm gì, nhưng loại khinh thường rõ ràng này làm cho nàng tức giận. Chưa từng, chưa từng có một nam nhân nào đối xử với nàng như vậy. Nàng luôn được nam nhân nâng trong lòng bàn tay, đối xử vô cùng cẩn thận, trăm phương nghìn kế lấy lòng. Chỉ cần nàng khẽ nhăn mặt nhíu mày, các nam nhân sẽ hận không thể dùng toàn bộ báu vật trong thiên hạ để đổi lấy một tiếng cười của nàng, nhưng hiện giờ Tiêu Lăng Thiên lại để nàng đói bụng đợi suốt hai canh giờ.

Nhưng dù có tức giận hơn nữa nàng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi, trải qua trận đánh vừa rồi tại Tụ Nghĩa sảnh, Bạch Phi Loan càng thêm khẳng định Tiêu Lăng Thiên chỉ có thể là bạn, không thể là kẻ địch. Võ công của Tiêu Ti Vân và Lăng Tự Thủy đều mạnh hơn nàng một chút, còn bốn thị vệ mang mặt nạ đang canh giữ ở phòng khách lúc này cảm giác còn lại lợi hơn hai người bọn họ, gần như đã đạt tới cảnh giới cao nhất. Còn thủ hạ của mình đa số chỉ dùng sắc đẹp để mê hoặc lòng người, thật sự phải động thủ sẽ hoàn toàn không thể chống đỡ.

Những môn phái võ lâm khác, Bạch Phi Loan thông qua sắc đẹp hoặc thủ đoạn uy hiếp cũng khống chế được một số, có lẽ đây là cửa ải duy nhất mà nàng phải thương lượng.

Sau hai canh giờ khổ sở chờ đợi, khi mặt trời sắp khuất bóng sau dãy núi phía Tây, cuối cũng Tiêu Lăng Thiên cũng khoan thai đi tới. Vừa rồi mới cùng Dạ Nguyệt Sắc say sưa triền miên, lúc này tâm trạng hắn đang rất tốt.

Bạch Phi Loan vừa nói vừa dịu dàng nhún gối chào làm rung động lòng người:

“Tiêu công tử.” Đôi mắt sáng của Bạch Phi Loan giống như long lanh ánh nước, ánh mắt dịu dàng như muốn hòa tan Tiêu Lăng Thiên.

“Tiêu công tử!” Nàng lại gọi một tiếng nữa, trong giọng nói có tình cảm dịu dàng vô hạn, rồi lại không nói thêm gì nữa, chỉ đưa mắt nhìn hắn đầy ẩn tình, như có nghìn vạn lời muốn nói lại không nói ra miệng.

Tuyệt sắc nhân gian như thế, tình ảm ấm áp động lòng người như thế, nam nhân bình thường chỉ sợ đã tan thành một vũng nước xuân chảy tới chân nàng, nhưng Tiêu Lăng Thiên lại chưa từng là một người bình thường.

Mây mưa xong, hắn đã tắm rửa thay quần áo, tóc còn hơi ẩm ướt, không mang phát quan mà chỉ buộc nhẹ lên, càng lộ ra vẻ mặt thâm trầm, mặt mày tinh xảo vô song. Lúc này hắn đang dùng nắm tay chống vào quai hàm, lười biếng cong khóe môi, ánh mắt đầy vẻ chế giễu.

“Ta nói này Bạch tiểu thư, nếu ngươi có thời gian diễn trò xiếc đáng xấu hổ này chi bằng mau nói rõ ý đồ của ngươi khi đến đây đi. Lòng kiên nhẫn của ta luôn luôn không nhiều, ngươi sắp hết thời gian rồi.”

Được rồi, trải qua mấy lần dò xét, Bạch Phi Loan có thể khẳng định mỹ nhân kế của mình không có bất kỳ tác dụng nào với nam nhân này, nàng cũng chưa ngu đến mức giở thuật nhiếp hồn ra trước mặt cao thủ, trừ khi nàng không muốn sống nữa.

Vì vậy nàng hơi chỉnh lại trang phục, thu hồi ý định dùng sắc đẹp mê hoặc, lần nữa trịnh trọng cúi chào.



“Tiện thiếp Bạch Phi Loan ra mắt Tiêu công tử. Tiêu công tử thân thể an khang, phúc thọ lâu dài.”

“Nói đi.” Giọng nói đã có chút mất kiên nhẫn.

Bạch Phi Loan khẽ cân nhắc trong lòng, hai đầu gối quỳ thật mạnh xuống trước mặt Tiêu Lăng Thiên, hai tay đặt trên đất, thân người cúi sâu, trán đặt trên hai mu bàn tay, thực hiện đại lễ long trọng nhất Ngâm Phong quốc.

“Tiện thiếp Phi Loan chính là di hậu của tiền triều, hai trăm năm nay gia tổ không có lúc nào không tìm cách phục quốc. Thế nhưng Dạ thị và Tiêu thị rễ sâu thế mạnh, một thiếu nữ như Phi Loan thật sự không đủ sức xoay chuyển đất trời. Phi Loan biết công tử ngài là một cao nhân không ai sánh được, xin công tử giúp Phi Loan một lần, Phi Loan nguyện lấy thân báo đáp, cùng công tử hưởng giang sơn.”

Tiêu thị rễ sâu thế mạnh ngồi ghế trên nhìn nàng, thật sự không biết nói gì. Nữ nhân này ngoài một cái túi da tốt thì đầu óc làm bằng bã đậu sao? Muốn hợp tác với hắn cũng không hỏi thăm xem rốt cuộc hắn là ai, muốn liên hợp với hắn để lật đổ hoàng triều của hắn? Bảo hổ lột da còn dễ hơn.

Tuy thật sự không muốn nói chuyện tiến với cô ta nữa, nhưng lại nghĩ tới sắp xếp của mình, vì sớm giải quyết vấn đề, hắn đành nhẫn nhịn tiếp tục nói với cô ta những lời rất vô nghĩa.

Nhưng Tiêu Lăng Thiên có chút khinh thường Bạch Phi Loan, nàng không phải một nữ nhân ngu xuẩn, muốn mượn lực lượng của Tiêu Lăng Thiên đương nhiên phải điều tra thân phận của hắn trước, hơn nữa Tiêu Lăng Thiên lại ở trong một tình huống thần bí như vậy nên càng cần điều tra kỹ càng. Chỉ là Tiêu Lăng Thiên đã che giấu thân phận quá tốt, hắn chưa từng đi lại trên giang hồ, ngoại trừ những đệ tử của Thiên Tinh cung nằm vùng trên giang hồ thì không ai biết hắn là ai. Những người trong triều có biết hắn, nhưng chỉ giới hạn trong những quan viên cấp cao, các quan viên nhỏ ngay cả tư cách nhìn mặt hắn cũng không có. Bạch Phi Loan lại không thể tiếp cận được những quan viên cấp cao kia nên đương nhiên sẽ không điều tra được thân phận của hắn.

Theo lý mà nói, người không điều tra được thân phận sẽ càng nguy hiểm, nhưng một đám cao thủ ẩn nấp trong dân gian xuất hiện lúc Dạ Nguyệt Sắc bị ám sát trong đêm tế Phong Thần khiến nàng giật mình về một thế lực không biết tên đã len lỏi vào khắp các ngõ ngách trên đất nước này. Cho tới khi Tiêu Lăng Thiên xuất hiện, nhìn thấy hắn chính là chủ nhân của lực lượng thần bí đó, Bạch Phi Loan đã bị Tiêu Lăng Thiên và lực lượng lớn mạnh của hắn hấp dẫn, sức hấp dẫn to lớn không thể kháng cự như thế khiến cho Bạch Phi Loan quyết định mạo hiểm một lần.

Đây là một canh bạc, thắng bại là một chín một mười, hoặc có bạn, hoặc có kẻ thù.

Đáng tiếc, nàng thua.

Hắn tự xưng là họ Tiêu, là người trong gia tộc Tiêu thị, nhưng Bạch Phi Loan không điều tra được một chút xíu thông tin nào của hắn. Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới kẻ địch nàng một lòng muốn lật đổ, nhiếp chính vương và hoàng đế đương triều, lúc này vốn phải ở đế lăng ở thành Bạch Đế lại đều ở trong Tụ Nghĩa sơn trang nho nhỏ này, hơn nữa nàng lựa chọn quỳ gối dưới chân hắn chính là tự đưa lên cửa mặc người ta chém giết.

“Bạch tiểu thư, về vấn đề này ta sẽ cho ngươi một câu trả lời rõ ràng, chắn chắn, nhưng trước đó, ta hy vọng ngươi nói cho ta biết vì sao ngươi lại muốn giết Bạch Kính và Tiển Thanh Ngọc trước.” Tiêu Lăng Thiên hỏi Bạch Phi Loan một vấn đề ngoài dự kiến của nàng.

Bạch Phi Loan không giật mình, lúc này nàng còn chưa biết chuyện Mộ Dung Tư Duệ bị bắt, nhưng thuật nhiếp hồn của nàng ngày đó bên bờ Kính Hồ đã bị Tiêu Lăng Thiên phá, nàng cũng biết chuyện nàng dùng thuật nhiếp hồn giết Bạch Kính và Tiển Thanh Ngọc là chuyện không thể qua mắt được nam nhân này, vì vậy hiện giờ nàng không thể giấu giếm được nữa.

“Tiện thiếp có một số bằng hữu giang hồ, nếu một trong số bọn họ làm minh chủ võ lâm sẽ có giúp đỡ rất lớn cho đại nghiệp của chúng ta.”



“Dùng thuật nhiếp hồn dụ dỗ bọn họ tự sát, biện pháp này cũng không tệ. Bằng hữu ngươi nói không phải Mộ Dung Tư Duệ chứ?”

“Làm sao ngươi biết?” Bạch Phi Loan khiếp sợ đến mức đã quên dùng tôn xưng, nàng gặp mặt Mộ Dung Tư Duệ vô cùng bí mật, ngay cả thủ hạ tâm phúc của nàng cũng không ai biết, nam nhân này sao có thể biết được?

“Cuộc ám sát trong đêm tế Phong Thần để lại người sống, ngươi có biết không? Người chết còn có thể tiết lộ bí mật, huống hồ người sống, ta biết cũng không có gì kỳ quái.”

Bạch Phi Loan càng thêm khiếp sợ, những người tập kích Dạ Nguyệt Sắc đêm đó toàn bộ đều là tử sĩ của Mộ Dung thế gia, những tử sĩ kia nàng cũng biết, thật sự đã trải qua muôn ngàn thử thách, bất kể dùng phương pháp gì cũng đừng mơ moi được một chữ từ trong miệng bọn họ, nhưng nam nhân trước mắt này nói hắn đã khiến bọn họ mở miệng?

“Nhìn ngươi giống như đang giật mình?” Tiêu Lăng Thiên từ trên cao nhìn xuống nàng, giống như đang nhìn một hạt bụi: “Trùng hợp ta có một số thủ hạ am hiểu thuật tra tấn bức cung, dùng một chút thủ đoạn nhỏ là sẽ biết được cái cần biết. Về phần quá trình, ngươi không cần biết cặn kẽ, ta nghĩ chuyện đõ sẽ không khiến cho ngươi cảm thấy vui sướng. Nhưng ta có chút tò mò, muội muội hình như chưa từng đắc tội Bạch tiểu thư, vì sao Bạch tiểu thư phải liên hợp với Mộ Dung công tử muốn lấy mạng nàng?”

Bạch Phi Loan nhớ tới chuyện bên bờ Kính Hồ đêm đó. Khi đó, nàng chỉ muốn dạo chơi về chốn cũ, ai ngờ mới tới gần Kính Hồ đã bị Tiêu Lăng Thiên phát hiện. Mặc dù không nghe được bọn họ nói gì nhưng nhìn dáng vẻ nửa đêm canh ba lõa lồ giữa bọn họ, nàng cũng biết quan hệ của bọn họ tuyệt đối không chỉ là anh em họ đơn giản như vậy. Nhìn thái độ cẩn thận săn sóc của Tiêu Lăng Thiên đối với Dạ Nguyệt Sắc, thật sự coi cô ta như bảo bối trong tim, lúc này nàng cũng phải cân nhắc, tránh chọc giận hắn. Nhưng chỉ cần bọn họ có thể liên kết, Tiêu Lăng Thiên sớm muộn gì cũng trở thành thần tử dưới váy nàng, đến lúc đó ả đàn bà kia còn không tùy nàng xử lý hay sao?

Nàng vẫn quỳ trên mặt đất, vừa rồi khi trả lời nàng đã ngẩng đầu lên, nay lại cúi đầu xuống thật thấp.

“Công tử thứ tội, Phi Loan vốn không muốn làm Tô tiểu thư bị thương, chỉ là thấy cao thủ dưới tay tiểu thư nhiều như mây, muốn thử dò xét mà thôi. Ai ngờ Mộ Dung Tư Duệ đột nhiên đổi ý, khiến tiểu thư sợ hãi.”

Đối với Tiêu Lăng Thiên này, Bạch Phi Loan che giấu ý nghĩ thật sự của nàng. Thật ra ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Dạ Nguyệt Sắc, Bạch Phi Loan nàng đã có một cảm giác thù địch khó hiểu đối với cô ta, có lẽ là cảm giác ghen ghét trời sinh của một nữ nhân xuất sắc đối với một nữ nhân xuất sắc khác. Trên người Dạ Nguyệt Sắc có những thứ nàng nên có mà không có được, tâm tính bình tĩnh thong dong như mây trôi, phong thái hoàng gia cao quý, từng thứ một đều làm cho nàng ghen tị. Mà khi nàng phát hiện Lâm Vãn Y vì chung tình với Dạ Nguyệt Sắc mà không nhìn đến sắc đẹp của nàng, loại ghen tị này đã tới đỉnh điểm, vì vậy, ngay từ ban đầu, nàng đã thương lượng với Mộ Dung Tư Duệ dùng bất cứ giá nào để giết chết Dạ Nguyệt Sắc, còn Mộ Dung Tư Duệ vì cảm giác được Dạ Nguyệt Sắc có thể đã biết quan hệ giữa hắn và Thẩm gia nên cũng nổi dã tâm giết cô ta, vì vậy mới có cảnh tượng trên sông Lạc Ảnh đêm đó.

Tiêu Lăng Thiên sao có thể không biết cô ta nói dối, nhưng những chuyện này đã không còn quan trọng nữa, cô ta nói thật hay nói dối cũng chẳng có gì khác nhau, bởi vì kết cục của cô ta đã được quyết định từ lâu, hắn dong dài với cô ta cũng chỉ vì muốn sớm giải quyết hết mọi chuyện mà thôi. Mà bây giờ, đã đến thời điểm giải quyết vấn đề.

Hắn không để ý tới Bạch Phi Loan quỳ trên mặt đất nữa, quay đầu uể oải nói với căn phòng bên cạnh:

“Mấy người đã nghe rõ cả rồi, đi ra ngoài nhìn cho kỹ đi.”

Bạch Phi Loan nghe vậy giật mình, ở đây còn có người khác nghe bọn họ nói chuyện? Nàng nhảy bật lên như lò xo, hai Hộ Tinh thị vệ canh giữ ở cửa bỗng nhiên đã tới sau lưng nàng, một phải một trái bắt được hai cánh tay nàng trong không trung, ấn mạnh nàng xuống mặt đất.

Bạch Phi Loan cảm thấy hai đầu gối đau nhức, chợt ngẩng đầu, trái tim chìm xuống lòng bàn chân trong thoáng chốc. Mạc đại tiên sinh, Lâm Vãn Y, Bạch Tử Lam, Sa Lãng từ căn phòng bên cạnh nối đuôi nhau đi ra, lúc này đang lạnh lùng nhìn nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngâm Vịnh Phong Ca

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook